CHƯƠNG 2:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đó là hòa thượng của Tê Hà Tự." – Tiểu bộ khoái Võ Uy ngáp dài nói.

Suốt ba tháng truy tìm mãi cũng không có kết quả, đã hơn ba mạng người liên tiếp, thế nhưng phá án vẫn là chuyện xa xôi. Bọn bộ khoái sớm đã đem cả thành lục lọi từng người từng người, một chút dấu vết để lại cũng tìm không thấy. Thủ đoạn cao minh gọn gàng như thế, nếu không phải sát nhân đao liếm máu đã quen thì hẳn cũng là yêu quái chuyên ẩm huyết (hút máu).

Điển Tất suy đoán mù mịt, chẳng lẽ. . . thật sự là Sở Diệu? Vừa nghĩ tới tên này, trong lòng liền dâng lên một trận ác cảm.

...

Ngày ấy ở giữa con hẻm nhỏ xuất hiện một hòa thượng đang lẫn trong đám người chậm rãi đi tới, gần đây cư nhiên lại thường xuyên thấy được hắn vào thành.

"Tê Hà Tự? Ta tại sao không biết còn có ngôi miếu này?" Điển Tất hỏi.

"Là một ngôi chùa nhỏ ở ngoại thành, từ thuở gia gia ta còn bé đã rách nát. Từ trước trong chùa có một cái hội phê mệnh của Lão hòa thượng, nói được khá chuẩn, nói ta thời điểm ba mươi tuổi có thể lên làm tổng bộ đầu. Sau đó lão hòa thượng mất, bên trong cũng chỉ còn lại cái tên hòa thượng bình thường này." Võ Uy mở lớn miệng vừa đánh một cái ngáp.

Tiểu bộ khoái này chính là bạn hữu tốt tại nhân gian của Điển Tất, trong nhà nhiều thế hệ nguyện trung thành với Công phủ, hắn nối bước ông nội của ông nội của ông nội, vốn là người khởi đầu của bộ khoái trong thành, lớn nhỏ cũng đã phá được mấy vụ nan án, cũng đã tóm được vài tên tặc khấu, coi như với bách tính nơi này cũng đã cúc cung tận tụy. Cho tới đời của hắn, tam phòng tứ viện cũng chỉ sinh ra duy nhất một đứa cháu trai, lão thái thái khó tránh khỏi việc nuông chiều từ bé, vì thế trổ mã xinh xắn như bánh bao, mỗi lần tuần thành phải chạy qua mấy cái ngõ nhỏ sẽ khom người ho một cái, lại lập chí hướng phải làm thiên hạ danh bộ.

Hắn có lẽ không nhớ rõ, khi còn nhỏ, gia đạo giàu có, tại phòng bếp vừa mới làm ra một chén thịt kho tàu bóng loáng, bà vú nhất thời không lưu ý, gọi hắn toàn bộ bưng lên, không ngờ hắn lại đổ nhào hết vào chân tường cho chuột đại gia, việc nọ hời nhất ngoài đàn chuột ra, dĩ nhiên còn có thêm Điển Tất. Bây giờ hồi tưởng lại hắn năm đó giương ra một bộ mặt béo phì, hôi thử không khỏi cảm thán: "Thành Bắc, dù cho là heo mẹ hay heo con cũng không mập mạp được tới thế."

Trong giây lát, tựa hồ lại nghĩ tới cái gì, tiểu bộ khoái lại hướng bên cạnh Điển Tất bĩu bĩu môi: "Nga, còn có cái tên đạo sĩ điên bên kia, nghe nói cũng trú ở Hà Tê Tự. Hòa thượng trong miếu sống cùng với cái đạo sĩ. . ."

"Người ta muốn tìm là ngươi phải không?" Đạo sĩ điên chăm chỉ lôi kéo tay áo người qua đường, trải qua bị cự tuyệt lại qua thêm một lần cố gắng.

Tiểu hôi thử lắc lắc đầu lấy lại tinh thần, bất tri bất giác đã đi theo hòa thượng cao lớn kia đi vào cái ngõ có kỹ viện bậc nhất. Lầu dưới ong bướm lời trêu tiếng ghẹo, đơn độc một hòa thượng đột ngột chậm rãi đi qua, dường như liếc một cái cũng không hề liếc.

"Ôi, này vị đại sư dưới lầu kia, sao không lên đây ngồi một chút?" Oanh thanh uyển chuyển nũng nịu hót, mềm mại tới mức khiến hán tử thân xông pha nam bắc nghe cũng phải thấy boong boong xương cốt.

"Sách sách, hòa thượng cũng đã bắt đầu đi kỹ viện?" Tiểu bộ khoái nhìn chăm chăm phía trước, trong miệng có tiếng tấm tắc.

Điển Tất không đáp lời, bước nhanh vài bước lẻn tới bên cạnh hòa thượng, xoay qua. . . Nhìn kỹ gương mặt hắn. Hòa thượng vẫn như cũ một bộ dáng thành kính thỉnh giáo phật, hương phấn đầy trời, nhãn quan tị tị quan tâm (mắt xem mũi, mũi xem tâm), thế gian hồng nhan cũng chỉ là bạch cốt, trong lòng kia chỉ có Tây Thiên Bồ Tát vững chắc tọa là thật.

Bên này hoa nương còn không chịu hết hy vọng, trên lầu vũ cơ cũng đã gấp không thể chờ, ánh mắt trong suốt như thu thủy đưa gửi ám muội, eo nhỏ nhắn chầm chậm dao động giống như cành liễu trước gió: "Đại sư, ta có thể chạm tới giới hạn cực lạc phi thiên hay không?"

Hòa thượng mắt không nhấc, chân không nghỉ, từ từ bước qua lầu son, không mang đi lấy một tia phong tình.

Điển Tất ở bên cạnh người hắn thờ ơ lạnh nhạt, chính mắt thấy hắn đi tới tiểu Bồng Lai dưới lầu, chính tai nghe được từ trong lâu một trận vòng ngọc leng keng, lặng yên không một tiếng động, đối diện đường cái, tia nắng sớm lọt ra từ một khung cửa tinh tế để ngỏ, lộ ra một gương mặt nữ tử tựa hoa ngắn ngủi rồi biến mất, chỉ một cái thoáng nhìn kia kinh diễm, cũng hơn vô số nhân gian tuyệt sắc.

Nàng nói: "Đại sư xin dừng bước." Thanh như xuất cốc hoàng anh, thanh thúy tựa vũ đả đồng linh, giữ chân hết thảy người dưới lầu ngựa xe như nước, nhưng duy nhất vẫn không lưu lại được hòa thượng một lòng hướng phật.

Nàng lại gọi: "Đại sư. . ." Nũng nịu mềm mại yếu ớt, cổ họng tựa như hương hoa phảng phất qua mũi, như trời hạn gặp được mưa, một tiếng này có thể làm lui thiên binh vạn mã. Hôi thử tưởng đã chứng kiến qua trăm trạng thái của thế gian trong lòng xúc động mà thán, thậm chí còn có thể quỳ gối dưới thanh âm này, thực sự phải gọi là báu vật.

Hòa thượng không ngẩng đầu, cuối cùng bước đi cũng ngưng trệ lại: "A di đà phật". Hắn phát ra phật hiệu bốn tiếng, giọng nói như chuông đồng, uy nghiêm không ai bì nổi, phảng phất có thể phục hàng ngàn hàng vạn yêu ma, lại tựa hồ như để trấn trụ tâm tư của chính mình.

Trong lầu rốt cục không còn âm thanh gì nữa, cách cửa sổ còn mở ra một đường rất hẹp, mỹ nhân đứng lặng trước song, khuôn mặt mơ hồ tái nhợt. Thật lâu, thật lâu, Điển Tất dường như cảm nhận được chính mình nghe được tiếng thở thật dài trong lòng mỹ nhân, từ trong cửa sổ bỗng nhẹ nhàng bay ra một chiếc khăn lụa bạc mỏng tựa cánh ve, như là phải giữ lại bóng dáng của hòa thượng lúc đi xa, lất phất bị gió thổi lạc tới trên vai hòa thượng.

"Đúng là cái đồ hòa thượng vô tình vô nghĩa." Hôi thử thực sự thấy thương xót.

Ở khoảnh khắc khăn lụa sắp hạ xuống, hòa thượng vẫn thủy chung vững vàng đều đều nện bước, bỗng nhiên lại bước nửa nhịp dài hơn, đầu khăn khó khăn lắm hạ xuống bờ vai hắn, lắc lắc nhẹ rơi xuống đất, bỗng nhiên một trận gió thu thổi tới, cuốn lấy chiếc khăn lụa, xa xa bay đi.

"Là đóa hoa sen." Điển Tất đột nhiên nói.

"Gì?" Tiểu bộ khoái ngốc nghếch còn bận nhón nhón chân khắp nơi tìm chiếc khăn lụa.

"Kia khăn lụa. . ." Điển Tất nhấp nháy mắt, trong con ngươi có một đôi tia sáng lưu chuyển. "Ta đã nhìn thấy ở trên đó thêu một đóa hoa sen."

"Nga." Võ Uy vẫn còn không rõ.

Điển Tất thấy ngây thơ trong mắt hắn, liền cười: "Ngươi ngốc."

Tiểu bộ khoái ủy khuất xoa đầu nhíu mày: "Ta quả thực không rõ. Không phải khăn của các cô nương xưa nay đều thêu hoa sao?"

Điển Tất không đáp lời, lần thứ hai ngước đầu ngó lên lầu trên. Khung cửa sổ sơn đỏ thắm bị một bàn tay trắng nõn ngọc ngà gắt gao nắm, cửa sổ bị kéo rộng, mỹ nhân nãy giờ vẫn thủy chung nấp ở phía sau rốt cục cũng rõ ràng hiện ra, Trong phố có kẻ háo sắc vừa nhìn thấy, đã cao giọng hô to: "Khuynh Thành cô nương!"

Hoa khôi Khuynh Thành, y lời kể tướng mạo hoa nhường nguyệt thẹn, dung nhan cá lặn chim sa, kì thực không biết tú bà đanh đá của Tiểu Bồng Lai từ chỗ nào đem nàng mời đến. Khuynh Thành vừa xuất hiện, từ đó trong thành hễ có bàn luận tới mỹ mạo, liền chỉ có "Khuynh Thành" hai chữ. Phàm phu tục tử không có tiền để bước vào kỹ viện, sau khi say rượu cũng phải gào loạn vài câu: "Đợi lão tử có tiền, Khuynh Thành có là cái gì? Nhất định mua về nhà bắt nàng ngoan ngoãn bên lão tử bưng trà rót nước!"

Nghe được tiếng kêu, người qua đường đều đưa mắt ngưỡng mộ, cùng nhau tranh giành nhìn ngắm dung mạo hoa khôi.

Nàng cũng không trốn, tay đưa ra gắt gao cầm lấy khung cửa sổ, ánh mắt chỉ hướng xa xa sâu trong con phố, cùng với đường tu hành của hòa thượng dưới kia cố chấp như nhau. Nàng một thân lục y bạch thường thanh lệ thoát tục, không biết là do trời sinh hay không cố ý trang sức, ở giữa hàng lông mày hơi hơi điểm một mạt màu hồng càng tăng lên thướt tha thùy mị, nếu khuôn mặt không phải xiết lại như thế, sẽ phảng phất tựa như đóa sen sơn thuần trong Kim Liên Trì của Phật Tổ, son thường phấn tục thành thật không thể sánh vai.

"Tiểu Võ." Điển Tất nhìn thấy mỹ nhân từ từ biến mất giữa tiếng bàn luận của mọi người, chậm rãi hỏi, "Ngươi có biết vì cái gì trong trong sách có nhiều như vậy yêu quái thích thư sinh hay không?"

"Vì cái gì?" Tiểu bộ khoái nghiêng qua, hỏi.

"Bởi vì a. . . bởi vì yêu quái vốn đa tình. Yêu quái so với nhân loại có càng nhiều tình cảm."

"Thật vậy không?"

"Là gạt ngươi."

Điều tốt đẹp nhất ở tiểu bộ khoái chính là nội tâm đơn thuần, không có cách nào dấu trời che đất.

"Tiểu Võ." Hôi thử lại hỏi, "Ngươi có biết, vì cái gì yêu quái muốn ăn thịt người không?"

"Vì cái gì?" Đầu của tiểu bộ khoái lại từ bên trái lệch qua bên phải.

"Bởi vì a. . . bởi vì nếu không ăn thịt người, yêu quái sẽ hiện nguyên hình."

"Thật không? Lừa, lừa gạt người phải không?"

"Ngươi nói sao?"Thiếu niên học theo bộ dạng hắn, lệch lệch đầu. . . mắt trong suốt cong cong giống như tại nơi chân trời nguyệt khuyết.

"Có nhất định phải ăn thịt người không?" Tiểu bộ khoái ngây ngốc hỏi.

"Thế gian nào có yêu quái nào không ăn thịt người?" Quá trưa mặt trời có phần chói chang, hôi thử cười nhẹ, trong tươi cười chậm rãi hiện lên mấy phần âm u.

Hôm nay trong quán trà lão yêu quái kể chính là một đoạn truyền thuyết về hồ ly cùng thư sinh. Hắn nói, thư sinh ngốc nọ vốn chỉ biết đọc sách, một đêm nọ đọc sách ở dưới đèn, lại nghe ngoài phòng có người gõ cửa. Cửa vừa mở ra đã thấy, đứng ở ngoài là một nữ tử diễm lệ vô cùng. Từ đó về sau mỗi một đêm, nữ tử lại gõ cửa phòng thư sinh nọ, bồi thư sinh học, mài mực vì thư sinh, hồng tụ thiêm hương, thành đôi thành lứa.

Nguyên lai nàng là hồ nữ trong rừng ở ngoại thành, ngưỡng mộ thư sinh nhân phẩm cao thượng, vì thế đặc biệt tìm đến cùng y tương hứa. Thư sinh nọ cưới nàng, theo sau là đồ cưới từ hồ gia vô cùng hậu hĩnh, ngôi nhà chỉ có bốn bức tường trong chốc lát đã thành trăm khoảng ruộng tốt. Thư sinh cùng hồ nữ kết cục trọn vẹn, bọn họ cùng nhau xuyên sơn lâm tiêu diêu tự tại, từ đó về sau, nguyện làm uyên ương không làm tiên.

Nhóm phàm nhân đang ngồi nghe như nuốt món ngon, còn có một hài đồng bướng bỉnh chạy tới ghé chuyện bên khung cửa sổ, bỗng lão yêu gõ thước "ba" một cái "Cảm ơn các vị đã ủng hộ" khiến hậu sinh phía dưới mặt đỏ tía tai.

Ngốc tử! Hôi thử đi qua phía trước khung cửa sổ ấy, trong lòng cười nhạo. Thế gian xác thực có bao nhiêu hồ nữ chỉ vì tình, chính là thế gian cũng có bấy nhiêu ma đầu giết người không chớp mắt. Thế gian mênh mông có bao nhiêu thư sinh được hồ nữ ưu ái? Lại có bao nhiêu tinh tráng nam tử vì hồ nữ mà biến thành một đống xương khô? Chầm chậm, vết thương vừa liền đã quên đau, còn nhớ kỹ nửa đêm gặp mặt mỹ nhân xinh đẹp quyến rũ, lại không biết dưới mặt nạ tinh xảo kia là khuôn mặt đáng sợ tới nhường nào. Yêu quái không ăn nhân, vậy thì ăn cái gì?

Nghĩ nghĩ, đã đứng ở cửa nhà từ lúc nào. Thần Quân đại nhân trước sau đồi phong bại tục ít thấy được ăn mặc chỉnh tề ngồi trước bàn chờ hắn, tốt lắm, khuy áo đều đã cài lại chỉnh tề, đã không còn lộ ra dấu răng trên cổ, vạt áo cũng không mở khiến người ta nhìn thấy chi chít những vết đỏ khả nghi. Cao quan ôm ấy tóc, bạch y nhè nhẹ, bộ dáng cân xứng này xem chừng lộ ra một chút phong thái của tiên gia thượng giới.

"Ta đói." Hắn nói. Đôi mắt màu lam trong suốt rũ rũ xuống hiện ra vài phần ủy khuất.

Tôn quý đại nhân Thần Quân từ trước tới nay mười ngón tay không dính xuân thủy, với đám tôi tớ nhiều như mây trong Vu Sơn Thần cung, e rằng ngay cả vỏ hạt dưa hắn cũng không cần tự mình cắn. Vừa lúc nãy, nhất kiện xiêm y cũng có thể làm khó khiến hắn chau mày dây dưa hơn tới hơn mấy canh giờ. Điển Tất một mặt xoay người đi vào bếp, một mặt lại nghĩ thấy tức giận bất bình "Ngươi thoát xiêm y của người ta quả thực sự gọn gàng!"

Phía sau nam nhân kia cúi đầu, lại có tiếng cười truyền lại, thời gian trăm năm buồn chán, hắn chung quy chọn lúc hôi thử bực bội nhất xem như thời điểm cười tới vô cùng vui vẻ.

"Chúng ta làm giao ước đi." Năm đó, hắn là nói như vậy. Nam nhân nằm nghiêng ở trên giường có một đôi mắt xanh lấp lánh như hồ nước, bên trong dường như chứa đốm nhỏ âm mưu. Hắn một tay chống một tay đùa nghịch mấy nén bạc xưa nay hôi thử nhét ở dưới gối, khóe miệng cong hơi hơi nhếch lên tạo thành một đường cung xinh đẹp.

Điển Tất cúi đầu đã quen, nay ngây ngốc ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn mỹ đang giương ra của hắn.

Hắn bộ dáng tươi cười hồn xiêu phách lạc, tựa như có thể đem vong linh thi cốt đã hóa thành bụi từ Minh phủ gọi quay về: "Cho ta sống ở đây một thời gian, ta có thể thỏa mãn tâm nguyện của ngươi, nguyện vọng gì cũng đều được, tỷ như cho ngươi thành tiên."

Khi đó Điển Tất cứ như vậy ngốc, đôi mắt trong suốt chớp rồi lại chớp: "Ngươi vì cái gì?"

"Bởi vì ta cảm thấy được. . ." Nam nhân đưa tay xoa trên khóe mắt hắn, ống tay áo thật dài màu trắng buông xuống, ngón tay như thế tiêm dài trắng nõn, cảm xúc ấm áp giống như mẹ của tiểu hôi thử năm nào, ". . . ngươi rất thú vị."

Cảm nhận được ngón tay của y trượt xuống, chiếc cằm nho nhỏ bị nắm, ngón tay nam nhân có chút dùng sức, hôi thử chưa thấy qua tình cảnh này thuận thế gật gật đầu.

Hiện giờ nghĩ đến, "Ngươi rất thú vị " câu kia mị hoặc như chú ngữ chính là nói vượn nói hươu. Mỗi mỹ nhân ở trong tay hắn đều được nói như thế, ngươi rất được, ngươi thực đáng yêu, ngươi thực nhu thuận. . . Bởi vì không thể có lỗi với lương tâm khen là xinh đẹp, cho nên mới nói là thú vị sao? Thiết. . . Ta mới không thèm để trong lòng.

Đến khi đã cho hắn ở lại mới phát hiện những ngày gian khổ chỉ vừa mới bắt đầu. Vo gạo nấu cơm, lau nhà hay giặt quần áo, cái gì Thần Quân kia cũng là trông cậy vào hắn không hơn. Đi theo làm tùy tùng phủi bụi tảo trần chính là Điển Tất, cúi đầu nhìn đã tự nhận biết xiêm y mình dính đầy bụi, lại giương mắt xem kia không nhiễm một hạt bụi bóng dáng thanh khiết, ai là chủ, ai là tớ, thật vừa thấy đã hiểu ngay.

Điển Tất vừa bưng bồ ăn hương ngào ngạt lại trước bàn, ánh mắt nhận thức được Thần Quân lúc này mới đứng dậy làm bộ muốn tới giúp, đầu ngón tay chỉ vừa mới chạm Điển Tất, Điển Tất liền kêu y né tránh: "Ngồi cho tốt, đĩa này rơi vỡ ngươi có bồi hay không?"

Nam nhân sờ sờ cái mũi, cười lành nói: "Ta bồi, ta bồi, ngươi muốn vàng bạc hay khảm ngọc bích ta cũng bồi."

Điển Tất bĩu môi không nói lời nào, hắn còn nói cười vài câu. Hôi thử thở phì phì sắc mặt hạ, hắn liền không dám nhiều lời nữa.

Bộ dáng ăn cơm của nam nhân kỳ thực nhìn tốt lắm, chỉ là rau xanh của nhà tầm thường, đôi đũa nhỏ của hắn gắp liền thành món ngon Thiên cung, nhất cử chừng mực, tao nhã thong dong phảng phất tựa đang ngồi giữa hội bàn đào của Tây Thiên Vương Mẫu. Liền giống như hắn kia thân áo trắng, đồng dạng như vậy một thân, quỷ treo cổ ở thành Tây mặc vào đó là áo liệm, hồ ly tinh ở thành Bắc mặc vào sẽ khiến người ta cảm thấy không có mặc. Điển Tất chính mình tưởng tượng, nâng cằm mắt lạc suy nghĩ, khoác ở trên người hắn, cũng bất quá là từ con chuột bụi biến thành con chuột bạch mà thôi. Y đây là thần tiên, chỉ một cái bóng dáng đã khiến tất cả ma quỷ yêu tinh xấu hổ đến chết.

Điển Tất qua cái bát nhìn khuôn mặt hắn, nghi vấn trong lòng như một con thỏ không chịu yên không ngừng chui lên. Có phải là Sở Diệu? Điển Tất muốn hỏi hắn, án mạng trong thành mấy ngày nay có phải hay không là do Sở Diệu làm. Sở Diệu sinh tử ra sao, nam nhân trước mặt hẳn rõ ràng nhất.

Lời nói vài lần vừa tới trên miệng, lại lẫn cùng cơm bị nuốt quay về trong bụng.

Tiểu hôi thử hồ đồ có lần không biết, đứng trước mặt Thần Quân vô cùng cao quý mà hỏi: "Này, ngươi thực sự giết Sở Diệu?"

Trả lời hắn chính là Ân Giám gương mặt âm trầm chưa từng có cùng ánh mắt oán độc, rồi sau đó bóng dáng trầm mặc dứt khoát rời đi. Vì thế Điển Tất ước chừng ba đêm bị ác mộng dây dưa. Hôi thử lanh lợi lúc này mới hiểu được, nguyên lai hai chữ "Sở Diệu" chẳng những là ngọn nguồn kinh hãi của thế gian hàng vạn hàng ngàn yêu chúng, đồng thời cũng là cấm kỵ của nam nhân cao ngạo kia, ngay cả hắn trước sau vẫn cợt nhả không chút đứng đắn.

Phút chốc ngẩn người, bao giờ cũng suy nghĩ viển vông, này Sở Diệu rốt cuộc là người như thế nào? Về tướng mạo Sở Diệu, tin đồn luôn đi hai hướng hoàn toàn trái ngược nhau, Sở Diệu hẳn rất xấu, hễ là người mạnh mẽ đều sẹo kết đầy người, hoặc hắn phải mỹ mạo kinh người, nghe nói hắn là xà yêu, xà yêu mỗi người đều có sở trường vũ đạo,vòng eo tinh tế.

Xét thấy phản ứng dị thường của Thần Quân, Điển Tất không hiểu bắt đầu tin tưởng lý thuyết thứ hai, kiên quyết mà chấp nhất giống như tiểu hòa thượng một mực một lòng tu hành nọ.

Ân Giám rốt cục nhận thấy hắn lặng yên bất thường, mở miệng hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"

Hôi thử trong cổ họng cuộn lại vài cái ừng ực, cực lực đem câu hỏi sắp tràn ra khỏi yết hầu nuốt vào bụng cùng với cơm, đáp: "Không, không có gì hết."

Nam nhân sau khi nhìn thấy ánh mắt hắn liền trở nên có chút thâm trầm phức tạp, như là đương suy nghĩ cái gì, hay như có vài phần ảo não. Điển Tất không dám ngâm cứu tinh tế, cúi đầu dùng sức xới cơm, gần như đem toàn mặt vùi vào trong bát.

...

Tê Hà Tự những năm đầu mới dựng, không biết là hương thân nhà ai thành kính quyên góp, nếu xét về phô trương không thể so sánh với các đại tự miếu quan phủ xây. Tiểu Võ nói, trước đây nơi này có hội phê mệnh của Lão hòa thượng, hương khói miễn cưỡng vẫn còn tạm được. Sau khi Lão hòa thượng mất, chỉ để lại một tiểu hòa thượng yên lặng ít lời, vì thế miếu nhỏ vốn đã thưa thớt lại ngày càng lụn bại.

Hôi thử hết nhìn đông nhìn tây chầm chậm bước vào miếu đường, đạo sĩ điên ở nhờ lúc này hẳn đang du tẩu đâu đó trong thành, miếu rất quạnh quẽ, một pho tượng Phật Đà đã tróc sơn, một bàn thờ chân đã gãy, còn có một cây xao mõ, hầu như nhà chỉ có bốn bức tường.

Tu hành rốt cuộc có cái gì tốt? Vô bỉ, vô hi, vô sân, vô nộ, thất tình lục dục của thế gian đều cắt đứt, khói lửa hồng trần tất cả đều coi khinh, đắc tới chính quả cũng chẳng qua một ngày lại một ngày gõ mõ, một ngày lại một ngày niệm kinh văn. Điển Tất thấy như vậy chẳng thấy đâu hay, sống quá một ngày phảng phất tựa sống một đời, sống cả một đời cũng tựa hồ giống với mới chỉ một ngày trôi. Mà hòa thượng trước mắt lại ước chừng đã tu tám thế. Đợi đến kiếp này viên tịch, hắn liền công đức viên mãn, khả đăng Linh Sơn Tây Phương Cực Lạc dưới chân Phật Tổ thụ giáo. Điển Tất rất muốn hỏi hắn, đại thiên vạn tượng, nhân gian như thế sáng lạn nhiều vẻ, từ từ chín thế, gần như ngàn năm đã trôi qua, bao lần lặp đi lặp lại, cùng hồng trần gặp thoáng qua, trên con đường tu hành nhấp nhô đã từng một lát hối hận hay chưa?

Bên chân tường lặng lẽ đứng giữa trời, hôi thử chung quy không dám hỏi, bởi vì khuôn mặt của hòa thượng rất cương nghị, vô cùng giống với thái độ hung dữ của Hàng Ma Kim Cương trong Phật đường, tới gần hơn nửa bước sợ sẽ bị hắn một chưởng đánh về nguyên dạng.

"Cái kia. . . ta, ta nói. . ." Hôi thử ngập ngừng, hai tay gắt gao bám ở vách tường phía sau, nếu thấy được tình thế không đúng liền sẽ ba chân bốn cẳng bỏ chạy.

Hòa thượng lù lù bất động, mõ thanh không nghe thấy chút ngưng trệ.

Điển Tất cong cong cái mũi, lại nuốt hai khẩu nước miếng: "Ta nói, hòa thượng. . . A, không, đại. . . đại sư. . . Gần đây trong thành yêu nghiệt quấy phá, không biết, không biết là, có phải hay không. . ."

Sở Diệu hai chữ vừa sinh ra bị mắc lại ở tại cổ họng, từ lúc nghe Lão Quẻ Tinh nhắc tới cái tên này, hôi thử trong lòng không có chút an ổn. Nói không rõ cái kia là vị gì, không giống sợ hãi, cũng không giống như hoảng hốt, chính là buồn bực tới hoảng, buồn bực đến không muốn cùng Ân Giám nói chuyện. Điển Tất không hiểu sao cảm thấy, dường như vị hòa thượng bỗng nhiên xuất hiện trong thành nọ biết điều gì.

Mõ thanh đã ngừng, hòa thượng mở mắt, nhìn cũng là nhìn lên Phật Đà đang tọa trên cao.

"Bần tăng tất tự mình chấm dứt việc này." Hắn nói. Như bảo kiếm đã rút đi vỏ, ánh mắt bình thản của hắn trong nháy mắt trở nên sắc bén nghiêm khắc, ở bên cạnh hôi thử trong lòng không rõ nguyên nhân nổi lên một trận rùng mình.

Nghĩ muốn hỏi thêm vài câu, hòa thượng lại tiếp tục nhắm mắt, mõ thanh "đốc đốc đốc đốc" gõ vào yêu tâm không chịu an.

Hừ, đồ con lừa ngốc cố ra vẻ thần bí. Trộm dưới đáy lòng oán giận một câu, vừa nhấc đầu lên gặp ngay đôi tuệ nhãn xuyên thấu nhân tâm của Phật Tổ, trong lòng không khỏi dấy lên một trận kinh hoàng. A di đà phật, Phật Tổ, ngài đại từ đại bi, ngài phổ độ chúng sinh, ngài coi như không nghe không thấy đi.

"Hạ đầu tháng bảy." Lúc rời đi, hòa thượng bỗng nhiên mở miệng.

Điển Tất nghe tiếng liền quay đầu. Hòa thượng lại mân tràng hạt, bóng lưng bất động như núi: "Đây là lỗi của bần tăng."

Người xuất gia a. . . bao giờ cũng cằn nhằn lải nhải như thế.

-----HẾT CHƯƠNG 2-----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei