Part 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Này, Nhị Nguyên." Đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh âm, "Tớ là Nhị Văn "

"Cái kia, thực xin lỗi, lâu như thế không cùng cậu liên hệ ."

Vương Nguyên trừng mắt nhìn xem số điện thoại trên di động; "cậu đổi máy rồi hả?"

"Ách... ... ..." Kỳ thật không phải của điện thoại hắn mà là của Thiên Tỉ "Đúng, máy của tới hư mất rồi."

"A, vậy cậu bao lâu trở về?" Nhị Nguyên vẫn còn tương đối muốn cùng Nhị Văn một chỗ, tuy rằng hắn thần kinh cũng không ổn định, nhưng áp lực của Vương Tuấn Khải còn lớn hơn.

"Tớ, tớ đoán chừng cuối tuần này, bên này xảy ra chút sự tình."

"Chuyện gì a?"

Chợt có thanh âm truyền đến" làm sao vậy?"

" ! ! ! !" '' 'Vương Nguyên lập tức hóa đá, " Nhị Văn?"

Bên kia lưu chí hoành vội vàng tắt điện thoại.

" cái quỉ gì thế!"

Nhị Văn không có việc gì là tốt rồi, chỉ là một tuần mà thôi.

cậu đảo mắt lại đổi sang nụ cười sáng lạn, nhảy lên đi làm việc.

Thời gian trôi qua, lại là một cái chủ nhật.

Vương Nguyên nhàm chán tại trên ghế sa lon, đem quai hàm phồng ra rồi hóp lại.

Gia hỏa này không biết bán manh mà xấu hổ.

" a a a a a a. . Thật nhàm chán, "cậu đem một cái gối đầu để đến trên đầu, thuận thế ngã vào trên ghế sa lon.

" bịch... ..."

Trong nhà, không đúng, chỉ có mỗi Vương Nguyên thôi.

Vương Tuấn Khải có công tác,cuối tuần này sẽ chở cậu đi ngâm nước nóng.

Vương Nguyên ngồi tới chập tối, nhàm chán chơi điện thoại di động.

Hắn cuối cùng vẫn là đứng dậy đi tới phòng sách, bật máy tính lên, ngón tay của hắn rơi vào trên bàn phím, không biết nên như thế nào ra tay, mình rốt cuộc muốn làm gì?

"A.... . . Vương Tuấn Khải." Hắn híp mắt nhập vào ba chữ.

Bà mẹ nó... . . . . Đây là mấy trăm vạn kết quả a!

Vương Nguyên nhảy lên lông mày, ấn mở rồi tỉ mỉ nhìn lại.

Vương Tuấn Khải, nam, sinh ngày 21/9/1999, nhóm máu O, giới văn nghệ minh tinh.

Cái miêu tả hoa mỹ kia lại để cho Vương Nguyên nhìn hoa mắt, còn có một tấm ảnh chụp tinh xảo , đều nhìn ra Vương Tuấn Khải người này trình độ thật hoàn mỹ .

"cung Xử nữ " Vương Nguyên thì thào tự nói "Trách không được là 1 tên bị ám ánh cưỡng chế. . . ."

Hắn chợt chấn động "Thân cao 1m85, bản thiếu gia ta đây mới một mét bảy."

Quả nhiên nói về chiều cao vĩnh viễn không cách nào vui được.

Trách không được chính mình cùng hắn lúc đứng chung một chỗ mới đến môi hắn.

"Stop! làm giàu mới là bản chất."

Lật đã xong tất cả tin tức của Vương Tuấn Khải , Vương Nguyên một tay chống đỡ đầu, lui lại trang web vốn có.

"Hả?"trong Post Bar về Vương Tuấn Khải có một bài đăng hơn 2 vạn bình luận.

Hắn tò mò bấm vào.

". . . . ."

"A a a a!"

Vương Nguyên gắt gao nhìn chằm chằm vào màn hình, đó là poster lần trước chụp.

Cắn cổ cắn cổ, đây không phải là là trọng yếu nhất.Cậu bắt đầu nhìn những bình luận ở đó

Khải nguyên love: ta cũng trông thấy tờ báo này! ! !

Vĩnh viễn là tiểu bàng giải: ừ ừ! Mỹ Mỹ đát!

Khải gia * đát: bình tĩnh,

Đặc sắc nhất đã đến.

người qua đường số 1 : nam sinh kia là ai?

Khải nguyên love: không biết, cùng khải gia rất xứng đôi.

Khải gia: ta nghe thấy được kích tình!

Người qua đường số 2: nhìn cậu ấy thụ chết đi được.

Khải nguyên love: +1 like

Chó độc thân: khải gia mau mau đè cậu ta đi, ta ủng hộ

Bla bla bla........

"ta bị đè á, cái gì a! Ta mới là công."

Khải gia: bọn hắn kết hôn ta liền chết cũng không tiếc nuối rồi.

Vương Nguyên khá tốt không uống nước, bằng không thì chắc đã phun ra bằng hết.

----------------------------------------------

Vì cứu vãn việc Vương Nguyên mình sự thật là công này, cậu đã bắt đầu tập luyện.

Kỳ thật cũng là bởi vì rất nhàm chán, cho nên một người ngồi ở trên ghế sa lon, đối với gấu bông cực đại tên Đại Hùng kia.

"Vương Tuấn Khải." Hắn vỗ vỗ bả vai con gấu, "anh không thể không thừa nhận a, khí chất của ca ta đây vẫn là so với anh cao một chút đúng không!"

Gấu Đại Hùng trừng mắt đen lúng liếng nhìn qua hắn.

Vương Nguyên thoả mãn gật gật đầu, ngáp một cái: "Cho nên nói... Tôi mới phải là công..."

Ai ai ai. . .

Không đúng a, ta cùng hắn, vốn chính là bằng hữu bình thường, ở đâu ra công được.

"khốn nạn thật... . . ."Đã không mở ra nổi con mắt rồi, Vương Nguyên nhìn ánh trời chiều tà chiếu vào cửa sổ những ánh sáng chói mắt, nhẹ khẽ tựa vào trên người Đại Hùng, "Ân... . . . Vương Tuấn Khải... . . ."

"Bịch... . . ."

Là hôm nay dậy quá sớm, cho nên mới phải buồn ngủ như vậy a, Vương Tuấn Khải ư? Hắn có lẽ so với mình còn muốn buồn ngủ hơn . . .

Vương Tuấn Khải?

Vương Tuấn Khải. . .

Vì cái gì chính mình một ngày trong đầu đều nghĩ tới là hắn?

Thật kỳ quái. . .

"Ta... Ta mới phải là công... . . ."Vương Nguyên thay đổi một cái tư thế thoải mái tựa ở gấu bông trên người, thiếp đi.

Trời chiều dần dần dung hợp tiến vào đường chân trời, ban đêm lôi kéo màn che màu đen lặng lẽ tiến đến.

Vương Tuấn Khải khi về đến nhà, trông thấy trong phòng đều là tối như mực, vô thức mở đèn.

"Vương Nguyên?"

Hắn không ở nhà sao?

Vương Tuấn Khải nghĩ tới những thứ này cũng có chút không hiểu nén giận, chính mình hôm nay liều chết liều sống mà bận rộn đến không thở được còn không phải là vì có thể dành một ngày cùng hắn đi ra ngoài chơi sao, sợ hắn ở trong nhà một mình rất cô đơn lạnh lẽo.

Chẳng lẽ hắn đã có bạn chơi cùng rồi?

Vương Tuấn Khải nhảy lên lông mày,ánh mắt bất mãn đảo qua phòng khách, lúc này mới phát hiện tại trong ngực gấu bông là tiểu gia hỏa nào đó đang nằm ngáy o..o... .

"Nguyên lai chưa có chạy mất a..."Hắn giương lên khóe miệng, đi nhanh về phía trước.

Lặng yên không một tiếng động mà ngồi xổm bên ghế sô pha nhìn cậu ngủ ,cậu ngủ tựa như Thiên Sứ , yên tĩnh, xinh đẹp.

Chỉ cần liên tưởng đến bộ dáng Vương Nguyên bình thường ngốc nghếch , Vương Tuấn Khải hay vẫn là nhịn không được lộ ra Hổ Nha.

"Tại sao có thể có người đần như vậy, không biết như vậy ngủ sẽ cảm mạo a... . . ."

Ngữ khí của hắn có chứa từng điểm cưng chiều, vươn tay ra vuốt vuốt tóc Vương Nguyên.

Hiện tại Vương Tuấn rất ưa thích sờ tóc của cậu, bởi vì Vương Nguyên tóc rất mềm, sờ tới sờ lui rất thoải mái.

"A...... . . ."

Lông mi run rẩy, cậu có chút mở to mắt, nhìn cái người đang cười đến ôn nhu kia.

Tim đập thình thịch.

"Oa!"

Sớm biết tính khí khi ngủ dậy của cậu, Vương Tuấn Khải phi thân tránh thoát được 1 cước của cậu.

Vương Nguyên gắt gao trừng mắt hắn: "Vương, Vương Tuấn Khải! Ngươi trở về lúc nào. . ."

"Vừa mới a. . ."Vương Tuấn Khải bất đắc dĩ đem gối bị cậu đạp rơi xuống trên mặt đất nhặt lên, ngồi xuống bên cạnh cậu.

Vương Nguyên sững sờ mà nhìn hắn, bỗng nhiên hồi tưởng lại trên mạng trông thấy những bình luận kia , cậu tức giận mà thẳng đứng người lên: "Ngươi nói, ta phải là công không?"

"A?" Vương Tuấn Khải sững sờ, lập tức ôm bụng cười to, "Hặc hặc, ngươi nói cái gì?"

Vương Nguyên nhìn hắn cười thành như vậy không khỏi đỏ mặt, khí thế như là yếu đi rất nhiều: "Ta nói ta là công... . . ."

Công?

Người này đến cùng suy nghĩ cái gì a?

"Hặc hặc, bằng ngươi? Không có khả năng..."Vương Tuấn Khải thò tay vuốt một cái mũi cậu.

Vương Nguyên khẽ giật mình, sau đó lập tức giương nanh múa vuốt mà đánh về phía Vương Tuấn Khải.

"... ... . . ."

Vương Nguyên giạng chân ở trên người Vương Tuấn Khải, học hắn lúc trước kia bắt chính mình, lấy tay gắt gao đè xuống cổ tay của hắn.

"Như thế nào đây? Có phục hay không?"

Vương Tuấn Khải nhảy lên lông mày, đối với cái cá nhân công phu mèo cào này căn bản không dùng quá lớn khí lực, một cái trở mình giãy giụa ra, thân thể chúi xuống đem cậu đặt tại trên ghế sa lon.

"A... . . ."

Kêu đau một tiếng, chẳng qua là thanh âm kia uyển chuyển không khỏi làm Vương Tuấn Khải có chút khống chế không nổi, đều muốn đùa giỡn với cậu.

Hắn cúi người, tiến gần ghé vào lỗ tai cậu.

"Nhỏ, đần, trứng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro