31 📝

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ah, Haewonie." Jimin thở dài khi ôm con mình trong khi con bé thì đang say sưa uống sữa bình.
"Con nên cho dadda ngủ nhiều hơn xíu chứ"
Haewon bây giờ đã đỡ hơn trước rất nhiều, con bé chỉ khóc hai hoặc ba lần trong đêm. Nhưng điều này vẫn gây căng thẳng cho Jimin, người thực sự không thích thức dậy vào nửa đêm.
Một nụ cười nhẹ nở trên khuôn mặt anh khi nhìn đứa con gái bé bỏng của mình. Anh sẽ không bao giờ chán việc nhìn con bé bú sữa. Cách đôi tay nhỏ bé của con bé nắm lấy chai, cố gắng nắm chặt nó đến mức các ngón tay nhỏ của bé không thể với tới nữa thì thôi.
Jimin dành rất nhiều tình cảm cho con bé, Jungkook cũng vậy.
Omega thực sự hơi thất vọng vì Jungkook không ở bên mình lúc này. Anh nhớ về những đêm mà Alpha sẽ ngồi cùng anh và Haewon. Nhưng Jungkook dạo này rất mệt sau khi làm về.
Alpha đã đăng kí thêm một vài ca trực đêm để đảm bảo họ có thể kiếm đủ tiền. Một lý do khác khiến Jimin quyết định tạm dừng chương trình học của mình. Anh không muốn Jungkook cảm thấy cần phải làm việc đến tối muộn nữa.Thật không công bằng cho em ấy.
Haewon uống xong và anh lấy chai ra. Cái miệng nhỏ nhắn của con bé mở ra thành một nụ cười rộng và nó khiến Jimin phải xuýt xoa.
"Bây giờ bụng con đã no và hài lòng chưa?" Anh cù con bé, khiến cô cười khúc khích vì nhột.
Trái tim anh tan chảy khi nhìn thấy con bé vui vẻ.
"Con buồn ngủ chưa?" Anh ngáp khi chạm vào mũi của Haewon. Ban đầu, con bé chỉ tiếp tục cười khúc khích, nhưng ngay sau đó bé con cũng ngáp theo cha mình. Chỉ mất vài phút đung đưa nhẹ nhàng trong vòng tay của Omega trước khi nhóc chìm vào giấc ngủ.
Jimin đặt con trở lại nôi của mình. Anh đảm bảo rằng con bé đã hoàn toàn thoải mái, sau đó nhẹ nhàng đặt một nụ hôn nhỏ lên trán và đi ra khỏi phòng ngủ của Haewon.
Khi Omega đi qua căn phòng tối tăm, cố gắng đến phòng ngủ của mình, anh nghe được một âm thanh yếu ớt. Nó giống như một tiếng sụt sịt. Anh đứng lặng một lúc, chỉ tập trung vào sự im lặng. Và sau đó anh nghe thấy nó một lần nữa.
Những tiếng sụt sịt phát ra từ phòng ngủ của Jungkook.
Jimin có chút do dự, không hoàn toàn chắc chắn liệu mình có nên mạo hiểm làm phiền Alpha hay không, nhưng dù sao thì anh cũng quyết định vào phòng.
Khi Omega đến gần cửa phòng Jungkook, anh có thể ngửi thấy chút buồn bã trong mùi hương của cậu. Cảm giác lo lắng bắt đầu dâng lên trong lồng ngực anh khi anh nhẹ nhàng gõ cửa và đồng thời mở nó ra.
Jungkook điên cuồng dùng cổ tay lau đi nước mắt. "Jimin, anh đang làm gì vậy? Em đang cố ngủ đây." Giọng của Alpha hơi vỡ vụn.
"E-Em đang khóc à?" Jimin hỏi, cảm thấy rất ngạc nhiên.
Anh từ từ đi về phía chiếc giường mà Jungkook hiện đang nằm. "Không. Alpha không khóc." Người trẻ hơn phản biện khi Jimin ngồi trên mép giường.
"Mọi người đều khóc, Jungkook." Giọng Omega nhẹ nhàng và êm dịu. Mùi hương, giọng điệu và ngôn ngữ cơ thể của anh đều tạo ra cảm giác an toàn cho người Alpha trẻ. Nó khuyến khích cậu cởi mở mà không cần Jimin phải yêu cầu. Việc này hầu hết chỉ được thực hiện bởi các cặp vợ chồng tâm giao.
"Em chỉ không biết mình đang làm gì nữa. Việc nuôi dạy con cái thật khó khăn còn em thì vô cùng thiếu hiểu biết và lạc lõng, điều đó khiến Alpha của em không thoải mái. Em được cho là một nhà lãnh đạo bẩm sinh, em nên biết phải làm gì nhưng thay vào đó em chỉ đang làm một công việc tồi tệ là làm cha một đứa bé. " Jungkook tuôn ra tất cả suy nghĩ của mình cùng một lúc. Đôi mắt cậu trông đã sẵn sàng để khóc một lần nữa, nhưng cậu đã kìm nén lại.
Jimin đau lòng khi nhìn thấy Jungkook theo cách này. Nhìn Alpha như thế này khiến anh nhận ra rằng Jungkook chỉ là một đứa trẻ. Cả hai đều như vậy. Đối với thế giới, họ được coi là người lớn, nhưng họ thực sự vẫn chỉ là những đứa trẻ. Không ai trong số họ biết họ đang làm gì, nhưng họ đang làm tốt nhất có thể.
Omega tiến lại gần người nhỏ tuổi hơn, nở một nụ cười an ủi. "Em không phải là một người cha tồi."
"Em quên cho con bé ăn. Nếu con bé chết đói vì em quên thì sao?"
Tim Jimin chùng xuống. Jungkook đã không thể bỏ qua lỗi lầm đó. "Chúng ta vẫn đang học cách nuôi dạy con. Sai lầm vẫn có thể xảy ra mà."
Jungkook chế giễu. "Ai lại quên cho con mình ăn? Chỉ có cha mẹ tồi mới vậy thôi."
"Jungkook. Nó không tệ như em nghĩ đâu. Có thể điều đó không tốt, nhưng nó cũng không quá tệ mà." Jimin cố gắng trấn an người trẻ hơn, người tỏa ra mùi xạ hương có chút đau buồn.
"Em đã nhận ra sai lầm, em cảm thấy tội lỗi vì sai lầm này và em đã rút ra bài học từ nó. Bây giờ em đã biết cách nhận ra tiếng khóc của con bé có nghĩa gì."
Jungkook thở dài, cảm thấy được an ủi một chút vì những lời này, nhưng vẫn hận bản thân. Omega thu thập thêm một chút dũng khí để giúp đỡ Alpha đang buồn bực. Anh không chắc đó có phải là một ý kiến hay không, nhưng anh muốn Jungkook biết rằng họ đang trong tình huống đều đang phải học cách nuôi con giống nhau. Họ có thể chỉ là bạn và bạn cùng phòng, nhưng Haewon vẫn là con của họ.
Jimin nằm xuống giường, nép mình vào chăn bên cạnh Jungkook. Anh nằm nghiêng và Alpha lăn vào người anh ta để đối mặt với người lớn tuổi hơn. Họ nhìn vào mắt nhau, Jimin không để ý đến khuôn mặt sưng húp của Jungkook vì khóc.
"Không sao đâu Jungkook." Omega ngập ngừng đưa tay ra, gạt đi những sợi tóc lòa xòa trên mặt Jungkook. Bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt xuống má Jungkook và khi anh làm như vậy Alpha nhắm mắt lại, cảm thấy được an ủi bởi cái chạm nhẹ nhàng và âm thanh nhẹ nhàng từ giọng nói của Jimin.
"Chuyện này thiệt khó." Jungkook nói với một giọng thì thầm đứt quãng.
"Anh biết. Và không sao đâu khi em không biết mình đang làm gì. Nó không ảnh hưởng việc em thành hay không thành một Alpha thực thụ. Tụi mình vẫn còn trẻ."
Jungkook ậm ừ một chút để đáp lại.
"Em luôn có thể đến với anh nếu em cần ai đó để nói chuyện, em biết không?"
"Không phải em mới là người nên an ủi sao?" Alpha cười.
"Nó chỉ là một vấn đề xã hội. Alpha có thể là những nhà lãnh đạo dũng cảm, mạnh mẽ với danh tiếng là người hung hãn về lãnh thổ. Nhưng, điều đó không khiến em trở nên miễn nhiễm với cảm xúc."
Jungkook mỉm cười và gật đầu một cách yếu ớt, càng ngày càng buồn ngủ.
Mùi hương của cậu thanh niên bây giờ đã thoải mái hơn nhiều, nhưng Jimin vẫn ở bên em ấy. Họ trò chuyện cùng nhau cho đến khi mí mắt trở nên nặng trĩu. Ngay sau đó cả hai người họ chìm vào giấc ngủ khi mặt đối mặt với nhau. Rất may, Haewon đã ngủ ngon và không hề quấy khóc thêm lần nào trong đêm nữa, nghĩa là Jimin không phải rời xa Jungkook cho đến sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro