Part 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  "Bởi vì trong nhà không có em a, đồ ngốc... . . ."Vương Tuấn Khải cười đứng lên, máu ở khóe miệng lẫn vào nước mưa, nhìn qua chật vật không chịu nổi, còn cái gì gọi là phong độ siêu sao nữa, "Hoan nghênh em trở về."

Vương Nguyên nhìn hắn, trong nội tâm sớm cũng bởi vì lời nói cười của hắn, bị cả kinh một hồi.

"anh mới là đồ ngốc..."Vương Nguyên nhìn ánh mắt của hắn có chứa thâm trầm sủng ái, cậu hé miệng nhẹ nói lấy.

Trong tình yêu , có ai là không ngốc?

Hắn từ lúc nào đã tiến thật sâu vào trong lòng của mình, nhất cử nhất động, cũng có thể ảnh hưởng tâm tình của mình.

Vương Nguyên mở mắt, tùy ý để giọt nước mắt cuối cùng kia rơi xuống, cậu trì hoãn lấy hô hấp không được bình thường của chính mình.

Vương Tuấn Khải tiến lên một bước, tóc nhẹ nhàng dán tại trên trán Vương Nguyên, hắn có chút khom người, thân thể nhẹ nhàng đưa tay khoác lên trên lưng Vương Nguyên.

"Vương Nguyên nhi... . . ."Hắn cúi đầu, tại trong mưa nỉ non.

Vương Nguyên rất phối hợp đi theo tiết tấu của hắn, da thịt ma sát lấy nhau, ngẩng đầu tiếp nhận đôi môi của hắn.

Tay bò lên trên bờ vai của hắn, nhốt chặt cổ của hắn.

Vương Tuấn Khải ôm tay của cậu, bắt đầu không ngừng xâm nhập, tựa hồ muốn đem người trong ngực tiến nhập vào trong thân thể của mình.

Hòa làm một .

Trong mưa hai người giúp nhau hôn, tại giữa không khí lạnh như băng cảm thụ ấm áp lẫn nhau.

Vương Nguyên ánh mắt mê ly , thân thể chủ động dán lên, dùng ánh mắt thâm tình phác hoạ lấy mặt mày Vương Tuấn Khải.

"... ..."

Hắn buông lỏng cánh môi bị chính mình cắn đến sưng đỏ của cậu, tựa hồ đang cho cậu thời gian nghỉ ngơi. Tại lúc Vương Nguyên dừng lại nghỉ ngơi, cậu vừa mới thở gấp ra một hơi, ngay sau đó lại bị người trước mặt dùng tay đè chặt đầu lại.

Một nụ hôn lần nữa làm cho người hít thở không thông.

Vương Nguyên mải mê trong sự cưng chiều cùng ôn nhu của hắn, quý trọng mà đem ý nghĩ yêu thương hắn , giấu vào trong nội tâm.

"Phanh..."Cửa chậm rãi đóng lại.

Hai người không quan tâm trên người tràn đầy nước mưa, trực tiếp lăn mình đến trên mặt thảm trắng noãn, tay lạnh như băng bò lên trên da thịt nóng như lửa, đưa tới một hồi run rẩy.

Vương Tuấn Khải nhếch miệng lộ ra Hổ Nha, nhìn qua Vương Nguyên bị chính mình áp nằm tại trên đất, cúi người hôn vào trên vành tai cậu.

"anh yêu em."

"... ..."Vương Nguyên nở nụ cười, cái thần thái kia chớp động lên những ngôi sao lại để cho Vương Tuấn Khải bị mê chặt rồi, một mực nhớ kỹ giờ khuôn mặt tươi cười tới mê người trong thời khắc này.

Đôi mắt cong cong, làn da trắng nõn nhàn nhạt đỏ ửng, còn có cái cánh môi kia óng ánh khẽ nhếch lên.

Cái tay đẹp mắt trắng nõn kia nâng lên gương mặt của hắn: "Em cũng yêu anh, răng hổ của em."

"... ..."Đồng tử mãnh liệt co rút nhanh.

.

"Một cái răng hổ, hai cái răng hổ... . . ."

Vương Nguyên ngồi trên bãi cỏ mà bọn hắn thường xuyên đến hái cây bồ công anh, cười đếm lấy, trong đôi mắt to tròn tràn đầy đều là hình ảnh người bên cạnh.

Vương Tuấn Khải nằm ở trên bãi cỏ, hắn bên mặt ôn nhu nhìn xem cậu: "Đồ ngốc..."

Nam hài không phục mà hừ hừ vài câu, nằm xuống, dùng cây bồ công anh trong tay đặt ở chóp mũi hắn bạo động lấy.

"Hặc hặc..."Hắn cười vuốt ve bàn tay của cậu đang quấy rối.

Nam hài mở to hai mắt nhìn, nhìn xem hắn ngồi dậy, cách mình chỉ có một quyền khoảng cách.

"Nguyên Nguyên, chờ anh trưởng thành, em nói, chúng ta có thể ở một chỗ không?"

"có " ánh mắt cậu ngoặt thành trăng lưỡi liềm, "Đương nhiên sẽ cùng một chỗ."

"... ... . . ." hương vị bồ công anh, thoang thoảng lấy, lan tràn trong lòng.

.

Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng mỉm cười: "Ngươi cái đồ bại hoại này, dám lừa anh lâu như thế..."

"... ..."Vương Nguyên không nói gì, chẳng qua là cười đến rất vui vẻ.

Hắn cúi đầu chôn ở cần cổ cậu: "Nguyên Nguyên, cám ơn em, đã tìm được anh. . ."

" nói đùa chứ " Vương Nguyên trêu ghẹo nói lấy, "Nếu em tìm không thấy anh, anh chẳng phải sẽ trở thành răng hổ của người khác sao?"

"..."Vương Tuấn Khải nhẹ gật đầu, "Xem ra anh phải hảo hảo cám ơn Nam Nam rồi."

Vương Nguyên khẽ giật mình, lập tức nhíu mày, không được tự nhiên mà đem mặt chuyển tới: "cảm ơn hắn cái gì. . ."

"Là hắn vừa mới nói cho anh biết, em chính là cái người kia năm đó." Vương Tuấn Khải nhìn tiểu thụ nhà mình bộ dáng ghen tuông, cười nhẹ.

"... . . ."

Vương Nguyên cúi đầu vòng trở về, kinh ngạc mà mở to hai mắt nhìn.

Cái gì nha. . . thì ra xế chiều hôm nay Nam Nam cùng Vương Tuấn Khải nói chuyện này, thì ra, cái sự tình để cho Vương Tuấn Khải hưng phấn kích động, nguyên lai là chính mình trách lầm bọn hắn.

Vương Nguyên ảo não đánh lấy đầu của mình: "em đúng là tên ngu ngốc ! Lại hiểu lầm anh, còn đánh anh nữa."

"Đau lòng sao?" Vương Tuấn Khải thanh âm trầm thấp mà giàu có từ tính quanh quẩn ghé vào lỗ tai cậu.

"Đau lòng." Cậu trung thực nói ra.

Vương Tuấn Khải gật gật đầu, đè xuống cánh tay đanh đánh của cậu: "Vậy em như vậy đánh mình, anh cũng sẽ rất đau lòng " ( ôi má ơi,anh Đại sến quá đấy :v)

"Còn đau không..."

Vương Nguyên vươn tay ra, đụng vào vết thương trên khóe miệng của hắn.

Hắn nhẹ nhàng "hitttt ...." một tiếng, lập tức lắc đầu, cúi xuống cắn lỗ tai của cậu.

"Không đau không đau, nhưng mà anh muốn em mạnh khỏe đền bù tổn thất cho em."

"... . . ."=_=

Vương Tuấn Khải tay bất tri bất giác cởi bỏ quần áo ẩm ướt trên người hai người, trong phòng bắt đầu phiêu đãng mập mờ khí tức lửa nóng.

Vương Nguyên liếc nhìn dáng tươi cười trên khóe miệng tà mị của hắn, hắn đem áo sơ mi trắng ướt đẫm của cậu mà kéo lên, sau đó đè xuống.

Cậu đỏ mặt nhắm mắt lại, nghe tiếng tim mình đập, đem tất cả đều giao cho hắn.

"A...... ..."

Vương Tuấn Khải ngậm lấy môi của cậu, tay bắt đầu sờ soạng nổi lên ham muốn.

Vương Nguyên hô hấp ngày càng nặng nề: "anh, anh nhẹ một chút... . . ."

"Ân, anh sẽ rất ôn nhu." Hắn tà khí nói lấy.

Vương Nguyên mặt đỏ thầm mắng một câu thật sự là yêu tinh, lập tức bị hắn kéo vào một trận gió lốc cuồng nhiệt .

( cái gì? Muốn thịt? Chủ thớt thật sự không có thịt a, lão Vương thật vất vả ăn vào tiểu vương, làm sao có thể phân cho ta một điểm thịt đây? (≥∇≤))

Bên kia trong khu nhà cao cấp của Dịch Gia.

Thiên Tỉ đang ăn salad, sau đó xoát weibo, chỉ nghe "Phanh" một tiếng, Nam Nam trở về.

"Ăn cơm chưa?"

"Còn chưa ăn" Nam Nam thay xong giầy, chuẩn bị vào nhà.

Thiên Tỉ chau mày: "em mà không ăn cơm thân thể sẽ suy nhược đấy, tí nữa cùng tiểu khải đi ra ngoài ăn cơm đi."

"anh không phải đang ăn sao?" Nam Nam bất đắc dĩ cười cười, "Hơn nữa tiểu khải ca ca hiện tại khẳng định không có thời gian đi ra ngoài."

"Làm sao em biết?"

"anh ấy đoán chừng đêm nay muốn phá thân rồi a. . ."

Thiên Tỉ nghe xong lời này lập tức bị sặc: "Cái gì? em vừa ...vừa nói cái gì đó?"

"Không có gì." Nam Nam cười nhẹ một tiếng, phất phất tay một mình trở về phòng.

Hắn xếp đặt kế hoạch tốt lắm, lại để cho Vương Tuấn Khải biết rõ Vương Nguyên chính là người khi còn bé kia, sau đó lại để cho Vương Nguyên thấy một màn như vậy, tên kia đoán chừng sẽ cáu kỉnh a.

Bất quá dựa theo tính cách hai người, chắc có lẽ không ly khai đối phương hơn nữa càng có khả năng củi khô lửa bốc, sau đó. . .

Hặc hặc, một lần làm người tốt đây.

Nam Nam cười nằm chết dí trên giường, khóe miệng chậm rãi hạ xuống.

Tâm vẫn là sẽ đau nhức.

Bất quá ít nhất cậu thua không thảm lắm, Vương Nguyên, hy vọng ngươi có thể cho hắn hạnh phúc.

Lời ngươi nói, ta làm được rồi.

Ta chúc phúc các ngươi.

"reng reng... . . ."Hắn cầm điện thoại đang vang lên, nghe thanh âm bên kia như thường ngày.

"alo?"

"Nam Nam..."

Hắn lời còn chưa nói hết đã bị cậu cắt đứt.

"tớ nói này William a, cậu cảm thấy làm bạn trai của tớ như thế nào ?"

--------------------------------------------------------

Hôm nay thời tiết thật sự rất đẹp, gió thổi nhẹ mang theo một tia cảm giác mát lạnh, ánh mặt trời ở đằng kia một cái chớp mắt tỏa ánh nắng, đền bù một ít ấm áp cho cơn gió Bắc vừa mới thổi qua .

Đây là một cái bờ biển phong cảnh đặc biệt xinh đẹp.

Chia làm hai phần, một bên là cánh đồng lúa mạch cùng cối xay gió , còn bên cạnh, chính là bờ biển phủ kín cát mịn .

Vương Tuấn Khải lái chiếc xe thể thao màu đen chậm rãi dừng tại bên cạnh ruộng lúa mạch.

"Phanh..."

Hắn cẩn thận giúp Vương Nguyên mở cửa xe, nhìn cậu đi ra xong mới đóng lại, khóa kỹ xe.

Hắn đem áo khoác choàng tại trên người Vương Nguyên: "Cuối mùa thu rồi, em cẩn thận kẻo cảm lạnh."

" biết rồi a." Vương Nguyên chu môi, trong ánh mắt tràn đầy hưng phấn.

Nói Vương Tuấn Khải mang mình đến bờ biển chơi, anh liền thật sự mang mình đến, hơn nữa nơi đây nhìn qua thật sự rất đẹp .

Vương Nguyên tưởng tượng có thể chơi cả ngày, còn có thể cùng người bận rộn Vương Tuấn Khải cùng một chỗ cả ngày, cậu liền cao hứng hận không thể nhảy lên cao ba trượng .

Cậu không bảo không rằng liền xông ra ngoài, dáng người tiến vào trong ruộng lúa mạch màu vàng kim óng ánh theo gió phiêu lãng.

Vương Tuấn Khải bất đắc dĩ nhìn xem cậu, hơi hơi lộ ra Hổ Nha đi theo: "đến bạn trai của em cũng không đợi ...! này, Vương Nguyên! em chạy chậm một chút a!"

"Nhanh lên nhanh lên! Lão Vương, anh chạy chậm như thế sao mà bắt được em a ~ "

Hai người tiếng cười dây dưa cùng một chỗ, vang vọng về phía bầu trời màu xanh trong suốt.

Ở chỗ này,là vùng ngoại ô không có một tòa nhà cao tầng nào, cho nên có thể lộ ra một mảnh bầu trời xanh nguyên vẹn mà lại rộng lớn. Làm cho tâm hồn con người có thể bình yên, một vùng lam nhạt không có biên giới, thỉnh thoảng bay tới một đoàn mây trắng lớn thảnh thơi đi dạo.

Không giống không khí trong thành phố không sạch sẽ , nơi đây quả thực chính là thiên đường của nhân gian a.

"Thật thoải mái ..."Vương Nguyên say mê mà hít một hơi thật sâu.

Vương Tuấn Khải bước qua một hàng lúa mạch ngay ngắn, đi tới bên người Vương Nguyên.

"Tiểu khải, " cậu quay đầu lại nhìn hắn, "anh chỗ nào đẹp cũng biết a, lần trước đồi oải hương cũng thế, thật xinh đẹp ~ "

Vương Tuấn Khải cưng chiều cười cười, sờ sờ cái mũi của cậu:

"anh đây về sau thường xuyên mang em đi ra ngoài chơi là được rồi không phải sao? Dù sao chúng ta có cả đời mà . . ."

"Ân... . . ."

Ánh mặt trời, ôn hòa mà ấm áp.

Hắn vươn tay ra nhẹ nhàng cầm tay của cậu, tiếp tục dạo chơi ở trong ruộng lúa mạch .

Vương Nguyên thói quen bị bàn tay của hắn vây quanh, không có giãy giụa mà theo hắn đi tới, thỉnh thoảng nhìn chung quanh một vòng.

Nhìn ra được cậu rất ưa thích nơi đây.

Trong ruộng lúa mạch , chỉ có hai người từ từ đi , vượt qua bên kia chính là bãi biển.

"Ài ài, lão Vương, anh xem nơi này này!"

"Thật đẹp quá đi mất ~ "

"bươm bướm ,bươm bướm kìa! Lão Vương cùng em mau bắt a!"

Vương Tuấn Khải nhìn cậu, cười đến rất là sáng lạn, khuôn mặt tươi cười vui vẻ của người nọ chính là niềm an ủi lớn nhất của hắn.

Giống như Thiên Sứ . .

Làm cho người ta muốn thương yêu cả đời.

Vương Nguyên quắt quắt miệng, cuối cùng vẫn là quyết định làm một mỹ nam tử yên lặng, đi theo Vương Tuấn Khải đi tới, chỉ chốc lát sau, rút cuộc nghe thấy được cái tiếng sóng biển kia làm cho người phấn khích.

Bọn hắn cực kỳ nhanh chạy tới, tại trên bờ biển ấn xuống một chuỗi lại một chuỗi dấu chân, mặc cho con sóng tràn đầy bọt nước trắng noãn kia nghịch ngợm như hài tử vỗ vào chân của mình.

Vương Nguyên một mực vui cười không ngừng, bắt đầu quấy rối hắt nước hướng trên người Vương Tuấn Khải.

Hai người tại bờ biển làm một trận chiến hắt nước, tới tới lui lui, tại đây một bộ tuyệt mỹ phong cảnh tuyến thượng chạy nhanh.

"Này, lão Vương lão Vương anh xem, vỏ sò này là hình trái tim thật là khó tìm được a..." cậu đi ở phía trước, cúi người dựng lên rồi một mảnh vỏ sò.

Vương Tuấn Khải nhẹ gật đầu, lập tức cười nói: "em có thể lấy nó với tư cách kỷ niệm a, hôm nay là ngày kỷ niệm một trăm ngày chúng ta bên nhau."

"A? !" Vương Nguyên há to miệng, "Hôm nay là một trăm ngày của chúng ta sao? !"

"... ... . . ."

Vương Tuấn Khải mặt xám xịt, hắn nghiến răng nghiến lợi nói lấy: "Bằng không thì em cảm thấy vì cái gì chúng ta phải chạy đến chỗ xa như vậy chơi?"

"Ách..."

"Đừng nói với anh là em không biết!"

"Đại ca, em thật không biết... anh cũng không phải không biết em trí nhớ. . . A! anh làm gì thế!"

Vương Nguyên còn chưa có giải thích xong thì cảm giác thân thể mình bay lên không, cậu đã bị Vương Tuấn Khải vác tại trên vai.

"Thả em xuống..."

Vương Nguyên đôi má đỏ rực , thò tay vỗ vỗ phía sau lưng của hắn.

Vương Tuấn Khải vốn định đem cái gia hỏa không có tim không có phổi này trực tiếp ném xuống biển , nhưng mà hắn như thế nào cam lòng đây? Nước biển rất lạnh, hắn không muốn Vương Nguyên cảm mạo.

Dù sao đã là cuối mùa thu rồi, thời tiết càng ngày càng lạnh.

Khẽ cắn môi, Vương Tuấn Khải vẫn là bất đắc dĩ thả cậu xuống, thò tay bắt được thân ảnh của cậu đang muốn trốn đi.

Hắn trừng mắt: "em chạy cái gì mà chạy? ! Cũng sẽ không ăn em"

Vương Nguyên mắt thấy hai cánh tay mình đều bị mười ngón của hắn quấn chặt lấy, căn bản chạy không được, bất đắc dĩ mở to hai mắt nhìn: "em sai rồi, đại ca, em không nên quên hôm nay ..."

Nhìn xem bộ dáng cậu nói xin lỗi, Vương Tuấn Khải cười ra tiếng, đem tay của cậu tại trước người hắn một cái giao nhau cuối cùng ôm lấy cậu, tay như cũ là đan xen lẫn nhau.

"Đùa giỡn với em đấy."

Vương Nguyên khẽ nhếch miệng:

"em đương nhiên biết rõ."

Gió biển, mặn thật, thổi qua bên tai hai người, dí dỏm mà xoáy lên trên mái tóc đen nhánh của bọn hắn. Hai người bọn họ in từng dấu chân trên mặt cát trắng mịn, một dấu chân nhỏ, một dấu chân to như hòa quyện vào với nhau.

Vương Tuấn Khải nhìn cậu nâng lên bàn chân trắng nõn, còn có mùi sữa thơm trên người cậu nhàn nhạt, hắn sắp không chịu nổi sự yêu nghiệt của cậu rồi.

Hắn tựa ở cổ của cậu, cọ xát.

Vương Nguyên bị ngứa cười ra tiếng, cậu có chút ngẩng đầu lên, ánh mặt trời tùy ý chiếu vào trên khuôn mặt trắng nõn tuyệt mỹ của cậu.

"Đừng làm rộn."

"đâu có đâu. . ."

Vương Nguyên hạnh phúc mà nheo mắt lại, tay nắm chặt tay hắn.

Như là Piano, gõ lấy phím đàn, tựa như giờ phút này gõ vào lòng của bọn hắn.

Phát ra giai điệu dễ nghe mà lại nhẹ nhàng, nhịp điệu, có chút rung động, đơn giản là giai điệu, nhịp điệu quá mức mỹ hảo.

Có thể rõ ràng mà cảm thụ được sự ấm áp của bọn hắn , Vương Tuấn Khải hôn một cái vào khuôn mặt Vương Nguyên, buồn cười mà nhìn cậu tai dần dần nhiễm lên màu hồng.

Vương Nguyên cùng hắn chậm rãi đi ở trên bờ biển không người này, hưởng thụ lấy thời khắc bình yên hạnh phúc.

"Vương Nguyên nhi..."

"A?"

Vương Tuấn Khải buông lỏng cậu ra, đem cậu kéo đến trước .

"Chúng ta như vậy, vẫn như vậy, vĩnh viễn cũng không tách ra, được không?"

Vương Nguyên nhìn ánh mắt của anh, nhìn anh, có chút nở nụ cười.

"được."

Cái mũi của anh, ánh mắt của anh, lông mày của anh, nụ cười của anh, đều bị Vương Nguyên khắc vào rồi sâu trong đáy lòng.

Vĩnh viễn đều không xa rời nhau.

Vĩnh viễn...

Vương Nguyên cười rộ lên, trong ánh mắt lại bỗng dưng tràn đầy nước mắt.

Vương Tuấn Khải trong lòng hoảng hốt, đưa tay giúp cậu xóa đi nước mắt: "em làm sao vậy?"

"Không có việc gì... . Chẳng qua là, chẳng qua là quá cảm động."

Biển gió nhẹ nhàng mà thổi, đem góc áo hai người phật lên.

Bọt nước vỗ vào bãi cát, tựa hồ cũng chứng kiến lời thề kia của hai người.

Vương Nguyên kiễng chân, hôn một cái ấm áp vào trên trán Vương Tuấn Khải, cậu nín khóc mỉm cười:

"em mới bỏ không được anh..."

Kỳ thật cậu nói dối đấy, không sai, đáy lòng của cậu không chỉ là cảm động. Còn có sợ hãi, sợ hãi cái hạnh phúc này tới quá nhanh thì cũng có thể mất đi rất nhanh. Sợ hãi, lời thề không thể hoàn thành, đau đến lợi hại.

Vương Tuấn Khải ôn nhu cười, nhìn xem cậu nhón chân lên hôn chính mình.

Vương Nguyên đoán được đây là một cái mộng quá mức tốt đẹp, chẳng qua là cậu không nghĩ tới cái mộng này sẽ bị nghiền nát nhanh tới mức trở tay không kịp.

. . .

Trên tầng cao nhất của một tòa nhà cao tầng trong thành phố, trên bàn làm việc xa hoa, nổi bật nhất vẫn là cái túi giấy đặt tại giữa bàn làm việc, xung quanh rơi lả tả ảnh chụp.

Người đàn ông nhắm mắt lại ngồi trên ghế da, ngón tay có tiết tấu gõ gõ mặt bàn.

Thư ký đứng ở một bên đã sớm run run, mồ hôi đều nhanh muốn nhỏ giọt rơi xuống, cô ta bây giờ là động cũng không dám động.

Tôn đại thần trước mắt này quá kinh khủng.

Nam nhân hừ một tiếng, lập tức chậm rãi mở ra cặp mắt lợi hại như chim ưng kia , một đạo tinh quang xẹt qua.

Tập trung nhìn thân ảnh hai người vô cùng thân mật trong tấm ảnh, thư ký lúc này chỉ cảm thấy trong phòng không khí lạnh hơn mấy chục độ.

Hắn thanh âm trầm thấp, công kích lấy trái tim của cô ta.

"nó ở bên ngoài rong chơi đủ lâu rồi, qua mấy ngày, gọi nó về nhà hảo hảo cùng tôi gặp mặt."

"vâng " thư ký cuống quít đáp, "Dạ dạ!"

"Đi xuống đi. . ."

"Vâng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro