Part 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương Tuấn khải lưng chống đỡ lấy vách tường, ngửa đầu nhìn bóng trần nhà ngẩn người, nghe tiếng kêu ngoài cửa đinh tai nhức óc thở dài.

"Tít tít tít..."

"BA~. . ."

Hắn mở điện thoại ra, nhận nghe điện thoại.

"Này, tiểu khải." Đầu kia truyền đến âm thanh rất có từ tính rất êm , "Tớ Thiên Tỉ đây."

Dịch Dương Thiên Tỉ, là bạn bè Vương Tuấn khải . Vóc người soái không nói, tuổi còn trẻ đã là một boss lớn trong công ty nổi danh, bởi vì hai nhà vốn chính là mấy đời thân nhau, cho nên bọn hắn tự nhiên cũng quen biết, chơi đùa từ nhỏ đến lớn.Sau khi rời khỏi Vương nguyên , Vương Tuấn khải ở nhà mới đi tới chỗ ở của Thiên Tỉ, hai người mới bắt đầu tình bạn.

"Làm sao vậy?"

"Ân, " hắn ngừng một chút "Tớ ngày mai quay về XXX rồi, cùng đi uống một chén chứ?"

"Cậu cảm thấy tớ không đi được sao?" Vương Tuấn khải mỉm cười, đối với Thiên tỉ hắn là không cần giam cầm chính mình, "Hiện tại tớ đang trốn người đại diện, bị người hâm mộ vây ở trong khách sạn rồi."

"Hặc hặc, cậu thật thảm. . ."Người nọ thanh âm bằng phẳng mà lại tỉnh táo ngoài ý muốn nói ra ý tứ vui đùa hàm xúc, "thời điểm tớ ở bên cạnh nhập hàng gặp được một người rất người thú vị."

"A? Tớ cũng vậy, một con ma men rất ngu ngốc "

"... . . . Tớ như thế nào cảm giác không chân thật a, cậu một Đại minh tinh tại trong khách sạn gặp một con quỷ say?"

"Ân. . . Tớ cũng không biết vì cái gì hắn xuất hiện ở trong phòng tớ."

"Nghiệt duyên a. . . Tớ vốn muốn ký kết một kho hàng, kết quả bị một người đoạt đi rồi, đang cùng hắn thương thảo, định một cái hợp đồng."

"Còn có người dám đoạt với cậu? hắc Tổng giám đốc?" Vương Tuấn khải khẽ nhếch miệng, lộ ra Hổ Nha.

Thiên Tỉ thanh âm bất đắc dĩ truyền tới: "Đừng đem tớ nói hư hỏng như vậy. . . Dù sao người kia thật đáng yêu đấy, coi như là có một người bạn a."

"... . . ."

"Làm sao vậy?"

Vương Tuấn khải phục hồi tinh thần lại, cái này mới phát hiện tâm tư của mình lại vẫn tại trên thân người kia: "A, không có việc gì, nhớ tới một chút việc."

"Lại đang nghĩ tới mối tình đầu của ngươi a. . ."Hắn nhạo báng, cái này từ nhỏ đến lớn Thiên Tỉ cũng không ít lần nghe về sự tình của Vương nguyên, Vương Tuấn khải thế nhưng là đem hắn coi là tâm can bảo bối, chỉ có điều còn không tìm được hắn mà thôi.

Vương Tuấn khải đã từng trở lại nơi cùng Vương nguyên cùng nhau lớn lên, Vương nguyên trong nhà cũng đã ở nơi khác, hắn chỉ có thể thất vọng rời đi.

"Ân. . ."

"... ... Tiểu khải, vạn nhất lúc cậu tìm được hắn ,hắn đã có người yêu thì làm sao bây giờ?"

Cách rất lâu, hắn nhẹ cười nhẹ nói: "Vậy chúc phúc hắn a. . ."

"cậu thật đúng là... . . ."

"Tốt rồi, không nói nhiều, tớ phải nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này, tiếp tục như vậy đối với khách sạn sinh ý cũng không nên, tớ đây cúp đây."

"Tốt, ngày mai gặp a."

"Ân."

"Bíp bíp... ..."

Tùy ý đưa di động ném vào trong túi quần, lòng của hắn, thói quan luôn nhắc tới người kia về mà đau nhói.

Quá mức tưởng niệm. . .

Trái tim là trống không, cảm giác mãnh liệt trống rổng khiến cho hắn cảm nhận được mệt mỏi, đều muốn buông tha .

Hắn đã thành danh rồi, đã trở thành một minh tinh lớn rồi, thế nhưng là vì cái gì cậu còn không có tìm đến hắn đây? Không phải nói tốt lắm, không phải nói qua là được rồi sao? Vì cái gì không đến... . . .

Hắn nhắm mắt lại.

Vương nguyên. . . Có phải hay không ngươi đã có người yêu?

Có phải hay không, không muốn tới tìm ta...

Rõ ràng là mùa hè, lại cảm nhận được rét thấu xương lạnh, đông lại mỗi một tấc da thịt, đông lại đôi mắt của hắn.

Tiện tay mua một cái bánh rán, Vương nguyên ngửi mùi thức ăn thật thơm, hắn lắc lư đi ở trên đường cái .

Ngày mai Nhị văn sẽ trở lại rồi, buổi tối hôm nay hay vẫn là ngủ ở tổ kịch cũng được.

"Này. . ."Vương nguyên gọi điện thoại của tổ kịch "Giang ca a, hôm nay có việc để làm không?"

Giang ca chính là nhân viên tổ kịch tương đối tốt kia, hắn nghe xong là thanh âm Vương nguyên lập tức nói đến: "Vương nguyên cậu đến cùng đi nơi nào? Ngày hôm qua gọi điện thoại di động của cậu ,cậu tắt máy, cậu không biết, hôm nay thế thân toàn bộ không có tới, mau đuổi tới đây a."

"Yes Sir~!"

"Cái kia, " bên kia thanh âm dường như rất là cao hứng, "phim trường của chúng ta bên này mới tới một đoàn làm phim khác, gọi là" Hấp Huyết Quỷ" , Vương Tuấn khải là diễn viên chính đấy!"

"hả?" Vương nguyên nhảy lên lông mày, hôm nay thật đáng tiếc, nếu không phải bị cái đồ biến thái kia nhốt mình lại thì cậu cũng còn có thể thấy cái đại minh tinh kia a, Vương Tuấn khải, thực muốn nhìn một chút hắn đến cùng hình dạng thế nào, bất quá khẳng định không có soái ~ bằng mình đâu

"A."

"cậu mau tới đi, nơi đây vừa vặn có một cảnh cần cậu, chỉ có điều nhìn cậu sợ không ổn rồi."

"tôi sợ cái gì?"

"Từ mười tám đoạn trên bậc thang lăn xuống đấy."

"... ." ĐM! Lừa bố mày à! Ác như vậy diễn kịch, biên kịch ngươi nhẫn tâm a !"

"Vương nguyên?"

"Tôi đi!" Cắn răng, vì chỗ ngủ, liều mạng!

"cậu không đến mức mắng chửi người a..."

". . . . . Đây không phải mắng chửi người, đây là khách quan trần thuật."

Trong lòng của lão Giang yên lặng bi ai, tục ngữ nói thật đúng, không có văn hóa thật đáng sợ. . .

Vương nguyên cầm lấy điện thoại từ tòa cao ốc dưới mặt đất phóng tới, kỳ thật nếu như cậu nguyện ý ngửa đầu nhìn một cái, liền sẽ phát hiện chỗ đó có một áp-phích cực đại, poster của Vương Tuấn Khải-Vương Tuấn khải nghiêng dựa vào chiếc xe thể thao yêu dị màu đỏ bên cạnh, tây trang màu đen bó sát người đem thân hình của hắn nổi bật phát huy tác dụng vô cùng , hấp dẫn quả thực làm cho người ta không đành lòng nhìn thẳng. Vẻn vẹn nhẹ nhàng liếc một cái ,đôi mắt yêu nghiệt đào hoa, ánh mắt lười biếng, đã bắt được tất cả tâm can của mọi người.So với con báo giống nhau, cường đại nhanh nhẹn, có được chí mạng dã tính xinh đẹp.

Chỉ có điều, cậu vội vàng đi vào tàu điện ngầm đón xe, chạy tới phim trường.

Vương Tuấn Khải cuối cùng vẫn là gọi điện thoại cho người đại diện, lại để cho hắn tới đây giải quyết tốt hậu quả, thuận lợi trốn ra khỏi khách sạn bị một đám cương thi người hâm mộ vây quanh, lúc được bức tường người bảo vệ bảo hộ lấy đi lên xe, hắn cảm thấy lỗ tai của mình đều nhanh bị điếc đặc rồi, những tiếng thét chói tai điên cuồng vang vọng, Vương Tuấn Khải cảm thấy hắn thật sự không thể trốn đi lần nữa rồi...

Chỉ có điều nhìn về phía người hâm mộ đang muốn chen đến xỉu vẫn còn có chút đồng tình với bọn họ, sau khi lên xe cuối cùng cũng bình yên, hắn nơi nới lỏng cà- vạt, nhìn về phía người đại diện phía trước: "Hôm nay lại muốn làm gì?"

"Khải gia, " người đại diện khổ mặt, "cậu đừng làm khó dễ ta nữa, mỗi ngày hành trình nhiều như vậy cậu không nên chơi trò mất tích được không ?"

"A."thanh âm nhàn nhạt lạnh như băng cực hạn.

"Hôm nay phải đi một buổi ký tặng cho phim mới, " hắn chi tiết báo cáo, "Hiện tại đi phim trường trước"

"ừm... . . ."

... ... ... ... ... . . . Ta là cẩu khải nguyên ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...

Phim trường.

"Này... Giang ca, còn bao lâu nữa ta lên sân khấu a?" Vương Nguyên chơi đến điện thoại cũng không có pin nữa rồi, bất đắc dĩ nắm chặt ống quần lão Giang.

Lão Giang vỗ vỗ vai của hắn, nhét cho hắn sạc sự phòng của mình: "sang bên kia có hộp cơm sẵn ăn trước đi, hôm nay cảnh có chút khó diễn, đạo diễn hô nhiều lần NG, thủy chung qua không được cảnh kia."

"A, được rồi!" Có ăn là được, Vương Nguyên đưa di động hàng nhái nạp điện, bưng lấy hộp cơm ngồi xổm trong góc bắt đầu ăn.

Bên kia, siêu sao đã đứng tại ở phim trường, chung quanh nhân viên đoàn làm phim đều có tố chất chuyên nghiệp , không có lấy điện thoại ra chụp ảnh , Vương Tuấn Khải chậm rãi dò xét xuất hiện .

Ánh mắt nhàn nhạt quét qua nơi đây, hắn đi thẳng tới nhân viên tiếp ứng của hắn: "Bắt đầu công tác a..."

"Khải gia anh có cần ăn cơm không?" Nhân viên hảo tâm hỏi.

So với ăn cơm, Vương Tuấn Khải vẫn tương đối nguyện ý tranh thủ thời gian hoàn thành công việc cho xong, sớm chút nghỉ ngơi. Muốn như vậy không ăn cơm hắn cũng không phải không có trải qua, có đôi khi một ngày có thể uống mấy ngụm nước cũng không tệ rồi.

Hôm nay chính là làm một cái tuyên truyền, sau đó làm quen một chút với kịch bản rồi trở về là tốt rồi.

"Không cần, đi thôi." Một câu đều không muốn nhiều lời.

Nhân viên mặt có chút cứng đờ, quả nhiên là thói quen tính cách lạnh như băng rồi.

Thật sự hoài nghi hắn có thể diễn tốt cái nhân vật " Hấp Huyết Quỷ" không, lần này nhân vật diễn chính là một câu chuyện về Hấp Huyết Quỷ Vương anh tuấn bất tử đã yêu một người phàm, Hấp Huyết Quỷ tuy rằng bề ngoài ôn nhu mê người, kì thực nội tâm lạnh như băng cô độc, nội tâm đối với Vương Tuấn Khải mà nói rất tốt để điễn, bởi vì đó chính là bản thân hắn. Mà bề ngoài ôn nhu yêu cười một mặt thật sự rất khó, không biết hôm nay tâm tình như thế nào, bình thường Vương Tuấn Khải chọn lựa kịch bản đều là lựa chọn nhân vậy không quá thích cười, nhưng lúc này là ngoài ý muốn, hắn là vì nể mặt đạo diễn rất nổi tiếng mà nhận vai, đạo diễn kỳ thật chính là nhìn trúng cái đôi Hổ Nha kia.

Thay đổi trang phuc áo lông trắng , sắc màu ấm áp phối hợp tốt với hình dáng nhu hòa , cố ý đánh cho xoã tung tóc để cho hắn nhìn qua có một tia cảm giác đáng yêu, điều kiện trước tiên là nếu như ánh mắt hắn không dọa người.

"ok, tiểu khải cậu cứ ngồi tại cái đình đó trên ghế dài đọc sách, " đạo diễn chỉ huy, " động tác thứ nhất là chuyên tâm đọc sách, động tác thứ 2 là ngẩng đầu lên mỉm cười, phải ôn nhu mê người mỉm cười."

"..."Hắn nhẹ gật đầu, bưng lấy sách anh văn ngồi ở trên ghế dài.

ở dưới đình , trên ghế dài là bộ dáng đẹp như họa anh tuấn, hình tượng này như thế nào đều là hoàn mỹ đấy.

Đạo diễn thoả mãn gật gật đầu, lựa chọn Vương Tuấn Khải quả thật là không sai đấy.

Cái tư thế thứ nhất đọc sách thông qua, ngay sau đó là động tác mỉm cười.

Vương Tuấn Khải ngẩng đầu nhìn chăm chú lên ống kính, có chút giương lên khóe miệng, với hắn nói dương khóe miệng còn không bằng nói là tác động cơ bắp, cười đến vô cùng cứng ngắc.

"Không được." Đạo diễn nhíu mày, "Động tác quá giả, phải đưa vào tình cảm"

"được"

Vương Tuấn Khải suy nghĩ một chút, thật sự không có gì việc gì có thể làm cho hắn bật cười, bất đắc dĩ vẫn là cứng ngắc cười vậy.

Đạo diễn nhìn hình ảnh , kỳ thật nếu người khác xem cái này đã không tệ rồi, nhưng hắn thế nào lại là một người kỹ tính, không hoàn mỹ sẽ không thông qua được, cho nên các tác phẩm đều là được mọi người đánh giá cao, nhưng mà điểm này cũng cực kỳ làm khó diễn viên.

"Ngừng ngừng ngừng!"

Hắn như là không rất cao hứng, phất phất tay, lại để cho những thợ trang điểm lập tức chạy tới giúp đỡ Vương Tuấn Khải trang điểm.

Xem ra hắn không nhìn thấy dáng tươi cười thật lòng chắc là sẽ không qua đây, Vương Tuấn Khải chau mày, lão đại này thật khó làm, ánh mắt chuyển di tán lấy tâm tình.

Bỗng nhiên đồng tử co rụt lại, hắn nhìn thấy cách đó không xa nhất đạo thân ảnh quen thuộc.

Cái người đang phồng má góc phòng với bọn gia hỏa kia, không phải là buổi sáng hôm nay nhảy lầu chính là cái con ma men kia sao?

Hắn tại sao lại ở chỗ này...

Không phải nói không biết ta sao? Chẳng lẽ hắn cũng là diễn viên?

Làm sao trùng hợp như vậy.

Bốn phía thợ trang điểm lui ra, đạo diễn tiếp tục lại để cho Vương Tuấn Khải chụp ảnh.

Vương Tuấn Khải đầu lưỡi quét qua cánh môi khô khốc , tầm mắt của hắn phảng phất là dính vào trên người Vương Nguyên vẫn không nhúc nhích.

Đạo diễn khẽ giật mình, người quay phim đang chuẩn bị buông camera ra liền gọi hắn lại, hắn khôn khéo coi như phát hiện trong mắt Vương Tuấn Khải đống băng ngàn năm kia đã hiện lên vài tia không giống tâm tình bình thường.

Nói không chừng sẽ có kinh hỉ. Hắn nghĩ như vậy, chăm chú quan sát Vương Tuấn Khải.

Vương Nguyên không biết hết thẩy mọi chuyện, đang vui thích mà ăn hộp cơm, phía trước có một đài TV, hắn tùy tiện chọn lấy một cái tiết mục lặng yên nhìn xem, đó là một tiết mục rất lâu rồi, hình như là quảng bá 《 mối tình đầu 》 phim điện ảnh Vương Tuấn Khải đóng.

Người xem hét lên,chủ trì lui về phía sau, Vương Tuấn Khải chậm rãi từ cửa vào đi ra.

"..." Thời gian dường như bất động tại lúc hắn đứng ở chỗ ánh sáng một khắc này.

Cậu... . . . Móa!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro