Tập 5 Chồng của tôi (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Mua gì?

-Yên tâm đi. 2 đứa này hay mua quà cho bố mẹ bạn trai lắm nên bạn không cần lo

Sau khi 3 người ăn xong thì liền đi siêu thị mua đồ, 3 người đang loai hoai đi khắp nơi. Diệu Minh và Anh Thơ còn mua 1 đống đồ ăn vặt

-Bên chồng bạn có mấy người?

-Mình không biết_ Việt Thi lắc đầu, cô còn chưa hỏi anh thì làm sao mà biết

-Trời ơi, gọi điện hỏi chồng bạn đi_ Anh Thơ

Cô lấy điện thoại trong túi ra, hôm qua anh lưu trong máy cô là "Ông xã " cô cũng không có ý kiến gì, cầm điện thoại trong tay cô có hơi hồi hộp, vì cô chưa bao giờ gọi cho anh, anh đều gọi cho cô trước. Cuối cùng cũng bấm gọi

Trong phòng họp vẫn chưa họp xong, tiếng chuông điện thoại reo lên, đột nhiên ai cũng thấy sợ. Công ty có luật trong giờ họp tất cả mọi người phải tắc máy, mọi người nhìn nhau. Đến khi thấy vị chủ tịch của họ cầm điện thoại lên mới hết lo. Anh cầm điện thoại lên thấy tên "Bà xã" tâm tình tự nhiên tốt lên

-Alo

-À, tôi có chuyện muốn hỏi anh?

-Em hỏi đi_ Nguyễn Chiến Thắng nói giọng có vẻ cưng chiều đối lập với khuôn mặt hồi nãy

-Cái khi....nhà anh có mấy người?

-Bố mẹ anh và ông nội. Sao vậy?

-À, cũng ko có chuyện gì đâu

-Em ăn cơm chưa?

-Ăn rồi....anh ăn chưa?_ cô cũng buộc miệng hỏi

-Chưa. Anh đang họp

-Bây giờ là 12h30. Bây giờ sao anh vẫn chưa ăn cơm. Như thế sẽ không tốt nha. Họp xong phải ăn liền luôn. Mà sao xếp anh đến bây giờ vẫn bắt họp nha, chẳng lẻ ông ấy ko đói à. Nếu ko đói cũng bắt nhân viên nhịn đói theo nửa chứ?_ cô nói 1 mạch cũng không cầm suy nghĩ gì

Anh nghe xong cũng ko biết nói gì, tự nhiên lấy tay sờ mũi. Mọi khi công ty họp giờ này nên anh vũng quen rồi. Tự nhiên nghe cô nói thấy mình phạm tội quá lớn, bắt nhân viên nhịn đói, mà mọi người cũng không nói gì mà

-Ừ, anh biết rồi_ nói xong tắt điện thoại quay ra nhìn nhân viên

Những người ngồi ở đây cũng nhìn nhau, chủ tịch đang nói chuyện với ai mà tình cảm quá vậy. Đột nhiên nghe giọng anh cất lên

-Mọi người có đói không?_ anh cũng thử hỏi xem sao

-Có_ đột nhiên lời nói không suy nghĩ liềm nhanh chóng giật mình, vội vàng đổi lại

-Không_ nói thật ở đây ai cũng đói nhưng làm sao dám nói đói chứ

Nguyễn Chiến Thắng thở dài, đứng dậy cất tài liệu

-Mọi người đi ăn cơm đi. Kết thúc_ nói xong anh cũng dọn đồ đi ra ngoài

Những người ở đây vẫn chưa phản ứng kịp, trợ lí Lâm ở bên cạnh phản ứng kịp

-Mọi người đi ăn cơm đi vợ chủ tịch gọi

Mọi người đang giọn đồ cũng dừng hết việt lại, lại ngẩng lên nhìn nhau" vợ chủ tịch " . Chuyện gì đang xảy ra với họ vậy chứ

Còn 3 người ở siêu thị vẫn đang tìm đồ mua

-Sao 2 người nói rành lắm mà. Sao mãi không tìm được gì vậy_ Việt Thi đứng nhìn 2 người kia

-Thì bọn mình vẫn đang tìm mà_ Diệu Minh vừa đi vừa ngó xung quanh

Đột nhiên nghĩ ra gì đó, Việt Thi ra chỗ đó mua luôn, mặc kệ 2 người kia ngăn cản" bản tính cô trở lại rồi" cũng ko cần đúng lúc này chứ

Sau 1 hồi mua xong, cô trở về công ty làm 1 mạch. Đến 5h cô cũng phát họa xong mấy mẫu. Xong cũng cầm mấy túi đồ lúc trưa mua xuống dưới đứng ở cửa công ty chờ anh. Tự nhiên lại nhìn thấy người mà suốt đời này cô ko muốn gặp, anh ta đi về phía cô

-Em khỏe chứ_ Lâm Hoàng Huy

-Tất nhiên _ cô nhìn anh ta, sau 3 năm không gặp anh vẫn như thế, tính anh ngày trước dịu dàng, nếu mà so với chồng cô thì tất nhiên là không bằng, nhưng nhà anh ta cũng coi là giàu, còn có gia đình của Lý Thiên Thiên thì đều kiện hơn vợ chồng cô bây giờ , dù gì 2 người cũng chỉ là nhân viên bình thường

-Anh xin lỗi, năm đó bỏ đi không nói với em_ Lâm Hoàng Huy

-Anh không cần xin lỗi, tôi cũng quên rồi. Chuyện của chúng ta cũng chỉ là quá khứ, không nên nhắc lại

-Nhưng suốt mấy năm qua anh đều nhớ em, lần đó cũng do nhà anh ép, anh cũng không muốn bỏ em

-Mặc kệ lí do tôi không quan tâm

-Bây giờ anh nói chúng ta quay lại, em có đồng ý không?_ Lâm Hoàng Huy nhìn cô

-Đương nhiên là không. Dù cho 3 năm trước anh ở lại thì 3 năm sau cũng không thay đổi được. Gia đình của tôi và anh khác biệt quá nhiều. Với cả bây giờ tôi có gia đình rồi_ nói xong cô liềm đi về phía trước, không muốn ở lại thêm 1 phút giây nào nữa

-Anh biết em vẫn chưa có gia đình_ anh ta cầm cổ tay cô kéo lại, nắm thật chặt

-Bỏ tay ra_ Việt Thi giật tay lại

Đúng lúc có 1 người đàn ông nhanh chóng đi lại kéo cô vào lòng mình làm cho bàn tay Lâm Hoàng Huy giơ trên không trung. Cô thấy bất ngờ, đột nhiên bị kéo vào người của 1 người đàn ông , lại cảm thấy thân hình quen thuộc, tự nhiên thấy cổ tay đau, chóp mũi cay cay. Được anh ôm trong lòng lại thấy mình thật nhỏ bé quá đi. Ngẩng đầu lên nhìn anh thấy mắt cô đỏ đỏ, anh liền vội vàng hỏi

-Sao vậy? Sao lại khóc? Anh ta làm gù em à

Cô giơ tay ra, nói được 1 từ

-Đau

Anh thấy thế liền cầm cổ tay cô lên xoa xoa, nhìn anh thế cô cảm thấy ấm áp, được bảo vệ vậy

-Anh là....?_ Lâm Hoàng Huy nhìn 2 người tình cảm, lại quên mất anh ta, ngày trước nếu cô có bị thương thì người bên cạnh cô cũng là anh ta, cô ngày trước cũng nói mình ko sao, ko đau, anh cũng đành chịu. Bây giờ người đàn ông ở cạnh cô cũng ko còn là anh ta nửa

Lúc này Việt Thi mới quay lại nhìn anh ta, cầm tay anh nới rất bình thường

-Chồng của tôi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro