MTDLVB (Hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

MIÊU TRẢO DỮ LANG VĨ BA

Editor + Beta: Mạc Vân

Tác giả: Mặc Vũ Yên Dạ

Thể loại: đoản văn, H, mỹ cường thụ, mỹ cường công

Chương 1:

Khải Đặc lạnh lùng nhìn Ốc Nhĩ Phu, cái tên ngốc đang bị người bắt đi kia, con ngươi hạ xuống, bên miệng xuất hiện một mạt cười nhạt.

Đã sớm nói cho cái tên ngốc kia, thành chủ gì đó căn bản không phải là người đáng tin, cũng chỉ có những tên não ngắn đến từ lang tộc như Ốc Nhĩ Phu mới bị tên mập kia lừa, thế mà y cư nhiên vẫn tham gia chuyến thám hiểm chó má đó.

Kết quả báu vật chả thấy đâu, xém chút còn mất cái mạng, đã thế tên thành chủ kia vốn không tin rằng bọn họ không tìm được báu vật, cho đến giờ con chưa tới 3 tháng, sau khi những người còn sống trong nhóm thám hiểm trở về, hầu như đều bị cái tên mập kia tìm đủ loại lý do để bắt lại.

Thân hình tiêm gầy lặng lẽ đi về phía đám đông, trời sinh miêu tộc đã có tố chất của một sát thủ vì thế Khải Đặc luôn có thể vô thanh vô tức tiêu biến dưới tầm mắt mọi người.

Vầng trăng treo trên cao tùy ý tản mát ánh sáng màu xanh nhạt, càng làm cho tiểu thành yên tĩnh giống như được bao phủ bởi một màng sương mỏng.

Đúng nửa đêm, tiểu thành cũng không được tính là rất phồn hoa, đại đa số mọi người đã lên giường nghỉ ngơi, ngoại trừ một số binh lính tuần tra cố định, trong thành yên ắng đến đáng sợ.

Một bóng đen lờ mờ đột nhiên xuất hiện vụt qua ngã tư đường, tiến vào ngõ nhỏ đằng sau nơi ở của thành chủ.

Cái bóng đen đang ẩn mình đó chính là một người, nhẹ nhàng vài cái liền đi ra, lợi dụng sự bảo vệ thiếu nghiêm ngặt của hậu viện, hướng trong sân nhảy vào.

Cũng không phải binh lính của phủ thành chủ không đủ cảnh giác, sự thật là binh lính của thành chủ, vào 3 tháng trước lúc đi tìm báu vật chết hơn một nửa, mà những người còn sống sót, vì đủ các loại lí do, đều bị thành chủ bắt giam.

Còn lại những người không tham gia tìm báu vật, đa số đều là người già, có thể nói, bây giờ phủ thành chủ đang ở lúc yếu nhất.

Bóng đen kia lặng yên không một tiếng động vượt qua vô số tường vây, ở dưới mí mắt của vô số binh lính tuần tra tiến vào một gian sài phòng sau hậu viện.

Trên cánh cửa sài phòng là một ổ khóa thật lớn, nhưng cái khóa đó đối với một đạo tặc mà nói, về cơ bản có hay không cũng chẳng khác nhau bao nhiêu.

Thân ảnh khéo léo của Khải Đặc vẫn ẩn núp trong bóng tối giữa ánh trăng bàng bạc, hắn mặc một bộ đồ bó sát màu đen, bao quanh khối thân thể hoàn mỹ của mình. Hắn lấy ra một cây kim nhỏ bằng lóng tay, tại ổ khóa nhẹ nhàng đâm vài cái.

"Cách" một tiếng, ổ khóa liền bị mở.

Khải Đặc đứng bên ngoài, đôi mắt xanh biếc tỏ ra vẻ nhạo báng, loại ổ khóa này mà cũng có thể làm khó được y sao? Cái đứa ngốc kia tuy đầu óc không được tốt cho lắm, nhưng một thân sức mạnh của y cũng không phải giả vờ.

Nghĩ vậy, hắn không khỏi lộ ra một chút nghi hoặc, thành chủ mặc dù rất ngu ngốc, nhưng không ngu đến nỗi ngay một thủ vệ đều không phái đi?

Chẳng lẽ hắn nghĩ chỉ bằng một cái ổ khóa lớn như thế là có thể khóa lại một kiếm sĩ lang tộc cấp 3 sao?

Cảnh giác nhìn bốn phía, Khải Đặc không phát hiện một cạm bẫy nào, mà trong phòng, hương vị của Ốc Nhĩ Phu tràn ngập chóp mũi.

Nhìn thế nào cũng không giống bẩy rập.

Hơi do dự một chút, Khải Đặc ở một nơi cách không xa cánh cửa tạo ra một cơ quan cảnh báo, uy lực tuy không lớn, nhưng một khi có người tới gần, rất khó để tránh khỏi sự tra xét của cơ quan này.

Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, Khải Đặc khom lưng chui vào, bên trong sài phòng chất đầy những vụn gỗ tứ tán khắp nơi, mà góc sáng sủa nhất trong phòng, có một cái giường nhỏ hẹp.

Xem ra, cái giường này bình thường là dành cho người đốn củi, nhóm lửa ban đêm ngủ, nhưng là bây giờ, sau khi được trưng dụng làm nhà tù, liền biến thành giường dành cho phạm nhân.

Lúc này, Ốc Nhĩ Phu đã bị trói chặt vào chiếc giường, chân tay đều bị cột vào bốn trụ giường, hai mắt cũng bị che bởi một mảnh vải bố màu đen.

Vì phòng ngừa hắn kêu gào, có người nhét vào miệng hắn một khối vải bố bẩn hề hề. Bởi vì, lúc chiều khi bị bắt đi, Ốc Nhĩ Phu không chịu phối hợp, cho nên, quần áo trên người y hiện giờ cơ hồ đều biến thành vải vụn, chỉ còn lại một mảnh nguyên vẹn có thể xem là quần, nhìn thoáng qua có vẻ thập phần đáng thương.

Làm cho Khải Đặc có thể thả lỏng chính là, có lẽ vì bắt được Ốc Nhĩ Phu lúc chạng vạng, nên những người đó chưa dụng hình đối với y, bởi vậy toàn thân trên dưới y vẫn hoàn hảo.

Ít nhất, ngoài miệng vết thương do lúc chiều đánh nhau, Khải Đặc cũng không tìm thấy vết thương nào khác trên thân thân thể lỏa lồ kia.

Thở dài một hơi, Khải Đặc lấy xuống mạn che mặt, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ của mình. Gương mặt trắng nõn, đôi môi đỏ thắm, đôi mắt xanh biếc trong bóng đêm lấp lánh tỏa sáng. Diện mạo của miêu tộc chỉ xếp hàng thứ hai so với hồ tộc, mà Khải Đặc ở miêu tộc lại là một trong những mỹ nhân có thể đếm trên đầu ngón tay.

"Ngu xuẩn!" Khải Đặc thầm mắng một tiếng, liền tính toán giúp Ốc Nhĩ Phu cởi bỏ dây thừng, vừa mới bước hai bước lại phát hiện điều bất thường.

Ở khoảng cách này, Ốc Nhĩ Phu không có khả năng ngửi thấy mùi của hắn, chính là hiện tại người bị nhốt ở kia lại nhỏ giọng lầm bầm, giãy dụa, hoàn toàn không nhìn thấy biểu tình vui sướng đâu.

"Có chuyện gì vậy?" hàng lông mày xinh đẹp trên trán Khải Đặc khẽ nhíu, hắn đến gần nhưng vẫn không phát hiện cái gì không đúng, dứt khoát lấy mảnh vải bố bị nhét trong miệng Ốc Nhĩ Phu ra, mở miệng hỏi.

"C...cổ..." thanh âm Ốc Nhĩ Phu suy yếu đến lợi hại, so với muỗi còn tính nhỏ hơn.

Khải Đặc hạ thân mình, cần thận quan sát cổ của Ốc Nhĩ Phu, nhìn một lúc lâu, hắn mới tìm ra chút manh mối, xém chút nữa nhịn không được chửi ầm lên.

Tên hỗn đản chết tiệt, cư nhiên ở trên cổ Ốc Nhĩ Phu khắc một tiểu ma pháp trận, chỉ là ma pháp trận được khắc ở đây, như vậy chỉ sợ Ốc Nhĩ Phu ngay cả đứng lên rời khỏi cái giường này cũng không được.

"Đừng để cho ta biết tên hỗn đản nào dám làm ra loại chuyện này!" Khải Đặc nghiến răng nghiến lợi mắng, lấy thực lực của hắn, mang Ốc Nhĩ Phu rời khỏi đây hoàn toàn không thành vấn đề, chính là mang một người ngay cả việc đứng lên cũng không làm được ...

Được rồi, hắn là miêu tộc, không phải tượng (voi) tộc, đối lập với Ốc Nhĩ Phu cao hơn mình cả một cái đầu, cái nhiệm vụ kia gần như bất khả thi!

"Hiện tại tốt lắm, chúng ta đều không thoát được" Khải Đặc từ trên cao nhìn xuống Ốc Nhĩ Phu, nếu không phải cái tên ngu ngốc này trước đó bị tên thành chủ kia lừa, bọn họ có thể rơi vào tình trạng thế này sao?

Ốc Nhĩ Phu tỏ vẻ xấu hổ, y biết lấy quan hệ giữa mình và Khải Đặc, muốn làm cho đối phương rời đi một mình là không thể nào.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Lời tác giả: Tuy rằng không lâu, nhưng là thịt đích phân lượng vẫn là thực chừng đích thôi. . .

Chú yêu tuy rằng không H, ở trong này bổ nhất bổ đi. . .

Chương 2:

"Bây giờ làm sao đây?" Không có biện pháp mang Ốc Nhĩ Phu đi, Khải Đặc cũng không tỏ vẻ lo lắng, dứt khoát ngồi xuống cạnh Ốc Nhĩ Phu, hạ người một chút, như có như không vuốt nhẹ lồng ngực trần trụi của y.

"Không... Không biết..." Ốc Nhĩ Phu nhỏ giọng lúng túng nói, là y làm sai đuối lý, giọng không thể nào lớn hơn được.

"Hừ! Hiện tại biến sai rồi sao? Chậm!" Khải Đặc hừ lạnh một tiếng, căn bản không nhìn đến bộ dáng đáng thương của Ốc Nhĩ Phu. "Lúc trước ta đã nói với ngươi, đừng có tham gia chuyến thám hiểm quỷ quái kia, ngươi lại không nghe ta!"

Ốc Nhĩ Phu yên lặng cuối đầu, lúc trước Khải Đặc đúng là có khuyên qua y, chính là lúc đó y lại cảm thấy vị thành chủ kia rất đáng thương, cho nên không nghe theo lời khuyên của Khải Đặc, kết quả...

"Khải Đặc... đi... đi thôi" Ốc Nhĩ Phu vô cùng hổ thẹn nói, tuy rằng biết lời này nói ra xác xuất thành công chả cao, chính là y vẫn mong Khải Đặc có thể thoát ra.

Khải Đặc trừng mắt miêu, hung dữ hôn lên môi y: "Hiện tại nói những lời này, ngươi không biết đã quá muộn rồi sao!"

Khí lực trên Người Ốc Nhĩ Phu đều hao hết bởi cái hư nhược ma pháp trận kia, cho nên y chỉ có thể bị động thừa nhận cái hôn này của Khải Đặc. Đầu lưỡi linh hoạt mà mãnh liệt dị thường, xuyên qua đôi môi , dùng sức ở trong miệng y càn quấy, mọi nơi trong khoang miệng, đều bị xâm chiếm qua một lần.

"Ngô... ngô..." Ốc Nhĩ Phu cúi đầu phát ra tiếng rên rỉ, nơi đôi môi hai người tương giao, tràn ra từng đạo chất lỏng trong suốt.

"Lần sau còn nói ra những lời như thế, ta sẽ giết ngươi!" Khải Đặc ở bên tai Ốc Nhĩ Phu hung ác nói.

"Thực... thực xin lỗi..." Ốc Nhĩ Phu hít thở không thông nói, nhìn về phía Khải Đặc với ánh mắt tràn ngập áy náy.

"Sao vậy, biết mình sai rồi?" ánh mắt của Khải Đặc lộ ra một tia giảo hoạt, nhưng Ốc Nhĩ Phu với tâm trạng hổ thẹn vô cùng lại căn bản không phát hiện ra.

"Đúng thế, ta sai rồi, ta không nên không nghe lời khuyên của ngươi" Ốc Nhĩ Phu ủ rũ nói. Ai có thể nghĩ đến, cái tên thành chủ trước kia một phen nước mắt nước mũi kể lể, lại vào lúc bọn hắn vất vả sống sót trở về đột nhiên trở mặt.

"Vậy sau này biết làm thế nào chứ?" Khải Đặc không chút nới lỏng tiếp tục ép hỏi.

"Sau này tất cả đều nghe ngươi" Ốc Nhĩ Phu vừa mới nói xong, trên mặt liền lộ ra nụ cười khổ: "Nếu còn có lần sau trong lời nói, ta khẳng định tất cả đều nghe ngươi."

"Hừ, ngươi đã quyết định sau này đều nghe theo lời ta, vậy không bằng ngay bây giờ liền bắt đầu đi." Khải Đặc hừ lạnh một tiếng, ngón tay ở đầu vú của Ốc Nhĩ Phu khẽ nhéo.

Ốc Nhĩ Phu mãnh liệt rùng mình, sau đó dùng ánh mắt bất khả tư nghị nhìn Khải Đặc.

Đối phương không phải ngay tại thời điểm này muốn làm loại chuyện này đi...

Chú ý tới ánh mắt Ốc Nhĩ Phu, Khải Đặc vẻ mặt bình tĩnh gật đầu, rồi mới bắt đầu chậm rãi cởi quần áo chính mình: "Đúng vậy, ta chính là muốn làm, dù sao cũng sắp phải chết, không bằng trước khi chết lại thích thêm một lần. Chẳng lẽ ngươi không nghĩ như thế sao?"

Khuôn mặt có thể được coi như tuấn tú kia của Ốc Nhĩ Phu nhất thời đỏ lên, nột nột nói không ra lời.

"Sao vậy? Ngươi không muốn?" Khải Đặc đã muốn cởi bỏ bộ đồ bó sát trên người mình, lộ ra làn da trần trụi trắng nõn, thân thể hắn thon gầy rắn chắc, tuy rằng thoạt nhìn vẫn còn kém xa cơ thể tên Ốc Nhĩ Phu kia, nhưng sức bật của hắn tuyệt đối không thể khinh thường.

"..." Ốc Nhĩ Phu nửa ngày không nói ra lời, chung quy vẫn cảm thấy bản thân không quá muốn, chính là nếu nói không muốn... lại giống như nói dối.

"Hừ, vậy trước khi chết làm một lần cuối cùng đi" Khải Đặc kê sát thân thể lại gần Ốc Nhĩ Phu, đến gần bên tai hắn nhỏ giọng nói: "Bằng không, ta đem ngươi làm chết ở trên giường có được không."

Ốc Nhĩ Phu nhất thời kinh hồn bạt vía, gia khỏa Khải Đặc này ở trên giường quả thật không phải người... A, không đúng, quả thật không phải miêu!

Tên cầm thú này so với thời kỳ động dục của mẫu miêu còn khủng bố hơn, nếu không phải hắn tiến hành hạn chế, có thể còn sống xuống được giường vào ngày mai hay không là một vấn đề lớn.

"Ân? Không thích?" Khải Đặc cắn nhẹ lỗ tai hắn, bên vành tai thở ra nhiệt khí, biến thành Ốc Nhĩ Phu chịu không được run run lỗ tai.

"Rất... rất dọa người."

Nhìn Ốc Nhĩ Phu ấp úng nửa ngày, nói ra một cái lý do như thế, Khải Đặc thiếu xém nữa ngã vì cười, gia khỏa này sẽ không thật sự nghĩ hắn muốn đem y làm chết trên giường đấy chứ? Ừ... Tuy là ta ở những lúc bị y làm cho tức giận, sẽ ngẫu nhiên nghĩ ra một số ý tưởng như thế.

"Vậy không bằng thế này, dù sao đều là hưởng thụ trước khi chết, chúng ta hãy thử xem một số thứ trước kia chưa làm được không?" âm thanh của Khải Đặc đã muốn có vài tầng khàn khàn, hắn ở bên tai Ốc Nhĩ Phu nhỏ giọng lừa gạt.

Lỗ tai Ốc Nhĩ Phu ngay lập tức biến thành màu đỏ tiên diễm, thoạt nhìn cực kỳ ngon miệng, mà Khải Đặc không chút khách khí một hơi cắn xuống, cảm giác được thân thể Ốc Nhĩ Phu run rẩy lợi hại hơn, hắn lại bắt đầu vươn đầu lưỡi liếm thỉ.

"Ngô...Khải... Khải Đặc..." Ốc Nhĩ Phu không ngừng hướng bên cạnh né sang, kết quả làm cho Khải Đặc rất không vừa lòng, chẳng những ở lỗ tai Ốc Nhĩ Phu cắn một cái, còn bắt lấy nhũ tiêm trước ngực y trái nhéo phải nhéo.

"Ân..." Ốc Nhĩ Phu phát ra tiếng rên rỉ khàn khàn nháy mắt châm ngòi dục hỏa của Khải Đặc.

Ốc Nhĩ Phu ngay tại 1 giây phát hiện, trên bụng chính mình không biết từ lúc nào đã xuất hiện một khối thịt cứng rắn.

"Sách, ngươi phát ra âm thanh mê người vậy, là cố ý muốn dụ dỗ ta sao?" Khải Đặc thấp giọng trêu đùa, ngón tay men theo da thịt hướng dưới bụng sờ, quả nhiên, rất nhanh liền đụng đến cái nơi đồng dạng hỏa nhiệt gắng gượng đứng lên như mình.

"Khải Đặc... mau..." Ốc Nhĩ Phu gắt gao nhắm chặt hai mắt, không dám nhìn Khải Đặc, ở trên giường, y không bao giờ là đối thủ của Khải Đặc.

"Hừ, thật sự là giảo hoạt" Khải Đặc đối với việc Ốc Nhĩ Phu nhắm mắt lấy làm bất mãn, bất quá rất nhanh hai mắt hắn liền sáng lên, như đang nghĩ tới việc gì thú vị.

"Nếu không muốn nhìn, vậy để ta giúp ngươi đi"

Không đợi Ốc Nhĩ Phu hiểu được ý tứ trong lời nói của Khải Đặc, y liền cảm giác được Khải Đặc lấy tấm vải bố lúc nãy bịt lại trên mắt.

"Khải Đặc!" Ốc Nhĩ Phu kinh hoàng hô to.

"Yên tâm, ta ở đây. Ngươi chỉ cần cảm thụ là được rồi" Khải Đặc thấp giọng cười, đối với Ốc Nhĩ Phu nằm trên giường hôn một cái, rồi mới xuôi theo cái miệng của y từ từ liếm xuống.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Lời tác giả : Miêu tộc X lang tộc. . . Hắc hắc. . . Đây là phù hợp đích hậu di chứng. . . Tôi YY thú nhân trong lúc đó đích H đã muốn đã lâu rồi. . . Xa mắt.

Chương 3:

Đầu lưỡi miêu tộc có hơi thô ráp, liếm nơi bắp đùi mẫn cảm luôn mang đến cho làn da cảm giác run rẩy.

Ốc Nhĩ Phu không bao giờ có thể kháng cự lại cái cảm giác kia, đặc biệt là lúc đối phương liếm đến hầu kết, hắn luôn dùng răng nanh của mình ở hầu kết y khẳng cắn hai cái.

Chỗ yếu hại lại bị răng nanh sắc bén của đối phương ma xát, cái cảm giác nguy hiểm trí mạng như thế luôn làm cho Ốc nhĩ Phu dấy lên một loại khoái cảm không thể chống lại.

"A..." Ốc Nhĩ Phu khàn giọng gào thét, nửa người dưới đỉnh lên cơ hồ muốn làm chiếc quần rách tan.

"Chậc chậc, Ốc Nhĩ Phu ngươi thật là tao, ta còn chưa đụng chạm mà nơi đó đã cứng rắn thế này" Khải Đặc liếm lộng đầu vú y, giống như nén giận nói.

Chính là Ốc Nhĩ Phu lại cố tình bị ngôn ngữ sỉ nhục này làm cho hưng phấn.

"Khải Đặc... sờ sờ ta..." Ốc Nhĩ Phu nhỏ giọng rên rỉ, hắn bây giờ toàn thân vô lực, tuy rằng chân tay bị trói cũng đã được cởi ra, nhưng là ngay cả khí lực để tự sờ đều không có.

"Muốn ta sờ ngươi... Ân?" Khải Đặc cố ý kéo dài thanh âm.

Ốc Nhĩ Phu trên mắt nhất thời hiện lên mạt đỏ ửng, y khàn giọng kêu: "Khải Đặc..."

"Được rồi, nếu ngươi đã khẩn cầu, ta tự nhiên phải thỏa mãn ngươi" trên mặt Khải Đặc lộ ra một mạt tươi cười diễm lệ.

Miệng hắn như cũ vẫn tra tấn nhũ tiêm mềm mại kia, nhưng lại đưa ra một tay, xoẹt một tiếng, xé rách cái quần còn sót lại trên người của Ốc Nhĩ Phu.

Hạ thân chợt lạnh, côn thịt thô to của Ốc Nhĩ Phu thẳng tắp đỉnh lên, chứng tỏ sự tồn tại của chính mình.

Ốc Nhĩ Phu không tự giác vặn vẹo thắt lưng, dường như muốn hướng thân mình của Khải Đặc cọ xát, để giảm bớt một ít dục vọng, đáng tiếc y hiện tại không có nửa phần sức lực, ngoại trừ nói lầm bầm hai tiếng, việc gì cũng không làm được.

May mắn Khải Đặc cũng không phải quá mức tàn khốc, ngón tay thon dài theo lời người phía dưới cầm lấy côn thịt thô to, từ côn thịt không ngừng chảy ra chất lỏng trong suốt, đọng lại ở trên tay Khải Đặc.

"Ân, vào những thời điểm thế này,tiểu Ốc Nhĩ Phu, màu sắc xem ra rất được" Khải Đặc mở to cặp mắt mèo, chăm chú nhìn côn thịt thô to kia, tấm tắc ca ngợi.

Ốc Nhĩ Phu tầm mắt bị che khuất chỉ có thể mặc cho Khải Đặc kề sát hạ thân mình, chậm rãi khen tụng bình luận. Thậm chí côn thịt còn có thể cảm nhận được nhiệt khí từ đối phương.

"Khải Đặc... đừng... ta..." Ốc Nhĩ Phu đã không biết mình đang nói cái gì. Khải Đặc mặc dù không lại liếm lộng nhũ tiêm của mình, nhưng là chiếc lưỡi kia lại đang ở tại nơi kia đùa bỡn âm nang y, vuốt ve hai tiểu cầu.

"Sao vậy? Mới thế đã nhịn không được?" Khải Đặc nở một nụ cười không mang theo chút hảo ý nào.

Ốc Nhĩ Phu ngay cả bị bịt mắt, cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt xấu xa lúc này của đối phương.

Khải Đặc dùng hai tay nắm lấy ngọc hành thô to, nhiệt độ nóng bỏng ở nới đó cơ hồ đốt cháy lòng bàn tay hắn. Hắn hơi cúi thân mình, ngọc hành như cảm giác được hắn đang đến gần, càng thêm kịch liệt rung động.

Mắt mèo thu hẹp thành một đường dài nhỏ, Khải Đặc vươn đầu lưỡi ở ngọc hành nhẹ nhàng liếm...

"A!" Ốc Nhĩ Phu chỉ cảm thấy một cỗ tê dại từ hạ thân lên đến đỉnh đầu, gầm nhẹ một tiếng.

Côn thịt to lớn giật mạnh một cái, phun ra một lượng lớn dịch thể màu trắng.

Khải Đặc rất ngoài ý muốn khi thấy lượng dịch trắng này, nhưng trên mặt không thấy một chút tức giận nào, ngược lại hắn còn tươi cười, dùng đầu lưỡi khẽ liếm cái miệng nhỏ vừa phun ra chất lỏng, chẫm rãi xoay tròn.

"A a a!... Khải Đặc... Ân a... đừng... đừng như vậy" Ốc Nhĩ Phu chỉ cảm thấy đầu óc chính mình mềm nhũn, địa phương cực kỳ mẫn cảm của mình bị đầu lưỡi thô ráp liếm mút, kích thích vô cùng mãnh liệt, làm cho y muốn phát điên. Y liều mạng vặn vẹo thân thể, ý muốn ngăn cản hành động của Khải Đặc, nhưng thật là bi kịch, y bây giờ vặn vẹo không giống như giãy dụa, ngược lại như là cố ý cọ xát lấy lòng.

Khải Đặc sau khi liếm láp thỏa mãn, mới buông tha tiểu Ốc Nhĩ Phu đã hoàn toàn mềm nhũn, hắn mở tấm vải bịt mắt ra, đem gương mặt tuấn mỹ dính đầy tinh dịch, bại lộ trước ánh mắt của Ốc Nhĩ Phu.

Qủa nhiên không ngoài dự liệu, khuôn mặt Ốc Nhĩ Phu trong nháy mắt liền đỏ bừng, nhan sắc tiên diễm như vậy dường như làm hai mắt hắn chói lòa, hận không thể lập tức liền cấm vào người nam nhân này, hung hăng thao lộng.

Bất quá...

Nghĩ vậy, Khải Đặc không khỏi nhíu nhíu mày, hắn vừa rồi là muốn đền cứu người, trên người hiện tại sẽ tự nhiên không mang theo chất bôi trơn, Ốc Nhĩ Phu nơi đó thật chặt, tiểu gia khỏa kia của mình lại rất lớn, nếu không làm khuếch trương, cả hai bọn họ cũng sẽ chẳng dễ chịu gì.

Trong lòng hơi do dự việc có muốn tiếp tục làm hay không, đúng lúc này, cái đuôi của Ốc Nhĩ Phu lại xuất hiện trước tầm mắt hắn.

Cái đuôi của Ốc Nhĩ Phu xõa tung, tuy không dài, nhưng bông xù nhìn thập phần đáng yêu, mỗi lần hai người hoan ái, Khải Đặc rất thích một bên đâm vào tiểu huyệt y, một bên đùa bỡn với đuôi y. Bởi cái đuôi cũng là một trong những điểm mẫn cảm của Ốc Nhĩ Phu, hơn nữa, bộ lông có chút cứng, sờ đứng lên hết sức thoải mái.

Khải Đặc vươn đầu lưỡi, liếm liếm đôi môi anh đào, liền đem chiếc đuôi màu đen của mình đến bên môi y.

"Ngậm" Khải Đặc ra lệnh.

Ốc Nhĩ Phu tuy rằng khó hiểu, nhưng cũng không có ý cự tuyệt, vả lại, Khải Đặc cũng sẽ không cho y cự tuyệt, thật dứt khoát đem cái đuôi của hắn nhét vào miệng mình.

Đuôi của Khải Đặc màu đen, bộ lông dài nhỏ che phủ kín mít trên chiếc đuôi, cực kỳ trơn nhẵn, Ốc Nhĩ Phu vào những lúc không có việc gì làm rất thích đuổi theo cái đuôi của hắn cắn, vậy là vào những lúc nhàn nhã đó trở thành một trong những trò chơi giữa hai người.

"Ngô...ngô..." cái đuôi của Khải Đặc ở trong miệng y khuấy đảo, bộ lông cứng rắn ở trên đuôi y làm Ốc Nhĩ Phu thấy mấy không dễ chịu. Lưỡi cùng cái đuôi dây dưa với nhau, thật dễ dàng kích thích ra một lượng lớn nước bọt.

Không lâu sau, cái đuôi của Khải Đặc đã bị liếm ướt, không chút khó khăn rút ra.

Dùng quần của Ốc Nhĩ Phu lau đi tinh dịch trên mặt, Khải Đặc cười xấu xa vuốt ve côn thịt của Ốc Nhĩ Phu.

"Mới vừa bắn một lần, hẳn là chưa đủ đi" Khải Đặc ngắm ngía hai tiểu quả cầu, nhẹ nhàng xoa nắn bọn chúng.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Lời tác giả: khụ khụ. . . Bắt đầu thượng thịt . . . Này thiên tiểu thịt văn đại khái sơ ngũ có thể kết thúc, mọi người nếu có thể nhịn xuống, có thể nghẹn đến cùng nhau xem. . .. .

Chương 4:

Màu đỏ trên mặt Ốc Nhĩ Phu vẫn chưa tan đi, nhưng đối mặt với sự trêu chọc của Khải Đặc, y chỉ có thể miễn cưỡng gật gật đầu.

"Kia có nghĩa là ngươi muốn ta sáp vào bên trong?" ngón tay Khải Đặc chậm rãi tham nhập vào khe mông y, ở nơi nếp uốn chặt chẽ khẽ ma xát.

Ốc Nhĩ Phu hơi thở ngày càng nặng nề, hậu huyệt khép kín dường như cũng vì câu nói này mà hơi hơi mở ra, lộ ra một khe hở nhỏ.

"Chậc chậc, chỉ như vậy mà đã đứng lên, Ốc Nhĩ Phu thật sự rất dâm loạn nha" ngón tay Khải Đặc kích thích đi xuống, côn thịt của Ốc Nhĩ Phu lại run rẫy đứng lên, tuy rằng thân thể không thể động đậy được, chính là chỗ yếu ớt kia lại hình như không bị ma pháp trận khống chế.

Khải Đặc khe khẽ cười, ở quy đầu nhẹ hôn một cái, rồi mới đem hai đồn biện to tròn kia tách ra, để lộ huyệt khẩu không ngừng run rẩy co rúm bên trong.

"Khải Đặc... đừng... đừng nhìn" Ốc Nhĩ Phu khó nhịn nức nở nói, tuy rằng bọn họ đã có loại quan hệ thế này với nhau trong một thời gian ngắn, nhưng là hoàn toàn trần trụi thế này trước mặt Khải Đặc, vẫn làm cho Ốc nhĩ Phu cảm thấy xấu hổ muốn chết.

Càng làm cho y lúng túng chính là, cái loại chuyện xấu hổ này, lại làm cho hạ thân y hưng phấn, cứng rắn, một chút cũng không giống bộ dáng vừa phát tiết xong.

"Tại sao lại không nhìn, nơi này của Ốc Nhĩ Phu rất đẹp, màu ám nâu nga, còn có thể hơi hơi co rút lại" Khải Đặc vươn đầu lưỡi liếm liếm: "Lần nào nơi này cũng đều đem ta ép thật chặt, lại co rút đem chính ta ngậm vào thật sâu"

"Ô ô..." Ốc Nhĩ Phu mở rộng hai chân nằm trên giường, mặc cho Khải Đặc giảo lộng địa phương kia của mình, trong miệng thấp giọng nức nở, nhưng lại không nói ra bất cứ lời cự tuyệt nào.

Khi ngón tay lạnh lẽo chạm đến huyệt khẩu, nơi đó liền có chút co rút lại, đôi mắt của Khải Đặc đã muốn thành một đường hẹp dài, điều đó cho thấy hắn vô cùng hưng phấn. Phân thân của hắn so với Ốc Nhĩ phu còn muốn lớn hơn đứng thẳng đĩnh vào thắt lưng y, ở nơi đó lặng lẽ cọ xát, nhằm thư hoãn dục vọng của mình.

Thắt lưng Ốc Nhĩ phu bị vật cứng kia đỉnh hồi lâu, tự nhiên biết được Khải Đặc đang rất khó chịu, y do dự một chút:"Khải Đặc, ngươi vào đi"

Ba!

Khải Đặc đánh vào mông y một cái: "Làm như vậy, nếu lỡ phá hỏng nơi này, lần sau sao lại có thể sử dụng"

Ốc Nhĩ Phu yên lặng quay mặt đi, y không nghĩ ngay lúc này hỏi Khải Đặc, hai người bọn họ có thể làm gì tiếp theo.

"A! Cái gì vậy!" Ngay lúc Ốc Nhĩ Phu đang chán nản nghĩ, đột nhiên nhịn không được kêu một tiếng.

Hậu huyệt bị ngón tay Khải Đặc tách ra, sau đó, một thứ chíp bông gì đó đột nhiên chen vào, dọa y nhảy dựng.

"Không sao đâu" Khải Đặc vội vàng vuốt ve côn thịt của y, ý muốn phân tán lực chú ý.

Chính là một thứ chíp bông gì đó bị nhét vào cơ thể mình, cho dù côn thịt phía trước được phục vụ vô cùng thoải mái, y cũng không cách nào bỏ qua sự tồn tại của vật kia.

"A! Khải Đặc! Kia... đừng...A! Rất ngứa!" Ốc nhĩ Phu trái phải vặn vẹo, muốn đem cái đồ vật kia ra khỏi cơ thể mình.

Chính là thứ đã bị nhét vào hậu huyệt kia, không dễ dàng như thế lộng ra được, huống hồ, Ốc Nhĩ Phu hiện tại vặn vẹo, nếu nói là giãy dụa chi bằng bảo là cọ xát thì đúng hơn.

"Đừng nóng vội, rất nhanh liền cho ngươi hết ngứa" Khải Đặc cười vô cùng xảo trá. Hắn một bên mạnh mẽ bộ lộng phân thân thô to của Ốc Nhĩ Phu, một bên dùng cái đuôi của mình, hướng mặt trong hậu huyệt khuếch trương.

"Ân a... kia...kia rốt cuộc...ách a...là... là cái gì..." Ốc Nhĩ Phu bị cái cảm giác kỳ lạ phía sau, cùng khoái cảm mãnh liệt phía trước kích thích hết sức, đứt quãng hỏi.

"Ngươi đoán" Khải Đặc cười xấu xa nói, rồi mới ở cái đuôi của Ốc Nhĩ Phu, nhẹ nhàng nhéo một cái.

"A!" Ốc Nhĩ Phu hét lớn một tiếng, thiếu chút nữa bắn ra. Nhưng đồng thời y biết rằng, cái thứ bị nhét vào cơ thể mình, hơn nữa còn qua lại trừu sáp là cái gì.

"Khải Đặc! ! !" Ốc Nhĩ Phu tức giận hét, mặt của y hồng muốn xuất huyết.

Gia khỏa này! Gia khỏa này lại có thể đem cái đuôi của mình... ! ! !

"Chậc chậc, còn nháo ta sẽ đem cái đuôi của ngươi cùng nhét vào" Khải Đặc ở trên chóp mũi của Ốc Nhĩ Phu hôn một cái, thành công làm cho y im miệng.

"Ngươi! ..." Ốc Nhĩ Phu hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái.

Khải Đặc thật vô tội nhìn y: "Ta là tới cứu ngươi, sao có thể mang theo chất bôi trơn. Không có cách nào, chỉ có thể dùng đuôi"

Ốc Nhĩ Phu xấu hổ đến mức nói không ra lời.

Khải Đặc không ngừng co rúm cái đuôi, bộ lông không ngừng ma xát tới lui bên trong vách tường non mềm, cái loại cảm giác này làm cho hậu huyệt của Ốc Nhĩ Phu một trận gãi ngứa, hận không thể ngay lập tức có đồ vật gì đó đem nơi kia của y nhồi đầy.

Cái đuôi của Khải Đặc so với ngón tay thì linh hoạt hơn nhiều, với lại, chiều dài của cái đuôi có thể đủ cho hắn xâm nhập vào nơi mẫn cảm nhất.

Khải Đặc khống chế rất tốt, cái đuôi giống như có sự sống, tổng có thể đụng vào tất cả những điểm mẫn cảm trong cơ thể của Ốc Nhĩ Phu.

Cái đuôi của Khải Đặc nếu so với côn thịt hắn thì thua xa về cường độ va chạm cùng độ cứng, thế nhưng ở phương diện linh hoạt lại hơn hẳn, có thể ma sát được ở rất nhiều điểm mẫn cảm. Cái đuôi không ngừng dùng bộ lông cứng rắn quét quanh một chút, làm cho Ốc Nhĩ Phu một lần lại một lần được gãi ngứa, chìm trong khoái cảm mãnh liệt.

"Khải Đặc... Khải Đặc..." khóe mắt Ốc Nhĩ Phu tràn ra những giọt nước mắt sinh lí, thân thể đã muốn bị kích thích chuyển sang màu đỏ đậm.

"Bảo bối, ta đến đây" Khải Đặc cũng sắp nhịn không nổi, rút cái đuôi của mình ra, nâng hai phiến mông Ốc Nhĩ Phu lên, đem hạ thân sưng không chịu nổi của chính mình, hung hăng tiến vào dũng đạo chật hẹp kia.

"A a a a a a! ! ! " Ốc Nhĩ Phu không khống chế được gầm nhẹ, hậu huyệt bị cảm giác tê dại mãnh liệt kia kích thích đến cao trào. Côn thịt vẫn bị đùa giỡn lại một lần nữa bạo phát tinh dịch, phun ra trên bụng hắn.

"Ân..." Khải Đặc vô cùng thỏa mãn than nhẹ. Vừa mới sáp nhập vào cơ thể Ốc Nhĩ Phu, đối phương liền đạt đến cao trào, hậu huyệt tham lam điên cuồng run rẩy, một lần lại một lần hướng phân thân của mình hút vào.

Hòa noãn một chút cảm giác muốn bùng nổ nơi phân thân, Khải Đặc gắt gao giữ chặt phần eo người bên dưới, mạnh mẽ đỉnh lên.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Lời tác giả: meo meo~o( =∩ω∩= )m . . . Cái đuôi đích diệu dụng u. . .

Chương 5:

Xì, xì

Lửa nóng ở bên trong nội bích non mềm ma xát kịch liệt, mỗi một lần đi ra đều mang theo âm thanh dâm mĩ.

Cường độ va chạm của Khải Đặc vô cùng kinh người, miêu tộc chính nhờ sức bật này mà chiếm được thể diện.

Ốc Nhĩ Phu vừa mới đạt tới một lần cao trào, toàn thân mềm nhũn như người không xương. Mỗi lần Khải Đặc va chạm đều hướng điểm mẫn cảm kia mà đánh vào, từng tia khoái cảm đánh vào, rất nhanh liền biến thành mãnh liệt khôn cùng, dường như muốn đem cả ngươi y bao phủ trong đó.

Rõ ràng phân thân đã muốn nhuyễn xuống, lại một lần nửa khẽ đứng lên, cùng với cái đuôi của Khải Đặc dây dưa, càng lúc càng trở nên tráng kiện.

Bên trong hậu huyệt tê dại, phảng phất cao trào vừa rồi không ngừng lại, một lần lại một lần đánh sâu vào tâm trí Ốc Nhĩ Phu.

"Không... a... rất... kích thích... Khải Đặc a... không..." Ốc Nhĩ Phu hai mắt đỏ bừng, khóe mắt ẩm ướt, đôi môi không ngừng toát ra những từ ngữ mơ hồ.

Đồng tử màu đen bắt đầu nổi lên huyết sắc. Hai mắt mờ mịt thất thần nhìn lên không trung, thân thể cường tráng của Ốc Nhĩ Phu tùy ý Khải Đặc va chạm không ngừng.

"Bảo bối a, thích sao! Ngươi rất thích ta làm sao?"

Khải Đặc đồng dạng hưng phấn đến cực điểm, bộ dáng Ốc Nhĩ Phu tùy ý hắn đùa nghịch rất quyến rũ, một đầu tóc dài đen xõa ra, đôi mắt xanh biếc trong bóng đêm sáng lấp lánh, lổ tai hứng khởi dựng lên đong đưa, gương mặt tuấn mỹ vì dục vọng mà ửng hồng.

"Thích... hảo lớn..." Ốc Nhĩ Phu dường như bị làm đến mất hồn, lổ tai thật to nhẹ nhàng rung động.

Tuy rằng không có sức lực, nhưng cái đuôi lại không ngừng ở trên cơ thể Khải Đặc vỗ về chơi đùa trái phải đong đưa, bộ lông ma sát trên làn da trần trụi của hai người, lại càng tăng thêm sự hưng phấn.

"Ngô..." Khải Đặc mở to mắt, chăm chú nhìn gương mặt Ốc Nhĩ Phu, sự tiêu hồn kia của y rơi vào mắt hắn, không thể nghi ngờ chính là sự cổ vũ lớn nhất đối với hắn.

Hắn càng thêm ra sức lay động thắt lưng, một lần lại một lần sáp nhập cái nơi đang gắt gao bao lấy hắn kia.

"Ách a... a... Khải Đặc...a..." Ốc Nhĩ Phu hai mắt mở lớn, côn thịt được vỗ về chơi đùa lại một lần nữa nhẹ nhàng run rẩy đứng lên.

Giao hoan kịch liệt khiến cổ hắn gân xanh đều nổi lên, chẳng sợ hư nhược ma pháp trận áp chế, cơ thể hắn đang dần dần trở nên căng cứng.

"Ân... ân..." Khải Đặc mang theo một tia rên rỉ từ hơi thở, trải qua thời gian dài trừu sáp, hắn cũng sắp lên đỉnh.

Chú ý tới huyết sắc trong mắt Ốc Nhĩ Phu ngày càng đậm, Khải Đặc liếm liếm đôi môi anh đào, hạ thân va chạm càng ác liệt hơn.

Một bàn tay vuốt ve cái đuôi của Ốc Nhĩ Phu, tay kia thì cao thấp bộ lộng côn thịt của y, cái đuôi cũng không rãnh rỗi, cuốn lấy nhũ tiêm nho nhỏ ma sát, nhiều điểm mẫn cảm đồng thời bị kích thích, mắt Ốc Nhĩ Phu đột nhiên xuất hiện một tia hung quang.

"Ngao ô! ! !"

Một khắc kia đạt tới cao trào!

Ốc Nhĩ Phu trên người bỗng nhiên bạo phát một khí thế mãnh liệt, côn thịt của Khải Đặc cũng bị dũng đạo y kẹp chặt, rốt cuộc nhẫn không được, kêu lên một tiếng đau đớn, bắn ra một lượng lớn tinh dịch.

Bất chấp dư vị khoái cảm sau cao trào, Khải Đặc nhanh tay lẹ mắt, khi Ốc Nhĩ Phu sắp mất đi ý thức, cắn lên cổ y.

Nơi yếu hại bị răng nanh sắc nhọn cắn, theo bản năng tự vệ, Ốc Nhĩ Phu trong mắt thoáng xuất hiện một tia thanh tỉnh.

"Tỉnh rồi?" Khải Đặc khàn giọng hỏi Ốc Nhĩ Phu.

Ốc Nhĩ Phu mê hoặc gật đầu, y còn không hiểu việc gì đang diễn ra, nhưng y nhận ra được Khải Đặc.

"Nhịn một chút" Khải Đặc mở miệng nói, không đợi Ốc Nhĩ Phu phản ứng, lại hung hăng một hơi, cắn xuống cổ y.

"Ngao đau quá, ngươi làm gì vậy!" Ốc Nhĩ Phu nhịn không được kêu to, cho dù là ai bị người cắn một cái trên cổ, đều không thể không phản ứng lại.

"Tốt lắm!" Khải Đặc sau khi cắn xong, liền vươn đầu lưỡi, ở miệng vết thương của y liếm tới liếm lui cho cầm máu.

"Rốt cuộc là sao...?" Ốc nhĩ Phu ngồi dậy sờ cổ chính mình, giật mình phát hiện, bản thân y cư nhiên hồi phục thể lực.

"Đi về rồi nói sau, ngươi vừa rồi la to như thế, nhất định sẽ dẫn người tới đây" Không kịp giải thích, Khải Đặc nhanh tay nhanh chân mặc lại quần áo.

Ốc Nhĩ Phu vừa mới đứng lên, liền cảm thấy hạ thân mỏi nhừ, hậu huyệt bỏng rát, một cổ chất lỏng chậm rãi chảy ra ngoài.

Chú ý tới gương mặt trắng bệch của Ốc Nhĩ Phu, Khải Đặc nhịn không được bật cười, sau đó nhanh chóng lấy áo choàng của mình quấn quanh người y, rồi mới vội vàng thoát khỏi phủ thành chủ.

Khải Đặc vốn là người rất bản lĩnh, hơn nữa Ốc Nhĩ Phu cũng khôi phục lại một nửa sức lực, hai người không chút nguy hiểm ly khai khỏi tiểu thành kia.

"Ôi chao, Khải Đặc, tại sao ta có thể tự dưng khôi phục được thể lực?" Thay xong quần áo, trên lưng là một bọc hành lý, mặt sau của Ốc Nhĩ Phu tuy vẫn có chút khó chịu, nhưng chút xíu không thoải mái này đối với y không ảnh hưởng gì nhiều.

Khải Đặc nhìn hắn: "Sớm đã nói với ngươi phải đọc sách nhiều, ngươi vẫn không chịu nghe, ma pháp trận kia chỉ có hiệu quả khi ở trạng thái cố định, lúc nãy ngươi thiếu chút nữa tiến nhập trạng thái cuồng hóa thành sói, thân thể hiển nhiên sẽ biến đổi, ma pháp trận vì thế mà cũng thay đổi theo, ta nhân cơ hội đó cắn một cái, phá hư chỗ da vẽ ma pháp trận kia, ma pháp trận không thể hoàn chỉnh, đương nhiên mất đi hiệu lực của mình"

"Nga" Ốc nhĩ Phu cái hiểu cái không gật đầu: "Đúng rồi, ngươi làm sao biết làm vậy ta sẽ cuồng hóa?"

Khải Đặc ai oán nhìn y, bởi vì có một lần hắn đùa quá chớn,liền bị vợ yêu đã biến thân từ trên giường đạp xuống, hơn nửa còn đuổi giết rất lâu, loại chuyện dọa người thế này bảo hắn làm sao nói ra! ! !

Bất quá. Sau lần đó, lúc làm chuyện kia hắn đều khống chế chính mình, không có biện pháp, làm được một nửa, bầu bạn đột nhiên cuồng hóa, kết quả đương nhiên là thảm hại!

"Đi thôi, thành nhỏ này ở không được nữa rồi, đi Đức Sâm quốc nhìn xem, nghe nói bên đó có một trang viên rất thú vị"

"Nga, được rồi, tất cả đều nghe ngươi đi" Ốc Nhĩ Phu gật gật đầu.

Khải Đặc trợn trắng mắt: hy vọng ngươi thật sự nghe lời ta.

Thấy được cái nhìn kia của Khải Đặc, Ốc Nhĩ Phu ngượng ngùng sờ sờ đầu, nở nụ cười thật thà.

"Đi mau đi!"

"Nga!"

Toàn văn hoàn

Tác gia trong lời nói: rồi rồi rồi ~ kết thúc rồi. . . Ở kết cục đích thời điểm. . . Mọi người có mộc có nhìn đến quen thuộc đích địa danh? ? ?

Hắc hắc hắc. . . o(* ̄▽ ̄*)

P/S: Thật ra bên dưới mỗi chương đều có thêm lời tác giả nhưng vì ta không thể đảm bảo được hoàn toàn ý tác giả muốn nói nên không edit mà để nguyên, có gì mọi người thông cảm nha!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro