Chương 42: Em muốn gặp anh, ngay bây giờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Máy bay riêng hạ cánh và trượt dài trên đường băng vào lúc bốn giờ rưỡi chiều. Sau đó, Thương Cảnh Nghiệp và Ôn Hữu Nghi ngồi đợi trong phòng VIP của nhà ga máy bay tư nhân khoảng mười mấy phút, trước khi cô con gái út của họ, Thương Minh Bảo, xuất hiện.

Còn ba ngày nữa là đến Tết, họ đã bay đến đây để cùng Thương Minh Bảo đón năm mới. Trong vài ngày tới, cô con gái thứ hai Thương Minh Trác, hiện đang ở Boston cũng sẽ đến. Sau đó, cả gia đình sẽ cùng bay đến khu nghỉ dưỡng tại Palm Beach để tận hưởng những ngày nghỉ còn lại.

Ngay khi nhìn thấy Thương Minh Bảo, Ôn Hữu Nghi nhận ra con gái mình đã thay đổi nhiều. Phía dưới mang đôi ủng cưỡi ngựa màu nâu và chân váy ngắn kẻ sọc màu xanh nâu, phong cách cô vẫn luôn yêu thích. Tuy nhiên, phần trên cô mặc áo gió màu xanh nhạt, kéo khóa lên tận cổ.

Trên ve áo gió có cài một chiếc ghim hình gấu bông màu nâu. Vai phải của cô đeo một chiếc túi tote mềm được trang trí bằng nơ và phụ kiện hình cành thông màu xanh đậm.

Ôn Hữu Nghi nhận ra đây là một bộ trang phục mà con gái đã phối rất tỉ mỉ. Tất cả các tông màu và phụ kiện đều nhằm tôn lên chiếc áo gió.

Bà nhận bó hoa tươi từ Thương Minh Bảo và hỏi: "Sao con lại nghĩ đến việc mặc áo gió vậy?"

Món đồ này vốn chẳng liên quan gì đến thời trang, nhất là thời trang nữ. Dù Thương Minh Bảo có chăm chút thế nào cũng không thể sánh bằng việc thay chiếc áo trên thành một mẫu thời trang thu đông.

Thương Minh Bảo trả lời: "Ấm mà, mấy ngày nay trời lạnh quá." Rồi cô khoác tay Ôn Hữu Nghi: "Có đẹp không mẹ?"

Với kinh nghiệm và gu thời trang của mình, Ôn Hữu Nghi không thể nói chiếc áo gió trông đẹp, bà chỉ đành chạm nhẹ vào mũi cô và nói: "Ở tuổi con, mặc bao tải cũng đẹp."

Thương Cảnh Nghiệp vốn ít nói và luôn có thành kiến với ngành thời trang, bất ngờ cất lời: "Đẹp đấy, đẹp hơn trước."

Thương Minh Bảo liền nói: "Được ba khen đẹp sao mà có cảm giác bị sỉ nhục thế này..."

Thương Cảnh Nghiệp: "..."

Ông ngầm hiểu cô con gái út của mình chắc chắn đang cố tạo ra khoảng cách không thân mật với ông, để che giấu việc ông đã tự ý chuyển cho cô 5 triệu USD.

Khi ra khỏi nhà ga, hai chiếc Bentley và một chiếc xe thương mại đã đợi sẵn. Một chiếc là xe của Thương Minh Bảo sử dụng hằng ngày, chiếc kia dành cho Thương Cảnh Nghiệp và Ôn Hữu Nghi trong những ngày này, còn xe thương mại thì dành cho quản gia - ông Thăng, trợ lý Tiểu Lai, hai nhân viên an ninh và hành lý.

Đã lâu rồi cả gia đình mới gặp lại, Thương Minh Bảo không nỡ ngồi một mình liền làm nũng xin Thương Cảnh Nghiệp ngồi ở ghế trước.

Lần cuối Thương Cảnh Nghiệp ngồi ghế trước có lẽ đã là hai mươi năm trước, ông chẳng bận tâm mà đi thẳng đến ghế sau của chiếc Bentley khác.

Thương Minh Bảo cố tình nói lớn với Ôn Hữu Nghi: "Ba thật quyền uy, kêu ba ngồi ghế trước cứ như phạm phải tội tày trời."

Tài xế đứng bên cạnh tay cầm cửa xe, trong lòng đã toát mồ hôi: Đừng nói nữa! Ông ấy không muốn ngồi ghế trước cùng với chủ tịch đâu!

...Kế hoạch thất bại.

Thương Cảnh Nghiệp quay lại chiếc Bentley, mở cửa ghế trước, dừng lại một giây rồi ngồi vào với vẻ mặt không cảm xúc.

Ôn Hữu Nghi vỗ nhẹ tay Thương Minh Bảo, nhỏ nhẹ dạy bảo: "Không được gặp ba là bắt nạt ba ngay."

Sự hiện diện của Thương Cảnh Nghiệp quá mạnh mẽ, mà tính cách ông lại không thích giao tiếp, vì thế trong chiếc xe sang trọng màu đen có sự phân chia, hàng ghế trước và ghế sau hình thành sự tương phản rõ rệt: Thương Minh Bảo quấn quýt Ôn Hữu Nghi, nói hết chuyện này đến chuyện khác, còn Thương Cảnh Nghiệp thì im lặng với đôi lông mày cau lại, chịu đựng khoang ghế trước chật chội.

Thương Minh Bảo chia sẻ với Ôn Hữu Nghi về chiếc ghim và phụ kiện, kể cái này mua ở chợ nào, giá bao nhiêu đô, cái kia là do chủ gian hàng tự làm, dùng những loại cành thông nào, rồi đưa đến mũi Ôn Hữu Nghi hỏi bà có ngửi thấy mùi thơm không.

Ôn Hữu Nghi lắng nghe chăm chú, trong khi chồng bà xót xa vì con gái út lại đang dùng những món đồ chỉ vài đô, còn bà chỉ cười không nói gì mà để mặc Thương Minh Bảo chia sẻ.

Đến đại lộ Madison, Sophie và đội ngũ gia nhân đã chờ sẵn từ lâu. Ôn Hữu Nghi bảo Tiểu Lai phân phát quà Tết. Lai Tư Kỳ là trợ lý đi theo bà, là cử nhân và thạc sĩ của Đại học New York, giống như bà chủ của mình, có phong thái nói chuyện dễ chịu.

Sau khi nghỉ ngơi một chút, Ôn Hữu Nghi gọi Sophie đến trò chuyện.

Quản lý một gia tộc có tài sản hàng nghìn tỷ không dễ dàng hơn việc quản lý một công ty, mọi việc trong ngoài đều quan trọng, không được lơ là việc nội chính hay ngoại giao. Đối với các quản gia như Sophie, Ôn Hữu Nghi là một chủ nhân nói một không có hai. Khi bà triệu tập để hỏi han, giống như các lãnh đạo cấp cao của tập đoàn báo cáo công việc cuối năm, không được phép lơ là một giây phút nào, huống chi bà còn có đôi mắt sắc bén và trái tim tinh tế.

Sophie kể về cuộc sống hằng ngày và các mối quan hệ với hàng xóm sau khi chuyển đến đây cũng như báo cáo về thành tích học tập, bạn bè của Thương Minh Bảo và những thay đổi của cô sau khi giảm tiền tiêu vặt.

Cô ấy không hề che giấu: "Hiện tại cô Liêu là bạn thân nhất của cô ba, nhưng phong cách của cô Liêu thực sự rất 'New York'."

Ôn Hữu Nghi biết chuyện này, vì hai cô con gái thân thiết, mẹ của Liêu Vũ Nặc cũng thường mời bà đánh golf, uống trà chiều và gửi cho bà một số dự án kinh doanh hoặc từ thiện để bà xem xét.

Ôn Hữu Nghi trầm ngâm, tay mân mê tách trà, nói: "Babe có chính kiến, tôi thấy thành tích học kỳ này của nó tốt hơn cô Liêu rất nhiều. Tôi và nhà trường cũng đã xem qua hồ sơ điểm danh của hai đứa."

Sophie hiểu ý, liền chuyển hướng câu chuyện: "Cô Liêu cũng rất chân thành với Babe."

Ôn Hữu Nghi mỉm cười: "Ở tuổi này có vài người bạn chân thành là tốt rồi. Còn gì nữa?"

"Còn cậu chủ nhỏ của nhà họ Ngô, Alan, hai năm trước đã đến thăm gia đình ở Deep Water Bay."

Ôn Hữu Nghi trầm tư, nhớ lại chính xác: "Lúc đó cậu ta mới 16 tuổi, còn nhỏ hơn Babe một tuổi."

"Đúng vậy, cậu chủ nhà họ Ngô đang học khảo cổ học tại Đại học Columbia và là thành viên của đội chèo thuyền. Trước Giáng sinh, cậu ấy đã tổ chức một bữa tiệc, Babe và cô Liêu đều đã tham dự."

"Thật sao?" Ôn Hữu Nghi suy nghĩ: "Đây có phải lần đầu tiên Babe tham gia một sự kiện sau vài tháng?"

"Đúng vậy."

Ôn Hữu Nghi nhấp một ngụm trà nóng: "So với vài tháng trước, trạng thái của Babe đã tốt hơn rất nhiều."

Mặc dù các con đều giấu bà nhưng Ôn Hữu Nghi phần nào biết được chuyện đã xảy ra với Minh Bảo. Sự việc đã qua, những gì nhà thờ dạy Minh Bảo chắc chắn sâu sắc hơn những gì bà có thể nói, vì vậy bà cũng giả vờ không biết mà nhẹ nhàng bỏ qua. Cách đây vài tháng, Thương Minh Bảo còn hay nổi nóng, đập phá đồ đạc, hôm nay lại trở lại là cô con gái ngọt ngào dễ thương, Ôn Hữu Nghi ngoài sự hài lòng còn cảm thấy tò mò.

"Có vẻ như tôi nên cảm ơn cậu Alan này?" Bà nâng mi, mỉm cười nhìn Sophie.

Sophie cẩn trọng đáp: "Cậu chủ nhà họ Ngô thực sự thân thiết với Babe hơn trước, quà Giáng sinh cậu ấy tặng cũng khá là hào phóng."

"Là gì vậy?"

Sophie nói tên thương hiệu và dòng sản phẩm, Ôn Hữu Nghi liền hiểu.

"Hơn một triệu." Ôn Hữu Nghi nhấp trà, cười nhẹ: "Cậu chủ nhà họ Ngô thật hào phóng, nhưng sao cậu ấy quên mất Babe không thích kim cương không màu."

Sophie bất ngờ, không khỏi khâm phục bà.

Sau khi trò chuyện thêm một lúc, Sophie cuối cùng cũng báo cáo xong, khi bước ra khỏi phòng khách, cô ấy nhẹ nhàng thở phào.

Cô ấy không nhắc gì đến căn hộ trên phố 56 Tây, vì cô ấy là quản gia của Thương Minh Bảo chứ không phải người giám sát camera, Ôn Hữu Nghi cũng không muốn họ báo cáo mọi chuyện riêng tư của con cái.

Người có thể giúp một cô gái bị tổn thương tình cảm nhanh chóng hồi phục và chuyển hướng chú ý chỉ có thể là một mối tình mới. Ôn Hữu Nghi đã có ý tưởng, nhưng điều duy nhất chưa chắc chắn là liệu họ đã hẹn hò hay vẫn đang trong giai đoạn khám phá và mập mờ? Nếu đã hẹn hò thì món quà đắt đỏ nhưng không hợp sở thích như kim cương không màu chứng tỏ cậu ấy không thực sự quan tâm đến Babe; nếu chưa thì món quà trị giá hơn một triệu tuy cậu ấy có thể tặng, nhưng thực sự đã vượt quá giới hạn lịch sự, cho thấy cậu ấy thiếu kiên nhẫn.

Liên tưởng đến những cuộc gọi và thiệp mời từ gia đình họ Ngô, Ôn Hữu Nghi tựa cằm lên tay, nhắm mắt suy nghĩ trên chiếc ghế quý phi một lúc lâu.

Dịp đoàn tụ hiếm hoi, bữa tối được tổ chức tại nhà.

Thương Minh Bảo dẫn họ đi tham quan từng phòng trong căn nhà năm tầng, sau đó cô quấn quýt bên họ rất lâu. Cô cố gắng cười ngọt ngào hơn một chút, để khi trò chuyện với Hướng Phỉ Nhiên, nụ cười trên mặt sẽ không đột ngột bị lộ ra manh mối.

Khi trò chuyện, Ôn Hữu Nghi chuyển đề tài sang chuyện tình cảm của năm người con.

Chuyện về Thương Lục không thể bàn tới được vì vẫn đang giấu Thương Cảnh Nghiệp. Nên Ôn Hữu Nghi khéo léo tránh nhắc đến con trai út mà nói với Thương Minh Bảo: "Dạo gần đây, bên cạnh anh cả con có một cô gái rất năng động."

Thương Thiệu đã qua tuổi ba mươi mà vẫn còn độc thân, điều này từng khiến Ôn Hữu Nghi lo lắng không ít. Người ngoài thì hoặc là cho rằng anh ấy có vấn đề về sinh lý hoặc là nghi ngờ về giới tính, chỉ vì anh ấy là con trai trưởng và người thừa kế nên không thể công khai. Giờ thấy anh ấy chịu hẹn hò với một cô gái, Ôn Hữu Nghi cũng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Thương Minh Bảo hỏi: "Ai vậy mẹ? Con có biết không?"

"Con không biết đâu, là bạn học ở Anh. Ừm, có lẽ không phải bạn học." Ôn Hữu Nghi chợt nhớ ra: "Cô ấy học trường nữ sinh tư thục, chắc là gặp nhau trong một buổi liên hoan nào đó."

Thương Minh Bảo tim như ngừng đập, nghĩ thầm, anh cả không phải là người tùy tiện trong chuyện tình cảm, nhưng nghe có vẻ cô gái này không cùng đẳng cấp với họ, nếu không thì Ôn Hữu Nghi đã có thể nói rõ ràng về gia cảnh của cô ấy chỉ trong vài câu. Chẳng lẽ... anh cả không muốn kết hôn theo kiểu liên hôn sao?

"Ôn Hữu Nghi." Thương Cảnh Nghiệp gọi vợ, khuôn mặt lạnh lùng hiện lên chút bất lực: "Chuyện chưa rõ ràng thì đừng nhắc tới nữa."

Ôn Hữu Nghi thở dài, bà biết Thương Cảnh Nghiệp không hài lòng về việc gia đình cô gái đó làm chính trị ở Anh, nhưng những phức tạp này bà không thể nói với Thương Minh Bảo nên bà dịu dàng chuyển hướng: "Thằng bé có thể tiến thêm một bước cũng là điều tốt, dù không có kết quả, coi như đã từng yêu thật lòng."

Thương Minh Bảo cầm chặt cái nĩa bạc, ánh mắt đảo qua lại giữa bố mẹ có chút ngỡ ngàng.

Cô có thể cảm nhận được bố mẹ cô đang có mâu thuẫn, có sự khác biệt và mâu thuẫn này không thể hòa giải ngay lập tức.

Cô hạ thấp mí mắt: "Ba không đồng ý với bạn gái của anh cả sao?"

"Còn chưa phải là bạn gái." Ôn Hữu Nghi dưới bàn nắm lấy tay cô, ra hiệu bằng ánh mắt.

"Dù đã là bạn gái, ba cũng không có ý định đồng ý." Thương Cảnh Nghiệp lạnh lùng nói.

Ôn Hữu Nghi đành nhẹ nhàng đá chân chồng dưới bàn, chau mày tỏ ý trách móc.

"Ba vẫn giữ phong cách gia trưởng cổ hủ như vậy." Thương Minh Bảo mím môi, tim đập thình thịch, cảm thấy có chút cay mũi.

Ôn Hữu Nghi siết chặt tay cô hơn, đôi mắt nhìn sang có phần nghiêm nghị.

Thương Cảnh Nghiệp lấy một chiếc khăn nóng từ khay bên cạnh, giũ ra: "Thật sao?"

Ông khẽ nhếch môi, cười lạnh một tiếng: "Đã hưởng thụ sự giàu sang phú quý thì phải chuẩn bị sẵn sàng để trả giá. Tự do và chủ nghĩa lãng mạn không thể giúp các con củng cố tài sản, đừng nằm trên đống tài sản tín thác rồi nói chuyện đau khổ với ba."

Ông hiếm khi nổi giận trước mặt gia đình, loại áp lực từ người đứng đầu trong nhiều năm đã được kiềm chế bởi tình yêu thương dành cho gia đình, giờ đây khi ông thực sự tức giận, Thương Minh Bảo cảm thấy trái tim mình run lên, không dám nói thêm một lời nào. Ông không nổi giận cũng không mất bình tĩnh, chỉ lạnh lùng nói một câu hiện thực đầy đau đớn.

Sau vài giây, nước mắt Thương Minh Bảo nhỏ giọt xuống đĩa thức ăn, cô vừa khóc vừa buông lời: "Anh cả yêu đương nhưng tại sao ba lại hung dữ với con? Đúng là, ba là nạn nhân của liên hôn nên ba cũng không muốn thấy chúng con hạnh phúc!"

Cô nói một hơi, khiến cả phòng ăn rộng lớn rơi vào sự im lặng ngột ngạt, ngay cả ngọn lửa trong lò sưởi cũng như biết mình đã phạm phải tội lỗi không đúng lúc.

Thương Minh Bảo siết chặt dao nĩa trong tay, những phần da thịt lộ ra ngoài chiếc váy dạ hội, chiếc cổ thon dài và khuôn mặt đều cảm thấy một sự xấu hổ nhục nhã. Nhưng cô vẫn giữ cổ cứng, không cúi đầu, cũng không ngẩng đầu, chỉ nhìn chằm chằm vào khăn trải bàn nhung đen thêu chỉ vàng.

Sự im lặng lạnh lẽo này thực ra chỉ kéo dài trong một giây.

"Thương Minh Bảo." Thương Cảnh Nghiệp chậm rãi gọi đầy đủ tên cô, bóng ông đứng bên cạnh bàn ăn như ngọn núi đè xuống: "Ba chưa bao giờ là nạn nhân của liên hôn, con có thể lên tiếng bảo vệ anh trai, nhưng không có nghĩa là con có thể buông lời làm tổn thương mẹ con."

Ôn Hữu Nghi nhếch môi cười, ngoan cố hết sức nháy mắt ra hiệu cho Thương Cảnh Nghiệp đừng nói thêm nữa, bà vội vàng ôm lấy Thương Minh Bảo: "Babe không có ý đó, anh lại nghiêm khắc dạy dỗ con sao? Ngày lễ Tết mà làm mọi người không vui, mau đi suy nghĩ lại!"

Thương Minh Bảo ôm lấy mẹ khóc nức nở, nước mắt nhạt nhòa đến mức không còn thấy rõ ngọn đèn pha lê, cũng không biết khi nào Thương Cảnh Nghiệp rời bàn ăn.

Ôn Hữu Nghi ôm đầu cô, vỗ nhẹ lưng: "Đừng khóc nữa, ba con dạo này tâm trạng không tốt, con đừng trách ông ấy nóng giận."

Thương Minh Bảo nước mắt càng tuôn rơi, cô vô cùng bất lực ôm chặt lấy cánh tay mẹ: "Mẹ ơi, con xin lỗi..."

Cô chỉ là... cô chỉ là quá sợ hãi, quá bối rối.

Ôn Hữu Nghi cười nhẹ: "Không sao đâu, lần sau nhớ nhé, mẹ mới là nạn nhân của liên hôn, nếu không thì mẹ đã không cần bố con rồi."

Người đàn ông đứng chờ ngoài phòng khách chỉnh lại cà vạt một chút, sau khi thở dài một hơi, ông khẽ nhếch môi lắc đầu.

Buổi tối tốt đẹp đã kết thúc trong sự không vui, Ôn Hữu Nghi bận rộn hai đầu, sau khi an ủi cô con gái út một lúc lâu lại phải đi dỗ dành người chồng có tính cách cứng nhắc.

"Người trẻ muốn có tự do trong tình yêu là điều hiển nhiên, không hiểu sao anh lại tức giận đến vậy." Ôn Hữu Nghi uống một ngụm nước lạnh để hạ nhiệt rồi híp mắt nhìn ông: "Chẳng lẽ, anh thật sự ghen tị với tụi trẻ vì trước khi kết hôn còn có thể hẹn hò vài mối sao?"

Một cái tội từ trên trời rơi xuống, Thương Cảnh Nghiệp tháo cà vạt, đang định giải thích thì Ôn Hữu Nghi đã đóng cửa lại: "Tối nay anh tự ngủ đi."

Thương Cảnh Nghiệp: "..."

-

Khi mang hộp quà đến cho Thương Minh Bảo, Ôn Hữu Nghi bất ngờ thấy cô đang ngồi trên ghế sofa trò chuyện với ai đó.

Khuôn mặt vừa khóc xong còn đỏ ửng, lúc này lại thêm phần hồng hào mới. Hai khóe miệng cô nhếch lên rất cao, thói quen cắn móng tay thể hiện cô đang hoàn toàn đắm chìm vào chuyện trước mắt.

Yêu đương cũng như cơn ho, không thể che giấu, Ôn Hữu Nghi lặng lẽ nhìn cô một lúc lâu, trong lòng đã hiểu ra.

Bà cố tình gây ra tiếng động, sau đó bước tới bên cạnh cô, đưa hộp quà: "Quà Giáng sinh muộn cho con."

Thương Minh Bảo đặt điện thoại xuống, đặt hộp quà ngay ngắn lên ghế sofa rồi mở dải ruy băng.

Đó là một chiếc áo choàng ngủ dài nửa người đẹp như trong mơ, màu hồng, với những đường thêu rất tinh xảo. Đây rõ ràng không phải là một chiếc áo choàng ngủ kiểu con gái nhỏ mà là một chiếc áo đầy quyến rũ. Thương Minh Bảo trầm trồ, lấy ra và áp vào mặt: "Mềm quá."

"Con thích không?"

"Ừm." Thương Minh Bảo đáp lại một tiếng, "Nhưng cái này mặc vào... ngắn quá."

"Vẫn có thể che được đến đây mà." Ôn Hữu Nghi so chiều dài lên phần đùi cô.

Thương Minh Bảo mặt đỏ hơn, ngoan ngoãn để Ôn Hữu Nghi vén tóc cô lên, ánh mắt dịu dàng nhìn cô: "Thời gian trôi nhanh quá, không ngờ đứa con cuối cùng của mẹ cũng đã trưởng thành."

Mỗi cô con gái sau khi trưởng thành đều nhận được từ mẹ một chiếc áo choàng ngủ, Thương Minh Bảo đã luôn mong chờ chiếc áo của mình. Có lẽ vì Ôn Hữu Nghi muốn cô lớn chậm hơn nên đợi đến Giáng sinh năm 19 tuổi, vậy nên chiếc áo mới đến muộn.

"Con cứ nghĩ là mẹ quên rồi..." Thương Minh Bảo thì thầm.

"Sao mẹ có thể quên chứ?" Ôn Hữu Nghi quan sát cô: "Thế nào, đã có ai mà con muốn mặc nó cho người ta xem chưa?"

"Chưa có đâu!" Thương Minh Bảo phản ứng mạnh mẽ phủ nhận.

Ôn Hữu Nghi cũng không vạch trần cô: "Không sao, cứ từ từ."

"Mẹ à..." Thương Minh Bảo ngả vào lòng mẹ, ngập ngừng hỏi: "Nhất định phải là người có gia thế và tài sản tương xứng với con mới được sao? Nếu họ kém một chút thì có được không?"

Ôn Hữu Nghi nghĩ cô đang ám chỉ về nhà họ Ngô, suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Kém một chút cũng không sao, nhưng người đó phải yêu con, có phẩm chất tốt, có chí tiến thủ và sống sạch sẽ."

"Thế nếu kém rất nhiều thì sao?" Thương Minh Bảo ngẩng đầu lên chờ đợi câu trả lời của mẹ.

"Điều này khó nói lắm." Ôn Hữu Nghi cân nhắc: "Vấn đề không chỉ là người đó có thể chu cấp cho con tiêu xài hay không mà là những đứa trẻ được nuôi dưỡng trong môi trường khác nhau sẽ có cách nhìn nhận về thế giới và cuộc sống khác nhau. Ví dụ, con nhận được món quà trị giá hàng triệu trong dịp lễ mà không cảm thấy gì đặc biệt, nhưng trong mắt người đàn ông khác, có thể họ sẽ nghĩ con là kẻ thực dụng – con thấy đấy, trí tưởng tượng và sự hiểu biết của con người không vượt qua nhận thức của chính họ. Tình yêu thì có thể làm con no, nhưng cuộc sống lâu dài không chỉ cần tình yêu mà còn cần sự đồng điệu về chí hướng, phải nói chuyện với nhau một cách hòa hợp, cùng một tầng nhận thức, chứ không phải là nói chuyện như gà vịt.

Vả lại..." Ôn Hữu Nghi ngừng lại một chút, thở dài: "Mẹ cũng không nỡ để con phải hạ mình đâu. Con còn nhỏ, có thể từ từ mà chọn lựa, không vội, dù cho con có sống độc thân suốt đời cũng không sao."

Bà lại trêu chọc: "Ôi chao, mẹ quên mất Babe của mẹ đã muốn làm cô dâu từ khi mới 9 tuổi."

Thương Minh Bảo cảm thấy mắt mình nóng lên, cô nhắm mắt lại không nói gì nữa.

Những điều đã rõ ràng, không nên hỏi thêm nữa.

-

Sáng hôm sau, bà Ngô gọi điện đến.

Ôn Hữu Nghi nhận cuộc gọi, nói chuyện xã giao vài phút và đồng ý đến dự tiệc tại nhà họ Ngô vào tối mai.

Trước đó, bà Ngô đã gửi một email và một thiệp mời, thiệp mời đó đang nằm dưới chân đèn cầy trên lò sưởi trong phòng khách. Sau khi cúp máy, Ôn Hữu Nghi bước tới lò sưởi, nhìn vào chi tiết và địa chỉ trên thiệp mời.

Thương Minh Bảo vẫn chưa thức dậy, Ôn Hữu Nghi và Thương Cảnh Nghiệp quyết định đi bộ đến Công viên Trung tâm để tản bộ, có hai vệ sĩ cao lớn đi theo phía sau để phòng ngừa bất trắc.

Trời rét căm căm, họ đi vào từ lối vào dưới hồ chứa Jacqueline, dạo bước dọc theo bãi cỏ lớn, đi về phía Bảo tàng Metropolitan.

Thương Cảnh Nghiệp nắm chặt tay Ôn Hữu Nghi, hỏi Thương Minh Bảo tối qua có ngoan không, có tâm sự gì nặng nề không.

Ôn Hữu Nghi thở ra một luồng khí trắng: "Bây giờ anh mới quan tâm sao? Hôm qua anh nói chuyện nặng lời như vậy. Ngày mai đến nhà họ Ngô ăn tối, anh không thể làm như đang đi thẩm định đâu đấy!"

Nhà họ Ngô và nhà họ Thương có quan hệ từ đời trước, thường có những hợp tác và gặp gỡ, nhưng không đủ thân thiết như những gia đình xung quanh nhà họ Thương. Sau khi Thương Minh Bảo đến New York để phẫu thuật, điều dưỡng và học tập, bà Ngô tự nhận mình là người thân nhất của họ ở New York, không do dự mà tiếp đón tất cả.

Ôn Hữu Nghi cũng nghe bà Liêu nhắc qua, nói rằng Ngô Bạch Diễn thường chăm sóc Liêu Vũ Nặc và Thương Minh Bảo và bà Ngô coi hai cô gái như con gái ruột mà quan tâm.

Về tình cảm hay lý lẽ, khi đã đến New York, họ không thể không tham gia bữa tiệc này.

Buổi sáng mùa đông ở Công viên Trung tâm không đông người, nhưng Ôn Hữu Nghi mải suy nghĩ mà không để ý đến một chàng trai đi xe đạp lướt qua họ.

Dù có để ý thì cũng khó nhận ra, vì cậu ấy mặc toàn đồ đen, che kín mặt, khí chất lạnh lùng, xa cách hòa lẫn vào không gian xung quanh. Nếu Ôn Hữu Nghi chú ý thêm chút nữa, bà sẽ nhận ra chiếc áo khoác của cậu ấy cùng mẫu với chiếc mà con gái bà đang mặc.

Hướng Phỉ Nhiên lướt xe nhanh qua họ, khi vừa đến góc cua, anh không giảm tốc, khi thấy hai vợ chồng xuất hiện trong tầm nhìn, anh đi một vòng rộng hơn một chút.

Khoảng cách đủ xa, chỉ để lại một cơn gió lạnh và âm thanh lốp xe mỏng lướt nhẹ trên con đường phủ sương mỏng.

Thương Minh Bảo đã đánh răng xong, nói với Sophie mình sẽ đến Công viên Trung tâm tìm ba mẹ và nhanh chóng chạy xuống cầu thang cuốn, như muốn trượt xuống từ tay vịn.

Gặp Tiểu Lai đang bàn về chi tiết tiệc Tết, cô gọi "Chị Lai ơi", chưa kịp nghe lời chào của Lai Tư Tề, cô đã mở cửa và chạy mất dạng.

Cô cố tình cho Hướng Phỉ Nhiên địa chỉ lệch đi một con phố, chạy đến nơi, thấy bóng dáng anh ấy, cô thở hổn hển.

Chiếc xe đạp của Hướng Phỉ Nhiên dựa vào gốc cây bạch quả đã rụng lá, hai tay đang bỏ trong túi quần của anh vội rút ra khi thấy cô, vì dáng chạy tới của cô mà chuyển thành một cái ôm.

Thương Minh Bảo không kịp phanh lại mà đâm thẳng vào vòng tay của cậu ấy, định nhón chân lên để hôn thì bị Hướng Phỉ Nhiên nhanh tay bịt miệng lại —

"Đánh răng chưa?" Anh bình tĩnh hỏi.

"...?"

Người đang chìm đắm trong tình yêu lại có thể hỏi ra câu lạnh lùng như thế sao?

Thương Minh Bảo nhìn anh đầy khó tin, rồi nghe thấy Hướng Phỉ Nhiên cười nhẹ. Anh ôm cô thật chặt, giữ đầu cô và hôn xuống.

Hôn xong, mũi Thương Minh Bảo đỏ lên, cô đe dọa cậu: "Ngày mai em không đánh răng nữa!"

"Sáng mai anh không có thời gian, đổi sang lúc khác." Hướng Phỉ Nhiên chạm nhẹ vào trán cô, khéo léo đáp.

Sáng nay cô nói nhớ anh, khiến anh quay đầu lại từ đường đi đến trường.

Buổi sáng gọi điện là giấu mọi người, Thương Minh Bảo trốn trong chăn, chỉ để lộ hai mắt nhìn xung quanh, giọng nói vang lên ấm áp. Cô nhẹ nhàng xin lỗi vì tối qua biến mất, vì phải ngủ cùng mẹ nên không có cơ hội.

Cô nói "Chào buổi sáng!", giọng nói khàn khàn ngọt ngào của người vừa tỉnh dậy, hỏi anh mấy giờ đi ngủ đêm qua.

Hướng Phỉ Nhiên chờ tin nhắn của cô đến hai giờ sáng, trong lúc đó anh đọc một ít luận văn, đến khi chắc chắn không đợi được nữa mới tắt đèn đi ngủ.

Không có cô trong vòng tay, giấc ngủ của anh đột nhiên trở nên ngỗ nghịch, trằn trọc mãi mới ngủ được.

Nghe anh nói đi ngủ lúc hai giờ, Thương Minh Bảo nhẹ giọng nói "Xin lỗi..."

Dường như nghe thấy tiếng bước chân của Ôn Hữu Nghi ngoài cửa, cô nhanh chóng nói "Chờ em một chút!", sau đó che miệng lại, như con thỏ đang nghe ngóng.

Hướng Phỉ Nhiên tự hỏi liệu mình có đang yêu một người trưởng thành không.

Anh cảm thấy cô như một học sinh trung học bị giám thị theo dõi.

Ôn Hữu Nghi được Tiểu Lai mời đi khiến Thương Minh Bảo thở phào nhẹ nhõm, cô hỏi Hướng Phỉ Nhiên mấy giờ dậy, ăn sáng chưa, ăn gì, hôm nay có lạnh không, mặc gì và báo cáo hôm qua cô mặc áo khoác đi đón ở sân bay, được ba khen đẹp.

Hai người trò chuyện không mấy bổ ích trong mười phút, rồi cô bắt đầu thấy nóng bức trong chăn, hít thở sâu hỏi: "Anh có nhớ em không?"

Giọng Hướng Phỉ Nhiên bình tĩnh: "Anh đang để xe đạp bên lề đường, tập trung hoàn toàn nói chuyện với em."

Thời gian vốn chặt chẽ của anh chưa bao giờ bị lãng phí xa xỉ như vậy.

Anh vừa nói, Thương Minh Bảo chỉ cảm thấy bên đó xe cộ ồn ào không chịu được, nghe một lúc rồi bất giác nói: "Em muốn gặp anh, ngay bây giờ."

Vậy là Hướng Phỉ Nhiên bỏ ly cà phê đang uống dở vào thùng rác, trong đầu tính toán tuyến đường đi gần nhất rồi xuất hiện ở đây.

"Sáng mai anh phải làm gì?" Thương Minh Bảo không chịu buông tha, hỏi, "Không phải đang nghỉ lễ sao?"

"Có hẹn một cuộc họp qua điện thoại với nhóm ở trong nước." Hướng Phỉ Nhiên trả lời, "Bốn giờ chiều thì rảnh."

Sau đó, anh phải nhân tiện đưa một số kỷ vật cho chủ cũ của nhà họ Ngô, ông Ngô Thanh Đồng. Những kỷ vật đó bao gồm vài bức thư, sổ tay cá nhân và một số bức ảnh cũ đã ngả màu. Người già thường có lễ nghi, cảm thấy việc gửi thẳng về nhà thiếu sự chân thành nên đặc biệt nhờ anh đi một chuyến.

Ngô Thanh Đồng không nói với anh tối mai có một bữa tiệc, họ đã mời nhà họ Thương.

Bởi vì Ngô Thanh Đồng sẽ không tham dự nên bữa tiệc này cũng không làm gián đoạn cuộc gặp của ông và Hướng Phỉ Nhiên. Ông rất quý anh, dự định hỏi xem anh có cân nhắc đến Harvard để làm nghiên cứu sinh sau tiến sĩ trong hai năm không, ông có thể viết thư giới thiệu cho anh. Nhưng khi ông biết với thành tựu và nguồn lực học thuật của Hướng Phỉ Nhiên, anh hoàn toàn không cần sự giới thiệu của ông thì đó đã là chuyện sau này.

Thương Minh Bảo tính toán, bữa tiệc của họ diễn ra lúc 5 giờ, mà từ đây đến nhà họ Ngô chỉ mất 20 phút.

Cô gật đầu, nhẹ nhàng nói "Ừm", "Vậy anh sẽ đúng giờ lúc bốn giờ chứ?"

"Em có việc gấp à?" Hướng Phỉ Nhiên hỏi, vuốt má cô như phấn, rồi tiện tay lau đi vệt nước trên môi cô.

"Em phải đi ăn tối với ba mẹ." Thương Minh Bảo dùng lời lẽ trung lập để trả lời. Chỉ là một bữa tối giữa người lớn, không cần thiết phải nói với Hướng Phỉ Nhiên.

Hướng Phỉ Nhiên gật đầu: "Vậy thì bốn giờ. Anh sẽ không đến trễ với em."

Thực ra anh làm gì cũng không bao giờ đến trễ, nhưng thêm hai chữ "với em" vào nghe có vẻ dễ chịu hơn.

Thương Minh Bảo ôm anh thật chặt rồi lại đòi hôn.

Cô có chút lo lắng, hôn loạn xạ, lại bị Hướng Phỉ Nhiên trầm giọng ra lệnh: "Tập trung đi."

Thương Minh Bảo lo lắng, luôn nghi ngờ Thương Cảnh Nghiệp và Ôn Hữu Nghi sẽ xuất hiện ở một góc nào đó.

Thực sự giống như mối tình vụng trộm thời học sinh.

Cô thở dốc, mặt nóng bừng, nhỏ giọng nói: "Anh Phỉ Nhiên, anh che chắn em một chút..."

Hướng Phỉ Nhiên không kìm được cười bên tai cô, vòng tay ôm lấy vai cô thật chặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro