Mùa giáng sinh đáng nhớ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong những kỉ niệm của em và anh, em nhớ nhất là cái đêm Giáng sinh năm ngoái. Anh à, anh có nhớ không? Còn em, mỗi khi kỉ niệm tràn về trong kí ức, em lại cảm thấy ấm áp vô cùng.

Em và anh vốn đã là "thanh mai" từ hồi năm tuổi. Hai nhà là hàng xóm thân thiết của nhau. Hồi bé, em thường hay qua nhà anh chơi. Mọi người trong nhà thường rất hay trêu em rằng: "Sau này hai đứa sẽ cưới nhau." Lúc đó còn bé nên em cũng chưa hiểu gì đâu, em từ chối luôn. Sau này, nghĩ lại em vẫn thấy xấu hổ lắm anh ạ! Nhưng mà cũng có sao đâu! Lúc đó em từ chối thì bây giờ em sẽ chấp nhận được không? Đúng là em yêu anh thật mà!

Hai đứa cứ thế cùng nhau cắp sách tới trường rồi lại cùng nhau về nhà. Anh lớn hơn em một tuổi thôi nhưng chững trạc hẳn ra. Em còn nhớ hồi lớp ba, anh được bác Thắng - bố anh mua cho cái xe đạp để tiện cho việc đi học. Em ghen tỵ lắm. Nhìn anh đạp xe vù vù mà em cũng muốn có một cái cơ. Anh hớn hở, đạp xe ra nhà bạn để khoe, quên luôn cả em. Buồn ơi là buồn! Tủi ơi là tủi! Về đến cửa nhà là em khóc um lên rồi. Bố mẹ lúc đó chưa đi làm về, trong nhà chỉ có mấy người giúp việc. Nghe tiếng khóc của em, họ vội vã bỏ dở cả công việc để chạy ra.

- Cô chủ sao vậy? Bị đau ở đâu à?

- Cô chủ bị ai bắt nạt à? Để chị My (con mèo nhà em) giải quyết cho nhé!

Người thì sờ chân. Người thì sờ tay, hỏi han đủ các kiểu mà em cũng chẳng nín. Bình thường thì em thích được nuông chiều, quan tâm như vậy lắm. Nhưng chẳng hiểu sao cứ nghĩ đến anh là nước mắt lại rơi. Họ sốt ruột vì sợ bị bố mẹ em mắng. Bế tắc quá, họ vội vàng bế em sang nhà anh. Càng đến gần nhà anh, em lại càng khóc to hơn. Bố mẹ anh cũng dỗ dành đủ kiểu mà em vẫn chẳng nín. Đúng lúc anh về đến nhà. Trên môi anh vẫn còn nở nụ cười tươi lắm. Nhìn là biết anh đã cùng bạn bè chơi đùa rất vui rồi. Vậy mà không cho em theo với. Nhưng nụ cười ấy sớm vụt tắt khi anh gặp khuôn mặt đầy nước mắt của em. Anh vội vàng chạy đến. Chiếc xe bên cạnh của anh đổ sầm xuống đất. Vậy mà anh cũng chẳng để tâm mà chạy đến bên em. Anh ôm em vào lòng, vỗ về, âu yếm lắm. Anh nói anh xin lỗi, anh thương... Em thì ngoan rồi, ngồi trong lòng anh lại càng ngoan hơn. Em nín ngay. Cả nhà thở phào nhẹ nhõm.

Từ đó, anh với em càng dính nhau hơn. Lên đến cấp hai rồi vẫn vậy, em thì đã lớn nhưng có anh bên cạnh chăm sóc nuông chiều như một cô em gái, em lại càng ngây thơ hơn. Anh hay ghét em gần người con trai  khác nên em chưa biết tình yêu là gì.
Rồi có hôm vào ngày lễ "Tình nhân", một bạn trai lớp bên tặng em một đoá hoa hồng rất đẹp và thổ lộ tình cảm của mình. Em tươi cười định nhận bó hoa nhưng chợt nghĩ đến khuôn mặt cau có của anh, em do dự. Nếu em nhận quà, chắc chắn anh sẽ ghét lắm. Anh sẽ giận và không chơi với em nữa. Nhưng cậu bạn này lại tỏ tình trước đám đông thế này, nếu không nhận cậu ấy sẽ bẽ mặt. Thế là em nhận.

Anh còn nhớ hậu quả của việc em làm là gì không? Cậu ấy vui vẻ nhảy tưng tửng như dở hơi rồi nói to trước mặt cả trường: "Cô ấy là bạn gái tôi!" Em đứng đấy, lo sợ, ngại ngùng chẳng dám ngẩng mặt lên huống hồ là giải thích. Nhưng cho đến khi em bị thu hút bởi ánh mắt đầy thất vọng của anh, em lại có dũng khí.

Haiza, nghĩ lại chuyện ấy em lại thấy bẽ mặt và xấu hổ kinh khủng. Lúc đó anh phải đứng ra đánh cái tên đó như mọi lần anh vẫn hay làm chứ! Thế mà lại đứng yên như trời trồng thế à? Đồ đáng ghét! Nói vậy thôi chứ thực ra anh là "Đồ đáng yêu" nhất mà em từng thấy đấy nhé! Rồi quay lại câu chuyện thôi!

Em lấy hết dũng cảm để nói thật to: "Người yêu tớ không phải cậu ấy đâu! Mà chính là anh ấy"

Vừa nói, tay em chỉ thẳng vào mặt anh. Anh có biết lúc đó anh ác lắm không? Anh còn làm ngơ nữa! Em rối rít vội vã đuổi theo, bó hoa hồng kia đã bị rơi mất từ lúc nào rồi.

- Anh... Anh ơi!

Em gọi với theo. Em đã cố gắng chạy thật nhanh để đến bên anh, nắm lấy bàn tay anh. Vậy mà sao anh đi nhanh thế? Anh chẳng chờ em gì cả. Em đuổi theo anh đã hai vòng quanh trường rồi! Sao anh lỡ hành em như vậy? Em chịu không nổi đâu. Em vừa chạy, vừa í ới gọi theo nên mất sức nhanh. Em cảm thấy phổi hình như đang bị thiếu không khí. Chân em bắt đầu loạng choạng. Mắt bắt đầu mờ đi chẳng nhìn rõ đường nữa. Em khuỵu đầu gối, ngã xuống. Nhưng rồi một vòng tay đỡ lấy em rất nhanh sau đó. Rồi bờ môi khô khốc của em ấm lên. Môi anh áp môi em rất ngọt ngào. Em chẳng biết lúc đó thế nào nữa. Em chỉ thấy lúc đó, ngay lúc đó, trái tim em như ngừng đập để lắng nghe tiếng thở của người con trai đối diện. Em chợt nhớ lại lời anh dặn:"Không được để ai chạm vào môi của em. Nếu không, anh sẽ giận lắm, nghe chưa?" Em cố gắng để đầu óc tình táo. Em vùng vẫy, dùng hai tay yếu ớt đẩy người đó ra. Nước mắt em trào ra khoé mi:

- Buông tôi ra! Đừng làm thế!

Rồi em thấy người đó ngừng chạm môi của em. Và chuyển vị trí khác - vành tai. Người đó chỉ thở rất nhẹ vào vành tai của em thôi mà mặt mũi em tưởng chừng nóng thêm chục độ.

- Anh đây.

Em chợt thấy lòng mình nhẹ bẫng. À, là anh. Em ngửi thấy mùi hương quen thuộc trong nếp áo trắng. Khi ngừng động tác lại, anh ôm em rất chặt vào lòng:

- Để khi nào em lớn hơn chút nữa.

Anh sẽ nói cho em nghe câu chuyện của anh.

Lời nói của anh đầy bí ẩn khiến em có chút hồi hộp. Không lâu sau, em đã quên mất chuyện ấy. Càng lên lớp cao em lại càng bận học. Và anh cũng thế. Hai đứa cũng ít nhắn tin hỏi han hơn. Nhưng em tin rằng: Vào chính lúc đó hay mãi sau này, trái tim em vẫn yêu anh như thuở đầu mới yêu.

Anh à, anh còn nhớ chuyện gì xảy ra tiếp đó không?

Đó là một ngày đặc biết đối với em: 24/12 là Giáng sinh và cũng là ngày em ra đời. Lúc đó, em đã thi xong học kì rồi nên cũng rảnh rỗi lắm. Em thường hay rủ bạn bè đi tụ tập, shopping... Là con gái mà, ai chẳng thích như vậy. Nhất là khi vào ngày đặc biệt này.

Lũ con gái chúng em cũng đã lớn cả rồi nên vào noel, đứa nào đứa ấy cũng cặp kè đủ kiểu. Ngay cả đi shopping cũng kéo theo boy friend. Chẳng hiểu sao đúng dịp quan trọng, anh lại vắng mặt. Em tức lắm. Định bụng về nhà sẽ mắng anh một trận, ai ngờ con My - đứa leo teo nhất nhóm lên tiếng không đúng lúc:

- Bạn trai mày đâu con kia?

Nó hất hàm hỏi em kiểu bà Chúa. Tính nó vốn vậy rồi nên em chăng thèm chấp, ngậm cây kẹo mút trong mồm, bơ câu hỏi của nó đi. Ai ngờ cả lũ bâu nhâu kia cũng đồng loạt tra hỏi:

- Đúng đấy, bạn trai mày đâu? Bọn này muốn gặp người tình trong bóng tối của mày cơ. Dịp quan trọng này sao có thể vắng mặt được?

- Ôi chao, không biết cái đứa mà mày hay nhắc đến là ai nhỉ? Nào là đẹp trai, học giỏi, cái gì cũng biết bla... bla... Ui xời, làm gì có ai hoàn hảo như vậy được? Mày nói mồm là không xong với bọn tao đâu!

- Đúng đấy! Đúng đấy! Mày phải cho bọn tao gặp mặt bọn tao mới tin được!
Em như ngậm hột thị trong mồm, ngồi nghe chúng nó tra hỏi mà tái cả mặt. Bí quá, em cãi lại:

- Đúng là anh ấy như vậy thật mà. Chẳng qua hôm nay anh ấy bận đột xuất nên đi thôi chứ!

Chúng nó nghe xong thì nhìn nhau rồi lại quay sang nhìn em. Cả đám bỗng chốc lặng thinh, chẳng đứa nào dám nói gì cả. Chắc chúng nó thương hại em. Và em ghét điều đó.

Khi kết thúc bữa ăn tối, cả đám rủ nhau đi hát để giải khuây. Đứa nào cũng có người yêu để "seo phi" chung. Em nhìn đầy ghen tỵ. Giá như có anh ở đây có phải em đỡ cô quạnh không? Chúng nó cũng chẳng nhìn em bằng ánh mắt thương hại như thế này.

Người ta nói, khi buồn hay tìm đến rượu, quả nhiên là như vậy. Thế là em uống hết cốc này đến cốc khác. Em tự khích lệ bản thân rằng:"Mày phải vui lên vì hôm này là sinh nhật của mày mà." Đến cốc thứ năm em bắt đầu ngà ngà say. Lúc đó trong đầu em chỉ có hình ảnh của anh đang cười rất tươi. Em lơ mơ gọi anh nhưng chẳng thấy anh nói gì cả, em chỉ thấy anh cười thôi. Rồi em vươn tay ra để nắm lấy tay anh, em mếu máo như con nít:

- Anh ơi, anh... Hôm nay là sinh nhật của em anh có nhớ không? Vậy mà sao anh lại không đến? Anh có biết em buồn đến mức nào không? Anh ơi... Anh...

Em mơ màng gọi tên anh. Nước mắt khi đó lại tuôn ra lã chã. Có khi nào anh lại mải chơi, bỏ quên em như ngày xưa không hả anh?

Em thiếp đi lúc nào không hay. Bọn bạn đưa em về đến tận nhà từ khi nào mà em cũng chẳng rõ nữa. Em chỉ biết chúng nó thương em lắm, luôn mồm gọi tên em mà em không thể mở mắt nổi.

- Ê con kia, mày để khóa ở đâu hả?

Con My nhìn em đầy lo lắng. Nó lục hết túi áo rồi đến túi quần của của em mà cũng không tìm ra chìa khóa để mở cửa nhà. Bố mẹ em hôm nay lại đi có việc không về nhà.

Em mỉm cười nhìn từng đứa một. Gió lạnh ngoài đường đã khiến em tỉnh rượu vài phần. Em xua tay đuổi chúng nó:

- Chúng mày cứ về trước đi rồi tao mở cửa vào sau!

- Nhưng...

Bọn nó nhìn em lo lắng, lưỡng lự không chịu về.

- Cảm ơn các em, hôm nay đã làm phiền các em rồi!

"Anh"

Ngoài đường, gió nổi từng cơn lạnh đến buốt tim. Đèn đường đã tắt hết rồi. Bên vỉa hè có hình bóng của hai người: Một trai, một gái. Người con gái ngấm men say khướt rồi, cả người dựa vào cánh cổng sắt.

Em cất giọng nói:

- Anh vào nhà đi...

Anh tiến đến trước mặt em, khuôn mặt đầy hối hận. Anh không biết làm vậy khiến em giận đến thế. Anh hối lỗi:

- Anh xin lỗi!

- Mau về nhà đi...

Anh do dự nhìn em, định bước đến ôm em vào lòng nhưng em lùi bước về phía sau, ý muốn tránh.

- Anh xin lỗi... Anh...

- Cút... đi...

Nước mắt em rơi làm em tỉnh cả rượu. Em thà cứ làm người say còn hơn. Để khi tỉnh dậy, em sẽ chẳng còn nhớ gì nữa! Em sẽ chẳng phải nhớ những kí ức buồn như vậy.

Em khóc to lắm. Em khóc như chưa bao giờ được khóc vậy. Đây đã là lần thứ hai em khóc vì anh rồi. Em giận anh lắm. Cớ sao nước mắt lại rơi thế này? Cớ sao em lại phải khóc vì một người đã làm tổn thương em?

Anh ôm lấy em rất chặt. Em vùng vẫy, gào thét:

- Buông ra. Mau buông tôi ra. Tôi ghét anh. Tôi hận anh. Đồ đáng chết. Anh là đồ khốn nạn. Sao anh không chết đi? Tại sao anh không chết đi? Nếu anh chết tôi sẽ chẳng còn yêu anh nữa! Anh chết rồi tôi sẽ chẳng phải đau khổ nữa. Anh buông ra...

Phập

Em cắn lấy vai trái của anh. Mùi tanh nồng, ấm ấp của máu tràn vào miệng em hòa cũng nước mắt mặn chát. Em vẫn cắn rất mạnh, không chịu buông. Anh chẳng làm gì, vòng tay ôm em rất chặt, vẫn để cho em trút giận.
Anh ôm em một lúc lâu sau đó mới lên tiếng:

- Phải, anh là đồ khốn nạn, là đồ đáng chết. Nhưng anh lỡ yêu em quá nhiều rồi, anh chưa muốn chết để lại em một mình trên cõi đời này. Anh sợ sẽ khiến em thấy cô đơn.

Em vẫn im lặng chẳng nói câu nào. Nước mắt lại rơi làm ướt áo anh. Anh buông em ra, quỳ gối xuống trước mặt em, nở nụ cười rất tươi. Anh lấy ra trong túi vật gì đó lấp lánh ánh trăng:

- Đây là lý do khiến anh đến muộn. Em có đồng ý làm vợ anh không?

Chuyện gì thế này? Vừa nãy còn bỏ em một mình sao bây giờ lại cầu hôn? Giả dối. Tất cả chỉ là giả dối mà thôi! Anh đã đến muộn cơ mà!

- Vì anh muốn tự mình đi đặt nhẫn cho riêng em nên anh tới muộn. Chỗ đó phải làm nhiều đồ quá nên anh phải đứng chờ. Vì em muốn có chiếc nhẫn chỉ riêng mình em có thôi mà? Nên anh đã đứng chờ để làm cho em chiếc nhẫn này.

Em thẫn thờ nhìn chiếc nhẫn lấp lánh trong hộp màu đỏ. Nước mắt vừa khô lại tuôn ra.

Anh đứng dậy. Anh nhìn sâu vào mắt em, vội vàng lau nước mắt cho em. Ánh mắt anh có chút thất vọng:

- Sao? Em không thích à? Vì đây là lần đầu anh làm việc này nên có chút không đẹp. Nếu lần sau làm lại sẽ rất đẹp. Mai anh sẽ...

Môi em chạm môi anh nhẹ nhàng. Chỉ chạm nhẹ thôi mà mặt em đã đỏ lên rồi. Anh nhìn em rất lâu đầy vẻ ngạc nhiên. Ánh mắt anh tràn đầy niềm hạnh phúc chẳng thể nói bằng lời. Em ngại ngùng chữa ngượng:

- Anh cao quá khiến em kiễng chân không lâu được.

Đây là lần đầu em chủ động khiến anh cứ ngớ ra. Em kéo anh vào. Đến khi em khoá cửa rồi mà anh vẫn chưa hết ngạc nhiên khiến em xấu hổ chết đi được. Em kéo ghế ngồi đối diện với anh, áp hai tay vào má anh:

- Anh sao thế? Có phải lạnh quá không?

Anh cười cười nhìn em:

- Lạnh lắm! Em hôn vào đây là sẽ hết!

Vừa nói, tay anh vừa kéo em lại gần khiến em ngượng gần chết. Đáng ghét!

- Em còn nhớ cái hồi đầu mình "mi" không?

Anh thì thầm vào tai em khiến người em cứ nóng hết lên. Em gật đầu theo cảm tính. Anh cắn nhẹ vành tai em. Cả người em run lên. Tim em cũng đập mạnh như muốn rơi ra ngoài.

- Giáng sinh năm sau anh sẽ vẫn nói: Anh yêu em.

_hoàn_
Ngày 11 tháng 12 năm 2016

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro