Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Nhĩ Đóa, tuy rằng ba của con đã không còn nữa nhưng ông ấy là một anh hùng, chúng ta không thể quên ông ấy."

"Ba đi đâu vậy mẹ?"

"Ba đã lên thiên đường rồi, ông ấy không thể trở về nhà nữa. Nhưng mà không sao cả, ông ấy sẽ ở trên thiên đường nhìn Nhĩ Đóa của chúng ta vui vui vẻ vẻ, khỏe mạnh lớn lên."

"Con có thể đi tìm ba không?"

"Con không thể nhưng mẹ thì có thể. Nhĩ Đóa, đồng ý với mẹ sau này con phải nghe lời chú Mục và anh Nghiên Chi nhé..."
......

Thẳng đến khi ngồi lên chiếc xe hơi màu đen có cắm quân kỳ Nguyên Nhị cũng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Cô chỉ biết mình đã được cấp trên của ba đón đi.

Đôi mắt đen nhánh mở to nhìn người đàn ông mặc tây trang ở bên cạnh, trên tay ông ấy có một chiếc hộp.

"Chú Mục, đây là cái gì ạ? Có thể ăn được không?" Cô bé ngây thơ hỏi một câu.

Cánh tay Mục Diệc Thâm cứng đờ lại. Ông lắc đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười hiền lành. "Không thể, Nhĩ Đóa đói bụng rồi à?"

Nguyên Nhị sờ sờ bụng nhỏ rồi gật đầu. "Vâng ạ! Cháu đói bụng."

Mục Diệc Thâm duỗi tay sờ sờ đầu của cô bé. "Cháu chờ một chút nhé, trở về chú sẽ bảo mẹ Mục làm đồ ăn ngon cho cháu."

"Được a được a!"

Nguyên Nhị vỗ tay vài cái rồi đột nhiên nhớ tới một vấn đề. "Chú Mục, mẹ của cháu đâu rồi?"

Lần này thì toàn bộ cơ thể Mục Diệc Thâm đều cứng đờ. Ông hít một hơi thật sâu, vẻ tươi cười trên mặt vẫn như cũ nhưng hốc mắt đã đỏ lên. "Mẹ của cháu đã dọn tới thiên đường ở trên cao, bà ấy bây giờ cũng giống như ba của cháu vậy. Bọn họ sẽ phù hộ cho cháu vui vui vẻ vẻ, khỏe mạnh lớn lên."

"A..." Nguyên Nhị nghiêng đầu. "Chú Mục, lời chú nói thật giống với lời của mẹ."

Mục Diệc Thâm cố nén nước mắt, gật đầu. "Ừ! Cho nên sau này Nhĩ Đóa sống cùng chú nhé, có được không?"

"Được ạ." Nguyên Nhị một bộ đứng đắn. "Mẹ của cháu cũng đã nói như vậy, vì thế cháu đồng ý với chú."

Mục Diệc Thâm duỗi tay dịu dàng vuốt ve cái đầu nhỏ của Nguyên Nhị, chung quy vẫn nhịn không được nghẹn ngào nói. "Ừ! Nhĩ Đóa thật ngoan..."

Chiếc xe hơi màu đen một đường chạy thẳng tới quân khu phía Bắc, sau đó lại chạy vào đại viện. Người đứng gác ở cửa thấy biển số xe cùng quân kỳ liền làm động tác quân lễ rồi lập tức cho xe qua.

Chiếc xe màu đen tiếp tục đi về phía trước, trên sân huấn luyện ven đường có một nhóm binh sĩ đang tập luyện. Trên người bọn họ cõng bọc đồ nặng mấy chục kg chạy bộ trên sân, ánh mặt trời chiếu xuống làm cho quần áo trên người sớm đã ướt đẫm, tóc phảng phất có thể tích ra nước, mồ hôi trên mặt lấp lánh tỏa sáng dưới ánh mặt trời.

Ở trong trí nhớ của Nguyên Nhị ba thường xuyên bảo cô ngồi ở sân huấn luyện bên cạnh xem ông huấn luyện.

Nhưng một ngày nào đó ba đột nhiên không thấy đâu nữa, sau này cũng không còn thấy mẹ.

Cô đã từng đi theo một chị gái vui vẻ sinh sống trong hai tuần ở một chung cư, sau đó thì được đón tới nơi này.

Xe hơi chậm rãi dừng trước một ngôi biệt thự độc lập. Cánh cửa biệt thự rộng mở, ở đó có năm người đang đứng.

Từ nhỏ đã bắt đầu ra vào Mục gia, Nguyên Nhị tự nhiên đối với năm người này rất là quen thuộc.

Mục Diệc Thâm đẩy cửa xe, vòng đến bên kia dắt Nguyên Nhị xuống. Ông nắm tay cô bé đi đến trước mặt năm người kia.

Nguyên Nhị ngoan ngoãn, chủ động chào hỏi. "Cháu chào ông Mục, mẹ Mục, dì Chu, anh Nghiên Chi..."

Thanh âm thanh thúy lại non nớt, ngọt ngào như là lau mật.

Mục Quốc Phong hai mắt đỏ lên, từ khi người vợ qua đời thì đây là lần thứ hai ông có loại xúc động muốn khóc. Ba của cô bé đã cứu con ông, vì con của ông cô bé ấy đã mất ba. Sau khi biết tin ba mẹ của cô bé đều là cô nhi thì phản ứng đầu tiên của ông chính là muốn đón mẹ con hai người tới đây. Nhưng điều không thể nghĩ tới chính là mẹ của cô cũng đã ra đi.

Nếu đổi lại người khác thì sớm đã được đưa tới cô nhi viện nhưng địa vị cùng thế lực của Mục gia ở thủ đô không hề đơn giản. Chỉ cần một câu nói của Mục Quốc Phong dễ như trở bàn tay nhận nuôi Nguyên Nhị.

Ông hơi khom lưng, hiền lành nhìn cô gái nhỏ vừa trở thành cô nhi ở trước mắt, đau lòng không thôi. "Ừm! Nhĩ Đóa ngoan."

Vợ của Mục Diệc Thâm là Minh Du cũng khom lưng, trên khuôn mặt lộ ra một nụ cười thế nhưng bên trong nụ cười ấy còn mang theo một tia ẩn nhẫn. Bà xoa xoa đầu Nguyên Nhị, ôn nhu nói: "Ừm! Nhĩ Đóa thực sự rất có lễ phép."

Nguyên Nhị nhếch miệng cười. "Mẹ nói trẻ nhỏ thì phải lễ phép, như vậy mới chọc người thương."

Minh Du không nói tiếp, âm thầm thở dài. Đáng tiếc, vốn là một gia đình hạnh phúc cứ như vậy không còn nữa.

Bà đứng thẳng lưng nhìn về phía Mục Diệc Thâm, từ trong ánh mắt của ông bà có thấy được sự áy náy nồng đậm. Bà biết ông đang suy nghĩ điều gì.

Nếu không phải vì ông thì cô gái nhỏ sẽ không trở thành một người không cha không mẹ.

Mục Diệc Thâm hít sâu một hơi nhìn về phía Minh Du, chỉ thấy bà cong môi nhẹ nhàng gật đầu.

Có những lời không cần phải nói rõ, chỉ một ánh mắt cũng có thể biết suy nghĩ của đối phương.

Mục Diệc Thâm hồng con mắt, mỉm cười.

Nguyên Nhị ngọt ngào nhìn Minh Du rồi quay đầu nhìn về phía bé trai đang dựa ở cửa. Bé trai ấy tuổi không lớn, làn da trắng nõn, diện mạo tinh xảo, cực kỳ giống Minh Du. Trên người cậu là một bộ đồ thể thao màu đen, khuôn mặt vô cảm càng làm tăng thêm vẻ lạnh lẽo không hợp với số tuổi của cậu.

Gió nhẹ thổi qua, hơi hơi thổi loạn tóc mái ở trên trán của cậu. Dưới ánh mặt trời vẻ mặt lạnh lùng của cậu dần dần nhiễm một tia ấm áp.

Đột nhiên, cậu nở một nụ cười mang theo sự dịu dàng.

Cậu hướng về phía Nguyên Nhị vẫy vẫy tay. "Lỗ tai nhỏ, lại đây."

Nguyên Nhị tươi cười đi qua. "Anh Nghiên Chi."

Một tiếng xưng hô mềm mại trực tiếp hòa tan trái tim Mục Nghiên Chi.

Cậu cúi đầu nhìn cô gái nhỏ đứng ở trước mặt, duỗi tay xoa đầu cô, thấp giọng nói: "Lỗ tai nhỏ, sau này anh Nghiên Chi sẽ che chở cho em có được không?"

Nguyên Nhị không rõ chớp đôi mắt nhìn cậu, một đôi mắt long lanh nhìn đến trái tim Mục Nghiên Chi khẽ run lên.

"Là muốn bảo vệ em sao?" Nguyên Nhị lại hỏi.

Mục Nghiên Chi không chút do dự gật gật đầu. "Đúng vậy! Anh Nghiên Chi sẽ luôn luôn bảo vệ em."

Năm đó Nguyên Nhị 7 tuổi vào sống ở Mục gia, Mục Nghiên Chi 12 tuổi đưa ra lời hứa hẹn cả đời.

Mười năm sau...

Tại đại viện quân khu Mục gia.

Trong phòng khách của ngôi nhà ở phía Bắc có một thân ảnh từ bên ngoài bước vào, trong tay còn cầm theo một đôi giày rón ra rón rén đi trong bóng tối. Bộ dáng lén la lén lút giống như trộm.

Khi cô vừa nhẹ nhàng đóng cửa thì lập tức nghe thấy một âm thanh vang lên. Trong nháy mắt bóng tối bị thay thế bởi ánh sáng.

Nguyên Nhị hoảng sợ, xoay người thì thấy phòng khách đèn đuốc sáng trưng, ngồi trên sofa là một người đàn ông trẻ tuổi. Khi nhìn vào cặp mắt của người kia cô sợ tới mức cả người run lên, đôi giày trong tay rơi xuống đất phát ra một tiếng động.

Tức giận, cô tinh tường thấy được sự tức giận đang muốn bùng nổ trong đôi mắt của anh.

"Nghiên...Anh Nghiên Chi."

Mục Nghiên Chi nheo nheo mắt nhìn váy ngắn trên người Nguyên Nhị. Lòng anh tràn ngập lửa giận muốn phát tiết nhưng không có chỗ phát tiết.

Anh yên lặng nhìn Nguyên Nhị một hồi lâu, đang lúc cô gái nhỏ muốn chạy trốn thì anh đột nhiên bùng nổ, giận dữ gầm lên. Tiếng gầm ấy đáng sợ tới mức cô gái nhỏ lảo đảo một cái rồi ngã chổng vó. "Nguyên Nhị, em lại đây cho anh."

Nguyên Nhị vội vàng đứng dậy, khuôn mặt khổ não đứng tại chỗ không dám động.

Lúc này đi qua chính là chịu chết.

Không đi, nhất định không đi.

Mục Nghiên Chi thấy cô đứng bất động, tức giận đến mức thiếu chút nữa đỉnh đầu bốc khói. Anh vươn tay rồi vỗ một cái thật mạnh lên mặt bàn trước mắt, lực độ mạnh tới mức Nguyên Nhị còn cảm thấy một giây sau chiếc bàn kia sẽ vỡ thành trăm mảnh.

Cô nhìn mặt bàn vừa chịu một lực mạnh kia, trong lòng âm thầm khen một câu. "Chất lượng thật tốt."

Giây tiếp theo, bên tai truyền đến một giọng nói trầm thấp, trong đó còn mang theo tia lạnh lẽo làm Nguyên Nhị không khỏi rùng mình một cái. "Lập tức lại đây cho anh."

"Huhu..."

"Em câm miệng ngay và bước lại đây cho anh."

Mục Nghiên Chi vừa ra lệnh Nguyên Nhị lập tức ngoan ngoãn câm miệng, sau đó không tình nguyện bước từng bước nhỏ về phía anh.

Dịch một bước lại liếc anh một cái, cuối cùng dừng ở đối diện.

Mới vừa đứng yên thì Mục Nghiên Chi lại gọi tên cô. "Nguyên Nhị."

Giọng nói vô cùng nghiêm túc.

"Có." Nguyên Nhị giơ tay làm một động tác quân lễ. "Có Nguyên Nhị."

"A..." Mục Nghiên Chi đột nhiên cười lạnh. "Nguyên Nhị, em thật lợi hại nha! Chính em tự tính xem, chỉ một học kỳ mà em đã bị gọi người nhà tới trường bao nhiêu lần? Thành tích toàn lớp đứng thứ mấy từ dưới lên?"

Ồ! Hóa ra là chuyện này, cô còn tưởng rằng là chuyện gì lớn.

Nguyên Nhị cúi đầu, tay nhéo nhéo vạt áo, bày ra một bộ đáng thương hề hề. "Lần này không phải em sai, là các cô ấy, là các cô ấy miệng thối."

"Miệng thối? Miệng thối em liền đánh người? Anh thấy là do ba mẹ và ông nội sủng em đến vô pháp vô thiên rồi, ngoại trừ trốn học thì ở trong trường chuyện gì em cũng đã làm qua."

Nhớ tới chuyện ngày hôm nay Nguyên Nhị vẫn không phục.

Cô bỗng dưng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Mục Nghiên Chi, nói: "Là bọn họ không đúng, ai bảo bọn họ dám nói em là đứa trẻ không cha không mẹ, ai bảo bọn họ dám nói em là đứa trẻ được nhặt về, là bọn họ trêu cợt em trước. Bọn họ đánh không lại liền tìm giáo viên tố cáo."

Nói xong Nguyên Nhị lại cúi đầu, cắn môi dưới không hề nói một lời.

Nghe vậy, Mục Nghiên Chi mím môi không rên một tiếng nhìn cô nửa ngày, sau đó thì giơ tay xoa xoa thái dương đang phát đau.

Thôi! Chuyện này khiến cho anh không thể mắng cô được nữa.

Nhưng mà, hôm nay làm anh tức giận không chỉ có một việc.

"Được rồi, chuyện này anh sẽ nói với giáo viên của em. Nhưng mà bây giờ em hẳn là nên giải thích một chuyện khác với anh?"

Nguyên Nhị không hiểu anh muốn nói tới chuyện gì. "Chuyện gì?"

Mục Nghiên Chi cảm giác thái dương kịch liệt nhảy lên vài cái. Anh nỗ lực áp chế lửa giận muốn bốc lên lần nữa, nghiến răng nghiến lợi nói: "Em nói cho anh nghe xem, em bây giờ vẫn là vị thành niên nhưng vì sao lại đi chơi đến khuya khoắt như vậy, em nói thử xem. Anh đang chờ một lý do thích hợp từ em đây."

"A." Nguyên Nhị đột nhiên kêu một tiếng.

Mục Nghiên Chi trừng cô, không cho kháng cự: "Nói."

Nguyên Nhị cúi đầu tránh đi ánh mắt của anh, tầm mắt nhìn ngón chân trắng nõn của mình. Bỗng dưng lại nghĩ ra một chuyện, cô ngẩng đầu. "Là Hạ Hàn, là cậu ấy mang em đi. Cậu ấy nói hôm nay là sinh nhật của một người bạn cho nên muốn mang em đi cùng. Em không biết là đi quán bar, thật sự không biết."

A! Cô tìm được lý do cũng không tệ lắm.

Không biết? Có quỷ mới tin lời cô nói.

Mục Nghiên Chi yên lặng nhìn cô.

Nguyên Nhị cực kỳ lo lắng, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, tiếp tục nói: "Anh Nghiên Chi, anh có thể đừng nhìn em như vậy được không?"

"À..." Mục Nghiên Chi tiếp tục cười lạnh, đột nhiên hỏi. "Nguyên Nhị, năm nay anh bao nhiêu tuổi?"

"Hả?" Nguyên Nhị sửng sốt, sau khi có phản ứng thì lập tức trả lời: "22."

Mục Nghiên Chi trầm mặc một lát rồi hỏi tiếp: "Em cảm thấy...anh là tên ngốc sao?"

Nguyên Nhị lắc đầu. "Không phải."

"Vậy em cảm thấy anh sẽ tin tưởng lời em nói sao?"

Nguyên Nhị: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro