Part 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 Vương Tuấn Khải đóng cửa xe lại, khóa kỹ xe, lập tức đi lên sườn núi.

Đột nhiên, trong lòng dâng lên vài phần cảm giác bất an, làm cho Vương Tuấn Khải cau mày, hắn thật sự không thích loại cảm giác khó chịu này.

Giống như. . . Có chút không đúng.

Vương Tuấn Khải hỏi nhân viên công tác ở chân núi, xác định là nơi đây, vì vậy hắn lập tức bộ pháp nhanh hơn.

Đây là một cái đỉnh núi nho nhỏ, cho nên không đến mười phút liền không sai biệt lắm thấy được tổ kịch.

. . .

"Ọt ọt ọt ọt..."

Bọt nước văng khắp nơi, toàn bộ hồ lớn bởi vì một người đến như vậy mà làm rối loạn yên tĩnh, nổi lên rung động.

Vương Nguyên nhắm chặc hai mắt, mặc dù như thế, nhưng vẫn là bị cái hắc ám vô tận kia cùng lạnh như băng vây quanh.

Rét lạnh thấu xương , lại để cho thân thể cậu một hồi run rẩy.

Thầm kêu không ổn, Vương Nguyên sợ hãi mà phát hiện chân mình giống như bởi vì nước quá lạnh mà căng gân.

Nhất thời nhúc nhích không được, cậu giãy giụa cũng không có làm được, cơ hồ là một cái chớp mắt, cậu chìm xuống đáy hồ.

"A...! !" Hoàn toàn không thể lên tiếng, lên tiếng khí trong miệng sẽ mất.

Cậu mở mắt, vươn tay tới cái ánh sáng mơ hồ kia, trong nháy mắt đó, cái chết như là một thanh búa tạ hung hăng đánh tại trong lòng Vương Nguyên.

Tại sao có thể như vậy!

Cậu cũng là sốt ruột rồi, thò tay đi hỗ trợ chân giảm bớt run rẩy.

Tại nháy mắt thân thể của cậu khôi phục , Vương Nguyên đại hỉ, lập tức lấy hy vọng có thể lao lên mặt nước.

Chẳng qua là, vừa mới trông thấy ngọn lửa hy vọng,

Lần nữa lại bị dập tắt.

Chân mắt cá chân của cậu, bị vô số tảo cùng rong kia nhè nhẹ dây dưa cùng một chỗ.

"A...! ! !" Vương Nguyên tuyệt vọng!

Giờ phút này, hắn chính thức cảm nhận được, cái chết uy hiếp.

Không, không thể, sao có thể ở chỗ này chết đi.

Không thể không nói, đây quả thật là Vương Nguyên rất không may, vốn là rút gân sau đó bị tảo cuốn lấy.

Này sẽ thật là ngoài ý muốn.

Cậu chỉ có thể chờ đợi, chờ đợi sẽ có người lập tức xuống hồ cứu hắn!

Chẳng qua là cậu không biết, tại năm giây sau khi cậu chìm vào nước, đạo diễn cũng đã hô cut, mọi người xem cậu chậm chạp không đi ra cũng vội vàng nhào vào trong nước, đi cứu viện!

Thế nhưng là kỳ quái , cái màu xanh lá cây đáng ghét của tảo và rong kia vậy mà che mất thân thể Vương Nguyên.

Mà cái này hồ, cũng không coi là nhỏ, trong lúc nhất thời không có tìm được Vương Nguyên!

"Làm sao có thể? ! !" Đạo diễn cũng là luống cuống, "Nhanh, lại lại để cho càng nhiều người nữa xuống dưới tìm! !"

"Vâng!"

Toàn bộ tổ kịch, đều rối loạn.

Vương Nguyên tại bên bờ sinh tử bồi hồi, cậu cũng nhịn không được nữa rồi.

Cậu phun ra bao khí tại trong miệng.

Liên tiếp bọt nước tiêu tán.

Cậu bất đắc dĩ kiên trì không nổi, thân thể chậm rãi trầm xuống.

Con mắt liều chết mà nhìn cái mảnh ánh sáng kia, hy vọng sau một khắc còn có kỳ tích xảy ra.

Tay, chậm rãi đưa ra ngoài.

Vương Tuấn Khải... ...

Chính mình vô ý thức làm ra hình dáng của miệng khi phát âm, lại để cho Vương Nguyên bản thân đều lắp bắp kinh hãi.

Vì cái gì. . . Trước hết lại nghĩ đến chính là hắn... ...

. . .

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Vương Tuấn Khải nhìn xem một đoàn tổ kịch rối loạn , kinh ngạc mà thì thào tự nói.

Bình thường quay chụp sân bãi như vậy, sẽ phải rất yên tĩnh mới đúng, hôm nay là đã xảy ra chuyện gì sao?

Vương Tuấn Khải bực bội mà vỗ vỗ lồng ngực, tâm, chẳng biết tại sao, càng thêm buồn bực.

"Ài, lão Giang!" Vương Tuấn Khải cũng là nhớ kỹ người này, nhìn vài vòng cũng không có nhìn thấy người hắn muốn gặp , vì vậy hắn ở đây trong đám người đã tìm được lão Giang.

"Là ngươi a. . ." Lão Giang cười khổ một tiếng, nhận ra Vương Tuấn Khải đang tháo xuống kính râm.

" nơi đây làm sao vậy? Như thế nào loạn lên thế?"

"Vừa mới thời điểm quay phim, Vương Nguyên rơi xuống hồ ! Qua năm phút đồng hồ rồi! Còn không có tìm được người, ngươi nói làm sao bây giờ? !"

Vương Tuấn Khải dáng tươi cười cứng lại.

----------------------------------------------------------

"Vương Nguyên? ! Là Vương Nguyên cùng ta cùng một chỗ chụp áp-phích? !"

Vương Tuấn Khải gắt gao bắt lấy bả vai lão Giang, ánh mắt khủng bố tựa hồ muốn ăn thịt người.

Lão Giang dường như bị hắn dọa sợ, vội vàng nói qua: "không.... không sai."

"... . . ."

"Này! ! Vương Tuấn Khải! ! !"

"Bịch! !"

Vương Tuấn Khải không chút do dự nhảy xuống hồ nước rồi.

Một tiếng động kia cùng tiếng thét của lão Giang, làm tất cả người ở chỗ này đều trợn tròn mắt.

Vương Tuấn Khải? ! Cái tiểu thiên Vương kia ư? Hắn tại sao lại ở chỗ này, còn nhảy hồ? ! !

Toàn bộ tổ kịch lập tức lặng ngắt như tờ.

Đạo diễn nuốt từng ngụm nước bọt, nhìn về phía lão Giang: "Ngươi nói, ngươi nói đó là Vương Tuấn Khải?"

"Ân, " lão Giang đắng chát cười cười, "Ta cho rằng Vương Nguyên cùng hắn chỉ là quen biết một ít mà thôi, không nghĩ tới hắn vậy mà sẽ vì cậu ta nhảy hồ!"

"... . . ."

Lập tức đám người như là nổ tung, nghị luận không ngừng.

"Vương Tuấn Khải? ! Cái đại minh tinh kia? ! Hắn cũng nhảy hồ đi cứu Vương Nguyên rồi hả? !"

"Hắn tại sao lại ở chỗ này?"

"Vương Nguyên làm sao sẽ cùng hắn có quan hệ sâu như vậy."

Đạo diễn trầm giọng vừa quát: "Tăng cường cứu viện, các ngươi đừng có đứng đó mà bàn tán! Chuyện này không cho phép truyền đi nghe thấy chưa?"

"vâng, vâng ,vâng!"

Người phía dưới an tĩnh lại, không nghị luận nữa, bọn họ cũng biết rõ ràng tính nghiêm trọng của sự việc này.

Chẳng qua là nhìn cái hồ nước kia hiện lên rung động, trong lòng không khỏi vì hai người mà toát mồ hôi.

. . .

Vương Tuấn Khải thời điểm xuống nước, đã nhanh dò xét tốt rồi toàn bộ tình hình của hồ. Lúc nhảy xuống nước, có thấy mấy bong bóng nước ở chỗ kia nổi lên.

Hắn là rất lo lắng, nhưng mà đối mặt tình huống như vậy, hắn phải tỉnh táo!

Cởi đi áo khoác trên người, còn có mấy thứ nặng nề khác đều cởi bỏ , hắn liều lĩnh mà bơi hướng vị trí mà hắn suy đoán kia.

Vương Tuấn Khải bản thân cũng rất thích vận động, lại luyện được một thân rắn chắc nội liễm cơ bắp này, bình thường bơi lội mấy trăm mét quả thực là một bữa ăn sáng. Hiện tại bạo phát, sức lực càng là không thể coi thường.

Chính là khoảng cách không đến 100m, Vương Tuấn Khải đơn giản chỉ cần không đến một phút đồng hồ liền bơi tới.

Nguyên Nguyên. . . em nhất định phải chịu đựng!

Hắn tựa hồ có thể cảm thụ được, có thể cảm nhận được cái hít thở không thông thống khổ kia của Vương Nguyên, tựa như theo cái thống khổ kia của mình cũng là từng khúc văng tung tóe, hắn không cách nào tưởng tượng, Vương Nguyên nếu có cái gì ngoài ý muốn hắn sẽ như thế nào.

Vương Nguyên hiện tại chính là của bầu trời của hắn! Trời sập rồi thì sẽ như thế nào?

Vương Tuấn Khải cắn chặt răng , trồi lên mặt nước hít một hơi thật sâu, sau đó nhanh chóng tiềm nhập đáy hồ.

Hắn rất lo lắng cho Vương Nguyên, lo lắng muốn chết.

Cho nên mới phải như vậy liều lĩnh mà phóng tới cậu! Đi cứu cậu!

"Nguyên Nguyên!" Đáy lòng của hắn bỗng nhiên kinh hỉ mà hô to!

Hắn thấy cậu rồi!.

Cậu cùng đám rong tảo dây dưa cùng một chỗ, gương mặt tái nhợt, dung nhan kia đã thật sâu khắc tại trong linh hồn chính mình .

Vương Nguyên ánh mắt triệt để mơ hồ tại một khắc này.

Tim đập một thoáng vậy mà dừng lại.

Đang ở giữa một mảnh quang ảnh mơ hồ , cậu nhìn thấy, nhìn thấy người trong lòng chính mình đang suy nghĩ tới .

Liền như vậy, liều lĩnh, xông về cậu.

Vương Nguyên khẽ cười, nghĩ thầm có lẽ là trời cao thương cảm cậu, tại một khắc cuối cùng, xuất hiện ảo ảnh.

Cái dáng tươi cười lơ đãng kia, nhưng là lại để cho Vương Tuấn Khải triệt để luống cuống.

Hắn sợ hãi rồi, sợ hãi đây là lần cuối cùng trông thấy nụ cười xinh đẹp như vậy của cậu.

"Nguyên Nguyên! !" Hắn đỏ mắt, bộc phát ra sức lực lớn nhất rẽ nước xung quanh, bơi tới trước mặt cậu.

Trong nước, giữa đám cây cỏ.

Hắn ôm chặt lấy cậu, cánh môi giao tiếp, đem toàn bộ khí trong miệng truyền cho cậu.

Hai người dây dưa cùng một chỗ,độ ấm truyền lẫn nhau , tựa hồ là niềm an ủi duy nhất dưới đáy hồ lạnh buốt này.

"Vương Tuấn Khải... . . ."Vương Nguyên chậm rãi nhắm mắt lại.

Chẳng biết tại sao, rõ ràng sắp chết, lại vui vẻ thỏa mãn như vậy.

Tay, nhẹ nhàng bò lên trên cổ của hắn.

Cuối cùng, đã hôn mê.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro