Chap 20 ( Ngược)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đã tỉnh nhưng mọi thứ xung quanh tôi đều rất xa lạ , không gian này , tình trạng này và cả cậu bé này đều rất xa lạ ..

-Bác sĩ ơi ! Anh ấy đã rơi vào tình trạng thứ nhất đúng chứ ? _ Bạch Hiền bây giờ đang rất vui vì anh đã tỉnh , anh đã nhìn cậu nhưng cũng có 1 chút vị buồn vì anh đã quên cậu (T.T)

-Cậu nói đúng. Xán Liệt đã rơi vào tình trạng thứ nhất.

-Vậy làm sao để anh ấy dễ dàng nhớ lại ạ ? Có cách nào không thưa bác sĩ ?

-Để cậu ấy nhớ lại thì cần cả 1 quá trình .. Không còn cách nào khác ngoài việc dần dần khỏe lại sẽ sớm thôi nhưng điều quan trọng bây giờ là nếu 1 ai đó vào đây kể cho cậu ấy việc gì đó thì cậu ta chắc chắn sẽ tin là mình đã làm việc đó khi chưa bị tai nạn này. Cậu hiểu chứ ?

-Vậy là .. dù đó không phải sự thật nhưng anh ấy sẽ tin nó là sự thật ?

-Đúng vậy !

"Liệu mình có nên nói với anh ấy mình là người yêu... à không !! Không được. .. Không được làm vậy" _ Suy nghĩ của Bạch Hiền.

Bác sĩ đi ra khỏi phòng ...

-Xán Liệt !!! Anh nhớ tôi chứ ? _ Bạch Hiền lại gần tôi nói

-Cậu là ai ? Cậu quen tôi sao ? _ Bạch Hiền dù đã chuẩn bị tâm lí trước nhưng vẫn không kìm được nước đang rưng rưng trên mắt mình ... Bởi những kỉ niệm về cậu anh đã quên hết , thật sự là đã quên hết...

-Anh.. Không nhớ tôi thật sao ?

-Ừm. Mà sao cậu lại khóc ? Tôi nói gì sai sao ?

-Không.. Không sao.._ Bạch Hiền lấy tay gạt đi nước mắt đang lăn dài trên má

-Mà cậu là ai ?

-Tôi.... rồi cậu sẽ nhớ ra tôi.. tôi là người rất đặc biệt... rất rất đặc biệt _ Bạch Hiền nhìn thẳng vào mắt tôi nói rất nghiêm túc , cậu ta đã cố hết sức để làm mình không khóc

-Rất đặc biệt ?

-Ưm....

Cốc Cốc... Cốc. _ Hình như có ai đang gõ cửa để vào thăm tôi , đó là 1 cô gái có mái tóc dài , mang váy ngắn , son phấn khắp mặt ..

-Ơ !!! Tiểu Nhi..._ Bạch Hiền sửng sốt khi thấy sự suất hiện của cô ta.

-Chào !_ Tiểu Nhi cũng có 1 phần ngại .

-Sao cậu lại đến đây ?

-Tôi đến đây để xin lỗi cậu và thăm Xán Liệt .

-Xin lỗi tôi ?

-Ừm. Xán Liệt nói nếu tôi không đến xin lỗi cậu thì anh ấy sẽ không nhìn mặt tôi nữa nên tôi đến đấy . Bây giờ anh ấy sao rồi _ Cô ta nói chuyện ra vẻ khinh người như nói phong long chứ không phải nói với Bạch Hiền

-Anh ấy bị mất trí nhớ tạm thời ...

-Sao cơ ?  Mất trí nhớ tạm thời ?

-Ừm...

- "Hay đấy " _ Cô ta nghĩ thầm trong đầu ý đồ gì đó rồi cười hờ với Bạch Hiền -  Tôi vào thăm anh ấy được chứ ?

-Được .! Tôi cũng cần đi vệ sinh. Cậu vào đi

-Ừm. Cậu đi đi

° Sau khi Bạch Hiền đã ra khỏi phòng và đi đến nhà vệ sinh thì trong này Tiểu Nhi đang....°

-Cô là ai ? Cái cậu lúc nãy đâu _ Tôi ngơ ngác hỏi

-Oppa a~ Anh không nhớ em sao em là vợ sắp cưới của oppa đây ♡ Vợ lo cho anh lắm đấy >< _ Thì ra đây là kế hoạch của cô ta , cô ta lợi dụng khi tôi không nhớ gì lại giở trò này ..

-Vợ ? Cô là vợ tôi sao ?

-Đúng vậy.

-Thế sao cô không đến đây trước mà để cậu lúc nãy đến đây với tôi ?

-Cậu lúc nãy.. à là Ôsin nhà ta , em phải làm 1 số việc ở công ty nên khôg thể đến sớm với anh được._ Ả ta bịa đủ thứ chuyện trên đời ~~

-Ừm hứm .. Vậy em sẽ là vợ tôi sao

-Điều đó là điều đương nhiên anh à . _ Ả ta lại gần tôi hơn nữa và nói >< Ôi cái cảnh chết tiệt này .

-Em đẹp đó nga~~ !!

-Qua !! Anh khen em đó sao ♡♡

Cô ta bịa mọi chuyện để nói với tôi , cứ như đang bỏ bùa tôi vậy

Cuối cùng Bạch Hiền cũng đã về lại phòng , lúc này Tiểu Nhi mới chịu ra ngoài để Bạch Hiền vào .. Bạch Hiền không biết chuyện gì đã xảy ra , nên cứ thế vui vẻ vào phòng tiếp tục chăm sóc tôi..

-Anh nhớ cô ta chứ ? _ Bạch Hiền hỏi tôi

-Ưm.. Vợ tôi >< qua đẹp thật đấy _ Tôi không biết gì chỉ biết nói thế và quay ra ngoài nhìn Tiểu Nhi

-Hả ? Vợ ?_ Bạch Hiền sốc nặng

-Không phải sao ? .. Vợ tôi nói là cậu là Ôsin nhà tôi mà _ Lại 1 lần nữa tôi vô tâm mà trả lời .

-À.... Thôi anh thích nghỉ gì cũng được... _ Bạch Hiền nước mắt lại rưng rưng nhưng lần này cậu ấy cố gắng không khóc chỉ là rưng rưng thôi...

-Cậu nói với bác sĩ cho tôi suất viện đi . Để còn về nhà với vợ. Hí hí

-Về... với vợ sao... ?

-Chớ sao .. Vợ tôi tôi không về thì ai về với cổ ?

-... Bạch Hiền không nói nữa , bởi nếu nói gì thêm thì tôi lại càng phát ngôn ra những câu vô tâm làm cậu ấy tổn thương....

____ Sáng hôm sau ___

-Tôi đã nói với bác sĩ rồi. Mai anh có thể suất viện..

-Vậy thì tốt quá ..

Bây giờ Mã Hà mới suất hiện.

-Anh Bạch Hiềnn. !! Anh Xán Liệt sao rồi ạ ?

-Bác sĩ nói mai anh ấy có thể suất viện được rồi _ Bạch Hiền nói với tâm trạng ủ rủ.

-Sao nhìn mặt anh buồn vậy ? Bộ có chuyện gì sao ?

-Không ... Thôi em đem đồ về nhà trước giúp anh với . Đem dần về cho mai đỡ mệt

-Dạ . Oke

Mã Hà vừa dứt câu và ra khỏi phòng thì Tiểu Nhi 1 lần nữa suất hiện , nhưng lần này cô ta đến đây không phải tìm tôi mà là để tìm Bạch Hiền .

-Bạch Hiền tôi nhờ cậu 1 việc thôi.. được không ?

-Cô mà cũng có việc cần tôi giúp sao ?

-Cậu có thể cho tôi ở nhờ nhà cậu vài bữa được không ? Cậu làm ơn giúp tôi đi , nếu không có được anh ấy tôi sẽ chết mất

- Ở nhà tôi sao...Được thôi... Nhà tôi cũng còn dư 1 phòng mà._ Bạch Hiền bất mãn trả lời cậu đồng ý là bởi vì nếu cứ làm lơ cô ta sẽ càng làm tới nên cậu đành cho cô ta ở

-À không . Ý tôi là tôi ở với Xán Liệt cơ .

-Ơ...

-Sao ? Không được sao ?...

-Nếu cô ở với Xán Liệt... thì tôi ở đâu ?

-Chẳng phải cậu nói còn dư 1 phòng sao ? Cậu sẽ ngủ ở đó.

-..Cô... .

-Mai tôi sẽ đến đón Xán Liệt và qua luôn ~~ _ Bạch Hiền chưa nói xong Mã Hà đã đớp lời cậu ấy.

_____ Ngày hôm sau ____

-Oppa a~~ Hôm nay về với em nha _ Tiểu Nhi vuốt vuốt má tôi

-Ưm.. Vợ yêu _ (Au : Yêu yêu cái quầnnnnn)

-Hai người.... không định về sao _ Bạch Hiền không dám quay mặt vào trong nhìn mà chỉ thập thò ở ngoài nói vọng vào.

-Vợ chồng tôi ra ngay đây.. _ Tôi lại tiếp tục nói ra những câu cực kì vô tâm.

-Vợ chồng gì chứuu. 2 người chưa cưới mà _ Thấy ức trong người Bạch Hiền đành thốt ra..

-Ưm.. Chúng tôi xưng hô kiểu vậy liên quan tới cậu sao. Ôsin _ Lại là tôi ><

- .... Tôi đi trước _ Bạch Hiền bất lực ôm đống đồ bắt taxi về trước

______ Về tới nhà _____

-Phòng của 2 người ở trên _ Bạch Hiền chỉ chỉ lên trên và 1 mạch chạy về phòng để không thấy gì thêm từ 2 người đó

Tiểu Nhi khoác tay tôi đi lên phòng , lên tới phòng Tiểu Nhi sắp gọn đồ đạc lại , tôi chỉ việc ngồi ôm điện thoại mà lướt .

Sau khi sắp đồ xong Tiểu Nhi lại giường nằm tôi..

-Xán Liệt này ! Anh yêu em thật hả ?

-Thì người yêu không yêu nhau chớ chẳng nhẻ ghét nhau sao ?

-À không không..  Vậy anh hôn em 1 cái được chứ ? (Au : Hôn cáii mông cô ấyy . Đồ yêu tinh )

*Chóc* tôi hôn lên má Tiểu Nhi 1 cái *chóc* đúng lúc Bạch Hiền đi vào , cậu ấy vừa mở cửa ra thấy cảnh này lại đóng ngay cửa và chạy ra ngoài

Bạch Hiền chạy về phòng đồng hành cùng với cả trăm vạn giọt nước mắt đang rơi , Mã Hà thấy vậy không thể để yên mà chạy vào phòng xem anh mình thế nào.

-Anh... Anh bị gì thế ? _ Mã Hà thấy Bạch Hiền ngồi 1 góc đang khóc nức nở liền chạy tới hỏi

-Mã Hà.. Anh không muốn sống nữa .. hic..._ Bạch Hiền thấy sự suất hiện của Mã Hà lại càng khóc to hơn

-Anh bị làm sao . Nói em biết đi .

-Anh.. yêu...

-Anh yêu Xán Liệt đúng không ?

-Ơ... nhưng.. làm sao em biết..

-Mấy ngày qua thấy anh như vậy làm sao mà em không hiểu được. Và vì cô ả kia nên anh mới khóc đúng chứ ?

-Cô ta nói.. cô ta là vợ Xán Liệt.. còn anh là Ôsin..

-Sao cơ ? Cô ta dám nói thế sao ?.

-Ưm...hic..hic

-Em không thể để yên được mà..

-Em định... làm... gì chứ.

-Thì đi đánh cô taa 1 trận chứ còn sao .

-Không.. Đừng làm vậy.. _ Bạch Hiền lại khóc to hơn nữa

- Aishh !! Thôi được rồi... Anh nínn đi. Em... không đánh đâu... Anh nín đi..

_______ End_____

-Đủ ngược chưa ? ><

-Đọc vui vẻ nga ~♡♡♡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro