Chương 17 (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Vận gọi ngay cho Tô Nịnh Nịnh nhưng máy cô ấy đã tắt. Không khó hiểu vì sao người đại diện bảo cô phải để ý đến cảm xúc của Nịnh Nịnh, chỉ sợ cô ấy sinh ra suy nghĩ gì đó không tốt. Thật vất vả mãi mới đến giờ tan buổi chưa, cô chạy vội về chung cư.

Cô mở cửa, phòng khách trống không, cô lại gõ cửa phòng Nịnh Nịnh, thật lâu cũng không có người mở.

Tô Vận sốt ruột, chỉ sợ Tô Nịnh Nịnh nhất thời nghĩ quẩn.

"Nịnh Nịnh, mở cửa." Tô Vận dùng cả hai tay gõ cửa.

Bên trong vẫn không có động tĩnh, cô chuẩn bị lấy di động ra gọi người đến giúp thì cửa từ bên trong mở ra.

Tô Nịnh Nịnh vẫn mặc nguyên đồ ngủ, tóc tai rối bời, đôi mắt sưng đỏ nhưng miệng cô vẫn cười: "Chị, sao giờ này lại về thế? Em vừa rồi đọc kịch bản khóc đến rối tinh rối mù nhưng vẫn không diễn tới cốt truyện."

Tô Vận đau lòng ôm cô ấy: "Nịnh Nịnh, chị đã biết hết rồi, tại sao em bị người khác khó dễ lại không nói với chị? Em có biết vừa rồi thiếu chút nữa em hù chị chết không, chỉ sợ em nghĩ quẩn rồi làm gì hại bản thân."

"Chị, em không sao mà, thật sự đấy." Tô Nịnh Nịnh lau nước mắt của Tô Vận. "Chỉ ăn vài cái tát thôi, không sao mà."

"Chị Lý bảo em... Bảo em bị công ty truy cùng giết tận, muốn huỷ hợp đồng, mấy bộ phim truyền hình kia cũng bị người khác thay rồi, có thật không?"

"Huỷ hợp đồng cũng được, em cũng sớm không thiết tha gì rồi, áp bức bóc lột nghệ sĩ không nói, bọn họ còn bắt bọn em đi tiếp khách nữa." Tô Nịnh Nịnh khẽ vuốt tóc Tô Vận "Chị đừng khóc nữa, em không phải vẫn tốt sao?"

Tô Vận càng rơi nước mắt ồ ạt, cô biết Tô Nịnh Nịnh đang an ủi mình nên mới nói chuyện huỷ hợp đồng nhẹ như lông hồng. Lúc trước khi Nịnh Nịnh được nhận vào công ty, được chị Lý làm người đại diện, cô ấy vui đến mức vài đêm không ngủ được.

Cô em này từ nhỏ đã như là chị của Tô Vận, luôn quan tâm đến cô từng tí một.

Tô Vận hỏi Tô Nịnh Nịnh rút cục xảy ra chuyện gì. Tô Nịnh Nịnh ban đầu ấp úng lấp liếm, không chịu nói, sau đó dưới sự truy đuổi không ngừng của Tô Vận, cô ấy đành phải khai thật. Thật ra Tô Nịnh Nịnh không biết mình đắc tội Diệp Tình Lam lúc nào. Lúc trước đóng phim cùng nhau còn khá tốt, Diệp Tình Lam đối với người mới như cô cũng chiếu cố một chút.

Nhưng hai hôm trước, lúc cô xin chữ ký Diệp Tình Lam, nói là các y tá của chị mình rất thích cô ta. Diệp Tình Lam liền hỏi chị của cô là ai, cô cũng không giấu diếm, tự hào khoe chị mình làm việc ở khoa tim, bệnh viện tốt nhất Bắc Kinh, không những thế chị cô còn vô cùng xinh đẹp. Diệp Tình Lam ngay sau đó hỏi tên chị cô, cô không do dự nói cho Diệp Tình Lam.

Chính từ lúc đó, thái độ của Diệp Tình Lam xoay phắt, không có việc gì là lại cà khịa cô, cô có chút khó hiểu.

Kết quả là chiều hôm đó cô có cảnh diễn. Trong kịch bản cô sắm vai nhân vật xảy ra tranh chấp xô đẩy với vai nữ chính của Diệp Tình Lam, tất cả những động tác xô đẩy cô làm đều là theo yêu cầu của đạo diễn, không hề có cảm xúc bất mãn cá nhân gì, huống hồ cô và Diệp Tình Lam chưa từng kết thù oán.

Nhưng cô nào biết được lúc ở phòng hoá trang, cô đang tháo trang sức thì Diệp Tình Lam hùng hùng hổ hổ gây sự, cô giải thích hai câu lập tức bị ăn hai cái bạt tai khiến cô phát ngốc.

Bị Diệp Tình Lam tát hai cái, cô đánh trả hai cái, lúc đó cô không suy nghĩ nhiều bất chấp hậu quả. Hai người tựa như lao vào muốn lột lớp trang điểm người kia xuống nếu không có thợ trang điểm vào can.

Bởi vì trong giới đều biết Diệp Tình Lam có bạn trai rất lợi hại, không ai dám đắc tội cô ta, ngay cả đạo diễn cũng phải nể mặt mũi vài phần, nên việc cô bị công ty đuổi cùng giết tận cũng là chuyện đoán được.

Tô Vận hỏi: "Chuyện em bị như vậy cũng là Diệp Tình Lam làm?"

Tô Nịnh Nịnh gật đầu, "Chị Lý nói là quyết định ở tầng cấp cao của công ty, nói trắng ra chính là ý của bạn trai cô ta, nghe nói anh ta là cổ đông lớn nhất của công ty em."

"Em nói bạn trai Diệp Tình Lam là cổ đông lớn nhất công ty?" Tô Vận cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

Tô Nịnh Nịnh thở dài, "Vâng, nhưng bọn em cũng chưa từng gặp qua anh ta, nghe đồn anh ta rất lợi hại, mọi người đều gọi anh ta là tứ ca."

Tô Vận nghe vậy, trố mắt nhìn Tô Nịnh Nịnh, cô đờ người ra một lúc lâu, Diệp Tình Lam là bạn gái của Tưởng Mộ Thừa?

Sao có thể?

Cô nghĩ đi nghĩ lại, cũng không phải không có khả năng.

Tưởng Mộ Thừa biết rõ Tô Nịnh Nịnh là em gái cô, nhưng vẫn làm chuyện đuổi cùng giết tận?

Ở bữa tiệc đêm đó sở dĩ anh ấy giúp cô có lẽ là để giữ mặt mũi cho Lâm Việt, không phải, chính xác là để giữu thể diện cho Lâm Việt. Vậy mà cô lại tự cho mình là đúng, tưởng bở anh ấy thích mình.

Tô Nịnh Nịnh lại nói: "Bạn trai cô ta đối xử với cô ta rất tốt. Vì cô ta, anh ta còn đầu tư độc quyền một bộ phim điện ảnh cho cô ta làm nữ chính. Chính là bộ phim 'Con đường tình yêu' đó."

Thấy Tô Vận còn đang ngẩn người, trong ánh mắt đều là bi thương, Tô Nịnh Nịnh trấn an chị: "Chị, em không sao mà, cùng lắm thì em không làm diễn viên nữa, sau này chị nuôi em nhé?"

Tô Vận khổ sở nhìn Tô Nịnh Nịnh, hẳn là đêm đó khi Tưởng Mộ Thừa giúp cô khiến Diệp Tình Lam không thoải mái, liền đem tức giận trút lên người Tô Nịnh Nịnh. Tô Vận còn muốn ngồi với Tô Nịnh Nịnh thêm một lát, không nghĩ tới đồng nghiệp gọi điện tới, nói là chủ nhiệm muốn mở cuộc họp. Cô cảm giác là lạ, không phải mới đầu tháng sao đã mở họp?

Sau đó cô đến văn phòng của chủ nhiệm khoa, tất cả mọi người đều nhìn cô với ánh mắt khác lạ, cô hỏi nhỏ đồng nghiệp bên cạnh: "Có chuyện gì thế?"

Đồng nghiệp muốn nói lại thôi.

Chủ nhiệm nhìn cô, thở dài nói: "Hôm nay tôi gọi mọi người lại đây là để thông báo lệnh điều động nhân sự."

"Lãnh đạo bệnh viện sau khi xem xét một thời gian đã quyết định, Tô Vận sẽ chuyển đến làm ở khoa cấp cứu. Buổi chiều nay cô hãy đem công việc và bệnh án đang làm cho bác sĩ Hạ, tối nay đến khoa cấp cứu báo danh ngay."

Sau đó chủ nhiệm còn nói thêm gì đó, nhưng một chữ cô cũng không nghe lọt, tai cứ ù ù.

Cho đến khi các đồng nghiệp đều rời khỏi, cô vẫn ngồi nguyên tại chỗ.

Từ khoa tim đến khoa cấp cứu, chưa nói đến độ vất vả ở bên đó, chính là cô không được làm việc ở khoa mình chuyên môn. Chuyện này với cô mà nói không khác gì việc Nịnh Nịnh diễn phim bị truy cùng giết tận.

Cô ngẩng đầu nhìn chủ nhiệm: "Chủ nhiệm, quyết định này có ý gì?"

Chủ nhiệm trầm mặc hồi lâu: "Bên khoa cấp cứu thiếu người, nên cử cháu sang bổ sung."

Tô Vận trong lòng xỉ vả vào cái lý do thiếu người đó. Là bởi vì cô không có phía sau nâng đỡ cho nên chỉ có thể chịu chèn ép, nhưng cô đâu đắc tội ai.

Chủ nhiệm: "Tô Vận, trước tiên cháu chịu khó ở bên đó một thời gian, dì sẽ nghĩ cách sau."

"Chủ nhiệm, không cần đâu, nếu là đây là ý của lãnh đạo, dì nghĩ cách cũng vô dụng."

Tô Vận không biết mình rời văn phòng kiểu gì. Sau khi điều chỉnh tốt cảm xúc, cô bắt tay vào chuyển giao công việc cho đồng nghiệp rồi đến khoa cấp cứu báo danh. Chủ nhiệm khoa cấp cứu bảo cô cứ về nghỉ ngơi trước, buổi tối đến làm ca đêm.

Cô chua xót cười.

Tô Vận không về ký túc xá, cũng không về chung cư mà một mình đi đến chỗ hồ nước trong bệnh viện.

Buổi chiều buông xuống, cô một mình ngồi trên ghế dài nhìn sóng nước lấp lánh trên mặt hồ, trong đầu vẫn hoàn toàn trống rỗng, đâu đó trong tim cũng âm ẩm nỗi đau.

Tô Vận cảm giác mình như quay lại 5 năm trước, cô bất lực với cục diện, không hi vọng, không đường lui.

Di động trong tay cô rung hai cái, mở ra là tin nhắn của Triệu Tinh hỏi cô: 【 cậu đang ở đâu? Có ổn không? 】

Cô hít một hơi sâu, trả lời Triệu Tinh: 【 khá tốt, buổi đêm tớ có ca, không cần chờ cơm đâu. 】

Cô phát hiện còn có tin nhắn WeChat chưa đọc, không nghĩ tới là của Tưởng Mộ Thừa. Anh nhắn lúc 12 rưỡi trưa, lúc ấy cô đang ở chung cư cùng Tô Nịnh Nịnh nên không để ý.

Tưởng Mộ Thừa: 【 buổi tối tăng ca sao? 】

Tâm trạng Tô Vận khi nhìn mấy chữ này thật khó tả. Nếu là hôm trước khi anh chủ động nhắn tin cho cô, cô nhất định sẽ phấn khích đến mức quên họ của mình, nhưng giờ cô thấy rất châm chọc.

Đàn ông đều giống nhau cả, đều là loại chán cơm thèm phở, rõ ràng đã có bạn gái còn cùng cô dây dưa không rõ, thích tìm cảm giác kích thích, mới mẻ.

Cô lập tức xoá tin nhắn đó.

< Còn tiếp >

Editor: Vối Vối

Wordpress: https://voivoieditorials.wordpress.com

Facebook: https://facebook.com/voivoieditorials

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro