Tập 32 Quen bạn mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, mọi người tỉnh dậy trong không khí trong lành của Hàn Quốc thật sự là rất thoải mái, không cần lo lắng gì hết

Cô dậy trước anh, với điện thoại nhìn đồng hồ bây giờ là hơn 6 giờ, nếu tính ra ở Việt Nam chắc hẳn cũng hơn 8 giờ. Nhìn sang người bên cạnh vẫn còn ngủ, nhìn ngắm lại gương mặt anh thầm nghỉ nếu anh không làm kinh doanh, chuyển sang làm người mẫu tuyệt đối kiếm được nhiều tiền không lo chết đói

Thật sự bây giờ không muốn dời vòng tay anh, thất có gì tiếc nuối thật. Cô đột nhiên nghĩ bây giờ mình ỷ lại vào anh nhiều thật. Cô cứ thế mà ngắm anh một lúc lâu, nghiên cứu từng bộ phận. Đương nhiên người nào đó bị nhìn và sờ mặt nhiều cũng không quen tỉnh dậy, mở mắt ra, chậm rãi nói

-Nếu em thích ngắm anh như thế anh không ngại cho em nằm cả ngày ngắm_  Hai người nhìn nhau, bình thường nếu ban đầu cô sẽ ngại ngùng mà đỏ mặt, tìm cớ để trách, Nhưng bây giờ lại khác, cô mỉm cười, nhướng người hôn lên môi anh rồi xoay người xuống giường, từ từ tìm đô

-Mặc dù em quyến luyến gương mặt anh nhưng mấy hôm nay phải cố gắng tận hưởng vui chơi ở đây. Chúng ta là vợ chồng nên còn nhiều cơ hội ngắm sau_ Nói xong cũng chọn cho mình bộ đồ hợp lí rồi vào nhà vệ sinh

Anh ngồi trên giường nghe cô nói hết, mỉm cười tâm tình tốt lên, lấy đồ trong tủ đợi cô đi ra. Trước khi đi vào nhà vệ sinh, cô đang chải đầu nghe anh nói

-Không cần về nhà ngắm. Chúng ta tối nay mỗi người một việc, em ngắm anh, anh vận động cũng được. Anh thấy ý kiến đó hay

-Anh không thể suy nghĩ trong sáng được hay sao?_ Cô chải tóc nói vọng vào, anh nghe thấy liền lập tức đáp lại

-Từ khi anh gặp em, anh không thể suy nghĩ trong sáng hơn được nữa_ Cô nghe thấy động tác dừng lại, thầm mắng  "Lưu manh "

Hai người ra khỏi phòng cũng hơn 7 giờ. Anh áo phông đen bên trong, bên ngoài khoác áo bò, mặc quần jean, đi giầy thể thao. Còn cô mặc váy trắng dài đến đầu gối, đi giầy trắng, tóc xoăn xõa tự do. Nhìn ra xung quanh vẫn thấy mọi người chưa ra, anh lấy điện thoại nhắn tin một lượt "Đi ra ngoài ". Việt Thi nhìn tin nhắn, anh không thể nói có nhiệt độ hơn một chút không, lại nghĩ nếu anh làm xã hội đen, hợp nữa

Rất nhanh chóng, trong vòng 5p mọi người đều tập chung ở ngoài, vẫn thiếu vợ chồng Diệu Minh - Nguyễn Hoàng Anh. Đổ Việt Tiến lấy điện thoại gọi cho Nguyễn Hoàng Anh, bảo mọi người xuống ăn trước rồi tí nữa 2 người xuống sau

Cả khách sạn rộng lớn có một nhà hàng lớn chiếm diện tích hẳn 3/4 tầng, còn lại là quầy tiếp tân, chỗ ngồi tiếp khách. Vì thời tiết đợt này mát mẻ nên nhiều người đến du lịch, cả khách sạn đã hết phòng. Chính vì vậy mà khi mọi người xuống thì còn một chiếc bàn dài, có đúng 9 chỗ mà ở đó đã có một cô gái ngồi rồi. Ở đây theo thói quen dậy sớm mà mọi người dậy muộn nên hết chỗ là điều bình thường

-Bây giờ thế nào?_ Đổ Việt Tiến đứng nhìn quanh, ở đây  rất nhiều người đến ăn. Mọi ăn nói chuyện cũng nhỏ nhẹ, rất lịch sự, sạch sẽ

-Xin họ cho ngồi chung_ Thấy Việt Thi bước đi trước mọi người cũng không nghi hoặc mà bước theo sau. Không biết Nguyễn Hoàng Anh và Diệu Minh đến lúc nào cũng đi theo sau. Cô đến chỗ cô gái đó ngồi, định nói nhưng lại quên mình không biết tiếng Hàn, quay sang hỏi anh. Anh phối hợp cùng nói chuyện bằng tiếng Hàn

-Làm phiền cô, chúng tôi có thể ngồi ở đây không?_ Cô gái đó ngẩng đầu, nhìn anh nghi hoặc

-Xin lỗi tôi không biết tiếng Hàn_  Nghe cô ấy nói thì mọi người liền bất ngờ, thì ra là người Việt. Rồi lại nhìn cô có vẻ quen

-Chúng ta đã đi cùng chuyến bay. Ở sân bay đã gặp_ Thật ra lúc đó cô đã nhìn họ vì cô biết địa vị của họ. Cô đã từng nhìn thấy họ trong bữa tiệc gặp mặt nhiều công ty đó, lần đó là bị bố mẹ bắt đi. Cô cũng không hứng thú gì

-À, vậy cô có thể cho chúng tôi ngồi được không?_ Mọi người đã nhớ ra cô gái đó

-Tất nhiên là được. Đây cũng không phải là quyền sở hữu của tôi_  Mọi người gật đầu cảm ơn, cô gái này ăn mặc rất tự nhiên, quần bò áo phông trắng, tóc đen thả tự nhiên

Mọi người nhanh chóng gọi đủ các món, Diệu Hân ngồi đối diện cô ấy cũng bắt chuyện

-Chị tên là gì vậy? Chị đến đây du lịch 1 mình sao?_ Tính Diệu Hân rất hòa đồng, thấy người có thiện cảm liền bắt chuyện. Cô gái đó cũng tự nhiên trả lời, mỉm cười đáp lại

-Chị tên là Nguyễn Ngọc Phụng, 27tuổi. Thật ra chị đến đây là chốn bố mẹ_ Mọi người cũng chăm chú nghe cô, không ngờ cô nói thẳng thắn như thế

-Có chuyện gì sao?_ Diệu Hân hứng thú hỏi tiếp. Đột nhiên cô thấy mình xen vào chuyện người khác quá liền xấu hổ xin lỗi

-Không sao. Chị là bị bố mẹ bắt xem mắt nhiều quá, nói chuyện với bố mẹ quan điểm khác nhau nên chạy trốn_ Thấy mọi người đang chú ý lắng nghe chuyện của mình, cô ho nhẹ rồi kể tiếp

- Chị là theo quan niệm bao giờ gặp được ai thích hợp thì cưới, không quan trọng tuổi tác thời gian. Còn bố mẹ muốn gả sớm nên ko có cách gì_ Việt Thi nhìn Ngọc Phụng đồng cảm, cô cũng từng như vậy?

-Em hiểu được cảm giác của chị_ Việt Thi lên tiếng mọi người quay ra nhìn cô, Ngọc Phụng hỏi

-Em cũng bị bắt đi xem mắt sao?_Cô gật đầu

-Có điều chị thì chạy đi du lịch. Còn em thì hôm sau lập tức lấy chồng_ Nguyễn Chiến Thắng nhìn chăm chú cô, thấy có người đồng cảm, Ngọc Phụng tiếp tục nói

-Vậy tiếp theo thế nào?
-Tiếp theo là em sống rất vui vẻ hạnh phúc, rất may mắn gặp được đúng người_ Việt Thi cười híp mắt nhìn Nguyễn Chiến Thắng, anh sủng nịch xoa đầu cô. Ngọc Phụng nghĩ thầm quả thật là cô ấy may mắn có người đàn ông vừa đẹp trai, tài giỏi nói chung là toàn diện

-Vậy bây giờ chị định làm gì?_ Anh Thơ xen vào, chị em phụ nữ đương nhiên là đồng cảm với nhau

-Chưa có ý định_ Cô cũng không biết gì về tiếng Hàn, tìm hiểu cũng chưa tìm hiểu, nên cũng chẳng biết đi đâu với đầu óc trống rỗng này

-Vậy chị có muốn đi chơi cùng bọn em không?_ Diệu Minh ngồi một bên nãy giờ mới lên tiếng, nếu chị ý đồng ý thì có đúng 10 người. Đủ luôn 5 cặp, nếu mà thành đôi thì quá đẹp

-Vậy có được không?_ Mọi người gật đầu, không ai có ý kiến gì hết

-Vậy cảm ơn mọi người_ Gặp được nhiều bạn mới lần này cũng vui
  
Mọi người giới thiệu lẫn nhau, cũng hỏi thăm một vài việc, nói chuyện với nhau cũng rất hợp

Đến khi ăn xong mọi người ra ngoài, đứng trước cửa khách sạn mà họ chưa có ý định đi đâu. Đổ Việt Tiến nhìn hai vợ chồng mới cưới, cười nham hiểm

-Sao hôm nay hai cậu dậy muộn thế?_ Mọi người cũng chú ý, cũng muốn hỏi điều đó

-À, dậy muộn_ Diệu Minh mau chóng trả lời, Nguyễn Hoàng Anh đứng bên cười cười

-Hôm qua làm gì mà hôm nay dậy muộn vậy?_ Anh vẫn chưa quên ý định hỏi cho ra lẽ, đương nhiên cũng biết trước kết quả

-Động phòng chứ làm gì?_ Chu Tuấn Mình đứng bên cạnh Diệu Hân trả lời rất thản nhiên. Mọi người ồ lên một tiếng

Diệu Minh xấu hổ, lườm Nguyễn Hoàng Anh một cái. Anh chỉ đứng một bên cười hì hì. Nói vậy mới để ý cô ấy mặc quần bò với chiếc áo sơmi cao cổ, tóc xõa

-Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?_ Nguyễn Chiến Thắng rốt cục cũng lên tiếng, mấy người kia lập tức tập chung lại chuyên môn anh nói đến

-Hay đi công viên Everland đi_ Anh Thơ  ra ý kiến, cô nhiều lần nhìn thấy trên mạng, đi rất vui

Mọi người không ai phản đối, liền bắt xe đến đó. Trước khi Việt Thi lên xe, Diệu Minh ghé sát tay cô nói nhỏ

-Bây giờ mình mới hiểu hôm đó tại sao bạn lại đeo khăn quàng cổ. Dám nói dối mình là bị ho nhỉ_  Thoáng chốc lời nói dối bị vạch trần, cô ho nhẹ

-Bây giờ chẳng phải cậu cũng như thế sao?

-Đúng vậy. Chúng ta giống nhau_ Hai người đồng thời gật đầu, đến khi bị chồng gọi mới lên xe

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro