Part 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương Nguyên hiện tại mặc một bộ sơ mi màu vàng nhạt, buộc một cái nơ con bướm rất dí dỏm màu đỏ thẫm, phía dưới mặc một cái quần dài màu lam nhạt, mang vào giày Cavans màu nâu. Làm cho người ta hai mắt tỏa sáng.

"Như vậy, kỳ thật còn có thể ~" Vương Nguyên vui tươi hớn hở mà nhìn Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải nhất câu khóe môi, ngón tay nhẹ nhàng đè xuống kính râm, lộ ra cái đôi mắt đào hoa mị hoặc kia:

"Ánh mắt của anh, vẫn luôn rất tốt. . ."

"... ..."

Vương Nguyên nhìn hắn có chút nghiêng về phía trước, chưa phát giác ra lặng yên nín hơi. Bị hắn nhìn chằm chằm vào một giây, xác thực đã quên đập 1 nhịp.

Vương Tuấn Khải cái tên yêu nghiệt này. . .

Cậu âm thầm sắp xếp, mặt ngoài lại dùng nụ cười để che dấu tim đập mạnh.

Vương Tuấn Khải hừ nhẹ một tiếng, chú ý đến ánh mắt biến hóa của cậu. Chẳng qua là không có đi vạch trần, buồn cười mà nhìn cậu bị chính mình giật điện rồi.

Cái vườn đại công tước rất yên tĩnh, tại ánh mặt trời chiếu rọi xuống tản ra không khí đậm chất thiên nhiên.

Mặt cỏ xanh lá mạ, đường nhỏ uốn quanh, cây Bạch Hoa to lớn , còn có chỗ ngồi ven đường. Đây hết thảy đều là đẹp như vậy, trong công viên mọi người có tản bộ, có cưỡi xe chạy bộ, đám tiểu hài tử đều đuổi chạy chơi đùa tại trên bãi cỏ.

Bọn hắn kề vai sát cánh đi tới, cố ý tăng nhanh lấy bộ pháp.

Bỗng nhiên đi qua một đôi tình nhân, nam sinh thân mật mà nắm tay nữ sinh, kề vai sát cánh đi tới ngang qua hai người bọn họ.

"... ..."Đôi má thổi qua bao nhiêu mây hồng, Vương Nguyên quay đầu đi, cố ý không nhìn Vương Tuấn Khải.

Thật sự là. . .

Tại sao có thể có một loại cảm giác ước hẹn . . .

Hai người chúng ta rõ ràng đều là nam.

"Này."

"... ..."

"Này, " Vương Tuấn Khải im lặng mà nhìn người nào đó ngẩn người, thay đổi vài âm thanh đều không có phản ứng, "Vương Nguyên."

"A?" Hắn đem thần trí Vương Nguyên trở về.

Vương Tuấn Khải chỉ chỉ phía trước xe bán kem: "Có muốn không?"

"Muốn!" Trông thấy ăn, Vương Nguyên lập tức đem sự tình phiền não vừa mới nghĩ quên đi, ánh mắt lập tức phát sáng lên.

Hai người chậm rãi đi tới xe kem, a di mỉm cười hỏi muốn cái gì.

"Hương vani a." Vương Tuấn Khải hồi đáp.

Vương Nguyên nhìn ánh mắt của bác gái dừng lại ở trên người của mình, lập tức trả lời: "con cũng giống anh ấy."

Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng nhìn hắn một cái, lập tức đem tiền đưa cho a di.

"Tốt."

Mua xong kem, hai người đi tới ghế đá dưới cây .

Đô Đô yên tĩnh theo sát bên cạnh hai người, ngồi xổm ghế dài bên cạnh đã ra động tác tấn ( đô đô: không thể quấy nhiễu ʕ •ᴥ•ʔ)

" có khiến em vui vẻ không?"

Vương Nguyên mặt nhăn: "Ngoại trừ mua quần áo chính là tại trong công viên tản bộ, ở đâu ra thú vị à nha?"

"Bữa ăn chính còn chưa bắt đầu đâu." Vương Tuấn Khải nở nụ cười thoáng một phát.

cậu khẽ giật mình, móp méo miệng: "Còn muốn làm gì? ! em bụng thật đói... . . ."

"Một hồi liền dẫn em đi ăn cơm, " Vương Tuấn Khải vuốt vuốt tóc của cậu, "Cùng anh gặp 1 một người bạn."

"A... . . ."Nhắc tới bằng hữu, Vương Nguyên đột nhiên nhớ tới Nhị Văn, cậu lập tức móc ra điện thoại.

Cùng Vương Tuấn Khải chơi đùa quá này, quên mất còn muốn đi nhà Nhị Văn , được rồi gửi cái tin nhắn cho hắn a.

"Đinh. . ."

Vương Nguyên chú ý tới hộp tin nhắn bên trong có một tin, là Nhị Văn gửi.

Nhị nguyên, tớ kịp thời có việc không thể ở nhà rồi, chúng ta ngày mai lại gặp a ~

"yes~" Vương Nguyên vui vẻ trả lời một câu tốt.

Vương Tuấn Khải yên lặng đã ăn xong kem, nhìn Vương Nguyên kem trong tay cũng sắp chảy gần hết, nhịn không được nhắc nhở cậu một câu.

"A, "Vương Nguyên mấy ngụm cho ăn hết kem, đột nhiên tay cậu giơ lên.

Vương Tuấn Khải sững sờ, mặc cậu đem mình kéo qua.

"Cười một cái ~ "

"... ... . . ."

Điện thoại tại một khắc này ghi dấu hình ảnh hai người.

Một người, cố ý nghiêm mặt, ánh mắt lại giấu không được vui vẻ, nhìn người bên cạnh.

Một người khác, má phình đấy, cái nháy mắt kia cất giấu những ngôi sao trong đôi mắt.

----------------------------------------------------------

" giờ này cũng không sớm nữa , chúng ta đi thôi." Vương Tuấn Khải nhìn bề ngoài một chút, đứng dậy.

Vương Nguyên nhẹ gật đầu, sờ lên đầu Đô Đô : " đi thôi Đô Đô ~ "

Đô Đô thoáng cái hưng phấn lên, trên nhảy dưới tránh (*né đòn) mà chạy về phía mặt cỏ, bắt đầu ở phía trên chơi đùa.

"Tí nữa về nhà anh sẽ nhượng cho người khác đến đem Đô Đô đi đấy." Vương Tuấn Khải tùy ý nói ra.

Về nhà. . .

Vương Nguyên cảm khái muôn phần, từ lúc nào , cái nơi kia lại dần dần ấm áp đến thế,

Đã đã trở thành nhà của bọn hắn.

"Ân... . . ."

Vương Nguyên nhìn Đô Đô chạy xa, không khỏi một bên hô hào một bên cũng chạy lên mặt cỏ.

"Đô Đô! Trở về, đừng chạy xa! Đô Đô!"

Vương Tuấn Khải hơi hơi lộ ra Hổ Nha, nhìn xem thân ảnh người nọ ngây ngốc đuổi theo tiểu cẩu .

Nếu như. . . Mỗi ngày đều giống như vậy, hẳn là tốt?

"Này, Vương Nguyên nhi, coi chừng ngã." Vốn Vương Tuấn Khải là người không thích vui đùa ầm ĩ,giờ cũng đã bước lên mặt cỏ chạy vài bước.

Vương Nguyên vốn còn không có chạy vài bước đã bị Vương Tuấn Khải bắt được góc áo.

"anh làm gì thế, Đô Đô chạy đi đâu mất tiêu rồi kìa!" Vương Nguyên bị anh nắm chặt chạy không nổi, nhịn không được quay đầu lại cười nói lấy.

Vương Tuấn Khải khó được cùng hắn như vậy chơi đùa, đều muốn trêu chọc hắn, cố ý không buông tay.

Vậu chu môi, bất mãn xoay người lại nhìn xem Vương Tuấn Khải: "Buông ra. . ."

"Gâu Gâu!"

Đô Đô vốn chạy trước, quay đầu lại trông thấy hai người tại đó do dự, hưng phấn kêu vài tiếng, lập tức chạy trở về.

Chỉ thấy nó lui về phía sau đạp một cái, hướng hai người nhào tới. ( vậy mới tốt chứ! Không hổ là cún khải nguyên )

"ẳng!"

"A!"

Một tiếng kêu đau, hai người còn không có thích ứng choáng váng này .

Vương Tuấn Khải vừa nhìn đã mất đi trọng tâm, thò tay ôm sát eo Vương Nguyên, rất sợ cậu té.

Vương Nguyên vừa vặn quay người, lại bị Đô Đô một cái hung ác nhảy lên, triệt để đè lên người Vương Tuấn Khải .

"Bịch... . . ."Mặt cỏ mềm mại vừa vặn.

Mở to mắt một cái, chỉ cảm thấy hơi thở lẫn nhau phả vào như lửa đốt sáng , lần đầu tiên cách đối phương gần như vậy.

Thậm chí cái tầm mắt nồng đậm đã quét đến khuôn mặt của mình, mùi hương Bạc Hà thoang thoảng làm mê tâm lòng người, cái ôm ôn hòa kia vì bảo hộ cậu, không phải hơ hững mà bao chặt lấy cậu.

Vương Nguyên kinh ngạc mà nằm ở trên người Vương Tuấn Khải , khuôn mặt nhiễm lên nhàn nhạt ửng đỏ.

"... ..."Vương Tuấn Khải cũng chưa có lấy lại tinh thần, nhìn cái xương quai xanh tinh xảo kia, cái khuôn mặt trắng nõn cùng cánh môi mềm mại phấn hồng , gần ngay trước mắt, nhịn không được thầm mắng một câu.

Cái người này mới là Tiểu yêu tinh... . . .

"A! ! !" Đột nhiên một tiếng thét lên triệt để đánh thức hai người.

Vương Nguyên tranh thủ thời gian đứng dậy, ngẫng đầu nhìn phía âm thanh truyền đến.

Chỗ đó có một đám nữ sinh, đều bịt lấy miệng cầm lên điện thoại: "Vương. . . Vương Tuấn Khải! ! ! !"

". . . . ."

Đột nhiên giật mình, kính râm cùng mũ của anh đều bởi vì vừa mới va chạm, rơi xuống trên mặt đất.

Vương Nguyên chỉ ngây ngốc mà đứng ở 1 chỗ, không biết làm sao.

Biết rõ một loại cảm giác nhàn nhạt ôn hòa chụp lên tay của mình, cậu ngẫng đầu, chỉ nhìn thấy người nọ dắt tay của mình.

"Chạy mau!"

Vương Tuấn Khải lôi kéo tay của cậu, cực kỳ nhanh chạy trước, nói đùa à, đây chính là một cái công viên lớn, hắn cũng không muốn cũng bị người hâm mộ cho phân thây đâu.

"Vương Tuấn Khải! ! Vương Tuấn Khải Vương Tuấn Khải! ! !"

Sau lưng quả nhiên lập tức có một đám người.

Chỉ có điều, Vương Nguyên không có chú ý tới bọn họ,cái cậu thấy, chỉ có bóng lưng người kia đang nắm tay của cậu.

Gió, lặng lẽ xẹt qua trong lòng, mang đến bầu không khí gì đó .

Hai tay nắm chặt, như vậy mà an tâm.

Không có chút nào sợ hãi.

Vương Nguyên chính mình cũng không có chú ý đến, cậu lúc này,đang ngây ngốc nở nụ cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro