Chương 29-30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 29:

Edit: Vũ

Beta: Khả Tịch Nguyệt

Diệp Mặc chuyển tới lớp phần lớn đều là thành phần "nhà mặt phố bố làm to", nên tính cách mỗi người đều ngang ngược, ngông cuồng như nhau.

Duy nhất có người không giống là tên nam sinh Vu Cảnh Bạch kia, dáng vẻ không phải rất có tiền, khi ở lớp học ngoại trừ thời gian nghỉ, đa phần những thời gian khác chính là người chạy vặt do bị người khác bắt nạt, thực sự là đáng thương giống một tên hề. Không đúng, ở đây, Vu Cảnh Bạch chính là một tên hề đúng nghĩa.

Bọn họ thích xem mấy cảnh Vu Cảnh Bạch bị bẽ mặt, cực yêu thích tùy ý cười nhạo cậu ta, yêu thích để một mình cậu ta ở trong góc chịu đựng thống khổ, thích xem cậu ta biết bọn họ tàn nhẫn nhưng lại không có cách nào phản kháng.

Mỗi một lần như thế, Diệp Mặc đều chỉ đứng từ xa nhìn những tên bắt nạt cậu ta, Diệp Mặc không phải là loại người hiền lành gì, đối với Vu Cảnh Bạch, hắn cũng không có một chút hứng thú gì, chỉ là mỗi lần nhìn thấy Vu Cảnh Bạch bị bắt nạt hắn muốn nhìn một chút xem người này sẽ có phản ứng gì.

Không sai, Diệp Mặc là người khá kỳ quái. Có lúc hắn cũng không biết tại sao mình muốn làm loại chuyện này, chẳng qua hắn đơn thuần là muốn làm, vậy thì làm thôi, ngược lại có thể giết thời gian.

Sau đó Diệp Mặc phát hiện mỗi một lần khi bị bắt nạt, Vu Cảnh Bạch sẽ nhớ kỹ từng tên, từng người đã bắt nạt cậu ta để sau này có dịp sẽ trả mối thù này.

Diệp Mặc cho rằng phương pháp này rất ngây thơ, nhưng hắn lại rất thưởng thức, vì thế liền hỏi thăm sự tình Vu Cảnh Bạch một chút.

Trước đây, Vu Cảnh Bạch là bị Diệp Sâm ném vào nơi này, có lẽ là đã chọc tới Diệp Sâm, nên ngoài mặt là đưa Vu Cảnh Bạch đi vào đây đọc sách bổ sung kiến thức, nhưng thực tế là hi vọng mấy đứa bạn học bắt nạt cậu ta nhiều một chút, để cậu ta sống không bằng chết.

Loại Đại thiếu gia như Diệp Sâm này đều nghĩ như thế, những người này tự nhiên tình nguyện thôi, vốn nơi này cũng thiếu mấy tên giống Vu Cảnh Bạch như thế nên thiếu đi mấy việc vui để làm, đã như vậy thì cứ coi như Diệp Sâm đưa bọn họ một món quà đền bù cho sự thiếu thốn ấy đi.

Diệp Mặc cảm giác Diệp Sâm cũng thật là ác và thú vị, chẳng qua người này làm hắn cũng rất thích thú.

Người như Vu Cảnh Bạch ở trong mắt Diệp Mặc xem ra rất thú vị, hơn nữa còn có ưu điểm. Nếu như Diệp Mặc nhớ không lầm, nhiều lần ở trường học, hắn nghe thành tích công bố, đa phần người đứng hạng nhất đều là Vu Cảnh Bạch, như vậy người này nhất định rất thông minh, cho nên nói, tên ngu ngốc Diệp Sâm này là tặng thêm một người tài cho hắn đi.

Vu Cảnh Bạch này, Diệp Mặc muốn.( Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH ( ◕‿◕✿) )

Diệp Mặc đang gọi điện thoại ở thư viện, khi đó Vu Cảnh Bạch mới vừa bị một đám người dùng sách đánh hội đồng, bây giờ trên khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ có rất nhiều máu ứ đọng.

(*)Diệp Mặc cùng với cảnh toi công thoại là ở thư viện: câu này khá khó hiểu, ~ search thì ra là đánh 1 cuộc gọi, nhưng ở trong lại điện thoại được sao??

"Cho cậu." Diệp Mặc đem băng keo y tế cho Vu Cảnh Bạch.

Vu Cảnh Bạch nhìn Diệp Mặc nở nụ cười lạnh, không lập tức nhận băng keo y tế nói: "Cậu thấy tôi rất ngốc đi!"

"Ừm." Diệp Mặc đánh giá hắn nói, "Khuôn mặt này của cậu nên tìm được một người mình yêu thích mới đúng, rõ ràng trắng đến xinh đẹp như vậy."

"A, cậu không đẹp đẽ chút nào." Vu Cảnh Bạch không thích cách nói chuyện lẫn khẩu khí của Diệp Mặc chút nào.

"Tôi sẽ coi như đó là lời khen." Diệp Mặc không thèm để ý nói, "Bị bắt nạt mấy năm rồi!?"

"Không bao lâu, mới hai năm mà thôi." Vu Cảnh Bạch dụng lực đứng lên, "Chờ sau khi tôi rời đi, nhất định để cho mấy người đó đẹp đẽ ra mặt."

"Bất cứ lúc nào cậu cũng có thể rời đi." Diệp Mặc nhìn bóng lưng cậu ta đang rời đi, "Cậu nên rõ ràng, coi như cậu có thể rời đi thì Diệp Sâm cũng có cách khác để cậu không sống được nữa."

"Vì thế tôi mới tiếp tục ở đây a!" Vu Cảnh Bạch quay đầu lại nhìn Diệp Mặc nói.

"Tôi biết là cậu đang chờ thời cơ." Diệp Mặc nhàn nhạt nói, "Tuy thông minh là thế, nhưng thời cơ không đến thì cậu không có cơ hội."

"Tôi vẫn đang đợi." Vu Cảnh Bạch nhìn hắn, nhíu nhíu mày hỏi, "Nhưng không người nào nguyện ý cho."

"Bởi vì những người kia mặc định Diệp Sâm sẽ là chủ nhân Diệp gia nên sẽ không có ai cho cậu phần cơ hội này."

"Những điều này tôi đều biết." Vu Cảnh Bạch nhìn hắn nói, "Nhưng xưa nay tôi không cho rằng Diệp Sâm, loại người lúc nào cũng cho mình là đúng kia mới là chủ nhân tương lai của Diệp gia, không tính tới kẻ đi sau khác, chỉ duy Diệp Uẩn là có quyền uy mạnh hơn hắn."

"Diệp Uẩn à!" Diệp Mặc nhớ tới Nhị ca, nam nhân kia tựa hồ cường hơn Diệp Sâm nhiều.

Một bộ dáng vẻ ôn văn nho nhã, đối với mọi người đều rất lễ phép, công bố đối với kinh tế cùng chính trị Diệp gia đều không có hứng thú, có lẽ vì thế mới đi trường quân đội học tập.

Nhưng Diệp Mặc biết, đi trường quân đội học tập chỉ là trên danh nghĩa. Đi trường quân đội có thể để cho Diệp lão gia tử yêu thích hắn hơn thôi, lại có thể thu nạp một nhóm người bên quân sự. Ở phương diện kinh tế cùng chính trị hắn đã sớm lưu lại người của mình, trong công ty khẳng định cũng có người của Diệp Uẩn.

Người mà mặt không chút biến sắc khi làm việc như thế mới khiến người ta cảm thấy khủng bố, không giống Diệp Sâm, động tác rõ ràng, tỏ rõ muốn trở thành chủ nhân Diệp gia.


-------------------------------------------------------------

Chương 30:

Edit: Vũ

Beta: Khả Tịch Nguyệt


"Vu Cảnh Bạch, tôi biết chuyện trong nhà của cậu."

Vu Cảnh Bạch nở nụ cười lạnh, sau đó đi tới cái ghế cách đó không xa, nói: "Cái này tra một cái liền biết, không cần thiết phải nói cho tôi."

"Tôi biết thứ cậu muốn." Diệp Mặc ngồi đối diện hắn, "Nếu như không phải do Diệp Sâm, cậu nhất định sẽ là loại người rất quý giá đáng chiêu gọi."

"Cậu là ai?" Vu Cảnh Bạch hỏi tên Diệp Mặc.

"Diệp Mặc, Tam thiếu gia của Diệp gia." Diệp Mặc có chút buồn cười nói, "Tôi có thứ mà cậu cần, ngược lại cậu cũng có thứ tôi cần."

"Diệp gia lại có thêm một Tam Thiếu gia nữa?" Vu Cảnh Bạch cười nhạo nói, "Con riêng à?!"

"Tuy rằng không phải, nhưng bây giờ cũng có thể nói như thế." Đối với thân phận này, Diệp Mặc cũng không để ý cái gì.

"Tôi thích loại thân phận này, giống như thân phận thấp hèn của tôi." Vu Cảnh Bạch cười lạnh nói, "Cậu muốn cái gì?"

"Diệp gia." Diệp Mặc không nhanh không chậm nói, "Tôi sẽ để cậu thoát khỏi Diệp Sâm, sau đó cho cậu một cơ hội trở thành người của tập đoàn Diệp Thị."

"Tại sao lại là tôi?" Vu Cảnh Bạch hỏi rõ đầu đuôi, "Tôi rõ ràng là bị tất cả mọi người coi như quân cờ bị vứt bỏ mà."

"Bởi vì thích dáng vẻ kia của cậu, dù ở trong bóng tối vẫn không buông tha hi vọng." Diệp Mặc nhàn nhạt nở nụ cười, "Giấu tuyệt vọng sâu vào bên trong, đều quý trọng cơ hội hơn so với bất luận chuyện gì, hơn nữa cậu rất thông minh, nhất định sẽ trở thành quân cờ có lợi nhất trong tương lai đối với tôi."

"Cậu dựa vào cái gì mà xác định tôi sẽ đáp ứng cậu?"

"Bằng tình cảnh của cậu bây giờ." Diệp Mặc nhìn xung quanh một chút nói, "Chỉ có tôi mới giúp được cậu."

Vu Cảnh Bạch mím môi, lời Diệp Mặc nói chính là sự thực, hiện tại chỉ có hắn sẽ giúp được mình, những người khác đều không dựa dẫm được, bao gồm cả người kia.

"Cậu muốn làm thế nào?"

"Diệp Tín Quý mỗi tháng sẽ chọn người tuyển vào Diệp Thị, lấy thành tích của cậu ra so là đã sớm nên được tuyển vào Diệp Thị."

"Tôi biết, nhưng lỡ một ngày kia tôi không thể xuất hiện được trước mặt Diệp Tín Quý, bọn họ nhất định sẽ không cho phép điều đó xảy ra." Vu Cảnh Bạch gắt gao nắm tay, "Bọn họ sẽ đem phiếu điểm đổi lại, sau đó đem khóa tôi trong một gian phòng, tôi căn bản muốn phản kháng cũng không được."

"Nếu ngày đó tới, tôi sẽ để cậu đi ra ngoài, hơn nữa tôi nhất định sẽ cho cậu nhìn thấy Diệp Tín Quý, tên của cậu chắc chắn sẽ xuất hiện ở Diệp Thị, chuyện cần làm của cậu là tới ngày đó phải chỉnh tề, sau đó tự tin trả lời vấn đề của Diệp Tín Quý, thuận lợi tiến vào Diệp Thị mà thôi."

"Được." Vu Cảnh Bạch hiện tại chỉ có thể tin tưởng hắn, "Diệp Mặc, tôi sẽ đánh cược lần này."

"Ánh mắt này rất được." Diệp Mặc cười nói, "Quả nhiên Diệp Sâm đã chuẩn bị cho tôi một lễ vật rất tốt rồi."

Diệp Mặc đứng dậy rời đi, Vu Cảnh Bạch nhìn bóng lưng Diệp Mặc rời đi, hỏi: "Diệp Mặc, nếu như tôi thất bại sẽ như thế nào?"

"Cái gì?!" Diệp Mặc một mặt tà mị quay đầu lại nhìn cậu ta, hỏi, "Cậu vừa nói câu gì?"

Vu Cảnh Bạch bị ánh mắt Diệp Mặc làm sợ hãi đến lui một bước, tại sao cái ánh mắt kia lại kinh khủng như vậy.

"Tôi biết rồi." Vu Cảnh Bạch nhỏ giọng nói, "Sẽ không có sai sót."

"Biết là tốt rồi, sau khi ra ngoài sẽ có người giúp cậu." Diệp Mặc quay lưng hắn phất phất tay nói, "Chúc cậu nhiều may mắn, tổng giám đốc công ty Diệp Thị."

Vu Cảnh Bạch bất đắc dĩ nở nụ cười, người này có phải quá tự tin rồi không, rõ ràng chuyện này vẫn chưa có chắc chắn mà, lần này Vu Cảnh Bạch rất sợ mình chọn sai người.

Diệp Mặc đi một đoạn, sau đó gặp một người nữ sinh hỏi: "Thế nào? Nghĩ được chưa?"

Nữ sinh nhìn Diệp Mặc gật gật đầu nói: "Mặc thiếu gia, cậu nói đúng, tôi không thể cả đời làm Tam tiểu thư Lý gia được."

"Vậy sau này chúng ta giúp đỡ lẫn nhau nhé." Diệp Mặc cười nói "Bạn học Lý Phỉ Thái."

"Mặc thiếu gia thực là khách khí, sau này còn cần cậu giúp đỡ nhiều, suy cho cùng vẫn là tôi lấy tất cả mọi chuyện đánh cược với cậu."

"Ừm." Diệp Mặc cười nói, "Tôi sẽ chờ tin tức tốt của bạn học Lý, chúc cậu sớm ngày rời đi khỏi nơi này."

"Vậy phải xem Mặc thiếu gia cậu có năng lực này không."

"Này, đương nhiên là có rồi." Diệp Mặc cười rời đi.

( Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH ( ◕‿◕✿) )

~~ vote this 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro