Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu Mạc Chi Tuyệt đã đạt cấp 10 vậy thì đồng nghĩa với việc có thể đến trường cùng với Mạc Thiên.

Bây giờ chỉ còn cần nói chuyện với Mạc Thành Minh nữa, chỉ cần ông đồng ý là được.

Đến trước thư phòng của Mạc Thành Minh, Mạc Thiên hít sâu một hơi sau đó gõ cửa.

- Ta là Mạc Thiên.

Trong phòng liền truyền đến tiếng nói nghiệm nghị như ấn tượng ban đầu.

- Vào đi.

Mạc Thiên hơi hồi hộp sau đó mở cửa đi vào. Bên trong, một người đàn ông đang cúi đầu đọc một tập tài liệu gì đó, cũng không ngẩng đầu lên.

- Có chuyện gì?

Mạc Thiên cũng không vòng vo mà nói thẳng, dù sao thì người này cũng là người thân của nguyên chủ.

- Ta muốn đưa Mạc Chi Tuyệt đến trường học cùng với ta.

Mạc Thành Minh nghe thấy vậy thì nhíu mày, tự hỏi không biết Mạc Thiên đang tính toán điều gì.

- Muốn đến trường thì dị năng cũng phải cấp 10.

Mạc Thiên gật đầu tỏ ý đã biết, sau đó nghiêm túc trả lời.

- Đã đến cấp 10.

Mạc Thành Minh ngạc nhiên, bỏ tập tài liệu xuống, sao đột nhiên Mạc Chi Tuyệt lại có dị năng, hơn nữa còn đạt đến cấp 10 nhanh chóng như vậy. Ông nhớ lần cuối gặp mặt vẫn là một cậu nhóc yếu đuối. Chả lẽ Mạc Thiên giúp đỡ? Người con này của ông rốt cuộc đã nghĩ thông rồi sao?

- Con giúp nó?

Mạc Thiên gật đầu.

- Vâng.

Quả nhiên, có điều đúng là không thể ngờ tới.

- Đạt đến lúc nào?

Mạc Thiên giấu diếm, không muốn để lộ ra quá nhiều chuyện.

- Mấy ngày nay ta giúp hắn tu luyện.

Cậu không thể nói cho ông biết rằng chỉ mới một ngày mà Mạc Chi Tuyệt đã đạt đến cấp 10 được, đây thật sự quá nghịch thiên, thiên phú của nam chính chưa thể lộ rõ ràng quá, khả năng sẽ gặp nguy hiểm. Dù sao cũng phải phòng ngừa vạn nhất.

Mạc Thành Minh suy nghĩ một lát, trầm ngâm nhìn khuôn mặt không chút giả dối của cậu.

- Con nắm chắc về nó chứ?

Cậu gật đầu chắc nịch.

- Vậy được.

Dù sao cho một người đi học cũng chẳng mất gì nhiều, với lại nếu Mạc Thiên nắm chắc thì ông sẽ thành toàn cho cậu. Có thêm một nhân tài cũng sẽ giúp ích cho ông.

Mạc Thiên ngạc nhiên vì ông đồng ý nhanh như vậy, nhưng cũng không tiện hỏi nhiều liền xin phép lui ra.

Đã xong bên Mạc Thành Minh, vẫn còn bên Hồ Nhất. Gã này lúc nào cũng lượn lờ để ý đến Mạc Chi Tuyệt, khẳng định có ý đồ xấu.

Chỉ là không biết gã tính làm gì. Cậu phải canh chừng để túm đuôi gã ra mới được.

...

Mạc Thiên tìm Mạc Chi Tuyệt thì thấy hắn đang ngồi xổm trên đất, nghiên cứu vườn hoa. Ánh mắt có vẻ chăm chú kỳ lạ.

Bên cạnh là một cô hầu đang nói cái gì đó, cô hầu này có vẻ khá bối rối.

Mạc Thiên chầm chậm bước lại. Nghe thấy tiếng bước chân, Mạc Chi Tuyệt quay đầu lại trên miệng treo một nụ cười:

- Ca.

Với bộ dạng nhỏ bé ấy kèm theo tiếng "ca", tim Mạc Thiên mềm đi một mảnh. Nam chính thật manh quá mà.

Cười tươi xoa đầu hắn, Mạc Thiên thật muốn rụng tim.

- Hai người đang nói chuyện gì vậy?

Cô hầu nghe thế liền kính cẩn cúi đầu xuống.

- Tôi hỏi là thiếu chủ có cần lấy ghế ngồi không ạ.

Từ sau khi biết Mạc Thiên chiếu cố Mạc Chi Tuyệt, người hầu ở đây cũng bắt đầu để ý đến hắn hơn, không còn cái thái độ khinh thường nữa.

Mạc Chi Tuyệt lắc đầu, Mạc Thiên liền bảo cô đi làm việc đi.

Sau đó ngồi xuống bên cạnh trò chuyện với hắn.

- Đệ đang xem gì vậy?

Mạc Chi Tuyệt thuận miệng đáp, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào bông hoa kia.

- Xem hoa?

Nghe thế cậu tò mò.

- Sao tự dưng lại muốn xem hoa?

Hắn trầm mặc sau đó mới kể lại cho Mạc Thiên nghe.

- Ký ức còn sót lại của ta về người thân gắn liền với bông hoa này.

Mạc Thiên sửng sốt nhìn bông hoa hắn mới chỉ, là hoa lưu ly.

- Đệ nhớ người thân sao?

Mạc Chi Tuyệt chậm rãi lắc đầu.

- Ta chỉ vô tình nhớ đến thôi.

Mạc Thiên lại xoa đầu hắn, cất giọng ấm áp trấn an.

- Vậy đệ có biết ý nghĩa của bông hoa này không?

Thấy Mạc Chi Tuyệt nghi hoặc nhìn mình, Mạc Thiên cười nói.

- Loài hoa này tượng trưng cho một tình cảm nhẹ nhàng, lãng mạn, nhưng đồng thời cũng có nghĩa là "đừng quên ta" đấy.

Ý nghĩa này cũng là vô tình mà cậu biết được thôi, chả là lúc còn làm ở tiệm buôn bán sách kia, vô tình lật trúng quyển vở về các loài hoa.

- Đừng quên ta?

Mạc Chi Tuyệt có vẻ rất hứng thú với cái này, lẩm nhẩm vài lần rồi im lặng.

- Ừm.

Lại ngồi một lúc nữa, Mạc Thiên liền kéo Mạc Chi Tuyệt đứng dậy.

- Đúng rồi, tuần sau đệ sẽ đi học cùng ta.

Nhìn hắn kinh ngạc lại nói tiếp.

- Cha đã đồng ý rồi, đến lúc đó sẽ sắp xếp cho chúng ta ở với nhau.

Mạc Chi Tuyệt đáy mắt loé chút vụn sáng sau đó mỉm cười không nói nữa.

[ Tinh ----

Nhiệm vụ: Làm bánh cho Mạc Chi Tuyệt.]

Hệ thống lại bất thình lình nhảy ra, đã thế còn cho nhiệm vụ trời ơi đất hỡi gì đó.

Mạc Thiên đã không còn bất ngờ nữa, cơ mà cái nội dung nhiệm vụ thật muốn làm người ta thổ huyết. Ai đời lại kêu cái người suốt ngày ăn cơm tiện lợi đi làm đồ ăn chứ.

Mà cái nhiệm vụ này đặt ra để làm gì, cậu có phải nữ chủ đâu mà làm bánh gì đó. Nhiệm vụ này là của nữ chủ có được không.

Trong lòng muốn phun tào, nếu cậu mà làm khẳng định là đầu độc nam chính đó.

Tâm mệt quá mà.

________________________

Vote sẽ có chương mới nha (◍•ᴗ•◍)❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro