CHƯƠNG 8:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Việc Điển Tất đột nhiên rời khỏi bữa tiệc cuối cùng vẫn là kinh động tới cuộc nói chuyện rôm rả của nhóm thân hữu, các bậc lão trưởng từ trong cơn gật gà gật gưỡng tỉnh lại, dụi dụi mắt thắc mắc: "Nói cho cùng xem xem, đứa nhỏ này bị làm sao vậy?"

Mẹ hôi thử giả lả cười, diễn vẻ thái bình giả tạo: "Không có việc gì, hắn đi ra ngoài cho tỉnh rượu."

Điển Tất đột nhiên cảm thấy được sau lưng có một trận âm hàn, giống như có hoàng miêu to lớn bọc da hổ vằn đang nằm sấp phía sau, liền không dám chần chờ nữa, kéo cửa cổng, không quay lại, vọt vào màn trời ngập tràn tuyết.

Thật hết nói, thật hết nói. Đúng là đáng khinh hết thuốc chữa. Vẻ mặt ngơ ngẩn ngồi trong đám thân hữu ngây ngốc ước chừng hết một ngày một đêm, kết quả chỉ khiến cho người ta tức giận. Mặc kệ người ngoài có nói gì hay làm gì, vẫn luôn không thể thôi ngừng suy nghĩ về cái tên vô liêm sỉ bị chính mình bỏ mặc ở nhà. Nhớ lại lúc rời nhà trong phòng hắn im lìm không một tiếng động, đây có thể là năm cuối hai người ở cùng nhau, cái tên vô tâm vô phế nào đó có lẽ vốn không hề nhận thức được. Nghĩ tới âm thanh giòn tan của thiếu niên gọi hắn mấy ngày trước trên phố, giờ phút này hẳn là hắn đã đi đúng hẹn phong lưu, ôm ấp yêu thương mĩ nhân, hắn đã bao giờ từng cự tuyệt? Lại nhớ bản thân cố ý không để lại đồ ăn cho hắn, dù sao hắn cũng sẽ không thành thành thật thật mà đợi ở nhà, còn hơn về nhà rồi lại thấy gạo trong vò vẫn chưa đụng đến lại sinh phiền muộn, không bằng nhắm mắt làm ngơ . . .

Suy nghĩ nhiều như thế, cuối cùng vẫn không cưỡng ép chính mình ngồi lại như năm trước. Một năm cuối cùng . . . năm tới đầu mùa đông hắn sẽ đi, ngay cả lễ tất niên cũng chờ không kịp, về sau sẽ không còn cơ hội nữa, cho dù có mệt mỏi vất vất vả vả chạy về nhà để rồi lại đối diện với bóng lưng dứt khoát rời đi của hắn cũng không còn cơ hội.

Giống như lời đạo giả nói, Điển Tất rất nóng nảy, một khi đã nghĩ đến nhất định sẽ làm được, không quan tâm, không bận đúng sai. Đã muốn về nhà liền hận ngay trong nháy mắt không thể đẩy cái cửa gỗ quen thuộc nhà mình ra, đã nói muốn nhìn thấy hắn liền hận ngay sau đó không thể nhìn thấy thân ảnh màu trắng siêu phàm thoát tục.

Hai thành kề bên, phàm nhân đi lại giữa hai thành nhiều nhất cũng mất mấy ngày đi bộ, yêu quái ngự phong (khiển gió) mà đi, một vài canh giờ là đủ tới. Điển Tất lại tu vi không đủ, lần đầu tiên trong đời hối hận ngày thường đối với chuyện tu hành chỉ biết chây lười.

Ân Giám, Ân Giám, Ân Giám, ngươi tốt nhất nên thành thành thật thật ở nhà đợi ta, chỗ nào cũng đừng đi, ai cùng đừng gặp, nếu không . . . Nếu không, nếu không ta sẽ dỡ Vu Sơn thần cung lộng lẫy to lớn của ngươi, cào xước khuôn mặt tuấn tú lừa khắp thiên hạ của ngươi, tới đó sẽ cắt rớt cái thứ nguồn gốc không chịu an phận của ngươi.

Miệng niệm khí thế bừng bừng, trong lòng lại căm tới nghiến răng nghiến lợi, tuyết bay mịt mờ hai mắt, gió to bưng kín lỗ tai, chỉ có dưới chân một khắc cũng không ngừng, lúc này đây, cư nhiên ngay cả nước tuyết ngấm vào trong giày lạnh như băng cũng không cảm giác được, mãi tới khi cánh tay bị dùng sức kéo lấy, sau đó cả thân thể thuận thế ngã vào một lồng ngực ấm áp.

Hoang mang giương mắt nhìn, bốn mắt nhìn nhau, miệng mở lớn thở ra hơi màu trắng bện vào nhau giữa hai người, rồi bị gió thổi tản mạn, hôi thử đầu óc trống rỗng nhớ tới lời đồn nghe được trong bữa tiệc, Tuyết Nữ nắm giữ gió tuyết có một đôi mắt oánh lam, thường thường quyến rũ lữ nhân một thân một mình trong đêm tuyết lớn, kế tiếp sẽ ăn tươi.

Kinh hồn bạt vía, chân tay đóng băng, hôi thử ý thức mơ hồ nơm nớp lo sợ: "Ta, ta không phải người."

Đôi mắt màu lam chớp chớp, rồi từ từ cong lên tựa trăng non, bên tai vang lên giọng nam quen thuộc tới mức không thể nào quen hơn: "A, ta cũng không phải."

Nam nhân trước mặt tóc dài như mực, ngân bạch trường quan, khuôn mặt sơ lãng, khóe miệng mỉm cười, hắn vươn tay chạm vào trên đôi má đã lạnh tới tê của hôi thử, ngón tay di chuyển sát trên da thịt mang theo một chút ấm áp, tiết lộ rằng hắn cũng là một đường rất vội vàng chạy tới: "Gió tuyết lớn như vậy, ngươi là muốn đi chỗ nào? Ân?"

Điển Tất ngơ ngác nhìn hắn ngây mắt, khó khăn tìm lại thanh âm của mình giữa gió Bắc rít gào: "Ngươi thì sao? Ngươi muốn đi tới chỗ ai?"

Hắn đưa tay đặt lên vai hôi thử, chặt chẽ ấn vào, đầu hơi nghiêng trầm tĩnh suy tư: "Cái này . . ."

Điển Tất không thể ngăn bản thân nghiêng về phía trước, hai tay bên người nắm chặt thành quyền. Cái gì? Ngươi muốn tới chỗ người nào? Ngươi muốn tìm ai? Ngươi muốn làm gì?

Thắc mắc một điều lại tiếp nối một điều, liều mạng nói với chính mình, một trăm năm qua vẫn còn chưa học được khôn hay sao? Này vô liêm sỉ miệng chó không thể phun ra ngà voi. Càng gắng sức, vô luận như thế nào cũng không thể kiềm nén tâm tình đang kích động xuống. Hy vọng hắn nói . . . hắn nói . . .

"Ta tới đón ngươi."

Đất trời giây lát yên tĩnh, gió tuyết giây lát đọng lại, chỉ có ý cười bên môi hắn tựa như hoa nở rộ, sợi tóc đen láy lay động lướt qua rìa má hôi thử: "Ta tới đón ngươi."

Nghe hắn lặp lại một lần, từng chữ từng chữ rõ ràng tới không thể rõ ràng hơn, hơi thở ấm áp còn vương vấn trên chóp mũi.

"Vô liêm sỉ!" Điển Tất nói. Khí lực toàn thân ngưng tụ trong nắm tay đang xiết chặt, móng tay được cắt ngắn ngủn khảm thật sâu vào trong lòng bàn tay. Thanh âm hơi hơi rung động, hôi thử từ trước tới nay luôn lạc quan mơ hồ như sắp rơi lệ ngay sau đó.

Ân Giám cúi đầu chăm chú nhìn hắn, nâng tay phải lên, dùng lòng bàn tay vuốt nhè nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn: "A. coi như thế đi."

"Ngươi là đồ vô liêm sỉ!"

"Ân, là ta." Ân Giám không chút do dự gật đầu, đưa tay kéo thắt lưng của hắn vào, vỗ vào lưng hắn trấn an, tựa như đứa nhỏ ngỡ ngàng không biết xử lý ra sao, làm cho hắn dựa vào trong ngực của chính mình.

"Ngươi là đại vô liêm sỉ!"

"Đúng, là ta, là ta." Gật đầu lại gật đầu, hai má áp vào nhau cảm thụ được run rẩy của hắn,Thần Quân đại nhân luôn một mực chống đối cả người lại thuận theo bộ dáng của chịu khổ của hôi thử khi bị con mèo nhà bên khi dễ.

Điển Tất ghé vào trong ngực hắn lẩm bẩm lầm bầm cằn nhằn: "Vô liêm sỉ, vô liêm sỉ, vô liêm sỉ . . ." Lặp lại rồi lặp lại, răng nghiến vào gây ra từng đợt ken két, cho đến khi âm thanh thấp tới mức nghe không thấy.

Cảm nhận được người trong lồng ngực đã không còn giãy giụa, Ân Giám chậm rãi cúi đầu, nhìn thấy gương mặt tuyết trắng của hôi thử, đôi mắt lấp lánh gắt gao nhắm, môi bị cắn tới lộ ra màu đỏ diễm lệ, tầng môi trên sáng mọng còn một lớp thủy quang. Nhịn không được cúi đầu ép xuống càng thấp, phát hiện hôi thử hơi hơi ngẩng mặt, lông mi thật dài khẽ lay động tựa cánh bướm, rõ ràng toàn thân căng lên tới sớm chết, rồi lại nỗ lực khắc chế, nhu thuận hợp lòng người như thế. Tâm không khỏi rung động, cánh tay nắm ở thắt lưng lại kéo vào thêm phân nữa, chóp mũi kề sát mũi tiêm: "A Tất a . . ."

Môi hầu như nghiền môi, nỉ non nhẹ nhàng chỉ có cùng nhau mới nghe được rõ ràng. Muốn nói A Tất à, về sau cũng cho ta gọi ngươi là A Tất đi, muốn nói, A Tất à, thấy ngươi vội vội vàng vàng gấp rút đi đường ta thật sự rất vui, muốn nói A Tất à, ta đối với ngươi . . . Cuối cùng, lời nói ra khỏi miệng lại chỉ có một tiếng "ai" lên kêu đau.

"Ngươi đi sớm vậy làm gì?" Hôi thử ôm cánh tay trừng mắt lạnh lẽo, cằm nho nhỏ nâng cao như thể chạm tới tận trời.

"Ta . . ." Ân Giám ngồi giữa tuyết vừa ướt vừa lạnh, phẫn nộ xoa thắt lưng bị ngã đau, trên khuôn mặt xinh đẹp ngập tràn kinh ngạc.

"Nhiều năm như vậy . . . nhiều năm như vậy . . ." Kiêu ngạo ở trên mặt bị một cái chớp mắt phá tan thành mảnh nhỏ, là tự mình bóc đi. Hắn thở hổn hển liên tiếp lắc đầu. Thời gian đập cửa kèn cựa trợn mắt với nhau cũng đủ để cho một phàm nhân từ một đứa trẻ cất tiếng khóc chào đời lớn thành một nam nhi to lớn, tiếp đó lại từng bước từng bước già đi, đến cuối cùng là buông tay khỏi nhân gian. Là khoảng thời gian đã lâu như thế. "Ngươi trước kia vì ta đã làm gì!"

Vô liêm sỉ, vô liêm sỉ, vô liêm sỉ . . . Đây mới nguyên nhân thực sự để không ngừng mắng hắn, rõ ràng mấy tháng trước ngươi còn suýt làm sập ván giường của ta!

Tức giận xông tới khiến hai má đỏ bừng, hơi thở màu trắng từng mạt từng mạt tựa sương mù cơ hồ che khuất đôi mắt sáng ngời kia, Ân Giám ngồi dưới đất không thể không ngẩng đầu nhìn lên vẻ mặt xúc động cùng phẫn nộ của hắn, một mảnh tuyết lọt vào trong mắt, đáy lòng bao nhiêu ảm đạm: "Ban đầu, đêm nay, ta tính toán đi ngõ Xuân Phong . . . Lần trước có người mời ta, ngươi đã ở . . ."

Toàn bộ cảm xúc hắn lộ ra quả nhiên là hai đám lửa giận chói lóa ở trong mắt, giống như mỗi một lần khiến cho hắn tức giận, Ân Giám dễ dàng nhìn được hình ảnh của chính mình trong đôi mắt đen sẫm tựa như được phẩy nước sơn kia. A Tất a, chỉ có mỗi lúc này trong mắt của ngươi chỉ có một mình ta, không có bộ khoái, không có hòa thượng, không có đạo sĩ, không còn ai khác nữa.

"Kết quả vừa mới tới đầu ngõ, ta liền bỏ để chạy đi tìm ngươi." Ân Giám thản nhiên thuật lại, trông thấy trong mắt hôi thử rất nhanh xẹt qua một tia nghi ngờ kinh ngạc, "Bởi vì ta cuối cùng cũng biết, ta vì cái gì lại ghi nhớ hắn."

Dường như từ rất lâu rất lâu về trước, khi đã bị hết thảy sự vật của Thiên giới cùng Vu Sơn thần cung đè tới mệt mỏi, mới bắt đầu nổi lên những ngày phóng đãng. Bên người, nam nam nữ nữ đến đến đi đi tới mức nước ở Thiên hà cũng không sánh kịp, lục lọi cả đầu óc tài năng lắm cũng chỉ có vài khuôn mặt ít ỏi được ghi nhớ, thiếu niên ở ngõ Xuân Phong chính là một trong số đó, không biết được nguyên do cụ thể là ở đâu. Mãi tới lúc từ đầu ngõ xa xa trông thấy hắn dựa vào thành lâu che miệng cười . . .

"Nhìn từ sườn bên, đuôi mày cùng khóe mắt của hắn vô cùng giống ngươi."

Có một người bạn cũ đã lâu không thấy một lần nọ say khướt, trước khi ngất đi cứ không ngừng nói: "Thì ra là ta thích hắn, thì ra là ta thích hắn, thì ra là ta thích hắn . . ." Từ nói nhỏ tới gào khàn, rồi lại lặng im không tiếng động. Một lần lại một lần tựa hồ trong lời nói vừa có sáng tỏ thông suốt, cùng có hối tiếc không kịp.

Nhân lúc Điển Tất còn hoảng hốt, Ân Giám bỗng đưa tay túm lấy ống tay áo hắn rồi dùng sức kéo. Điển Tất đột ngột không kịp đề phòng, thuận thế gục vào lòng hắn, cần phải vùng vẫy đề đứng dậy, lại đã bị hắn rất nhanh quấn chặt trong áo lông cừu dày rộng thùng thình, hơi thở ấm áp phun ở bên tai.

"Ta đã muộn rồi sao?"

"Đã muộn."

"Thật sự?"

"Thật sự"

"Không phải còn chưa tới một trăm năm hay sao?"

"Đã muộn chính là đã muộn!"

"Là không muộn chứ? Ngươi chạy về tìm ta."

"Ai nói ta tìm ngươi? Ngô..."

Một cái hôn che lại khuôn miệng còn bướng bỉnh.

Quét trên đôi môi mơ ước đã lâu rồi cạy ra khớp hàm đang cắn chặt, lưỡi láu cá tựa Linh Xà một đường không kiêng nể gì xâm chiếm. Điển Tất muốn lắc đầu thoát khỏi truy đuổi của hắn, hàm dưới lại càng bị hắn giữ chặt, đau đớn ẩn ẩn trộn lẫn cùng với khoái cảm khác thường tự hôn mà sinh ra.

Xúc giác trở nên mẫn cảm, rõ ràng đã gắt gao nhắm mặt lại, đầu lưỡi hắn ở trong miệng mình tự tung tự tác rõ ràng không hề sai biệt với suy nghĩ hiện ra trước kia, gian xảo mà ẩm ướt như thế, là cơ khát, là đậm sắc tình dục . . . Nước bọt trong miệng từ khóe miệng tràn ra, thân thể bởi vì một cái liếm liếm động mà phát run, tiếp đó liên tưởng tới vô số hình ảnh khiến người ta phải đỏ mặt tim đập.

Trên vai đọng đầy tuyết rơi, nam nhân một thân áo trắng cơ hồ muốn cùng đồng tuyết mênh mông hóa thành một màu. Điển Tất bị hắn gắt gao ôm vào trong ngực, ấm áp bao vây bốn phía hệt như ngày đó được hắn cố ý dắt tay.

"Dạo tới phải cẩn thận, cố gắng ít đừng xuất môn." Ân Giám nói. Gần đây hắn thường hay nói như vậy.

"Vì sao?"

Không giống như lúc trước chỉ trầm mặc, lần này, lần này hắn lựa chọn thẳng thắn cho biết: "Hắn muốn tới."

"Ai?"

"Sở Diệu"

Xuân này một thanh sấm đầu tiên vang lên, trong thành lại thêm một vị tân khách tới.

Điển Tất đứng ở trên đường cái đông như mắc cửi, đang muốn đi Tê Hà Tự, từ không trung vài hạt mưa phùn rả rích nhỏ giọt xuống, bên cạnh mọi người vừa vặn mở ô ra che, trong sắc đỏ tía, ngoài cổng thành một đạo bóng đen chậm rãi đi tới. Hô hấp bất giác lộ ra vài phần ngưng trọng, đỉnh đầu lặng lẽ bị che dưới một cái bóng, hôi thử ngẩng đầu, Ân Giám ở bên thân không biết tự khi nào trong tay đã mở ra tán ô, trấn định một tia gợn sóng không kiềm nổi trên gương mặt.

Đó là một nam tử vóc dáng cao gầy, hình như là từ phương xa mà tới, trong tay lại trống không không có lấy một vật, chỉ mặc một một thân y phục xanh thẫm, tóc dài rối tung ở trên vai tựa hồ bị mưa phùn mấy ngày liền làm cho ướt át. Hắn vào cửa thành rồi không nhanh không chậm dừng bước ở dưới thành lâu cao cao, Điển Tất chú ý hắn hiện ra một gương mặt có chút tái nhợt, cằm đầy, sợi tóc rơi ở trên trán che đi một đôi mắt ánh quang rực rỡ bắn ra bốn phía. Giống như thấy được ánh nhìn của hôi thử, đôi mắt dập dờn quỷ dị tâm tư của hắn miễn cưỡng quét đến, khóe môi nhếch lên, để lộ một nụ cười hàm sát ý.

Cái nhìn chăm chú tham lam mà lạnh lẽo của xà loại hạ xuống, Điển Tất tay chân bất động ngăn cản cả cơ thể không ngừng run rẩy: "Hắn chính là..."

Sức ép không rõ thật mạnh dừng trên bả vai, hàm răng sít chặt, đã nghe tên vô số lần, thế như không thể trôi chảy phát ra khỏi miệng, chỉ có thể vô lực níu y bào của Ân Giám kiếm một chút yên lòng.

Nam nhân lắc đầu, tay bắt lấy tay hắn, dùng lòng bàn tay rộng thùng thình bao vây lấy lưng bàn tay của hắn: "Hắn là Sở Mâu."

Tựa như là muốn đáp ứng ngạc nhiên vô cùng của Điển Tất, từ phía sau lục y nam tử chầm chậm đi ra một bóng người bé nhỏ yếu ớt khác. Nữ tử xinh xắn như thế cùng dạng mặc đồ màu xanh thẫm, đứng ở phía sau Sở Mâu cao gầy tựa hồ như bị che chắn hoàn toàn. Da dẻ nõn nà, băng cơ ngọc cốt.

"Nàng là Sở Yêu." Ân Giám trầm giọng nói, cúi đầu, gương mặt luôn cợt nhả ngưng hạn vô trọng, "Cũng là người các người gọi, Sở Diệu."

"Nàng . . ." Điển Tất ngạc nhiên.

Thần Quân đại nhân ở dưới tán ô mờ nhạt hơi hơi lộ ra một cái cười tự giễu: "Đúng vậy, năm đó ta cũng chưa từng nghĩ đến."

Lời đồn của thế gian luôn mang theo bảy phần là thật ba phần là giả. Thì ra Sở Diệu dọa khóc không ít tiểu yêu kỳ thực tên là Sở Yêu. Vương trong yêu giới, nguồn gốc mọi tai họa nhân gian, khiến cho Thiên thượng tiên gia mỗi khi nghe tiếng đều phải cau mày, Sở Diệu, thực sự là một nữ tử mảnh mai nhìn như vô hại.

Trừ bỏ vong hồn quỷ quái hôi phi yên diệt trong tay nàng, ai cũng không thể tin tàn sát làm máu chảy thành sông xảy ra trong tay một nữ tử, vì thế Sở Yêu liền dần dần ở trong miệng mọi người biến thành Sở Diệu, mọi người nói hắn là nam tử cao lớn khôi ngô, thậm chí mắt như chuông đồng, khuôn mặt dữ tợn.

"Đúng là một mỹ nhân." Kiềm chế hạ xuống hết mọi e sợ trời sinh đối với kẻ thù xà loại này, Điển Tất gật đầu thở dài.

Thần Quân thần sắc có chút bối rối không được tự nhiên nhếch nhếch khóe miệng, lôi kéo tay hắn vào trong dòng người mờ mịt: "Đi thôi, chúng ta về nhà."

Điển Tất ngoan ngoãn đi theo sát hắn, hôi thử quên mất sợ hãi bắt đầu líu ríu: "Nàng đã tới tìm ngươi rồi?"

"Ân"

"Đánh thêm một trận nữa hay không?"

"Có lẽ thế."

Điển Tất ngậm miệng không nói thêm lời nào, vô cùng chuyên chú nhìn mấy cửa hàng bên đường bày đầy mặt hàng đủ màu sắc. Người bán chong chóng rong như mọi ngày thường lui tới tươi cười từ trên nhổ xuống cho hắn một nhánh, hôi thử giòn thanh cảm ơn, đem đồ chơi nho nhỏ sặc sỡ đặt ở bên miệng phần phật thổi.

"Ngươi như thế nào lại không hỏi?" Thần Quân thiếu kiên nhẫn, mắt nhìn phía trước, có chút khó khăn hỏi.

Điển Tất ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập tò mò: "Hỏi cái gì?"

Hỏi điều ngươi luôn luôn muốn biết, tỷ như: "Vì sao ta với nàng lại đánh nhau."

Hôi thử hào phóng nói: "Vậy ngươi nói đi." Chong chóng tiếp tục xoay phần phật.

Thần Quân cao ngạo bắt đầu khinh thường chính mình không tiền đồ. Vừa thay đổi suy nghĩ, lại mở miệng: "Ngươi không lo lắng bởi vì là do ta đối với nàng bội tình bạc nghĩa hay sao?"

"Trước đây sẽ. Hiện tại . . ." Điển Tất rốt cục bằng lòng ngẩng đầu nhìn hắn, chong chóng trong tay chậm rì rì dừng lại, "Từ khi thấy nàng, ta có lẽ đã tin tưởng, là bởi vì nàng đối với ngươi bội tình bạc nghĩa."

Biểu tình trên mặt nam nhân thực xuất sắc, giống như bình ngũ vị bị đánh nghiêng. Hôi thử cảm thấy thỏa mãn tiếp tục cúi đầu thổi chong chóng của hắn. Một trận gió xuân quất vào mặt, Điển Tất giơ tay lên cao đón cơn gió nhẹ nhàng ấm áp, lúc nghiêng người, ánh nhìn còn sót lại trên khóe mắt lướt qua đôi nam nữ một thân xanh thẫm kia.

Nam tử gọi Sở Mâu cho hắn một cái cười sởn tóc gáy, nữ tử gọi Sở Yêu tử đầu tới cuối chỉ có thần mắt trống rỗng, khi lại bị Sở Mâu dắt tay rời đi, quay đầu hướng hắn liếc một cái, ánh mắt lạnh lùng thản nhiên bỏ qua khuôn mặt hôi thử, chỉ nhanh chóng trên người Ân Giám ngừng lại một chút, phảng phất ảo giác, trong đôi đồng tử trống rỗng đen như mực trong tia chớp dâng lên một tia màu đỏ.

Bọn họ nắm tay nhau biến mất trong biển người mù mịt, đúng là phương hướng hoàn toàn ngược lại với chính mình cùng Ân Giám

Liên tục nửa tháng mưa dầm triền miên, ở trong mắt hôi thử lại tựa hồ như một hồi tinh phong huyết vũ (gió tanh mưa máu) ùn ùn kéo đến, không còn dám như mọi khi đưa tay ra ngoài cửa sổ đón mưa, sợ lòng bàn tay vừa mở, liền chạm tới một mảnh đỏ tươi ấm nóng.

Cùng với dự đoán hoàn toàn bất đồng, đôi nam nữ một đường từ xa xôi đến không làm bất cứ điều gì, bọn họ tuyên bố với người ngoài là hai tỷ đệ đến đây mưu sinh, lặng lẽ vào sương phòng một khách điếm nào đó, đệ đệ khéo ăn khéo nói thậm chí còn có phần khiến cho một vài cô gái hiền lành trong thành yêu mến.

Ân Giám đem khuỷu tay co chặt của hắn ôn nhu lừa dỗ: "Bọn họ sẽ không động thủ." Ngữ khí thờ ơ, con ngươi oánh lam thêm vào hứng thú vẫn còn xem xét cây hoa hồng mấy ngày trước hắn vừa tự tay chiết ra.

Uống trà, tán chuyện, thính vũ, thưởng hoa, đối với Ân Giám giường như không có việc gì là không thể nắm trong tay, gác qua một bên cái tên khiến cho người ta vừa nghe tới đã sợ mất mật, từng ngày của bọn họ trôi qua ngọt ngào cùng dễ chịu. Thần Quân dịu dàng không ngừng lấy một lần bám vào bên tai của hôi thử nhỏ giọng nỉ non: "Sớm biết ngày hôm nay, lúc trước ta nên sớm sớm nói thẳng."

Điển Tấy hừ nhẹ một tiếng, cắn bờ môi gần trong gang tấc của hắn, hung hăng dùng răng nghiền nát: "Phải oán thì cũng là oán chính ngươi."

Dây dưa phục hồi lại tinh thần, mưa vẫn rơi như trước, đôi nam nữ bất động âm thanh y như quỷ mị. Yêu ma quỷ quái trong thành có thể dọn đi cơ hồ đều đã đi rồi, Lão Quẻ Tinh cũng buông tha cái rạp quẻ hắn đã khăng khăng giữ lấy không rõ đã mấy trăm năm ở đầu ngõ, e rằng đã biến mất vô ảnh vô tung. Lão Tỉnh Mộc ở trà lâu vào một ngày nào đó bỗng bỏ mặc thính khách trông ngóng đợi chờ, không bao giờ còn xuất hiện. Trà lâu có một đôi tỷ đệ trẻ tìm đến, tỷ tỷ xướng khúc, đệ đệ thổi sáo.

Bọn họ mặc y phục xanh thẫm, tóc dùng dây xanh thẫm buộc lỏng lẻo, tỷ tỷ nói năng thận trọng, đệ đệ vô cùng tuấn tú. Tuy rằng tiểu khúc hương dã không có chỗ nào êm tai, nhưng tân khách cũng ngồi đầy, náo nhiệt không thua lão Tỉnh Mộc thưở trước.

Điển Tất nài nỉ Ân Giám dẫn hắn đi trà lâu xem rõ bọn họ, bọn họ không hề lấy âm luật mê hoặc người ta cũng không hề hấp thu hồn phách, an phận giống như một đôi nghệ nhân nghèo đi tứ chốn mại xướng mưu sinh.

Từ khi hai người bước vào trà lâu, nữ tử nghiêm mặt như gỗ vẫn thủy chung ca xướng, chưa từng giương mắt lên liếc xem một cái, nhưng thật ra mị nhãn của đệ đệ nàng bay loạn chung quanh vừa cố ý lại vô tình dùng khóe mắt lướt qua nơi này.

Ân Giám đón tầm mắt của hắn, nhàn nhã uống trà: "Nàng này thực coi thường."

Điển Tấy cúi đầu trầm tư, ngẫm lại nhưng cũng không thông, Sở Diệu vương đại danh đỉnh đỉnh quả thật không cần dựa vào bàng môn tà đạo này nọ, nghe đồn nàng từ trước tới nay ngay thẳng, đoạt mạng chỉ một chiêu là kết thúc, hoặc phong hầu hay trảm thủ (xiết cổ hay chặt đầu), hoặc bầm thây vạn đoạn, rõ ràng lưu loát, không có chút do dự ướt át dây dưa, tin đồn thất thiệt đem nàng biến thành nam tử có lẽ cũng là do một trong những nguyên nhân này.

Nàng khi nào sẽ động thủ hạ chiến thiếp? Nghi vấn như xương cá mắc trong cổ họng, nàng một khi không có hành động gì, Điển Tất thêm một đêm không được yên giấc.

Lại mấy ngày, trong thành khách tới thăm bắt đầu lần lượt tăng rất nhanh.

Điển Tất từ trong khe cửa dòm thấy người xa lạ qua đường càng ngày càng nhiều, Ân Giám vẫn như cũ một bộ dáng sống chết không liên quan đến mình, an tọa trên ghế không nhanh không chậm uống trà của hắn: "Bọn họ là hướng Sở Yêu mà tới."

Xà tộc một lòng muốn dọn dẹp sạch sẽ sớm đã lập ra một số tiền lớn treo thưởng, những khổ chủ có người nhà bị Sở Yêu làm hại cũng có nhiều ít thù lao, chỉ cần bắt được Sở Yêu, tài phú khinh quốc nối liền với thanh danh không tính là gì, trở thành tân vương của yêu chúng mới là hấp dẫn lớn nhất.

Sáng sớm hôm sau, Điển Tất vừa mở cửa, nhìn mấy đứa nhóc lớn mật đang dùng nhánh cây chọc chọc một con rắn dài tựa đã chết từ lâu, thân rắn còn nguyên, vảy li ti bị nắng sớm chiếu vào còn lấp la lấp lánh, chỉ có cái đầu nhòn nhọn của nó không rõ là ở đâu.

Con rết thật dài bị hong khô ở trung tâm ngõ nhỏ, trước cửa khách điếm của Sở thị huynh muội mỗi ngày sáng sớm đều bị ném vào thứ quái quỷ gì đó, xác mèo bị trảm trành hai nửa, hồ ly bị đâm thấu tim, chẳng hạn khối thịt máu me lẫn lộn nhìn không ra cái gì . . . Có người thậm chí còn chắc chắn nói, chính mắt đã nhìn thấy một cái móng hổ đầm đìa máu.

Tiểu bộ khoái không rõ việc ầm ĩ chạy ngược chạy xuôi, bận tối mày tối mặt.

Nam tử trẻ tuổi gọi Sở Mâu thưởng thức cây sáo trong tay, ngón trỏ phải chán chết vòng quanh miệng sáo, cười cười dựa vào cạnh cửa nhìn quanh: "Ai nha, thật nhanh đã vào hạ. Rắn bọ trăm chân nhiều thêm một chút cũng là tự nhiên." Mặc sam lụa lục sắc đôi mắt lấp lánh lưu chuyển khắp.

Ân Giám nói: "Nàng là đang thị uy." Những thi thể nàng rõ ràng là có thể dễ dàng xử lý hết. Sở Yêu từ trước tới nay lấy việc đứng ngoài quan sát người người vì nàng mà sinh sợ hãi làm vui.

Điển Tất âm thầm cảm thấy may mắn trước đây đã đi Hà Tê Tự nhắc nhở hai vị xuất gia dạo này không cần vào thành, muốn đi tìm tiểu bộ khoái xem an nguy của hắn, khi đi ngang qua trà lâu lại nghe được một trận ồn ào. Nhóm người phú quý rảnh rỗi hoàn toàn không mảy may biết gì vẫn như cũ cao hứng mặc sức thưởng nhạc, Điển Tất nhìn tới Sở Yêu vừa mới xướng hoàn khúc đang bị một tên công tử viên ngoại óc đặc bụng phì nào đó mạnh mẽ ôm sát trong ngực, hắn nâng cằm của nàng lên, vẻ mặt dâm ô nói gì đó, thiếu nữ khuôn mặt trầm tĩnh đôi mắt hồn nhiêu cư nhiên vẫn không thay đổi, trước lúc bị đệ đệ đem mình kéo ra, tùy ý mặc nam nhân trước mặt đối với nàng giở trò.

Nam nhân thẹn quá hóa giận tung bàn cao giọng uy hiếp, Sở Mâu đứng ở đối diện nắm lấy cổ tay Sở Yêu thần sắc tăm tối. Sở Yêu lại giống như thờ ơ, tay nhẹ nhàng xoay hoa hồng nam nhân vừa mới đưa cho nàng, chậm rãi đem đóa hoa bỏ vào miệng, dùng răng cắn cánh hoa rơi xuống. Như là sớm đã nhận ra Điển Tất ở ngoài cửa, nữ tử ngậm hoa chầm chậm quay đầu, áo suy sụp nới lỏng lộ ra cái cổ tuyết trắng, nước hoa ngào ngạt đỏ sẫm tựa như màu hạnh tràn ra bên môi, tươi cười chói mắt kinh tâm không mang theo chút cảm tình.

Âm hàn tựa rơi phải hồ băng, Điển Tất rốt cục bỗng nhiên ngộ ra nguyên nhân nàng chậm chạp không động thủ, nàng là ở chính mình thưởng thức bất an cùng giãy giụa, giống như thân rắn ngẩng cao tinh tế thưởng thức mình đã bị dẫn tới cùng đường, một con ấu thử (chuột con) đã tuyệt vọng.

-----HẾT CHƯƠNG 8-----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei