C25.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong căn phòng nghỉ của một quán bar lớn, hai thân thể điên cuồng quấn lấy nhau, người đàn ông có thân hình cao lớn, trong ánh sáng yếu ớt vẫn có thể nhìn thấy được khuôn mặt của người đó. Mã Gia Kỳ cả người đầy mồ hôi, mạnh mẽ ra vào trong người phụ nữ xinh đẹp phía bên dưới.

Tiếng rên rỉ dâm loạn át cả tiếng rung nhè nhẹ của chiếc điện thoại đắt tiền nằm lộn xộn trong đống quần áo.

Điện thoại liên tục rung lên không ngừng, như thể người phía bên kia quyết không chịu ngừng lại nếu phía bên này không bắt máy.

Đã 11h đêm rồi...

- Mã Gia Kỳ tên điên này, cậu ta lại đi đâu rồi... _ Một nơi khác, Hạ Tuấn Lâm đang tức sôi máu, liên tục gọi tới điện thoại Mã Gia Kỳ khi biết hắn không cùng Trình Hâm tới Mã gia, rõ ràng đã nói rồi, hiện tại không thấy đâu là sao?

- Tuấn Lâm, đủ rồi, Gia Kỳ có thể đã mắc phải việc bận nào đó, em không nên quá quan tâm vào chuyện giữa cậu ấy và Trình Hâm. _ Nghiêm Hạo Tường  gắt lên khiến Hạ Tuấn Lâm phải ngạc nhiên. Sau đó ý mới thở dài, cầm lấy ra một bộ quần áo của mình, rồi lạnh nhạt nói với hắn.

- Tối nay em sẽ ngủ ở phòng sách... Anh nghỉ đi. _ Nói xong một mạch rời khỏi phòng.

Hắn im lặng, hắn biết cậu là giận rồi. Nhưng lòng tự cao của bản thân không cho phép hắn được kéo y lại để xin lỗi.

...

'Cạch'

Cửa nhà bật mở, Mã Gia Kỳ loạng choạng cầm áo khoác đi vào trong. Cảm giác khó hiểu nào đó, lôi kéo hắn về phía nhà bếp, cho đến khi bắt gặp người kia ngủ gật ở bàn ăn, bên cạnh là một vài món ăn đã nguội lạnh.

- Đinh Trình Hâm, rốt cuộc cậu lại ngốc tới mức nào? _ Hắn khẽ lẩm bẩm. Định đi tới ôm cậu về phòng nhưng vừa chạm tới, cậu đã tỉnh dậy.

- Gia Kỳ? Anh đã về rồi? _ Cậu mơ màng hỏi.

- Ừ, mau về phòng của cậu đi,... _ Hắn nhỏ giọng nói.

- Anh đã đi đâu vậy?

- Đến lượt cậu quản lí hoạt động của tôi nữa sao? _ Hắn nheo mắt.

- K...không phải vậy, chỉ là... Thôi không có gì, xin lỗi. _ Cậu ngập ngừng. Nhanh chóng rời khỏi trước.

Đúng là, cậu làm gì có khả năng xen chuyện của hắn chứ? Quả nhiên là nực cười... Xem ra, cứ miễn cưỡng cho rằng mình thấy gì đi.

Sau một hồi, hắn cũng mệt mỏi trở về phòng của mình, tắm rửa sạch sẽ, thân dưới chỉ quấn đại một chiếc khăn tắm màu trắng thản nhiên đứng trước cửa kính cửa sổ, trong lòng trống rỗng nghĩ về khoảng thời gian trước đây của mình và Hạ Tử Du thật tốt, hiện tại cô rời đi rồi. Bản thân hắn không ổn chút nào? Nóng tính thất thường, lại còn... Đôi lúc rất muốn từ xa ngắm Đinh Trình Hâm dọn nhà hay làm bánh, không thích cậu quá thân với em trai mình. Những cảm xúc hỗn độn này, hắn thật không biết mình đang bị sao. Có lẽ, hắn nên cho người tăng cường tìm kiếm Hạ Tử Du thật nhanh chóng, hắn sẽ li hôn với Đinh Trình Hâm rồi cưới cô về như đã hứa đi.

Sáng hôm sau, Đinh Trình Hâm dậy rất sớm, là lúc mặt trời vẫn chưa mọc, bên ngoài vẫn còn đen kịt bởi bóng tối, rồi sau đó đi ra ngoài khi Mã Gia Kỳ vẫn còn ngủ.

Trên chuyến xe sáng sớm vắng người, cậu cô đơn tìm cho mình một góc, ngắm con đường không một bóng người vẫn còn sáng đèn. Suy nghĩ mông lung về mối quan hệ hiện tại của mình với Mã Gia Kỳ, không phải bạn bè, không phải người yêu, không phải vợ chồng thực sự, che mắt mọi người bằng tờ giấy đăng kí kết hôn giả tạo.

Ngốc nghếch làm trái cả lí trí bản thân, lao đầu vào thứ tình cảm đơn phương này, trong khi hắn đối với cậu chẳng khác gì kẻ thù...

- Gia Kỳ, liệu em có nên tiếp tục đánh cược? Cố gắng giành lấy thứ tình cảm biết chắc mãi là không thể...

Xe bus đi tới trạm thì vừa lúc mặt trời mọc, đưa điện thoại trong túi ra xem thì đã là 7h sáng. Cậu lặng lẽ đi bộ 30 phút, tới một nghĩa trang nằm trên ngọn đồi lớn, tìm tới ngôi mộ của ba mẹ. Mộ của ba mẹ rất xa...

- Ba, mẹ, Trình Hâm tới thăm hai người đây... Hai người có khỏe không? _ Nghẹn ngào bật khóc nhìn hai ngôi mộ được xây sát bên nhau, một bên là ba, một bên là mẹ. Quỳ thụp xuống trước mộ, cậu dùng khăn tay lau sạch, nhổ hết cây cỏ mọc bò lên trên ngôi mộ đã lâu chưa có người tới dọn dẹp, mặc dù ba Kim cũng thường xuyên tới thăm, nhưng năm nay ông ấy thường xuyên đổ bệnh nên không thể tới đây được.

- Ba mẹ, Trình Hâm đã kết hôn rồi,... Ba mẹ có biết không? Ba mẹ... chắc biết anh ấy là ai mà đúng không? Người mà ba mẹ muốn con lấy, Mã Gia Kỳ. Ba mẹ đừng lo nhé. Con... hiện tại...rất ổn. Xin lỗi vì đến giờ con mới tới được đây. Con xin lỗi... Con xin lỗi... Gia Kỳ... Anh ấy hơi bận...không thể tới đây được. Nhưng mà con muốn nói với ba mẹ rằng... hức... Con đã nhớ ba mẹ lắm...h...nhớ rất nhiều... Con nhớ... _ Cậu khóc nấc lên, khóc như một đứa trẻ, khóc như chưa bao giờ được khóc vậy, điều mà cậu đã cố kìm lại trong suốt mười mấy năm qua, khi chỉ có thể lặng lẽ rơi từng giọt nước mắt trong góc phòng một mình.

Cậu cứ khóc như vậy, mà không hề biết rằng, có người đang đứng ở đằng sau mình... Từ lúc cậu vừa tới đây một lúc...

...

- Ba mẹ, muộn rồi, con phải về đây... Có thể... Con sẽ không thể tới đây thường xuyên được, thực xin lỗi... _ Cậu lạy ba cái rồi mới loạng choạng đứng dậy bởi vì đầu óc choáng váng vì khóc lâu, chân tê mỏi vì quỳ mấy giờ đồng hồ nên cậu phải mất một hồi lâu mới có thể đứng vững đi tiếp được, nhưng đến lúc này lại giật mình với người trước mặt.

- Gia...Gia Kỳ? An...Anh tại sao lại lại... _ Cậu lắp bắp.

- Khóc đủ rồi sao? Đi về thôi... _ Hắn lãnh đạm, thở dài một hơi, rồi thong thả đứng đợi cậu bước tới.

- Em... _ Cậu ngập ngừng, đôi mắt đỏ sưng húp khẽ cụp xuống. Đôi chân của cậu đột nhiên không muốn bước nữa rồi.

- Sao nữa vậy? _ Hắn nhíu mày nhìn theo ánh mắt của cậu, dời tầm nhìn tới đôi chân.

Hắn lại khẽ thở dài, sải bước tới chỗ cậu rồi cúi người ngồi xuống, hướng lưng mình tới trước mặt cậu.

- Mau lên đi...

- Gia Kỳ... Anh... _ Cậu ngẩn người, không tiêu hóa kịp hành động của hắn.

- Cậu không lên cõng có nghĩa là muốn tôi ôm về? _ Hắn giả bộ muốn đứng dậy ôm ngang cậu nhưng cậu đã kịp thời ngăn hắn lại.

- Ah... Không không... Em sẽ lên mà... _ Gương mặt nhanh chóng đỏ lên, im lặng trên lưng hắn, khuôn mặt cậu đỏ ửng, hơi thở trở nên không ổn định vì bản thân đang cố làm cho nhịp tim bình thường trở lại...nó đập rất nhanh. Cảm nhận mùi hương nước hoa được chuyên gia nổi tiếng đặc chế cho hắn, mùi hương cho cậu cảm thấy dễ chịu, đem tới cảm giác bình yên khiến cậu quên đi tất cả mọi đau thương bên mình. Một lúc sau ngủ quên ngay trên lưng hắn.

Mã Gia Kỳ cõng Đinh Trình Hâm trên lưng, cảm nhận từng hơi thở đều đều của cậu, khóe miệng bất giác kéo lên một nụ cười, chẳng khác gì cậu, cảm giác bình yên bao lấy trái tim hắn. Một ý nghĩ mà hắn khi nghĩ lại sẽ phải giật mình xuất hiện.

"Nếu khoảnh khắc này có thể dừng lại..."

Xe rời khỏi nghĩa trang được một lúc, Đinh Trình Hâm vẫn ngủ say vì mệt mỏi. Hắn nhìn cậu gật gù, liên tục đập đầu vào cửa sổ xe, có chút đau lòng, liền dừng xe lại bên đường, tháo dây an toàn của cậu ra, rồi kéo cậu dựa vào mình, im lặng nhìn cậu ngủ.

Hắn hiện tại cũng không hiểu được bản thân mình nữa rồi, lúc sáng khi thức dậy không tìm thấy cậu, bản thân lại có chút lo lắng, gọi điện thoại hỏi Hạ Tuấn Lâm và Mã Gia Minh nhưng không có tin tức gì, đến lúc gọi tới Mã phu nhân mới biết được vài ngày trước cậu có hỏi nơi chôn cất ba mẹ mình, hắn hỏi địa chỉ rồi nhanh chóng lái xe tới nơi đó...với tốc độ kinh người, chấp nhận đích thân gọi điện dời lại công việc cho dù hôm nay một ngày làm việc quan trọng vì phải kí kết một số hợp đồng lớn.

- Nói thử xem, tại sao tôi lại như vậy... _ Hắn nói xong cúi đầu hôn lên môi cậu, nụ hôn ôn nhu dịu dàng mà lần đầu tiên hắn dành cho cậu.

- Ưm... _ Cảm thấy dị vật đang luồn lách trong khoang miệng mình, Đinh Trình Hâm lơ mơ dần tỉnh lại.

- Ưm... _ Cậu khẽ nhỏ giọng rên lên một tiếng. Khiến Mã Gia Kỳ đang chuyên tâm thưởng thức đôi môi ngọt ngào này, lưu luyến phải buông ra.

- Tỉnh rồi?

- ... _ Cậu khẽ gật đầu, khuôn mặt ửng hồng, cảm nhận từng đợt hơi thở của hắn phả lên mặt mình, khi khuôn mặt của hắn chỉ cách khuôn mặt của cậu 1 cm.

- Xấu hổ sao? _ Hắn bật cười, cố ý dùng mũi mình chạm tới mũi cậu mà trêu chọc.

- Cả người cậu, tôi đều nhìn qua, chỗ nào cũng đã được sờ qua, vậy... Còn xấu hổ gì nữa chứ...?

- Không... Không phải... _ Cậu cố lắc đầu.

- Không ngờ, cậu cũng có nhiều lúc, đáng yêu đến vậy _ Hắn cười cười, kéo mình trở về vị trí cũ, thôi không chọc cậu nữa mà bắt khởi động lại xe, trở về nhà của cả hai. Hôm nay tinh thần của hắn rất kì lạ, đặc biệt vui vẻ, trước khi về nhà còn ghé qua siêu thị, cùng cậu mua thức ăn về làm bữa trưa. Ở nhà thì im lặng ngồi nhìn cậu tất bật dưới bếp, đợi cậu bưng ra từng món ăn rồi, mỉm cười khen cậu nấu ngon. Trong những giây phút này, có lẽ hắn đã lỡ quên mất mối quan hệ hiện tại của cả hai. Như vậy thật giống một cặp vợ chồng hạnh phúc bên nhau.

....

- Gia Kỳ, hiện tại tôi vẫn có một số điều muốn nói với cậu, cậu và Hạ Tử Du hiện tại là tình yêu hay trách nhiệm? _ Nghiêm Hạo Tường  lắc lắc ly rượu trong tay, lơ đãng hỏi Mã Gia Kỳ.

- Cậu hỏi như vậy là có ý gì? Tất nhiên tôi với cô ấy là tình yêu. Tôi sẽ nhanh chóng tìm ra cô ấy, đưa cô ấy trở về bên mình, trở thành vợ hợp pháp, được thế giới công nhận.

- Vậy còn Đinh Trình Hâm... Cậu đừng nghĩ tôi không biết, đêm qua cậu làm gì với thư kí mới, bỏ mặc cậu ta phải lo lắng ngồi đợi cậu... _ Nghiêm Hạo Tường cười lơ đãng nói tiếp.

- Cậu cũng nghĩ rằng tôi không biết, cậu vẫn bí mật tìm người kia, cậu còn nặng tình như vậy thì đừng hỏi tới tôi,... Chuyện giữa tôi và Đinh Trình Hâm, cho tới khi Tử Du trở lại, tôi với cậu ta cũng sẽ kết thúc...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro