Phần 3 chương 22+23+24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

22.

  Lưu Vũ tỉnh lại thì đã là chuyện của hai ngày sau, vết thương của anh cũng đã được chữa trị kịp thời, hơn nữa thân thể sau lần tiến hóa thứ hai đã tốt hơn trước rất nhiều, loại tổn thương này nếu là lúc trước chắc phải nằm liệt giường hơn nửa tháng, bây giờ chỉ mất hai ngày thì cảm giác gần như đã lành hẳn.

Trong phòng chỉ còn lại có một mình Bá Viễn, anh ngồi ở mép giường cúi đầu gõ điện thoại. Lưu Vũ thoáng nhìn thấy hộp thoại tin nhắn, lại không nhìn rõ đầu bên kia là ai. Anh vừa tỉnh dậy nên cảm thấy có chút khô cổ, vừa mở miệng ra kêu nước thì nghe thấy thanh âm trầm khàn hơn hẳn ngày thường: "Viễn ca. . . "

Bá Viễn vội vàng ngẩng đầu: "Tiểu Vũ, em tỉnh rồi!"

Lưu Vũ khó khăn giơ ngón tay lên chỉ vào môi, Bá Viễn lập tức hiểu ý, quay đầu sang bàn trà bên cạnh, rót một ít nước vào ly, sau đó đỡ Lưu Vũ ngồi dậy rồi chăm chú nhìn anh uống. — — Sau khi uống nước xong, thanh âm đã đỡ hơn nhiều, Lưu Vũ thở phào nhẹ nhõm, thử cử động tay chân, cũng không phát hiện có vấn đề gì. Vết thương trên ngực chỉ là hơi đau, cũng không có gì đáng ngại.

"Em không sao chứ?" Bá Viễn thần sắc có chút khẩn trương, "Thật sự không sao chứ? Em sau khi tiến hóa liền bị thương, thật sự không sao chứ?"

"Không có việc gì đáng ngại, Viễn ca" Lưu Vũ nắm lấy tay Bá Viễn, giống như làm nũng mà lắc lắc, "Em không phải vẫn đang rất tốt ngồi đây rồi sao? Chẳng phải đã nói là sau khi thoát ra ngoài sẽ thổ lộ với anh, sao có thể chỉ gửi gắm đơn giản như thế được?"

"Thú nhận..." Bá Viễn lỗ tai lập tức nóng rực lên. Mấy ngày nay vì bận chăm sóc Lưu Vũ, nên anh đã quên mất chuyện này, nếu không phải Lưu Vũ nhắc tới, anh cũng chỉ quan tâm đến tình trạng thân thể của Lưu Vũ mà thôi. Lúc này nghe đến đây, dường như cảm giác thương thầm người ta còn bị người ta phát hiện ra mà thổ lộ trước.

"Anh không đồng ý sao?" Lưu Vũ nhìn anh, lỗ tai tiểu hồ ly thò ra khỏi kẽ tóc khẽ lay động, "Anh không thích em sao?"

"Không, không phải..." Bá Viễn luôn luôn bình tĩnh vững vàng, nhưng đây là lần đầu tiên ở phương diện tình cảm trải qua cảm giác này, khẩn trương đến nỗi nói năng không được mạch lạc, "Chính là, lẽ ra anh nên là người thổ lộ trước, sao em lại cướp của anh rồi"

"Ai trước ai sau thì có quan trọng gì?" Lưu Vũ trong mắt tràn đầy ý cười, "Em thích anh, Viễn ca, em không muốn cùng anh làm bằng hữu, càng không muốn tiếp tục duy trì quan hệ đội trưởng với nhau. Anh có đồng ý không?"

Bá Viễn nhìn vào đôi mắt của Lưu Vũ - khi không sử dụng dị năng thì chỉ có một màu đen tuyền, sáng bóng, và nó đang phản chiếu hình bóng của anh.

"Vậy thì bạn trai nhỏ, xin được chỉ giáo nhiều thêm."



"Mọi người! Bây giờ, lập tức! Đến phòng khách họp!"

Lưu Chương quay trở lại công việc của mình cùng với chiếc loa và chạy đi chạy lại trong biệt thự để thông báo cho tất cả các thành viên về tin tức mà anh vừa nhận được từ đội trưởng. Trong vòng năm phút, tất cả các thành viên đã ngồi ngay ngắn trong phòng khách, nhưng vì có quá nhiều người mà ghế thì lại không đủ chỗ nên phát sinh một chút tranh chấp nhỏ. Trương Gia Nguyên và Duẫn Hạo Vũ giành lấy suất ngồi ghế sô pha cuối cùng, trong khi Châu Kha Vũ, Lâm Mặc và Lưu Chương là những người đến cuối cùng, rất tự giác mà ngồi xuống sàn.

Cuối cùng, Bá Viễn không thể chịu đựng được nữa nên đã giáng cho Duẫn Hạo Vũ một chưởng, trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, Trương Gia Nguyên từ trên bị đánh bay xuống đất, trùng hợp đáp thẳng lên người Châu Kha Vũ.

"Hừ!" Cao Khanh Trần lập tức che mắt Duẫn Hạo Vũ lại, "Trẻ con không nên nhìn! Nổi mụt lẹo!"

"Nó cũng đã hai mươi rồi!" Trương Gia Nguyên tức giận phản bác, "Chỉ là đè trúng chút thôi! Cũng không phải ở trước mặt mọi người mà hun nhau... mmmmmm!"

Châu Kha Vũ nhanh chóng bịt miệng Trương Gia Nguyên, sợ rằng một giây tiếp theo thì lại 'lái xe' mất.

"Được rồi, được rồi." Lưu Vũ được đỡ ngồi ở giữa sô pha, bên trái là Bá Viễn, bên phải là Cao Thanh Trần, "Tôi gọi mọi người tới đây chỉ để họp bàn tiếp tục công việc. Trước hết, tôi thực sự xin lỗi vì đã làm cho kỳ nghỉ của mọi người thành ra như vậy."

"Sao có thể trách em, không phải tại cái tên phân thân kia sao." Cao Khanh Trần vỗ vai Lưu Vũ, "Tiểu Vũ, em đừng tự trách mình."

Bá Viễn yên lặng nắm tay bạn trai nhỏ an ủi.

"Châu Kha." Lâm Mặc lặng lẽ thò đầu qua cùng Châu Kha Vũ nói chuyện phiếm, "Mày nhìn Viễn ca kìa."

"Nhìn thấy rồi" Châu Kha Vũ cũng nhỏ giọng đáp lại, "Chắc là thành rồi."

Hai người nhìn nhau thở phào nhẹ nhõm, đều là những đứa trẻ nhạy cảm, dòng điện ngầm giữa hai đội trưởng sớm đã bị phát hiện. Lần này xem như là tu thành chánh quả, vì vậy anh không cần phải âm thầm quan tâm đến nhau như kẻ trộm nữa.

"Tiếp theo" Lưu Vũ nghĩ một lúc, "Lần này phải cảm ơn Phó Tư Siêu, Ngô Vũ Hằng, Trương Đằng, Tăng Hàm Giang, Hồ Diệp Thao và Oscar"

Một số người liên tục vẫy tay nói: "Chút chuyện nhỏ, chút chuyện nhỏ thôi."

"Thứ ba." Lưu Vũ hắng giọng một cái, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

"Châu Kha Vũ, đứng lên."

Tiểu Bichon run rẩy đứng lên, trong đầu chỉ đọng lại một câu.

Sắp bị mắng rồi!

23.

Cao 1,88 mét nhưng phạm lỗi tất bị phạt, Châu Kha Vũ hai tay chắp sau lưng, ngón tay thon dài bị chính mình vặn lại, chóp tai đã đỏ bừng.

Bá VIễn vẫn rất tốt bụng, mỗi khi hai đội trưởng mắng ai đó, một người mặt trắng, một người mặt đỏ, khi Lưu Vũ tức giận, anh sẽ chịu trách nhiệm an ủi cậu ta, nhìn thấy Châu Kha Vũ sắp thu mình vào khe nứt dưới đất, anh vội vàng nói với những người khác: "Đều lên lầu hết đi, không liên quan đến mấy đứa, tranh thủ hai ngày cuối, vui chơi thỏa thích! Đi đi! Đi đi"

Lâm Mặc đi vòng ra phía sau, vỗ vai Châu Kha Vũ, ra hiệu cho anh đừng căng thẳng. Trương Gia Nguyên quay đầu lại ba lần, Lưu Vũ càng tức giận hơn: "Trương Gia Nguyên! Em cũng ở lại!"

Đúng như ý muốn, Trương Gia Nguyên bước đến bên cạnh Châu Kha Vũ, "Vâng!"

Bá Viễn đưa mọi người lên lầu, sau đó mới trở lại ngồi xuống, Lưu Vũ nhìn Châu Kha Vũ: "Nghe nói, có người vì muốn cứu người mà không thèm suy nghĩ tới bản thân mình, hửm?"

"Nhốt mình trong phòng giám sát cùng với quả bom?"

Lưu Vũ đứng dậy, mặc dù thấp hơn Châu Kha Vũ, nhưng bây giờ hào quang của anh đã cao gần 2,8 mét, anh mạnh mẽ đẩy Châu Kha Vũ xuống.

"Mắt không nhìn thấy gì?"

"Chân còn bị gãy?"

Lưu Vũ nói một tiếng, bước một bước, cuối cùng đứng trước mặt Châu Kha Vũ, nhìn cún nhỏ cúi đầu, ra vẻ xin lỗi nhưng nếu có lần sau em lại dám nữa thì thở dài nói: "Châu Kha Vũ!"

"A a a a a a a a!"

Thân cao 1.88m giật mình một phát từ hình người biến thành một quả cầu nhỏ màu trắng "ầm" một tiếng, từ giữa không trung rơi xuống, được đội trưởng đỡ lấy: "Em sợ cái gì?"

Chú chó con nằm trong lòng anh nức nở, Trương Gia Nguyên ở bên cũng không định nói thay anh—cậu cũng rất tức giận, nhưng lại không đành lòng mắng Châu Kha Vũ, lúc này, Lưu Vũ đã nói ra tất cả những gì mà cậu muốn nói, hiệu quả  như nhau.

"Ta đã nói rồi, em vốn hay sợ này sợ kia, giờ thì hay rồi, học theo Trương Gia Nguyên, giờ thi xem ai máu liều nhiều hơn đúng không?" Lưu Vũ vỗ nhẹ lên lưng cún nhỏ, "Ta nói không sai đúng chứ? Lúc ngươi bị thương quay về, có phải làm cho mọi người lo lắng rồi không?"

Cún bichon nhỏ vùi đầu vào hai chân trước giả chết.

Đội trưởng thật sự không còn cách nào khác, đành phải đem cún con nhét vào trong ngực Bá Viễn: "Nói đi!"

Cún nhỏ nhanh nhẹn nhảy khỏi đầu gối Bá Viễn, sau đó biến thành một quả bóng thu nhỏ bên cạnh ghế sô pha: "Bây giờ ta không sao, bây giờ ta đã có thể nhìn thấy mọi thứ, Thao Thao nói rằng ta chỉ bị va trúng đầu một cái làm áp chế thần kinh thị giác của ta, hai ngày nữa sẽ không sao..."

"Không được có lần sau, Châu Daniel." Lưu Vũ cố tỏ ra dữ tợn, "Nếu còn có lần sau..."

"Nếu còn có lần sau thì cho ta và Trương Gia Nguyên ngủ riêng, vĩnh viễn không bao giờ ở cùng nhau nữa!" Châu Kha Vũ lập tức giơ tay lên thề, thái độ ngoan ngoãn nhận lỗi. Lưu Vũ gật đầu, nhưng Trương Gia Nguyên lại không hài lòng: "Tại sao em nằm không mà cũng bị trúng đạn?"

"Tới phiên em, sao có thể thiếu phần của chú mày được." Lưu Vũ nhướng mày, "Ngươi thiếu chút nữa là bị đập nát tay, đúng không Gia Nguyên?"

"Chính xác!" Châu Kha Vũ phụ họa, được Bá Viễn âu yếm vuốt lông.

"Vậy không phải là do muốn cứu anh ta sao." Trương Gia Nguyên lầm bầm lầu bầu, Lưu Vũ lại thở dài một hơi, cảm thấy chính mình đều sắp vì bọn họ mà tiêu hao cả đời: "Ngươi cũng đừng lại làm như vậy nữa có được không? Hai đứa cũng tự xem lại bản thân đi, hai người có tỷ lệ bị thương cao nhất trong đội, đứng đầu là Kha Vũ, hạng nhì là Trương Gia Nguyên, hai bây là nhất, không ai dám tranh luôn á"

"Ta biết cái nết của hai bây là thích xông pha đi trước." Lưu Vũ ngữ khí nhu hòa, "Nhưng phải nhớ kỹ, bất kể như thế nào, đều phải bảo vệ chính mình trước, biết không?"

"Hiểu rõ đội trưởng, " Trương Gia Nguyên cam đoan, "Sẽ không có lần sau!"

"Được rồi, Tiểu Vũ cũng là vì lo lắng cho hai đứa, nhiệm vụ nào cũng sẽ có lúc bị thương." Bá Viễn cười nói: "Hai đứa cũng đi chơi đi, nhất định phải chú ý an toàn, biết không?"

"Được Viễn baba! Con biết rồi thưa Viễn baba!"

Trương Gia Nguyên hưng phấn nhảy dựng lên, kéo Châu Kha Vũ đi: "Mau lên mau lên, đưa em leo rank!"

"Hai đứa nhỏ này thật khiến cho người ta không yên tâm mà." Lưu Vũ thở dài một hơi, "Viễn ca, anh xem cái biểu cảm còn có lần sau của chúng, nhất định lại là lỗi của em"

"Hết cách rồi." Bá Viễn đan ngón tay vào nhau, "Đây mới là họ. Những kẻ ngốc đầy nhiệt huyết và sự dũng cảm."

"Cho nên, " Lưu Vũ cũng nắm lấy tay Bá Viễn, "Chuyện này chúng ta phải lo."

"Không muốn nghĩ nhiều nữa." Bá Viễn hỏi: "Có muốn ra ngoài đi dạo không?"

"Được." Lưu Vũ cười nói, "Cùng với bạn-trai-của-tôi đi với nhau."

24.

 Kỳ nghỉ lễ thường niên đầy sóng gió kết thúc trong vội vàng, những người đội khác đều đã rời đi trước, còn INTO1 ở lại thêm một ngày để thu dọn hành lý.

Cục Yêu Thần rất nhân đạo, còn thuê hẳn một chiếc máy bay đặc biệt để mười một người bọn họ có thể thoải mái trở về, dù sao thì một số người trong đội của họ vẫn còn đang bị thương sau khi trải qua một trận chiến lớn. Máy bay nghiêng ngả cất cánh lên không trung, ngồi ở hàng đầu là cặp đội trưởng mới được thăng hạng thành tình lữ đang dựa đầu vào nhau —— Lưu Vũ nhắm mắt lại, không biết có phải ngủ hay không ngủ nhưng Bá Viễn đang nhẹ nhàng đắp chăn cho anh. Ở giữa, Santa và Riki cùng trò chuyện với Mika bằng ngôn ngữ bản địa, chàng tiên cá Hawaii phải ở cùng với Santa và Riki vì người yêu của anh đã về sớm, may mắn thay, hai vị phu phu này không làm tổn thương trái tim bé nhỏ của anh ấy quá nhiều.

Tất nhiên, Mika rất thông minh, anh ấy sẽ không tán gẫu với Lâm Mặc hay Châu Kha Vũ, dù sao thì hai người này rất có năng lực khoe khoang.

Kiwi không hề ngu ngốc, ngược lại, Kiwi có một cái đầu biết phán đoán đúng sai.

Sáu người còn lại ngồi ở phía sau máy bay, họ vây quanh một không gian trống để chơi bài địa chủ. Lâm Mặc và Cao Khanh Trần cùng nhau đánh Trương Gia Nguyên một trận, Lưu Chương và Duẫn Hạo Vũ vẫn đang giúp người nhà mình xem bài, Trương Gia Nguyên bất bình nói: "Hai người các ngươi sao lại còn mang theo viện trợ ?"

"Vậy cũng hết cách." Lâm Mặc ném ra một loạt bom, "Oanh! Trương Gia Nguyên, mày nhìn xem người nhà mày đang làm gì, rồi sau đó hẳn phàn nàn."

Trương Gia Nguyên cúi đầu nhìn cún bichon mềm mại nằm trong lòng mình mà chìm vào giấc ngủ say.

"Thế thì sao." Trương Gia Nguyên nhìn Cao Khanh Trần nói, "Tiểu Cửu out. Tôi có thể làm gì, người nhà ai thì người nó nuông chiều, dù sao mấy người cũng chạm không tới"

Lâm Mặc tức giận ném ra một đôi đại tiểu vương, xoa xoa đầu Lưu Chương: "Ta có đầu vịt để sờ."

"Cái này mà cũng phân bì cho được? Ta chịu thua với mấy ngươi." Lưu Chương âm thầm ra hiệu chỉ bài  Lâm Mặc, "Ngươi xem Tiểu Cửu cùng Paipai, bọn họ căn bản không thèm so đo với các ngươi."

"Không." Cao Thanh Trần nghiêm túc nói, "Ta sợ sừng của hắn sẽ đâm vào tay của ta."

Duẫn Hạo Vũ vẻ mặt đau khổ: "A——"

"Đôi khi tôi thực sự nghi ngờ liệu bạn có phải là kỳ lân hay voi con." Cao Khanh Trần quay lại nhìn Duẫn Hạo Vũ, "Tại sao bạn có thể phát ra âm thanh độc đáo như vậy?"

Duẫn Hạo Vũ dang rộng hai tay: "Em là con lai"

"Con lai hỗn huyết không phải dùng như thế đâu." Trương Gia Nguyên ném ra quả bom cuối cùng, "Ta thắng, Lâm Mặc, mặc kệ ngươi vận khí thế nào, đưa tiền đây, chung tiền đi"

"Đưa đưa đưa." Lâm Mặc đếm đồng tiền vàng bằng sô cô la trong tay và đưa chúng cho Trương Gia Nguyên, Cao Khanh Trần cũng phải chung tiền. Họ không chơi bằng tiền thật, họ đặt cược bằng tiền vàng bằng sôcôla kiếm được trong biệt thự trên đảo Hải Hoa, chỉ có vậy mà họ đã có một khoảng thời gian vui vẻ.

"Bichon của ngươi thật đúng là vua ngủ." Lưu Chương nói: "Nhìn xem, tới bây giờ còn chưa tỉnh."

"Ngủ tiếp đi." Trương Gia Nguyên phất phất tay, "Không có việc gì, lại tới đánh tiếp ván nữa đi!



Khi máy bay hạ cánh xuống đường băng ở ngoại ô Bắc Kinh thì trời đã tối, họ về đến nhà thì đã gần mười giờ, cả người đói lả.

"Viễn ba—"

"Nguyên ca—"

Tên của hai đầu bếp lần lượt được những con người đang đói ăn lần lượt điểm danh. Bá Viễn và Trương Gia Nguyên đáng thương phải vào bếp ngay khi vừa xuống xe, một thau mì lớn được bưng ra sau một tiếng.

"Cố chịu chút nha, trong nhà không còn gì ăn, ngày mai anh đi mua." Bá Viễn áy náy nói, "Xin mọi người thứ lỗi."

"Không sao hết, ngày mai mời mọi người ăn cơm." Lưu Vũ hào phóng bưng ra mười một cái bát, "Hôm nay cứ như vậy đi, ngày mai ăn một bữa thật lớn!"

"Đội trưởng vạn tuế!"

Duẫn Hạo Vũ dẫn đầu hét lên, nhưng bị Cao Khanh Trần kéo xuống: "Ăn đi, ăn đi, đừng hét nữa."

Trương Gia Nguyên bí mật đút một miếng xúc xích gà vào bát của Châu Kha Vũ: "Mau ăn đi, đây là món duy nhất em tìm thấy trong tủ lạnh."

"Cho em một nửa." Châu Kha Vũ bẻ xúc xích gà làm đôi, sau đó chia một nửa vào trong bát của Trương Gia Nguyên. Lâm Mặc nhìn thấy hành động nhỏ này của hai người, lập tức giơ tay nhỏ giọng báo cáo: "Có người giấu đồ ăn một mình nha!"

Trương Gia Nguyên xị mặt nói: "Cần anh quản."

Lưu Chương vỗ vỗ Lâm Mặc, ra hiệu cho cậu lại gần nói nhỏ: "Suỵt, ai mà chẳng có chút tâm tư nhỏ, lát nữa tới phòng anh, chỗ anh còn một túi bánh bao nhỏ."

"Tốt lắm K ca, anh là ca ca của em." Lâm Mặc hài lòng húp một ngụm mì. Santa không biết từ đâu đào ra một lát pho mát, chia làm hai rồi đưa cho Riki một nửa.

Lưu Vũ dùng đũa chọc vào đáy bát, phát hiện có điều gì đó không ổn, khi đẩy mớ mì ra thì thấy một quả trứng nhỏ nằm dưới đáy bát.

Anh ngẩng đầu lên, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Bá Viễn đang nhìn anh: "Cho em——"

Đôi tai của đội trưởng đỏ bừng lên, anh cúi đầu xuống.

Thì ra có người cưng chiều mình, cảm giác là vậy.

===

Youth: Ủa cảm giác gì dạ bà con, ai có người iu đâu mà bik T.T mấy người ăn hiếp tui T.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro