39. Vốn dĩ chỉ tưởng cô mất liêm sỉ nhất thì họ còn xứng đáng làm thầy cô hơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mồ hôi lạnh túa ra, Kiều Ninh Ninh tái mặt. Bây giờ để Lục Dực biết mình cùng cháu của hắn có quan hệ, không chừng đem tay cô khóa vào còng số 8 rồi nhốt cô vô tù mất.

Đúng lúc này hệ thống từ đâu ting tong.

"Đã ưu hóa thân thể thành công, bây giờ kí chủ đã có 《giọng nói ưu mị》!"

-Ngươi điên rồi, ta chuẩn bị chết rồi đây!

"Kí chủ có thể dùng giọng nói đánh lạc hướng mà!"

Giống như có bóng đèn gợi ý, Kiều Ninh Ninh không đợi Lục Dực Nam đến trước mặt cô, cô đã đứng phắt dậy, bộ dáng vừa trưởng thành vừa quyến rũ nhấn nhá đúng chỗ nói với Giang Thuần.

-Tớ đi trước nhé...

Sau đó sờ sờ tai đang đỏ rực của Giang Thuần ngúng ngẩy rời đi.

Chính cô cũng ngạc nhiên trước giọng nói có mười phần mị lực của mình.

-Hệ thống, cái giọng vừa rồi. Wow, không đùa được!

"Tất nhiên, đây là hệ thống đặc biệt chọn. Giọng nói ưu mị có thể biến đổi tùy ý cô muốn, nếu tu thành chín quả có thể điều khiển tâm trí người khác."

-Lợi hại vậy sao?

Kiều Ninh Ninh vừa bắt taxi vừa cảm thán sự thần kỳ mà hệ thống đang vểnh mặt khoe mẽ.

Tính ra cô chỉ mới ăn được miếng bánh mì, hồi qua bị hành như thế thực sự quá kiệt sức. Nhắc mới nhớ tới Lâm Thành. Cô lấy điện thoại từ trong túi xách.

Đã sớm bể nát đến không thể mở được. Cũng phải, hết Lâm Thành đến cô ném lên ném xuống tàn bạo như vậy. Kiều Ninh Ninh suy nghĩ một lát, không thể về nhà mặc bộ này được nên ghé vào trung tâm thương mại mua lại vậy.

...

Thay một bộ đồ dễ nhìn đoan trang hơn, cô lại đi lên tầng trên mua một cái điện thoại mới.

Túi tiền như rỉ máu, cô thở thườn thượt. Suy tính có nên đi làm thêm không nhỉ?

Vào quán ăn nhanh, cô thay sim xong mở nguồn đã nhận được vô vàn tin nhắn cuộc gọi.

Đầu tiên là Lâm Thành, gọi nhỡ rất nhiều, cô cũng không buồn đếm xem mấy chục cuộc. Lướt tin nhắn của hắn trong vô cảm.

Tiếp theo là Giang Thuần, "Cậu đi đâu thế?"

Cô gõ gõ mấy chữ, "em họ khóc quấy muốn tớ về sớm!"

Kiều Ninh Ninh cũng không biết lúc Lục Dực Nam thấy Giang Thuần nhắn hỏi cô, nhìn theo bóng dáng vừa khuất, nghi hoặc hỏi Giang Thuần.

-Vừa rồi là ai thế?

Giang Thuần ngẩng đầu, đầy vui vẻ trả lời.

-Bạn gái!

Cô lại lướt thêm, là một tin vừa nãy cùng mấy tin cũ, "Mới vừa thấy một người rất giống em! Nên lại nhớ em."

Kiều Ninh Ninh hứng thú chụp một bức gà rán vừa đem ra gửi cho Lục Dực Nam.

"Lúc ăn em cũng nhớ chú cảnh sát"

Thoát ra, cô lại lướt thấy Vu Đồng, Từ Cảnh gửi một loạt tin nhắn đại loại là nhớ nhung. Kiều Ninh Ninh cũng để tâm gửi tin nhắn đáp lại.

Đang hăng say chuẩn bị gặm miếng gà rán giòn rụm, cô vô ý giương mắt lên chuẩn xác phát hiện ra Song Nghị, bên cạnh còn có hai người nam nữ.

Kiều Ninh Ninh thở dài, hôm nay miếng ăn của cô đầy kịch tính thật đấy. Cũng may họ không để ý hoàn cảnh xung quanh lắm.

Người nữ bên cạnh coi là bạn gái Song Nghị đi, còn bên cạnh hai người là ai nghỉ?

Ba người họ ngồi cách cô một bàn nên Kiều Ninh Ninh tạm coi như nghe lén được một tí.

-Anh Nghị, như anh đã biết đấy. Tụi em đã lỡ với nhau...tuy nhiên, đó là do uống quá chén. Anh có để ý không?

Kiều Ninh Ninh bụm miệng ngạc nhiên. Quá kích thích!

Chàng trai đi cùng sảng khoái như không có chuyện gì xoa xoa bụng của Du Ý Nhiên.

-Không đâu nhỉ, đều là anh em tốt với nhau.  Sao lại so đo chuyện này chứ? Con tôi thèm ăn gà rán đành phiền cậu vô đây rồi!

Kiều Ninh Ninh trố mắt cầm lấy ly nước  uống một ngụm. Thầm nghĩ, đây là tình tiết cẩu huyết gì?

Song Nghị bình tĩnh ngã người ra sau dựa vào thành ghế, điềm đạm nói.

-Không thể trách. Vốn định tạ tội chuyện của tôi...

Du Ý Nhiên phát giác ý tứ trong câu nói của Song Nghị, cô ta chém ngang, cau mày hỏi.

-Anh ngủ với con nào sao hả?

Linh tính mách bảo cô bị gọi tên, Kiều Ninh Ninh chột dạ rụt vai.

-Anh dám cắm cho đầu tôi cái sừng à? Coi kìa, nực cười!

Du Ý Nhiên bực dọc thở dốc. Người bên cạnh thấy thế lo lắng xoa xoa bụng cô ta.

-Em đừng giận, đã bầu bốn tháng rồi còn chưa kiềm chế lại sao?

Song Nghị tựa hồ lười cùng hai người họ nói chuyện "phiếm". Anh ưu nhã rút tờ tiền mệnh giá cao nhất đặt lên bàn.

-Trả tiền ly nước tôi uống. Không cần thối lại.

Sau đó rời đi.

Kiều Ninh Ninh ngồi ăn một lúc rồi nhanh chóng rời đi. Nguyên nhân là do cô không thể chịu đựng được cuộc hội thoại vô sỉ của hai người đó được nữa.

Vốn dĩ chỉ tưởng cô mất liêm sỉ nhất rồi thì họ còn xứng đáng làm thầy cô hơn.

Sao cô lại cảm thấy tội tội cho Song Nghị thế nhỉ?

Lắc lắc đầu, Kiều Ninh Ninh nhận một tin nhắn vừa truyền tới.

"Chị Ninh, tôi đã tìm được một ngôi nhà khá phù hợp với yêu cầu của chị!"

Ra là cuộc gọi của người môi giới. Kiều nhanh chóng đáp lại rồi tới điểm hẹn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro