Chương 3: Có Thể Ôm Em Một Cái Được Không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

5 giờ sáng, hình ảnh trên tivi nhấp nháy liên tục trong bóng tối.

Tấm màn dày ngăn cách giấc mơ với hiện thực, Vương Đào làm tổ trên chiếc ghế sofa, ngón tay liên tục lướt trên màn hình điện thoại.

Mặc dù trong điện thoại đã lưu rất nhiều hình ảnh của hai người, nhưng mỗi lần nhìn thấy những bức ảnh mà mình chưa từng nhìn thấy, vẫn không khỏi muốn lưu lại.

Mọi người đều biết em thích chị, tại sao chỉ có mình chị là không biết, Vương Đào có chút mệt mỏi nhắm mắt lại.

10 phút trước...

"Đừng đi, để em ôm chị một lát."

Cậu nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, như ôm một giấc mơ mong manh, thậm chí còn không dám dùng lực, vì sợ làm kinh động đến khoảnh khắc này.

Ánh sáng xuyên qua khe hở của rèm cửa, rơi vào đôi mắt ướt đẫm của cậu, biến thành vô số ngôi sao vỡ.

"Chỉ một chút thôi." Cậu ngửi thấy hơi thở sạch sẽ và ấm áp trên cơ thể cô, nhiệt độ cơ thể đang ngày càng tăng lên, cậu không khỏi tham lam càng muốn nhiều hơn nữa.

Chỉ ôm một cái, cậu khao khát nghĩ, chỉ cần cô ôm cậu một cái, cậu liền không quan tâm đến bất cứ điều gì khác.

Cơn mưa lớn lúc này dường như đã lặng lẽ rời đi, thế giới đột nhiên trở nên rất yên tĩnh, chỉ còn lại hơi thở lúc dài lúc ngắn của nhau trong căn phòng rộng lớn, trái tim Vương Đào đập càng lúc càng nhanh, giống như một đứa trẻ đang chờ rút thăm trúng thưởng.

Tuy nhiên, cuối cùng cậu vẫn không đợi được đôi bàn tay đó ôm lấy mình, giống như tình cảm của hai người không còn được như lúc trước.

Khoảnh khắc khi cô đột ngột rời xa, cậu cảm thấy trái tim mình như trở nên trống rỗng.

"Nghỉ ngơi sớm đi." Cô nhẹ nhàng nói.

Rèm cửa được kéo lại, chặn hết tất cả ánh sáng từ bên ngoài, căn phòng lại như trước chìm trong bóng tối, như thể khoảnh khắc tươi đẹp vừa rồi chỉ như một giấc mơ.

Những gì đang chiếu trên tivi vẫn là bộ phim của họ, giống như một bộ phim buồn nhưng cũng giống như một giấc mơ kỳ quái.

Cậu vẫn có thể nhớ lại khoảng thời gian lúc trước của hai người qua từng đoạn hồi ức, đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của cậu, nhưng mà còn bây giờ thì sao? Cậu đang suy nghĩ trong lòng, phim cũng đã kết thúc, các chương trình tạp kỹ cũng đã hoàn thành, mọi chuyện dường như đã kết thúc.

Cậu sẽ vào đoàn làm phim, tham gia một bộ phim mới, có nữ chính mới, người đại diện cũng đã sắp xếp lịch trình, khi nào sẽ liên lạc, scandal sẽ xảy ra như thế nào, khi nào phim sẽ công chiếu, chẳng bao lâu, những ký ức mà cậu giữ sâu trong trái tim sẽ dần dần trống rỗng theo thời gian.

Nhưng trước khi ngày đó đến, cậu nghĩ, có một số chuyện cần phải có đáp án.

Ngày hôm sau, một trận mưa lớn lại ập đến, chủ đề tìm kiếm cũng càng ngày càng tăng lên, một số khu vực trũng thấp trong thành phố biến thành đại dương bao la, trong đó bao gồm cả khu nhà cô đang sinh sống.

"Không thể gọi đồ ăn ở ngoài rồi." Cô tự nói chuyện với chính mình, trên người là bộ quần áo rộng rãi mặc ở nhà, "trứng hình như bị vỡ rồi, không ăn được nữa."

Vương Đào vẫn đang buồn ngủ nhìn khuôn mặt của cô, cảm thấy hơi choáng váng.

Cậu đã ngủ được 5 tiếng, nhưng cảm giác giống như vẫn còn trong giấc mơ.

"À đúng rồi, bên ngoài nước đang dâng cao, hôm nay không có việc gì thì em đừng đi ra ngoài."

Đôi tai cún con chợt dựng lên, lúc này cậu chợt cảm thấy mình chưa bao giờ thích những ngày mưa đến thế.

___________________________________________

15/07/2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro