Chương 78: Em có nhớ anh không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại vườn bách thảo có một nhà hàng Trung Quốc chuyên phục vụ tiệc tùng, tòa nhà trắng soi bóng xuống dòng nước xanh, môi trường rất yên tĩnh.

Bình thường, ba bữa một ngày của Hướng Phỉ Nhiên đều được giải quyết tại căng tin cơ quan nên rất hiếm khi đến đây. Thương Minh Bảo dẫn theo Odinn nên không tiện, hai người liền dùng bữa tại khu vực ngoài trời ở sân sau.

Khi đi qua đại sảnh, họ tình cờ gặp một tiến sĩ bên tổ nghiên cứu kế bên vừa đãi khách xong. Ông ta cũng là học trò của Chu Anh Thụ, nhưng đã hơn năm mươi, so với Hướng Phỉ Nhiên thì chênh nhau một thế hệ. Khi chạm mặt, đối phương dừng lại, chủ động gọi anh là sư đệ và giới thiệu anh với vài người châu Âu và lãnh đạo đứng bên cạnh, gọi anh là thế hệ mới nổi bật trong lĩnh vực phân loại và tiến hóa hệ gene thực vật của viện.

Thương Minh Bảo dắt chó Doberman ngoan ngoãn đứng đợi bên cạnh, nhìn Hướng Phỉ Nhiên trò chuyện với những người kia. Cô nhận ra những người đó chắc chắn là những nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn trong ngành hoặc là lãnh đạo có chức vụ, danh tiếng và quyền lực đều vượt trội so với Hướng Phỉ Nhiên, nhưng anh lại toát ra khí chất bình tĩnh, điềm đạm, tuy có phần xa cách nhưng không hề cứng nhắc, mang sức hút tự nhiên khiến mọi người xung quanh đều bị cuốn theo khí chất của anh.

Hướng Phỉ Nhiên không để Thương Minh Bảo đợi lâu, nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện: "Bạn gái đang đợi, xin phép."

Những người hiểu tiếng Trung đều cười, họ bảo anh không cần phải ngại, đồng thời hướng ánh mắt cười về phía Thương Minh Bảo.

Thương Minh Bảo đáp lại bằng một nụ cười lịch sự gật đầu, khi cùng Hướng Phỉ Nhiên đi về phía sau vườn, cô bắt đầu thì thầm: "Người đó là chính hay phó?"

"Chính, đang chuẩn bị thẩm định để làm viện sĩ."

"Wow, vậy ông ta có bao nhiêu kinh phí?"

"Hơn mười triệu."

"What?" Điều này không giống với ấn tượng của cô. "Không phải anh nói ba triệu đã là một khoản lớn rồi sao?"

"Với một dự án đơn lẻ thì ba triệu thật sự là một khoản lớn, nhưng một nhóm nghiên cứu thường không chỉ chủ trì một dự án."

"Vậy ai cho nhiều tiền như vậy?"

Hướng Phỉ Nhiên: "Nhà nước."

Thương Minh Bảo gõ nhẹ lên đầu mình.

Nhân viên phục vụ kéo ghế mời họ ngồi, đưa thực đơn khiến cuộc trò chuyện tạm thời gián đoạn. Sau khi gọi món, Thương Minh Bảo hỏi: "Vậy anh cũng có nhiều như thế không?"

Hướng Phỉ Nhiên dùng nhíp kẹp vài cành tuyết tùng rồi đặt lên lò nung bằng sứ trắng bên cạnh, nói: "Tạm thời chưa có."

"Vậy..." Thương Minh Bảo ngả người về phía trước, che miệng hỏi nhỏ: "Anh có cần tài trợ không?"

Hướng Phỉ Nhiên liếc cô: "Lại định đi tống tiền anh chị nào nữa à?"

Thương Minh Bảo "hừ" một tiếng: "Em tốt nghiệp rồi là sẽ được tự do, lúc đó em sẽ tự mình hỗ trợ anh."

Hướng Phỉ Nhiên không nhịn được cười: "Kinh phí đủ, nhưng nếu em muốn, anh cũng sẽ không từ chối. Đã hứa với em rồi mà."

Hương thơm thanh khiết của tuyết tùng từ lửa nhỏ lan tỏa ra, sạch sẽ và dễ chịu khiến người ta như đang đứng giữa rừng thông vào mùa đông. Ăn bữa cơm trong không gian với mùi hương như vậy, đến khi trời chập choạng tối vẫn còn thấy lưu luyến.

Ăn xong, họ đi dạo trở về theo một con đường khác, tình cờ đi ngang qua khu nhà ở của giảng viên. Hướng Phỉ Nhiên hỏi: "Có lên không?"

Các tòa nhà của viện thực vật đều đã cũ kỹ, nên để cải thiện môi trường sống cho nhân tài, viện đặc biệt xây một tòa nhà mới. Hướng Phỉ Nhiên đã được phân phòng, nhưng tháng này mới chuyển đến, trước đó anh sống trên núi cùng với Hướng Liên Kiều, mỗi ngày lái xe đi làm mất ba tiếng đồng hồ, cho đến khi Hướng Liên Kiều không chịu nổi mà đích thân đuổi anh đi.

Đôi mắt đen láy của Thương Minh Bảo nhìn anh: "Anh cố tình."

Hướng Phỉ Nhiên khẽ lắc đầu, vẻ mặt lạnh lùng và bất lực, cúi xuống tai cô nói: "Về hai ngày rồi hôm nay mới nhớ đến gặp anh, em nói anh có phải cố tình không?"

Thương Minh Bảo ngơ ngác chớp chớp mắt: "Anh giận rồi?"

Thật sự không dễ nhận ra đâu!

Hướng Phỉ Nhiên: "Em nghĩ sao?"

Dưới tòa nhà có hai cửa hàng tạp hóa và trái cây, Hướng Phỉ Nhiên vào mua một túi bia cùng vài thứ khác. Bà cô thu ngân sau quầy nhìn anh chăm chú, bình thường đều phải chào hỏi một tiếng, nhưng hôm nay không nói gì, như thể lần đầu thấy người sống.

Hành lang rất rộng, Odinn khi còn nhỏ chưa được huấn luyện tốt nên đến môi trường mới còn phấn khích hơn cả người, Thương Minh Bảo suýt nữa không giữ nổi, lại sợ nó gây phiền phức hoặc bị khiếu nại, cô không ngừng "suỵt, suỵt".

Mặt và tai đều đỏ lên.

Phòng ở tầng năm, Hướng Phỉ Nhiên mở cửa, từ tủ trong tiền sảnh lấy ra một đôi dép nữ mới toanh. Đôi dép nửa hở gót màu trắng sữa bằng da cừu non, là loại cô quen đi.

Thương Minh Bảo hỏi: "Bình thường anh không khóa cửa à?"

"Không thường khóa."

Khu nhà giảng viên vốn được quản lý khá nghiêm ngặt, hành lang và lối đi đều có camera giám sát, hơn nữa anh cũng thực sự không có gì đáng để bị trộm.

Thương Minh Bảo đổi dép, cúi đầu nhìn Odinn: "Chân nó bẩn."

"Để anh lau, em vào ngồi đi."

Hướng Phỉ Nhiên nói xong thì đóng cửa lại, quấn dây dắt chó Doberman vào tay nắm cửa, nhưng lại không có động tác gì thêm. Không cho Thương Minh Bảo đi, anh cũng không hành động gì, chỉ đặt một cánh tay lên lưng cửa.

Biết mình sắp được hôn, Thương Minh Bảo đã nhắm mắt, nhẹ nghiêng mặt, ngay cả hơi thở cũng dịu lại. Nhưng Hướng Phỉ Nhiên không hôn cô ngay mà nhẹ nhàng hôn vào phần cổ để lộ ra của cô, hơi thở anh phả vào cùng chóp mũi cao lướt qua da cô. Cổ cô rất nhạy cảm, bị anh đối xử như vậy khiến một làn sóng run rẩy lan ra khắp người.

"Em có nhớ anh không?" Anh hỏi thẳng thắn.

Thương Minh Bảo không trả lời, vòng tay qua cổ anh, kiễng chân lên chủ động hôn.

Tội nghiệp Odinn há miệng chờ mãi, ngẩng đầu lên nhìn, thấy chủ nhân của nó còn thở dốc hơn nó.

Áo sơ mi của Hướng Phỉ Nhiên bị Thương Minh Bảo vò nát rồi cọ xát vào người anh.

Hôn một lúc lâu, bằng ý chí phi thường, anh mới dừng lại.

"Anh còn phải về phòng thí nghiệm một lát, em đợi anh ở đây nhé?" Anh xoa má cô, nói xong lại cúi xuống hôn vào khóe môi cô.

Thương Minh Bảo gật đầu.

"Không lâu đâu, nhiều nhất là nửa tiếng."

Minh Bảo vẫn gật đầu: "Không vội."

Cô khô cổ nên lấy một cốc nước uống, rồi dựa vào tường nhìn Hướng Phỉ Nhiên đang lau chân cho Odinn. Anh xắn tay áo sơ mi lên, dùng một chiếc khăn mềm để lau kỹ cho chú chó Doberman.

Bên ngoài trời đã tối dần, vang lên tiếng trẻ con đùa nghịch và tiếng bóng rổ từ xa. Thương Minh Bảo đặt cốc nước xuống, ngồi xổm bên cạnh Hướng Phỉ Nhiên, dùng ngón tay chọc vào trán Odinn.

Odinn bị cô chọc mà không hiểu gì, không biết cô đang có tâm trạng gì.

Hướng Phỉ Nhiên làm xong việc đó liền vội vàng rời đi.

Thương Minh Bảo mở một lon nước ngọt, vừa uống vừa tham quan phòng của Hướng Phỉ Nhiên. Đây là căn nhà hai phòng ngủ, một phòng khách, một phòng làm việc, phòng khách và phòng ăn thông nhau, có một ban công ngoài trời. Nội thất và đồ gia dụng lớn đều là đồ sẵn có, không có gì đặc biệt về thiết kế, nhưng khi nhìn thấy bộ trống điện đặt ở góc phòng khách, Minh Bảo cảm giác như mình bị đưa trở lại căn hộ cửa sổ hình bát giác ở phố 96 Tây, New York.

Trong phòng làm việc treo những mẫu vật và tranh khoa học mà cô quen thuộc còn có hai bức ảnh chụp cận cảnh, đều do cô chụp. Một bức là hoa linh lan trong vườn, một bức chụp cây Long đởm lá mũi ở Tứ Xuyên.

Mặc dù sống gần nơi làm việc nhưng phong cách "ngủ thêm được phút nào hay phút đó" của Hướng Phỉ Nhiên vẫn không thay đổi. Chiếc áo phông, quần thể thao và cà vạt rải rác trên ghế cuối giường rõ ràng là kết quả của sự vội vã vào buổi sáng.

Thương Minh Bảo cúi người nhặt chiếc cà vạt lên, vừa cuốn quanh tay thì nghe thấy tiếng cửa mở. Cô nghiêng người ra khỏi cửa phòng ngủ, tưởng là Hướng Phỉ Nhiên, nhưng lại thấy một gương mặt lạ.

Là một người đàn ông.

Hai người đối diện nhau một lúc, đồng nghiệp nam hỏi: "Thầy Hướng không có nhà à?"

Thương Minh Bảo lắc đầu.

Đồng nghiệp nam đáp: "Xin lỗi đã làm phiền."

Cánh cửa đóng lại.

Một giây sau, cửa lại mở ra, "À..."

"Ừ?"

"Cô không phải là kẻ trộm chứ, tôi chỉ muốn xác nhận thôi."

Thương Minh Bảo: "...Không phải."

"Ồ, ồ. Tôi cũng không phải."

"..."

Thương Minh Bảo đợi thêm vài giây để chắc chắn anh ta sẽ không vào nữa rồi mới thở phào.

Một lát sau, lại có người đẩy cửa vào: "Thầy Hướng —"

Thương Minh Bảo vừa mới ngồi xuống sofa liền lập tức đứng dậy, thẳng thắn nói: "Anh ấy không có nhà."

"Ồ ồ ồ, xin lỗi, xin lỗi."

Cạch, cửa lại nhẹ nhàng đóng lại.

Thương Minh Bảo đặt tay lên mặt, ngồi xuống để bình tĩnh lại, cô bóc một quả quýt, vừa cho một múi vào miệng—

"Thầy Hướng !"

Thương Minh Bảo giật mình, mắt nhìn anh ta, nuốt nước quýt chua ngọt trong miệng, lần thứ ba kiên nhẫn nói: "Anh ấy không có nhà."

"À? Anh ấy không có à?" Đối phương ngạc nhiên, gãi đầu, nhìn Thương Minh Bảo không ngớt.

"Ừ, anh ấy sẽ về sau." Thương Minh Bảo ngoan ngoãn đáp, hỏi: "Có cần tôi nhắn lại cho anh ấy không?"

"À ha ha, không cần, không cần đâu."

Khi người thứ tư đẩy cửa vào tìm Hướng Phỉ Nhiên, Thương Minh Bảo bắt đầu cảm thấy đau đầu.

Có ai đó, có ai đó có thể báo cho mọi người biết thầy Hướng không có nhà không?

Khi cửa lần thứ bảy mở ra, Thương Minh Bảo yếu ớt nói: "Thầy Hướng không có nhà."

Hướng Phỉ Nhiên đóng cửa lại: "Giờ thì có rồi."

Thương Minh Bảo ném vỏ quýt lên không như rải hoa mà lao đến ôm anh, khóc lóc như bị oan ức: "Nhiều người tìm anh quá, mà họ không ai gõ cửa cả!"

Hướng Phỉ Nhiên vừa ôm lấy lưng cô an ủi vừa nhíu mày: "Không thể nào. Giờ này anh thường ở trong phòng thí nghiệm, họ biết mà."

Minh Bảo ngẩng đầu từ cổ anh lên: "Bảy người! Bảy người!"

Hướng Phỉ Nhiên: "..."

Cởi giày ra, anh mở máy tính, đăng nhập vào hệ thống, lướt qua danh sách các nhà nghiên cứu của viện với ảnh chụp và đưa cho Thương Minh Bảo xem: "Là bảy người nào?"

Thương Minh Bảo nhận diện từng người.

Không sai, bốn người là nghiên cứu sinh sau tiến sĩ, hai người là phó nghiên cứu viên, không nằm ngoài dự đoán của anh.

Còn một người...

"Thầy Khâu cũng đến tìm anh à?" Một phó giám đốc phòng thí nghiệm trọng điểm quốc gia, người bình thường rất nghiêm túc và không bao giờ tán gẫu.

Thương Minh Bảo do dự không tin, nhưng ánh mắt đã hiện lên sự hoang mang: "...Đến làm gì?"

Đến gặp cô sao? Tại sao lại gặp cô? Cô vừa mới nghịch điện thoại hoặc ăn quýt, son môi cũng bị hôn nhòe mà không kịp chỉnh lại, sao hôm nay lại gặp mình được!

Hướng Phỉ Nhiên ngay lập tức cúi xuống hôn cô và đẩy cô ngã xuống sofa: "Đừng để ý đến họ."

Hai tháng xa cách, nụ hôn vừa bị gián đoạn khi được tiếp tục lại bùng lên như lửa. Chiếc dép da cừu rơi khỏi đầu ngón chân Thương Minh Bảo xuống sàn gạch, đôi chân dài bọc trong tất đen ôm lấy eo Hướng Phỉ Nhiên. Trong cơn mơ hồ, Thương Minh Bảo chợt lóe lên một ý nghĩ, không ngừng đẩy vai anh: "Khóa, khóa cửa!... Anh lại quên khóa cửa rồi!"

Hướng Phỉ Nhiên vùi mặt vào cổ cô hít thở một lúc, "Không đứng lên nổi."

Thương Minh Bảo: "......"

Hướng Phỉ Nhiên hôn nhẹ lên khóe môi cô rồi với lấy điện thoại trên bàn trà.

Với động tác mạnh như vậy, Thương Minh Bảo cũng khó tránh khỏi bị anh đụng vào. Quần tây không rộng rãi như quần thể thao mà anh thường mặc, trong tình huống này thì việc đứng lên quả thật khá khó khăn...

Hướng Phỉ Nhiên gọn gàng lập ra một nhóm chat mới và nhắn: "Đã về."

Trong nhóm có bảy người, tất cả đều im lặng.

Sau khi nhắn tin xong, anh tiện tay ném điện thoại xuống rồi bắt đầu tháo cà vạt trên cổ áo sơ mi của Thương Minh Bảo.

Cô thích mặc trang phục phong cách học viện Mỹ, bao nhiêu năm rồi vẫn không thay đổi, chiếc áo sơ mi màu xanh có thêu logo đi kèm với cà vạt. Ngón tay Hướng Phỉ Nhiên móc vào trong và kéo nhẹ, động tác dừng lại, anh nheo mắt: "Cà vạt của người đàn ông nào đây?"

Anh rõ ràng biết rõ, vì anh đã nhận ra đó là chiếc cà vạt mà anh đeo khi tham dự sự kiện hôm qua.

Cơ thể Minh Bảo phập phồng theo từng nhịp thở, chiếc cà vạt bằng satin sọc dài lộn xộn đè lên ngực cô.

Ánh mắt và nhịp thở của Hướng Phỉ Nhiên bắt đầu có điều gì đó không đúng, anh thay đổi ý định, để yên cà vạt trên cổ cô và chuyển sang cởi cúc áo khác.

Chiếc quần tất đen mỏng không thể che giấu hoàn toàn sự ẩm ướt khi bị vuốt ve, Thương Minh Bảo khẽ rên lên và cắn vào môi.

Hướng Phỉ Nhiên lau những vệt ẩm trên đầu ngón tay lên chiếc cà vạt, đến lúc này rồi anh lại hỏi thêm một lần: "Có nhớ anh không?"

Giọng nói của anh lần này hoàn toàn khác với lúc trước, trầm xuống, ẩn chứa những suy nghĩ không thể nói ra, đầy quyền lực – anh muốn một câu trả lời duy nhất.

Thương Minh Bảo gật đầu, mắt ướt đẫm theo từng động tác của anh, đôi môi bị cắn đỏ rực.

Hướng Phỉ Nhiên không hề dao động.

Anh càng ép, Thương Minh Bảo càng cảm thấy xấu hổ, như thể câu trả lời này sẽ lộ ra điều gì đó bẩn thỉu. Cô muốn lẩn tránh, ôm lấy cổ anh và chủ động hôn anh, Hướng Phỉ Nhiên để cô hôn, tay anh giữ chặt sau đầu cô nhưng bên dưới không hề di chuyển.

Thương Minh Bảo bắt đầu thở yếu ớt, phát ra những tiếng rên rỉ khó chịu và bối rối, cho đến khi Hướng Phỉ Nhiên lại thì thầm bên tai cô, cô cuối cùng cũng lớn tiếng, đầy trách móc: "Nhớ anh lắm, ngày nào cũng nhớ anh, hài lòng chưa?"

Hướng Phỉ Nhiên siết chặt cổ tay cô, trên gương mặt không còn biểu cảm, chỉ còn đôi mắt tràn ngập dục vọng bạo lực. Anh mất kiên nhẫn, chỉ nghe một tiếng xé, chiếc quần tất rách toạc, anh nhìn thẳng vào mắt cô trong khi đang xé nó.

Khi đầu gối bị đẩy cao, Thương Minh Bảo vẫn còn đang bối rối về việc chuẩn bị.

Hướng Phỉ Nhiên vừa hôn cô vừa kiên nhẫn và thành thục hỏi: "Có, đã chuẩn bị."

"Lúc nào vậy?"

Hướng Phỉ Nhiên nhìn chằm chằm vào cô từ trên cao, ánh mắt nheo lại, không chút thỏa hiệp: "Vừa nãy."

Thương Minh Bảo run lên trong lòng với hai từ đó, tiếp theo, toàn bộ cơ thể cô như tan chảy.

Cuối cùng, họ quay lại phòng và đóng sập cửa.

"Thầy Hướng —"

Người thứ tám đẩy cửa vào – là nghiên cứu sinh sau tiến sĩ của Phòng thí nghiệm trọng điểm quốc gia về Sinh lý phân tử thực vật bên cạnh đến mượn mì gói. Vừa bước vào nửa bước, anh ta đã đối mặt với chú chó săn màu nâu đen ngồi nghiêm túc trong phòng khách.

"......"

Đóng cửa, sang phòng khác mượn mì.

Phó nghiên cứu viên: "Cửa hàng tiện lợi ngay dưới lầu, cậu không đi vài bước à?"

Nghiên cứu sinh sau tiến sĩ: "Tôi ở tầng năm, xin phép từ chối."

Phó nghiên cứu viên: "Nói thật, bạn gái của thầy Hướng đang ngồi trong phòng khách đó, cậu có thấy không?"

"Phụt" một tiếng, mì bắn ra từ lỗ mũi của nghiên cứu sinh sau tiến sĩ.

Phó nghiên cứu viên: "Cậu làm gì vậy?"

Nghiên cứu sinh sau tiến sĩ: "Con chó trong phòng khách?"

Ngơ ngác: "Không thể nào? Phòng thí nghiệm của bọn họ bị áp lực đến mức như vậy sao?"

Phó nghiên cứu viên nghiến răng: "Đó không thể là con chó của bạn gái người ta sao?!"

Nghiên cứu sinh sau tiến sĩ: "Ừ nhỉ! Đúng rồi nhỉ?"

Phó nghiên cứu viên: "......"

Anh nhìn cậu ta với ánh mắt thương hại: "Case solved, quả nhiên Sinh lý phân tử thực vật chúng ta vẫn là nơi khắc nghiệt hơn."

Mặc dù phó nghiên cứu viên chân thành khuyên cậu ta ăn xong mì rồi đi nghỉ, nhưng nghiên cứu sinh sau tiến sĩ vẫn kiên trì nghiên cứu cho đến 11 giờ đêm.

Thương Minh Bảo nằm ngủ trong vòng tay của Hướng Phỉ Nhiên, cô ngủ được hai giấc. Khi tỉnh dậy sau giấc ngủ đầu tiên đã hơn tám giờ, bên ngoài sân vẫn còn tiếng người, cô nhắm mắt lại và ngủ tiếp, trong giấc mơ màng, dường như nghe thấy ai đó hôn cô và hỏi: "Tối nay đừng đi nữa, được không?"

Thương Minh Bảo ậm ừ đáp lại, Hướng Phỉ Nhiên cho rằng cô đồng ý.

Khi tỉnh dậy lần thứ hai, mọi thứ đều im ắng, dường như chỉ nghe thấy tiếng bướm đêm đập cánh vào bóng đèn dưới cột đèn đường.

Hướng Phỉ Nhiên mở máy tính, một tay ôm cô, tay kia lướt chuột điều khiển, giữa màn hình đầy chữ tiếng Anh và số liệu kỳ lạ, Thương Minh Bảo chỉ nhìn thấy thời gian ở góc phải bên dưới: "Chết rồi! Đã 11 giờ rồi!"

Ngày mai là sinh nhật của Thương Lục, cô không thể đến muộn, Thương Minh Bảo lập tức rời khỏi vòng tay của Hướng Phỉ Nhiên, vừa mặc quần áo vừa nói: "Em phải về rồi, mai gặp, anh nhớ nhé."

Ngón tay dài của anh nhấn phím lưu, sau đó gập màn hình máy tính lại.

"Để anh đưa em về." Tâm trạng không tốt nhưng vẫn còn đủ kiên nhẫn, anh dự định sẽ tính sổ với cô sau về việc cô hứa rồi lại thất hứa.

"Không cần." Thương Minh Bảo không nhận ra sự thay đổi của anh: "Em lái xe về rất nhanh, anh đi đi về về mất thời gian lắm."

Mặc xong quần áo, cô dắt Odinn đã ngủ thêm vài giấc mở cửa và đụng mặt với nghiên cứu sinh sau tiến sĩ của Phòng thí nghiệm sinh lý phân tử thực vật, người đang cầm máy tính xách tay, đôi mắt thâm quầng, ánh mắt xanh lè.

"Thầy Hướng ... cứu với, cứu tôi với..."

Giọng yếu ớt từ đâu vang lên?

Thương Minh Bảo: "......"

Ánh mắt nghiên cứu sinh sau tiến sĩ từ Doberman chuyển sang cô: "Chị dâu, đại tẩu, sư mẫu, bảo thầy Hướng cứu tôi với..."

Thương Minh Bảo: "?"

Cô liên tục xua tay: "Không thích hợp, không thích hợp..."

Cô chỉ mới hai mươi ba tuổi thôi!

Hướng Phỉ Nhiên ho một tiếng, vào lúc này, anh tỏ ra đặc biệt lạnh lùng: "Đừng gọi lung tung, tối nay tôi không rảnh, cậu đi tìm thầy Khâu đi."

Nghiên cứu sinh sau tiến sĩ lắc đầu liên tục, nghĩ thầm nếu tôi dám đi tìm thầy ấy thì cần gì phải đến tìm anh...

Thương Minh Bảo nuốt nước bọt, kéo áo Hướng Phỉ Nhiên, khẽ nói: "Anh Phỉ Nhiên, hay là anh giúp cậu ấy một chút?"

Trông cậu ta thực sự yếu ớt đáng thương...

Nghiên cứu sinh sau tiến sĩ: "Sư mẫu sáng suốt!"

Hướng Phỉ Nhiên hít sâu một hơi, chỉ tay vào Thương Minh Bảo, lạnh lùng nói với người kia: "Nửa tiếng nữa gặp tôi ở phòng thí nghiệm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro