Chương 17 -18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17:

editor: Draxt

beta: Khả Tịch Nguyệt

Diệp Mặc gọi điện thoại cho tài xế để ông đến đón mình, chú tài xế thật sự rất bất đắc dĩ, thiếu gia nhà mình đúng là động một chút lại trốn học, vậy mà con mẹ nó thành tích vẫn tốt như cũ.

" Thiếu gia, cậu không nên cả ngày đều trốn học." Chú tài xế tận tình khuyên nhủ nói : " Bộ dạng cậu như vầy về sau phải làm thế nào ? Không bằng hữu, độc lai độc vãng đó a!"

" Sau này..." Diệp Mặc đột nhiên nhớ tới Tống Đàn Vũ, người đàn ông nọ vậy mà là giáo viên của hắn trước kia a!

Bởi vì quan hệ của cậu, hiện tại lại trở thành Du Diệp Tổng giám đốc, hẳn cậu đang tìm cho mình một đối thủ cạnh tranh.

" Ba ba tôi gần đây đang bận chuyện gì ?" Diệp Mặc đột nhiên hỏi chú tài xế.

" Ở bổn gia* cùng lão gia tử thảo luận xu thế chính trị gần đây nhất, cậu cũng biết Diệp gia liên quan đến rất nhiều hạng mục." Dù sao chú tài xế cũng là trợ lý, chuyện như vậy vẫn là biết rất rõ ràng.

( Bổn gia* : Người trong họ tộc, cụ thể là người họ nội. )

Ở cái thành phố này, người nào mà không biết Diệp gia a! Tuy nhiên cũng không được mấy người biết Diệp gia còn có một Tam thiếu gia, tuy rằng mẹ Diệp Mặc được cưới hỏi đàng hoàng. Thế nhưng, trước khi có hắn, thì Diệp Tín Quý đã có hai đứa con trai rồi, sau đó mới đến lượt Diệp Mặc.

Sau khi ly hôn, thân phận của những đứa trẻ khác ở Diệp gia đều quang minh chính đại, nhưng đứa trẻ được sinh ra bởi người phụ nữ danh chính ngôn thuận như hắn, trái lại lại tồn tại như đứa con riêng.

Về sau Diệp Tín Quý lại cưới thêm một nữ nhân, sinh ra Tứ tiểu thư, chẳng qua lại ly hôn lần nữa.

Nếu nói về khuyết điểm của Diệp Tín Quý, thì đó là quá lạm tình, nhiều hài tử như vậy đủ để khiến Diệp gia trở thành một đại gia tộc.

Diệp Mặc biết, bởi vì liên quan đến gia thế của mẹ, nên hắn cũng không được Diệp gia hoan nghênh, suy cho cùng mẹ hắn...vẫn là người chủ động đề nghị ly hôn.

Con cả Diệp Gia là Diệp Sâm, nắm trong tay Diệp Thị, khống chế về phương diện chính trị, con thứ hai là Diệp Uẩn phụ trách quân sự, còn Diệp Mặc cái gì cũng không có.

Diệp gia khống chế mạch kinh tế của cái thành phố này, hơn nữa Diệp lão gia tử là Đảng viên, đi ra từ trường quân đội, không lâu thì trở thành tư lệnh, sau này già rồi, lão liền đem mọi chuyện giao cho hai đứa con trai, Diệp Tín Quý phụ trách phương diện kinh tế. Về phần quân sự cùng chính trị thì giao lại cho bá bá của Diệp Mặc, đáng tiếc bá bá hắn là một đồng tính luyến ái, nên cuối cùng mọi thứ đều vào tay Diệp Tín Quý. Diệp Tín Quý liền giao hết thảy cho mấy đứa con trai trong nhà.

Thế nhưng lại không bao gồm Diệp Mặc trong đó.

Gia nghiệp Diệp gia đời đời kiếp kiếp tuyệt đối sẽ không để cho con của người phụ nữ kia. Đây là do vợ hiện tại của Diệp Tín Quý nói, nhưng kỳ thực cũng chẳng có tác dụng gì, vì chẳng ai còn nhớ có người tên là Diệp Mặc.( Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH ( ◕‿◕✿) )

Diệp Mặc đã từng là người thừa kế duy nhất của Diệp gia, nhưng hiện tại lại tồn tại như đứa con riêng, nói ra quả thật có một chút buồn cười.

" Tiểu Hà, ông nói xem có phải tôi nên thay đổi một chút ?" Diệp Mặc đột nhiên hỏi chú tài xế.

Chú tài xế có hơi sửng sốt, câu hỏi vừa rồi thật sự là của thiếu gia nhà ông sao ?

" Thiếu gia,  hôm nay cậusao thế ?"

" Không có chuyện gì, chỉ muốn hỏi một chút thôi." Diệp Mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, có thể hắn thật sự bị Tống Đàn Vũ lôi kéo, vừa nghĩ đến vấn đề này đột nhiên lại muốn mở miệng ra hỏi...

" Kỳ thực thời điểm lão gia đặt tên cho cậu là hy vọng thiếu gia trở thành mặc thủ thành quy*, đàng hoàng, thành thành thật thật. Như vậy mới có khả năng sinh tồn ở nơi nguy cơ tứ phía như Diệp gia này." Chú tài xế đột nhiên ý vị thâm thường mà nói : " Tôi theo lão gia cũng đã lâu, Diệp gia có rất nhiều chuyện mà cậu vẫn chưa được chứng kiến. Tâm cơ của những người kia cậu không hiểu được, vẫn là im lặng một chút sẽ tốt hơn, bộ dạng như vậy sẽ không có bất kỳ người nào đem cậu đặt dưới con mắt, cũng không phải chịu thương tổn nhiều."


( * : Bảo thủ không chịu thay đổi )

" Vẫn là nên làm người ngu một chút, nghèo một chút mới tốt." Câu nói cuối cùng của chú tài xế đột nhiên khiến Diệp Mặc tỉnh ngộ.

Kỳ thực khi còn bé, hắn còn không biết nhà mình rất có tiền, cảm giác mình cùng những người khác không có gì khác biệt, cũng không người nào biết Diệp gia đến cùng có cái gì khác biệt. Thế nhưng khi đó lại là thời điểm hắn vui vẻ nhất, cái gì cũng không cần lo lắng, cha mẹ vẫn chính là cha mẹ.

" Có phải là tôi nên ly khai Diệp gia hay không ?" Diệp Mặc không biết mình đang hỏi tài xế hay là hỏi bản thân.

" Này phải xem thiếu gia muốn chính là cái gì, nếu như là vinh hoa phú quý liền ở lại đây đi !"

Diệp Mặc gật nhẹ đầu, không biết nghe có hay không.


-----------------------------------------------------

Chương 18 :

editor: Draxt

beta: Khả Tịch Nguyệt

---------------

Sau khi Diệp Mặc về đến nhà, lập tức nằm trên giường, một mực nằm vật xuống đến tối, đói bụng liền đi ra ăn cơm.

Diệp Mặc gặp được đại ca của mình, Diệp Sâm.

Hình như Diệp Sâm đang bàn bạc vài thứ cùng ba ba mình, Diệp Tín Quý,.

Diệp Sâm so với hắn lớn hơn bảy tuổi, đặc biệt đẹp trai, làm cho người ta có cảm giác trầm ổn. Trong trí nhớ, Diệp Mặc gặp Diệp Sâm khi còn bé, lúc hắn vừa tới thành phố này cũng từng gặp mặt người này một lần, đương nhiên chỉ là một lần mà thôi, không có ấn tượng khác.

" Diệp Mặc." Diệp Sâm nhìn thấy hắn trên lầu không nhịn được nở nụ cười : " Đã lâu rồi chưa gặp lại đứa con riêng như mày ."

Trong lời nói của Diệp Sâm rõ ràng có ý cười nhạo, đại khái ai cũng sẽ không nghĩ tới con của một nữ nhân được cưới hỏi đàng hoàng như vậy lại không có tiếng tăm gì.

" Đã lâu không gặp." Diệp Mặc cũng không sinh khí, trái lại cười đối với gã nói : " Chúc mừng anh trở thành một trong những người thừa kế Diệp gia."

Diệp Mặc biết một chút về sự tình liên quan đến Diệp gia, Diệp gia cùng những gia tộc khác không giống nhau. Người thừa kế không nhất định phải có chung máu mủ, có lúc Diệp gia sẽ cho người ngoài quản lý, mỗi một năm sẽ có người có khả năng trở thành người thừa kế Diệp gia, còn việc đó là ai thì khó mà nói trước. Khả năng có thể là người Diệp gia, cũng có khả năng là một người ngoại tộc. Thế nhưng đến phút cuối cùng, người kia đều là người nhà họ Diệp, tương đối có bản lĩnh lãnh đạo một gia tộc.

" Cha nói mày cũng có cơ hội, ông đồng ý cho mày thêm một cơ hội nữa." Diệp Sâm cười nói : " Bố thí cho mày vài cái vốn, nói không chừng mày có thể một bước lên mây."

Diệp Mặc nở nụ cười, sau đó nói : " Nếu như tôi muốn, mấy người kể cả ai cũng không thể cướp đi được."

Diệp Sâm ghét nhất chính là bộ dạng hiện tại này của Diệp Mặc, tuy rằng không tiếp xúc gì nhiều cùng Diệp Mặc, nhưng mỗi một lần khi chạm mặt với Diệp Mặc, hắn vĩnh viễn đều lại một bộ cao cao tại thượng. Rõ ràng ở Diệp gia, hắn mới là người thấp hèn nhất cơ mà.

" Muốn ở lại ăn cơm không ?" Diệp Mặc thấy đi cha mình đi ra hỏi : " Hiếm thấy Diệp Sâm đến đây."

Diệp Tín Quý kinh ngạc nở nụ cười, Diệp Mặc cũng thật rộng lượng, có một chút phong phạm năm đó của ông.

" Không cần thiết, chúng tôi phải đến công ty mở hội nghị." Diệp Sâm nói : " Cha, thời gian cũng không sai biệt lắm, nên đi thôi."

Diệp Tín Quý cười thoáng qua, sau đó cùng Diệp Sâm rời đi. Diệp Mặc nhìn xe dần khuất bóng, hắn nghĩ hắn quả thực nên thay đổi một chút. Hắn không có hứng thú với Diệp gia, thứ hắn hứng thú nhất chỉ, có Tống Đàn Vũ kia.

Gần đây trường học tổ chức Đại hội thể thao.

Tống Hi Đông rủ Tống Đàn Vũ đi cùng, vừa vặn ngôi trường kia cũng hi vọng đại lão bản này có thể tới. Tống Đàn Vũ cũng có thời gian, hơn nữa cậu không hiểu sao có chút nhớ nhung thiếu niên tên Diệp Mặc kia.( Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH ( ◕‿◕✿) )

" Hi Đông, gần đây Diệp Mặc ở chung cùng em thế nào ?" Tống Đàn Vũ hỏi Tống Hi Đông đang xem TV.

Tống Hi Đông suy nghĩ một chút rồi nói : " Gần đây đặc biệt yên tĩnh, bất quá từ trước tới giờ đều yên tĩnh, không có thay đổi gì, vẫn là cả ngày ngồi ở phía sau vừa nghe nhạc vừa nhìn ra cửa sổ ngẩn người, không biết hắn đang suy nghĩ gì."

Tống Đàn Vũ nhíu nhíu mày, liền hỏi : " Thế nào mà em rõ ràng như vậy, chẳng lẽ khi đi học em đều nhìn cậu ta ?"

Tống Hi Đông có chút không được tự nhiên mặt đỏ lên, sau đó nhỏ giọng nói: " Em phát hiện con người của Diệp Mặc thật ra cũng không tệ, kỳ thực bản thân hắn có tinh thần trọng nghĩa, chỉ là không biết cách thể hiện ra ngoài. Hơn nữa người đó thật sự siêu soái, cũng không phải hắn giả bộ, mà là trời sinh đã như vậy, siêu cấp lạnh lùng, đúng là thiên tài hotboy."
( Dra : Chứ không phải voãi chưởng họt boy à =]] )

Tống Đàn Vũ trợn trắng mắt, cái từ hình dung cuối cùng kia, cậu thật sự không biết nên nói gì...Rốt cuộc cũng biết tại sao qua nhiều năm như vậy, môn Ngữ văn của Tống Hi Đông không tài nào khá lên. Bất quá đây cũng không phải trọng điểm, mà  trọng điểm là em gái cậu tựa hồ thích cái tên vãi chưởng hotboy kia mất rồi.

Nếu để cho ba mẹ ở nước ngoài biết, nhất định họ sẽ lập tức bay về đây. Xem ra cậu nhất định phải cùng Diệp Mặc hảo hảo nói chuyện một lát rồi, để hắn giữ khoảng cách với muội muội mình một chút.


~~ vote this

     (●'^`●) mau để lại dấu chân đáng yêu của các nàng lại đây đi nà, không có ai lên tiếng, thực làm ta buồn rầu đó nha ~                        

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro