VĂN ÁN:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bình thường tiểu hôi thử Điển Tất như thế nào cũng không thể nghĩ đến, nam tử bị trọng thương được chính mình mang về nhà lại đúng là kẻ đứng đầu Vu Sơn Thần Cung, Bạch Hổ Thần Quân Ân Giám.

Hắn càng không thể nghĩ đến, nghe đồn người kia là thượng giới tiên gia, siêu phàm thoát tục cư nhiên đêm đêm lại giống như cây củ cải chỉ biết miệt mài buông thả.

Cùng dưới mái hiên, thường thường giường kế bên có âm thanh ầm ầm sụp xuống, lại có tiếng rên rỉ ám muội mơ hồ truyền tới, đã thế, nam nhân kia còn vui cười khiêu khích khiến Điển Tất tức giận không thôi.

Hạ lưu! Vô sỉ! Không biết xấu hổ! Ta như thế nào lại nhặt về một người vô liêm sỉ tới thế!

Trong thành án mạng liên tiếp.

Nào một hòa thượng trầm mặc ít lời, lại thêm một đạo giả khùng khùng điên điên, người lạ không rõ lai lịch thay nhau mà đến.

Điển Tất đối nhân trượng nghĩa, bận bịu tới đầu óc choáng váng. Thế nào cũng không đoán trước được, trời mưa tầm tã, vào đúng thời khắc nguy cơ nhất, đứng ở bên cạnh, đưa tay ra giúp đỡ lại chính là kẻ lúc nào cũng bắt nạt mình không ngừng, Ân Giám.

Trăm năm kì hạn vẫn luôn mong mỏi sắp tới gần.

Thần Quân cao cao tại thượng thâm tình, chân thành mà nói: "Điển Tất, ta thích ngươi."

Vẫn không thay đổi, tiểu hôi thử nổi trận lôi đình: "Phi! Ngươi tại sao lại không nói sớm?"

_NinhInhLinh_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei