[Q3] Chương 21 + 22 + 23 + 24 + 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21: Tin Tề Hiền kết hôn

Edit: Ngộ

La Hâm nghe Ngôn Yến nói xong, tức khắc trợn mắt há hốc mồm.

La Hâm rất lo lắng đại lão bản có bởi vậy tìm hắn gây phiền toái hay không.

Ngôn Yến nhìn thấy bộ dáng La Hâm vẻ mặt đầu tiên là kinh ngạc rồi sau đó bi thương, cười khúc khích, nói: "Kỳ thật giữa trưa chúng tôi không có gọi điện thoại."

La Hâm nghe vậy, tức khắc duỗi tay che lại ngực mình.

Hắn cảm thấy trái tim này của mình lúc cao lúc thấp, làm hắn có chút chịu không nổi.

"Ngôn Yến, cậu học hư." La Hâm nói với Ngôn Yến.

Ngôn Yến đáp lại hắn mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng tinh tỏa sáng.

La Hâm bất đắc dĩ nhún vai.

Tốt rồi, tuy rằng tiểu bạch dương Ngôn Yến trước kia rất đáng yêu, nhưng hắn cảm thấy Ngôn Yến tự tin mười phần mị lực bắn ra bốn phía hiện tại này càng đáng yêu.

Hơn nữa, làm hắn rất có cảm giác thành tựu.

La Hâm thực chờ mong, Ngôn Yến cuối cùng sẽ lấy được thành tựu như thế nào.

Đêm Giáng Sinh, Ngôn Yến cũng không kỳ quái cửa hàng trên đường vì cái gì bắt đầu trưng đèn.

Bất quá sau khi trở lại Thịnh Nguyên, chứng kiến hết thảy lại làm Ngôn Yến rất là giật mình.

Trước không nói đèn màu treo trong hoa viên, chỉ nói cây thông Noel cực to trong phòng kia, còn có ngọn lửa được thắp ở lò sưởi trong tường, khiến cho Ngôn Yến nửa ngày còn chưa hồi thần.

Lò sưởi trên tường Ngôn Yến vẫn luôn tưởng dùng trang trí, thẳng đến lúc này mới biết được, nó thật sự có công năng lò sưởi.

Ngay ở thời điểm Ngôn Yến hoài nghi mình về nhà sai cách, Đằng Tử Văn xuất hiện.

Đằng Tử Văn về sớm hơn Ngôn Yến, áo khoác đã cởi ra, trong phòng cũng không lạnh, cho nên hắn chỉ ăn mặc một chiếc áo sơmi sọc màu lam, hai tay áo còn kéo lên một ít.

Đằng Tử Văn đi đến bên cạnh Ngôn Yến, ôm bờ vai của hắn, tính vỗ vỗ an ủi, nói: "Choáng váng rồi?"

Ngôn Yến quay đầu, lắp bắp nói: "Một cây lớn như vậy, anh làm thế nào đem vào. Còn có cái lò sưởi gắn tường này ......"

Lễ Giáng Sinh năm trước, Ngôn Yến không nhớ rõ có cái này.

Đằng Tử Văn cười đến bất đắc dĩ: "Cây thông này vào nhà như thế nào, em phải đi hỏi Khương thúc."

Đằng Tử Văn vừa dứt lời, Khương quản gia liền xuất hiện.

Khương quản gia đầu tiên chào Đằng Tử Văn và Ngôn Yến, sau đó hỏi Ngôn Yến có vừa lòng với bố trí không. Còn báo cho Ngôn Yến hắn hôm nay đã cho người rửa sạch lò sưởi, lò sưởi có thể sử dụng bình thường.

Ngôn Yến nghe xong trong chốc lát, phát hiện ngay cả hai chữ gà tây đều từ Khương quản gia trong miệng nhảy ra, tức khắc cảm thấy trước mắt say xe.

Đằng Tử Văn ho nhẹ một tiếng, nói: "Khương thúc, chú làm rất tốt. còn chuyện gì khác chú cũng đi làm đi."

Lời Khương quản gia định nói dừng lại, khom người đồng ý, nói hắn nhất định sẽ để hai vị thiếu gia có một Giáng Sinh khó quên.

Khương quản gia sau đó liền đi làm việc khác.

Ngôn Yến bị hai tay Đằng Tử Văn vờn quanh.

Ngọn lửa trong lò sưởi nhảy lên, Ngôn Yến mặc áo khoác cảm thấy có chút nóng.

Ngôn Yến nhìn cây cây thông Noel to lớn kia, nói: "Em cho rằng cảnh tượng này chỉ xuất hiện trong phim. Chẳng lẽ Giáng Sinh người Mỹ là thật sự trôi qua như vậy sao. Trời ạ! Tiếp theo có phải chúng ta còn cần treo hai chiếc tất ở đầu giường hay không?"

Đằng Tử Văn nghe thấy Ngôn Yến nói, không nhịn được bật cười: "Nếu em muốn, em có thể."

Đằng Tử Văn thời điểm tuy rằng ở nước ngoài, qua rất nhiều lễ Giáng Sinh như vậy, nhưng nhiều năm về nước, vẫn luôn qua Giáng Sinh không chính thức như vậy.

Lại lần nữa nhìn thấy một màn quen thuộc, Đằng Tử Văn cũng cảm thấy có chút khoa trương.

Nhưng nhìn bộ dáng Ngôn Yến kinh ngạc lại không chán ghét, Đằng Tử Văn cảm thấy trong nhà bố trí như vậy cũng không tồi.

Còn có cái lò sưởi nhiều năm không dùng kia, thế mà còn có thể sử dụng.

Đằng Tử Văn bỗng nhiên nhớ tới, khi còn nhỏ thấy qua bộ dáng ông bà nội cùng nhau ngồi trước lò sưởi nói chuyện phiếm.

Đằng Tử Văn tưởng tượng hắn cùng Ngôn Yến về sau cũng có thể ngồi trước lò sưởi nói chuyện phiếm, tự dưng cảm thấy như vậy nhất định sẽ rất ấm áp.

Có Khương quản gia, Giáng Sinh này Ngôn Yến trải qua đích xác rất khó quên, không ngừng ăn gà tây trước kia chưa từng có gặp qua đồ thật, sau đó đúng là phát hiện quà ở trong tất.

Cũng coi như là trọn vẹn giấc mộng thuở thơ ấu.

Đối với phối hợp của Đằng Tử Văn, Ngôn Yến rât thích thú.

Đằng Tử Văn cũng không cảm thấy hành động nửa đêm trộm đem quà để vào tất của Ngôn Yến của mình là ấu trĩ.

Tuy rằng phía trước đã có càng ấu trĩ hướng đầu giường quải vớ hành vi.

Bất quá toàn bộ cả ngày Giáng Sinh, vui vẻ nhất hẳn là Khương quản gia.

Hình ảnh người một nhà ngồi quanh trước lò sưởi, hắn đã rất lâu không thấy được.

——

——

Qua Giáng Sinh là đến Nguyên Đán, bộ phim của đạo diễn An Lê mà Ngôn Yến tham diễn kia rốt cuộc cử hành cuộc họp báo tuyển chọn nhân vật.

Ngôn Yến thân là diễn viên chính, đương nhiên cũng tham dự.

Bởi vì trước có nhiệt độ tuyên truyền《 Tâm kiếm 》, ngày họp báo, Ngôn Yến thậm chí nổi bật còn hơn phần lớn diễn viên.

Ngôn Yến cùng An Lê gặp mặt cũng coi như thập phần sung sướng.

An Lê có thể nói là đạo diễn không giống những người Ngôn Yến gặp qua trước kia.

Nói tóm lại, Ngôn Yến đối với hợp tác cùng An Lê là tràn ngập chờ mong.

Qua hơn nửa tháng, bầu không khí Tết Âm Lịch cũng dần dần tới gần.

Nhưng thời điểm đến tháng mười hai nông lịch* thật sự, một tin tức từ trong miệng Đằng Tử Văn nói ra làm trong lòng Ngôn Yến bịt kín một tầng khói mù.

*Lịch nhà nông, Âm Lịch

Tề Hiền muốn kết hôn. Cô dâu của Tề Hiền chính là vị hôn thê lần trước bọn họ gặp qua kia.

Đằng Tử Văn là như thế này đối Ngôn Yến nói.

Biết được tin tức này Ngôn Yến, trong đầu hiện lên đầu tiên thân ảnh Bạch Cố.

Không phải một màn Bạch Cố nói với hắn mình cùng Tề Hiền đã kết thúc kia, mà là một màn sớm đây Bạch Cố nói với hắn cho chính mình một cơ hội hoàn toàn hết hy vọng kia.

Đằng Tử Văn thấy bộ dáng Ngôn Yến nghe hắn nói xong một lúc lâu không hồi thần, rất kinh ngạc.

Đằng Tử Văn duỗi tay quơ quơ trước mặt Ngôn Yến: "Làm sao vậy?"

"...... Không có gì, em chỉ là giật mình." Ngôn Yến hoàn hồn, trầm mặc trong chốc lát, giải thích.

Biểu tình Đằng Tử Văn trong nháy mắt trở nên vi diệu: "Em rất để ý chuyện Tề Hiền kết hôn?"

"Đúng...... A, không phải." Ngôn Yến theo bản năng muốn cho Đằng Tử Văn câu trả lời khẳng định, nhưng trong nháy mắt trong mắt Đằng Tử Văn hiện lên ánh sáng xanh mượt làm hắn nghẹn họng mà sửa lại.

Đằng Tử Văn sẽ không ngay cả dấm của Tề Hiền cũng ăn đi.

Ngôn Yến trong lòng dở khóc dở cười.

Đằng Tử Văn hiển nhiên đối với việc Ngôn Yến thức thời thập phần vừa lòng, hỏi Ngôn Yến: "Em cảm thấy chúng ta đưa cái lễ vật gì tốt?"

Ngôn Yến chỉ là nhất thời bị Đằng Tử Văn kéo suy nghĩ đi, chờ lại nghĩ đến Bạch Cố, trong lòng tức khắc buồn bực, trả lời Đằng Tử Văn: "Anh tự chọn đi."

Ngôn Yến nghĩ nghĩ, lại hỏi Đằng Tử Văn: "Tề Hiền sao lại đột nhiên muốn kết hôn."

"Cũng không đột nhiên." Đằng Tử Văn nói, "Hắn cùng Lưu Tử Linh đã đính hôn, sớm muộn gì có một ngày như vậy."

Đằng Tử Văn đối với việc Tề Hiền muốn kết hôn tiếp thu không hề có chướng ngại, nhưng Ngôn Yến lại không làm được.

Gần đây Ngôn Yến có một bộ phim truyền hình quay cùng Bạch Cố, ngày hôm sau thời điểm nghỉ ngơi, Ngôn Yến không nhịn muốn hỏi Bạch Cố biết chuyện Tề Hiền sắp kết hôn sao.

Nhưng Ngôn Yến lại lo lắng Bạch Cố vốn dĩ không biết chuyện này, hắn vừa hỏi, liền thành người nói chuyện này cho Bạch Cố.

Ngôn Yến trong lòng không quyết được.

Cho dù hắn biết rõ, dù Tề Hiền không kết hôn, thậm chí không có vị hôn thê, ngoài miệng Bạch Cố nói cùng Tề Hiền đã kết thúc nhưng trong lòng lại đối Tề Hiền dư tình chưa xong, muốn cùng Tề Hiền ở bên nhau, cũng phi thường khó khăn.

Bạch Cố là con nuôi Tề gia, chỉ điểm này, đã tăng thêm vô số chướng ngại giữa hắn cùng Tề Hiền.

Đối mặt Bạch Cố tựa hồ không biết gì, Ngôn Yến cuối cùng vẫn là không đem vấn đề hỏi ra.

Ngôn Yến dày vò như vậy qua hai ngày, buổi sáng ngày thứ ba sau khi rời giường, trên tờ báo Khương quản gia đưa tới thấy tin Tề Hiền sắp sửa cùng Lưu Tử Kinh hỉ kết liên lí.

Ngôn Yến thời điểm nhìn thấy tin này, Đằng Tử Văn đang ngồi đối diện hắn một bên uống trà một bên xem báo kinh tế tài chính.

Ngôn Yến không cấm quay đầu hỏi Đằng Tử Văn, tin tức sao lại đưa loại tin này.

Đằng Tử Văn hơi kinh ngạc, không phải vì vấn đề Ngôn Yến, mà là thái độ Ngôn Yến.

Hắn phát hiện Ngôn Yến là thật sự để ý đối với chuyện kết hôn của Tề Hiền, hai ngày này đã nói bóng nói gió hỏi rất nhiều vấn đề.

Đằng Tử Văn nói cho Ngôn Yến, lấy thân phận Tề Hiền cùng Lưu Tử Linh, tin bọn họ kết hôn tin bị báo đăng ra rất bình thường.

Ngôn Yến nghe lý do Đằng Tử Văn đưa ra, trên lý trí biết chính xác như thế, báo chí làm như vậy không sai, nhưng trên tình cảm lại có chút vô pháp tiếp thu.

Bởi vì Bạch Cố cũng có thói quen xem báo.

Lúc này Ngôn Yến, đã quên mất, vô luận như thế nào tin Tề Hiền kết hôn Bạch Cố cũng sớm muộn gì cũng sẽ biết. Càng có lẽ, Bạch Cố đã sớm đã biết.

Ngôn Yến đang phát ngốc.

Đằng Tử Văn thu hồi báo chí, ngồi vào bên người Ngôn Yến.

Ngôn Yến hai ngày này dị thường làm hắn thập phần để ý.

"Ngôn Yến, em có thể nói cho anh rốt cuộc là nguyên nhân gì, làm em để ý hôn sự Tề Hiền như vậy không?" Đằng Tử Văn hỏi.

Đằng Tử Văn vẫn luôn nỗ lực học tập câu thông cùng Ngôn Yến.

Ngôn Yến muốn nói cho Đằng Tử Văn là bởi vì Bạch Cố, nhưng lại không nói nên lời.

Đằng Tử Văn thấy Ngôn Yến không chịu trả lời, thở dài.

Ngôn Yến có tâm sự, phản ứng đầu tiên vẫn quen đặt trong lòng. Này có phải chứng minh hắn còn chưa đủ tin cậy hay không?

Đằng Tử Văn vỗ vỗ tay Ngôn Yến, nói: "Không quan hệ. Chờ lúc em muốn nói lại nói cho anh."

"Thực xin lỗi." Ngôn Yến xin lỗi. Chuyện riêng của Bạch Cố hắn thật sự không thể tùy ý nói ra. Cho dù đối phương là Đằng Tử Văn.

Đằng Tử Văn trấn an mà nắm tay Ngôn Yến nhẹ nhéo, nói: "Đợi lát nữa anh đưa em đi bắt đầu làm việc?"

Ngôn Yến thấy Đằng Tử Văn phối hợp dời đề tài đi, cũng theo bậc thang đi xuống: "Anh không phải muốn đi công ty? Hai hướng ngược nhau. Quá phiền toái."

"Vì em, cái gì cũng không phiền toái." Đằng Tử Văn cười nói.

——

Tác giả có lời muốn nói: Chương sau hoặc chương sau nữa sẽ có ngược chút. Mọi người cùng đón chờ.

____

Editor có lời muốn nói: Mấy chương sau đề nghị cầm theo khăn giấy, có nhân vật sắp lĩnh cơm hộp roài ToT

Chương 22: Lễ vật thần bí

Edit: Ngộ

Ngôn Yến cuối cùng vẫn không để Đằng Tử Văn đưa hắn đi làm việc.

Buổi chiều Ngôn Yến sau khi kết thúc thông cáo, liền gọi điện thoại cho Bạch Cố.

Bạch Cố rất mau liền nhận điện thoại.

Ngôn Yến hỏi Bạch Cố ở nơi nào.

Bạch Cố nói mình ở nhà.

Ngôn Yến bảo Bạch Cố ở nhà chờ mình.

Bạch Cố trầm mặc một hồi, nói Ngôn Yến không cần nói nữa.

Ngôn Yến không nghĩ tới Bạch Cố sẽ cự tuyệt, nghĩ nghĩ, hỏi: "Anh nhìn thấy tin tức hôm nay rồi?"

"Thấy rồi." Bạch Cố nở nụ cười.

Ngôn Yến không biết tâm thái Bạch Cố lúc này đây như thế nào cười ra tiếng, dù sao tiếng cười Bạch Cố hắn nghe trong lòng khó chịu.

Bạch Cố nói với Ngôn Yến: "Tôi đã sớm biết hỉ sự này."

"Anh nói, đây là hỉ sự?" Ngôn Yến không thể tin tưởng hỏi.

"Bằng không đâu?" Bạch Cố thanh âm vẫn ôn ôn nhu nhu như cũ.

Ngôn Yến không còn lời gì để nói.

Bạch Cố nói với Ngôn Yến: "Hôn lễ ngày đó, cậu hẳn là sẽ cùng Đằng Tử Văn tới tham dự đi?"

Ngôn Yến do dự một hồi, trả lời khẳng định: "Ừ."

"Anh cũng sẽ tham dự sao?" Ngôn Yến ấp a ấp úng hỏi.

Bạch Cố cười nói: "Đương nhiên."

Ngôn Yến nghe vậy, hồi lâu không nói gì, trong lòng quyết định đến lúc đó nhất định phải hảo hảo bồi Bạch Cố*.

*Raw ghi Ngôn Yến

Bạch Cố bộ dáng tựa hồ hoàn toàn không bị bối rối vì hôn sự của Tề Hiền làm Ngôn Yến không nói nên lời an ủi.

Hai người đứt quãng hàn huyên trong chốc lát, sau đó liền kết thúc trò chuyện.

Sau đó Ngôn Yến liền trở về Thịnh Nguyên.

Hắn trở lại biệt thự không lâu, Đằng Tử Văn đã trở lại.

Ngôn Yến có một đoạn thời gian không nhìn thấy Thích Vũ theo sau Đằng Tử Văn.

Thích Vũ cùng Đằng Tử Văn khi trở về có công sự muốn nói.

Ngôn Yến rất tự giác nhường cho bọn hắn không gian nói chuyện.

Thích Vũ cùng Đằng Tử Văn nói chuyện liền nói tới lúc trời tối.

Sau khi nói xong công sự, Đằng Tử Văn giữ Thích Vũ ở lại cơm nước.

Thích Vũ đồng ý, sau đó toàn bộ hành trình liền nhìn lão bản cùng Ngôn thiếu tú ân ái* như thế nào.

*Show ân ái

Bữa cơm này Thích Vũ ăn đến nứt dạ dày, cuối cùng thập phần hối hận mình ở lại làm bóng đèn.

Sau cơm chiều Thích Vũ cáo từ, Ngôn Yến cùng Đằng Tử Văn đến hoa viên tản bước.

thời điểm trở lại trong phòng, Khương quản gia nói cho bọn họ, lễ phục đặt làm giao tới rồi.

Đằng Tử Văn vì thế kéo Ngôn Yến cùng trở về phòng thử quần áo.

Ngôn Yến rất là cạn lời.

Quần áo hắn đã có rất nhiều, có vài món lễ phục sau khi bắt được đến tay vẫn luôn không có mặc qua, Đằng Tử Văn sao lại đặt lễ phục mới.

Ngôn Yến hỏi Đằng Tử Văn sao lại nghĩ đến làm lễ phục mơi.

Đằng Tử Văn trả lời là vì chuẩn bị tham gia hôn lễ Tề Hiền.

Ngôn Yến nghe Đằng Tử Văn trả lời xong, cảm xúc đáy lòng càng thêm phức tạp.

Đằng Tử Văn lấy quần áo ra, giục Ngôn Yến thay.

Ngôn Yến tuy rằng đáy lòng không vui lắm, nhưng vẫn làm theo.

Hai người sau khi đổi xong quần áo, Đằng Tử Văn đẩy Ngôn Yến đến trước gương.

Đằng Tử Văn đứng ở sau lưng Ngôn Yến, duỗi tay từ phía sau bảo vệ hắn.

Thân ảnh hai người liền thành một cái chiếu vào trong gương.

"Không tồi." Đằng Tử Văn tựa hồ bình luận về lễ phục mới làm.

Ngôn Yến giương mắt nhìn thoáng qua, hai kiện quần áo đều giống như những bộ quần áo bình thường hay mặc, thập phần vừa người.

"Em cảm thấy thế nào? Có chỗ nào cần sửa hay không?" Đằng Tử Văn ở bên tai Ngôn Yến, thấp giọng hỏi.

Tai Ngôn Yến bị hơi thở hắn thổi đến run rẩy.

Lại lần nữa nhìn về phía gương.

Lần này nhìn lại thấy chỗ mà ban nãy nhìn không ra.

Quần áo trên người hắn cùng Đằng Tử Văn, cùng kiểu dáng, hoa văn tương tự, ngay cả phối màu cũng không sai biệt lắm.

Quả thực...... Giống như là trang phục tình nhân.

Trong gương Đằng Tử Văn mặt đầy ý cười.

Ngôn Yến chỉ chạm ánh mắt hắn một cái, liền lập tức cúi đầu.

"Chúng ta có thể không mặc bộ lễ phục này không?" Ngôn Yến hỏi Đằng Tử Văn.

Ngôn Yến hoàn toàn vô pháp tưởng tượng trong hôn lễ Tề Hiền, Bạch Cố xem triển lãm bộ dáng hắn cùng Đằng Tử Văn ân ái.

Người khác có thể làm như vậy, nhưng hắn không thể.

Bạch Cố là anh em tốt của hắn, hắn không muốn đâm một đao vào lòng Bạch Cố.

Đằng Tử Văn nghe vậy, cau mày, hỏi: "Vì cái gì? Nếu em không thích chỗ nào, có thể đem đi sửa. Hoặc là em thích bộ dáng gì, chúng ta làm một bộ nữa."

"Không phải không thích......" Ngôn Yến đáp.

"Đó là bởi vì cái gì?" Tươi cười trên mặt Đằng Tử Văn biến mất.

"Em...... Em còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt." Ngôn Yến tìm lý do.

Đương nhiên cái lý do này cũng là ý nghĩ thật sự trong lòng hắn.

Tuy rằng phần lớn người bên cạnh đều đã biết quan hệ của hắn cùng Đằng Tử Văn, nhưng hắn vẫn tình nguyện tiếp tục lừa mình dối người một thời gian.

Ánh mắt Đằng Tử Văn trong nháy mắt tối sầm xuống.

Ngôn Yến biết Đằng Tử Văn đại khái là sinh khí, vội vàng bắt lấy cánh tay hắn: "Tử Văn, thực xin lỗi, cho em chút thời gian. Em muốn có thể đường đường chính chính đứng ở bên cạnh anh."

Ngôn Yến sợ Đằng Tử Văn phủi tay rời đi.

Đằng Tử Văn thấy rõ cầu xin nơi đáy mắt Ngôn Yến, vốn dĩ tính buông ra lại thành ôm càng chặt, gắt gao mà ôm lấy Ngôn Yến.

Địa vị giữa bọn họ từ lúc bắt đầu đã không bình đẳng.

Cho nên dù Ngôn Yến chưa từng muốn hắn cho cái gì, người khác cũng sẽ không cho rằng như vậy.

Đằng Tử Văn rốt cuộc vẫn là ôm thật chặt.

Hắn nguyện ý cho Ngôn Yến nhiều thời gian, để Ngôn Yến có được càng nhiều tự tin.

——

——

Càng tới gần cửa ải cuối năm, ngày càng thêm bận rộn.

Ngôn Yến cảm thấy thời gian qua quá nhanh, hôn lễ Tề Hiền đảo mắt đã ở trước mắt.

Trước hôn lễ Tề Hiền cả đêm, Đằng Tử Văn bị bạn bè gọi ra ngoài, nói phải cho Tề Hiền một buổi tối độc thân cuối cùng.

Đằng Tử Văn không ở nhà, Ngôn Yến dứt khoát hẹn Bạch Cố cùng Triệu Hoa ăn tối.

Triệu Hoa bởi vì đêm đó có một buổi biểu diễn, tỏ vẻ thật đáng tiếc không thể tới.

Ngôn Yến vốn định khi có Triệu Hoa, có thể khuấy động không khí một chút, để Bạch Cố vui vẻ chút, lại không nghĩ rằng thời khắc mấu chốt Triệu Hoa rớt dây xích, cuối cùng chỉ có thể tự mình đem theo nguyên liệu nấu ăn tới nhà Bạch Cố.

Bữa tối là Bạch Cố và Ngôn Yến cùng nhau làm.

Bạch Cố không chủ động nhắc tới chuyện hôn lễ Tề Hiền, Ngôn Yến cũng liền không đề cập đến.

Hai người nhàm chán trò chuyện thời tiết cùng thời sự gần đây.

Nhưng Ngôn Yến càng nói càng nhiều.

Bạch Cố thành ra lại nói ít.

Ngôn Yến liền tưởng, Bạch Cố quả nhiên vẫn là để ý Tề Hiền.

Bất quá việc đã đến nước này, hắn cũng chỉ có thể hy vọng Bạch Cố có thể thật sự quên Tề Hiền sớm một chút.

Hôn sự của Tề Hiền là ván đã đóng thuyền, tin tưởng này đủ để cho Bạch Cố hết hy vọng.

Ăn xong cơm chiều, Ngôn Yến cùng Bạch Cố ngồi ở trên sô pha xem phát sóng trực tiếp buổi biểu diễn của Triệu Hoa.

Triệu Hoa hát mới nghe được một nửa, chuông cửa nhà Bạch Cố đột nhiên vang lên.

Bạch Cố lập tức đứng lên, lúc Ngôn Yến còn chưa kịp phản ứng lại.

Ngôn Yến bị động tác của Bạch Cố dọa sợ.

"Tôi đi mở cửa." Bạch Cố nói, đi hướng cửa.

Ngôn Yến cũng đứng lên theo, nghĩ thầm sẽ là ai lúc này tới gõ cửa.

Bạch Cố mở cửa, trước cửa là một nam thanh niên.

Bạch Cố sửng sốt.

Đối phương mở miệng nói: "Xin hỏi là Bạch Cố tiên sinh sao?"

Bạch Cố gật đầu: "Phải, là tôi, xin hỏi cậu là?"

Nam thanh niên hai tay đưa qua một cái hộp lớn: "Đây là Lưu Tử Linh Lưu tiểu thư để tôi đưa lại đây, xin ngài ký nhận một chút."

Ngôn Yến đã sắp chạy tới bên người Bạch Cố, nghe được tên Lưu Tử Linh, ngẩn ra, quay đầu nhìn Bạch Cố.

Bạch Cố lại không đáp lại ánh mắt Ngôn Yến, mà thẳng tắp nhìn người cầm hộp đừng trước cửa trong chốc lát, mới ngơ ngác nói: "Được."

Bạch Cố kí tên xong, nói cảm ơn nam thanh niên mang đồ tới, chờ đối phương xoay người, đóng cửa lại.

Ngôn Yến theo Bạch Cố trở lại phòng khách.

Bạch Cố đem hộp đặt lên bàn trà.

Ngôn Yến hỏi Bạch Cố: "Đây là cái gì?"

Nghĩ tới chuyện Lưu Tử Linh đưa đồ tới, trong lòng hắn luôn cảm thấy có vài phần vi diệu.

Bạch Cố duỗi tay sờ sờ hộp, sau đó bắt đầu mở ra: "Tôi cũng muốn biết."

Một bên nói, một bên mỉm cười.

Nụ cười kia làm Ngôn Yến nhìn đến trong lòng một trận lạnh lẽo.

Bạch Cố mở hộp ra, sau khi thấy rõ đồ, hai người đều ngây ngẩn cả người.

Trong hộp là một bộ tây trang.

Bạch Cố cười nhẹ hai tiếng, đem hộp ném về lại bàn trà.

Ngôn Yến mạc danh thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Hắn còn tưởng rằng bên trong là cái gì.

Bạch Cố ngồi nhìn cái kia hộp một hồi, sau đó lại giơ tay đi cầm tây trang: "Không nghĩ tới chi dâu tương lai lại săn sóc tôi như vậy. Tôi cũng không thể cô phụ một mảnh tâm ý của chị ấy. Ngôn Yến, tôi thử quần áo một lần. Cậu giúp tôi nhìn xem có hợp hay không."

Bạch Cố nói.

Ngôn Yến trầm mặc gật gật đầu.

Bạch Cố lấy tây trang ra, đột nhiên, một đồ vật "Đông" một tiếng rớt trên mặt đất, còn lăn hai vòng.

Ngôn Yến cúi đầu xem, là một cái hộp nhỏ.

Chương 23: Hôn lễ của Tề Hiền

Chương này hiện tại đã bị thất lạc và Ngộ hổng có tìm thấy, đại khái là sau đoạn nhặt chiếc hộp lên, cuối chương là cảnh hôn lễ của Tề Hiền, Ngôn Yến và Triệu Hoa tới trước, NY gọi điện thoại với ĐTV.

Chương 24: Ngôn Yến ngủ ngon

Edit: Ngộ

Bạch Cố cũng nhìn thấy Ngôn Yến cùng Triệu Hoa, cách có chút xa hướng bọn họ mỉm cười.

Ngôn Yến ấn tắt di động, thả lại túi, vỗ vỗ Triệu Hoa, nói: "Bạch Cố tới."

Ngôn Yến còn chú ý, trên người Bạch Cố thật sự mặc kiện lễ phục Lưu Tử Linh đưa tới kia.

Ngôn Yến trong lòng đột nhiên toát ra một suy nghĩ, Bạch Cố không phải là mặc quần áo này ngồi trên sô pha một đêm đi?

Triệu Hoa Ngôn Yến hỏi: "Bạch Cố ở nơi nào?"

Ngôn Yến cưỡng chế cảm xúc phức tạp trong lòng, hướng chỗ Bạch Cố đi tới nâng nâng cằm.

Triệu Hoa nhìn thấy Bạch Cố, cũng mỉm cười.

"Bạch Cố, hai tháng không gặp đi?" Triệu Hoa người thứ nhất thấy Bạch Cố lại đây, liền chào hỏi.

Bạch Cố cười cười.

"Vừa rồi gọi điện cho cậu sao lại mãi không nhận." Triệu Hoa hỏi.

Ngôn Yến cũng mang theo nghi vấn tương tự nhìn Bạch Cố.

Bạch Cố trên mặt hiện lên xin lỗi: "Ngại quá, tôi vừa nãy lúc ra cửa quên mang di động."

Thấy Bạch Cố xin lỗi, Ngôn Yến cùng Triệu Hoa vội nói không có việc gì.

Cách lúc bắt đầu hôn lễ còn có một đoạn thời gian, ba người tìm cái bàn trên mặt cỏ ngồi xuống.

Một đầu khác, Đằng Tử Văn sau khi dặn Ngôn Yến tới chỗ mình, liền đến phòng nghỉ.

Đằng Tử Văn bắt đầu chờ Ngôn Yến, đợi hồi lâu đều không thấy Ngôn Yến.

Đằng Tử Văn không cao hứng.

Tề Hiền đang vội vàng chiêu đãi khách nhân thấy thế, tận dụng mọi thứ đả kích Đằng Tử Văn.

Đằng Tử Văn còn chưa kịp phản kích, mẹ Tề Hiền đã xuất hiện.

Tề Hiền tức khắc an tĩnh lại.

Mẹ Tề hỏi Tề Hiền, có nhìn thấy Bạch Cố hay không.

Tề Hiền lắc lắc đầu.

Mẹ Tề nói cho Tề Hiền, bà không liên hệ được với Bạch Cố, điện thoại Bạch Cố không có người nhận.

Tề Hiền sắc mặt tức khắc liền không được tốt.

"Tử Linh nói với mẹ, Tiểu Cố hôm nay là phù rể. Con thật sự không nhìn thấy hắn?" Mẹ Tề lại hỏi Tề Hiền một lần.

Tề Hiền bị lời tỏng miệng mẹ mình làm cho bất ngờ, tùy cơ lạnh nhạt lắc đầu nói: "Chúng con đã rất lâu không gặp mặt."

Mẹ Tề nửa tin nửa ngờ nhìn hắn một cái, sau đó nói: "Mẹ đây đợi lát nữa để quản gia đến chung cư hắn nhìn xem."

Mẹ Tề đi rồi, Tề Hiền cúi đầu một bộ trầm tư.

Đằng Tử Văn chụp một chưởng trên lưng hắn: "Tìm em trai cậu làm phù rể? Hai anh em cậu đã hòa hảo?"

Tề Hiền không rên một tiếng.

Đằng Tử Văn nói: "Tôi còn nhớ rõ trước kia Bạch Cố thích đi theo phía sau câu làm tuỳ tùng, sau này các cậu nháo không thể hiểu được, tôi còn có đoạn thời gian không quen."

Tề Hiền kéo kéo khóe miệng cười cười, nói: "Cậu từ bao giờ thích nhớ chuyện cũ như vậy?"

Đằng Tử Văn cũng chỉ là nhất thời cảm khái, thấy Tề Hiền không muốn nói chuyện trước kia, cười lắc lắc đầu, sau đó ngậm miệng không nói.

——

——

Ngôn Yến cùng Bạch Cố Triệu Hoa ngồi ở ngoài chưa bao lâu, liền tiến vào giáo đường.

Sau khi tiến vào giáo đường, Bạch Cố cùng Ngôn Yến cùng Triệu Hoa tách ra.

Bạch Cố hiện tại trên danh nghĩa vẫn là con nuôi Tề gia, hắn có nơi hắn nên đến.

Chờ khách khứa đến đông đủ, thời gian vừa lúc, mọi người lập tức vào chỗ.

Hôn lễ sau khi bắt đầu, Ngôn Yến rốt cuộc thấy được người Tề gia hắn tìm mấy lượt qua lại đều không nhìn thấy Bạch Cố.

Ngôn Yến trăm triệu không nghĩ tới, Bạch Cố lấy thân phận phù rể tham dự hôn lễ Tề Hiền.

[Ngộ: Nào, đến giờ khẩu nghiệp rồi bà con]

Ngôn Yến đột nhiên đau lòng vì Bạch Cố.

Ngôn Yến nhìn Bạch Cố phát ngốc, Triệu Hoa bên người đâm đâm hắn, nói: "Ngôn Yến, cậu không sao chứ?

Hắn như thế nào sẽ có việc.

Dù thật sự có người có việc, người kia cũng không phải hắn.

Ngôn Yến quay đầu nhìn Triệu Hoa lắc lắc đầu, lại không biết hốc mắt mình đã đỏ lên.

Triệu Hoa hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, thấy thế trong lòng sốt ruột, lại không dám nói lung tung.

Đúng lúc này, Triệu Hoa nhìn thấy một người ngồi xuống bên cạnh Ngôn Yến.

Triệu Hoa tức khắc thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Hắn chưa từng dùng ánh mắt cảm kích như vậy nhìn Đằng Tử Văn.

Ngôn Yến nhận thấy Đằng Tử Văn đã đến, trong ánh mắt của ôn nhu Đằng Tử Văn, cái mũi càng chua, nước mắt lập tức rớt ra.

Đằng Tử Văn cơ hồ là lập tức từ trong túi lấy ra khăn tay, lau nước mắt cho Ngôn Yến.

Triệu Hoa ngồi một bên, lại nỗ lực rụt rụt sang bên cạnh, cảm thấy hai mắt của mình đều bị lóe mù.

Đồng thời Triệu Hoa nhìn quanh một vòng.

Cũng may hiện tại khách khứa dưới ánh sáng tương đối tối, ánh đèn cùng phần lớn lực chú ý của mọi người đều tập trung vào người trên đài, chỗ hắn cùng Ngôn Yến ngồi là vị trí cuối cùng, cho nên tựa hồ không có người nào chú ý tình cảnh bên này.

Ngôn Yến hít hít cái mũi, nhịn xuống khó chịu trong lòng, nhìn phía trước.

Tề Hiền cùng Lưu Tử Linh đang trao nhẫn.

Bạch Cố mang theo nụ cười ôn hòa nhìn một màn này.

Ngôn Yến lại hoảng hốt nhìn thấy Bạch Cố đang rơi lệ.

Tề Hiền cùng Lưu Tử Linh sau khi trao đổi xong nhẫn, toàn trường vang lên tiếng vỗ tay.

Bạch Cố cũng dùng sức vỗ tay, bộ dáng phảng phất thật sự rất cao hứng.

Đằng Tử Văn thấy Ngôn Yến nhìn chằm chằm trên đài, trong lòng đột nhiên toát ra một ý tưởng, hắn cùng Ngôn Yến có phải cũng nên tổ chức một hôn lễ như vậy hay không.

Quá trình kế tiếp trong hôn lễ, Bạch Cố mặt vẫn luôn mang ý cười ôn hòa mà xem, còn phối hợp yêu cầu của Lưu Tử Linh theo chân bọn họ chơi hai trò chơi nhỏ.

Ngôn Yến nhìn đến cuối cùng, đều không đành lòng, cả người dựa vào trên người Đằng Tử Văn, đầu để ở bả vai Đằng Tử Văn.

Đằng Tử Văn cho rằng Ngôn Yến là xem đến cảm động, duỗi tay vỗ bả vai Ngôn Yến.

Ngay sau hôn lễ, chính là tiệc cưới.

Đằng Tử Văn cùng Ngôn Yến không công bố quan hệ chính thức, cho nên mẹ Tề an bài chỗ ngồi hai người ở hai bàn.

Bạch Cố cũng cũng không ngồi vào bàn chủ nhân kia, mà là ngồi xuống bàn Ngôn Yến.

Ngôn Yến nhìn thấy khóe miệng Bạch Cố vẫn nhếch lên như cũ, nghĩ thầm Bạch Cố có phải đã không này ra biểu tình khác được nữa hay không.

Bạch Cố một bộ thực hay nói, cùng khách khác trên bàn nói chuyện với nhau.

Tề Hiền cùng Lưu Tử Linh tới các bàn kính rượu, rất mau liền tới bàn Ngôn Yến.

Thời điểm hai người bọn họ lại đây, Tề Hiền nhìn chằm chằm Bạch Cố. Lưu Tử Linh gắt gao kéo Tề Hiền.

Bạch Cố giơ chén rượu lên, tự mình đảo mãn, đầu tiên là đối với Tề Hiền nói: "Anh, một ly này kính anh, cảm ơn anh trước kia chiếu cố em. Về sau chiếu cố chị Tử Linh cho tốt."

Bạch Cố nói xong, một ngụm uống hết ly rượu, sau đó lại tự rót cho mình một chén rượu, hướng tới Lưu Tử Linh nói: "Chị Tử Linh, một chén rượu này em kính chị, về sau anh trai em liền giao cho chị chiếu cố."

Ly sứ trong tay Lưu Tử Linh cùng ly pha lê trong tay Bạch Cố khẽ chạm: "Chị sẽ chiếu cố tốt anh trai em."

Bạch Cố cười, lại một ngụm uống hết chén rượu, tiếp theo lại rót ly thứ ba.

Lần này hắn nâng chén là đối với hai người Tề Hiền cùng Lưu Tử Linh, nói lời chúc: "Anh trai, chị dâu, hy vọng hai người hạnh phúc mỹ mãn."

Uống xong ba ly rượu này, Bạch Cố liền ngồi trở về.

Tề Hiền cùng Lưu Tử Linh tiếp tục kính rượu những người khác trên bàn, kính xong, liền đi bàn tiếp theo.

Ngôn Yến quan sát Bạch Cố, quả nhiên nhìn thấy dư quang Bạch Cố còn theo Tề Hiền.

Tề Hiền như có cảm giác, quay đầu lại, lại chỉ đối thượng ánh mắt Ngôn Yến.

Tề Hiền đối với Bạch Cố cười cười, lại quay lại đầu.

Ngôn Yến không khỏi vươn tay, nắm lấy một cái tay khác của Bạch Cố.

Thống khổ cầu mà không được, hắn cũng hiểu.

Bạch Cố cố cứng rắn hồi lâu, lúc này cũng không cự tuyệt Ngôn Yến an ủi, yên lặng cầm chặt Ngôn Yến.

Triệu Hoa ánh mắt quỷ dị đánh giá Ngôn Yến cùng Bạch Cố.

Hắn cảm thấy ở thời điểm hắn không có mặt, giữa Ngôn Yến cùng Bạch Cố đã xảy ra sự tình gì.

Bọn họ tuyệt đối có chuyện gạt mình. Triệu Hoa nghĩ.

Tiệc của Tề Hiền cùng Lưu Tử Linh mãi cho đến đêm khuya mới kết thúc.

Các tân khách đều lục tục rời đi.

Đằng Tử Văn cùng mấy phú thương khác, đi ra ngoài trước Ngôn Yến một bước.

Ngôn Yến cùng Triệu Hoa Bạch Cố cùng đi ra ngoài.

Triệu Hoa uống hơi nhiều, may mắn có tài xế đang chờ, vì thế đi trước một bước.

Ngôn Yến cùng Bạch Cố tiễn Triệu Hoa, Ngôn Yến hỏi Bạch Cố chuẩn bị trở về như thế nào, mời Bạch Cố ngồi xe mình.

Bạch Cố cự tuyệt, nói mình có thể tự trở về.

Ngôn Yến không yên tâm.

Lúc này Ngôn Yến nhìn thấy mẹ Tề đã đi tới.

Mẹ Tề nói với Bạch Cố: "Để Tiểu Lý đưa con trở về đi."

Đối mặt với mẹ nuôi, Bạch Cố không cự tuyệt.

Mẹ Tề lại đây giống như chỉ vì nói một câu như vậy, nói xong liền rời đi.

Ngôn Yến bồi Bạch Cố đứng trong chốc lát, chờ xe đưa Bạch Cố trở về lại đây.

Ngôn Yến nhìn Bạch Cố lên xe, mới trở lại trên xe mình.

Tài xế đem xe cách một khoảng cách, Ngôn Yến mới phát hiện Đằng Tử Văn không đi về trước.

Bởi vì xe Đằng Tử Văn đang ngừng ở ven đường phía trước.

Đằng Tử Văn gọi cho Ngôn Yến, bảo Ngôn Yến lên mình xe.

Ngôn Yến lúc này rất muốn có người có thể bồi mình, trái phải nhìn xung quanh một chút, liền nhanh chóng lẻn đến xe Đằng Tử Văn.

Hai người ngồi cùng chiếc xe về Thịnh Nguyên.

Trên đường về nhà, Ngôn Yến vẫn luôn ôm Đằng Tử Văn.

Đằng Tử Văn đối Ngôn Yến đột nhiên dính người như thế, hưởng thụ đồng thời lại cảm thấy trong lòng có chút bất an.

Ngôn Yến về đến nhà, tắm xong, chờ lúc Đằng Tử Văn vào phòng tắm, lấy di động ra hỏi Bạch Cố về đến nhà chưa.

Hắn nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không yên tâm, muốn gọi điện thoại hỏi một chút.

Điện thoại rất nhanh được nhận.

Thanh âm Bạch Cố từ đầu kia truyền đến.

Bạch Cố nói cho Ngôn Yến mình đã về đến nhà, vừa mới tắm rửa xong, đang chuẩn bị ngủ.

Ngôn Yến bảo Bạch Cố nhanh nghỉ ngơi đi. Hảo hảo ngủ một giấc.

Bạch Cố mềm nhẹ đồng ý. Sau đó nói với Ngôn Yến: "Ngôn Yến, ngủ ngon."

"Ngủ ngon." Ngôn Yến mỉm cười đáp lại.

Chương 25: Bạch Cố đi rồi

Chương này mn lên giải pass nhé hehe

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro