Chương 28: Cạnh tranh công bằng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm mùa đông, trời lạnh buốt giá, Thẩm Tư Thanh bị cơn đau đầu làm cho tỉnh giấc, hắn nâng tay đỡ lấy đầu, còn tay kia chống người ngồi dậy, đôi mắt hẹp dài khẽ nheo lại rồi mở ra, thoáng ngỡ ngàng khi không biết đây là nơi nào, cho đến khi hắn nhìn thấy một bức ảnh đặt trên tủ cạnh tivi.

Chính hắn cũng có hơi sửng sốt, không ngờ sau khi say rượu lại chạy thẳng đến đây, tối hôm qua hắn chỉ muốn mượn rượu quên đi cô! Vậy mà trong đáy lòng, lại không thể từ bỏ cô như vậy!

Tiếng chuông cửa bên ngoài bỗng nhiên vang lên, thần kinh hắn hơi chậm trễ, phải đợi qua vài tiếng chuông cửa nữa, hắn mới đứng dậy đi ra mở cửa.

Vừa mở cửa, Thẩm Tư Thanh hơi cau mày, lưng dựa trên cánh cửa, nheo mắt nhìn người dối diện. Tình địch gặp mặt, tự nhiên sẽ vô cùng không vừa mắt đối phương.

Mạnh Hàn nhíu mày, "Tại sao anh lại ở đây?"

"Anh hỏi tôi tại sao lại ở đây thì tôi cũng không biết trả lời anh tại sao mình lại ở đây? A! Không chừng là cô ấy lưu luyến thân thể của tôi, đêm qua vừa hay tôi lại rảnh rỗi, muốn tôi ở lại chăm sóc cho cô ấy một đêm. Anh không biết đâu, cô ấy thật sự rất tuyệt đấy." Thẩm Tư Thanh không ngừng chế nhạo, còn lười biếng ngáp một cái, mỉa mai.

Tuy ngoài mặt thì nói chuyện nhã nhặn, nhưng thực chất trong bụng lại mắng chửi nhau bằng những lời lẽ thô tục nhất.

Mạnh Hàn không phải kẻ ngốc, đương nhiên nghe hiểu hắn ta đang ám chỉ điều gì, nhưng anh cũng không tức giận, ngược lại còn cười, "Anh nghĩ rằng tôi sẽ tin những lời nói vô căn cứ của anh hay sao? Tôi ở với cô ấy ba năm, cũng rất hiểu tính cách của cô ấy, những đồ vật mà cô ấy đã vứt đi, nhất định cô ấy sẽ không bao giờ nhặt lại!"

Đây không phải là đang ám chỉ Thẩm Tư Thanh là đồ bỏ đi, rác rưởi hay sao? Hơn nữa, bị khiêu khích mà không tức giận, chỉ có hai loại người. Một là người độ lượng, không thích so đo tính toán. Hai là, loại người thâm hiểm, trong người đầy rẫy mưu mô, tính toán. Nhưng Thẩm Tư Thanh nhất định là loại thứ hai.

Hắn ung dung tựa trên khung cửa, miệng nhếch lên ý cười lạnh, "Đồ vật bị vứt đi cô ấy nhất định không nhặt lại, nhưng anh nghĩ anh hiểu cô ấy ba năm thì có thể so với khoảng thời gian sáu năm bên nhau của chúng tôi sao?"

Mạnh Hàn nhíu mày, khẳng định, "Tôi tin cô ấy, cũng tin bây giờ người cô ấy muốn kết hôn là tôi chứ không phải là anh!"

Thẩm Tư Thanh dường như nghe được một câu chuyện cười tếu nhất thế gian, cảm thấy vô cùng hoang đường, "Đồng ý kết hôn thì đã làm sao? Anh nghĩ chỉ cần một tờ giấy hôn thú là có thể chứng minh người cô ấy yêu là anh hay sao? Nói không chừng, qua đêm hôm qua, cô ấy lại ra quyết định hủy hôn với anh cũng không chừng?!"

Mạnh Hàn nghe vậy ngược lại rất bình tĩnh, "Suốt ba năm nay, tôi từng cùng cô ấy trải qua rất nhiều chuyện, anh vốn không thể tưởng tượng đến. Thời gian có thể thay đổi tất cả, bao gồm cả lòng người. Tôi, hiện tại mới thực sự là sự lựa chọn của cô ấy, còn anh chỉ là quá khứ mà thôi. Nên đừng tìm cách ly gián tình cảm của chúng tôi. Tôi không quan tâm rốt cuộc vì điều gì mà anh lại ở đây, nhưng tôi chắc chắn một việc, cô ấy nhất định không phải tình nguyện."

Lời của anh ta, mỗi chữ đều mang sự uy hiếp với Thẩm Tư Thanh, hắn một chữ cũng không muốn nghe.

"Nếu như anh cảm thấy chính mình không buông bỏ được, cũng đừng làm tổn thương cô ấy, cô ấy xứng đáng được yêu, bằng không chúng ta cạnh tranh công bằng!"

Thẩm Tư Thanh cười nhạo, "Đừng tỏ vẻ như mình là người tử tế."

"Đúng là tôi không tử tế, nhưng ít ra, tôi cũng sẽ không bao giờ hành xử như anh!"

Thẩm Tư Thanh nắm tay siết chặt lại, lời của Mạnh Hàn, khiến hắn phải cân nhắc. Nhưng cũng khiến hắn sợ hãi. Bây giờ, ngay cả việc cô có còn yêu hắn hay không, chính hắn cũng không thể chắc chắn.

Hai người đàn ông cực phẩm đứng đối diện nhau, nhưng lại có suy nghĩ khác nhau.

Trời bên ngoài đã không còn tuyết rơi nữa, chỉ còn những mảng trắng kết đầy trên nền đất.

Tô Mộc Cầm trùm chăn nằm ngủ, bên tai nghe loáng thoáng tiếng người nói chuyện, bất mãn mở mắt ra, ngước nhìn đồng hồ, thấy kim đồng hồ đã chỉ đúng sáu giờ, không biết ai mới sáng sớm đã đến làm phiền trước nhà cô. Sau đó cô quyết không để ý, trùm chăn ngủ tiếp, thế nhưng chưa đầy nửa giây, cô liền nhớ đến cái gì đó, kinh hoàng tung chăn ngồi dậy.

Tô Mộc Cầm giống như một quả pháo đã lên dây, phóng nhanh như bay ra khỏi phòng ngủ, đúng lúc vừa đến phòng khách thì đã nhìn thấy hai người đàn ông đang trừng mắt nhìn nhau, toàn thân đầy sát khí, cô khẩn cầu chính mình, lần này coi như xong rồi, nhất định Mạnh Hàn sẽ hiểu lầm cô chết mất.

Nghe thấy tiếng động phía sau lưng, Thẩm Tư Thanh quay đầu lại, thấy cô đầu tóc bù xù, quần áo nhăn nhúm, đứng như trời trồng ngước nhìn bọn họ.

Mạnh Hàn phản ứng lại rất nhanh, lách qua người Thẩm Tư Thanh, sau đó vào trong, tiến về phía cô.

"Sao không đi dép vào? Em có biết sàn nhà mùa đông lạnh lắm không?"

Tô Mộc Cầm bây giờ mới để ý, bởi vì chạy ra quá gấp mà cô quên phải mang dép, đến khi bị Mạnh Hàn nhắc nhở, mới hơi mất tự nhiên cắn cắn môi, chà xát hai chân đang lạnh buốt.

Mạnh Hàn thở dài, xoa đầu cô, "Ở đây anh đi lấy dép cho em!"

Cô gật đầu, đứng im tại chỗ, đối diện với khuôn mặt vô cảm của hắn, nhớ đến chuyện tối hôm qua và cả lời nói trong lúc say của hắn, hơi thiếu tự nhiên hỏi, "Anh có cảm thấy khó chịu không? Đêm qua anh uống rất nhiều rượu."

Trong lòng Thẩm Tư Thanh đột nhiên có một tia vui vẻ, nhưng khuôn mặt cũng không có quá nhiều cảm xúc, nhếch môi nói "Đây có phải là em đang quan tâm anh?"

Tô Mộc Cầm cắn môi, "Nếu như ai đó có trường hợp như tôi, cũng sẽ hỏi anh như vậy! Đây chỉ là câu hỏi bình thường thôi."

Thẩm Tư Thanh bình tĩnh nhìn cô, trầm mặc.

Đúng lúc đó, Mạnh Hàn đã mang một đôi dép lê đi ra, mắt sắc bén lướt qua người Thẩm Tư Thanh, nhưng khi quay sang cô lại khôi phục vẻ ôn nhu, anh cúi người ngồi xổm xuống, xỏ dép vào cho cô, nhưng không quên trách mắng cô một câu, "Lúc nào cũng không biết chăm sóc mình gì cả, lỡ như sinh bệnh thì phải làm sao?"

Tô Mộc Cầm bật cười, "Được rồi được rồi, lần này là do em sơ suất, nhất định sẽ không có lần sau đâu."

Mạnh Hàn véo má cô, "Chỉ được cái miệng."

Tô Mộc Cầm mỉm cười ngọt ngào, nhưng sau đó lại cảm thấy một ánh mắt lạnh băng dừng lại trên người mình, cô quay đầu lại nhìn, Thẩm Tư Thanh đứng ở trước cửa. Dường như ánh hoàng hôn ở mọi nơi đều tụ lại trên người hắn, ánh sáng phản chiếu khắp nơi. Chỉ là, khuôn mặt tao nhã quyến rũ như vậy, nhưng trên khóe môi lại nở một nụ cười lạnh lẽo không phù hợp, làm người khác cảm thấy rét run.

Ánh mắt di chuyển, dừng lại trên khuôn mặt của cô, sắc mặt của hắn hơi âm u.

Cô lại có thể cười ngọt ngào như vậy? Nụ cười vốn dĩ là của hắn vậy mà bây giờ cô lại cười vì một người đàn ông khác?

Xem ra, địa vị của anh ta trong lòng cô, xa hơn so với những gì hắn đã tưởng tượng.

Mạnh Hàn có thể cảm nhận được không khí có chút ngưng trọng, cố ý nắm chặt tay cô, khiêu khích nhìn thẳng vào hắn, "Tôi nhớ không nhầm thì tổng giám đốc Thẩm là người cuồng công việc, nhưng tại sao đến giờ anh vẫn còn chưa đi làm vậy?"

Ý đuổi khách rất rõ ràng, nhưng Thẩm Tư Thanh là ai chứ? Hắn là tổng giám đốc lãnh đạo của tập đoàn DAF, làm sao có thể nao núng trước câu nói khéo léo đó.

Hắn hơi di chuyển tầm mắt, khóe môi nâng lên, nhưng ánh mắt vẫn rét lạnh nhìn bàn tay nắm chặt của hai người bọn họ, bình tĩnh nói, "Chỉ là đêm hôm qua có hơi quá, cho nên sáng nay có chút mệt, có lẽ tôi cũng nên nghỉ ngơi một chút."

Tuy rằng Thẩm Tư Thanh muốn nói cho Mạnh Hàn nghe, nhưng mắt lại liếc nhìn Tô Mộc Cầm, ánh mắt uyển chuyển mập mờ.

Cô đột nhiên cảm thấy da đầu run lên, tim đập nhanh. Hắn làm vậy là có ý gì?

Mạnh Hàn nhếch môi giễu cợt, giọng nói sắc bén không nể nang, "Vậy tổng giám đốc Thẩm cũng nên chú ý đến sức khỏe, nếu như không may xảy ra tai nạn đáng tiếc, vậy thì quá đáng buồn rồi."

Thẩm Tư Thanh cười lạnh, ánh mắt bắt đầu trở nên sắc bén, "Cảm ơn Mạnh tổng đã lo lắng, thế nhưng hôm qua Mộc Cầm chăm sóc cho tôi, tôi cảm thấy cũng không đến nỗi tệ."

"Bạn gái tôi vỗn là một người rất tốt, giúp đỡ một người bạn cũng là chuyện bình thường mà thôi."

Phòng khách vốn yên tĩnh trong phút chốc trở thành bãi chiến trường tràn ngập mùi thuốc súng. Đứng bên tay trái Tô Mộc Cầm, là Mạnh Hàn với vẻ bề ngoài ôn nhu, dịu dàng tựa như gió xuân, còn đứng ở trước mặt là Thẩm Tư Thanh với vẻ mặt lạnh lùng như được tạc khắc, sắc mặt dọa người.

Cả hai bên đều không phải người hiền lành, cục diện trở nên tương đối căng thẳng.

Cả hai người nói qua nói lại, không ai chịu nhường ai khiến Tô Mộc Cầm đau hết cả đầu.

Cô đành phải kéo tay Mạnh Hàn, vẻ mặt tội nghiệp, "Mạnh Hàn, em đói bụng!"

Vẻ mặt Mạnh Hàn có vẻ dịu lại, "Được rồi, anh đưa em đi ăn! Mau vào thay đồ đi!" sau khi cô xoay người vào trong, anh mới quay sang nhìn Thẩm Tư Thanh, "Có lẽ không thể tiếp tục tán gẫu với tổng giám đốc Thẩm, bây giờ tôi phải đưa vợ sắp cưới của tôi đi ăn."

"Trùng hợp là tôi cũng chưa ăn, không bằng chúng ta có thể đi chung." Thẩm Tư Thanh vẫn chưa chịu từ bỏ

Mạnh Hàn cười nhạt, lạnh lùng lên tiếng, "Anh không sợ sẽ nhìn thấy những chuyện không muốn thấy sao?"

Thẩm Tư Thanh thu lại vẻ bông đùa khi ở trước mặt cô, khóe miệng hắn nở nụ cười trào phúng, ánh mắt sắc lẻm, "Phải xem anh có bản lĩnh đó hay không?"

Trong phòng khách, khung cảnh tràn ngập sát khí, hai người đàn ông đứng đối diện nhau, không ngừng áp đảo đối phương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro