Chương 19: Tính toán cùng trù tính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhị Phu Nhân vừa dứt lời, Lan ma ma đã luyện võ lâu năm, liền phát hiện có chút là lạ, cho Diệp Thanh Vãn một ánh mắt, bỗng nhiên hét lớn, "Ai? !"

kẹt" một tiếng, Cánh cửa bị người từ bên ngoài mở ra, Nhị Phu Nhân lạnh lùng liếc người đến một chút.

"Là ta."

"Khụ, muội..."

"Nếu ngươi gọi ta một tiếng muội muội mà miễn cưỡng như vậy , thà đừng gọi còn tốt hơn." Diệp Thần vẻ mặt lạnh lẽo, lạnh nhạt nhìn người trước mắt.

"Ngươi tới làm gì?" Nhị Phu Nhân có phần ghét bỏ liếc mắt nhìn Diệp Thần, giống như không cam tâm, quay đầu đi không thèm nhìn tới nàng.

"Tam Tiểu Thư."

Lan ma ma cung kính mà gọi một tiếng, có chút khó xử giữa Nhị Phu Nhân và Diệp Thần, nhìn qua lại xem xét vài lần.

"Ngươi lui..."

"Làm sao? Con mới đến, người đã muốn đuổi con đi? Quả nhiên, đúng là không có lợi ích tình cảm mẹ con liền đạm bạc như vậy.

Diệp Thần "xì" một tiếng, Nhị Phu Nhân vẻ mặt lúng túng không đáp trả được, mà Diệp Thanh Vãn lại cúi đầu không biết nghĩ gì. Bởi vậy, cả hai người đều bỏ lỡ không thấy được đáy mắt Diệp Thần âm thầm xẹt qua một vệt lưu quang.

"Muội muội..."

"Sao? Diệp đại tiểu thư không làm khó dễ? Gọi ra miệng được?"

"Đủ rồi! Lan ma ma, làm nàng lui đi cho bổn phu nhân !"

Vẻ mặt Nhị Phu Nhân khi vừa thấy Diệp Thần, chẳng biết vì sao lại có chút mệt mỏi, nàng xưa nay đã quen a dua nịnh hót, bây giờ nữ nhi ruột thịt lại chê cười thế này, thực tại khiến cho nàng thật thất vọng.

"A! Quả nhiên, thoại bất đầu cơ bán cú đa." (không hợp nhau nói được nửa câu cũng là quá nhiều)

Diệp Thần lúc này dường như cũng giống như Nhị Phu Nhân, ghét nhau sống chung một chỗ, thật quá chướng mắt, mắt thấy bà ta liền muốn bước chân ra khỏi cửa, đột nhiên lại bị Diệp Thanh Vãn gọi lại.

"Muội muội, lẽ nào ngươi đến đây, mà không có lời gì muốn nói với nương sao?"

Nếu không tỉ mỉ xem xét, lời này của Diệp Thanh Vãn hoàn toàn nói đến xảo diệu. Nhìn bề ngoài, vẫn giống như đơn thuần hỏi thăm nàng một chút, quan tâm đến lý do nàng đến đây, có phải là vì giống như nàng ta, làm một "Hiếu nữ", quan tâm quan tâm mẫu thân.

Nhưng là, Diệp Thần nàng là ai?

Là người đã sớm bị này mẹ con hai người này vứt bỏ như một quân cờ, làm lòng người nguội lạnh.

Lời này, đối với nàng mà nói, vừa là thăm dò, lại vừa là cảnh cáo.

Ha ha, có điều, nàng Diệp Thanh Vãn đã quên, nàng từ lâu đã không còn là Diệp Thần của năm đó còn để các nàng có thể tùy ý khống chế!

Hiện tại Diệp Thần đã trở thành một người vô tình!

"Ta chỉ là đến nói cho ngươi, Diệp Thanh Vãn" Diệp Thần nói đến đây, dừng một chút, mới nói tiếp: "Người đang làm, trời đang nhìn!"

Nói xong, liền xoay người phất áo rời đi, chỉ để lại ba người trong phòng nhìn nhau.

"Tiểu thư..." Thanh Trúc lắp bắp theo sát sau lưng Diệp Thần, khúm núm gọi.

"Người kia mang đến chưa?"

"Mang đến, nhưng ..."

"Thế Tam di nương bên kia thì sao?"

"Tất nhiên là dựa theo tiểu thư dặn dò, không có ngăn lại."

"Rất tốt, Thanh Trúc, ngày mai lại sẽ có trò hay để xem, ta rất chờ mong, người phụ nữ kia sẽ có phản ứng gì..." Diệp Thần lạnh nhạt nói, lời sau cùng đều nhẹ nhàng tán trong gió, Thanh Trúc theo sau lưng, cũng không nghe thấy.

Nhìn thấy bóng lưng Diệp Thần dần dần biến mất trong đêm. Quân Khanh vừa trở lại phủ Tả tướng , đuôi lông mày xinh đẹp hơi nhếch, nàng thực sự không nghĩ ra Tam tỷ từ trước đến giờ ở trong phủ cảm giác như không có tồn tại, nàng đây là muốn làm gì.

Nhưng, khi ánh mắt nàng tùy ý khẽ đảo qua một một góc hẻo lánh nào đó có một góc áo màu lục, khóe môi cuối cùng hé ra một nụ cười khẽ.

Màn đêm thăm thẳm, Thiên Diệu đế kinh, ở một nơi khác.

"Chủ nhân, hôm nay ở Vạn hoa lầu cũng không tra được bất cứ tin tức gì liên quan đến ấu đế . Thế nhưng, dựa theo tin tức báo về, đúng là lễ Quận Vương không kiềm chế nổi giành động thủ trước."

Cung Túc Dạ nghe Ám Lục báo cáo, mặt không biểu tình "bá, bá" một hồi, khép lại cây quạt trong tay, nếu Quân Khanh nhìn thấy, đây dĩ nhiên là cây quạt kim lông vũ của nàng không thể nghi ngờ!

"Không sai, Bản Vương vung lưới, bố trí chiếm được tất nhiên là càng rộng càng tốt, tiếp tục "

"Còn có... E là bây giờ, lúc chủ nhân vừa lộ diện, thái hậu đã biết được tin chủ nhân tự ý về kinh." Ám Lục dứt lời, không dám nhìn vẻ mặt chủ tử nhà mình, chỉ có không ngừng cúi đầu, hận không thể khiến cho chủ nhân giờ khắc này không nhìn thấy hắn mới tốt.

Quả nhiên, Cung Túc Dạ cầm kim lông vũ trong tay, đột nhiên nắm chặt, tròng mắt xẹt qua một tia âm u.

Giây lát, ngón tay thon dài, nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, lúc này mới chậm rãi mở miệng: "Thái hậu bên kia, không cần để ý tới. Việc cấp bách hiện tại là phái vài người đi điều tra kỹ Bắc Thần Mặc, còn có, Tả tướng phủ..."

"Thuộc hạ tuân mệnh."

"Hừm, đầu tiên hãy để Thập nhất qua bên tả tướng phủ, thuận tiện ngươi nghĩ biện pháp xắp xếp đem Tố Vấn đến bên cạch mèo con đi."

"Chủ nhân!" Ám Lục không dám tin ngẩng đầu, coi như Thất tiểu thư phủ Tả tướng phế vật kia thật sự quan trọng như vậy, thậm chí là cần người của bọn họ bảo vệ, nhưng vẫn phải không đến mức độ này.

"Chủ nhân cân nhắc!Có lẻ Ngài thực sự không yên lòng về an toàn của Thất tiểu thư, liền phái nhiều thuộc hạ theo một chút, nhưng Tố Vấn cô nương, tuyệt đối không thể..."

"Ám Lục! Việc Bản vương làm, người khác không bao giờ được làm trái! Lẽ nào ngươi đã quên?" Cung Túc Dạ nói, bên trong đôi mắt phượng lóe lên tàn khốc, một cỗ uy thế áp sát trong nháy mắt đã bao phủ Ám Lục.

Trong nháy mắt, Ám Lục cảm giác mình thật sự liền ngừng hô hấp. Cung Túc Dạ nhìn thấy sắc mặt của hắn càng ngày càng đỏ lên, tròng mắt ám quang né qua, trong nháy mắt đem khí tức thu hồi, chỉ còn lại bóng lưng ngạo nghễ cô tịch, trạm đứng ở một bên, thần sắc biến ảo, để ngay ở cách đó không xa Ám Lục đều xem không nổi bật.

"Đi ra ngoài! Bản vương nơi này, không có lần sau!"

"Dạ!"

Ám Lục cúi thấp đầu, không còn cách nào, hắn biết, chủ nhân đã quyết thì tuyệt đối không đổi ý.

Cũng được, chủ nhân cô độc nhiều năm như vậy, lần này có thể coi như như kỳ tích có một người bồi tiếp bên cạnh cũng tốt, chỉ cần chủ nhân hài lòng là được.

Nhưng hắn, tuyệt đối không cho phép người đó có lòng phản bội! Bằng không, đừng trách hắn vô tình!

Bên này, Quân Khanh mới vừa trở lại nằm xuống phòng chứa củi cũ nát, nhĩ lực nhạy bén của nàng, liền nghe thấy một tiếng cười khẩy.

Trong trào phúng, mẹ con Diệp Thanh Vãn này lá gan cũng thật là lớn, ở trong Tả tướng phủ mà còn dám trực tiếp như thế chơi đùa, ngày mai nàng có phải cũng nên trả lại nàng ta một đại lễ càng lớn hơn hay không?

A, dù sao lần trước nợ nàng, vẫn chưa có cùng các nàng kết toán. Chậm chạp, không trả thanh toán, đúng thật không phải là một thói quen tốt.

Một làn khói trắng lững lờ xuyên qua màng vải, chậm rãi truyền vào đến, người bên ngoài cảm thấy thời cơ đã đến, liền thu hồi khói mê , vừa cười dâm đãng vừa rón ra rón rén đẩy nhẹ cửa ra, "Khà khà! Mỹ nhân, gia đến rồi!"

"Phù phù!"

"Ôi!"

"Không muốn chết, liền câm miệng!" Quân Khanh Liễm Diễm trong con ngươi, một tia tàn nhẫn né qua, cầm trên tay là cây dao phay rỉ sét, đè chặc trên cổ của người nọ càng chặt mấy phần.

"Ngươi ngươi ngươi... tại sao không ngất đi?" Người kia quỳ trên mặt đất, tay run rẩy chỉ vào Quân Khanh, mắt đảo nhanh quét nhìn chung quanh.

"Ôi, đừng đừng đừng... Cô nãi nãi, cô nãi nãi! Ta có chuyện nói! từ từ nói! trước tiên có thể thả đao xuống được không..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro