Part 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


       Ngày hôm sau làm việc, hắn như trước cùng Vương Nguyên cùng một chỗ.

Nhiệm vụ hôm nay là chụp mấy tấm ảnh tuyên truyền , cộng thêm quay hết một phần MV Đổng tiểu thư.

"ok, gần nhau một chút, đúng, đưa tay đặt ở trên khăn quàng cổ ."

Nhà nhiếp ảnh chỉ đạo lấy động tác, một tay cầm tiêu cự máy ảnh nhắm ngay cái người dưới ánh đèn kia.

Vương Nguyên ngồi ở trên một chiếc ghế gỗ cao , một chân thả trên mặt đất, một chân đặt trên thành ghế . Cậu hơi chút nghiêng về một bên, làm theo nhà nhiếp ảnh đã nói, đưa tay đặt ở khăn quàng cổ , dùng cái ngón tay mảnh khảnh kia nắm chặt ở viền khăn.

Bên ngoài áo lông màu đỏ, bên trong cậu chính là áo sơmi màu xám nhạt, thân ảnh thon dài rất là tuấn mỹ.

Dung mạo bên mặt tinh xảo làm cho không người nào có thể bắt bẻ, cánh môi cậu không đóng, thoáng mở ra có chứa hấp dẫn, tự nhiên giơ lên khóe miệng làm cho người ta có ý nghĩ xấu xa. Có chút nhướn lông mi tuấn tú vô cùng, thân hình hơi gầy, con mắt hạnh hẹp dài, cùng cái làn da tinh tế tỉ mỉ như sứ trắng kia còn có cánh môi anh đào hồng phấn óng ánh.

Cậu dưới ánh đèn , tự tin, hoàn mỹ.

Đã có rất nhiều kinh nghiệm quay chụp , nên cậu không hề khẩn trương sợ hãi phạm sai lầm, mà là bình tĩnh tự nhiên lại để cho máy ảnh chụp được góc độ tốt nhất của cậu .

Chẳng qua là trong mắt còn thiếu lấy một ít nhiệt tình.

"cạch..."Cửa đẩy ra, Vương Tuấn Khải đã ăn mặc tốt rồi.

Ngước mắt, hắn chuyên chú nhìn xem người kia.

Cái khí chất cường đại kia không phải một sớm một chiều luyện thành, tuy rằng bản thân cậu có tiềm chất làm minh tinh, nhưng nhìn ra được cậu bỏ ra rất nhiều cố gắng, không sai a, Vương Nguyên Nhi. . .

Vương Tuấn Khải khẽ nhếch miệng, hơi hơi lộ ra Hổ Nha, trong ánh mắt có chứa từng điểm niềm kiêu ngạo của hắn.

Đây là của Vương Nguyên nhi của hắn. . .

Một bên người khác có chút nhìn ngây người, dù sao ba năm này Khải Gia đều điên cuồng công tác, không có ánh mắt lạnh như băng nhìn bọn hắn chằm chằm là tốt lắm rồi, chớ nói chi là một điểm nhỏ cười một cái, hoàn toàn không có được không nào? !

Cái cậu Roy này... Mị lực thật sự rất lớn a.

Bọn hắn âm thầm tán thưởng, lại không biết chân tướng.

Vương Tuấn Khải hai tay đút vào túi, đi nhanh tới, đứng ở bên cạnh Vương Nguyên.

Nhà nhiếp ảnh hô một tiếng "Tốt", Vương Nguyên tay khẽ chống, từ dưới ghế kia ngẩng đầu nhìn thoáng qua Vương Tuấn Khải.

Hắn hôm nay như trước phóng khoáng như vậy, mặc kệ mặc cái gì, đều tuấn mỹ như vậy ,như thiên thần.

Áo lông màu xám, bên trong là áo len màu đỏ. Quần màu đen bó sát người làm hiện ra đôi chân thon dài thẳng tắp của hắn, thân ảnh cao ráo, lại để cho cậu nhịn không được nhớ lại thoáng một chút cảm giác khi xưa được hắn ôm vào trong ngực.

Cậu thu lại con mắt, chậm rãi cách ra một chút, lại để cho thợ trang điểm bổ trang.

Đợi Vương Tuấn Khải chụp xong áp-phích cá nhân, nhà nhiếp ảnh đem Vương Nguyên đang nghỉ ngơi hô hào đi qua.

"Cái kia, Roy, " hắn nói, "Tôi thấy. . . Các cậu hay nên chụp một cái ảnh chung đi,vừa vặn làm ảnh bìa ca khúc chủ đề luôn, như vậy người hâm mộ cũng sẽ thật cao hứng đấy."

"... . . ."Vương Nguyên mím môi, cuối cùng vẫn gật đầu.

Vương Tuấn Khải liền đứng ở nơi đó, cùng đợi cậu mở rộng bước chân, chính mình đi tới.

Từng bước một, Vương Nguyên không do dự, chẳng qua là tay chưa phát giác đã quấy lên góc áo rồi, khẩn trương bước vào chỗ của hắn.

Chỗ của hắn, có chứa khí tức của hắn.

Sẽ để cho Vương Nguyên khủng hoảng.

Vương Tuấn Khải nhìn cậu mặt ngoài bộ dáng trấn định, hiểu rõ cậu âm thầm trong nội tâm khẩn trương, lặng lẽ nở nụ cười thoáng qua một cái, tựa hồ lại như thấy lại lần đầu tiên cậu cùng chính mình chụp áp-phích , cái thiếu niên thất thố bối rối, cần chính mình đỡ ổn mới có thể yên tâm chính là cái người kia.

"Tốt rồi, chuẩn bị xong chưa, " nhà nhiếp ảnh khom người xuống, nhìn xem trong tầm mắt hai người, "Roy cậu tới gần một điểm, đúng, động tác không nên quá cứng ngắc, đầu nghiêng một chút, cứ như vậy đi, cậu đem tay đặt tại mắt trái, khải gia cậu nháy mắt phải, cái tư thế này. . ."

Hắn làmmẫu một cái, chính là thế Ok, xuyên thấu qua O dễ dàng trông thấy con mắt.

Vương Nguyên đưa tay, đặt ở mắt trái.

Vương Tuấn Khải ngoắc một cái khóe môi, cùng một dạng với cậu làm động tác này,

Nhà nhiếp ảnh nhẹ gật đầu, lần nữa xoay người, chuẩn bị nhấn xuống nút chụp.

Cậu thời điểm này chẳng qua là tùy tâm mà cảm giác rất khẩn trương, hai chân không dễ dàng phát giác khẽ run, cậu lặng lẽ hít sâu, hy vọng có thể chậm lại một ít tâm tư như vậy, kết quả chỉ đổi lấy thân thể một hồi như nhũn ra.

Vương Tuấn Khải ánh mắt xéo qua một mực yên lặng đánh giá cậu, quan sát đến nhất cứ nhất động của người kia.

"3, 2, 1... . . ."Cửa chớp đè xuống trong nháy mắt .

Vương Tuấn Khải thân thể bỗng nhiên dựa vào Vương Nguyên, tay nhất câu, ôm cổ của cậu đem cậu ôm vào trong lòng ngực của mình.

"..."Vương Nguyên cả kinh, quên duy trì động tác mà mở to hai mắt nhìn.

"Rặc rặc. . ."

Hình ảnh định dạng, hắn cười lộ ra Hổ Nha ôm cậu, mà cậu thì ngơ ngác mở to hai mắt nhìn, ngược lại càng thêm phong phú hình ảnh.

Nhà nhiếp ảnh chau mày, nhưng thời điểm nhìn thấy bức ảnh như vậy lập tức nở nụ cười: "Đúng vậy, động tác này rất tự nhiên, nhìn không ra Roy. . . cậu cùng khải gia quan hệ tốt như vậy a ~ "

Vương Nguyên lúc này mới phản ứng tới, khẽ vươn tay làm một chút khí lực đẩy cái người đem mình giam cầm ra, mím môi cúi đầu,cậu ngón tay thon dài gỡ một chút sợi tóc trên trán, khiến cho chính mình nhìn qua chẳng phải là đang mất tự nhiên.

Vương Tuấn Khải nhìn cậu bước nhanh mà rời đi, nhịn không được bật cười: "Thật sự là... điểm Quật cường này, ngược lại là không thay đổi. . ."

Như là nghe thấy được những lời này của hắn, Vương Nguyên bộ pháp hơi chút dừng một chút, tay nắm chặt thành quyền.

" thời điểm Sợ hãi, dựa vào anh thì được rồi."

Chúng ta một lần nữa bắt đầu, có lẽ chỉ có anh một mình đang cố gắng, nhưng mà không cần lo lắng, anh sẽ kiên trì.

Anh sẽ hướng em bước lên chín trăm chín mươi chín bước.

Vương Nguyên Nhi,

Khoảng cách một bước.

Anh tin tưởng em.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Vương Nguyên giấy trắng đặt ở trên mặt bàn, dùng ngòi bút nhẹ nhàng gõ lấy cái cằm: " cho dù đối mặt với bao nhiêu phong ba bão táp, tôi vẫn sẽ luôn kiên đinh mà bước tiếp..."Đây là ca từ của ca khúc mới, chính là câu hát chỗ này cậu luôn hát không đúng nhịp, nhiều lần luyện tập kết quả vẫn là như thế.

"cạch..."

Cửa từ từ mở ra, Vương Tuấn Khải bưng một ly nước trắng đi đến, nhìn xem cậu chăm chỉ luyện tập khẽ cười một tiếng.

Vương Nguyên nghe được tiếng động, thân thể vô thức căng thẳng, ánh mắt lại bắt đầu không biết hướng ở đâu mà đặt.

"Vẫn còn luyện tập đấy à. . ."Hắn đem nước bỏ vào trước mặt cậu, đem giấy tự tiện đưa đến trước người mình .

Vương Nguyên nhăn nhíu mày , lập tức đem bút ném trên bàn: " hát có chút không biết."

"Chỗ nào?"

"A?"

Vương Tuấn Khải đem cái ghế cậu dựa vào kéo ra, ngồi lên: "Ở đâu không biết?"

"... . . ."cậu mân khẩn cánh môi, nhìn ra được rất không vui, nhưng như cũ dùng đầu bút gạch lấy câu vừa rồi kia .

Hắn trầm ngâm trong chốc lát, sau đó nhẹ nhàng hát ra: " cho dù đối mặt với bao nhiêu phong ba bão táp, tôi vẫn sẽ luôn kiên đinh mà bước tiếp. . ."

Giọng hát như trước hoàn mỹ vô khuyết, đem cái giai điệu nguyên vẹn kia hát lên, lại để cho Vương Nguyên ánh mắt sáng lên.

"Trong nháy mắt... em đem sợ hãi của anh.. ."Vương Tuấn Khải lặng lẽ nhìn cậu một cái, tiếp tục hát.

Vương Nguyên suy nghĩ một chút, bắt đầu đi theo thanh âm của hắn hát.

"Kiên nhẫn che chở, tạo ra ôn nhu. . ."

Trong phòng không khí khi bài hát này cất lên dần dần trở nên nồng đậm, cậu chưa phát giác ra chính mình chậm rãi nhích tới gần cái người lộ ra Hổ Nha kia.

"Trong nháy mắt... em lại để cho miệng vết thương của anh trải lên cầu vồng... . . ."

Hai người tiếng ca trước sau như một hợp phách, phối hợp không chê vào đâu được, một cao một thấp hỗ trợ lẫn nhau.

Hô hấp nghịch ngợm mà dây dưa cùng một chỗ, hôm nay Vương Nguyên không có cố ý phun cái loại nước hoa đậm đặc nữa, mà là mùi sữa thơm tự nhiên tản ra cực nhạt, Vương Tuấn Khải nhếch miệng lên, ánh mắt nhàn nhạt.

Vương Nguyên vì để nhìn rõ ràng ca từ, thân thể lại theo người bên cạnh hướng tới, không cẩn thận đụng phải khuỷu tay của hắn.

"..."Thanh âm ngừng lại.

Một loại mất tự nhiên nhiệt lưu theo da thịt, thẳng tắp truyền đến trái tim.

Cảm giác điện giật.

Vương Nguyên khẽ giật mình, trong lúc giật mình phát hiện giữa hai người chỉ các có một quyền khoảng cách.

Trong nội tâm cái gốc xanh mới ấu mầm khó coi kia, lặng yên cao lớn một chút, tái phát sinh.

Không ổn. . .

Mình tại sao lại đắc ý đến quên hình bị hắn hấp dẫn. . .

Thân thể của cậu vốn là chấn động, sau đó lập tức trong đầu có ý niệm lui về phía sau , kết quả tâm tư của mình hoàn toàn bị cái người kia nhìn mình chằm chằm nhìn thấu, lui về phía sau một giây, Vương Tuấn Khải bỗng nhiên vươn tay cầm tay của cậu.

"! !" Đang lúc cậu mong muốn nhíu mày bỏ ra, chỉ thấy hắn đem bút trong tay mình lấy mất.

Đã không có lại để cho cậu hoài nghi, lại rất tốtngăn trở ý nghĩ lui về phía sau của cậu.

"Làm gì vậy..."Vương Tuấn Khải cái ánh mắt tà mị hoa đào lướt qua cậu.

Vương Nguyên ánh mắt thác loạn, liếm liếm môi, cậu lắc đầu: "Không có việc gì..."

"ừm " Vương Tuấn Khải dùng bút trên giấy bắt đầu viết, "Đây là thủ khúc điệu, cậu sẽ đánh đàn dương cầm . . ."

Biết rõ cậu là Vương Nguyên, nhưng bận tâm đến tính tình quật cường của cậu, hắn cố ý hỏi.

"ừm."

"Tôi đây đem bản nhạc sửa lại một chút cho cậu, trong chốc lát chúng ta hợp tấu một khúc."

Ánh sáng tỏa ra khắp gian phòng, vo tình phủ xuống đôi mắt dài hẹp của hắn.

Lúc hắn rất nghiêm túc, ngoài ý muốn lại rất mê người.

Vương Nguyên ánh mắt chẳng biết tại sao, chính là gắt gao kề cận tại bên mặt cái người đang chăm chú viết nhạc phổ , như thế nào cũng không có ly khai.

"... ..."

Trong lúc nhất thời trong phòng chỉ còn lại có thanh âm viết sàn sạt, thoáng chói tai, làm cho Vương Nguyên trong nội tâm run rẩy đấy.

Đột nhiên, hắn không biết vì sao liền nhếch môi nở nụ cười.

Lóe lên Hổ Nha, xoay đầu lại nhìn chằm chằm vào Vương Nguyên: "Tôi lớn lên rất đẹp trai sao..."

     "... ..."Vương Nguyên giương mắt nhìn hắn một cái, không biết nên nói cái gì.

Vương Tuấn Khải "Phụt" một tiếng nở nụ cười, vươn tay ra, vuốt vuốt sợi tóc của cậu: "nhìn em xem. Rất buồn cười a ~ "

"A... A." Vương Nguyên vẫn là rất mất tự nhiên mà lui về sau một chút, tránh khỏi cánh tay của hắn.

Bởi vì cái tay kia, mang đến ấm áp, giống như là ánh mặt trời .

Lại để cho cái cây non trong nội tâm kia vừa được mưa tưới táp, một hồi sinh trưởng tốt.

Vương Tuấn Khải không nói gì, nhếch miệng cười, tự động thu hồi cánh tay đang bao trùm mái tóc của cậu.

Mang đi ôn hòa.

Vương Nguyên lại kinh ngạc phát hiện, lúc ấm áp biến mất một khắc này, tâm không khỏi cảm giác hụt hẫng....

Đều muốn... . . . Đều muốn được hắn chạm đến.

Thời điểm ý nghĩ này toát ra, lập tức bị bản thân cậu yên lặng bóp chết tại nơi hẻo lánh, làm sao có thể biểu đạt ra. . .

Khóe miệng của cậu có chút kéo xuống, che giấu sự chột dạ.

Vương Tuấn Khải tiếp tục viết, đem cả bản nhạc nhớ lại, sau đó đem cái mặt sau tờ giấy tràn ngập nhạc phổ đưa cho cậu.

"Đi theo anh."

Hắn đứng dậy, kéo lấy cánh tay cậu.

Đột nhiên, Vương Nguyên vô thức lấy tay đẩy hắn ra.

"... . . ."

Trong lúc nhất thời, bầu không khí bởi vì đem hắn đẩy ra mà trở nên lúng túng. Kỳ thật không trách Vương Nguyên, vốn là vừa mới bị nhất cử nhất động của Vương Tuấn Khải khiến cho vui buồn thất thường, hiện tại càng không nên đề cập tới tiếp xúc như vậy.

Trải qua tổn thương,cậu trở nên càng mẫn cảm yếu ớt hơn.

Chịu không được đụng chạm.

Vương Tuấn Khải khẽ giật mình, lúc bị đẩy ra một nháy mắt tựa hồ nhớ lại thời điểm ngày đó đại hỏa, tâm đột nhiên có chút co rút đau đớn.

Sắc mặt mãnh liệt trợn nhìn.

Vương Nguyên nhìn hắn sắc mặt tái nhợt, cho là hắn bị chính mình làm bị thương rồi, trong trái tim rất khó chịu.

"thực, thực xin lỗi, " cậu bắt tay đặt ở vị trí vừa mới bị hắn chạm qua , cọ xát một chút, "Tôi tự mình đi được rồi."

Vương Tuấn Khải nhẹ khẽ cười một cái, giả bộ như không có bị thương ,không có đau nhức vừa trải qua, mình tại sao có thể bị một chút chuyện nhỏ như vậy đánh bại đây.

"Đi thôi. . ."

Hai người một trước một sau đi vào phòng luyện tập, đều tận lực không nhớ lại hồi ức vừa mới xen giữa vào.

Vương Tuấn Khải thử thử dây đàn ghi-ta , sau đó hồi tưởng đến hợp âm đàn ghi-ta, thỉnh thoảng gẩy lấy. Vương Nguyên thì là đem cái kia tờ giấy trắng bỏ vào trên kệ đàn piano, bắt đầu dùng ngón tay nhấn xuống âm phù quen thuộc .

Ngày mai sẽ phải hát , hai người cần có thời gian luyện tập một chút.

"Xong chưa?" Vương Tuấn Khải dùng dây lưng đem đàn ghi-ta cố định trước người, đứng lên nhìn về phía Vương Nguyên.

Vương Nguyên nhẹ gật đầu, nhẹ nhàng hít sâu một hơi, chuẩn bị bắt đầu.

"Chúng ta bắt đầu đi."

"ừm..."

Vương Nguyên nhấn xuống cái âm bộ phím đàn kia, phát ra âm luật dễ nghe liên tiếp, bài hát này giọng chính cứ như vậy bị dẫn đi ra.

Vương Tuấn Khải chân nhẹ nhàng đạp trên cái vợt, sau đó một cái quét dây cung, lập tức dính liền mấy cái dây cung.

Cả thủ khúc bắt đầu đầy sức sống , bọn hắn cũng như quá khứ trước kia, phối hợp ăn ý.

"Đột nhiên muốn anh dẫn em rời đi. . . Rời xa đau khổ."

Thanh âm của cậu, tinh khiết, tựa như đỉnh cao của núi Thiên Sơn , thanh tịnh như nước suối, làm cho người ta từ đáy lòng cảm thấy ngọt ngào.

"Đột nhiên muốn em dẫn anh ly khai... Vĩnh viễn rời xa nơi này... . . ."

Thanh âm của hắn, trầm thấp, lại giàu có hàm súc , tựa như đám mây trên bầu trời lượn lờ , làm cho người ta muốn sa vào.

"Đầy trời Tinh Quang... . . ."

"Đem nguyện vọng tất cả đều biến thành... ... . . ."

Hai người hòa âm, xinh đẹp mỹ miều làm cho người ta nghe xong liền không cách nào quên, âm thanh thiên nhiên hai loại hoàn toàn bất đồng thanh âm, lại ngoài ý muốn hợp lại, hấp dẫn , chăm chú dây dưa cùng một chỗ.

Bài hát này là tông cao, cho nên dùng thanh âm Vương Nguyên làm chủ, là linh hồn của bài hát.

Mà thanh âm Vương Tuấn Khải thì nhẹ nhàng hợp lại, khi thì đẩy trợ giúpcậu khi thì nương theo cậu, đưa chỗ rất nhỏ chưa đủ tự mình cậu hoàn mỹ bổ sung.

Trời sinh tuyệt phối.

"Nhắm mắt lại cảm giác... . . . Cái thế giới này..."

"Yêu vẫn như cũ tồn tại."

Bộ dáng cậu chăm chú ca hát không thay đổi, vẫn là như vậy hấp dẫn con mắt người khác, Vương Tuấn Khải nhàn nhạt mà cười .

Một khúc hoàn tất, bọn hắn vẫn còn đắm chìm tại trong thế giới ca khúc, không phát hiện người đại diện của Vương Nguyên đã đến , Nam Nam.

"Ách... . . . em có lẽ nên gõ cửa."

Hắn vốn là tới đón Vương Nguyên đấy, lại không nghĩ rằng thấy được một màn này.

... ... ... ... ... . . . Khải nguyên con chó... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...

Nam Nam khóe miệng co , ca ca không phải nói hai người bọn họ còn nháo không được tự nhiên đó sao. . .

Mẹ nó, lại nên mua một cặp kính râm rồi.

Vương Tuấn Khải ngẫng đầu, cười cười:

"Này. . . Nam Nam."

"hì..."hắn lúng túng vẫy vẫy tay, gãi gãi đầu, "em rõ ràng gõ cửa rồi mà..."

Vương Nguyên chau mày, giơ lên cổ tay nhìn đồng hồ một chút, chưa phát giác ra đã tới lúc này rồi: "Chúng ta chuẩn bị đi thôi."

Nhìn cậu chuẩn bị rời đi, Vương Tuấn Khải bỗng nhiên lên tiếng: "Này, Roy, đi với anh uống ly cà phê đã."

Cậu khẽ giật mình, khó xử mà nhìn về phía Nam Nam, lặng lẽ nháy mắt ra hiệu.

(Ánh mắt: nhanh dẫn ta đi, ta không nên cùng hắn ở chung một chỗ... Nam Nam, nhanh lên!)

Vương Tuấn Khải theo ánh mắt của hắn lại nhìn .

(Ánh mắt: Nam Nam. . . Ca có thể hay không thành công đều nhờ vào em! Giúp đỡ chút, anh tin tưởng em là máy bay yểm trợ tốt nhất.)

"... ... . . ."

Nam Nam nuốt nước miếng một cái, đều muốn nhìn lên trời gào thét.

Đậu xanh rau má các ngươi thanh thanh tú tú ân ái còn muốn ta làm bia đỡ đạn. . .

"Tích tích tích ~" điện thoại thời điểm này rất phối hợp mà vang lên, Nam Nam lập tức tiếp..

"alo?"

"Nam Nam ~anh rất nhớ em a ~ "

Nghe xong cũng biết là một con khuyển rồi .

Nam Nam khóe miệng có chút nhếch lên: "Thân ái ~ em cũng nhớ anh rồi ~ tí nữa gọi video cho anh . . . , a ~ "

Ngay sau đó, chỉ nhìn thấy hắn cúp điện thoại, sau đó vứt ra một cái ánh mắt cho hai người, khoát tay áo:

"Cái kia ~ em còn có việc, các anh chậm rãi trò chuyện!"

"Bye bye ~ "

Nam Nam... ... Tốt ngươi trọng sắc khinh bạn. . .

Vương Nguyên nghiến răng nghiến lợi.

Theo cửa đóng lại, để lại hai người, một người nghiến răng nghiến lợi yên lặng nắm tay, một người. . .

Hổ Nha đã cảm lạnh.

Đây là cái quán cà phê lúc trước Vương Nguyên đã từng làm việc qua.

Vương Nguyên rất sợ hãi, không nghĩ tới cuối cùng Vương Tuấn Khải sẽ dẫn cậu tới nơi này, không biết hắn là thế nào tìm tới được nơi này.

Gian phòng trong quán cà phê kỳ lạ chính là, rất ít người, hơn nữa mặt tiền cửa hàng vị trí rất xa xôi. Là một quán cà phê rất khó tìm đến, nhưng mà hương vị ngoài ý muốn rất tốt, cho nên Vương Nguyên pha capuchino ngon như vậy , đều là ở chỗ này học được bản lĩnh.

Quán cà phê nằm ở một tòa ký túc xá tầng hai, không có biển hiệu cho nên người khác cũng không biết đây là quán cà phê, vắng ngắt nhưng được thế rất yên lặng, không bị quấy nhiễu, cho nên Vương Nguyên mới thích nơi đây.

Thời điểm bọn hắn đến, trong quán cũng vẻn vẹn có hai người mà thôi, không ai nhận ra bọn hắn.

Vương Tuấn Khải phối hợp mà đi tới chỗ ngồi gần cửa sổ, đem kính râm bỏ xuống trên mặt bàn, nhìn về phía Vương Nguyên còn đang kinh ngạc nói: "Còn thất thần làm gì vậy, tới đây a."

Cậu trong mắt lộ ra vẻ phức tạp, nhưng vẫn là giả bộ như chưa từng tới, chậm rãi đi tới.

"Uống chút gì không?" Vương Tuấn Khải giúp cậu kéo cái ghế ra, sau đó mình cũng ngồi xuống.

Vương Nguyên nhìn hắn một cái, gật đầu tỏ vẻ cám ơn, ngồi xuống: "tôi xem một chút."

Phục vụ viên đi tới, sau khi trông thấy mặt hai người lắp bắp kinh hãi, nhưng là không có làm ra cái cử động bất thường gì, nhìn ra được tiệm này nhân viên cửa hàng tố chất cũng rất cao, đổi lại người khác, trông thấy hai đại minh tinh như vậy khẳng định phải tựa như điên lên muốn kí tên vậy.

Cô ta tỉnh táo trong chốc lát, sau đó mang theo trước sau như một ngọt ngào mỉm cười: "Hai vị muốn dùng cái gì ạ?"

"cho 1 ly latte macchiato." Vương Tuấn Khải nhìn một chút sau đó gọi một ly latte macchiato.

Nhân viên phục vụ vừa nhìn về phía Vương Nguyên: "còn ngài ?"

"... ... Tôi muốn 1 cà phê sữa a." Không có cái câu như lúc trước "cùng một dạng với anh ấy", Vương Tuấn Khải hơi có chút không quen.

Cô ta quay người rời đi điều chế cà phê, lưu lại hai người không nói gì.

Vương Nguyên cúi đầu chuyển hướng về phía cửa sổ, bên ngoài thủy tinh trong suốt là người ta đi tới đi lui , từ tầng hai nhìn xuống, rất thú vị.

"... . . . anh xem, tôi nói chúng ta không có tiếng nói chung gì a."

Thanh âm của cậu mang theo một ít tự giễu ý tứ .

Vương Tuấn Khải sắc mặt thâm trầm: "Đúng vậy a, em thay đổi thật nhiều, chúng ta tự nhiên trở nên không nói gì."

Cậu khẽ giật mình, nồng đậm giọng mũi như là phàn nàn: "tôi đã nói rất nhiều lần, tôi thật không phải là cái người anh cần tìm ."

"Tôi là Roy."

"... Có lẽ a, " hắn giả bộ như không sao cả mà nhún vai, "Mĩ Quốc. . . em ở bên kia vui vẻ không?"

"rất vui vẻ đấy."

Cậu trả lời đơn giản, lại để cho bầu không khí giữa hai người lần nữa lúng túng.

Vương Nguyên trực tiếp lấy điện thoại, bắt đầu lật tới lật lui, trong lòng âm thầm oán trách.

Thật là... ... Vốn là không nên cùng người này ở chung một chỗ.

Hoàn toàn không có chủ đề.

"anh latte macchiato, còn có cà phê sữa." Nhân viên phục vụ đã đi tới, phá vỡ cục diện bế tắc, đem gấp hai ly cà phê nóng hôi hổi đặt ở trước mặt hai người, tản ra mùi thơm nồng đậm.

Đợi cô rời đi, Vương Tuấn Khải bưng cốc cà phê nhìn cậu, cười cười: "em có thích chó sao?"

"... . . ." Vương Nguyên nghi ngờ nhíu mày.

Hắn chỉ chỉ màn hình điện thoại di động của cậu: "Vừa mới nhìn thấy màn hình của em là con chó con."

"A... . . . Ân, khá thích."

"Trong nhà của anh có một con chó ."

"... . . ."Vương Nguyên thân thể nhẹ nhàng chấn động.

"nó gọi là Đô Đô."

"rất đáng yêu đấy... . . . nó cùng chủ nhân lúc trước rất giống nhau."

Vương Nguyên nhíu lên lông màyđang bán rẻ lòng của cậu, ánh mắt rõ ràng nói qua cậu muốn đi xem.

Đô Đô. . .

Ba năm rồi, sẽ biến thành cái dạng gì đây. . .

Lớn một chút rồi a.

Cà phê dũng mãnh vào trong miệng, nhàn nhạt đắng chát không biết bởi vì sao biến thành đậm đặc , lưỡng lự tại lưỡi, thật lâu không tiêu tan.

"Hôm khác đi nhà của anh xem một chút đi."

"Nói không chừng nó sẽ thân với em. . ."

Vương Nguyên thu con mắt, bắt tay đặt tại ly , độ ấm cà phê dần dần ấm áp hai tay.

Cậu thật sự rất muốn nhìn Đô Đô một chút , nhưng là. . . thế cục bây giờ, là sự tình không thể.

Cảm giác hắn là đang cố ý hấp dẫn cậu rơi vào bẫy, muốn đem cậu đẩy xuống.

Vương Tuấn Khải theo dõi cậu, nói khẽ: "Về sau ngủ sớm một chút, đừng thường xuyên uống cà phê."

"... ..."cậu khẽ giật mình, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt của hắn.

Chỗ đó, thấy được gương mặt của mình, hình dáng gầy gầy, còn có đôi mắt tuy đã trang điểm nhưng không thể che hết bóng đen mờ mờ.

Hốc mắt có chút lõm, lộ ra con người này yếu ớt không thôi.

Vương Tuấn Khải đem thân thể nhích lại gần: "Ở trước mặt anh không tất yếu câu thúc như vậy a, cười một cái."

"Không có gì hay để cười cả."

Cậu chau mày, không quen hắn ôn nhu như vậy.

Vương Tuấn Khải bỗng nhiên buông ly xuống , mang theo mùi thơm Bạc Hà chỉ có trên người hắn, đột nhiên nhích tới gần Vương Nguyên.

"... . . ."

Mang theo đầu ngón tay từng điểm mỏng mát lạnh, nhẹ nhàng ấn một cái lên giữa lông mày cậu, thanh âm giàu có từ tính phiêu đãng tại bên tai.

"Nhíu mày sẽ sinh nếp nhăn đấy, em cười lên đẹp trai hơn a..."

"..."

Vì cái gì. . .

" Vương Nguyên nhi... Đem tất cả hồi ức không tốt đều cho anh đi."

Còn có thể động tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro