[Q3] Chương 1 + 2 + 3 + 4 + 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Bạn bè thăm

Edit: Ngộ

Trong phòng bệnh, bác sĩ đang làm kiểm tra cho Ngôn Yến.

Ngoài phòng bệnh, trong tay Đằng Tử Văn kẹp điếu thuốc, nôn nóng đi đi lại lại trên hành lang.

Khương quản gia đứng thẳng một bên, thân hình không còn đứng thẳng như ngày xưa nữa, phần lưng hơi hơi cong.

Đằng Tử Văn một đêm không ngủ, hai con mắt sung huyết đỏ lên, một đôi mày nhăn gắt gao, cái tay bên người không cầm thuốc kia càng nắm càng chặt.

Khương quản gia không dám tiến lên khuyên.

Thời điểm không khí trên hành lang càng thêm căng chặt, Ôn Triết xuất hiện.

Đằng Tử Văn nhìn Ôn Triết, bước chân lập tức dừng lại, cách một khoảng nhìn hắn.

Ôn Triết nhận thấy không tốt trong mắt Đằng Tử Văn, bước chân dừng một chút.

Khương quản gia cũng nhìn thấy Ôn Triết, trong lòng thở dài, Triết thiếu gia hiện tại lại tới xem náo nhiệt gì.

"Tử Văn." Ôn Triết lên tiếng.

Đằng Tử Văn nhìn chằm chằm Ôn Triết, cái tay bên cạnh người kia niết kêu cùm cụp, yết hầu lăn lộn vài cái, chỉ vào phương hướng khi Ôn Triết tới, lạnh lùng: "Cậu trở về, tôi hiện tại không muốn nhìn thấy cậu."

Nếu không phải, nếu không phải Ôn Triết lúc ấy đột nhiên lăn vào hắn một chút, Đằng Tử Văn cảm thấy mình nhất định có thể bảo vệ tốt Ngôn Yến.

Ôn Triết tựa hồ bị bộ dáng Đằng Tử Văn hung thần ác sát dọa, bước chân lui sau nửa bước: "...... Tử Văn, anh đừng như vậy. Tôi biết trong lòng anh hiện tại khó chịu. Chính là sự tình đã xảy ra, chúng ta đều không muốn ......"

Nghe Ôn Triết nói chuyện, hàm răng Đằng Tử Văn cắn chặt, rốt cuộc nhịn không được hướng về phía Ôn Triết gầm nhẹ: "Cút!"

Ôn Triết trên mặt tràn tuấn lãng tiều tụy: "Tử Văn, anh có thể không như vậy hay không. Tôi...... Tôi chịu không nổi, tôi thật sự chịu không nổi."

"Cút!" Âm lượng Đằng Tử Văn tăng lên hai độ cao, "Tôi bảo cậu cút!"

Khương quản gia cũng vội tiến lên, đem Ôn Triết này kéo ra sau: "Triết thiếu gia, ngài rời đi trước một chút đi. Trước để thiếu gia bình tĩnh một chút."

Ôn Triết bị Khương quản gia lôi kéo đi vài bước, sau đó phản bắt lấy tay Khương quản gia, hỏi: "Khương thúc, chẳng lẽ chú cũng cảm thấy tôi hiện tại ở chỗ này, là dư thừa sao?"

Khương quản gia trầm mặc một chút, khuyên: "Triết thiếu gia, chờ thêm mấy ngày thiếu gia bình tĩnh một chút, cậu lại đến đi."

Ôn Triết nhìn phản ứng của Khương quản gia, cả người run lên, nước mắt trong mắt cũng chảy xuống: "Tôi đã biết...... Tôi đã biết."

Ôn Triết xoay người rời đi, bước chân lảo đảo, Khương quản gia nhìn, trong lòng lại thở dài một hơi, sau đó trở lại bên người Đằng Tử Văn.

Đằng Tử Văn đã ngồi xuống ghế dài trước cửa phòng bệnh, khuôn mặt vùi thật sâu vào hai bàn tay.

Khương quản gia không nói lời nào mà đứng ở bên người Đằng Tử Văn.

Lại một lát sau, cửa phòng bệnh bị mở ra.

Bác sĩ mang theo hộ sĩ đi ra.

Bác sĩ nói cho Đằng Tử Văn, Ngôn Yến đã tiêm thuốc an thần, ngủ rồi.

Đằng Tử Văn nhìn thoáng qua trong phòng, liền cưỡng bách mình thu hồi ánh mắt.

Khương quản gia ở một bên thay Đằng Tử Văn dò hỏi bác sĩ tình huống của Ngôn Yến.

Bác sĩ nhìn ánh mắt Đằng Tử Văn muốn ăn người mở miệng.

Thời điểm đương nói đến Ngôn Yến không nhận ra người, bác sĩ giải thích, não bộ Ngôn Yến chịu va chạm mạnh, cho nên sinh ra di chứng như vậy.

Khương quản gia hỏi, loại di chứng này là dài hay là ngắn hạn.

Bác sĩ bất đắc dĩ nói cho Khương quản gia, bọn họ cũng không thể xác định. Bất quá nếu là mất trí nhớ ngắn hạn, qua chút thời gian sẽ khôi phục.

Bác sĩ vừa dứt lời, hộ sĩ phía sau hắn liền co rụt lại, bởi vì ánh mắt Đằng Tử Văn càng thêm đáng sợ.

Bác sĩ cũng cảm thấy áp lực càng lúc càng lớn.

Khương quản gia lại hỏi, nếu là mất trí nhớ ngắn hạn, bao lâu có thể khôi phục ký ức.

Trên đầu bác sĩ đều toát ra mồ hôi lạnh: "Cái này...... Chúng tôi cũng không thể xác định."

Khương quản gia lại tinh tế hỏi một ít vấn đề, bác sĩ trả lời đến cuối cùng, đều bị nói lắp một ít.

Chờ đến Khương quản gia rốt cuộc để cho bọn họ rời đi, nhân viên y tế đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Tay Đằng Tử Văn nắm chặt khung cửa, không dám đi một bước vào trong phòng.

Hắn lo lắng sau khi đi vào, lại nhìn thấy Ngôn Yến mở mắt ra, hỏi hắn là ai.

Nếu thật sự còn như vậy, Đằng Tử Văn lo lắng mình sẽ làm ra hành vi vô pháp khống chế.

Khương quản gia không dám nói lời nào, cúi đầu nhìn mũi chân đứng bên người Đằng Tử Văn.

Đằng Tử Văn đứng rất lâu, mới lên tiếng để Khương quản gia gọi điện thoại về cho nữ đầu bếp đưa đồ ăn tới.

Ngày hôm qua, người hầu đã mang từ một ít đồ trong nhà lại đây, trừ bỏ của Đằng Tử Văn, còn có của Ngôn Yến.

Khương quản gia xử lý những việc này, cũng coi như là quen cửa quen nẻo.

Lần trước Ngôn Yến nằm viện, cũng là hắn theo phía sau hỗ trợ xử lý.

Khương quản gia nhìn Ngôn Yến trên giường bệnh, nếp nhăn trên mặt lão thái đều nhiều thêm hai phần.

Loại kinh nghiệm này, hắn tình nguyện không cần.

Khương quản gia chờ Ngôn Yến lại lần nữa tỉnh lại, là có thể nhận người, chính là làm hắn thất vọng là, Ngôn Yến lại lần nữa tỉnh táo, vẫn không có dấu hiệu khôi phục ký ức.

Hơn nữa tương đối kháng cự với bọn họ.

Ngôn Yến vẫn luôn đòi về nhà.

Đằng Tử Văn tức giận, lại lại ném vỡ một cái cái ly.

Khương quản gia khuyên Đằng Tử Văn rời đi trước, sau đó mình ngồi xuống mép giường Ngôn Yến.

Trên mặt Ngôn Yến mang theo kinh hoàng, nhưng đối với vẻ mặt hòa ái Khương quản gia, tựa hồ không kháng cự như vậy.

Khương quản gia kêu: "Ngôn thiếu."

Ngôn Yến nhìn Khương quản gia một hồi, tựa hồ đang xác nhận hắn có tính uy hiếp hay không, sau đó mở miệng nói: "Tôi không phải Ngôn thiếu gì."

Khương quản gia không cùng Ngôn Yến rối rắm xưng hô, trấn an cảm xúc Ngôn Yến, sau đó lấy ra bữa tối nữ đầu bếp mẹ Ngô đưa tới cho Ngôn Yến.

Khương quản gia thở dài, bảo Ngôn Yến ăn trước chút đồ, còn muốn đút Ngôn Yến, Ngôn Yến trốn tránh, muốn tự mình ăn.

Ngôn Yến sau khi tỉnh lại đều không ăn nhiều đồ, hiện tại hắn nguyện ý ăn, Khương quản gia thật cao hứng, trực tiếp cầm bàn nhỏ đặt phía trước Ngôn Yến, đem cháo cùng đồ ăn đều mang lên.

Bởi vì nguyên nhân Ngôn Yến bị thương, đồ ăn đều là dễ nhai bổ dưỡng.

Khương quản gia nhìn kỹ bộ dáng Ngôn Yến ăn cơm.

Ngôn Yến bị hắn nhìn đến khó chịu, giương mắt nhìn hắn.

Khương quản gia hỏi Ngôn Yến: "Ngôn thiếu, ngài thật sự không nhớ rõ thiếu gia cùng lão nô sao?"

Ngôn Yến trầm mặc một hồi, lắc lắc đầu: "Thực xin lỗi."

Nói xong, cái muỗng trên tay đảo trong chén giảo vài cái, buông xuống, miệng gắt gao nhấp.

Khương quản gia thấy thế, vội vàng nói nghĩ không ra cũng không quan hệ, ăn cơm trước quan trọng.

Nhưng Ngôn Yến rốt cuộc vẫn không ăn uống.

Buổi tối một đám người Triệu Hoa cùng Bạch Cố, còn có La Hâm tới xem Ngôn Yến, kết quả bị người chắn ngoài cửa.

Triệu Hoa là người thứ nhất, la hét nói: "Đằng Tử Văn đây là có ý tứ gì!"

La Hâm vội vàng kéo hắn một chút, trong lòng có chút lo lắng Triệu Hoa nói bị Đằng Tử Văn nghe được.

Bạch Cố hỏi hai bảo tiêu chắn mình, bọn họ vì cái gì không thể đi vào thăm Ngôn Yến.

Hai bảo tiêu liếc mắt nhìn nhau, không nói gì.

Nhưng thật ra Thích Vũ rất nhanh xuất hiện.

Triệu Hoa nhìn thấy Thích Vũ, lập tức nhận ra đây là một tay bên người Đằng Tử Văn, đòi Thích Vũ giải thích.

La Hâm lần này không kéo Triệu Hoa, hắn cũng muốn biết tình huống của Ngôn Yến hiện tại rốt cuộc là như thế nào.

Bạch Cố cũng vẻ mặt nghi vấn nhìn Thích Vũ.

Giữa mày Thích Vũ có mấy phần mệt mỏi.

"Bạch thiếu, Triệu tiên sinh, La Hâm." Thích Vũ trước chào hỏi ba người bọn họ, sau đó nói, "Không phải Đằng đổng không cho các cậu thấy Ngôn thiếu, mà là Ngôn thiếu có chút vấn đề."

"Ngôn Yến làm sao vậy?" Triệu Hoa kêu lên đầu tiên.

Thích Vũ vẫy vẫy tay để bảo tiêu thối lui, sau đó tiếp tục nói: "Triệu tiên sinh, cậu trước bình tĩnh một chút."

"...... Tôi tự mình đi xem Ngôn Yến." Triệu Hoa biểu tình cũng lạnh xuống, lập tức muốn hướng bên trong.

Bảo tiêu lại lần nữa tiến lên đem hắn chắn lại.

Thích Vũ nhìn Bạch Cố nói: "Bạch thiếu, tôi trước mang các người đi gặp Đằng đổng."

Bạch Cố giữ chặt tay Triệu Hoa, Triệu Hoa cũng trấn định xuống.

Bảo tiêu thấy thế, lui về chỗ.

Ba người đi theo Thích Vũ.

Trong quá trình đi, Bạch Cố lên tiếng hỏi Thích Vũ rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Thích Vũ trầm mặc một hồi, mở miệng nói: "Ngôn thiếu hắn...... Mất trí nhớ."

Lời vừa ra khỏi miệng, ba người khác đều dừng bước chân.

"Anh nói...... Ngôn Yến hắn, mất trí nhớ?" Triệu Hoa không thể tin tưởng.

Thích Vũ không lên tiếng, trầm trọng gật gật đầu.

Ngực Triệu Hoa mãnh liệt phập phồng, hô hấp dồn dập chút.

Bạch Cố cũng vẻ mặt ngạc nhiên.

La Hâm hít sâu một hơi, hỏi Thích Vũ: "Hiện tại là trạng huống gì?"

Thích Vũ thở dài, lắc lắc đầu, không trả lời.

Không khí lập tức trở nên nặng nề.

Một lát sau, Bạch Cố len tiếng nói: "Anh mang chúng ta đi gặp Đằng đổng trước đi."

Thích Vũ gật đầu dẫn đường.

Đằng sau ba người trầm mặc đi theo hắn, đi vào một phòng.

——

Ta ăn trước cái cơm lại ấp ủ chương sau ORZ

Chương 2: Dưỡng thương

Edit: Ngộ

Phòng này là phòng xép, bên trong có giường có phòng tắm, bên ngoài có thể xem như chỗ ở lâm thời của Đằng Tử Văn khi làm việc.

Đằng Tử Văn trước mặt người ngoài luôn là bộ dáng Thái Sơn sập trước mặt cũng không biến sắc.

Đằng Tử Văn bên người còn có Khương quản gia theo hầu.

Triệu Hoa thấy, trong lòng cười lạnh một tiếng: Khí phái thật lớn.

Nhưng Triệu Hoa biết, hiện tại cũng không phải thời điểm so đo này đó, vì thế cưỡng chế phẫn uất trong lòng.

Đằng Tử Văn đem sự tình Ngôn Yến mất trí nhớ nói cùng bọn họ một lần, sau đó nói cho bọn họ, nếu Ngôn Yến xuất hiện cảm xúc chống cự, bọn họ cần lập tức rời đi.

Đằng Tử Văn cuối cùng còn nói với bọn họ, nếu có thể, hy vọng bọn họ có thể làm cho Ngôn Yến khôi phục ký ức.

Triệu Hoa ba người nghe Đằng Tử Văn nói xong, phản ứng không giống nhau.

Đằng Tử Văn cũng không có tâm lực đi quản trong lòng bọn họ nghĩ như thế nào, phất tay để quản gia dẫn bọn hắn đi gặp Ngôn Yến.

Một, là bởi vì Ngôn Yến sau khi tỉnh lại, chỉ cùng quản gia thân cận một chút; hai là, có quản gia ở một bên, cũng có thể giúp khống chế cục diện.

Đằng Tử Văn cũng không phải không muốn tự mình đi gặp Ngôn Yến.

Nhưng Ngôn Yến thời điểm thanh tỉnh, đối hắn tràn ngập phòng bị, mỗi khi lúc ấy, Đằng Tử Văn luôn cảm thấy trong lòng một phen lửa đốt cháy lý trí hắn. Lặp lại vài lần, ngược lại tình nguyện thời điểm Ngôn Yến ngủ đi xem hắn.

Thích Vũ lưu tại nơi Đằng Tử Văn, Khương quản gia mang theo ba người Triệu Hoa tới trước cửa phòng bệnh Ngôn Yến.

Khương quản gia gõ gõ cửa, sau đó mở cửa đi vào.

Ngôn Yến đang ngồi phát ngốc trên giường, thấy có người tiến vào, chuyển đầu qua.

Triệu Hoa vọt lên đầu tiên, La Hâm đằng sau vội vàng túm chặt hắn bằng không hắn bổ nhào vào người Ngôn Yến đi.

Ngôn Yến theo thứ tự đánh giá Triệu Hoa, Bạch Cố cùng La Hâm.

Khương quản gia một bên quan sát Ngôn Yến.

Ngôn Yến đánh giá xong ba người kia, quay đầu hỏi Khương quản gia: "Khương thúc, bọn họ là ai?"

Khương quản gia trong lòng hiện lên một tia thất vọng, trả lời Ngôn Yến: "Ngôn thiếu, bọn họ là bạn còn có người đại diện của cậu."

Khương quản gia lúc trước đã đem sự tình trước mắt của Ngôn Yến nói cho hắn nghe qua, bao gồm sự tình hắn hiện tại là minh tinh.

"Ngôn Yến, cậu thật sự không nhớ rõ tôi sao?" Triệu Hoa nhịn không được hỏi.

Ngôn Yến nhìn hắn một hồi, mở miệng nói: "Thực xin lỗi......"

"Tính. Không có việc gì, tôi lại tự giới thiệu một chút." Triệu Hoa thấy bộ dáng vẻ mặt Ngôn Yến áy náy, hít hít cái mũi, nói, "Tôi kêu Triệu Hoa, cùng cậu quen biết là thời điểm cậu mới vừa vào Hoa Thịnh."

Triệu Hoa xong, Bạch Cố cùng La Hâm lại từng người tự giới thiệu.

Khương quản gia thấy không khí hòa hợp, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm thấy đây là dấu hiệu tốt.

Bác sĩ nói Ngôn thiếu trông nhiều người trước kia, nghe nhiều một chút chuyện trước kia, sẽ giúp khôi phục ký ức.

Thời điểm ba người Triệu Hoa rời đi, bọn họ cùng Ngôn Yến đã có thể nói chuyện tốt với nhau.

Khương quản gia sau khi tiễn bọn Triệu Hoa, quay lại tới hỏi Ngôn Yến lần sau còn muốn gặp bọn họ không.

Ngôn Yến gật đầu, nói với Khương quản gia, cùng bọn họ nói chuyện còn rất thú vị.

Khương quản gia ra khỏi phòng bệnh Ngôn Yến, liền đem thái độ của Ngôn Yến chuyển cáo cho Đằng Tử Văn.

Đằng Tử Văn nghe xong, dặn dò Khương quản gia, mời Triệu Hoa Bạch Cố bọn họ có rảnh tới bồi Ngôn Yến nhiều chút.

Dặn dò xong, Đằng Tử Văn lại hỏi Khương quản gia, Ngôn Yến thật sự không có bất luận khác thường gì sao? Lại hỏi Ngôn Yến có tương đối kháng cự người nào không.

Khương quản gia đều trả lời không có.

Đằng Tử Văn trong lòng hụt hẫng. Ngôn Yến vừa mới tỉnh lại, đối hắn kháng cự, hắn còn ghi tạc trong lòng.

Chẳng lẽ Ngôn Yến chỉ kháng cự một mình hắn? Đằng Tử Văn không nhịn được nghĩ.

Khương quản gia thấy sắc mặt Đằng Tử Văn lại khó coi, im tiếng không nói.

Đằng Tử Văn tự suy nghĩ thật lâu, mới hỏi Khương quản gia: "Hắn ngủ không?"

Khương quản gia trả lời: "Lão nô lúc ra ngoài , Ngôn thiếu cũng đã nằm xuống chuẩn bị ngủ."

Đằng Tử Văn nghe vậy, đứng dậy đi hướng phòng bệnh Ngôn Yến.

Thời điểm đi đến trước cửa, dừng lại, cẩn thận nghe động tĩnh bên trong.

Trong phòng bệnh không có bất luận thanh âm gì.

Đằng Tử Văn vẫn không yên tâm, lại nghe một hồi, xác định thật sự không có động tĩnh, tay mới nhẹ nhàng vặn then cửa ra, hướng bên trong.

Đằng Tử Văn thời điểm quay người lại khép lại cửa, trong lòng nghĩ, qua hai ngày có lẽ hẳn là để người tới lắp camera.

Vừa nghĩ, hắn vừa đi tới mép giường Ngôn Yến, ngồi xuống.

Ngôn Yến nhắm hai mắt, vẻ mặt bình yên.

Đằng Tử Văn giúp Ngôn Yến kéo chăn, muốn nắm tay Ngôn Yến đặt trong chăn, lại sợ động tĩnh quá lớn, đánh thức Ngôn Yến.

Đằng Tử Văn nhìn chăm chú Ngôn Yến, ánh mắt tràn đầy nhu tình.

Cứ nhìn chăm chú như vậy, Đằng Tử Văn rốt cuộc nhịn không được vươn tay, muốn đụng vào Ngôn Yến một chút.

Ngôn Yến đột nhiên hừ hai tiếng, bộ dáng sắp sửa tỉnh lại.

Tay Đằng Tử Văn tức khắc cứng lại, hắn một cử động cũng không dám.

Cũng may qua thật lâu cũng không thấy Ngôn Yến thật sự mở to mắt.

Tay Đằng Tử Văn ngừng ở giữa không trung cầm nắm, cuối cùng rụt về, sau đó đứng lên, cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn trên môi Ngôn Yến một chút, lại nhìn Ngôn Yến, mới xoay người rời đi.

Lúc rời đi, tay chân như cũ nhẹ nhàng.

Đằng Tử Văn không biết, liền ở một khắc hắn đóng cửa lại kia, Ngôn Yến hắn cho rằng ngủ rồi, đột nhiên mở mắt.

Ngôn Yến quay đầu dùng ánh mắt phức tạp nhìn cửa phòng bệnh một hồi, mím môi, quay lại đầu thu hồi tầm mắt bắt đầu nhìn trần nhà, sau đó ánh mắt dần dần tan rã.

——

——

Tuy rằng có La Hâm cùng Hoa Thịnh còn có đoàn đội xã giao của Âu Thịnh cùng hợp tác, đem tin tức đè xuống. Truyền thông cũng không có xuất hiện bất luận tin tức tai nạn của Ngôn Yến gì, đặc biệt là còn cùng Đằng Tử Văn cùng tai nạn, nhưng trên đời không có bức tường nào kín gió, tin tức Ngôn Yến xảy ra chuyện vẫn là trong vòng truyền ra.

Tân nhân lão nhân cùng công ty, đều cùng La Hâm hỏi thăm trạng huống, La Hâm không mặn không nhạt đều chắn về.

Cao tầng Hoa Thịnh biết nội tình cũng dưới yêu cầu của Hạ Văn Chương, đối chuyện này nói năng thận trọng.

Nhưng liên hệ đến Ngôn Yến liên tiếp nhiều ngày không có đến công ty, rất nhiều người trong lòng cảm thấy, tin tức Ngôn Yến xảy ra chuyện chưa chắc là tin đồn vô căn cứ.

Người cùng Ngôn Yến có vài phần quen biết, tự gọi cho Ngôn Yến, sau khi phát hiện tắt máy, càng thêm xác định Ngôn Yến là đã xảy ra chuyện.

Lại một ít quen biết, có tới bệnh viện thăm. Nhưng phần lớn người vẫn là bị hai bảo tiêu Đằng Tử Văn chọn lựa ngăn cản, sau đó lại từ Khương quản gia hoặc La Hâm ra mặt giải thích một hồi.

Bất quá sự tình Ngôn Yến mất trí nhớ bị che giấu tốt xuống.

Đằng Tử Văn cũng không có đem sự tình Ngôn Yến mất trí nhớ nằm viện thông tri một nhà cô Ngôn Yến.

Tuy rằng biết rõ Ngôn Yến cùng nhà cô không thân cận, nhưng Đằng Tử Văn vẫn lo lắng, cả nhà Ngôn Đan Diễm sau khi biết chuyện này, sẽ đem Ngôn Yến mang đi.

Mà Ngôn Yến mất trí nhớ, Đằng Tử Văn không nắm chắc hắn sẽ lưu lại bên người mình.

May mà Ngôn Yến vẫn luôn không nhắc tới cô mình, làm Đằng Tử Văn rất thư thái.

Kế tiếp một tuần, hai người Bạch Cố Triệu Hoa lục tục tới xem Ngôn Yến rất nhiều lần, bọn họ cũng nói cho Ngôn Yến rất nhiều chuyện hắn trải qua gần một năm.

Đằng Tử Văn cũng rất nhiều thời điểm Ngôn Yến thanh tỉnh đi xem hắn.

Bất quá đáng tiếc chính là, Ngôn Yến tuy rằng có thể cùng hắn bình tĩnh nói chuyện, nhưng mở miệng không phải nói cảm ơn chính là hỏi mình khi nào có thể xuất viện, làm cho Đằng Tử Văn mỗi lần đều mất hứng mà về.

Đằng Tử Văn thực đau đầu, nhưng người này lại đánh không được mắng không được, hắn cũng chỉ có thể tự mình giận dỗi.

Khương quản gia mỗi khi nhìn thấy Đằng Tử Văn ở chó đánh mèo cấp dưới, liền ở trong lòng chửi thầm, ai bảo ngài biết rõ Ngôn thiếu không thích ngài, còn vội vàng tìm không thú vị đâu.

Bất quá lời này Khương quản gia trăm triệu không dám nói ra.

Ngôn Yến ở trên giường nằm nửa tháng.

Cho dù Khương quản gia chuẩn bị cho hắn rất nhiều tiêu khiển, Bạch Cố, Triệu Hoa còn có La Hâm cũng thường thường tới làm khách, thời gian lâu, hắn cũng sẽ cảm thấy nhàm chán.

Ngày này thời tiết sáng sủa, thời điểm Đằng Tử Văn tới xem Ngôn Yến, mắt Ngôn Yến trông mong nhìn ngoài cửa sổ.

Đằng Tử Văn thấy thế, để người đưa tới xe lăn đã sớm chuẩn bị.

Thời điểm nghe Đằng Tử Văn nói để quản gia mang mình đi tản bộ trong hoa viên, Ngôn Yến thật muốn từ trên giường nhảy lên.

Hắn là thật sự bị buồn hỏng rồi.

Ngôn Yến trên đùi bị thương, bó thạch cao, xuống giường thực không tiện, cuối cùng vẫn là Đằng Tử Văn ôm Ngôn Yến đến xe lăn.

Có lẽ là Ngôn Yến thật sự quá muốn đi bên ngoài nhìn một cái, lần này do dự một hồi, thế nhưng thật sự để Đằng Tử Văn ôm hắn.

Ngôn Yến ngồi trên xe lăn, khán hộ tiếp nhận xe lăn, đẩy Ngôn Yến đi ra ngoài, Đằng Tử Văn để quản gia đi theo.

Chờ mọi người rời khỏi, Đằng Tử Văn lấy di động ra, gọi điện thoại cho người lại đây.

Đằng Tử Văn không quên, hắn ban đầu tính thừa dịp Ngôn Yến không ở trong phòng bệnh, cho người tới lắp camera.

Như vậy hắn là có thể nhìn đã Ngôn Yến, lại không cần đối mặt mâu thuẫn vấn đề Ngôn Yến khi nào để hắn về nhà. 

Chương 3: Không mất trí nhớ

Edit: Ngộ

Viết trước: Mọi người chuẩn bị tốt chưa, cốt truyện lại bắt đầu thần triển khai o(*≥▽≤)ツ┏━┓

——

Đằng Tử Văn nói chuyện điện thoại xong, liền ra phòng bệnh tìm Ngôn Yến.

Hộ sĩ đẩy Ngôn Yến đến cỏ trên hoa viên, Ngôn Yến kêu dừng lại.

Mùa này mặt cỏ đã có chút khô vàng, trên người được ánh mặt trời chiếu ấm áp.

Ngôn Yến tâm tình thực hảo.

Trên cỏ thưa thớt người tản bộ hoặc là dứt khoát ngồi trên mặt đất.

Ngôn Yến nhìn hồi lâu, lên tiếng bảo hộ sĩ đẩy mình đi dạo.

Khó được ra ngoài, hắn không muốn lãng phí thời tiết tốt như vậy.

Ngôn Yến không quay đầu lại, cho nên không biết Đằng Tử Văn đã qua đây.

Mà Đằng Tử Văn cũng ý bảo quản gia cùng hộ sĩ không lên tiếng.

Sau khi Ngôn Yến nói ra chỗ muốn đi dạo, Đằng Tử Văn chặn hộ sĩ muốn tiến lên đẩy xe lăn lại, tự mình thay thế hộ sĩ, đẩy Ngôn Yến đi phía trước.

Khương quản gia phất phất tay, để hộ sĩ rời đi, mình nện bước đi theo Đằng Tử Văn, vẫn duy trì khoảng cách đằng sau một chút.

Ngôn Yến bị đẩy đi hồi lâu, đột nhiên phát hiện, Khương quản gia ban đầu đi theo bên thường thường sẽ lên tiếng nói với hắn vài lời đã thật lâu không mở miệng.

Lúc này vừa lúc Đằng Tử Văn đẩy Ngôn Yến đi đến cạnh hồ nhân tạo.

Ngôn Yến quay đầu hỏi trong hồ có cá hay không.

Ngôn Yến hỏi xong, cũng không lập tức nghe được trả lời.

Bất quá hắn ngồi trên xe lăn, nhìn không được tình huống đằng sau.

Thời điểm Ngôn Yến bắt đầu hoảng loạn, thanh âm Đằng Tử Văn vang lên: "Có. Em muốn xem sao?"

Ngôn Yến theo bản năng quay đầu lại, tuy rằng vẫn là nhìn không tới đằng sau, nhưng vẫn là vẻ mặt kinh hách.

Đằng Tử Văn mở miệng, thanh âm ôn nhu thấp thuần như bồ đào mỹ tửu: "Đừng sợ, anh chỉ muốn mang em đi dạo một chút."

Ngôn Yến im lặng.

Đằng Tử Văn cũng không thèm để ý, đẩy Ngôn Yến tiếp tục chậm rãi bước chậm trong công viên.

Hai người còn đi ngang qua một giàn hoa tử đằng đã khô héo một nửa.

Đằng Tử Văn đứng dưới giàn hoa một hồi, hỏi Ngôn Yến còn nhớ nhà bọn họ cũng có một giàn hoa giống cái này không.

Ngôn Yến trầm mặc một hồi, lắc lắc đầu.

Đằng Tử Văn đáy mắt có thất vọng nhàn nhạt, nhưng vẫn như cũ đẩy Ngôn Yến đi phía trước.

Đi vài bước, phát hiện phía trước có một người ngồi trên ghế.

Một người quen.

Đằng Tử Văn nhìn thấy Ôn Triết, giữa mày thoáng hiện một tia không vui.

Ôn Triết nghe được có người lại đây, ngẩng đầu thấy Đằng Tử Văn, trên mặt vui vẻ.

Đằng Tử Văn dừng bước chân.

Ôn Triết đứng lên, hướng hắn kia đi vài bước: "Tử Văn."

Ôn Triết si ngốc nhìn Đằng Tử Văn, bỏ qua Ngôn Yến giữa bọn họ.

"Cậu như thế nào ở chỗ này?" Đằng Tử Văn trong lời nói có một tia phiền chán.

Ôn Triết nghe vậy, cả người run lên, tức khắc cả người trở nên thất hồn lạc phách.

Đằng Tử Văn thấy, chỉ cảm thấy cảnh tượng đã từng nhất định sẽ làm mình đau lòng đã rốt cuộc vô pháp đả động đến mình.

Ôn Triết nhìn chằm chằm Đằng Tử Văn một hồi, nói: "Tôi đi trước."

Nói xong, chờ Đằng Tử Văn nói với hắn "Gặp lại".

Đằng Tử Văn không nói gì.

Ôn Triết thấy bộ dáng Đằng Tử Văn lạnh nhạt chống đỡ, biết mình rốt cuộc đã không thể trở về.

Ôn Triết rời khỏi, Đằng Tử Văn phát hiện Ngôn Yến đang nhìn chằm chằm bóng dáng hắn rời đi ngẩn người.

Đằng Tử Văn hỏi Ngôn Yến: "Em đang nhìn cái gì?"

Đằng Tử Văn lo lắng Ngôn Yến nghĩ tới những chuyên không thoải mái đó.

Hắn cố định xe lăn, nửa ngồi xổm xuống bên cạnh Ngôn Yến.

Ngôn Yến quay đầu nhìn hắn: "Người kia là ...... bạn của anh?"

Đằng Tử Văn nhận thấy Ngôn Yến do dự trong nháy mắt, ánh mắt xoay chuyển, nhìn chằm chằm đôi mắt Ngôn Yến, chậm rãi nói: "Không phải."

Ánh mắt Đằng Tử Văn mang cho Ngôn Yến áp lực cực lớn, tay Ngôn Yến đặt trên đùi nắm thật chặt.

"Hắn là bạn trai trước kia của anh." Đằng Tử Văn tiếp tục nói. Hai chữ "Trước kia" còn tăng thêm âm điệu.

Ngôn Yến nghe vậy, cúi đầu trầm tư một hồi, sau đó hỏi: "Kia hiện tại đâu?"

Hắn hỏi chính là, Đằng Tử Văn cùng đối phương hiện tại là quan hệ gì.

Đằng Tử Văn lại trả lời: "Hiện tại, em mới là người yêu tôi."

Không phải bạn trai, là người yêu.

Ngôn Yến liếc mắt nhìn hắn một cái, hai tay ở trên đùi nắm thành một đoàn.

Đằng Tử Văn đột nhiên cười: "Anh cho rằng Khương quản gia đã đã nói với em chuyện này."

Ngôn Yến không mở miệng.

Khương quản gia đích xác đã nói với hắn, hắn cùng Đằng Tử Văn hiện tại là quan hệ người yêu.

"Em hiện tại không tin không sao cả." Đằng Tử Văn gần sát Ngôn Yến, thấp giọng nói, "Anh sẽ chậm rãi làm em tin tưởng." Thanh âm nỉ non phảng phất như đang nói lời âu yếm tốt đẹp nhất trên thế giới.

Ngôn Yến đầu nghiêng nghiêng, cách hắn xa chút: "Tôi muốn đi trở về."

Đằng Tử Văn không dám đem người bức chặt, đứng dậy: "Anh đưa em trở về."

Đẩy Ngôn Yến trở về.

Sau khi đưa Ngôn Yến về phòng bệnh, Đằng Tử Văn gọi một cuộc điện thoại qua nước ngoài, trò chuyện đối tượng là chị ruột của Ôn Triết Ôn Nhã.

Đằng Tử Văn hỏi Ôn Nhã khi nào về nước.

Ôn nhã trả lời mình đã đặt vé máy bay cách ngày, còn hỏi Đằng Tử Văn Ôn Triết hiện tại thế nào.

Đằng Tử Văn đem chuyện vết thương nhẹ của Ôn Triết tai nạn xe lúc trước nói.

Ôn Nhã rất khiếp sợ, liên thanh truy vấn Đằng Tử Văn chuyện là như thế nào.

Đằng Tử Văn nghĩ thầm Ôn Triết quả nhiên không đem chuyện này nói cho Ôn Nhã, đơn giản tự thuật quá trình phát sinh ngoài ý muốn một chút, cũng lại lần nữa cường điệu Ngôn Yến chỉ là vết thương nhẹ.

Ôn Nhã nghe xong, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Ôn Nhã cách một hồi, hỏi Đằng Tử Văn: "Em hiện tại đối Ôn Triết, là cảm tình gì?" Cô biết em trai về nước là vì ai, nhưng cô cũng không cảm thấy Đằng Tử Văn sẽ là đối tượng tốt của nó.

Đằng Tử Văn dùng thanh âm bình đạm trả lời Ôn Nhã: "Em cùng Ôn Triết là chuyện đã qua."

Ôn Nhã ngừng một hồi, mới nói: "Như vậy tốt nhất." Yên tâm đồng thời, lại bắt đầu vì Ôn Triết thở dài.

Đằng Tử Văn mặc kệ trong lòng Ôn Nhã nghĩ như thế nào, kết thúc nói chuyện, cúp điện thoại.

Hắn tin tưởng, có cuộc điện thoại này, Ôn Nhã sẽ thực mau về nước đem Ôn Triết đi.

——

——

Cách buổi trưa, Bạch Cố lại tới bệnh viện xem Ngôn Yến.

Lúc hắn tới, Ngôn Yến vừa mới từ bên ngoài về.

Bất quá bởi vì Đằng Tử Văn hôm nay đi công ty, cho nên là Khương quản gia mang theo hộ sĩ bồi hắn ra ngoài.

Bạch Cố ngồi xuống, nhìn chằm chằm Ngôn Yến một hồi, nói: "Khôi phục không tồi."

Ngôn Yến tươi cười với hắn.

Bạch Cố hỏi Khương quản gia, Ngôn Yến vẫn không nhớ ra ai sao?

Khương quản gia thở dài, lắc lắc đầu.

Bạch Cố cùng Ngôn Yến hàn huyên một hồi, nói chuyện giới nghệ sĩ.

Hắn lúc trước cùng Ngôn Yến nói qua vài lần, phát hiện Ngôn Yến tựa hồ đối với đề tài này cảm thấy rất hứng thú, cho nên mỗi lần tới đều chọn một ít chuyện mới mẻ trong vòng nói.

Quản gia thấy thế, rót trà cho Bạch Cố xong liền đứng dậy ra khỏi phòng bệnh.

Khương quản gia đối Bạch Cố thực yên tâm. Hơn nữa hắn biết, lão nhân mình ở đấy, người trẻ tuổi cũng không quá thoải mái. Không bằng thả hai bọn họ nói chuyện, nói không chừng Ngôn Yến có thể khôi phục ký ức sớm một chút.

Khương quản gia rời đi, Bạch Cố cùng Ngôn Yến tiếp tục đề tài ban đầu.

Bạch Cố nói cho Ngôn Yến, hắn lúc trước nhận bộ điện ảnh kia, chính là bộ của đạo diễn Trần Bảo Minh kia, hiện tại diễn viên đã chọn hơn phân nửa, nhìn ra tháng sau là có thể định diễn viên, lần này đội hình rất xa hoa.

Nhìn bộ dáng Ngôn Yến cúi đầu không biết suy nghĩ gì, lại bảo Ngôn Yến không cần lo lắng. Nói La Hâm nhất định sẽ giúp hắn xử lý tốt những việc này.

Ngôn Yến giương mắt nhìn hắn, không tiếp lời.

Bạch Cố mấy ngày nay cũng quen, chỉ cho rằng Ngôn Yến bởi vì mất trí nhớ, cho nên đối những việc này không hiểu biết, mới không biết đáp lời như thế nào.

Bạch Cố uống ngụm trà, bắt đầu cùng Ngôn Yến nói chuyện Triệu Hoa lúc đi thảm đỏ lễ trao giải giới ca hát nọ, thiếu chút nữa xấu mặt.

Khương quản gia ở trên hành lang sau khi đóng cửa lại, lại ở ngoài cửa nghe nửa phút, mới thật sự rời đi.

Thời điểm đi đến một bên cửa phòng nghỉ, phát hiện cửa thang máy mở.

Đằng Tử Văn đã trở lại.

Đằng Tử Văn nhìn thấy Khương quản gia chuyện đầu tiên, chính là hỏi hắn: "Ngôn Yến hôm nay thế nào?"

Hắn sáng sớm liền đi công ty, thời điểm Ngôn Yến còn chưa tỉnh lại, hắn chỉ qua nhìn một cái.

Quản gia trả lời: "Ngôn thiếu hôm nay qua không tồi, buổi sáng rời giường, uống chén cháo......" Đem hành động hôm nay của Ngôn Yến đều hội báo một lần.

Đằng Tử Văn một bên nghe một bên gật đầu, nghe xong liền cất bước chuẩn bị đi xem Ngôn Yến.

Khương quản gia vội vàng nói: "Bạch thiếu tới, đang ở bên trong cùng Ngôn thiếu nói chuyện."

Đằng Tử Văn nghe vậy, dưới chân xoay hướng, đi đến phòng mình.

Đi vào phòng nghỉ, Đằng Tử Văn phát hiện mình buổi sáng ra cửa, thế nhưng đã quên tắt TV.

Mà trong TV xuất hiện cũng không phải là ai khác, đúng là phòng bệnh cách vách của Ngôn Yến.

Đằng Tử Văn không có thích nghe lén Bạch Cố cùng Ngôn Yến nói chuyện, uống miếng nước lên, đang muốn đóng TV, trong hình lại đột nhiên xuất hiện một màn hắn vạn lần không ngờ.

Mặt Bạch Cố đang đầy ý cười nói chuyện Triệu Hoa cùng Ngôn Yến.

Ngôn Yến lại đột nhiên đánh gãy hắn: "Bạch Cố."

Bạch Cố sửng sốt một chút, hỏi: "Ngôn Yến? Có phải chuyện tôi nói quá nhàm chán hay không? Tôi nói chuyện khác, cậu muốn nghe cái gì?"

Ngôn Yến lắc lắc đầu: "Bạch Cố, anh cố ý chọn chuyện thú vị trong giới, như thế nào sẽ nhàm chán."

Bạch Cố lúc này mới phát giác Ngôn Yến không đúng rồi, chần chờ kêu: "Ngôn Yến?"

"Là tôi." Ngôn Yến nhìn Bạch Cố, ánh mắt phức tạp, thấp giọng lặp lại một câu, "Là tôi."

Bạch Cố không thể tin tưởng nhìn Ngôn Yến một hồi lâu, mới lắp bắp hỏi: "Cậu...... Không có mất trí nhớ......" Lại là dùng ngữ khí khẳng định.

Chương 4: Xung đột kịch liệt

Edit: Ngộ

Bạch Cố đối diện Ngôn Yến.

Hắn lúc đầu khiếp sợ đã dần dần tan đi, biểu tình trên mặt trở nên trầm trọng.

Bạch Cố không biết Ngôn Yến vì cái gì lựa chọn làm bộ mất trí nhớ.

Phải biết rằng với tính cách Đằng Tử Văn, nếu đã biết chuyện này, không thể nghi ngờ lại là một hồi mưa rền gió dữ.

Bạch Cố thở dài một hơi, hỏi: "Cậu kế tiếp chuẩn bị làm sao bây giờ?"

Là tiếp tục diễn, hay là tự nhiên mà "Khôi phục ký ức".

Ngôn Yến trong mắt mang theo hai tia mê võng: "Tôi......"

"Cậu cũng không biết đúng không?" Bạch Cố hỏi lại.

Ngôn Yến cam chịu.

Kỳ thật thời điểm hắn vừa mới tỉnh lại, không biết vì cái gì, đích xác nhất thời không nhận ra Đằng Tử Văn, ba chữ "Anh là ai" liền buột miệng thốt ra.

Chờ đến sau khi ký ức chậm rãi thu hồi, hắn lại do dự không nói cho Đằng Tử Văn.

Một màn trước khi phát sinh tai nạn làm hắn hoàn toàn tuyệt vọng, Ngôn Yến nghĩ, nếu có thể mượn cơ hội này rời khỏi Đằng Tử Văn, có lẽ đối với mình tới nói mới là lựa chọn tốt.

Ai biết Đằng Tử Văn thế nhưng không chịu thả hắn rời đi, còn...... Còn lại làm ra đủ loại hành vi giống như nhất vãng tình thâm.

Thậm chí còn...... Ở trước mặt hắn đuổi Ôn Triết đi.

Ngôn Yến diễn như vậy, diễn đến bây giờ đã như cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống.

Hắn chọn Bạch Cố lộ ra hắn không mất trí nhớ, hoặc là càng chính xác ra, chân tướng đã khôi phục ký ức, chính là bởi vì Bạch Cố đáng tin cậy, hơn nữa có khả năng cho hắn kiến nghị chính xác nhất.

Bạch Cố cùng Ngôn Yến nhìn nhau không nói gì.

Một lát sau, Bạch Cố bất đắc dĩ mở miệng nói: "Tôi cảm thấy, chuyện này...... Cậu không có khả năng gạt Đằng Tử Văn cả đời. Càng đừng nói, cậu có thể diễn mãi sao?"

Bạch Cố dừng một chút, tiếp tục nói: "Cũng không cần lập tức nói cậu khôi phục ký ức, chờ một chút. Cho hắn quá trình thích ứng."

Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có làm như vậy mới là biện pháp tốt nhất.

Ngôn Yến nghe xong Bạch Cố nói, vẻ mặt do dự.

Bạch Cố cũng không tiếp tục khuyên hắn.

Bạch Cố tin tưởng Ngôn Yến nên minh bạch.

Làm ra bộ dáng khôi phục ký ức một chút, cũng tốt hơn so với ngày nào đó Đằng Tử Văn phát hiện Ngôn Yến đang lừa hắn.

"Tôi đã biết." Ngôn Yến muộn thanh đáp.

Liền ở một khắc hắn vừa dứt lời kia, cửa phòng bệnh bị người mạnh mẽ đẩy ra.

Khuôn mặt Đằng Tử Văn che kín sương lạnh xuất hiện ở cửa: "Em biết cái gì?"

Ở sau lưng Đằng Tử Văn, mặt Khương quản gia mang theo kinh hoảng cũng xuất hiện ngay sau đó.

Quản gia đã rất lâu không gặp qua Đằng Tử Văn bộ dáng tức giận như vậy, trong lòng hoảng sợ, không biết lại đã xảy ra sự tình gì.

Hắn chỉ biết, Đằng Tử Văn sau khi vào phòng nghỉ, cách một lát liền trầm khuôn mặt đi ra, trên người còn mang theo sát khí.

Trên trán Đằng Tử Văn ẩn ẩn có gân xanh nhảy lên, trong phòng bệnh Bạch Cố cùng Ngôn Yến đều bị hoảng sợ.

Ngôn Yến đại khí cũng không dám ra.

Đằng Tử Văn về phía trước một bước.

Hắn không biết, nếu mình không để người lắp camera trong phòng bệnh Ngôn Yến, hắn còn bị giấu giếm bao lâu!

Tưởng tượng đến bộ dáng Ngôn Yến giả vờ mất trí nhớ, nói phải rời khỏi mình, Đằng Tử Văn lửa giận sắp bao phủ lý trí.

Ngôn Yến làm sao dám!

"Em muốn khởi khỏi tôi như vậy?" Đằng Tử Văn thanh âm nặng nề đè ở trong lòng Ngôn Yến.

Ngôn Yến nhìn Đằng Tử Văn một cái, cắn cắn môi dưới, không trả lời.

Đằng Tử Văn lại đi phía trước một bộ, Ngôn Yến sợ hãi rụt rụt.

Đằng Tử Văn tay nắm thành quyền, niết đến rung động.

Bạch Cố thấy không tốt, lên tiếng: "Đằng......"

Hắn mới nói ra một chữ, Đằng Tử Văn liền quay đầu nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt một mảnh hung ác: "Bạch Cố, tôi cho cậu tới nhìn Ngôn Yến, cậu khen ngược, cùng hắn nghiên cứu gạt tôi như thế nào?"

"Đằng Tử Văn, anh đừng không nói lý, Bạch Cố hôm nay mới biết được chuyện này." Ngôn Yến thấy Đằng Tử Văn bắt đầu giận chó đánh mèo Bạch Cố, vội vàng kêu lên.

Đằng Tử Văn đôi mắt lóe huyết quang, không để ý tới Ngôn Yến, nói với Bạch Cố: "Cậu lập tức trở về cho tôi."

Bạch Cố không động.

Đằng Tử Văn cười lạnh một tiếng: "Đừng để tôi gọi người thỉnh cậu đi ra ngoài. Hoặc là cậu muốn tôi kêu Tề Hiền tới đón cậu?"

Bạch Cố nghe vậy nắm tay.

Ngôn Yến tuy rằng rất muốn Bạch Cố lưu lại bồi mình, nhưng cũng biết, Bạch Cố không đi, Đằng Tử Văn sẽ càng tức giận.

Lửa giận của Đằng Tử Văn, từ hắn dựng lên, cũng chỉ có thể một mình hắn đối mặt.

Ngôn Yến hít sâu một hơi, nói với Bạch Cố: "Anh đi về trước đi."

Bạch Cố nhìn mắt Ngôn Yến, lại nhìn Đằng Tử Văn.

Hắn nhìn Đằng Tử Văn, Khương quản gia ở đằng sau Đằng Tử Văn cũng khoa tay múa chân, khuyên Bạch Cố về trước.

Bạch Cố cuối cùng chậm rãi đứng lên, rời đi.

Bạch Cố sau khi rời khỏi, Đằng Tử Văn quay người lại, "Bang" một tiếng đóng sầm cửa, Khương quản gia cũng bị nhốt ở bên ngoài.

Khương quản gia cũng không rảnh lo cái mũi thiếu chút nữa bị cửa đụng vào, lập tức duỗi tay đẩy cửa, lại không đẩy ra.

Đằng Tử Văn giữ cửa cũng khóa lại.

Khương quản gia ở ngoài cửa gấp đến độ xoay quanh.

Đằng Tử Văn đi một bước tới gần Ngôn Yến.

Ngôn Yến không tự giác rụt về phía sau.

Đằng Tử Văn thấy bộ dáng Ngôn Yến sợ hãi mình, trong lồng ngực một cổ hờn dỗi càng ngày càng thịnh.

"Em đã biết? Tôi cũng muốn nghe xem, em biết cái gì! Em cái gì cũng không biết!" Đằng Tử Văn vẫn duy trì khoảng cách hai ba bước với giường.

Hắn không dám dựa đến gần quá.

Đằng Tử Văn lo lắng mình dựa quá gần Ngôn Yến, sẽ nhịn không được muốn ra tay bóp chết Ngôn Yến.

"Ngôn Yến, em rốt cuộc là không có tâm, hay là en căn bản chính là dùng tay che lại hai mắt của mình!"

"Ha! Tôi không có tâm? Tôi không có tâm thì tốt rồi!" Ngôn Yến nghe Đằng Tử Văn chỉ trích, nhịn không được phản kích, "Rốt cuộc là ai vừa nói yêu, một bên sống chết trước mắt che chở một người khác."

Ngôn Yến mang theo khóc nức nở quát.

Đằng Tử Văn nghe vậy lại có chút không rõ nguyên do: "Em nói cái gì?"

"Đằng Tử Văn, tôi cũng không hi vọng thời điểm sống chết anh có thể che cho tôi. Anh thế nào cũng được, tôi đều sẽ không trách anh. Chính là anh như thế nào có thể ngay trước mặt tôi, đi bảo vệ người khác a!" Ngôn Yến ngữ không thành điều, "Anh như thế nào có thể a!"

Đằng Tử Văn lúc này mới minh bạch, một màn phát sinh lúc tai nạn trên ghế sau kia bị Ngôn Yến thấy được.

Đằng Tử Văn tức giận Ngôn Yến lừa hắn không tin hắn, lại cũng tức giận mình không bảo vệ tốt Ngôn Yến.

Ngôn Yến đối hắn tín nhiệm, là hắn tự tay đánh vỡ.

Lúc ấy hắn không cảm thấy có cái gì, hiện tại mới biết được, rách nát tín nhiệm muốn tu bổ, có bao nhiêu khó khăn.

Hắn lui sau một bước, bỗng nhiên cảm thấy lửa giận của mình, không chỗ phát.

Ngực Đằng Tử Văn buồn đến sinh đau,

Khương quản gia thật vất vả tìm được chìa khóa phòng bệnh, đang muốn mở cửa đâu, liền nghe thấy bên trong cánh cửa truyền đến tiếng đỏ vỡ đồ vật.

Hắn trong lòng run lên, sợ Đằng Tử Văn dưới xúc động lại làm ra sự tình gì không thể vãn hồi.

Quản gia cắm rất nhiều lần, mới đem chìa khóa tra đúng.

Quản gia thời điểm đẩy cửa đi vào, Đằng Tử Văn đem đồ có thể đập cuối cùng trong phòng bệnh đập vỡ.

Đó là một chậu hoa trên cửa sổ.

Tiếng vang thật lớn đem Ngôn Yến trên giường bệnh sợ tới mức run lên.

Đằng Tử Văn đập xong, đứng tại chỗ thở dốc.

Trong phòng bệnh một mảnh hỗn độn. Chỉ có một vòng quanh giường bệnh có vẻ đặc biệt sạch sẽ.

Đằng Tử Văn liếc mắt nhìn quản gia một cái, lệ khí trong mắt không có tan đi.

Khương quản gia xem đến kinh hồn táng đảm.

Ngay sau đó, Đằng Tử Văn nhắm mắt lại thật sâu, thời điểm mở ra, huyết sắc trong mắt biến mất rất nhiều.

Đằng Tử Văn động cước bộ, không nhìn Ngôn Yến một cái, lập tức rời khỏi phòng bệnh.

Khương quản gia nhìn bóng dáng Đằng Tử Văn mang theo lạnh thấu xương rời đi, lại nhìn nhìn bộ dáng Ngôn Yến co rúm lại, cuối cùng vẫn quyết định lưu lại phòng bệnh.

Khương quản gia lướt qua mặt đất hỗn độn, ngồi xuống mép giường Ngôn Yến.

Ngôn Yến đối với lão nhân vẫn luôn quan tâm chiếu cố mình này vẫn rất tôn trọng.

Nghĩ đến mình lừa Khương quản gia lâu như vậy, Ngôn Yến phi thường áy náy.

"Khương thúc......" Ngôn Yến nhẹ giọng gọi, vẻ mặt hổ thẹn.

Khương quản gia vẫy vẫy tay, ý bảo Ngôn Yến không cần áy náy.

"Ngôn thiếu không thật sự mất trí nhớ liền tốt." Khương quản gia vỗ vỗ vai Ngôn Yến, nói.

Khương quản gia không trách cứ, ngược lại làm Ngôn Yến càng không dám ngẩng đầu.

Khương quản gia vỗ nhẹ vai Ngôn Yến, trấn an hắn: "Ngôn thiếu, mọi người đều thực lo lắng cậu đâu. Hiện tại cậu không có việc gì, cái gì cũng tốt."

Khương quản gia chờ Ngôn Yến bình phục cảm xúc một chút, mới mở miệng giúp Đằng Tử Văn nói chuyện: "Ngôn thiếu, tuy rằng tính tình kia của thiếu gia, là nên để hắn ăn chút đau khổ, nhưng cậu chọn cách này, thật sự quá không đúng rồi. Kỳ thật thiếu gia, mới là người trong chúng tôi, lo lắng cho cậu nhất. "

Ngôn Yến nghe vậy, vành mắt lập tức lại đỏ.

Chương 5: Không muốn gặp người

Edit: Ngộ

Khương quản gia nói Đằng Tử Văn mới là người lo lắng cho hắn nhất, Ngôn Yến không biết mình nên nói tin hay không.

Khương quản gia cũng biết thiếu niên trước mắt bị thiếu gia nhà mình tổn thương, hắn còn ôm nghi vấn cũng là bình thường.

Quản gia hỏi Ngôn Yến: "Ngôn thiếu, có chuyện, lão nô muốn hỏi cậu."

"Chuyện gì?" Ngôn Yến trả lời, "Khương thúc, chú cứ hỏi."

Vì thế Khương quản gia liền hỏi Ngôn Yến: "Ngôn thiếu, cậu nằm viện mấy ngày này, có phát hiện thiếu gia trên tay có thương tích hay không?"

Khương quản gia vấn đề làm Ngôn Yến ngốc lăng một chút.

Đằng Tử Văn mỗi ngày ăn mặc áo sơmi hoặc tây trang, Ngôn Yến thật đúng là không phát hiện trên tay Đằng Tử Văn có thương tích.

"Hắn...... Cũng bị thương sao?" Ngôn Yến nhỏ giọng hỏi.

Khương quản gia gật gật đầu: "Tay thiếu gia cũng bị thương. Bất quá vết thương trên tay hắn, không phải bởi vì tai nạn xe, mà là vì cứu người khác."

Khương quản gia nói tới đây, nhìn Ngôn Yến một cái, hỏi: "Lão nô nói như vậy, Ngôn thiếu đại khái sẽ cho rằng thiếu gia là vì cứu Triết thiếu gia bị thương. Kỳ thật là không. Ngôn thiếu, thiếu gia hắn, là vì ngài nên bị thương."

"Chú nói cái gì?" Ngôn Yến thất thanh.

Khương quản gia nói với Ngôn Yến: "Chuyện này, lúc trước nhân viên y tế cứu viện hẳn là đều còn nhớ rõ. Kỹ càng tỉ mỉ tình huống, Ngôn thiếu có thể tùy ý tìm bác sĩ hộ sĩ hỏi một câu."

Ngôn Yến nghe vậy, các loại cảm xúc trên mặt giao tạp xuất hiện.

Khương quản gia tiếp tục nói: "Ngôn thiếu có lẽ cảm thấy thiếu gia không đủ quan tâm cậu. Nhưng cậu thật sự quan tâm thiếu gia sao? Thiếu gia người này, làm cái gì cho người khác, hắn sẽ không treo trên miệng."

Khương quản gia vừa dứt lời, cửa liền truyền đến tiếng đập cửa.

Khương quản gia để người gõ cửa tiến vào.

Tiến vào một người vệ sinh, vừa tiến đến liền nói, là Đằng tiên sinh bảo hắn tới quét tước.

Khương quản gia thấy thế, cười cười với Ngôn Yến: "Ngôn thiếu cậu xem."

Dưới tình cảnh này, Ngôn Yến buồn đầu gãi gãi chăn.

Người vệ sinh người dù sao cũng là người ngoài, trong quá trình hắn quét tước, Khương quản gia cùng Ngôn Yến đều không nói chuyện nữa.

Sau khi người vệ sinh an tĩnh nhanh chóng quét tước xong hỗn độn đầy đất, cáo từ rời khỏi, Khương quản gia mới tiếp tục nói với Ngôn Yến, mấy ngày nay Ngôn Yến nằm viện, Đằng Tử Văn cơ hồ là vẫn luôn ở một phòng khác cùng lầu bồi.

Khương quản gia khuyên Ngôn Yến hảo hảo cùng Đằng Tử Văn câu thông.

Khương quản gia cảm thấy, hai người đồng dạng thích giữ chuyện trong lòng nếu lại không hảo hảo câu thông, ai biết còn sẽ xuất hiện hiểu lầm gì.

Bất quá ý nghĩ của thiếu gia, hắn không có biện pháp can thiệp, nhưng Ngôn Yến, còn có khả năng nghe hắn khuyên một câu.

Ngôn Yến lẳng lặng nghe một ít chi tiết nhỏ gần đây hắn vẫn luôn bỏ qua.

Sau khi nói xong lời muốn nói, Khương quản gia liền rời đi, Ngôn Yến một mình ở trên giường phòng bệnh trầm tư.

Trên phương diên cảm tình, rốt cuộc vẫn là phải để người ngoài khai thông.

Ngôn Yến nhớ lại cảnh tượng hắn cùng Đằng Tử Văn hai người gần đây khi bên nhau.

Chính là lúc ấy, Đằng Tử Văn vì cái gì sẽ Ôn Triết chặn đâu?

Ngôn Yến nghĩ không rõ.

Chuyện này trước sau như hạt mầm trong lòng hắn.

Chạng vạng, Thích Vũ mang theo vài người lại đây một chuyến.

Bọn họ mang theo bồn hoa, cái ly, cơ hồ đem đồ Đằng Tử Văn lần trước đập hư toàn bộ đổi qua.

Thích Vũ quay lại vội vàng, không có cùng Ngôn Yến nói chuyện với nhau.

Buổi tối, hộ sĩ đưa tới đồ ăn, hết thảy như cũ, nhưng Đằng Tử Văn hai ngày trước vẫn luôn kiên trì muốn cùng Ngôn Yến ăn tối lại không xuất hiện.

——

——

Đằng Tử Văn liên tiếp mấy ngày đều không xuất hiện, nhưng mệnh lệnh hắn truyền xuống bảo tiêu nghiêm khắc chấp hành.

Người tới thăm, vô luận là Bạch Cố Triệu Hoa hay là người khác, đều bị ngăn ở bên ngoài.

Ngôn Yến thời điểm tiếp nhận điện thoại Khương quản gia đưa qua, liền nghe được thanh âm phẫn uất của Triệu Hoa vang lên đầu điện thoại.

"May mắn điện thoại cậu còn có thể thông, bằng không tôi cũng muốn báo nguy!" Triệu Hoa ngữ khí kịch liệt.

Ngôn Yến nghe vậy, sửng sốt một chút, không biết vì cái gì theo bản năng nhìn về phía Khương quản gia.

Khương quản gia nghe thanh âm trong điện thoại ẩn ẩn truyền ra xong đại khái, thấy Ngôn Yến nhìn qua mình, vội vàng nghiêng mặt đi, giương mắt nhìn trần nhà, một bộ cái gì cũng không biết.

Đối với cách làm của thiếu gia nhà mình, Khương quản gia thật sự là vô lực đánh giá. Quả thực không hề tiến bộ!

Lại là đem người nhốt lại mình thì không thấy bóng dáng.

Hơn nữa chuyện đã làm ra, cũng không đơn giản là giam tuyệt lại. Nếu đã không cho người tới gặp Ngôn Yến, vì cái gì còn muốn cho Ngôn Yến có thể cùng người khác thông điện thoại đâu?

Thiếu gia sẽ không sợ Ngôn thiếu sau khi biết mình bị nửa cầm tù, càng thêm thất vọng thương tâm sinh khí sao?

Triệu Hoa nói xong câu nói kia, mở miệng như pháo liên thanh nói một đoạn dài.

Ngôn Yến không rảnh lo tự hỏi Khương quản gia vì cái gì sẽ tránh né ánh mắt mình, quay lại cẩn thận nghe Triệu Hoa nói chuyện.

Triệu Hoa nói cho Ngôn Yến, mình chiều nay thời điểm tới bệnh viện xem hắn, thủ hạ của Đằng Tử Văn như thế nào cũng không chịu cho hắn vào.

Triệu Hoa hỏi Ngôn Yến Đằng Tử Văn rốt cuộc muốn làm cái gì.

Ngôn Yến nghe vậy, chỉ có im lặng chống đỡ. Bởi vì hắn cũng không biết.

Nghĩ đến thời điểm lúc trước cãi nhau, Đằng Tử Văn nói với hắn, hắn muốn rời đi là không có khả năng, để hắn đừng si tâm vọng tưởng, Ngôn Yến liền càng thêm không biết nên nói cái gì cho tốt.

Đây là biện pháp của Đằng Tử Văn sao?

Vây hắn không cho người khác thấy hắn.

Trách không được mấy ngày nay, quản gia đều không mang theo mình ra ngoài tản bộ.

Triệu Hoa ngữ khí tuy rằng tức giận, nhưng trong giọng nói càng không giấu được lo lắng.

Triệu Hoa đã được Bạch Cố nói chuyện Ngôn Yến không mất trí nhớ.

Bạch Cố chưa hỏi qua Ngôn Yến đồng ý liền đem chuyện này nói cho Triệu Hoa, là bởi vì minh bạch Đằng Tử Văn trong khoảng thời gian kế tiếp này, là tuyệt đối sẽ không lại để mình thấy Ngôn Yến.

Bạch Cố nói với Triệu Hoa, hắn không thể tới xem Ngôn Yến, để Triệu Hoa đi bồi Ngôn Yến nhiều chút.

Triệu Hoa miệng đáp ứng, liền tính Bạch Cố không nói, hắn cũng sẽ làm như vậy

Cùng Ngôn Yến trò chuyện, đối với sự tình Ngôn Yến làm bộ mất trí nhớ, Triệu Hoa ngậm miệng không đề cập tới, thái độ cùng ngữ khí nói chuyện đều như thường.

Thái độ như vậy làm Ngôn Yến tự tại rất nhiều.

Ngôn Yến trái lại an ủi Triệu Hoa vài câu.

Khương quản gia tuy rằng làm ra một bộ dáng không chút để ý, nhưng kỳ thật vẫn luôn ngửa tai nghe Ngôn Yến nói chuyện.

Nghe được Ngôn Yến trấn an ngược Triệu Hoa, Khương quản gia thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Hắn nghĩ thầm, Ngôn thiếu thế nhưng không tức giận thêm. Thật sự là quá tốt.

Triệu Hoa nghe Ngôn Yến nói xong, cũng không đề cập tới chuyện Đằng Tử Văn trông giữ Ngôn Yến.

Hắn ngay từ đầu nói chuyện này, là muốn nhìn một chút Ngôn Yến có biết hắn bị Đằng Tử Văn nhốt lại hay không.

Vạn nhất Ngôn Yến trong lòng thực để ý loại chuyện này, hắn nói thêm vài lần, không phải lại hướng miệng vết thương của Ngôn Yến sái muối vài lần sao.

Ngôn Yến cùng Triệu Hoa trò chuyện thực mau kết thúc.

Từ Triệu Hoa biết được một tin, làm cảm xúc Ngôn Yến hạ xuống một chút.

Bởi vì La Hâm gần đây bị công ty an bài chuyện khác vụ, bận rộn đến không có thời gian tới xem Ngôn Yến, vì thế để Triệu Hoa thuật lại cho Ngôn Yến một tin tức.

Bọ phim kia của Trần Bảo Minh đã định xong nhân vật, dự tính rất mau liền sẽ tuyên bố kế hoạch quay chụp.

Dựa theo trạng huống Ngôn Yến dưỡng thương, là không đuổi kịp kế hoạch.

La Hâm ý tứ là hắn cùng phòng làm việc của Trần Bảo Minh tiếp xúc trước một chút, nhìn xem có thể giúp hắn giữ nhân vật hay không.

Nhưng Trần Bảo Minh dầu muối không ăn, đừng nhìn chuyện tuyển chọn kiên định, chuyện đổi người là nói một không hai, cho nên La Hâm cũng không thể bảo đảm có thể giúp Ngôn Yến giữ lại nhân vật này.

La Hâm đối với chuyện của Ngôn Yến luôn tận tâm tận lực, hắn nói không thể bảo đảm, Ngôn Yến liền biết hắn tám chín phần mười, lại một lần bỏ lỡ bọ phim này của Trần Bảo Minh.

Khương quản gia đem chuyện sau khi Triệu Hoa rời khỏi, Ngôn Yến rầu rĩ không vui trộm hội báo cho Đằng Tử Văn.

Khương quản gia thực bất đắc dĩ. Đây là chỗ biệt nữu của thiếu gia nhà hắn.

Rõ ràng còn quan tâm Ngôn thiếu, lại muốn dùng loại phương thức lén lút này.

Đằng Tử Văn nghe xong, bảo Khương quản gia nói cho hắn sự tình Triệu Hoa nói cùng Ngôn Yến.

"Thiếu gia, Ngôn thiếu cùng thiếu gia Triệu gia nói chuyện, lão nô cũng không thể vẫn luôn ở bên cạnh nhìn nghe đi?" Khương quản gia bất đắc dĩ nói.

Đằng Tử Văn bị đổ một chút. Khương quản gia nói chính là sự thật.

Nhưng camera trong phòng bệnh Ngôn Yến hắn đã gọi người hủy đi, Triệu Hoa hắn là không có khả năng gọi điện thoại đi hỏi...... Đằng Tử Văn xoa xoa đầu.

Rốt cuộc Triệu Hoa cùng Ngôn Yến nói gì đây?

Liền ở thời điểm Đằng Tử Văn buồn rầu, Khương quản gia từ từ mở miệng: "Bất quá thiếu gia cũng không cần phải gấp gáp, thời điểm thiếu gia Triệu gia cùng Ngôn thiếu nói một việc, lão nô vừa lúc ở bên cạnh. Mà Ngôn thiếu, cũng đúng là từ sau khi thiếu gia Triệu gia nói chuyện kia, bắt đầu rầu rĩ không vui."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro