Chương 56: A Gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi trời sáng hẳn, chiếc xe Buick đã vượt qua trạm thu phí của công viên quốc gia. Độ cao tăng dần theo con đường núi, đến khi đến đèo cuối cùng đã đạt đến 3.900 mét. Sương đêm qua phủ lên cây cỏ và những viên đá tạo cảm giác như vừa có tuyết rơi.

Thương Minh Bảo ít nói hơn hẳn, Hướng Phỉ Nhiên nghĩ cô không vui vì sự cố trước đó. Sau một lúc im lặng nắm tay cô, khi nhìn thấy biển chỉ dẫn, anh cuối cùng cũng tìm được một chủ đề để nói.

"Qua đèo này xong là điện thoại sẽ mất sóng, phải đến làng mới có sóng. Em có muốn gọi cho Sophie không?"

Thương Minh Bảo quay mặt lại, khuôn mặt trắng bệch hiện lên một vẻ xanh xao, trông đầy đau đớn như đang cố chịu đựng điều gì đó.

Hướng Phỉ Nhiên lập tức gọi xe dừng lại và mở cửa sổ, hỏi: "Có muốn nôn không?"

Thương Minh Bảo liên tục gật đầu, cố gắng nhịn đến mức nước mắt lưng tròng.

Hướng Phỉ Nhiên quyết định nhanh chóng: "Anh và em xuống xe đi bộ một chút."

Anh cúi người qua ghế của cô rồi đẩy cửa xe mở ra. Gió lạnh từ vách đá thổi lên không trung khiến ngực Thương Minh Bảo lạnh buốt. Chân vừa chạm đất, cô không thể chịu đựng được nữa, bất chấp tất cả đẩy Hướng Phỉ Nhiên ra rồi đi xuống rãnh thoát nước bên đường, nôn mửa không ngừng.

Bữa sáng cô ăn chưa kịp tiêu hóa, nhưng khi nôn hết ra rồi, dạ dày vẫn không ngừng co bóp khiến cô phải nôn ra cả dịch dạ dày và mật.

Dù là ở giữa núi rừng, mùi khó chịu này vẫn rất nồng nặc, bị gió thổi khiến nó len lỏi vào mũi khiến Thương Minh Bảo cũng không thể chịu nổi. Qua khóe mắt, cô nhìn thấy mũi giày của Hướng Phỉ Nhiên.

Anh vẫn đứng đó?

Nỗi xấu hổ của Thương Minh Bảo còn lớn hơn cả cảm giác dạ dày đang lộn tùng phèo, nhưng cô không còn sức để đẩy anh ra hay bảo anh đi chỗ khác, chỉ có thể ngồi xổm xuống đất, lặng lẽ xoay gót giày, tự di chuyển đến một chỗ sạch sẽ hơn.

Hướng Phỉ Nhiên: "..."

Mặc dù lúc này chụp ảnh là không hợp tình hợp lý nhưng anh vẫn lấy điện thoại ra lặng lẽ chụp một bức.

Thương Minh Bảo ngồi yên ở chỗ mới thêm vài phút nữa, cuối cùng cảm thấy dạ dày đã yên ổn. Hướng Phỉ Nhiên đưa cô một chai nước khoáng đã mở nắp, yêu cầu: "Súc miệng đi."

Thương Minh Bảo nhận lấy, cẩn thận súc miệng hai lần.

Hướng Phỉ Nhiên lại đưa cô hai tờ khăn ướt: "Lau sạch đi."

Thương Minh Bảo lau thật mạnh, đến mức khiến đôi môi trắng bệch của cô cũng bị cọ đến mức đỏ lên, sau đó cô ngẩng đầu, mắt rưng rưng cầu cứu: "Khó chịu quá, anh Phỉ Nhiên."

Hướng Phỉ Nhiên cảm thấy lòng mềm nhũn khi nghe câu nói đó của cô, anh ngồi xổm xuống, thở dài: "Em bị say xe sao không nói với anh, ít nhất cũng có thể mua thuốc chống say xe mà."

Thương Minh Bảo lắc đầu chậm rãi: "Em không bị say xe."

Hướng Phỉ Nhiên đưa tay chạm vào trán cô rồi luồn tay vào cổ áo cô. Đầu ngón tay lạnh lẽo của anh khiến Thương Minh Bảo rụt lại.

"Đừng động đậy."

Thương Minh Bảo ngoan ngoãn không nhúc nhích, đợi một lúc rồi nghe anh nói: "Không bị sốt."

"Còn chỗ nào khó chịu nữa không?" Hướng Phỉ Nhiên nhìn cô, "Bụng có đau không? Mũi có bị nghẹt không? Thử hít thở sâu cho anh xem."

Thương Minh Bảo lần lượt trả lời, cuối cùng hít thở sâu. Hơi thở của cô ngắn ngủi, nhịp thở nhanh hơn bình thường, yếu ớt nói: "Đầu em đau lắm, ong ong như có ong đánh nhau trong đó."

Mặc dù cô chưa bao giờ thấy ong đánh nhau.

Hướng Phỉ Nhiên đặt tay lên đầu gối, kết luận: "Bị phản ứng độ cao rồi."

Anh đã hỏi Thương Minh Bảo có kinh nghiệm lên cao nguyên chưa, cô bảo có và đã thích nghi tốt nên anh mới yên tâm. Giờ thì rõ ràng là anh đã quá lơ là.

Thương Minh Bảo ngập ngừng nói: "Tối qua em đã thấy đau ở thái dương rồi."

Hướng Phỉ Nhiên thở dài một hơi rồi xoa trán. Đáng lẽ không nên để cô tắm lâu như vậy.

"Anh Phỉ Nhiên..." Thương Minh Bảo nuốt nước bọt: "Có phải em đã gây rắc rối cho anh rồi không?"

Ban đầu khi cô thử thăm dò hỏi liệu có thể đi cùng anh vào núi không, câu trả lời là không được. Nhưng cô đã dùng rất nhiều lý do, nào là kỳ nghỉ này rảnh quá, không nỡ xa anh, muốn gần gũi với thiên nhiên, mềm mỏng lẫn cứng rắn, nũng nịu xin xỏ, cuối cùng mới khiến Hướng Phỉ Nhiên đồng ý. Trên đường đi, cô tự nhận thấy mình đã cố giảm thiểu rắc rối đến mức tối thiểu, không kén chọn gì, dù có khó chịu cũng không nói ra.

Ánh mắt cô chứa đựng sự lo lắng khiến Hướng Phỉ Nhiên sững lại.

"Không." Anh kiên quyết phủ nhận cảm giác tội lỗi của cô: "Em không gây rắc rối gì cho anh cả, là anh đã quá sơ ý."

Anh đứng lên trở lại xe, lấy ra một lọ dung dịch glucose từ ba lô leo núi, mở nắp chai và nói: "Uống cái này trước đi."

Thương Minh Bảo nghe theo anh, vô tình nhấp một ngụm rồi nhăn mặt: "Ngọt quá..."

Hướng Phỉ Nhiên nhẹ nhàng vỗ lên đầu cô: "Nghe lời."

Thương Minh Bảo đành nhắm mắt cắn răng uống hết một hơi.

Hướng Phỉ Nhiên nhận lại khăn ướt và ống nhựa glucose từ tay cô, nói: "Qua đèo này xong, độ cao sẽ giảm dần, độ cao ở làng là 2.200 mét, em sẽ ổn thôi."

Thương Minh Bảo gật đầu.

"Nhưng nếu sau này có bất kỳ điều gì không thoải mái thì nhất định phải nói với anh, hiểu chưa?"

Thương Minh Bảo lại gật đầu.

Hướng Phỉ Nhiên bất lực, vỗ nhẹ lên má cô: "Nói đi."

"Em không chết chứ?"

Hướng Phỉ Nhiên thở dài như cười, dùng hai ngón tay nhẹ nhàng chạm vào môi cô: "Không đâu."

"Thật sự không sao chứ?"

"Anh hứa."

"Nếu em chết thì anh phải về đây hàng năm để thăm mộ em." Cô bất chợt nói.

Vừa nói xong câu này, cô thấy sắc mặt Hướng Phỉ Nhiên thay đổi đột ngột, chưa kịp phản ứng thì đã bị anh kéo mạnh vào lòng.

"Thương Minh Bảo." giọng Hướng Phỉ Nhiên bỗng lạnh lùng nghiêm nghị, "Anh đã nói với em từ lâu rồi, đừng nói chữ đó ra khỏi miệng như một trò đùa."

Thương Minh Bảo sững người, cố gắng mỉm cười để xua đi sự ngượng ngùng: "Xin lỗi, là thói quen cũ."

Cô quá khao khát sống, lại lo sợ cái chết nên cố tình đùa cợt với số phận, nói những lời lẽ tiêu cực để số phận không bị nhìn thấu.

Hướng Phỉ Nhiên kiên quyết ép mặt Thương Minh Bảo vào cổ mình: "Trong xe của Trác Tây có bình oxy khẩn cấp, nếu anh thấy em không ổn thì anh sẽ cho em thở oxy. Tin anh đi, anh sẽ đưa em trở về như cách anh đã đưa em đến đây."

Sau khi nghe thấy tiếng "ừm" từ phía Thương Minh Bảo, cô thả lỏng người tựa vào lòng anh.

Hướng Phỉ Nhiên nắm nhẹ bàn tay cô: "Được rồi, từ bây giờ đừng lo lắng, hãy thả lỏng bản thân."

Thương Minh Bảo khẽ cười bên tai anh: "Rõ ràng là anh căng thẳng hơn, em chỉ đùa một chút thôi mà, anh lại nghiêm túc như vậy."

Hơi thở của Hướng Phỉ Nhiên lạnh lẽo, cứ như thể người bị phản ứng độ cao là anh vậy.

Hướng Phỉ Nhiên không nói thêm gì, kéo cô trở lại xe, yêu cầu cô ngồi yên không được động đậy, còn anh thì tháo một túi rác ra để gom những khăn giấy ướt, ống nhựa và chai nước khoáng lại, sau đó rút ra một hộp thuốc lá Marlboro: "Anh đi hút một điếu, nếu có việc gì thì gọi anh."

Trác Tây cũng đứng bên bờ vực hút thuốc, dưới bầu trời xám xịt, cờ phướn phấp phới bay trong gió. Hướng Phỉ Nhiên bước đến bên Trác Tây, cúi xuống nhặt một hòn đá để thêm vào đống đá Mani. Anh làm mọi thứ một cách thoải mái và tự do, Thương Minh Bảo nhìn qua kính chắn gió, đoán anh có lẽ thường xuyên đến vùng Tây Tạng.

Trác Tây co cổ lại vì bị gió thổi, thấy điếu thuốc trên miệng Hướng Phỉ Nhiên chưa cháy, liền chủ động nói: "Anh Hướng, dùng lửa của tôi nhé."

Anh ta một tay che chắn gió, tay kia bấm bật lửa rồi đưa ngọn lửa đến gần.

Hướng Phỉ Nhiên rất cao, Trác Tây cao khoảng 1m7 khiến trước mặt anh trông có vẻ thấp hơn hẳn. Anh cúi đầu, nghiêng mặt để Trác Tây mồi điếu thuốc, rồi hút một hơi để đốt cháy, sau đó nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay nứt nẻ của Trác Tây.

Đó là một cử chỉ thể hiện sự tôn trọng rất phóng khoáng, kết hợp với vẻ mặt điềm tĩnh và ngoại hình lạnh lùng của anh lại không hề mâu thuẫn. Trác Tây đột nhiên nghĩ, hóa ra anh ấy không phải không hiểu những điều này mà chỉ là lười mà thôi.

Đối với một người không hứng thú với thế sự, chỉ cần một chút hòa nhã cũng đủ khiến người đối diện cảm thấy được trân trọng.

Trác Tây đúng là đã nói nhiều hơn, anh ta chủ động hỏi: "Vợ của anh thế nào rồi?"

Hướng Phỉ Nhiên lấy điếu thuốc từ khóe miệng xuống, vô cảm nhìn anh ta một lúc.

Trác Tây nhận thấy mình đã hơi quá lời, một đôi mắt sắc sảo và quen giao tiếp với những người có địa vị của anh ta nhìn rõ Hướng Phỉ Nhiên không thực sự tức giận, cũng không có ý cảnh báo. Nhưng tại sao, rõ ràng không giận, lại phải tỏ ra nghiêm túc như vậy, Trác Tây tạm thời chưa hiểu được.

Nụ cười của anh ta mang chút ý nghĩa chọc ghẹo, giơ hai ngón tay thô to ra: "Hai chữ 'bạn gái' và bà xã, anh không cho tôi dùng thì tôi gọi là 'thê tử' nhé. Hoặc gọi theo cách của tôi là 'A Gia'."

"A Gia" là cách người Tạng ở vùng này gọi vợ.

Hướng Phỉ Nhiên cầm điếu thuốc, giơ hai ngón tay chỉ vào anh ta như một lời cảnh cáo.

Nhưng hôm nay Trác Tây không hiểu sao lại gan dạ hơn, bạo miệng hơn, anh ta cười: "Anh Hướng, đừng nghiêm khắc như vậy, anh thích cô ấy, cô ấy thích anh, không phải là bà xã thì là gì? Ở tuổi anh, tôi đã có con hai tuổi rồi!"

"Tôi mới 25." Hướng Phỉ Nhiên sửa lại.

"Ồ! Vậy là con bốn tuổi rồi!"

"......"

Dù nói đùa nhưng Trác Tây vẫn nghiêm túc thực hiện những việc Hướng Phỉ Nhiên giao. Khi còn tín hiệu, anh ta gọi điện về nhà, bảo người nhà chuẩn bị nước nóng và súp nóng và dặn vợ ra tiệm tạp hóa duy nhất ở đầu làng chọn một ít trái cây tươi.

Nửa chặng đường còn lại, Trác Tây lái xe rất chậm và cẩn thận.

Hướng Phỉ Nhiên hạ cửa sổ xe xuống một chút để không khí trong xe không quá ngột ngạt rồi che kín đầu Thương Minh Bảo bằng chiếc mũ.

Thương Minh Bảo nằm trong lòng anh, cô buồn ngủ, chỉ cảm thấy con đường thật dài, mặt trời hết lần này đến lần khác bị mây che phủ rồi lại xuất hiện trên đỉnh núi. Cô không biết mình đã ngủ bao nhiêu lần, khi tỉnh giấc, cô ngửi thấy mùi hương của Hướng Phỉ Nhiên, liền yên tâm ngủ thiếp đi lần nữa.

Trác Tây thỉnh thoảng liếc nhìn qua gương chiếu hậu, nhận ra tư thế của Hướng Phỉ Nhiên không hề thay đổi.

Khi đến làng đã là buổi trưa.

Đây là một ngôi làng Tạng nằm trong thung lũng, bốn bề là núi non bao quanh, mới có điện nước và mạng internet vài năm nay. Cổng làng trồng cây ăn quả, chồi non xanh biếc, lá cây sáng bóng, con đường chính bằng bê tông màu xám trắng chạy song song với dòng suối kéo dài vào sâu trong làng.

Xe vẫn đang chạy, Thương Minh Bảo bị tiếng nước chảy ầm ầm đánh thức, hỏi: "Có mưa lớn à?"

Nhưng ánh nắng đã tràn ngập trong xe, sưởi ấm đến nỗi lớp da bọc ghế màu kem cũng trở nên nóng hổi.

Thương Minh Bảo bối rối, cảm giác không biết hôm nay là ngày nào.

"Không có mưa, là tiếng suối." Trác Tây cười qua gương chiếu hậu, "Nhìn xem, sắc mặt cô tốt hơn rồi, ở đây có nhiều oxy, là nơi cung cấp oxy tự nhiên!"

Thương Minh Bảo nhìn vào đồng hồ điện tử, thấy độ cao quả thật đã giảm xuống hơn hai nghìn mét, tiếng nổ bén trong tai cô biến mất, chỉ còn lại cơn đau âm ỉ ở phía sau đầu nối liền với gáy.

Nhà của Trác Tây nằm ở cuối làng, đi dọc theo con đường bê tông xuống dưới đã thấy một nhóm trẻ con đang chơi bài ở giữa đường. Trác Tây không bấm còi mà thò đầu ra khỏi cửa sổ, vỗ vào cửa xe, gọi bằng tiếng Tạng: "Này! Về nhà ăn cơm thôi!"

Khi ngồi lại vào xe,anh ta ông giải thích: "Đứa mặc áo đỏ là con gái út của tôi."

Thương Minh Bảo hỏi: "Bao nhiêu tuổi rồi?"

"Tám tuổi."

Lớn hơn Thương Minh Bảo tưởng. Cô nhìn Hướng Phỉ Nhiên: "Em còn tưởng chỉ mới năm tuổi thôi."

Hướng Phỉ Nhiên liếc cô một cái, giọng lạnh lùng: "Không lạ gì, em dù sao cũng là người từng nhìn sinh viên hai mươi mốt tuổi như một người trung niên bốn mươi lăm tuổi."

Anh bất ngờ nhắc lại chuyện cũ khiến khuôn mặt tái nhợt của Thương Minh Bảo đỏ bừng lên: "Là Tùy Ninh khiến em hiểu lầm trước."

Hướng Phỉ Nhiên nheo mắt lại: "Vậy nên khi thấy anh lần đầu, em hoàn toàn không cảm thấy có gì sai cả?"

Giọng Thương Minh Bảo ngày càng nhỏ: "Chỉ là cảm thấy... cậu này... bảo dưỡng rất tốt... Em sai rồi! Em sai rồi em sai rồi..."

Xe buýt thương mại cuối cùng đã đỗ lại bên lề đường, Hướng Phỉ Nhiên mở cửa xe, ánh nắng chói lòa, anh cúi người, trước khi xuống xe quay lại nói một câu: "Đợi em khỏe lại anh sẽ tính sổ với em."

Anh Hướng là người nói một là một... Thương Minh Bảo biết điều đó quá rõ.

Vợ của Trác Tây, Vượng Mẫu, đã chuẩn bị sẵn sàng đón tiếp ở cửa, cô con gái nhỏ mới chơi bài với bạn bè đã chạy nhanh về bên mẹ rồi bị mẹ giữ lại để cùng chào đón khách.

Vượng Mẫu đã chuẩn bị sẵn trái cây, trà nóng và súp nóng. Súp được ninh từ xương bò yak, so với súp mà Thương Minh Bảo thường thấy thì hơi béo và mặn, nhưng cô vẫn uống hai bát nóng và cảm thấy ngon hơn cả súp của nhà hàng ba sao Michelin.

"Không mua được trái cây tươi." Vượng Mẫu áy náy nói, "Hôm qua ông chủ bị đau chân nên không đi lấy hàng."

Sau đó, cô bảo con gái mình, Nhân Ương, mang đĩa trái cây ra, bên trong là những quả nhỏ xanh đỏ.

"Táo, tự trồng, hoàn toàn tự nhiên." Vượng Mẫu nói, "Ở thành phố không có táo sạch như thế này đâu."

Thực ra, từ nhỏ đến lớn Thương Minh Bảo đã ăn toàn thực phẩm gọi là tự nhiên không ô nhiễm, có nhà cung cấp chuyên cung cấp loại thực phẩm này cho các triệu phú trên toàn thế giới, các triệu phú hàng tháng trả cho họ hàng triệu đô la để đổi lấy một giấc mơ sống lâu.

Thương Minh Bảo nhìn kỹ từng quả táo, không biết chọn như thế nào. Những quả táo này khác với những gì cô tưởng tượng, quả nhỏ, da thô ráp, trên vỏ còn có những dấu đen không rõ là gì, trông khá bẩn.

Nhân Ương chọn cho Thương Minh Bảo một quả táo rồi đưa cho cô: "Táo xấu."

Thương Minh Bảo vội xua tay: "Không xấu đâu, không xấu đâu."

"Quả táo này tên là 'Táo xấu'."

"......"

Ồ.

"Đã rửa rồi, cô ăn đi, rất ngọt đấy." Vượng Mẫu nhiệt tình giới thiệu.

Thương Minh Bảo nhận lấy quả táo rồi chọn thêm một quả khác, vui vẻ chạy đi tìm Hướng Phỉ Nhiên.

Hướng Phỉ Nhiên đang cùng Trác Tây xác định tuyến đường và trang bị cho ngày mai. Hai người đứng dưới sân nhà, ánh nắng từ mái hiên và những cửa sổ dọc dãy nhà chiếu xuống khiến một nửa khuôn mặt của Hướng Phỉ Nhiên bị che khuất dưới mái tóc đen và cổ áo trở nên gần như trong suốt.

Công việc khảo sát thực địa không đòi hỏi cường độ quá cao, thường là từ ba đến năm kilomet mỗi ngày, thực tế những công việc tỉ mỉ và phức tạp nhất là việc thu thập mẫu trên đường và ghi lại các giai đoạn phát triển của thảm thực vật. Trác Tây cũng cung cấp thêm một thông tin rất giá trị, ở một vùng đầm lầy ven sông nào đó trên núi cao, có vẻ như có hoa Long Đởm đang nở rộ.

Thương Minh Bảo đứng bên cạnh chăm chú lắng nghe một lúc, khi Trác Tây nói xong, cả anh ta và Hướng Phỉ Nhiên cùng quay sang nhìn cô.

Hướng Phỉ Nhiên quan sát sắc mặt cô rồi nhẹ nhàng hỏi: "Khá hơn rồi chứ?"

Thương Minh Bảo gật đầu lia lịa rồi đưa cho anh quả táo xấu trong tay mình: "Em lấy cho anh một quả."

Trước khi đưa qua, cô dùng ống tay áo làm từ len Merino của mình lau quả táo.

Dùng tay áo để lau trái cây—đây là hành động mà chắc chắn Ôn Hữu Nghi sẽ không bao giờ cho phép, nhưng Thương Minh Bảo lại làm như vậy, cảm giác có một niềm vui lén lút kỳ lạ, khóe miệng cô cong lên đầy tự mãn.

Tiếng cắn giòn tan vang lên, Hướng Phỉ Nhiên nhìn thấy một con sâu trắng đang bò trong phần thịt táo và rơi vào im lặng.

Thương Minh Bảo không nghi ngờ gì, vừa hỏi "Ngọt không?" vừa cắn một miếng—

Sâu.

Ba con sâu.

Ba con sâu trắng đang uốn éo.

Ba con sâu trắng sắp cong mình nhảy ra khỏi nơi trú ngụ bị con người phá hỏng.

Tiếng hét của Thương Minh Bảo vang lên xé toạc mái nhà, quả táo theo một đường parabol bị ném ra xa mười mét, đập vào bể nước của gia đình Trác Tây.

-

Vì ba ngày tiếp theo liên tục không có tín hiệu, Thương Minh Bảo đã nhắn tin thông báo cho những người quan trọng.

Sophie là người đầu tiên gọi lại, cô ấy ân cần hỏi thăm, hỏi cô có ăn uống được không, có quen chỗ ở không và có mang theo các loại thuốc cần thiết hay không. Thương Minh Bảo đáp "Ừ, ừ, ừ" một cách qua loa, Sophie biết cô rất cứng đầu, cảm thấy thêm chút cảm giác "con gái lớn không giữ được". Trước khi cúp máy, Sophie nhắc nhở nghiêm khắc: "Nhớ phải đặt hai phòng riêng đấy!"

Thương Minh Bảo khẽ "ồ" một tiếng, tự sờ mũi đầy chột dạ. Vài tháng nữa cô đã đủ tuổi kết hôn theo pháp luật rồi, nhưng không thể để Sophie biết điều này, nếu không cô ấy sẽ viết đơn khiếu nại lên Ủy ban Lập pháp về luật hôn nhân mất.

Ở New York lúc này là nửa đêm.

Liêu Vũ Nặc là một người sống về đêm, thời điểm này cô ấy đang rất phấn khích, cầm chai rượu gọi video cho Thương Minh Bảo.

Bên kia đèn đuốc mờ ảo, hoàn toàn là một cảnh sống buông thả, càng làm nổi bật sự yên tĩnh, giản dị nơi Thương Minh Bảo đang ở.

Nhìn trần xi măng lộ ra trên đầu Thương Minh Bảo, Liêu Vũ Nặc ngạc nhiên hỏi: "Bảo bối, cậu đang ở dưới gầm cầu à?"

"Không, mình đang ở nhà một người dân chăn nuôi." Thương Minh Bảo đáp, ngẩng đầu nhìn trần nhà tầng hai. Bị Liêu Vũ Nặc nói như vậy, cô cảm thấy độ an toàn ở đây quả không cao lắm.

"Dân chăn nuôi?" Liêu Vũ Nặc hỏi: "Loại cưỡi ngựa chăn gia súc ấy hả?"

"Không thì là gì nữa?"

Liêu Vũ Nặc đưa chai rượu lên miệng uống một ngụm: "Cho mình xem thử đi."

Thương Minh Bảo liền đi ra ngoài, đổi camera, quay cho Liêu Vũ Nặc xem ngôi nhà của Trác Tây, sân nhà, con suối, bánh xe nước cũng như những con ngựa và la buộc trong sân.

Liêu Vũ Nặc nhìn sững: "Trên đường có những thứ đen đen kia là gì vậy?"

"Phân ngựa."

"What?"

"Phân ngựa." Thương Minh Bảo nghiêm túc nhắc lại một lần nữa.

Liêu Vũ Nặc mặt không cảm xúc, dường như bị mất hết khẩu vị. Một lúc sau, cô mới thốt ra được một câu: "Thương Minh Bảo, cậu điên rồi sao? Mình rủ cậu đi trượt tuyết thì không đi, rủ ở lại New York thì không chịu, lại chạy vào rừng sâu ăn táo có sâu, ngửi phân ngựa, ở nhà nguy hiểm à?"

"Cheese, đừng nói như vậy." Thương Minh Bảo suy nghĩ một lúc rồi nói, "Đây không phải là nhà nguy hiểm, mà là do Trác Tây và dân làng tự tay xây dựng từng viên gạch, từng viên đá trong những lúc rảnh rỗi vào mùa đông. Ngựa đua của cậu cũng phải ăn, uống và bài tiết đấy chứ."

Liêu Vũ Nặc bị nghẹn, cố chấp nói: "Nhưng điều đó không giống nhau."

Nói đùa à, ngựa đua trị giá hơn một triệu đô của cô là giống ngựa thuần chủng cao quý, làm sao có thể so sánh với những con ngựa lai lông xỉn màu, lông thô ráp và suốt ngày sống chung với ruồi muỗi của làng quê được? Ngựa của cô đã lớn lên cùng với âm nhạc của Liszt cơ mà!

"Không giống ở chỗ nào?" Thương Minh Bảo hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ ngựa của cậu bài tiết ra vàng à?"

"Được rồi, được rồi, bây giờ cậu lại đóng vai nhà triết học với mình phải không?" Liêu Vũ Nặc gật đầu, "Cậu thích những nơi hẻo lánh nghèo nàn đó đến vậy thì ở lâu một chút đi."

Đột nhiên cãi nhau, Thương Minh Bảo cảm thấy bực mình, muốn cúp máy thì nghe thấy tiếng "tặc". Máy quay rung lắc, dường như bị ai đó lấy mất, sau đó khuôn mặt của Ngô Bạch Diễn xuất hiện.

"Đang cãi nhau gì thế?" Giọng điệu uể oải của Ngô Bạch Diễn vang lên, "Liêu Vũ Nặc uống nhiều rồi, cô đừng chấp với cô ấy."

Sắc mặt Thương Minh Bảo dịu lại một chút, chào hỏi: "Cậu lại ở đây à?"

Ngô Bạch Diễn cười: "Sao vậy, tôi không được ở đây à?"

Thương Minh Bảo không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện vô nghĩa này, định cúp máy, nhưng Ngô Bạch Diễn lại nói: "Những thứ mà Liêu Vũ Nặc không hứng thú thì tôi lại rất quan tâm, cho tôi xem thử đi? Vừa nãy tôi chưa nhìn rõ."

Lần này Thương Minh Bảo quay camera một cách cẩu thả:

"Này, cây táo."

"Sân."

"Ngựa."

"Bánh xe nước."

"Nhà vệ sinh công cộng."

Ngô Bạch Diễn: "......"

Cậu cau mày: "Thương Minh Bảo, bây giờ tôi thật sự có chút thay đổi cách nhìn về cô đấy."

Thương Minh Bảo không phải cái gì cũng có thể vượt qua.

Cúp máy xong, cô bị Hướng Phỉ Nhiên yêu cầu đi ngủ trưa, trong lúc ngủ, không biết có phải do tâm lý hay không, cô cảm thấy toàn thân ngứa ngáy.

Cô và Hướng Phỉ Nhiên ngủ ở hai phòng khác nhau, khi gọi điện thoại qua, giọng cô pha chút nghẹn ngào. Chưa đầy một phút sau, Hướng Phỉ Nhiên đã khoác áo đến gõ cửa phòng cô.

"Mở cửa."

Thương Minh Bảo không biết cách dùng cái khóa này, mặc dù Vượng Mẫu đã dạy cô hai lần, phải xoay chìa khóa trước rồi mới xoay khóa chốt sau đó đẩy lên trên.

Sau một hồi loay hoay, cô khóc vì lo lắng, cuối cùng mở được cửa, cả khuôn mặt đỏ bừng lên lao vào lòng Hướng Phỉ Nhiên: "Có côn trùng."

"Ở đâu?" Hướng Phỉ Nhiên đẩy cô vào trong, ánh mắt quét quanh, nghĩ có thể là con bướm đêm. Nhà của Trác Tây được dựng ven bờ, buổi tối bật đèn rất dễ thu hút các loại bướm đêm bay vào nhưng khó đuổi đi, việc Thương Minh Bảo sợ cũng là điều dễ hiểu.

Không ngờ Thương Minh Bảo lại kéo tay áo lên: "Trên người, trên người em có côn trùng."

Cánh tay trắng mịn như sứ của cô đã bị chính cô gãi đỏ cả lên.

"Ngứa quá, trong chăn có côn trùng." Thương Minh Bảo vừa nói vừa kéo cổ áo ngủ lên, nhìn vào bên trong, cảm thấy như có thể thấy dấu vết của những con côn trùng đang bò loạn xạ.

Hướng Phỉ Nhiên nắm lấy tay cô: "Đừng gãi nữa."

"Có phải anh không tin em không?" Thương Minh Bảo toát mồ hôi.

Thực ra, Trác Tây và Vượng Mẫu là một trong những gia đình hướng dẫn viên nổi tiếng nhất trong làng, mặc dù điều kiện có hạn nhưng tất cả ga trải giường đều được giặt giũ thường xuyên, dây phơi ở sân giữa tầng hai còn đang phơi đồ. Nói trên giường của họ có bọ chét thực sự là một lời buộc tội rất tổn thương.

Hướng Phỉ Nhiên vẫn nắm lấy tay cô: "Anh sẽ đổi phòng với em, em ngủ ở phòng của anh."

"Phòng của anh không có côn trùng à?"

"Anh đảm bảo không có." Ánh mắt và giọng nói của Hướng Phỉ Nhiên đều dịu dàng: "Vừa nãy em đã thử rồi mà, đúng không?"

Thương Minh Bảo nửa tin nửa ngờ gật đầu.

"Nếu em vẫn không yên tâm thì anh có thể giúp em mở túi ngủ ra, em ngủ trong túi ngủ, không tiếp xúc với ga trải giường và chăn của họ."

"Như vậy không hay lắm." Thương Minh Bảo do dự, "Nếu bị họ phát hiện, liệu họ có buồn không?"

Hướng Phỉ Nhiên mím môi, lòng bàn tay đặt lên mặt cô: "Sẽ không đâu, anh có thể giải thích, em yên lòng là quan trọng nhất."

Trong lúc đang đấu tranh nội tâm, Thương Minh Bảo đưa ra một quyết định nghiêm túc: "Em sẽ cố gắng vượt qua..."

Hướng Phỉ Nhiên mỉm cười, ôm cô vào lòng rồi vỗ nhẹ lưng và gọi cô là "Em yêu".

Thương Minh Bảo đổi sang phòng anh, nằm trong chiếc chăn anh vừa nằm. Vì đây là chăn đã được anh kiểm chứng sạch sẽ, nên cô cảm thấy an tâm tuyệt đối, những con côn trùng mơ hồ kia dường như thực sự biến mất hoàn toàn.

Sau khi Hướng Phỉ Nhiên đóng cửa lại, anh tình cờ gặp Vượng Mẫu đang lên lầu hai để phơi ga trải giường mới.

Vượng Mẫu vừa định nói gì đó nhưng thấy Hướng Phỉ Nhiên ra hiệu im lặng nên bà không nói nữa. Khi phơi xong và xuống lầu, Vượng Mẫu mới lo lắng hỏi một cách lịch sự: "Bác sĩ Hướng, cô ấy vẫn ngủ thoải mái chứ?"

Bà luôn gọi nhầm Hướng Phỉ Nhiên là bác sĩ. "Giáo sư Hướng" bà cảm thấy khó gọi và "Thầy Hướng" lại không đủ để thể hiện sự uy nghiêm của anh, nên bà cứ khăng khăng gọi anh là "bác sĩ." Mặc dù đã được sửa nhiều lần nhưng Vượng Mẫu vẫn không thay đổi cách gọi.

Hướng Phỉ Nhiên gật đầu: "Ngủ rất thoải mái, cảm ơn bà."

"Vậy thì tốt rồi, tốt rồi." Vượng Mẫu cười gượng gạo: "Nhìn là biết cô ấy là cô chủ từ thành phố lớn, khí chất không chê vào đâu được! Tôi thật sự lo cô ấy ngủ không được, sáng mai lên núi sẽ không có sức."

Hướng Phỉ Nhiên khẽ cười: "Không sao đâu, cô ấy chỉ hơi lạ giường thôi."

Người lạ giường ấy đã ngủ rất ngon trên giường của anh, cho đến khi bị gọi dậy bằng điện thoại vẫn cảm thấy chưa ngủ đủ.

Giọng Hướng Phỉ Nhiên qua điện thoại rất, dưới nền là tiếng suối chảy rì rầm: "Không được ngủ nữa, xuống đi dạo một chút, nếu không tối nay em sẽ mất ngủ."

Thương Minh Bảo mặc một chiếc quần yoga rồi xuống lầu, bên trên khoác chiếc áo lót màu đen của áo gió của Hướng Phỉ Nhiên, đầu tóc rối bù.

Trong sân yên tĩnh, mặt trời lặn xuống sau đỉnh núi phủ lên nơi này một lớp ánh sáng vàng rực rỡ.

Nhân Ương báo cáo từng chữ một, mẹ đang nấu ăn, bố dẫn Giáo sư Hướng lên núi rồi và đã đi được hai tiếng rưỡi.

"Anh ấy chưa phải là giáo sư đâu." Thương Minh Bảo ngồi xổm xuống.

"Ồ." Nhân Ương đáp, mắt nhìn cô đầy sợ sệt: "Bạch Mã."

"Ở đâu?"

Cô còn tưởng là có con ngựa trắng ở đâu.

"Bạch Mã có nghĩa là tiên nữ."

Thương Minh Bảo gãi đầu: "Chị cũng bình thường thôi."

"Chị là A Gia của Giáo sư Hướng phải không?" Nhân Ương hỏi.

Nghe thấy tên này là Thương Minh Bảo bực mình. Lần trước tài liệu PDF cũng có phần của A Gia, đến trường, A Gia còn cố tình đến trước mặt cô để cười nhạo. Thương Minh Bảo lập tức phản pháo: "Xin lỗi, tôi không giống cậu, không sống trong PDF nên tôi không quan tâm. Cố lên nhé, cô gái PDF."

"Chị tên là Minh Bảo, vừa mới nói với em rồi." Cô sửa lại bằng tiếng phổ thông chuẩn.

"A Gia, vợ, mẹ là A Gia của bố."

"......"

Nhân Ương vò tay: "Chị là A Gia của Giáo sư Hướng, em nghe bố mẹ nói vậy."

"......" Thương Minh Bảo mím môi, khẽ hỏi: "Em nghĩ sao, tụi chị có giống không?"

Nhân Ương gật đầu thật mạnh.

"Giáo sư Hướng trước đây từng đến đây với một nữ diễn viên và cô ấy đẹp hơn cô."

Thương Minh Bảo tức giận: "Ai cơ?"

"Em không nhớ nữa..." Nhân Ương co cổ lại, "Giáo sư Hướng nhìn cô ấy không lâu như nhìn chị."

Thương Minh Bảo ngạc nhiên, khóe môi nhếch lên, cô dựa mặt vào cánh tay đang vòng qua đầu gối: "Thật không?"

"Thật mà, em đã quan sát rồi." Nhân Ương nghiêm túc nói, "Anh ấy chỉ nhìn cô ấy khi nói chuyện, còn chị thì khác, ngay cả khi chị không nói thì anh ấy vẫn nhìn chị."

Sự giận dỗi của Thương Minh Bảo tan biến mà trở nên dịu dàng.

"A Gia viết như thế nào?"

Nhân Ương tìm một viên đá nhọn, viết một dòng chữ Tây Tạng trên đất giống như những ký tự kỳ quái.

"......"

Hướng Phỉ Nhiên quay lại, đi đến tìm cô, nhìn dòng chữ trên đất và hỏi: "Viết gì vậy?"

Nhân Ương không nhanh bằng Thương Minh Bảo, bị cô cướp lời: "Bạch Mã, có nghĩa là tiên nữ."

Nhân Ương bị cô bịt miệng.

Vượng Mẫu đến gọi mọi người ăn tối, Thương Minh Bảo mượn điện thoại của Hướng Phỉ Nhiên, dùng công cụ dịch để tra cách viết chữ "A Gia" trong tiếng Tây Tạng rồi sao chép và dán vào phần ghi chú trong WeChat của mình.

Hướng Phỉ Nhiên uống nước, anh nhìn những hành động nhỏ của cô.

"Từ nay về sau, biệt danh của em trong điện thoại anh sẽ là chữ này." Thương Minh Bảo nói, "Không được đổi đâu đấy."

Hướng Phỉ Nhiên nhếch môi cười: "Thế này thì anh làm sao tìm em được?"

"Thì cứ ghim em lên đầu là được rồi." Thương Minh Bảo nói một cách đương nhiên, "Ghim mãi, như vậy sẽ không bị mất."

Hướng Phỉ Nhiên ngớ người, anh nhìn cô chăm chú một lúc lâu, dưới ánh hoàng hôn, ánh mắt anh trông sâu lắng. Sau đó, anh đặt ly nước xuống, lấy lại điện thoại từ tay cô rồi tự tay ghim cô lên đầu.

Dòng chữ Tây Tạng ấy trong lòng anh mãi là "Bạch Mã."

Cho đến năm đó, trong một chuyến khảo sát ở Nepal, một vị lạt ma Tây Tạng thú vị nói: "Đây là lần đầu tiên tôi thấy ai đó lấy tên 'A Gia' làm ghi chú. Anh và vợ chắc chắn rất hạnh phúc."

Đó là lần đầu tiên trong suốt chuyến đi dài, người ta thấy sắc mặt của vị giáo sư trẻ tuổi này thay đổi rõ rệt.

Ảnh đại diện của cô lúc đó đã là một bức hình chụp chung với người khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro