0.6: END - Life become hell | Re-Write.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warning: Có yếu tố máu me, bạo lực, tra tấn và hành hạ. Tâm lý yếu làm ơn, quay đầu là bờ.





[...]

"Ah...h-hh... k-không... anh thực sự...k-không thể nào..."

Ngay chính tại khoảnh khắc đó, mọi thứ trong phút chốc sụp đổ trong tâm trí nhỏ bé của người con trai đáng thương kia. Toàn bộ tế bào trong cơ thể ngay lập tức báo hiệu tín hiệu sự nguy hiểm đến não bộ nhưng dẫu vậy, cậu có thể làm gì chứ? Chạy trốn, phản kháng hay cầu xin? Không ổn rồi...Mọi thứ dần trở nên hỗn loạn, rốt cuộc nên làm gì lúc này đây? Đúng vậy, cậu chẳng thể làm gì cả, chỉ độc nhất sự sợ hãi, đau đớn đến tuyệt vọng - cái cảm giác mà hắn luôn mong muốn cậu sẽ mãi mãi chìm đắm trong hố sâu đó, và vĩnh viễn bị hắn điều khiển như một con búp bê.

Kẻ kia đứng trước mặt cậu, mắt híp lại đồng thời đôi môi kia cong lên thành một nụ cười với cậu dù có bao nhiêu lần nhìn thấy đều bất giác rợn hết cả người. Nó là nỗi ám ảnh mà cả đời này, dù có chết cậu cũng không thể nào mà quên được... Zej lúc này toàn thân run lên đến mức không thể nhận thức được gì, đôi mắt chỉ có thể mang một sự sợ hãi đến tận cùng mà nhìn kẻ đang hiên ngang trước mặt cậu, một kẻ khiến tâm chí cậu dần chở nên đen tối, hỗn loạn.
Tay Kioha chạm lên gương mặt đang lăn dài những giọt nước mắt long lanh, nhẹ nhàng vuốt ve một cách nhẹ nhàng. Kéo cậu vào lồng ngực, lặng lẽ ôm lấy rồi một hơi hít lấy mùi từ cơ thể người hắn yêu, yêu đến điên cuồng. Cả cơ thể bé nhỏ kia run lên bần bật trong vòng tay Kioha, Zej thở không dám thở, dù biết là nguy hiểm nhưng cơ thể không cho phép cậu phản kháng hay chống trả lại...

"Tôi đã nghĩ em sẽ ngoan ngoãn đấy...Hoá ra chỉ do tôi ảo tưởng thôi. Trở nên thảm thương như thế này mà vẫn cố chạy trốn cơ đấy, chắc hẳn em nghĩ rằng Iyako thực sự muốn giúp em nhỉ?"

Phải rồi, thật thảm hại. Không thể chạy trốn lần nữa, cái giá phải trả cho sự ngu xuẩn này là do cậu quá tin người...
Tay bóp chặt lấy gò má đối phương, dứt khoát kéo lại gần ép cậu tiếp nhận con quái vật kia bằng một nụ hôn, Zej cố gắng né tránh, gã bóp chặt lấy cổ cậu ngăn không cho cậu giãy dụa. Kioha buông cậu ra, ngay tức thì Zej theo bản năng run rẩy ngã xuống, không thể làm gì khác ngoài cam chịu số phận. Cậu thở dốc, vì sợ hãi, nhưng giờ dù có sợ thì cũng đâu thể thoát được nữa đâu?

Kioha liếm môi, đôi mắt gã đắm đuối nhìn vào cậu không ngừng lải nhải những câu từ khinh thường. Sau đó hắn bất giác cúi đầu, một tay đưa lên che mặt và ngay tức thì một điệu cười man rợ vang vọng khắp căn phòng tăm tối.

"Ha...Haha... HAHAHAHAHA...!!"

...

"Tiếc thật đấy...Sai lầm lớn nhất của em chính là tin ả ta..Và, tôi có thể chắc chắn một điều...Cô ả vừa hủy hoại phần đời còn lại của em rồi..."

Chỉ sau từng giây ấy, tim cậu chưa gì đã muốn ngừng lại ngay lập tức. Miệng chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ, từng câu lí nhí không ra chữ. Toàn thân cậu lúc này đã cứng đơ vì sợ, vì ám ảnh với những gì gã gây ra cho cậu. Đáng lẽ ra, cậu không nên tin tưởng vào con ả đó, bởi ả ta đã gián tiếp hủy hoại cậu một lần. Vậy mà cậu vẫn cố chấp một mực đặt chọn lòng tin vào chị ta, rồi đến khi Kioha hoàn toàn chở nên điên loạn tới mức mất kiểm soát, một hơi nói ra những gì cậu đã cầu xin ả. Từ gương mặt sợ hãi, đến những lời thỉnh cầu van nài, tất cả đều đến tai gã ta, không sót một từ.

Tay nắm chặt lấy tóc cậu kéo lên, đối diện với gương mặt u tối trước mắt. Đằng nào thì bây giờ tự trách bản thân cũng đâu cứu được cậu đâu. Zej ôm chặt lấy đầu mình, miệng lí nhí cầu xin gã ta. Chỉ mong rằng, một lần thôi cũng được, hắn sẽ chịu mủi lòng với cậu.

"T-tôi...xin anh...l-làm ơn..Tôi sẽ không b-bỏ trốn nữa...tôi sẽ ư- hh...hg-..nghe lời mà... Làm ơn, th-tha cho tôi..."

Ghì chặt lấy mái tóc khiến nó rối tung cả lên, gã ta tùy ý tát mạnh vào mặt cậu. Làn da trắng nhanh chóng ửng lên một màu đỏ, hằn rõ là dấu tay của gã. Nước mắt ứa ra từng dòng, đây không phải là lần đầu tiên cậu phải chịu đựng những thứ khủng khiếp như thế này. Đánh đập, tra tấn đến bất tỉnh...

Mặt Kioha biến sắc, chỉ còn một vẻ lạnh tanh. Ánh đỏ như muốn xuyên qua lồng ngực kia một đường chí mạng, xé tan linh hồn mong manh kia thành hàng nghìn mảnh nhỏ.

"Món nợ này em sẽ chẳng bao giờ trả được đâu. Vậy nên tốt nhất là nên ngoan ngoãn chịu đau một chút, ha?"

Nắm chặt lấy tóc cậu, không một lời cảnh báo hay một vẻ thương hại mà đập cậu vào tường. Khiến máu lênh láng cả ra áo, Zej gắng gượng chịu đựng trong sự đau đớn đến tận cùng. Nhưng Kioha, một lần là chưa đủ chạm đến sự thoả mãn, lại tiếp tục kéo cậu dậy rồi đập xuống sàn nhà. Zej lúc này mất đi ý thức vốn có, đôi mắt mờ dần rồi ngất lịm đi bên dưới chân Kioha.

Vết thương này sẽ không ảnh hưởng đến não bộ, nhưng nó sẽ gây ra cơn choáng váng và chẳng thể nào suy nghĩ thông suốt. Ôm lấy cơ thể dính đầy máu, Kioha nhẹ nhàng nâng lên rồi hôn lên trán "người thương" của riêng gã, lúc này cậu đã bất tỉnh vì đau đớn. Mùi máu tanh tưởi dính trên tay gã, loang lổ trên sàn và áo. Ôm chặt lấy cơ thể bất động của Zej, đã hai tháng Kioha chẳng được chạm vào nó. Thân hình này vẫn vậy, vẫn thật nhỏ bé, có điều nó đã gầy và ốm hơn đôi chút rồi...
Hít một hơi thật sâu, tâm trí gã giờ chỉ có độc nhất hình ảnh của cậu. Những tiếng van nài, khóc lóc đến thảm thương mà chỉ riêng gã mới có thể được tận hưởng. Từng kí ức tăm tối khiến gã thậm trí còn mất kiểm soát, miệng phát ra những tiếng khúc khích đầy dự đáng sợ, khiến cho ai nghe cũng phải rùng mình không dám tin đây là một kẻ đứng trên hàng vạn người, là một ngôi sao nổi tiếng. Thứ bí mật đen tối mà sẽ chẳng ai biết được, gã như một tên tâm thần, nhưng lại thông minh và giỏi che giấu tội ác...

...

Zej tỉnh lại, thứ đầu tiên cậu cảm nhận được là cảm giác mệt mỏi lan tràn khắp toàn thân. Đau đớn và tủi nhục, cậu nằm tại chỗ rơi nước mắt, tự hỏi vì sao cậu lại phải chịu đựng thứ kinh khủng như thế? Tại sao lại là cậu? Giá như cậu không đến nơi này... Nhưng tất cả câu hỏi của cậu đều chẳng có lời đáp lại, chỉ có sự im lặng đến nghẹt thở.
Đau đớn, bất lực là thứ duy nhất cậu có thể cảm thấy lúc này. Nỗi sợ hãi cậu muốn né tránh lại lần nữa bao trùm lấy tâm trí vốn đã chẳng còn chút ánh sáng nào, cái đầu đau đến mức khiến Zej không tài nào đứng dậy nổi, choáng váng không dứt. Cậu gắng gượng vịn tay vào tường mà ngồi dậy, tiếng leng keng từ dây xích khiến cậu giật mình. Đặt tay lên cổ, là dây xích sắt khóa chặt lấy chiếc vòng.
Hệt như ngày cậu còn bị gã giam lại nơi tối tăm kia, bị tra tấn, hành hạ và làm nhục đến khi cậu hoàn toàn mất ý thức. Trời đất không rõ ngày hay đêm, xung quanh mắt cậu chỉ có một màu đen, thi thoảng thì sẽ có một chút ánh đèn len lỏi bên ngoài. Như một con vật chỉ chờ để bị ngược đãi bởi chủ nhân của nó mà chẳng thể nào tìm được sự dung thứ hay thương sót.

Zej lùi lại góc tường, dây xích lết theo trên sàn đất tạo ra một mớ tạp âm nhức đầu. Anh ta đã làm đến mức này, thì chắc hẳn Kioha đã cẩn thận hơn rồi. Zej loay hoay, tìm cách để có thể tháo được dây xích rắn rỏi này. Nhưng dù có làm gì đi chăng nữa thì dây xích vẫn không nhúc nhích hay lỏng ra dù chỉ là một chút. Mọi thiết bị liên lạc đều đã bị gã lấy đi, coi như cậu lúc này chỉ có thể nằm rồi chờ chết, chờ những hình phạt và tra tấn từ gã. Kẻ lúc này đã là cơn ác mộng hằng đêm của cậu.
Gắng gượng từng chút lay dây xích trên cổ, khiến dây xích va vào nhau tạo ra âm thanh lớn, điều này không thể tránh được rủi ro nếu gã phát hiện việc cậu muốn bỏ trốn. Vòng da cọ vào cổ cậu khiến phần da xung quanh đó bị trầy xước, dẫu vậy cậu vẫn kìm lại cơn đau rát mà tiếp tục gỡ dây xích ra.

Tiếng loảng xoảng xen lẫn những âm thanh lộp cộp của bước chân là thứ khiến tim cậu chững lại một nhịp, tiếng bước chân đến gần hơn và gần hơn nữa. Zej thở dốc cố gắng lấy lại vẻ bình tĩnh nhưng không thể, thứ kí ức đáng sợ, ám ảnh về thể xác lẫn tinh lần. Gã tra tấn, dày vò và hạ nhục cơ thể cậu bất kể là ngày hay đêm. Cho đến lúc mọi thứ chỉ là một màu đen khi cậu bất tỉnh vì sợ hãi, vì kiệt sức và đau đớn.
Tiếng chân dừng lại nơi cửa phòng, Zej thu thân lại và lùi vào góc tường, mắt nhắm chặt lại và chỉ biết ôm lấy đầu mình mà run rẩy trong nỗi ám ảnh đến tận cùng. Bàn tay kia nhẹ nhàng vuốt ve, vỗ đầu cậu như tìm cách trấn an nhưng đầy vẻ miễn cưỡng, rồi kéo hai tay cậu lên ép chặt về phía sau. Gã ép cậu mở mắt nhìn hắn, nhìn kẻ đã hủy hoại cả cuộc sống của cậu đến từng ngày, từng giờ.

Kioha, gương mặt áp sát vào cậu. Gần đến mức cậu có thể cảm nhận hơi thở của gã phảng phất trên da mặt mình, ánh mắt khó hiểu của gã khiến cậu chỉ có thể ngồi im.

"Nói cho tôi nghe, em sẽ không tìm cách bỏ trốn nữa... Phải không?"

Đột nhiên gã hỏi cậu như vậy, hiển nhiên gã đã phát hiện điều gì rồi. Cậu biết phải trả lời gã như thế nào đây? Bởi nếu không nhận được câu trả lời vừa ý với mong muốn của hắn. Thể nào thứ đón chờ cậu tiếp theo sẽ là một trận đòn sống chết, hoặc một điều gì đó tệ hơn cả thế. Thậm chí là cả cái sinh mạng bé tẹo treo trước lưỡi dao này...

Bây giờ mà để cái tên điên này phát hiện ra cậu đang cố chạy, thì người đi, còn nội tạng với đầu ở lại là cái chắc...
Có lẽ sau lần vừa rồi, sự cảnh giác của hắn có phần cao hơn hẳn so với lúc ban đầu, điều đó lại càng chứng minh rằng chắc chắn mọi thứ sẽ chẳng dừng lại ở vài cú đập đầu đơn thuần. Ai mà biết được rốt cuộc tên điên này có gì trong đầu cơ chứ?

"T-tôi...tôi sẽ không bỏ trốn nữa... t-tôi thề, l-làm ơn...tha cho tôi.."

Miệng cậu lí nhí từng từ, chỉ đủ lọt đến tai người kia nghe thấy. Nhận được câu hỏi vừa ý, chắc chắn gã không thể che dấu được niềm vui và sự thỏa mãn. Tên này thật sự là yêu đến mất trí rồi...Chẳng ai...Không đúng, không có một người nào trên cõi đời trừ cậu dám tưởng tượng một người của công chúng lại là loại người kinh tởm đến nhường này đâu. Hắn thật sự, chẳng khác gì một tên biến thái, cầm thú vậy...

Dẫu cho có là trong bóng tối nhưng đôi mắt kia cứ như thể một luồn sáng mơ hồ đang từ từ dò xét tình hình hiện tại..Cứ coi như cậu sợ đến điên rồi đi, nhưng thực sự ánh mắt đó dẫu cho có chìm vào màn đêm vô tận vẫn thật dễ dàng nhận thấy.
Thời gian dò xét không quá lâu hoặc do cậu quá để tâm đến ánh mắt kia mà không nhận ra nụ cười méo mó của hắn ngay chính khoảnh khắc hắn đưa tay lên cằm, nâng cậu lên đối diện với gã. Cái gương mặt này, có đến chết cậu vẫn căm thù... đến tận xương tủy.

Đột nhiên tay gã nâng cái vòng da trên cổ cậu lên, lộ ra rõ những vết trày xước còn mới tinh trên cổ. Chỉ trong giấy lát, Zej lại trở nên mất bình tĩnh và hoảng loạn. Cậu đổ mồ hôi, thở dốc, còn cơ thể thì không nhừng run lên mất kiểm soát.
Gã chỉ biết thở dài, cho đến cuối cùng cậu vẫn nói dối gã, chỉ độc nhất một cái suy nghĩ là bỏ trốn. Tay không nhân nhượng bóp lấy cổ cậu mà siết mạnh, đập vào mắt cậu là ánh mắt thất vọng, ánh đỏ như muốn dồn cậu vào chân tường không lối thoát.

"Có phải em đang sợ lắm đúng không? Nói tôi nghe xem nào, em thích bị hành hạ hơn là yêu thương đúng chứ?"

Hắn mở to mắt nhìn cậu như thể một nhát dao xuyên thấu qua linh hồn nhỏ bé kia, tay hắn bóp chặt má của cậu buộc cậu phải đối diện với hắn mà trả lời câu hỏi đó.

"Anh điên thật rồi, chẳng ai lại 'yêu thương' như anh cả-.."

Chưa kịp dứt câu, cậu lại nhận nguyên cái tát nữa từ anh ta. Mặt cậu sưng lên với vết tay đỏ chót trên má, tay gã vuốt ve cậu với từng cử chỉ tỏ lòng khinh thường. Chà, xem ra hắn đã chẳng còn hy vọng gì vào lời cậu nói nữa rồi. Người kia lại lần nữa nắm lấy tay Kioha, run rẩy cầu xin hắn, cậu đã quá ám ảnh rồi. Ám ảnh những ngày nơi tăm tối kia, ngày qua này bị hành hạ. Giờ chỉ cần nghĩ đến thôi đã đủ khiến cậu sợ hãi đến phát điên, hành động như mất kiểm soát.

Giờ thì sao nhỉ, cái gương mặt sợ hãi đến run rẩy kia, từng giọt nước mắt lại không kiểm soát được mà ứa ra. Trông thật ngứa mắt, dường như, nếu hắn không dùng biện pháp mạnh thì chắc chắn cậu sẽ lại tìm cách bỏ chạy thêm lần nữa. Và nếu bí mật này bị bại lộ ra bên ngoài, mọi thứ Kioha có được ngày hôm nay coi như là công cốc, những gì hã gây dựng lên sẽ trong giây phút mà mất trắng. Dẫu sao cậu cũng đã cầu xin gã như vậy, chẳng lẽ hắn lại không mềm lòng? Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc cậu nỉ non, song, mọi thứ vẫn đâu vào đấy, cậu vẫn sẽ tìm cách để ruồng bỏ hắn, từ chối thứ tình cảm độc hại mà hắm đem đến...

Thế thì có lý do gì để hắn cho cậu thêm một cơ hội nữa nhỉ? Nếu như cậu ta đã sẵn sàng đạp đổ tất cả hy vọng hắn mang đến vậy thì hắn sẵn sàng giết chết linh hồn bé nhỏ ấy như một cách trao đổi. Nghĩ đến đây, nụ cười trên môi hắn dần trở nên méo mó, hắn nhìn cậu với đôi mắt híp lại thành một đường cong như một tín hiệu thông báo rằng những gì xảy ra sắp tới thật sự có thể tệ hơn cả địa ngục.
Tại thời khắc ấy, cậu cảm thấy toàn bộ dây thần kinh đang căng ra đến mức cực độ, cảm giác lo lắng phút chốc lấn át tâm trí và cậu có thể làm gì hơn đây? Cậu hoàn toàn bị dồn vào đường cùng, mọi thứ bây giờ đều vô giá trị với tên điên trước mắt. Khóc lóc, cầu xin? Chết tiệt! Sẽ chẳng có cách nào thật sự có tác dụng cả! Từng dòng suy nghĩ trái ngược nhau liên tục chạy đua trong tâm trí của nạn nhân bé nhỏ kia.
Thật sự xong rồi...Nhìn cậu sợ hãi thế kia chẳng khác nào một cách giải trí cho hắn, Kioha khúc khích thành tiếng, tiếng cười man rợ của anh ta pha trộn với nhịp thở không đều đặn của Zej tạo nên một không gian thật khó tả...Và hắn bắt đầu thích nó rồi..Bàn tay hắn bắt đầu vuốt ve vào đôi chân nhỏ kia, nó lạnh lẽo đến mức cứng đờ.

"Ah~Chưa gì em đã sợ đến nhường này rồi à? Đáng yêu thật đấy..Em có biết tôi yêu dáng vẻ này biết chừng nào không..?"

"Hh-..hả..? S-sao.. cơ...?"

Giọng hắn cứ nhè nhẹ theo một nhịp điệu nhất định khi đôi tay không ngừng mò mẫn, vuốt ve đôi chân trắng trẻo kia. Rõ ràng tên điên này đang tận hưởng từng cơn ớn lạnh và run rẩy của cậu, giờ đây đến cả cử chi nhẹ nhàng của hắn ta chẳng khác nào một cách tra tấn. Môi hắn vẽ thành một đường cong dịu dàng trong chốc lát khi một tay còn lại khẽ chạm vào khuôn mặt kia, hắn áp sát khuôn mặt mình với đối phương để hơi thở của cả hai phả vào mặt nhau và dần hoà trộn trong làn không khí lạnh buốt của căn phòng này. Hắn ngắm nhìn nó một cách si mê, ánh mắt đó không phải là yêu, cậu có thể chắc chắn như thế! Hơn tất cả, cậu hiểu rõ sự giả tạo của tên khốn này hơn ai hết, cậu sẽ không dễ dàng tin chút cử chỉ yêu thương của hắn ta đâu. Một lần là quá đủ, dẫu cho hắn có thực sự hối cải hay không, nhưng những vết nứt hắn gây ra là không thể chữa lành.

"Em biết không..Tôi đã vẽ cho hai ta một bức tranh tuyệt đẹp về tương lai. Nơi đó, em sẽ mãi mãi và mãi mãi thuộc về tôi..."

Hơi thở của anh phả vào mặt cậu khi khoảng cách của cả hai càng chút thu hẹp lại, đôi môi họ chỉ còn cách nhau một vài inch ngắn ngủi. Thật khó để có thể né tránh câu từ của hắn khi nó như thể thuốc nghiện, càng nghe cậu càng bị lôi cuốn và rồi chính cậu dần bị nhấn chìm lúc nào chả hay...
Tâm trí như tò mò muốn nghe thêm những lời "ngọt ngào" từ kẻ tâm thần trước mặt.

"...Nhưng tiếc cho em rồi.."

Chính lúc này đây, cậu cảm nhận rõ một áp lực lớn lên đôi chân nhỏ bé của mình. Không ổn rồi..Cậu đã quá mất tập trung cho đến khi kịp nhận ra.
Rắc! Âm thanh vang to xé toạc khoảng không, từng mạch máu của cậu đứt lìa ra trong một cái nháy mắt. Hơn bất kì ai, cậu nghe rõ tiếng gãy từng khúc của xương, âm thanh những giọt máu thay phiên nhau rơi xuống nền gạch lạnh và rồi nhuộm đỏ một vùng. Tâm trí cậu dần mơ hồ khi thứ duy nhất cậu cảm thấy bây giờ không phải là lo lắng mà là cảm giác đau đến thấu xương. Từng đoạn mạch, tế bào, xương và xớ thịt tách lìa ra khỏi cơ thể, trong một phút rất nhanh nhưng đủ để cậu nghe thấy tất cả. Tiếng rắc và rồi điệu cười điên dại kia như thể xé toạc mọi thứ của cậu.

"...Vì chính em đã phá nát tương lai đó.."

Zej có thể làm gì hơn? Cậu thấy khó thở, máu không ngừng chảy và nước mắt cậu không ngừng rơi xuống dẫu cho cậu có cố đến dường nào nhịp thở cũng không thể đều đặn. Con mẹ nó! Giá như cậu có thể chết ngay bây giờ..Nếu đây thực sự là cách tra tấn tại cõi trần gian này thì cậu chỉ mong bản thân chết đi và gieo mình xuống nơi địa ngục kia. Khuôn mặt cậu đỏ hết cả lên vì thiếu oxy, nước mắt dàn dụa chẳng khác chi mớ hỗn độn.

Tiếng nấc lên và nước mắt thút thít ứa ra là thứ duy nhất còn văng vẳng trong phòng.
Cảnh tượng ấy, tiếng hét ấy thật thê thảm làm sao. Nó cứ như là điều tuyệt với nhất với gã vậy, nhìn chăm chăm vào "người thương" đang nằm run lẩy bẩy một góc của gã. Thật tội nghiệp làm sao...

"Đáng yêu quá! Tôi yêu nó chết mất~"

"...t-tên.. điên...! Thứ b-bệnh...hoạn nhà mày...!"

Hắn vứt khúc chân kia sang một góc trước khi liếm lấy máu trên bàn tay, giờ đây cả hai tay của hắn ôm lấy khuôn mặt cậu. Mùi máu tanh xộc vào mũi cậu rõ ràng hơn nhưng cơn đau khiến đầu óc mơ màng đến khó tả, cảm giác buồn nôn dâng tên đại não khi hắn đút một ngón tay dính đầy máu vào miệng cậu và không ngừng khoáy đảo bên trong nơi ấm áp đó.

"Thích hương vị của chính mình chứ?"

Hắn khúc khích như đứa trẻ từ từ tận hưởng nỗi đau thống khổ mà "người hắn yêu" phải chịu đựng. Rốt cuộc cậu còn tỉnh táo được bao lâu chứ? Trước khi mọi thứ dần chìm vào bóng tối vô tận...

"...Em sẽ yêu nó thôi...Như cách em yêu tôi ấy..~"

Đó là thứ cuối cùng cậu nghe được trước khi bất tỉnh vì mất máu, những lời yêu từ một kẻ tâm thần như hắn. Tuy chân thực tận nơi đáy lòng, nhưng khiến cho một nạn nhân như cậu chẳng tài nào có thể chịu đựng, hay đặt niềm tin vào nó. Bởi chất kịch độc mang tên tình yêu này sẽ ăn mòn cậu, khiến Zej tàn phế và chỉ có thể dựa vào nó mà tiếp tục duy trì...

Sau đó, mọi suy nghĩ trốn chạy như bị từng lời yêu đến điên dại kia tẩy sạch hoàn toàn, tâm chí cậu giờ đây dường như chỉ còn một mình hắn, một mình Kioha kia. Tuy là vậy, nhưng cuộc sống cậu chọn không phải là thứ xiềng xích, giam giữ ngày đêm trong bóng tối vĩnh hằng. Mà là tự do và ánh sáng.
Người cậu chọn không phải là gã, cậu muốn tự do hơn là chở thành con rối trong tay con người. Mẹ cậu đã từng nói, rằng cậu sống là để tự do, chứ không phải là xiềng xích, sự sắp đặt và kiểm soát.

Đau đớn làm sao, khi cậu là người chứng kiến cảnh chúng chĩa súng vào đầu người đàn bà ấy, một người vô tội. Nhà cậu giây phút bị thiêu rụi, cả gia đình cậu đều bị nhấn chìm. Như cách cậu đang bị một tên ca sĩ điên, cũng chính là kẻ gián tiếp gây hoạ lên đầu cậu. Trói buộc và kiểm soát đến từng hành động, từng cử chỉ.

Nhưng...

Bây giờ dù cậu có nghĩ được như vậy thì cũng chẳng thể làm gì, mọi hành động của cậu đều phản lại não bộ. Mọi thứ đều theo ý của gã, cho dù chính bản thân cậu không hề muốn.
Zej mất chí rồi, cậu bây giờ bị nhốt và khoá trái trong cái tâm trí khao khát tự do,  chỉ còn thân xác vô hồn hành động theo lời điều khiển.

Bên chân chưa lành cũng trở thành trò chơi giải toả căng thẳng của hắn, mỗi lần chán hay áp lực, hắn đều lôi cậu ra. Đạp lên vết thương chưa lành lặn, khiến nó rách ra thêm, càng khó lành lại sau đó. Mỗi lần cậu rít lên vì đau đớn, là một lần hắn phát điên lên, rồi lại tra tấn và hạ nhục cậu đủ đường.

Thứ đấy của hắn thật ghê tởm, nhưng cậu không tìm được cách để né tránh, chỉ có thể nằm yên cam chịu.

...

Từ ngày mà Zej đột ngột biến mất, Weirdo thật sự lo lắng cho an nguy của cậu bạn thân. Mọi đường liên lạc đều bị cắt đứt cả, nhà cậu luôn trong tình trạng khoá kín, có gọi bao nhiêu cũng không hề có lời đáp lại. Tất nhiên, Weirdo đã gần để ý đến Kioha. Kẻ duy nhất liên quan đến Zej vào lúc này. Vì Zej là người sống khép kín, ít có người quen. Và 2 người duy nhất cậu có qua lại là Weirdo và Kioha. Trong khi bản thân thì lo lắng cho an nguy của cậu thì Kioha lại rất đỗi bình thản, như chẳng có gì xảy ra cả.

Kioha biết bản thân hắn lại lọt vào diện tình nghi của tên bạn thân kia rồi.

"Haizz, em xem kìa. Cậu bạn thân của em chắc hẳn đang rất lo cho sự an nguy của em đó..."

Hắn ôm lấy người thương bé nhỏ của mình, rúc vào hõm cổ mà tham lam hít lấy. Zej lúc này đã không còn phản kháng, mặc kệ mọi hành động đê tiện của gã.

"Chà, tôi có nên tặng cho cậu ta một thứ gì đó từ em... để chứng minh rằng em còn sống, vả lại còn rất hạnh phúc khi ở bên tôi không nhỉ, hmm~?"

Còn chẳng thèm để ý đến việc cậu phản ứng ra sao, nhanh chóng ôm lấy mặt cậu, tay còn lại kéo dây xích trên cổ ép cậu tiến lại gần hơn với hắn.
Rùng mình là điều đầu tiên cậu thể hiện ra, rồi lại gục vào ngực hắn. Môi cậu mấp máy, thì thầm một điều gì đó mà hắn không thể nghe rõ. Nó lặp đi lặp lại liên tục, đến mức mà anh ta đã có thể nghe rõ được lời của cậu. "Làm ơn...đừng..chạm vào cậu ấy".

Ngồi bên hắn mà vẫn có thể nghĩ đến an nguy của kẻ kia được...
Nếu thực sự thứ tình yêu gã đã cố gắng vun đắp cũng không thể chạm tới cậu, chi bằng gã tự tay huỷ hoại đi gương mặt xinh đẹp kia. Nó từng là một phần ánh nắng nhỏ nhoi, nhưng thực sự lúc này nó cũng chẳng đáng là gì cả đâu. Mọi hy vọng đều kết thúc cả rồi!

Kioha giật tóc cậu kéo thẳng vào phòng tối, chẳng cần mở miệng cậu cũng biết gã muốn gì. Gương mặt cùng ánh mắt ánh lên đầy phẫn nộ, chắc chắn sẽ chẳng chút lưu tình mà tiếp tục dày vò linh hồn mong manh đang treo trước cửa tử. Rút ra con dao bếp, gã bóp chặt lấy cổ cậu mà đè xuống sàn đất lạnh.
Phải rồi, cậu sẽ bị gã giết...

Con dao trên tay, Kioha vừa siết chặt lấy cổ sinh mạng yếu mềm bên dưới. Zej chỉ có thể khóc lóc, giá như chỗ nước mắt vô dụng đến thảm hại này có thể cứu vãn cuộc đời cậu hay ít nhất là cứu cậu thoát khỏi tên tâm thần trước mắt.

"Em thật không biết tự lượng sức mình nhỉ? Tôi đã cho em cơ hội... nhưng có vẻ như em không cần nó..."

Bàn tay siết lấy cổ cậu dần nới lỏng, chuyển lên vuốt ve gương mặt ướt đẫm kia.

"Đôi mắt em đẹp thật đấy... Cả gương mặt này nữa..."

...

"Nhưng có lẽ, em thiếu đi một bên cũng vẫn xinh đẹp thôi... Chịu đau chút nhé?"

Con dao xoáy sâu vào mắt cậu, cơn đau xé nát tâm can và lý trí. Cậu có thể cảm nhận được, chỉ thêm vài inchs nữa thôi, nó có thể sẽ đâm xuyên qua não bộ của cậu. Cướp đi cái mạng rẻ mạt này, cho cậu chết dưới chốn ngục lửa vô hình không lối ra.
Nhưng nếu thực sự cậu có thể chết và được giải thoát, đó sẽ là một lời cảm ơn trân thành đến tận đáy lòng cậu, vì cậu đã được giải thoát mà. Ấy nhưng cuộc đời này lại đâu mấy ai ngờ, gã không cho cậu chết... một cách dễ dàng đến thế...
Thêm một lần nữa, một phần trên cơ thể cậu bị con quái vật kia lấy đi. Là bên mắt phải, bên mắt có màu đỏ rực của cậu...

Máu lại lần nữa lênh láng một góc trên sàn, giờ đây cậu cũng đã chìm đến tận đáy hố sâu của tuyệt vọng, mọi suy nghĩ muốn bỏ trốn của cậu đã bị gã tẩy sạch hoàn toàn...
Ném con dao lem luốc toàn máu tanh tưởi dơ bẩn, gã vội ôm lấy cơ thể run rẩy kia vào lòng mà vỗ về như an ủi. Cậu đâu biết gã còn mưu tính thêm những gì, nếu muốn phá nát cậu thì tất nhiên, gã thành công cả rồi đó.

...

Weirdo, thứ phiền toái mà Kioha luôn ghen tức. Ít nhất là trước đây, vì Zej nên gã không muốn chạm đến.
Đó chỉ là trước đây mà thôi, giờ gã đâu còn cái cớ gì để màng tới nó nhỉ?
Sở dĩ Kioha không giết Weirdo từ trước, một phần vì Zej. Nếu không có Weirdo, gã làm sao có thể ôm chọn cậu trong tay như thế này được. Thả long nhong cho cả hai qua lại, bởi mỗi lần Zej với tên phiền phức đó đi với nhau, dẫu cho họ chỉ là bạn thân của nhau. Nhưng về phía Kioha, gã càng có lý do để hành hạ cậu mỗi khi chán. Đâu phải điều chi cũng là tự nhiên tới, mục đính chính là để giải trí và thoả mãn thứ ham muốn bệnh hoạn đủ đường của gã.
Bởi chỉ cần Zej khóc lóc đến thảm thương mà van xin, xin gã dừng lại. Đó lại là trò giải trí với gã, hành hạ cậu như một món đồ chơi bấy lâu nay đã là điều không thể thiếu mỗi khi căng thẳng.

Chẳng còn gì luyến tiếc hay sợ hãi làm gì, Kioha nào còn lý do để tên ất ơ kia tồn tại nhỉ. Chi bằng...

"Tôi giết quách thứ súc sinh cản trở tôi mang tình cảm đến với em?"

"K-không...tôi v-van..xin anh...!"

Ngay trước mắt cậu, là Weirdo. Cậu bị Kioha sai người tóm gọn từ bao giờ, đến lúc này Zej còn có thể cầu xin gì thêm không?
Không...

Kioha tự thân kéo cái thân tàn tạ của Zej đến gần suýt soa mà âu yếm, lại liếc nhìn thứ phiền toái đang dương ánh mắt sắc lẹm đầy phẫn nộ nằm dưới sàn.

"Thằng khốn!"

Zej chỉ có thể đưa ánh mắt vô hồn nhìn về phía Weirdo, không thể giúp đỡ cũng không thể xin xỏ. Cậu nhắm chặt mắt, ngay khi Kioha rút ra một khẩu súng giảm thanh. Áp thẳng họng súng vào đầu Weirdo.

Kết thúc thật rồi, cậu chẳng thể cứu được người thân duy nhất ngay cả khi họ ở trước mắt cậu. Tội lỗi, ân hận hay tự trách? Mọi thứ chỉ còn là vô nghĩa, cậu không thể làm gì cả. Kioha, gã thực sự là một con quái vật. Là thứ đáng lẽ ra không nên bước vào cuộc đời cậu, nhưng cậu lại quá ngu dốt để có thể nhận ra. Cho tới khi mọi thứ lụi tàn thành một màu xám xịt của tro, mọi sự oán trách cũng đều là vô nghĩa...

Giờ sao đây? Tuyệt vọng đã nhấn chìm cậu mất rồi, thứ vô dụng như cậu đâu thể ngăn cản được gã.

"Tôi...thật vô...v-vô dụng..."

...

Ánh sáng vụt tắt hoàn toàn. Giờ đây, trông cậu chẳng khác gì con rối của gã. Ánh mắt vốn đầy sức sống giờ đã chở nên trống rỗng, vô hồn. Mọi suy nghĩ đều bị Kioha tẩy sạch, không sót một thứ gì.
Nỗi đau biến thành tình yêu, điên loạn và bạo lực lại chính là thứ tình yêu hắn dành cho cậu. Những gì Kioha muốn là cậu chỉ có thể ở bên gã, không thể phản kháng hay trốn chạy. Zej chính thức bị giam lỏng trong chính ngôi nhà của mình, và cậu đã hoàn toàn không còn ý định bỏ chạy hay bất kì suy nghĩ nào khác nữa...
Độc nhất một hình ảnh, suy nghĩ còn đó. Nhưng cậu chỉ có thể hành động dựa trên mong muốn của...

"Chủ nhân".

———

- End • Main story -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro