[Q1] Chương 86 + 87 + 88

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

tulangkhuynh.wordpress.com

Chương 86: Một đêm không ngủ

Edit: Ngộ

Một khắc Ngôn Yến cãi lời ý nguyện Đằng Tử Văn kia, trong lòng không sợ gì cả.

Chờ đem Đằng Tử Văn ném sau lưng, hắn trong lòng lại sinh ra chút hối hận.

Ngôn Yến vài lần muốn quay đầu lại xem, đều sinh sôi nhịn xuống.

May mà thẳng đến khi hắn lên xe taxi, Đằng Tử Văn đều không đuổi theo.

Ngôn Yến thở dài nhẹ nhõm một hơi, bảo tài xế đi bệnh viện dượng nằm.

Nghĩ đến mấy ngày hôm trước đều là cô buổi tối gác đêm, mà buổi tối hôm nay, hắn không có chuyện gì, trời tối, Ngôn Yến bảo cô trở về nghỉ ngơi.

Ngôn Yến cơ hồ là một đêm mở to mắt thủ dượng.

Sáng sớm ngày hôm sau, Ngôn Đan Diễm liền đến bệnh viện thay ca cho cháu trai.

Ăn xong bữa sáng cô mang đến, Ngôn Yến cầm thùng giữ ấm dùng qua trở về.

Ngôn Yến trở về, tắm rửa một cái, lại giặt quần áo, còn rửa thùng giữ ấm, sau đó nằm xuống ngủ.

Ngôn Yến trong tiếng đập cửa kiên trì không ngừng tỉnh lại.

Đã giữa trưa, cũng không biết là ai vẫn luôn ở bên ngoài gõ cửa.

Ngôn Yến vốn dĩ ngủ rất mau, thanh tỉnh cũng rất mau.

Hắn rời giường đi mở cửa.

Cửa mở, xuất hiện là người Ngôn Yến không nghĩ tới.

Thích Vũ nói với Ngôn Yến: "Ngôn tiên sinh, chào cậu."

Đằng sau Thích Vũ còn đi theo một nam một nữ, đều mặc tây trang đeo cà vạt. Khác nhau ở chỗ một người phía dưới mặc là quần tây, một người phía dưới mặc là váy.

"Xin hỏi có chuyện gì sao?" Ngôn Yến hỏi.

Thích Vũ lộ ra một cái mỉm cười: "Ngôn tiên sinh, chúng ta có thể đi vào nói sao?"

Ngôn Yến nhìn trái nhìn phải. Hiện tại trên hành lang không có người, nhưng khó bảo toàn đợi lát nữa có người lại đây.

Tư thế Thích Vũ cùng hai người phía sau hắn này, thật sự quá dẫn người chú mục.

Ngôn Yến thối lui hai bước, để Thích Vũ bọn họ tiến vào.

Người tới là khách.

Sau khi Thích Vũ bọn họ tiến vào, Ngôn Yến đóng cửa lại, quay người lại, nhìn ba người đều còn đứng, liền mời bọn họ ngồi xuống, sau đó mình đi rót nước.

Phòng Ngôn Yến thuê tương đối bé, Thích Vũ bọn họ đợi tạm thời có thể tính làm khách.

Cùng phòng lớn nhỏ tương đối ứng, chính là sô pha rất nhỏ cũ xưa.

Bất quá Thích Vũ cùng hai người hắn mang đến, đều không có bởi vậy sinh ra biểu tình khác.

Ngôn Yến thực mau bưng ba chén nước ra.

Ba người ngồi trên sô pha nhỏ, có vẻ thực chen chúc, Ngôn Yến dọn một cái ghế khác ngồi xuống.

"Xin lỗi, trong nhà chỉ có nước sôi." Ngôn Yến nói.

Thích Vũ cười cười: "Không có quan hệ, nước sôi là đủ rồi."

Bất quá Thích Vũ cũng không uống nước, mà là nhìn thoáng qua nam nữ ngồi bên người.

Bọn họ hiểu ý, nữ sĩ trong đó từ lấy ra một phần văn kiện trong túi công văn.

"Thích trợ lý, xin hỏi các người tới cửa tới rốt cuộc là bởi vì chuyện gì?" Ngôn Yến lời nói cũng không tính khách khí.

Thích Vũ đương nhiên biết mình không được hoan nghênh, cũng không ngại Ngôn Yến mặt không cười.

"Ngôn tiên sinh, hai vị này là luật sư của Đằng đổng." Thích Vũ giới thiệu.

Ngôn Yến ngồi trên ghế, nghe Thích Vũ nói chuyện, cuối cùng cũng rõ ràng bọn họ là tới làm gì.

Hắn còn tưởng rằng Đằng Tử Văn buông tha hắn.

Không nghĩ tới, Đằng Tử Văn là tại đây chờ hắn tính tổng nợ.

Ngôn Yến nghe thanh âm Thích Vũ nói hơi mang xin lỗi đổi trắng thay đen cùng loại với uy hiếp, cảm thấy thật sự quá buồn cười.

Thích Vũ ý đồ đến quy nạp một chút, đơn giản là ý tứ như vậy: Ngôn tiên sinh, cậu hoặc là trở lại bên người Đằng đổng, hoặc là phải chi trả phí vi phạm hợp đồng kếch xù này.

"Mặt khác chúng tôi biết Ngôn tiên sinh có thân thích đang ở bệnh viện, tin tưởng Ngôn tiên sinh cũng hy vọng bọn họ có thể được trị liệu càng tốt."

Thích Vũ nói phía trước, Ngôn Yến đều thờ ơ nghe.

Nhưng tới một câu này, Ngôn Yến lại không cách nào bất động.

Ngôn Yến mở to hai mắt nhìn, con ngươi tiết ra một mạt lửa giận.

Có thể cho trị liệu càng tốt, cũng có thể làm trị liệu tệ hơn đúng không?

Thích Vũ còn nói cái gì, Ngôn Yến đã không có chú ý tới.

Ngôn Yến suy nghĩ, là từ khi nào bắt đầu, sinh hoạt của hắn biến thành một hồi trò khôi hài.

Đối phó một nhân vật như hắn, còn muốn Đằng Tử Văn bộ dáng thận trọng như thế, xuất động hai luật sư.

Quá buồn cười, thật sự quá buồn cười.

Ngôn Yến nghĩ như vậy, đột nhiên cười lên tiếng.

"Phốc" một tiếng cười, đặc biệt rõ ràng vang lên.

Sau khi tiếng cười đầu tiên phát ra, Ngôn Yến thực mau phát ra tiếng cười thứ hai.

Thích Vũ dừng lại lời nói.

Ngôn Yến một người cười, ba người khác đều không nói.

Ngôn Yến cười đến ôm lấy bụng, cười đến nước mắt đều chảy ra.

Một màn này thoạt nhìn thật sự quá mức quỷ dị.

Ngôn Yến rốt cuộc cười đủ rồi, dừng lại tiếng cười.

"Tôi đã biết. Tôi có cái yêu cầu." Bởi vì cười đến lâu lắm, Ngôn Yến giọng nói có chút biến điệu.

Ở trước mặt Đằng Tử Văn, hắn thật sự quá mức nhỏ yếu.

Nếu không thể phản kháng, vậy chỉ có thể tiếp thu.

"Có yêu cầu gì? Ngôn tiên sinh yêu cầu hợp lý chúng tôi đều sẽ tận lực thỏa mãn." Thích Vũ nói.

"Trong khoảng thời gian này, tôi muốn trước ở nơi này. Chờ cô tôi bọn họ đi rồi, tôi lại dọn qua bên kia."

Thích Vũ nghe vậy, trả lời: "Ngôn tiên sinh yêu cầu tôi sẽ chuyển lại Đằng đổng."

"Các người còn có chuyện khác sao?" Ngôn Yến hỏi. Trong lời nói nồng đậm ý vị tiễn khách.

"Chúng tôi không có chuyện khác, liền trước cáo từ." Thích Vũ đứng lên, hai người khác cũng đứng lên theo.

Ngôn Yến cuối cùng cũng đứng lên, là người thứ nhất đi đến cạnh cửa.

Mở cửa, Ngôn Yến nói với đoàn người Thích Vũ: "Mời về không tiễn."

Trừ bỏ Thích Vũ trên mặt lộ ra chút bất đắc dĩ, hai người khác thần sắc vẫn là như lúc tới, mặt vô biểu tình.

Ngôn Yến nghĩ, thật không hổ là thủ hạ Đằng Tử Văn, tu dưỡng tốt.

Từ Thích Vũ đi đầu, ba người theo thứ tự đi ra khỏi nhà Ngôn Yến.

Ngôn Yến đang chuẩn bị đóng cửa lại, Thích Vũ quay đầu lại giữ cửa chống lại.

"Thích trợ lý còn có chuyện sao?" Ngôn Yến hỏi.

Thích Vũ không trả lời, quay đầu lại nhìn hai người phía sau liếc mắt một cái, một nam một nữ kia liền đi xuống lầu trước.

Chờ đến đôi nam nữ kia đi rồi, Thích Vũ mới quay đầu nhìn Ngôn Yến.

"Ngôn tiên sinh, tôi biết cậu hiện tại trong lòng không thoải mái. Nhưng cậu nếu đồng ý ở bên người Đằng đổng, tôi hy vọng Ngôn tiên sinh có thể nhanh chóng buông bỏ chuyện lúc trước. Đằng đổng cũng không phải là không thích Ngôn tiên sinh. Hắn là có khó xử của mình. Đằng đổng lúc trước để Ngôn tiên sinh rời đi, cũng là lo lắng có người bởi vì quan hệ giữa Ngôn tiên sinh cùng hắn, đối Ngôn tiên sinh bất lợi."

Ngôn Yến nhìn Thích Vũ, chờ đến Thích Vũ nói xong, kéo kéo khóe miệng: "Thích trợ lý nói xong?"

"Ngôn tiên sinh." Thích Vũ nhìn bộ dáng Ngôn Yến cực khác với trước kia, nhíu nhíu mày.

"Ý của Thích trợ lý, là hành động Đằng đổng lúc trước đối tôi, là vì để tôi rời xa nguy hiểm sao?" Ngôn Yến mở to hai mắt, làm ra bộ dáng khiếp sợ, "Tôi đây hiện tại đã biết, có phải nên cảm thấy kinh hỉ đâu hay không? Có lẽ đúng như anh nói đi, hắn là vì để tôi rời xa nguy hiểm." Ngôn Yến ánh mắt đối diện Thích Vũ, "Nhưng đồng thời, hắn cũng là sợ tôi ảnh hưởng đến hắn, cho nên không tiếc tự hạ giá trị con người, cũng muốn hung hăng đả kích tôi làm tôi đối hắn hết hy vọng, nhìn xem có thể hoàn toàn buông tôi hay không. Tôi chưa nói sai đi."

Tâm lý Đằng Tử Văn, Ngôn Yến cân nhắc hồi lâu, mới cân nhắc ra ý vị.

Thích Vũ rốt cuộc không hề nói chuyện.

Ngôn Yến phỏng đoán cùng suy đoán của hắn về tâm lý Đằng Tử Văn đều trùng khớp.

Không nghĩ tới nhìn thiếu niên thanh thuần, lại đem sự vật nhìn thông thấu đến như vậy.

"Ngôn tiên sinh, khó được hồ đồ." Thích Vũ cuối cùng nói những lời này, cũng rời đi.

Thích Vũ rời đi, Ngôn Yến trở lại trong phòng, đem ba ly nước chưa ai uống qua đổ, toàn bộ ly nước ném vào thùng rác.

Đáng tiếc ly nước có thể ném xuống, lời nói nghe được lại không thể vứt bỏ.

Khó được hồ đồ?

Ngôn Yến muốn cười.

Thời điểm không biết hắn nhìn ra chân tướng, muốn gạt hắn; biết hắn nhìn ra chân tướng, lại muốn hắn làm bộ không thấy.

Kỳ thật Thích Vũ căn bản không cần nói nhiều như vậy, bởi vì hắn, đã nhận mệnh.

——

——

Thích Vũ trở lại Âu Thịnh, đi vào văn phòng Đằng Tử Văn.

Đằng Tử Văn dựa trên sô pha nhắm mắt dưỡng thần.

Nghe Thích Vũ trở lại, Đằng Tử Văn mở to trợn mắt, hỏi kết quả sự tình.

Thích Vũ cùng Đằng Tử Văn hội báo.

Nhưng Thích Vũ giấu đi một đoạn Ngôn Yến cười to kia nói chuyện cuối cùng của bọn họ với nhau.

Thích Vũ hội báo xong, chuyển đạt yêu cầu Ngôn Yến.

Đằng Tử Văn nghe xong, gật đầu.

Thích Vũ biết Đằng Tử Văn đồng ý.

"Chuyện khác liền dựa theo an bài đi làm đi." Đằng Tử Văn không biết nghĩ đến cái gì, lộ ra chút ý cười, nói với Thích Vũ.

Thích Vũ đáp "Được", rời khỏi văn phòng Đằng Tử Văn.

Thời điểm Ngôn Yến lại lần nữa đi vào bệnh viện, liền thấy bộ dáng cô một bộ lo sợ bất an.

Ngôn Yến còn chưa hỏi đã xảy ra chuyện gì, Ngôn Đan Diễm đã đem hắn kéo đến nơi không người.

"Yến Yến, bác sĩ vừa mới tới, nói về sau bệnh dượng con hắn phụ trách. Yến Yến a, con nói bệnh viện sao lại đột nhiên thay đổi bác sĩ chủ trị dượng con a. Không phải là bệnh dượng con có cái gì ngoài ý muốn đi?"

Ngôn Yến nghe được một nửa, liền minh bạch sự tình là chuyện như thế nào.

Không nghĩ tới người nào đó thực hiện nhanh như vậy.

Kiên nhẫn nghe cô nói xong, Ngôn Yến bắt đầu khuyên cô yên tâm.

Đồng thời Ngôn Yến cũng may mắn mình còn cùng Thích Vũ đề ra yêu cầu không cần đổi phòng bệnh cho dượng.

Nếu là lại đột nhiên đổi phòng bệnh cho dượng, hắn nói như thế nào cô cũng không an tâm xuống đi.

Đằng Tử Văn cho hết thảy, Ngôn Yến cũng không muốn tiếp thu.

Hiện tại hắn bất đắc dĩ nhận rồi, lại ở một số chỗ không tiếng động biểu đạt kháng nghị của mình.

Ngày hôm sau Ngôn Yến không chủ động liên lạc Đằng Tử Văn.

Biết rõ này sẽ làm Đằng Tử Văn không vui.

Bất quá thời điểm buổi chiều, Thích Vũ gọi điện thoại lại đây.

"Ngôn tiên sinh, cậu buổi chiều có rảnh không? Đằng đổng muốn cùng cậu cùng ăn cơm chiều."

Nghe Thích Vũ hỏi chuyện, Ngôn Yến chỉ cảm thấy phiền chán.

Hắn trả lời không rảnh, có thể không đi sao.

"Thời gian cùng địa điểm." Ngôn Yến trực tiếp hỏi, "Tôi tự mình đến."

Thời điểm Ngôn Yến tới nhà ăn, Đằng Tử Văn đã ở.

Ngôn Yến đối với Đằng Tử Văn bày ra một gương mặt tươi cười cứng đờ.

Đằng Tử Văn tâm tình tựa hồ rất tốt, chờ sau khi Ngôn Yến ngồi xuống, liền bắt đầu để bưng đồ ăn lên.

Bữa tối này, Đằng Tử Văn ăn thật sự vui vẻ, Ngôn Yến lại thật sự dày vò.

Cơm nước xong, Ngôn Yến nghe theo mệnh lệnh Đằng Tử Văn lên xe hắn.

Ngôn Yến cho rằng tài xế sẽ đưa bọn họ đi Sâm Hải Hào Đình, nhưng nửa đường, Ngôn Yến phát hiện đường tài xế chạy cũng không phải đi Sâm Hải Hào Đình.

Cuối cùng xe dừng lại, là tới cửa khách sạn Sở Vọng.

Ngôn Yến đi theo Đằng Tử Văn vào phòng khách sạn.

Vốn tưởng rằng đêm nay sẽ phát sinh chút gì, nhưng Đằng Tử Văn lại không làm đến một bước cuối cùng.

Ngôn Yến nghĩ hoặc là bởi vì trên người hắn còn tàn lưu dấu vết mấy ngày trước Tần Khải lưu lại.

Sự thật cũng đích xác như thế.

Đằng Tử Văn sau khi nhìn thấy những dấu vết đó, cảm thấy thủ đoạn mình đối Tần Khải còn quá nhẹ.

Sau khi tiêu phí hơn phân nửa đem người một lần nữa lưu lại dấu ấn u, Đằng Tử Văn một phen ôm Ngôn Yến, nhắm mắt ngủ.

Cảm thụ được hơi thở Ngôn Yến trong lòng ngực, Đằng Tử Văn ngủ một giấc ngon lành.

Nhưng Ngôn Yến trong lòng ngực Đằng Tử Văn, cơ hồ một đêm không ngủ.

————

Nỗ lực gõ chữ lúc sau, nhược nhược cầu hạ đề cử phiếu

Chương 87: Tranh chấp hậu quả xấu

Edit: Ngộ

Mấy ngày tiếp theo, chỉ cần là Đằng Tử Văn phái người tới đón Ngôn Yến, cuối cùng đều là đi sở vọng.

Ngôn Yến trong lòng rất hận, Đằng Tử Văn sao có thể giống như chuyện gì cũng chưa phát sinh.

Bất quá Ngôn Yến hận cuối cùng cũng biến thành bất đắc dĩ.

Ngôn Yến ban đầu vì tránh Đằng Tử Văn, lấy cớ dượng buổi tối cần người chiếu cố, cho nên phải bồi giường dượng, ở lại bệnh viện hai buổi tối.

Kết quả ngày hôm sau, trong phòng bệnh liền có một hộ lý cao cấp bồi hộ.

Cô còn tưởng là Ngôn Yến kêu.

Ngôn Yến đem người đuổi đi, vào ban đêm thành thành thật thật đến sở vọng.

Thân thể dượng Ngôn Yến chuyển biến tốt đẹp rất mau.

Đằng Tử Văn an bài bác sĩ mổ chính, nổi danh bên ngoài, thuốc dùng cho hậu kỳ trị liệu cũng là tốt nhất.

Vốn dĩ phòng bệnh hai người, một người bệnh khác rời đi cũng là vì Đằng Tử Văn để người an bài phòng bệnh tốt hơn cho bọn hắn.

Này hết thảy đều là bởi vì Ngôn Yến nói không hy vọng hoàn cảnh đột nhiên thay đổi khiến cô dượng bối rối.

Dượng giải phẫu sau ba vòng, cô liền muốn xuất viện về nhà tĩnh dưỡng, Ngôn Yến lại khuyên bọn họ ở thêm nửa tháng.

Trước khi xuất viện, Ngôn Yến mời bác sĩ kiểm tra kỹ càng tỉ mỉ thân thể dượng, xác nhận trạng huống thân thể dượng tốt đẹp, mới để dượng ra viện.

Ngôn Đan Diễm cùng trượng phu ở thành phố lâu như vậy, trừ bỏ ngay tiền từ đầu lấy ra trả, phí chữa bệnh, phí ăn mặc tiêu dùng, cơ bản đều là Ngôn Yến chi trả.

Trượng phu giải phẫu không có chuyện gì, chờ trượng phu giải phẫu xong, Ngôn Đan Diễm liền muốn trở về.

Lại ở tiếp, da mặt bà cũng không cần nữa.

Nếu không phải cháu trai nói, không tranh thủ hiện tại dưỡng tốt, ung thư dạ dày dễ dàng tái phát, bà đã sớm mang theo trượng phu trở về.

Thời điểm xuất viện, Ngôn Đan Diễm cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Ngôn Yến không nói chuyện giấy tờ, Ngôn Đan Diễm cũng liền không hỏi giấy tờ cùng cháu trai.

Lấy tình trạng nhà bọn họ hiện tại, làm bộ làm tịch muốn hết nợ, cũng là làm ra vẻ.

Bởi vì bọn họ căn bản còn không trả nổi phí dụng này.

Ngôn Yến không dùng tài xế Đằng Tử Văn phái cho hắn, tự mình kêu xe đưa hai vợ chồng cô đến nhà ga.

Ngôn Đan Diễm trên tay xách theo trừ bỏ thuốc, còn có các loại đồ bổ thực phẩm chức năng cháu trai cứng ép đưa cho.

Ngôn Yến nhìn cô dượng lên xe, mới xoay người rời đi.

Ngôn Đan Diễm chờ xe đi, mới dám quay đầu lại.

Về sau bọn họ phiền toái cháu trai còn nhiều.

Trị liệu hậu kỳ sau này chú định cách một đoạn thời gian, bọn họ đều phải tới thành phố.

Ngôn Yến đi ra nhà ga.

Lúc này vẫn là giữa trưa.

Hắn không nghĩ đi công ty, cũng không nghĩ trở về.

Ngôn Yến tìm một công viên, ở ghế dài ngồi một buổi trưa.

Xung quanh ghế dài là một khu trò chơi thiếu nhi.

Hôm nay là cuối tuần, không ít người lớn mang theo hài tử đến đây.

Loại cảm giác ấm áp hạnh phúc này, Ngôn Yến đã rất nhiều năm không thể hội qua.

Ngôn Yến nhìn, trong mắt không khỏi lộ ra một tia hâm mộ.

Tuy rằng hắn không hưởng thụ được loại vui sướng này, nhưng nhìn từng màn kia, liền cảm thấy ấm áp.

Thẳng đến chiều hôm buông xuống, tất cả mọi người tan đi, Ngôn Yến mới đứng lên.

Mà lúc này, Thích Vũ đã dẫn người nơi nơi tìm Ngôn Yến.

Đằng Tử Văn ngồi ở trong phòng thuê của Ngôn Yến.

Phòng thuê nho nhỏ cũng không thể làm khí thế Đằng Tử Văn nửa phần thiệt hại. Đằng Tử Văn ngồi ở chỗ kia, ngược lại có thể làm người xem nhẹ bối cảnh.

Dưới chân Đằng Tử Văn tàn thuốc đầy đất.

Ngôn Yến trở lại phòng thuê, thời điểm đang muốn lấy chìa khóa mở cửa, đột nhiên phát hiện cửa đã mở ra.

Hắn trước lúc ra cửa rõ ràng là khóa lại, Ngôn Yến nhớ rất rõ ràng.

Ngôn Yến lén lút đẩy cửa ra một chút, hướng bên trong xem.

Bên trong đen nhánh một mảnh, cái gì cũng không nhìn tới.

Ngôn Yến đẩy cửa ra, đi vào bên trong, thời điểm sờ đến chốt mở đèn điện trên tường, đè xuống.

Trong phòng lập tức sáng lên.

Thân ảnh Đằng Tử Văn tràn ngập lực áp bách tức khắc bại lộ trước mắt Ngôn Yến.

Cửa sổ tuy rằng đã mở ra, nhưng vẫn quanh quẩn mùi khói thuốc.

Ngôn Yến nhăn lại mũi.

Đằng Tử Văn nhìn chằm chằm Ngôn Yến.

Ngôn Yến bị tầm mắt sắc bén của hắn nhìn chằm chằm, trong lòng toát ra một cỗ chột dạ.

Thời điểm hắn ra ngoài, cố ý tắt di động.

Hắn chỉ là người thường, thời điểm gặp một ít tình huống, cũng sẽ muốn trốn tránh.

Đằng Tử Văn đột nhiên đứng lên.

Ngôn Yến trong lòng run lên, chân không tự giác lui sau một bước nhỏ.

Đằng Tử Văn từng bước một tới gần Ngôn Yến.

Hai chân Ngôn Yến chặt chẽ đóng đinh trên mặt đất, cảm giác tim mình đập càng lúc càng nhanh.

Đằng Tử Văn đi đến trước mặt Ngôn Yến đứng lại, khóe mắt đuôi lông mày đều lạnh lẽo: "Còn biết trở về. Rất tốt, có tiền đồ. Em đây là muốn cùng tôi chơi trò rời nhà trốn đi sao?"

Ngôn Yến quay đầu đi: "Đằng đổng, tôi làm sao dám."

"Không dám? Tôi xem lá gan em thật sự lớn. Em cảm thấy người cô kia của em trở về liền không có việc gì? Ngôn Yến, Đằng Tử Văn tôi chưa bao giờ là người lương thiện."

Ngôn Yến nhìn chằm chằm Đằng Tử Văn. Buồn cười bản tính Đằng Tử Văn hắn ngay từ đầu đã không thấy rõ.

Ngôn Yến không mở miệng, trầm mặc giữa hai người liền bắt đầu lan tràn.

Một lát sau, di động Đằng Tử Văn đột nhiên vang lên.

Đằng Tử Văn tiếp lên, là Thích Vũ.

Ngôn Yến chỉ thấy Đằng Tử Văn liếc mắt nhìn mình một cái, liền mở miệng nói với điện thoại: "Không cần thối lại. Lại đây đón chúng tôi."

Đằng Tử Văn cúp điện thoại, trên dưới quét mắt Ngôn Yến, cười khẽ một tiếng, xoay người trở lại trên sô pha ngồi xuống.

Ngôn Yến như cũ không rõ ý nghĩ của Đằng Tử Văn.

Hắn đã từng cũng thử qua từ hành vi của Đằng Tử Văn phỏng đoán suy nghĩ của Đằng Tử Văn, thực rõ ràng, hắn thất bại, hơn nữa bại thật thê thảm.

Cho nên hắn hiện tại cũng không hề tốn nhiều tâm lực kia.

Động tác Thích Vũ vĩnh viễn đều thập phần nhanh chóng.

Thời điểm vào cửa, Thích Vũ có chút thở dốc.

Nhưng sau khi hắn thấy rõ diện giằng co trong phòng, hắn cố khắc chế hô hấp, để tiếng thở dốc của mình sẽ không quá nặng.

"Đem đồ của Ngôn tiên sinh có thể sử dụng đều thu thập lên mang đi. Vô dụng ném." Đằng Tử Văn nói với Thích Vũ.

"Vâng." Thích Vũ theo tiếng.

"Đằng Tử Văn, anh không thể như vậy!" Vẫn luôn cường chống không chịu mở miệng Ngôn Yến đột nhiên hô.

"Vậy em nói, tôi nên thế nào?" Bị Ngôn Yến rống lên, Đằng Tử Văn tâm tình tựa hồ ngược lại rất sung sướng.

Căn nhà này khẳng định không thể động, về sau cô dượng đến đây còn cần ở nơi này.

Hơn nữa đây là nơi an thân cuối cùng Ngôn Yến để lại cho chính mình.

"Đằng đổng, buổi chiều đều là tôi sai, tôi lập tức đi thu thập đồ của mình, đi theo anh ở chỗ nào đều được. Nơi này giữ lại cho cô tôi thời điểm bọn họ tới ở, có thể sao?" Đối Đằng Tử Văn lộ ra một gương mặt tươi cười, mang theo biểu tình lấy lòng trước kia chưa bao giờ từng có.

Ngôn Yến thái độ chuyển biến trong nháy mắt, nếu đổi tình cảnh đổi người khác, Đằng Tử Văn tâm tình tốt còn có thể khoa trương co được dãn được, chính là hiện tại, chút sung sướng như vậy trong lòng Đằng Tử Văn biến mất không còn một mảnh.

"Phòng ở giữ lại, không cần em thu thập. Trong khoảng thời gian này,thứ em thiếu tôi, liền đêm nay bổ sung đi."

Đằng Tử Văn đứng lên bước nhanh tới hướng Ngôn Yến, thời điểm đi đến bên người Ngôn Yến, bắt lấy cánh tay Ngôn Yến, túm người đi ra ngoài.

Ngôn Yến nhất thời không phản ứng, bị kéo đi vài bước.

Lúc phản ứng lại liền bắt đầu giãy giụa.

Lực tay Đằng Tử Văn rất lớn.

Ngôn Yến cảm thấy cánh tay của mình đều bị Đằng Tử Văn bóp nát.

"Anh buông tôi ra, Đằng Tử Văn. Anh điên rồi."

Đằng Tử Văn không màng Ngôn Yến giãy giụa, lôi kéo người đi tới cửa. Ngôn Yến mắng to lên, một tay khác tự do đập Đằng Tử Văn, nắm thành quyền đấm tới Đằng Tử Văn.

Đằng Tử Văn không hề sở động.

Ngôn Yến sợ hãi, hoảng loạn.

"Đằng đổng." Thích Vũ nhìn bộ dáng Đằng Tử Văn, liền biết Đằng Tử Văn hiện tại thật sự nổi giận.

Người giận trên đầu luôn dễ dàng mất đi lý trí, làm ra chuyện khiến mình hối hận.

Đây là nguyên nhân Thích Vũ lên tiếng.

Đằng Tử Văn nghe thấy thanh âm Thích Vũ, quay đầu nhìn hắn một cái.

Trong nháy mắt kia ánh mắt Đằng Tử Văn làm Thích Vũ nhớ tới đoạn thời gian hắn đi theo Đằng Tử Văn sau khi đoạt lại Âu Thịnh.

"Cậu đi lấy đồ." Đằng Tử Văn mở miệng.

Thích Vũ trầm mặc một hồi, đáp "Đã biết", tiến vào phòng ngủ Ngôn Yến.

Một đoạn trung gian này, Ngôn Yến vẫn luôn không ngừng giãy giụa.

Chính là tay Đằng Tử Văn tựa như một đôi kìm sắt, mặc cho hắn dùng sức như thế nào cũng tránh không thoát.

Đằng Tử Văn lại bắt đầu túm hắn đi.

Cái tay tự do kia của Ngôn Yến loạn huy loạn đánh, đột nhiên một phen đánh vào đầu Đằng Tử Văn.

"Đủ rồi!" Đằng Tử Văn đi bắt một cái tay khác của Ngôn Yến.

Hai người người kéo kẻ đánh liền đến gần thang lầu.

Đôi tay Ngôn Yến đều bị Đằng Tử Văn kiềm trụ, duỗi chân đi đá Đằng Tử Văn.

Hắn đá thật sự dùng sức, phảng phất muốn đem tức giận không cam lòng giấu sâu trong nội tâm phát tiết ra.

Đằng Tử Văn cũng có chút không ngăn cản được Ngôn Yến, trên tay thả lỏng chút.

Ngôn Yến nhận thấy khống chế của Đằng Tử Văn buông lỏng, càng dùng sức giãy giụa.

Lúc Đằng Tử Văn hơi có chút sứt đầu mẻ trán, Ngôn Yến tránh thoát không được, dùng miệng hung hăng cắn một ngụm trên tay mình, phản xạ có điều kiện hất một chưởng qua.

Đằng Tử Văn sức lực rất lớn, Ngôn Yến vừa đánh vừa đá vốn dĩ không đủ vững vàng.

Lại dưới tác dụng một chưởng, vốn dĩ đã tới gần cửa thang lầu Ngôn Yến, thân mình nghiêng ra, cả người ngã quỵ xuống.

Đằng Tử Văn lúc trước vì tránh né Ngôn Yến đánh trên mặt mình, sau đó khuynh thân mình.

Đồng thời bởi vì tay Ngôn Yến huy đến trước mắt hắn, trở ngại tầm mắt hắn.

Chờ đến Đằng Tử Văn phản ứng lại, muốn giữ chặt Ngôn Yến, đã không kịp.

Ngôn Yến cứ như vậy ở trước mặt Đằng Tử Văn từ cửa thang lầu ngã quăng xuống.

Đằng Tử Văn thấy kinh ngạc trên mặt Ngôn Yến còn không kịp chuyển hóa vì hoảng sợ, cùng với thanh âm thân thể va chạm mặt đất liên tiếp, hợp với lăn xuống nhiều bậc cầu thang.

Thích Vũ nghe thấy tiếng lạ đi ra, vừa lúc thấy được Ngôn Yến lăn xuống bậc cầu thang cuối cùng, ở chỗ chuyển tiếp cầu thang hai tầng dừng lại.

Ngôn Yến lặng yên không một tiếng động phục ghé vào hàng hiên tối tăm.

Thích Vũ cũng ngây dại.

————

Này chương vốn dĩ giữa trưa nên phát, nhưng mau mã tốt thời điểm, tu tu bên này ra một ít không xong sự tình, cho nên kéo dài tới hiện tại mới phát, làm các vị thân đợi lâu xin lỗi

Sau đó hôm nay liền này canh một, các bảo bối không cần lại đợi, ta yêu cầu trước bình tĩnh một chút cảm xúc

Chương 88: Vào ở Thịnh Nguyên

Edit: Ngộ

Toàn bộ không gian phảng phất tạm dừng một giây.

Đằng Tử Văn phản ứng lại đầu tiên, trực tiếp lao xuống lầu, đem thân thể Ngôn Yến lật qua, ôm lấy nửa người trên.

Căn chung cư này là kiểu cũ, thang lầu dốc lại hẹp, Ngôn Yến lao thẳng xuống dưới, thời điểm trong lòng ngực Đằng Tử Văn đã ở vào trạng thái hôn mê.

Thái dương Ngôn Yến không biết là ở chỗ nào vỡ ra, máu lan nửa khuôn mặt hắn, thoạt nhìn thập phần đáng sợ.

Đằng Tử Văn nâng đầu Ngôn Yến, vết máu rất mau lan đến tây trang hắn.

Thích Vũ phản ứng lại chậm hai giây với Đằng Tử Văn, tiếp theo cũng vội vàng xuống lầu.

"Ngôn Yến, Ngôn Yến?" Đằng Tử Văn kêu tên Ngôn Yến.

Ngôn Yến cũng không như hắn kỳ vọng đáp lại hắn.

"Gọi xe cứu thương!" Đằng Tử Văn đối Thích Vũ kêu.

Thích Vũ cơ hồ đồng thời lúc Đằng Tử Văn vừa mở miệng, đã bắt đầu gọi điện thoại.

Quản gia Khương Khải Thụy nhận được điện báo của Thích Vũ, bảo hắn mang một ít quần áo cùng đồ khác đi bệnh viện. Thích Vũ sau khi báo địa chỉ bệnh viện, liền cúp điện thoại.

Tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng ngữ điệu Thích Vũ cũng không vững vàng như ngày thường, Khương quản gia bằng tốc độ cực nhanh, thu thập xong đồ gia thiếu gia muốn, sau đó chạy tới bệnh viện.

Thời điểm Khương Khải Thụy tới bệnh viện, nhìn thấy thiếu gia nhà mình đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế dài ngoài phòng cấp cứu.

Đằng Tử Văn hai chân giao điệp bên nhau, hai tay đặt ở đầu gối, lưng đĩnh thẳng tắp, phảng phất hắn hiện tại không phải ngồi ở ngoài phòng cấp cứu bệnh viện, mà là đang chuẩn bị tiến hành một buổi diễn thuyết chính quy.

Khương quản gia lại nhìn ra, biểu tình trên mặt thiếu gia hắn cùng với trấn định không bằng nói là không mang.

Đằng Tử Văn đôi mắt nhìn chằm chằm cửa phòng cấp cứu, cho dù là Khương Khải Thụy đã đến, cũng không thể làm hắn dời đi nửa phần tầm mắt.

"Thiếu gia." Khương quản gia ra tiếng kêu.

Khương quản gia thời điểm gọi tiếng thứ nhất, Đằng Tử Văn cũng không có phản ứng.

Khương quản gia đến gần Đằng Tử Văn chút, lại lần nữa kêu: "Thiếu gia."

Đằng Tử Văn lúc này mới chậm rãi quay đầu, ánh mắt không có tiêu điểm cách một hồi mới ngắm nhìn đến trên mặt Khương Khải Thụy: "Là ông a, Khương thúc......"

Khương Khải Thụy mày nhảy dựng.

Trạng thái của Đằng Tử Văn làm hắn thập phần lo lắng.

Không đợi Khương Khải Thụy có phản ứng, Đằng Tử Văn đầu cũng đã quay lại chỗ.

Khương Khải Thụy chỉ phải lui ra phía sau một bước, xoay người đi đến bên cạnh Thích Vũ, lấy ánh mắt dò hỏi sao lại thế này.

Thích Vũ lắc lắc đầu, không nói kỹ càng tỉ mỉ: "Ngôn Yến Ngôn tiên sinh còn ở bên trong."

Ngôn tiên sinh không phải đã rời thiếu gia sao? Như thế nào lại có quan hệ cùng Ngôn tiên sinh.

Khương Khải Thụy trong lòng nghi hoặc, trên mặt lại nhìn không ra gợn sóng.

Thân là một quản gia đủ tư cách, cho dù kinh ngạc, cũng không đại kinh tiểu quái.

Thích Vũ kêu hắn mang theo quần áo thiếu gia, bất quá nếu xảy ra chuyện không phải thiếu gia, thiếu gia lại vì cái gì muốn thay quần áo đâu?

Tầm mắt Khương quản gia chuyển qua trên người Đằng Tử Văn.

Ánh mắt cẩn thận của Khương quản gia thực mau phát hiện, trên âu phục thâm sắc của Đằng Tử Văn có vết máu.

Khương quản gia tiến lên khuyên Đằng Tử Văn thay quần áo trước.

Lần này Khương quản gia mở miệng, Đằng Tử Văn ánh mắt tựa hồ thanh minh chút, bất quá lời nói vẫn lộn xộn: "Khương thúc, ông sao lại chỉ cầm quần áo một mình tôi. Mau đi lấy quần áo Ngôn Yến lại đây, chờ hắn ra chúng tôi cùng nhau đổi."

Khương Khải Thụy im lặng.

Hắn không mang Ngôn Yến quần áo, là bởi vì Ngôn Yến quần áo đều để lại Sâm Hải Hào Đình.

Bất quá Khương quản gia vẫn nhớ rõ kích cỡ quần áo Ngôn Yến mặc, lập tức đến cửa hàng gần nhất, mua một bộ trở về.

Đằng Tử Văn đem hai túi quần áo đều đặt tới bên chân, tiếp tục nhìn chằm chằm phòng giải phẫu.

Lại một lát sau, cửa phòng cấp cứu mở ra.

Ngôn Yến được đẩy ra.

Hắn mặt đã rửa sạch sẽ, có lẽ là bởi vì mất máu, có lẽ là bởi vì ánh đèn bệnh viện, mặt hắn thoạt nhìn đặc biệt trắng nõn.

Nhưng đôi mắt hắn hơi hơi nhắm, lộ ra suy yếu làm người nhớ tới một loại đồ vật —— tuyết. Oánh bạch lại dễ tan.

Ngôn Yến hiện tại cho người khác cảm giác cũng là như thế này. Giống như bảo hộ không tốt, hắn liền sẽ bị hòa tan.

Đằng Tử Văn đi theo xe đẩy Ngôn Yến, vào phòng bệnh.

Thích Vũ không theo sau, mà là ở lại chờ bác sĩ ra.

Ngôn Yến ở trong phòng bệnh an trí tốt.

Bác sĩ đang nói tình huống Ngôn Yến cho Thích Vũ, thấy Đằng Tử Văn đi tới, đem lời lúc trước đã cùng Thích Vũ nói được một nửa nói lại từ đầu.

Ngôn Yến toàn thân nhiều vết thương cùng nhiều chỗ bầm tím, miệng vết thương trên đầu nhìn đáng sợ, kỳ thật cũng không sâu.

Hôn mê là bởi vì não tổn thương. Bước đầu phán đoán là di chứng chấn động não, không bài trừ khả năng bên trong xuất hiện lô xuất huyết. Cuối cùng kết quả phải đợi lúc sau người bệnh tỉnh lại, mới có thể ra chẩn bệnh cụ thể.

Tương so dưới, bởi vì nháy mắt Ngôn Yến ngã xuống kia, là hai chân chạm đất trước, còn đem trọng lượng thân thể đều áp tới trên đùi, sau đó đầu mới xuống bậc thanhg, cho nên chân hắn bị thương tương đối nghiêm trọng.

Chân trái nứt xương, chân phải mắt cá khớp xương sai khớp, hai chân đều có vết thương khớp xương dây chằng bất đồng.

Có thể trị, nhưng muốn không để lại bất luận di chứng gì, là không có khả năng.

Đằng Tử Văn có thể làm, cũng chỉ có dùng bác sĩ tốt nhất, chọn phương thức trị liệu thích hợp nhất, dùng thuốc tốt nhất, đem di chứng này tận lực ít nhất.

Đầu Ngôn Yến bị thương không nghiêm trọng lắm.

Chờ đến khi Đằng Tử Văn đổi quần áo quản gia mang đến, phân phó quản gia trở về nấu canh, sau đó thời điểm lại lần nữa đi vào phòng bệnh Ngôn Yến, Ngôn Yến đã tỉnh.

Bất quá Ngôn Yến cũng không ngồi dậy.

Mà là vẫn duy trì động tác lúc không tỉnh, nằm thẳng tắp.

Duy nhất khác nhau, chính là một cái trợn mắt, một cái nhắm mắt.

Nhận thấy có người vào, Ngôn Yến xoay đôi mắt, nhìn Đằng Tử Văn.

Đằng Tử Văn tiến lên hai bước, nắm lấy tay Ngôn Yến, thấp giọng hỏi: "Em làm sao vậy? Có nơi nào không thoải mái hay không?"

Ý thức Ngôn Yến hiện tại còn rất hỗn loạn, nghe Đằng Tử Văn hỏi chuyện, cũng chỉ là theo bản năng lắc lắc đầu.

"Tôi sao lại ở đây?" Ngôn Yến thấp giọng hỏi một câu, phảng phất lầm bầm lầu bầu.

Đằng Tử Văn thấy Ngôn Yến muốn đứng dậy, nâng cao giường để Ngôn Yến có thể ngồi dậy, còn cầm gối đầu lót ở sau thắt lưng Ngôn Yến.

Ngôn Yến ngồi thật lâu, mới đem ký ức trong đầu óc loạn thành một đoàn ma thuận lại chút.

Đằng Tử Văn thấy Ngôn Yến nhắm lại đôi mắt, nhắm một hồi lâu mới lại lần nữa mở ra.

Sau khi mở mắt ra, đầu Ngôn Yến liền xoay hướng bên cạnh.

"Không muốn nhìn thấy tôi?" Đằng Tử Văn mở miệng.

Qua thật lâu, mới nghe được Ngôn Yến duy trì tư thế nghiêng đầu nhìn vách tường trả lời: "Không có."

Đằng Tử Văn buông tay ra, ngồi xuống trên ghế bên cạnh giường bệnh.

Trong chốc lát, liền có nữ nhân trung niên gõ cửa đi đến.

Đằng Tử Văn tránh ra.

Nữ trung niên mở hộp đồ ăn trên tay, múc sang một chén cháo, dùng cái muỗng vớt một muỗng cháo, đưa tới bên miệng Ngôn Yến.

Nữ nhân cũng không nói lời nào, giơ tay, giống như đang đợi Ngôn Yến há mồm.

Ngôn Yến cho dù có hỏa khí, cũng là sẽ không phát hỏa với người xa lạ.

Hắn quay lại đầu, vươn tay, nói với nữ nhân trung niên: "Cảm ơn, tôi tự mình tới."

Nữ nhân trung niên nghe Ngôn Yến nói xong, phản ứng đầu tiên là nhìn Đằng Tử Văn.

Thấy Đằng Tử Văn không có ý phản đối, trung niên nữ nhân mới đem muỗng cháo đảo trở về, sau đó hai tay bưng chén, thật cẩn thận đưa đến trên tay Ngôn Yến.

Ngôn Yến tiếp nhận chén, nắm muỗng, múc cháo chậm rãi một ngụm một ngụm uống.

Ngôn Yến uống lên nửa chén cháo, liền uống không được, cúi người muốn đem cháo phóng tới trên tủ đầu giường.

Nữ nhân thấy thế, muốn duỗi tay đi nhận chén. Bất quá không thể nhận được.

Có lẽ là bởi vì biên độ di động có chút lớn, Ngôn Yến đột nhiên choáng váng, huyệt Thái Dương co rút đau đớn, chén trong tay lỏng ra, liền rơi xuống đất.

"Bang" một tiếng, chén sứ rơi xuống mặt đất, lập tức vỡ thành vài khối.

Ngôn Yến ôm lấy đầu.

Đằng Tử Văn lập tức đứng lên, đi đến bên người Ngôn Yến.

Ngôn Yến chau mày, đôi tay ấn đầu, sắc mặt thống khổ.

Đằng Tử Văn hướng về phía nữ nhân còn đứng tại chỗ hô một tiếng: "Còn đứng làm gì, đi kêu bác sĩ."

Đằng Tử Văn đã quên đầu giường có nút gọi bác sĩ.

Bác sĩ sau khi tới, tiến hành kiểm tra Ngôn Yến.

Nữ nhân trung niên cũng bắt đầu thu thập đồ trên mặt đất.

Tiêm cho Ngôn Yến một mũi, Ngôn Yến lại ngủ.

Đằng Tử Văn đi theo bác sĩ ra ngoài cửa.

Bác sĩ nói cho Đằng Tử Văn, này chỉ là di chứng chấn động não, mấy ngày kế tiếp, Ngôn Yến có lẽ còn sẽ quên đi, đau đầu choáng váng đầu, ghê tởm nôn mửa, ù tai, bệnh kén ăn, lực chú ý không tập trung.

Này đó đều thuộc về phản ứng bình thường.

Chỉ cần trong não không lưu lại sưng tấy liền tốt.

Cùng bác sĩ nói chuyện với nhau xong, Đằng Tử Văn trở về phòng bệnh.

Ngôn Yến nằm trên giường, hô hấp vững vàng, an an tĩnh tĩnh.

"Khương thúc, ông giúp tôi nhìn hắn đem." Đằng Tử Văn nói với Khương quản gia không biết trở lại khi nào.

Khương quản gia lên tiếng.

Đằng Tử Văn lại liếc mắt nhìn Ngôn Yến trên giường bệnh một cái, ra phòng bệnh.

Ngôn Yến kế tiếp trong khoảng thời gian nằm viện này, cơ bản đều là Khương quản gia cùng người hầu Đằng gia chiếu cố, Đằng Tử Văn mỗi ngày đều sẽ tới phòng bệnh một đến hai lần.

Gao lưu giữa Ngôn Yến cùng hắn rất ít.

Trong lúc đó cô dượng Ngôn Yến tới thành phố tái khám, Ngôn Yến không nói cho cô chuyện mình nằm viện, nói mình đang ở nơi khác.

Đằng Tử Văn phái người đi hỗ trợ chiếu cố, Ngôn Yến không cự tuyệt, thời điểm cô hỏi tới, chỉ nói đó là bằng hữu mình.

Cũng liền sau chuyện này, thời điểm Đằng Tử Văn mỗi lần tới, có thể cùng Ngôn Yến nói mấy câu.

Hai người nói chuyện với nhau cũng dần dần nhiều lên, tựa hồ mọi người đều quên chuyện đã phát sinh lúc trước, hòa hảo.

Sau khi Ngôn Yến xuất viện, trực tiếp đi theo Đằng Tử Văn, tài xế Đằng gia đưa Ngôn Yến đến một tràng phòng ở lúc trước chưa đi qua.

Tràng xa hoa này mới là Đằng Tử Văn chỗ ở chân chính cho tới nay, Thịnh Nguyên trang viên.

( quyển thứ nhất xong )

——

Tối hôm qua gõ chữ mã đến một nửa giây ngủ, kết quả hôm nay chính là tiếp không thượng ngày hôm qua ý nghĩ, quá ngược!

Vốn dĩ quyển thứ nhất dự tính còn muốn một hai chương bất quá 88 giống như cũng là cái hảo con số, cứ như vậy đi _(: з" ∠)_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro