37. Tên họ Hoàng kia có làm em ướt như tôi không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ánh mắt nhìn chăm chú vào Kiều Ninh Ninh khiến cô cũng cảm thấy toàn thân bị nóng rát. Nhịn không được quay đầu nhìn xem nhưng không thấy ai cả để mắt đặt trên người cô cả.

Mang tâm trạng nghi hoặc một lúc thì đồ ăn được mang lên, ngay lập tức cô đã quên đi chuyện bị ai đó nhìn chằm chằm.

Do quá vui vẻ, cô cũng mặc kệ hệ thống tốt bụng nhắc nhở đừng uống nữa. Kiều Ninh Ninh đã nốc rất nhiều ly rượu được nhân viên liên tục rót.

Đến khi cảm thấy hơi ngà ngà rồi, cô đứng lên lại bị loạng choạng, may là Hoàng Lưu đỡ lấy cô. Kiều Ninh Ninh ngả vào vòng tay ấm áp hơi hưởng thụ cười hì hì.

-Em không sao. A, em có điện thoại, anh với mọi người cứ ăn đi nha!

-Đi một mình được chứ?

-Vâng! Anh ngồi xuống đi!

Kiều Ninh Ninh đè vai Hoàng Lưu xuống, chạy đi ra sau biệt thự, cầu cứu hệ thống mang tới thuốc giải rượu.

Mặc dù đã uống nhưng thân thể cô vẫn bị thấm mệt nên cô vừa chạy tới đình nghỉ đã ngồi xuống dựa lưng, bắt máy.

-Ừ, em ngủ trước đi. Hôm nay chị không về. Ừm, ngủ ngon!

Vừa cúp máy xong, bỗng dưng cô bị kéo lên lưng áp vào tường. Đến điện thoại túi xách đều bị rơi xuống.

Đến khi nhận dạng rõ là ai, cô mới thở phào.

-Thầy?

Lâm Thành dựa gần Kiều Ninh Ninh tới mức, cô cũng cảm nhận được hơi thở dồn dập đè nén của Lâm Thành.  Kiều Ninh Ninh hoang mang, gọi lại một tiếng thì bị Lâm Thành áp đảo hôn tới thần trí loạn xì ngầu.

-Buông ra...ưm...

Kiều Ninh Ninh vung tay đẩy nhưng bị ép để lên đỉnh đầu.

Tay Lâm Thành kéo dây kéo phía sau xuống, váy liền bị tuột xuống. Vì váy đã có đệm ngực nên cô không mang áo ngực, lúc này toàn bộ bị phơi bày khiến cô giận dữ đến đỏ mặt.

-Thầy làm gì đấy ? Buông em ra...

-Không mặc áo ngực, đây là muốn đến tên họ Hoàng kia xoa xoa nắn nắn sao?

Tay của anh véo đầu vú của Kiều Ninh Ninh khiến cô run rẩy đến mềm cả người.

-A...không phải...thầy đừng liếm chỗ đó...aa...

Đầu lưỡi vân vê đầu ngực khiến Kiều Ninh Ninh không nhịn được tiếng rên đè nén.

Đến khi ngón tay của Lâm Thành ma sát cửa huyệt khiến cô vốn đã sớm ướt làm cho cô vặn vẹo hai chân nức nở.

-Miệng thì chối nhưng thân thể lại phản ứng như vậy? Hửm?

-Tên họ Hoàng kia có làm em ướt như tôi không?

Lâm Thành không nghe thấy cô trả lời liền đâm ngón tay vào tiểu huyệt. Kiều Ninh Ninh nức nở lắc đầu.

Thân thể bị đùa bỡn không chút nương tay nào. Kiều Ninh Ninh lại có men say nên cả người mềm nhũn không có sức. Hai tay chỉ còn cách báu víu vào thành tường, ngọ nguậy thế nào cũng không thể thoát khỏi sự điên cuồng của người phía sau.

Tiếng va chạm dâm mĩ hòa cùng tiếng nhạc sập sình đằng xa truyền tới.

-Có thoải mái không? Hả?

Lâm Thành vỗ vỗ mông cô, hạ người hôn mút lưng của Kiều Ninh Ninh để lại ấn ký.

-Thoải...mái...aa...anh...cắm sâu...quá...

Bị làm cho cả thể xác lẫn tinh thần bay tới nơi đâu, Kiều Ninh Ninh thậm chí dưới cơn thịnh nộ khó hiểu của Lâm Thành làm cho không liên kết với hệ thống.

Một cảm giác lạnh lạnh không an toàn cấp báo cảnh cáo Kiều Ninh Ninh.

"Hệ...hệ...thống...cảnh cáo, đã đủ tinh dịch, nhanh chóng...chóng...rời khỏi!"

Giống như tiếng điện bị va chạm, Kiều Ninh Ninh lúc này ý thức được mình trêu chọc sai cách. Quả thật, hắn đã bắn không biết bao nhiêu lần rồi. Cơ thể cô dù có hệ thống bảo vệ nhưng xui xẻo hệ thống lại gặp trục trặc, lúc này đã sớm cạn kiệt sức lực để mặc cho Lâm Thành đỡ lấy thân thể mình tùy ý thao.

"Reng"

Kiều Ninh Ninh nhìn qua điện thoại bị ném xuống dưới, là Hoàng Lưu gọi. Lâm Thành cũng nhìn thấy, đỡ lấy người cô cúi xuống nhặt lên, bắt máy đưa cho cô.

-Em ở đâu thế? Sao lâu như vậy còn chưa xong?

Hoàng Lưu lo lắng hỏi.

-Em...a...em đã về...trước...anh cứ...về đi...

Lâm Thành dường như cố ý, hắn đùa giỡn hoa tâm của Kiều Ninh Ninh khiến cô run rẩy không trả lời đàng hoàng được.

Kiều Ninh Ninh nhanh chóng cúp máy ném điện thoại qua.

-Lâm...em...Thành...anh xong chưa?

Cô ngập ngùng hỏi.

-Chưa, phải chơi chết em!

Hắn đâm liền mấy trăm cái rồi nhá cắn lên vai của cô hằn lên dấu răng rồi mới thỏa mãn bắn vào bên trong cô.

Lâm Thành chậm chập ngọ ngậy một lúc mới rút ra. Kiều Ninh Ninh không để Lâm Thành giúp mình sửa sang lại, nhờ vào hệ thống chống cự mặc đồ thu dọn xong.

Hốc mắt cô đỏ ửng, rưng rưng nhìn Lâm Thành.

-Anh...cút đi chỗ khác!

Sau đó cô vắt chân lên cổ mà chạy.

Bất được một chiếc taxi, cô thở phào ngồi xuống cùng hệ thống bàn chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro