Chương 35: Thích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi đã chôn cất bà đàng hoàng, Minh Kỳ nán lại với ba mẹ thêm mấy ngày. Trong mấy ngày này, cậu tận dụng giúp đỡ được chừng nào hay chừng ấy.

Khi bà mất, ông của Minh Kỳ bây giờ chỉ còn một mình. Ba mẹ cậu tính đi đón ông về thế nhưng khuyên can thế nào cũng không được. Ông nói ông muốn ở tại căn nhà cất giấu nhiều kỷ niệm này.

Minh Kỳ sang giúp đỡ ông, kể từ khi bà đi, nhìn ông có vẻ già hơn trước. Cậu ngồi xoa bóp chân cho ông, nhẹ nhàng trò chuyện.

"Sao ông không chuyển về đi ạ, ở đây dù sao cũng bất tiện." Minh Kỳ cúi đầu, tay đều đặn xoa bóp.

Ông của cậu im lặng một lúc rồi mới phản ứng lại, "Lại cả mày nữa, ông chỉ muốn ở đây thôi."

Minh Kỳ không nói nữa, tình cảm của hai ông bà luôn rất tốt, thế nên cậu biết ông cũng có thương cảm.

"Dạo này lên đó thế nào rồi, sống tốt không?" Ông chầm chậm hỏi, giọng nói hơi khàn.

Đứng dậy rót một cốc nước cho ông, Minh Kỳ từ tốn trả lời, "Tốt lắm ạ, hàng xóm của cháu thân thiện lắm."

Nói đến đây bất chợt cậu lại nhớ đến gương mặt của Đỗ Hàn, tai phút chốc liền đỏ ửng lên.

Ông của Minh Kỳ nhận lấy cốc nước, không nhìn thấy vẻ mặt của cậu. Ông chậm chạp bấm cái đài cũ kỹ bên cạnh ra sau đó nhắm mắt lại. Âm thanh của cái này đã không còn tốt nữa, cố lắm mới nghe ra được nó đang nói cái gì.

Minh Kỳ lại cúi xuống bóp chân cho ông, có cảm giác tóc trên đầu đang được xoa nhẹ. Ông Minh nhắm mắt chậm rãi xoa đầu của cậu, "Bây giờ mày đã có người mình thích chưa?"

Đột nhiên bị hỏi như vậy, Minh Kỳ giật mình, mặt mày trở nên đỏ bừng.

"Sao... sao ông lại hỏi vậy?" Cậu có cảm giác chột dạ không rõ từ nguyên nhân nào, chỉ cảm thấy ngượng ngùng.

Ông Minh cười, nếp nhăn ở trên đuôi mắt lại càng sâu hơn. Gương mặt ông liền trở nên phúc hậu lạ thường. Ông nói, giọng như trôi vào một miền xa xôi, "Hồi bằng tuổi mày, ông đã có vài mối tình rồi đó."

"Vậy ạ, thế bà là mối tình từ bao giờ vậy ông?" Minh Kỳ cũng cười.

"Bà à." Ông trầm ngâm một lúc, bởi vì tuổi già, thế nên phản ứng lẫn trí nhớ đều tụt giảm, "Ông quen bà khi học đại học, lúc đó chỉ là bạn cùng một khoá, sau lại tự dưng quen nhau."

"Sao ông quen được bà vậy?"

"Để xem nào, già rồi chả nhớ được gì hết."

Minh Kỳ mỉm cười im lặng, cậu chưa từng thích ai thế nên không hiểu cảm giác này như thế nào. Có điều nếu mà có người mà mình thích có lẽ sẽ vui lắm.

"Không nhớ nổi nữa, thế nhưng ông với bà lại có thể đi đến ngày hôm nay, âu cũng do duyên phận." Giọng nói của ông trầm lắng, tựa như đang trút bầu tâm sự.

Nghe thấy vậy, Minh Kỳ chỉ biết im lặng. Cậu suy nghĩ đến mọi thứ, sau đó lại rối loạn thành một nùi. Cứ mỗi lần gần chạm đến sự thật thì lại đột nhiên bị ngăn cản.

Thích rốt cuộc là cái gì?

Đột ngột tiếng chuông điện thoại của Minh Kỳ vang lên khiến cậu giật mình, Minh Kỳ vội vàng lấy nó ra, trên màn hình lập tức hiện lên tên của Thẩm Xuyên.

Ông Minh khoát tay bảo cậu ra nghe, còn bản thân thì nhắm mắt lại nghe âm thanh rè rè của đài.

"Có chuyện gì vậy?" Minh Kỳ khép cửa cẩn thận, sau đó đi ra vườn rồi ngồi xuống.

Trong điện thoại, Thẩm Xuyên có vẻ ngập ngừng không biết bắt đầu nói từ đâu. Cậu ta cứ im lặng mấy phút khiến cho Minh Kỳ nghi hoặc.

"Sao?"

"Là vậy..." Thẩm Xuyên hít một hơi, sau đó hùng hồn mà nói, "Tao đang hẹn hò."

Minh Kỳ kinh ngạc, không tin vào tai của mình. Cậu ngoáy ngoáy lỗ tai hỏi lại, "Mày nói cái gì cơ?"

"Thì... Là vậy đó, tao đang hẹn hò."

Nghe tin này như sét đánh ngang tai, không ngờ bây giờ cái tên ngông nghênh như Thẩm Xuyên vẫn có người hốt. Nhưng mà nghĩ lại cũng đúng, bởi vì cậu chơi quen với Thẩm Xuyên nên bị chai mặt, thế nhưng đối với người khác lại là một chàng trai cao ráo điển hình.

"Vậy đối tượng của mày là ai, cô ấy trông như thế nào?"

Bên kia Thẩm Xuyên im lặng ba giây rồi mới rụt rè nói nhỏ. Nếu không phải xung quanh Minh Kỳ không có người thì đã không thể nghe rõ.

"Không phải cô ấy."

"Hả."

"Là cậu ấy. Người hẹn hò với tao là con trai." Giọng Thẩm Xuyên càng nói càng nhỏ, cuối cùng im lặng.

Đôi bên trầm mặc trong ít phút, điện thoại của Minh Kỳ suýt nữa không thể giữ được. Cậu bóp bóp đầu, trong một ngày mà phải tiếp thu quá nhiều kiến thức khiến đầu óc của Minh Kỳ chưa kịp tiêu hoá. Cậu xác nhận bây giờ không phải là nằm mơ, sau đó run rẩy hỏi lại.

"Mày... Mày là gay hả?"

Thẩm Xuyên vội vàng phân bua cho bản thân, "Không có, tao hoàn toàn thẳng. Chỉ thích mỗi cậu ấy thôi."

Minh Kỳ không biết phải nói gì nữa, trong khi cậu không hiểu gì về tình yêu thì người bên cạnh cứ lần lượt phô ra cho cậu xem.

"Tao xem mày là bạn thân nên mới nói, mày sẽ không chán ghét chứ?" Thẩm Xuyên dò hòi, có chút đau lòng.

"Gì chứ? Mày nghĩ tao là người như vậy hả, bây giờ là thế giới hiện đại rồi, tư tưởng cũng phải thoáng lên chứ!"

Nghĩ vậy Thẩm Xuyên như thở phào, cậu ta biết Minh Kỳ không phải kiểu người như vậy.

"Ba mẹ mày thì sao?" Tuy cậu không ghét, thế nhưng vẫn còn tồn tại một số người cổ hủ.

"Cái đó để sau đi, tao chỉ muốn thông báo với mày trước."

"Thế người mà mày đang quen là ai, làm gì?" Minh Kỳ như bà mẹ tra khảo con.

Thẩm Xuyên cười vui vẻ, "Mày cũng biết đó, lần sau sẽ đích thân dẫn đến cho mày gặp mặt."

"Hử, vậy sao tự dưng mày thích người ta vậy?"

"Tao cũng không rõ thích từ bao giờ nữa. Bởi vì mỗi lần ở bên cậu ta đều cảm thấy vui vẻ, không phải vui vẻ kiểu bạn bè như mày với tao đâu, nó kiểu hạnh phúc ấy." Giọng nói của Thẩm Xuyên trần ngập niềm hạnh phúc rạo rực.

Nói rồi cậu ta cúp máy, để lại cho Minh Kỳ cảm giác ngơ ngác thẫn thờ. Minh Kỳ bóp đầu kiềm chế, trong lòng ngày càng loạn.

Hạnh phúc ư?

Cậu ở với ba mẹ rất hạnh phúc, ở với người thân quen của mình cũng rất hạnh phúc. Thế nhưng đều không phải.

Đột nhiên trong đầu hiện lên hình ảnh lúc mà Đỗ Hàn ôm lấy cậu. Cảm giác ấy ấm áp biết chừng nào. Vòng tay to lớn của hắn chứa được một người nhỏ bé như cậu vào bên trong. Vô cùng dễ chịu lẫn yên tâm.

Bất chợt Minh Kỳ thông suốt, hiểu được thứ mà nghẹn lâu ở trong lòng mình. Tại sao rõ ràng như vậy mà đến tận bây giờ cậu mới nhận ra cơ chứ! Cứ mãi vòng vo trong mê cung mà bản thân tự xây nên, không phải Minh Kỳ quá ngốc nên không biết, mà là do cậu chưa muốn thừa nhận điều đó.

Bây giờ nghe thấy Thẩm Xuyên thích một chàng trai nào đó, đột ngột suy nghĩ của Minh Kỳ như được giải thoát.

Thích của cậu không chỉ ở bên người đó là hạnh phúc mà còn muốn mãi mãi ở bên người đó. Và cậu thích Đỗ Hàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro