Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại phủ Phúc Thọ Trưởng công chúa, bên trong khu rừng phía sau viện Diệu Hoa.

Những tán cây cao mang lại chút mát mẻ cho mùa hè oi ả, ánh mặt trời thỉnh thoảng xuyên qua bóng cây, chiếu lên khuôn mặt xinh xắn, trắng nõn của tiểu mỹ nhân. Nàng nhắm chặt hai mắt, tay nhỏ đặt ở bên miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, xem ra nàng đang ngủ rất say.

Cách đó không xa, Úc Hương vội vàng chạy vào, trên khuôn mặt luôn luôn trầm ổn không giấu được sự kinh hỉ.

"Quận chúa, tin vui! Tin vui."

Giọng nói so với lúc bình thường như cao hơn quãng tám.

Tiểu mỹ nhân đang nằm trên nhuyễn tháp nhíu mày, bĩu môi, kéo chắn mỏng lên trên đỉnh đầu, vô cùng kháng cự.

Sao hôm nay Úc Hương lại không trầm ổn như vậy?

Vì quá phấn khích, Úc Hương không để ý thấy chủ tử nhà mình đang cố gắng chống cự, nàng ta nhanh chóng chạy tới, nói lại lần nữa:

"Quận chúa, tin vui!"

"Có tin tức của Thái tử gia rồi!"

Nguyên Giác đã trở lại?

Cá khô của nàng về rồi!

Tần Miểu Miểu một phen xốc chăn lên, đứng bật dậy khỏi nhuyễn tháp, nhanh chóng chạy tới viện Thanh Huy nơi mẫu thân của nàng đang ở.

Úc Hương, Úc Nhu, Úc Cam và Úc Đường mỉm cười bất lực, nhặt đôi giày mà Quận chúa bỏ quên rồi vội vàng đi theo sau.

Tần Miểu Miểu thở hồng hộc chạy đến viện Thanh Huy, Trưởng công chúa đang đợi nàng ở bên trong.

Nhìn thấy Tần Miểu Miểu vì chạy tới đây mà mồ hôi nhễ nhại, quần áo xộc xệch, ngay cả giày cũng chưa mang xong, Trưởng công chúa không khỏi nhíu mày.

Lập tức như hiểu ra điều gì, bà ấy lại nở nụ cười. Miểu Miểu và Thái tử là thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm, lần này hắn hoàn thành xong công vụ trở về, Miểu Miểu kích động cũng là lẽ tự nhiên. Chỉ là......

"Miểu Miểu, mang giày vào trước đã." Trưởng công chúa chậm rãi nói.

Tần Miểu Miểu ngoan ngoãn ngồi xuống, tùy ý để Úc Hương và những thị nữ khác mang giày vào giúp nàng, đôi mắt háo hức ngước nhìn mẫu thân, trong đôi mắt to tròn đều là sự mong đợi.

Cá khô, cá khô, cá khô...

Chủ nhân trở về rồi, nhất định là mang cho nàng thật nhiều cá khô, cuối cùng Tần Miểu Miểu nàng lại có cá khô ăn nữa rồi.

Trưởng công chúa yêu thương sờ sờ đầu nhỏ bù xù của nữ nhi, nhìn thấy đôi má đáng yêu mềm mại của nàng, chút tâm sự trong lòng đều giấu không được, có chút phát sầu.

Miểu Miểu vẫn là một đứa nhỏ, Thái tử điện hạ cũng nôn nóng quá đi.

Thấy mẫu thân không nói lời nào, Miểu Miểu kìm nén không được, mở đôi mắt to sáng rỡ, thử cẩn thận mở lời:

"Mẫu thân, Đức Minh ca ca đã trở lại sao?"

Trưởng công chúa phục hồi tâm trạng, gật đầu:

"Trong cung vừa mới truyền tới tin tức nói Thái tử điện hạ đã đến Vị Thủy."

Trên thực tế, tin tức lần hồi kinh này của Thái tử là bí mật, nhưng Phúc Thọ Trưởng công chúa là tỷ tỷ ruột cùng mẫu hậu thân sinh với đương kim Thánh thượng, còn Lan Lăng Quận chúa lại là vị hôn thê của Thái tử điện hạ, hai người là thanh mai trúc mã, tình cảm sâu nặng, lần này Thái tử mất tích gần ba tháng, Thánh thượng lo lắng cho hai mẫu tử Trưởng công chúa, đã lộ ra một chút tin tức.

Thì ra mới đến Vị Thủy thôi à, xem ra cá khô của nàng không có tin tức gì rồi. Tần Miểu Miểu thất vọng gục đầu xuống, tựa như một con mèo không đoạt được đồ ăn ưa thích của mình.

Vẻ mặt như mất đi ý chí của Tần Miểu Miểu thành công chọc cười Trưởng công chúa, trên khuôn mặt ung dung diễm lệ của bà không tự chủ được mà tràn ra một nụ cười.

"Chỉ muốn ăn cá khô thôi à?"

"Đúng đó mẫu thân, Đức Minh ca ca nói ở phương Bắc có cá tương tư thịt nhiều vô cùng, loài cá này vị tươi ngon số một, làm thành cá khô ăn rất ngon."

Cá tương tư? Trưởng công chúa co giật khóe miệng.

Bà từng có thời gian ở phương Bắc mười năm, chưa từng nghe nói qua cái gì gọi là cá tương tư.

Tám phần là tên tiểu tử kia vì lừa Miểu Miểu mới nghĩ ra chủ ý này.

Nhớ cá tương tư, cũng nhớ nhung hắn.

Mặc dù đã phát hiện ra tâm tư nho nhỏ của vị Thái tử kia, Trưởng công chúa lại chẳng có ý định vạch trần hắn, chỉ là vẻ mặt nghiêm túc nói:

"Nếu Thái Tử điện hạ hứa hẹn cho con cá khô, vậy trong khoảng thời gian này con không được đến Tiên Vị Các."

Tiên Vị Các là tửu lâu nổi danh trong kinh thành, mùi vị của các món ăn phải nói là hạng nhất, món cá làm ra càng là tuyệt nhất.

"Không muốn, không muốn!" Nghe thấy tin dữ này, Tần Miểu Miểu giống như cái trống bỏi lắc đầu liên tục.

Hiện tại chủ nhân mới đến Vị Thủy, ít nhất còn một tháng nữa mới có thể trở về, bây giờ thức ăn của mèo cạn kiệt, nàng kiên quyết không đồng ý!

Trưởng công chúa lại biểu tình kiên quyết: "Cá khô của Thái tử điện hạ và Tiên Vị Các con chỉ có thể chọn một."

"Mẫu thân à." Miểu Miểu nghiêng người, tay nhỏ nắm lấy ống tay áo của Trưởng công chúa, nhẹ nhàng lắc lư.

"Không được."

"Nửa tháng sau hết cá rồi." Biết không thể làm mẫu thân hồi tâm chuyển ý, vì thế Tần Miểu Miểu vươn một ngón tay mềm mại ra, ý đồ cùng mẫu thân cò kè mặc cả.

Nàng sinh ra đã xinh đẹp, khuôn mặt tựa như hoa, còn cố tình có một đôi mắt hạnh trong veo như nước, khiến người ta thật sự không nỡ từ chối yêu cầu của nàng.

"Không thể." Trưởng công chúa đau đầu đỡ trán, chống lại ánh mắt tấn công của nữ nhi.

Không biết nha đầu này có phải là mèo đói chuyển kiếp hay không, sao lại thích ăn cá đến như vậy chứ.

Nhìn thấy tâm ý của mẫu thân đã quyết, nếu nàng tiếp tục làm nũng, chỉ sợ cá khô do Đức Minh ca ca mang về cũng sẽ bị tịch thu. Tần Miểu Miểu đành phải rút tay về, ánh mắt bắt đầu trống rỗng, nghĩ tới cá khô trong đầu lại chảy nước miếng.

Cũng không biết cá tương tư mà Đức Minh ca ca mang về có phải thật sự ăn ngon như vậy, nếu so với cá ở Tiên Vị Các thì như thế nào.

Rõ ràng trước khi đi huynh ấy nói sau một tháng sẽ trở về, nhưng bây giờ đã ba tháng rồi mà huynh ấy chỉ mới đến Vị Thủy.

Bụng mèo vì đói mà xẹp nữa rồi.

Trưởng công chúa lần chuỗi Phật châu trên tay, tính toán tình thế trước mắt.

Bà ấy tuy rằng không can thiệp đến việc triều chính, nhưng dù sao cũng là một vị Công chúa trong hoàng thất, đối với tình hình hiện tại không hiểu rõ hoàn toàn, nhưng ít nhất cũng biết được tám phần.

Thủ đoạn của Đức Minh Thái tử cao minh, sâu không lường được, tuy rằng Nguyên hậu mất sớm, Kế hậu từng bước dồn ép, hắn vẫn như cũ sớm ngồi yên ổn vị trí Thái tử.

Nhưng từ lúc Kế hậu sinh ra Ngũ Hoàng tử, chỉ nhỏ hơn Đức Minh Thái tử ba tuổi, thiên tư xuất chúng, còn được nhiều người ủng hộ, cộng thêm chống lưng từ nhà mẹ đẻ của Kế hậu, cũng đã hình thành một thế lực khác không hề nhỏ trong triều.

Nếu Thái tử vẫn bình an suôn sẻ, Ngũ Hoàng tử tự nhiên không có cơ hội thượng vị, nhưng lần này Thái tử mất tích lâu ngày, thế lực trên triều đình đã sớm bị Ngũ Hoàng tử thâu tóm một nửa.

Sau khi hồi kinh, Thái tử phải đối mặt với tình huống vô cùng nguy hiểm.

Phúc Thọ Trưởng công chúa nhướng mày, nhìn thoáng qua nữ nhi không tim không phổi của mình, trong lòng rất sầu lo.

Bà thật ra không lo lắng vị Thái tử điện hạ kia tính tình sâu không lường được, nhưng nhìn dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên của nữ nhi, nàng làm sao ứng phó được thủ đoạn của những người khác trong hoàng tộc.

Tần Miểu Miểu không biết mẫu thân suy nghĩ cái gì, sau khi quay về viện của mình, nàng ngay lập tức đi vào thư phòng.

"Các ngươi đều không được tiến vào." Tần Miểu Miểu chặn trước cửa thư phòng, nói với bọn thị nữ đang ở bên ngoài.

"Vâng ạ."

Nhẹ nhàng đóng chặt cửa, Miểu Miểu đi đến án thư, làm bộ làm tịch cầm lấy cây bút lông nhưng lại đảo tròng mắt về phía cửa sổ.

Bên kia không có ai, Tần Miểu Miểu nhẹ nhõm thở dài một hơi, tay phải cầm bút, đặt ở trên tờ giấy trắng viết viết vẽ vẽ, tay trái lại lén lút vói vào bên trong án thư sờ soạng khắp nơi.

Sờ soạng nửa ngày, lấy ra một cái hộp, vừa mở ra, là một hộp thịt khô thơm ngào ngạt.

Nàng cầm lấy một cây thịt khô, vui mừng bỏ vào trong miệng, cảm nhận mùi vị chua cay và thơm ngon nơi đầu lưỡi, không nhịn được lại ăn thêm một cây khác.

Vẫn là con mèo như nàng thông minh, biết dự trữ thức ăn!

Cây bút Miểu Miểu cầm bên tay phải đang vẽ trên giấy, chờ đến khi nuốt xong miếng thịt trong miệng, nàng mới vừa lòng dừng bút.

Bức tranh mà Đức Minh ca ca mong muốn cuối cùng cũng hoàn thành. Tay nàng cũng vì vẽ tranh mà trở nên đau nhức, Tần Miểu Miểu nàng thật sự là một con mèo vừa chăm chỉ lại hiểu chuyện nha!

Ngóng sao ngóng trăng, rốt cuộc cũng trông mong đến lúc Đức Minh ca ca (và cả cá khô) trở lại, Tần Miểu Miểu cao hứng đi thẳng đến Đông Cung.

Nàng là đứa nhỏ mà đến khi về già Phúc Thọ Trưởng công chúa mới có được. Ngay từ nhỏ Tần Miểu Miểu đã được Hoàng đế bệ hạ cùng Thái tử điện hạ sủng ái, vì vậy nàng vô cùng thuận lợi tiến cung, không một ai đứng ra ngăn cản nàng.

Ngồi trên nhuyễn kiệu, Tần Miểu Miểu chống cằm, bày ra dáng vẻ và tinh thần không tập trung.

Đức Minh ca ca bây giờ đang làm gì? Có mang cá khô về cho nàng không? Cá khô có thật sự ăn ngon như lời huynh ấy nói hay không?

Tần Miểu Miểu một lòng bị cá khô làm cho mê mệt, vẫn chưa phát hiện ra nhuyễn kiệu của mình đã ngừng lại.

"Gặp qua Lan Lăng Quận chúa." Một giọng nói quen thuộc vang lên ở bên tai.

Tần Miểu Miểu vén rèm kiệu lên, lại thấy kế bên nhuyễn kiệu của nàng có thêm một người, vừa lúc ngăn chặn đường đến Đông Cung của nàng.

"Lý Huyện chúa có chuyện gì sao?" Nàng khó hiểu nói.

Lý Huyện chúa này là đích trưởng nữ phủ An Quốc Công, nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu, bề ngoài vẫn luôn là một người văn nhã hào phóng, cử chỉ khéo léo, cùng Tần Miểu Miểu nàng nước sông không phạm nước giếng, hôm nay tại sao lại dừng kiệu để nói chuyện với nàng chứ?

Ở chỗ này đúng lúc gặp được cảnh xuân, bên cạnh Miểu Miểu là một cành hoa đào vươn ra từ vị trí cách đó không xa, hoa đào trước mặt, trông rất thanh tú động lòng người.

Cũng không biết là hoa đào làm nổi bật mỹ nhân, hay là mỹ nhân làm nổi bật hoa đào.

Lý Văn Huyên nhướng mày, tránh đi khuôn mặt thanh tú tuyệt sắc của Miễu Miễu, vẻ mặt câu nệ:

"Quận chúa sắp đi đến Đông Cung phải không?"

"Đúng vậy nha." Tần Miểu Miểu gật đầu.

"Đông Cung......" Lý Văn Huyên do dự một chút, giãy giụa một chút, nhưng lúc sau vẫn nói: "Trong cung cấp bậc rõ ràng, lòng người dễ thay đổi, Quận chúa vẫn phải chú ý một chút."

Nói xong thì hành lễ, lùi sang một bên.

Miểu Miểu không thể hiểu được, nhìn Lý Văn Huyên một cái, hoàn toàn không biết nàng ta đang nói cái gì.

Có điều là một con mèo, ưu điểm lớn nhất của Miểu Miểu chính là trái tim rộng lớn, một lát sau liền đem câu nói không thể hiểu được này ném ra sau đầu.

Vẫn là cá khô của nàng quan trọn hơn.

Chờ nàng đi rồi, một nha hoàn mặc áo tím đứng sau lưng Lý Văn Huyên tức giận bất bình nói:

"Lan Lăng Quận chúa thật đúng là không coi ai ra gì, tiểu thư cùng nàng chào hỏi, nàng cũng không chào lại tiểu thư một tiếng."

Lan Lăng Quận chúa là thân phận cao, nhưng tiểu thư nhà nàng ta cũng không kém nha, đích trưởng nữ phủ An Quốc Công, lại được đích thân Thánh thượng phong hào Huyện chúa, đến Hoàng hậu nương nương cũng yêu thích tiểu thư vô cùng, so với Quận chúa cũng không thua kém cái gì.

Lý Văn Huyên nhíu mày, nhìn qua rất nghiêm túc: "Nhà ngươi ăn nói cho cẩn thận."

Nha hoàn hoảng sợ, vội vàng câm miệng.

Phía sau phát sinh chuyện gì Tần Miểu Miểu cũng không biết, càng không có hứng thú biết, trong lòng nàng bây giờ tràn đầy suy nghĩ về cá khô mà Đức Minh ca ca mang về.

Hưng phấn vọt tới cửa, lại bị một Thị vệ ngăn lại.

"Hả?" Đôi mắt to ngấn nước nghi hoặc nhìn Thị vệ cao lớn, nghiêm túc trước mặt.

"Quận chúa, người......" Không thể đi vào.

Lời nói còn chưa nói xong, đã bị một giọng nói vui mừng đánh gãy.

"Quận chúa, người tới rồi."

Một ông lão với khuôn mặt hòa ái phúc hậu, vui mừng chạy tới, trong giọng nói tràn đầy vui sướng.

"Ừ, ừ, ta tới tìm Đức Minh ca ca."

"Thái tử điện hạ đang ở trong thư phòng, người mau vào đi." Ông ta cười tủm tỉm. Ông lão này là Thái giám bên người Đức Minh Thái tử - Thái giám Tổng quản Vương Thuận.

Tần Miểu Miểu gật đầu, nhấc váy đi vào.

Tên Thị vệ khi nãy nhìn thấy nàng đi vào, trong lòng quýnh lên, lại muốn gọi nàng quay trở lại.

Thái tử điện hạ đang nghị sự ở thư phòng, sao Quận chúa có thể tự tiện đi vào mà không thông báo được chứ. Còn nữa, điện hạ hiện giờ lại là loại tình huống kia...

Vương Thuận kéo tên Thị vệ lại, ý bảo hắn ta không được nói gì hết.

Dựa vào kinh nghiệm của ông ta trong nhiều năm qua hầu hạ Thái tử điện hạ để xem xét, Quận chúa hẳn sẽ không có việc gì, huống hồ ông ta biết tầm quan trọng của Quận chúa đối với điện hạ, nói không chừng việc Thái tử điện hạ nhìn thấy Quận chúa giúp ích cho bệnh tình của người.

Thị vệ minh bạch ý tứ của Vương Thuận, lập tức đối với lão tổng quản mưu tính tài tình này bội phục không thôi.

"Chỉ là......" Thị vệ cau mày.

"Cái gì?"

"Khương tiểu thư còn ở bên trong......"

Vẻ mặt thỏa mãn, đắc ý của Vương Thuận cứng đờ, sau lưng lông tơ dựng thẳng lên, phảng phất nhìn thấy ánh mắt chết người của chủ tử.

Đúng vậy, ông ta như thế nào lại quên mất Khương tiểu thư!

Thôi toang rồi!

--- --- --- --- --- ---

Tác giả có lời muốn nói:

Nguồn gốc tên gọi của các thị nữ bên người Miểu Miểu:

Úc Hương = cá hương

Úc Nhu = thịt cá

Úc Cam = cá khô

Úc Đường = canh cá

Đến nỗi nam chính Đức Minh......

Cái tên này cùng phong hào của hắn hoàn toàn tương phản......Thể hiện sự kỳ vọng của phụ hoàng đối với hắn...... Nhưng mà......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro