CHƯƠNG 1: VẾT NHƠ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vậy là… không lấy một chút đau đớn… dòng máu đỏ chảy dài từ cổ tay tôi xuống mặt đất tạo thành những vết tròn nhỏ hình dạng không xác định. Tôi nhắm mắt, buông con dao lam xuống, tôi sẽ đi như thế này…

Từ khi sinh ra tôi đã được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, không những thế mẹ vì sinh tôi mà không thể mang thai nữa nên có thể nói: Tôi là con độc. Tồn tại trong một gia đình giàu có và nuông chiều, tuy nhiên tôi không vì thế mà trở thành một đứa con gái hư hỏng hay phá gia chi tử.

Từ bé tôi đã rất yểu điệu. Tôi thích nhìn mẹ làm bánh, đan len, chăm vườn thay vì đi chơi với mấy đứa bạn cùng tuổi. Tôi thích để tóc dài, thích mặc váy dài chấm gót, thích màu hồng, yêu thú bông và nội trợ. Ước mơ của tôi là sẽ trở thành một người vợ chuyên tâm chăm sóc chồng con như mẹ.

Năm cấp một, vì dáng vẻ nhẹ nhàng đậm chất tiểu thư con nhà giàu của tôi, nên mấy đứa nhóc rất thích tôi. Trẻ con mà, nên chúng nó chả kiêng nể mà ra nói xổ toẹt lòng mình. Lúc đó tôi chỉ cười nhẹ thay cho câu từ chối. Bởi vậy, mấy đứa trẻ con ấy liền đặt cho tôi biệt danh “Nụ cười phù Thủy”. Lúc nhận được cái tên đáng sợ đó, tôi đã về nhà khóc với mẹ, hỏi mẹ tại sao lại đặt tôi tên là Thủy để giờ các bạn nói tôi như vậy. Mẹ nghe chuyện thì chỉ nhẹ nhàng xoa đầu tôi rồi nói: Thủy ý muốn nói con thống trị cả đại dương biển cả, con gái mẹ sẽ không vì những biệt danh nhỏ bé mà suy nghĩ, con gái mẹ rất khoan dung và cao cả như cái tên của con vậy.

Tôi đã tin!

Tôi đã bao dung!

Vậy mà cấp một qua đi trong biển nước mắt khi bọn con gái bắt đầu nói xấu tôi, còn bọn con trai xa lánh tôi hoàn toàn. Mỗi một ngày đi học là một ngày thế giới của riêng tôi bị hủy diệt. Những ánh nhìn, những cái liếc xéo của bọn con gái làm tôi đau lòng. Lúc cả lớp chơi chung, riêng tôi bị chúng nó vất sang một bên, sự sợ hãi ngày càng lớn dần lên trong tôi. Đi học không lấy một đôi mắt thiện cảm, cô giáo cũng nhiều lần khuyên bảo nhưng cơ bản là cô cũng không thể thâm nhập vào não chúng để khiến chúng thay đổi suy nghĩ về tôi.

Ngữ tưởng cấp một qua đi, cấp hai sẽ là một chân trời mới. Nhưng tôi quá ngây thơ mà! Đám bạn từ cấp một lại kéo bè kéo lũ lên học chung một lớp với tôi.

Bởi vậy...

Lại cô độc! Lại hoảng hốt!

Nhiều đêm tôi thật sự mất ngủ khi nhớ đến những lời dọa đánh của chúng nó. Cấp hai giờ đã bạo gan hơn cấp một. Chúng nó không dùng lời nói nữa mà dùng hành động. Tôi sợ đến lớp, tôi rất sợ! Nhưng tôi lại càng sợ mẹ biết hơn, đơn giản vì một lần vào năm lớp năm, mẹ đi họp phụ huynh và việc tôi bị tẩy chay bại lộ. Vậy là bà vì thương tôi mà ốm suốt một tuần, không ăn uống nổi cái gì.

Mẹ ơi! Con khổ lắm!

Tôi rất nhiều lần muốn thốt ra câu đó nhưng lại nuốt ngược vào trong. Tôi sợ, tôi sẽ là nguyên nhân khiến bà bệnh. Vậy là cứ thế mà nín nhịn, cứ thế mà đi học trong một cái xác rỗng... tôi đã cố bỏ mặc ngoài tai tất cả. Có trời biết đất biết, tôi đã đau như thế nào khi bị bọn con gái túm tóc rồi tặng cho mấy cái bạt tai chỉ vì người tình của chúng nó thích tôi. Lúc đó tôi chỉ có thể nhờ bác Chiến - tài xế riêng – lái xe đi vòng vòng thành phố cho đến khi khuôn mặt hết ửng đỏ, tôi mới về nhà.

Lớp sáu tôi đã có kì kinh nguyệt đầu tiên trong đời, đó là thời điểm bắt đầu cũng liệt vào hàng sớm. Bởi vậy, thân thể tôi rất nở nang, những đường cong con gái mới lớn đều có, không những thế nó hoàn hảo đến mức như có người chạm khắc tỉ mỉ. Nhưng trái lại với sự phô diễn, tôi bao giờ cũng phải mặc áo nịt ngực thật chặt, quần đồng phục cũng không dám mặc quần bó. Tôi e sợ bọn con gái sẽ lôi điều đó ra làm bệ phóng cho những lời lăng mạ xỉ nhục, còn đối với bọn con trai tâm sinh lý mới lớn, tôi sẽ không khác gì con mồi ngon yếu ớt được bày gọn ghẽ trên đĩa.

Thế mà đâu có suôn sẻ! Ánh mắt có thể xuyên thủng áo nịt ngực của bọn con trai đó đã khiến tôi được một trận nhục nhã mang vết nhơ cả đời và lúc đó tôi đã cứa cổ tay tự vẫn. Ngày đó là một hôm mùa thu, thời tiết rất chiều lòng người, tôi như thường lệ lướt thân xác khô héo đi đến lớp rồi lại ra cổng đợi bác Chiến đến đón. Nhưng hôm đó bác Chiến phải đưa bố tôi đi tỉnh nên quay về có hơi trễ. Không sao! Tôi đứng đợi... Đang túc tẩy chiếc túi đựng giày thể dục trên tay, tôi hoàn toàn trong trạng thái không phòng bị.

Chợt….

Từ đằng sau có ai đó bịt miệng tôi lại kéo đi.

Tôi bị kéo lê vào một góc sân thượng của trường cấp hai, đến bây giờ tôi vẫn nhớ đến nơi đó rất mùi và bụi bẩn. Tôi hét lên trong sợ hãi, nước mắt rơi ướt đẫm cả bàn tay đang bịt miệng tôi kia:

“Thả tôi ra, tôi xin mấy người.” – tôi rên rỉ trong vô vọng. Tiếng nói của tôi lúc đó chỉ như tiếng rít của gió qua song cửa sắt.

Chúng nó không nghe tôi, một mực đẩy tôi va đầu vào tường. Tôi cố lết lết tấm thân giờ đã mềm nhũn xung quanh góc tường ẩm ướt đầy rêu bám. Tôi cố đứng dậy dù đằng sau gáy ê buốt, bám trụ vào mấy tầng rêu như cái phao cứu sinh, tôi đã ngây thơ nghĩ đến con đường van nài đợi chúng nó rủ lòng thương.

“Tôi xin các người tha cho tôi. Tôi không có gì cả, xin các người tha cho tôi.” – tôi cố gắng xoa xoa hai lòng bàn tay vái lạy chúng như thánh sống.

Nhưng đáp trả lại cho tôi chỉ là những tiếng cười man rợ mà đến giờ nghĩ lại tôi vẫn không khỏi rùng mình và khinh bỉ!

Tôi nhắm mắt lại, nước mắt cứ thế ứa ra từ khóe mắt. Thú thật, lúc đó tôi đã cầu mong có ai đó tò mò đến đây để cứu tôi. Nhưng chúng nó chọn địa điểm quá giỏi, để đến nỗi khi thân thể tôi chỉ còn vương vãi mấy mảnh vải bị xé toác mà vẫn không ai đến.

Bị hiếp dâm! Dùng từ này thật chuẩn xác!

Bàn tay bẩn thỉu của bọn choai choai mới lớn ấy lướt qua thân thể tôi. Mọi nơi, mọi địa điểm. Đứa giữ tay, đứa giữ chân, đứa bịt miệng, còn cái thằng hành động lại là một “người bạn” cùng lớp với tôi - một hot boy trong khối 9 ở trường. Lúc đầu tôi còn hét lên, còn giãy giụa như con thú nhỏ bị bắt, nhưng sức khỏe của tôi chỉ bằng một phần mười so với chúng nên đến cuối – tôi đã buông tay. Thời gian lúc đó đối với tôi là đếm ngược, tiếng cười khoái trá của chúng là cây súng và khuôn mặt điển trai lạnh băng của tên cầm đầu đang lần lượt để lại trên thân thể tôi những vết nhơ là đầu đạn. Sau ba mươi phút nếm trải nỗi đau đớn nhất trong cuộc đời, chúng chỉnh lại tư trang rồi vất tôi lại nơi góc tường tối tăm ấy. Vệt máu khô còn đọng lại trên làn da trắng nõn của tôi, nhìn rồi, nước mắt còn không thể chảy ra!

Tôi như bản năng sắp sẵn kéo chiếc cặp sách nặng trịch gần mình hơn. Lôi ra con dao lam mà tôi luôn mang đi thủ thân, giờ này lại có tác dụng! Nâng cổ tay có những đường gân xanh gân đỏ thoắt ẩn thoắt hiện, tôi nở nụ cười khổ. Tôi nhỏ giọng nói cho chính mình nghe thấy:

“Mẹ, con xin lỗi.”

Vậy là… không lấy một chút đau đớn… dòng máu đỏ chảy dài từ cổ tay tôi xuống mặt đất tạo thành những vết tròn nhỏ hình dạng không xác định. Tôi nhắm mắt, buông con dao lam xuống, tôi sẽ đi như thế này…

Thật nhục nhã!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro