Chương 63: Vợ chồng chia nhau ra hành động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau, một cô gái thò đầu ra cửa sổ, liếc mắt nhìn quanh dưới lầu, bên dưới có vài người đàn ông cao to đi qua đi lại tuần tra xung quanh, Thanh Thánh Huy canh phòng quả là nghiêm ngặt. Kim Ngưu vươn tay phải ra ngoài cửa sổ vẫy vẫy người đàn ông đang đi tuần ở dưới lầu, sau đó lớn tiếng nói, "Này, cảm phiền mang nước nóng lên đây, rồi chuẩn bị bữa sáng, tôi muốn uống sữa đậu nành nguyên chất có xát vỏ, không thêm đường, với lại lấy thêm mấy cái bánh bao nữa!"

Bốn phía trống không, tiếng gọi của Kim Ngưu theo gió trôi đi lưu lại chút dư âm. Lục Bảo Bình đang đứng cạnh giường mặc quần áo có chút dở khóc dở cười, lần này Thanh Thánh Huy sắp phải đau đầu rồi đây, cô vợ nhỏ của anh là một người đầy chủ kiến.

Mấy người đàn ông đứng dưới lầu ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra giọng nói, thì ra là cô gái bị quản thúc ngày hôm qua. Sữa đậu nành nguyên chất không thêm đường, mang cho cô uống thì cũng không có gì đáng nói, đằng này còn phải là sữa đậu nành có xát vỏ. Thôi đi, tất cả mọi người đều chẳng thèm nhìn Kim Ngưu, nên làm cái gì thì làm cái đó, Kim Ngưu nhướng mày, xoay người lại nhún vai một cái với Lục Bảo Bình, "Xem ra, Thanh Thánh Huy không xem trọng anh rồi, muốn kéo anh nhập hội, mà mang nước nóng và chuẩn bị bữa ăn sáng cũng không làm được."

Tiếng nói vừa dứt, tiếng gõ ngoài cửa phòng vang lên, Lục Bảo Bình bước tới mở cửa, Liễu Lăng bưng một cái khay đứng bên ngoài, trong khay để bốn cái bánh bao và hai ly sữa.

Kim Ngưu vỗ tay, đi thẳng ra cửa phòng nhận lấy khay đồ ăn từ tay Liễu Lăngrồi đặt lên cáibàn thấp, "Chậc chậc, Liễu Lăng, bộ đồ ngày hôm qua vứt đi rồi hả? Phía trên có để lại dấu chân to mà tôi tự in lại đó."

Lời này nói ra có cảm giác giống như đây là người quen biết với Liễu Lăng, nhưng trong đôi mắt của một Liễu Lăng cuồng sạch sẽ đều là hờ hững, không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì. Quần áo bị người đàn bà Thủy Ly Ly chết tiệt kia xé rách,nên sớm đã bị hắn vứt bỏ.Về phần Thủy Ly Ly, đã bị một đám chó hung mãnh cắn xé mà chết, bộ dáng chết vô cùng thê thảm. Chọc đến người phụ nữ của hắn sẽ không có kết quả tốt đẹp, món nợ với Kim Ngưu, hắn ghi ở trong lòng, hiện tại, cha nuôi ra lệnh không đượcxuống tay với Kim Ngưu. Trong đầu Liễu Lăng tất cả đều là dấu chấm hỏi, chẳng phải lúc đầu,cha nuôi đã ra lệnh truy sát Kim Ngưu nhưng bây giờ lại nói không được động đến cô.

Kim Ngưu thấy Liễu Lăng không nói lời nào liềnlấy tay đẩy đẩy Liễu Lăng tống ra khỏi phòng. Tay giữ ở mép cửa, Kim Ngưu thò đầu ra cười với Liễu Lăng, nói, "Liễu Lăng, còn thiếu bình nước nóng, mang một bình lên nhé." Nhẹ nhàng nóixong một câu, Kim Ngưu liền"ầm" một tiếng đóng cửa phòng lại.

Ngoài cửa phòng truyền đến tiếng đấm vào tường, Liễu Lăng bị chọc cho tức điên lên, mẹ nó, cho tới bây giờ cũng không có ai dám sai bảo hắn như vậy. Cho dù là hắn chủ động mang bữa sáng cho bọn họ? Buồn cười, đó chỉ là bất đắc dĩ, để tỏ lòng hữu nghị của Thanh Thánh Huy đối với Lục Bảo Bình cũng như muốn thể hiện thành ý lôi kéo Lục Bảo Bình vào Thanh Thánh Huy. Thôi, giữ được núi xanh, lo gì thiếu củi đốt, một ngày nào đó, hắn sẽ chỉnh cho Kim Ngưu đến một mảnh cũng không còn! Kim Ngưu thú vị hơn Thủy Ly Ly, Liễu Lăng hắn sẽ không giết Kim Ngưungay, mà sẽ từ từ hành hạ cô, hắn có cách của hắn!

"Ông xã, uống sữa cho đẹp da." Kim Ngưu bưng một ly sữa đưa cho Lục Bảo Bình, mà bản thân mình cũng cầm một cái bánh bao bắt đầu ăn.

Bàn tay thon dài cầm lấy ly sữa bà xã đưa tới, Lục Bảo Bình ngửa đầu uống vài ngụm, chỉ là uống ba ngụm đã hết nửa ly sữa. Hầu kết gợi cảm hấp dẫn xoay động, Lục Bảo Bình vươn đầu lưỡi liếm một vòng sữa còn dính quanh miệng.

Đàn ông ấy mà, uống sữa tươi thì động tác có chút mạnh bạo, khó tránh khỏi dáng vẻ tục tằn, nhưng khi Lục Bảo Bình làm lại vô cùng tự nhiên, vừa mang khí phách cao quý, vừa đẹp mắt. "Làm việc gì cũng đẹp trai", trong lòng Kim Ngưu bỗng vụt qua một câu nói...

Thật là "làm việc gì cũng đẹp trai" sao. . . Lại nhớ đến chuyện trên giường, Kim Ngưu suy tư, bà nó, cô cơ hồ vẫn cảm thấy đau nhức, hoàn toàn chưa nhìn kỹ biểu cảm của Lục Bảo Bình. Trong ấn tượng, cô chỉ nhớ đến động tác mãnh liệt và tiếng gầm gừ trầm thấp của anh.

"Ăn bánh bao cũng không tập trung, cái đầu nhỏ này lại đang nghĩ đến chuyện gì rồi đúng không?" Lục Bảo Bình đã uống xong ly sữa, cầm đáy ly gõ nhẹ lên đầu của Kim Ngưu.

Liếc mắt nhìn Lục Bảo Bình, Kim Ngưu liền cầm một cái bánh bao từ đĩa sứ trắng, tay còn lại nâng cằm Lục Bảo Bình lên, ở hai bên dưới cằm dùng sức bấm nhét cái bánh bao vào trong miệng Lục Bảo Bình.

Bởi vì đột nhiên miệng bị nửa cái bánh bao lấp vào làm cho ánh mắt Lục Bảo Bình bị căng đến híp lại một chút, còn hai má lại phồng lên, bộ dạng này trông rất buồn cười.

Kim Ngưu không nể tình mà nở nụ cười, một tay lắc lắc, tay còn lại cầm ly sữa lên chuẩn bị uống. Cái ly còn chưa đến gần miệng thì bị Lục Bảo Bình đoạt đi.

"Cười đến vui vẻ như vậy, sữa mới vừa uống vào chắc sẽ phun ra. Chờ cười đủ rồi, em hẵng uống." Tay phải Lục Bảo Bình cầm bánh bao, tay trái cầm ly sữa.

"Anh ăn bánh bao của anh đi, đợi lát nữa phải đi đàm phán với Thanh Thánh Huy, không biết Thanh Thánh Huy đưa ra thứ gì mà hấp dẫn anh đến vậy." Kim Ngưu vừa ăn bánh bao vừa nói.

Hấp dẫn? Lục Bảo Bình cười to, Kim Ngưu chính là "thứ hấp dẫn" nhất, chẳng phải Thanh Thánh Huy đã "mời" được cô đến đây sao! Chính xác mà nói, Thanh Thánh Huy muốn thể hiện thành ý thì thủ lĩnh của bọn họ phải đích thân lộ diện chứ không phải là mấy thuộc hạ.

"Cốc cốc", tiếng gõ cửa truyền tới, Kim Ngưu vừa ăn bánh bao vừa đi tớicửa phòng để mở cửa, gương mặt Liễu Lăng lần nữa xuất hiện ngoài cửa phòng, tay cầm một bình nước sôi màu xanh dương.

"Liễu Lăng, làm tốt lắm!" Kim Ngưu nhận lấy bình nước sôi. Lúc này, thân hình Lục Bảo Bình từ bên hông bỗng chen ngang giữa hai người.

Ánh mắt Liễu Lăng phút chốc lạnh xuống, đối với Lục Bảo Bình bình ổn nói, "Thượng tá Bình, rửa mặt rồi, ăn sáng cũng đã xong, vậy xin mời xuống dưới lầu. Về phần người phụ nữ của anh, trước mắt, phải ở lại trong phòng."

Dùng kế sách cách lyđây mà, Kim Ngưu "chậc chậc" hai cái, không nói gì, cũng không chờ Lục Bảo Bình trả lời lập tức đóng cửa phòng lại. "Người đàn ông của tôi bị tôi khóa vào dây lưng quần rồi, nếu như các người muốn mời anh ấy đi đâu, tất nhiên là tôi cũng phải đi theo đấy."

Những lời này rơi vào tai Liễu Lăng, nếu như trong miệng hắn đang ngậm cái gì, nhất định sẽ không kiềm được mà phun ra! Mà Lục Bảo Bình đứng bên cạnh Kim Ngưu cũng kinh ngạc một phen.

Có câu "miệng nói ra lời làm người ta kinh ngạc", thì đây thực sự là miệng nói ra những lời làm người ta kinh ngạc!

"Ăn bánh bao của anh đi, em đi đánh răng rửa mặt đây." Kim Ngưu nhìn Lục Bảo Bình nói, sau đó, ngửa đầu uống một hơi cạn ly sữa. Tiếp đó, chân bước nhanh đến phòng tắm.

Trong nháy mắt ly sữa trống trơn, trong phòng tắm có tiếng đánh răng, mà lúc này, trong đầu của Lục Bảo Bình chỉ nghĩ đến câu nói kia, người đàn ông của tôi bị tôi khóa vào dây lưng quần. Khóe môi Lục Bảo Bình khẽ nhếch lên một nụ cười khổ, dây lưng quần sao?

Liễu Lăng đứng ở ngoài cửa phòng sững sờ một lúc, ngẩng đầu lên liếc nhìn cửa phòng, cuối cùng hừ nhẹ một tiếng đi xuống cầu thang. Đây mà là phụ nữ sao? Có người phụ nữ nào lại nói muốn chốt người đàn ông của mình trên dây lưng quần, Lục Bảo Bình cưới phải một cô vợ hung hãn rồi. Phụ nữ như vậy, đặc biệt khó dạy bảo đây.

Dưới bậc thang vuông, Nam Cung Bân đứng thẳng người, nhìn Liễu Lăng đang đi từ trên cầu thang xuống, gương mặt lạnh lùng vạn năm không đổi của Liễu Lăng gần như vặn vẹo, không biết đã trải qua chuyện thê thảm gì.

"Cậu có biết người phụ nữ kia nói gì không?!" Liễu Lăng Nhất đi xuống cầu thang to giọng nói với Nam Cung Bân, Nam Cung Bân vẫy tay, đôi mắt dưới gọng kính màu vàng cười cười, "Người mang gương mặt băng sơn như cậu đây cũng có lúc thay đổi, bộ dáng vừa rồi của cậu, thật giống như bị người ác chỉnh vậy."

Đôi mắt Liễu Lăng bắn ra tia lạnh lùng, cuối cùng ho khan một tiếng, "Lục Bảo Bình bị vợ anh ta khóa vào dây lưng quần, nếu như cha nuôi muốn gặp Lục Bảo Bình thì vợ anh ta cũng muốn đi theo."

Đôi mắt dưới gọng kính màu vàng rõ ràng sửng sốt một chút, sau khi khôi phục lại bình thường, Nam Cung Bân cười khẽ, lý lẽ giải thích kiểu này đoán chừng từ miệng Kim Ngưu nói ra.

"Tôi đến báo cho cha nuôi. Trước tiên, cậu đi xử lý chuyện ở phòng chó đã, vì Thủy Ly Ly chết ở đó máu thịt be bét, nên cậu xử lý sạch sẽ một chút." Ý tứ rõ ràng rất âm u rất kinh hãi, nhưng lúc Nam Cung Bân nói ra trên mặt mang theo ý cười.

"Tôi rất ghét những thứ dơ bẩn, điểm này cậu biết rất rõ mà, phái thủ hạ sang đó làm đi. Hôm nay, cha nuôi thật sự muốn đàm phán với Lục Bảo Bình?" Liễu Lăng nhăn mày lại, cha nuôi không dễ dàng gặp người, thường ngày, công việc của Thanh Thánh Huy đều do hắn và Nam Cung Bân xử lý. Chuyện còn lại bên Pháp,tạm thời để cho mẹ của Trì Lăng Hạo lo liệu.

Vừa dứt lời, phía trước xuất hiện một bóng người màu xám, người này thân hình cao lớn, có thể do phần lưng bị thương, lưng bị còng xuống chút.

Trên mặt Nam Cung Bân và Liễu Lăng đều nghiêm túc, "Cha nuôi." Hai người cùng kêu lên.

"Ừ." Người đàn ông trung niên đáp lại một tiếng, giọng nói rất khàn và nhỏ.

"Cha nuôi, có phải lưng lại đau phải không?" Nam Cung Bân đi tới, trân quý đưa tay xoa xoa lưng cho người đàn ông trung niên.

"Cha chỉ gặp Lục Bảo Bình." Sau khi người đàn ông trung niên nói xong, đưa tay cầm ly trà nâng lên từ từ uống một hớp trà nóng. Tạm thời không thể gặp Kim Ngưu, cho dù sớm muộn cũng sẽ gặp. Kim Ngưu, ha ha, bây giờ con bé này đã rất khác trước.

"Chuyện này không cần chúng ta bận tâm, Lục Bảo Bình sẽ nghĩ cách. Lục Bảo Bình cũng muốn nói chuyện với Thanh Thánh Huy, không chỉ chúng ta muốn nói chuyện với anh ta. Các con tốt nhất là nên trông chừng Kim Ngưu cẩn thận, khi nào Lục Bảo Bình xuống thì dẫn anh ta đến chỗ cha." Sau khi nói xong, người đàn ông trung niên lập tức bước ra khỏi cửa tiến về căn nhà nhỏ phía xa.

Người đàn ông trung niên nói trúng suy nghĩ của Lục Bảo Bình.Trong lòng Lục Bảo Bình hiểu rất rõ, thủ lĩnh của Thanh Thánh Huy chỉ muốn gặp một mình anh. Một người thần bí như vậy, xem ra người của Thanh Thánh Huy cũng chưa từng biết đến vị thủ lĩnh này, hơn nữa ra mặt hành sựđã có Liễu Lăng và Nam Cung Bân chu toàn mọi việc trong ngoài Thanh Thánh Huy.

Nhưng, lúc này. . . chắc chắn Kim Ngưu sẽ không để cho anh đi một mình, anh nên trấn an bà xã như thế nào đây, ví như, nói với cô rằng, anh sẽ không có chuyện gì. Lục Bảo Bình ho khan một tiếng, hi vọng làm cho Kim Ngưu chú ý.

Kim Ngưu ngồi trên ghế, chỉ dành cho Lục Bảo Bình ánh mắt hờ hững, rồi nghiêng đầu sang chỗ khác, "Người muốn gặp anh nhất định là thủ lĩnh của Thanh Thánh Huy, vừa rồi em chỉ thử thăm dò một chút, tại sao thủ lĩnh của Thanh Thánh Huy chỉ muốn gặp anh? Từ trước đến nay bà xã của anh giữ miệng giữ mồm, cho dù nhìn thấy thủ lĩnh, cũng sẽ không nói nhiều một câu. Chẳng lẽ. . ." Kim Ngưu chợt nhíu mày.

Lục Bảo Bình tới bên cạnh, khom lưng ôm lấy Kim Ngưu, "Chẳng lẽ, thủ lĩnh của Thanh Thánh Huy sợ gặp em? Hay em là nội gián được phái đến đây để theo dõi anh?" Giọng điệu Lục Bảo Bình pha chút hài hước ở bên tai Kim Ngưu thở dài nói.

Lập tức giơ tay lên cho Lục Bảo Bình một hạt dẻ, "Con mẹ nó, nói tiếng người."

Cúi đầu cọ xát trên cổ Kim Ngưu, "Bà xã, mẹ anh cũng là mẹ em, bà rất muốn gặp em. Lần này, anh kết hôn, lại còn tiền trảm hậu tấu, xem ra bà rất tức giận, người bề trên đều có tư tưởng này."

"Thanh Thánh Huy chờ không nổi rồi, anh nhanh đi đi, đừng như con ruồi, ở bên tai vo ve, nghe phiền chết đi được." Vừa nói vừa đưa hai tay đánh lung tung trên người Lục Bảo Bình.

Nếu chỉ muốn gặp Lục Bảo Bình, vậy thì cứ để cho một mình Lục Bảo Bình đi. Dù sao, cô vừa lấy được một chút tin tức, thủ lĩnh của Thanh Thánh Huy, ngoại trừ là một nhân vật thần bí, hình như còn là . . . Ngón tay Kim Ngưu đặt trên tay vịn, rốt cuộc người kia là ai, biết dùng sư phụ dẫn dụ cô, còn có . . .

Lục Bảo Bình vừa định đi, thì bị Kim Ngưu kéo lại.

"Thanh Thánh Huy cứu Lý Xà Phu cặn bã ra, còn kéo Phan Xử Nữ vào. Tuy bây giờ Phan Xử Nữ đã an toàn, nhưng cô ấy mới phẫu thuật, trải qua việc này, thân thể sẽ suy kiệt. Thủ đoạn giết người của Thanh Thánh Huy không phải nhiều lắm sao, anh biết." Kim Ngưu dùng hai chữ "anh biết" để kết thúc lời nói.

"Anh biết." Cùng một cụm từ, Lục Bảo Bình đơn giản trả lời cũng là hai chữ.

Tại Thanh Thánh Huy dưỡng thương, Lý Xà Phu cũng không ngờ, mình rất không dễ dàng gì thoát khỏi nhà tù lại lập tức bị Thanh Thánh Huy ném cho chó ăn.

Răng nanh sắc bén cắm vào thịt, cảm thấy đau đớn. Trong động vật, sư tử và chó săn là loài tàn nhẫn nhất, bắt được con mồi sẽ không trực tiếp cắn đứt cổ họng mà cắn xé con mồi từng chút một, làm cho con mồi chết từ từ, đau đến không muốn sống.

Chờ đợi Lý Xà Phu cũng chỉ là như vậy.

Sau khi Lục Bảo Bình đi khỏi, Kim Ngưu vẫn ngồi trên ghế, tay chống cằm, hai con mắt xoay tròn. Ngồi thật lâu đến nỗi mông cũng đau. Lúc này, cửa phòng có người gõ vang lên.

Cây nạng gõ vào nền nhà tạo nên tiếng vang, Kim Ngưu không nhìn đến người tới, dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng nghĩ ra được là Dương Bách Tỉnh.

"Thủy Ly Ly chết rồi, bị một con chó săn to lớn cắn chết." Giọng nói Dương Bách Tỉnh vô cùng lạnh nhạt.

"Ồ? Người phụ nữ của anh chết rồi, anh đến nói cho tôi biết, có ích lợi gì? Tôi không có bản lĩnh thông thiên, có thể làm cho người đàn bà của anh sống lại." Kim Ngưu cau mày, ôn hoà đáp lại một câu.

Cây nạng gõ gõ xuống nền đất, "Cô và Lục Bảo Bình rất xứng đôi, không tim không phổi, lãnh tâm lãnh tình. Lục Bảo Bình hại tôi mất đi một cái đùi phải, giờ đến người phụ nữ của tôi cũng gián tiếp vì cô mà chết."

"Do tôi mà chết? Thật tức cười." Từ trên ghế, Kim Ngưu đứng dậy đi từng bước đến chỗ Dương Bách Tỉnh.

"Cô đá chân của Liễu Lăng, từ trước giờ Liễu Lăng thích sạch sẽ. Cô tạm thời không thể xuống tay với phụ nữ, đúng lúc Thủy Ly Ly đi đến gần anh ta. . . . . ."

Lời Dương Bách Tỉnh chưa nói xong, Kim Ngưu lập tức khoanh hai tay, "Dừng lại, Thủy Ly Ly vốn lẳng lơ, thấy trai đẹp sẽ liếc mắt đưa tình.Tôi thấy tám phần là cô ta muốn câu dẫn Liễu Lăng, nhưng kết quả là tiền mất tật mang,đến mạng cũng mất. Dương Bách Tỉnh, tính trung thực và chân tình của anh cũng chỉ được bấy nhiêu thôi sao?"

Vừa nói vừa đi vòng quanh Dương Bách Tỉnh, trong miệng "chậc chậc" ra tiếng. Bị người khi dễ, trong lòng Dương Bách Tỉnh cảm thấy hết sức khó chịu, Lục Bảo Bình xem thường hắn đã đành, nay đến cả người đàn bà của anh ta cũng xem thường hắn!

Một lần quân diễn, một lần đã sớm an bài thao diễn cho tốt. Ở trong mắt của thủ trưởng, Lục Bảo Bình mới là thực sự có tiềm lực, còn Dương Bách Tỉnh hắn chỉ làm nền, nếu không thì sao thủ trưởng có thể tặng khẩu Hoa Hồng cho Lục Bảo Bình.

Nghĩ đến Hoa Hồng, ánh mắt Dương Bách Tỉnh nhìn lên nhìn xuống dò xét Kim Ngưu, cây súng ở bên hông của cô. Hoa Hồng. . . Đôi mắt Dương Bách Tỉnh rực lửa, Hoa Hồng này tượng trưng cho quyền lực.

Dương Bách Tỉnh bây giờ cũng không biết, Hoa Hồng không chỉ là biểu trưng của quyền lực mà còn cất giấu một đoạn chuyện xưa không muốn cho người khác biết, thủ trưởng xem Hoa Hồng như bảo bối, trước khi chết mới giao Hoa Hồng cho Lục Bảo Bình. Trong khi Dương Bách Tỉnh vẫn cho là, thủ trưởng đã sớm giao Hoa Hồng cho Lục Bảo Bình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro