CHƯƠNG 5: GẶP LẠI ÂN NHÂN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi vừa thầm cảm tạ ông trời đã cho tôi cơ hội nói lời cảm ơn, nhưng trong thâm tâm lại thấy vị đắng chát!

Hôm nay trời nắng đẹp nên không khiến tôi phải nheo mắt suốt như mấy hôm trước. Việc lau dọn dần cũng quen nên mệt mỏi theo đó thuyên giảm. Hơn nữa, có thể nói, vì ở đây toàn người tự nhân mình như " giới thượng lưu" nên khả năng thích nghi với sự sạch sẽ là điều tối cần thiết, tôi vì thế cũng bớt vất vả. Chỉ là nhiều lúc, tôi thấy thái độ cố tỏ ra thời thượng của bọn họ thật buồn nôn. Nhưng thôi, phận tôm tép như mình cứ cố phục vụ cho thật tốt, cái đích cũng là giá trăm nghìn một giờ ấy!

Mấy chị mấy cô đang đánh bóng hụt say sưa và tôi cũng đang nhặt bóng say mê thì chợt thấy có cơ số người bỏ vợt chạy về một phía, số còn lại thì từ múa vợt vớ vẩn đột nhiên trở nên nghiêm túc đến kì lạ. Tôi theo trí tò mò cũng kéo mắt theo sự lạ lùng đó…

Dưới ánh nắng nhè nhẹ, một người đàn ông đầy phong độ đang dần xuất hiện rõ nét trong đám phụ nữ quây quanh. Anh ta có dáng người cao lớn nhưng lại mang nét trẻ trung, trông như chàng trai 20 tuổi vậy. Bộ đồ thể thao vừa vặn càng làm thân hình người đó thêm khỏe khoắn. Một tay cầm vợt tennis còn tay kia rảnh rang xoay xoay cho đỡ mỏi, anh ta không phải quá đẹp, nhưng từ thân hình cao lớn toát ra vẻ phong trần, cương trực và từng trải, mọi thứ hoàn hảo làm nên sự khó cưỡng nơi anh ta.

Người đàn ông hoàn mỹ, người đàn ông mơ ước của mọi nữ nhân…

Tôi như đứng tròng, không hiểu sao trong lồng ngực lại nhộn nhạo, tim cũng thình thịch vô duyên vô cớ loạn nhịp!

Tôi không hiểu mình bị sao nữa?!

./​


Sau hôm đó, anh ta gần như là chủ đề bàn tán thường ngày của thành viên phần sân số năm. Vì nghe họ buôn chuyện, tôi mới biết rằng, anh ta luôn luôn đến vào chiều thứ bảy hàng tuần. Anh ta tên Nghĩa năm nay ba mươi tuổi, tuy nhiên tài cao nên hiện đang là phó tổng giám đốc chuỗi khách sạn đình đám ManO. Tôi không từ chối rằng anh ta rất hút hồn, tuy không phải vẻ đẹp như tạc tượng hay mỹ nam Hàn Quốc, nhưng nhìn một lần rồi rất dễ in sâu vào tâm trí. Mái tóc cắt cao lộ vầng trán rộng tri thức, tròng mắt đen hun hút như nhìn một lần sẽ lạc vào mê cung tử trận, mũi thẳng, có lẽ điểm trừ nhất của anh ta chính là đôi môi vì hanh khô nên hơi nẻ chứ không được căng mọng. Tuy nhiên, phải nói thẳng nói thật thì chắc chỉ tôi nhìn ra anh ta có điểm không đẹp, chứ mấy chị gái ở đây một trăm phần trăm người đó nhíu mày một cái, cả đám sẽ nguyện ngã qụy hết.

Cả ngày nghe họ bàn tán xôn xao, thỉnh thoảng hét lên sung sướng, thật tâm tôi chỉ biết cười. Anh ta thu hút thật đấy, nhưng để ý thì cũng chỉ là ngắm nghía thế thôi, chứ tôi vì đã có bé Nghĩa ở nhà nên không còn muốn tơ tưởng đến ai nữa. Nếu anh ta hoàn hảo thật, nếu anh ta tuyệt vời thật như mấy lời các chị hay bàn tán với nhau, chắc chắn anh ta sẽ tìm được bến đỗ tốt. Điều đó không còn gì để bàn cãi thêm.


Sau một ngày làm việc dài, tôi từ chỗ làm đi về, nhưng vì trời mưa quá, nên đành vào tạm một quán cà phê ngồi trú. Gọi điện cho Nghĩa, biết con đã ở nhà, tôi thở phào rồi dặn con khóa cửa cẩn thận, chút mẹ sẽ về. Gác máy, gọi một ly cà phê sữa, tôi vẫn theo thói quen nhìn ra cửa sổ. Mọi người ai nấy mau chóng mặc áo dù rồi phóng thật nhanh trong làn mưa nặng hạt, nhìn sự vội vã này tôi chỉ ước, giống như ngoài kia, có một cơn mưa thật lớn ào qua rồi cuốn trôi hết mọi nỗi lòng trong tôi. Hơn hết, có một nơi để tôi nương tựa, một nơi để Trọng Nghĩa có thể an tâm. Chắc do những biến cố, nên tôi dần sợ cô đơn. Nhiều người nói đến khi về tứ tuần ngũ tuần mới lo lắng tuổi già cô quạnh, nhưng ở cái tuổi nhị tuần này tôi đã như vậy rồi.

Đặt tay lên trán cười tự giễu, trước đó còn không muốn tơ tưởng đến ai, giờ lại mong có người sát cánh. Sao trong tôi lại xung khắc đến mức này chứ?

Mải suy nghĩ mông lung, chợt ở đằng sau có tiếng gọi tên tôi. Lúc đầu tôi nghĩ là gọi người khác, nhưng anh ta còn đến hẳn trước mặt tôi mà hỏi:

“Có phải bạn là Thủy không?”

Lúc này tôi mới chắc chắn, người gọi đó là ý hướng về mình.

Tôi cười gượng rồi gật đầu, miệng cũng lịch sự hỏi qua - “Xin lỗi nhưng bạn là…?”

“À...” – chàng trai đó cười tầm phào rồi ngồi xuống đối diện, khiến tôi hơi chút thấy bất lịch sự. Nhưng khi cậu ta nói ra điều này, tôi mới một lần tim hẫng nhịp – “Bạn không biết tôi đâu, chỉ là, thấy bạn vẫn khỏe mạnh thế này là tôi vui rồi.”

“Ý bạn là?” – tôi nhíu mày sâu.

“Năm cấp hai lớp chín, bạn tự tử đó. Lúc ấy, tôi đang thất tình nên muốn tìm chỗ yên tĩnh. Lang thang kiểu gì lên đến sân thượng tầng năm, vậy mà thấy bạn…” – cậu ta có vẻ lưỡng lự nhìn tôi ái ngại.

Tim tôi như trùng xuống hai ba nhịp, chuyện này quá lâu rồi, cũng hằn trong trí óc tôi khoảng thời gian tồi tệ nhất cuộc đời. Tôi vội vơ lấy cốc cà phê, nhấp một ngụm kìm nén nỗi lòng rồi mới dám hỏi tiếp:

“Vậy… bạn đã cứu tôi và đưa tôi vào viện?”

Cậu trai đó cười đồng thời khoát tay rồi nói – “Tôi hồi đó nhỏ tí à, khiêng sao được cậu. May anh trai tôi đến đón, nên tôi chạy nhờ anh ấy lên cõng cậu xuống.”

Tôi cười khô, đôi mắt cảm giác cũng nặng vài phần, hai người họ đã là ân nhân hồi sinh cho tôi, vậy mà chính bàn tay này đã hủy diệt tất cả. Nếu nói cho họ giờ tôi thảm thế nào, chắc họ sẽ nghĩ lại ngày đó có nên hay không cứu tôi?

“Cảm ơn!” – tôi nói nhỏ, chỉ đủ cho cậu ta nghe thấy.

Nhưng cậu ta có vẻ không để ý mà vẫn tiếp tục câu chuyện - “Sau đó cái tên hãm hại cậu đã bị cho thôi học luôn. Nghe nói, là bị chuyển đến trung tâm giáo dục thường xuyên. Giờ nhìn cậu thế này, tôi thấy thoải mái phần nào. Cậu biết không? Tôi luôn tự hỏi không biết cậu có qua khỏi không, vì lúc anh trai tôi lên cõng cậu xuống, anh ấy đã nói cậu mất máu quá nhiều, nếu không nhanh thì cậu chết mất. Bởi vậy, anh ấy bỏ luôn xe máy ở lại mà gọi taxi đưa cậu đi.”

Tôi nghe những lời cậu ấy nói mà tưởng như đang phiêu lưu lại khoảng thời gian khó khăn đó. Tôi nhớ khi tỉnh lại, việc đầu tiên tôi nghĩ là ai đã đưa tôi đến bệnh viện? Giờ không hẹn mà gặp ân nhân của chục năm về trước… tôi vừa thầm cảm tạ ông trời đã cho tôi cơ hội nói lời cảm ơn, nhưng trong thâm tâm lại thấy vị đắng chát. Tôi nhìn cậu ấy, có lẽ cậu ta sẽ thấy một khuôn mặt rất bi thương, nhưng thật sự hai mí mắt tôi sắp không thể ngăn cản những xúc động trong lòng được nữa.

Tôi không biết nói sao, chỉ có thể hỏi tên, coi như tôi đã nợ cậu ta hẳn một mạng sống - “Ân nhân, cậu tên gì?”

“Mình á? Tên Nhân, Trần Trọng Nhân, cậu vẫn xinh đẹp hệt như vậy. May nhờ không thay đổi nhiều nên tôi mới nhận ra cậu đó.”

Cậu ta càng vui vẻ càng làm tim tôi đau xót, tôi cố để mình không khóc, chỉ khẽ đưa tay ra với cậu:

“Cám ơn nhiều lắm. Không có cậu, chắc giờ, tôi đang ở trên kia mất rồi.” – tôi cố nặn ra một nụ cười, nhưng cũng biết rằng đôi mắt tôi thì đã tố cáo cho sự thê thảm nơi nội tâm đau đớn của mình.

Cậu ta cũng cười và đưa tay ra cho tôi, đang định nói gì đó thì đằng sau lưng có tiếng cất lên. Giọng nói này trầm thấp nhưng tuyệt nhiên ấm áp:

“Nhân!”

Cậu ta quay lại nhìn người đàn ông đó, bật gọi - "Ơ, anh." - rồi cũng vui vẻ kéo anh ta đến bên mà giới thiệu với tôi – “Thủy, đây chính là anh trai tôi, anh ấy tên Nghĩa.”

Sao lại không biết cơ chứ khi một tuần một lần tôi “được” chiêm ngưỡng dung nhan của anh ta. Đôi mắt tôi đứng tròng, còn lòng thì đã tự hỏi: Kiểu định mệnh gì đây?

Có vẻ anh ta cũng không biết tôi là đứa nào nên liền một câu hỏi - “Bạn gái em à?”

Cậu trai kia cười khì khì rồi nói nhỏ vào tai anh ta. Tôi liền sau đó nhận thấy trong đôi mắt cương trực chợt lóe lên một tia ngỡ ngàng. Anh ta quay ra nhìn tôi vẻ không tin, đôi mày đẹp khẽ nhíu lại, trên khuôn mặt vốn nghiêm túc càng lộ rõ vẻ ngạc nhiên.

Tôi không biết tên Nhân kia kể cho anh ta nghe những gì, nhưng chỉ thấy anh ta hắng giọng rồi lườm thằng em một cái, nhỏ tiếng nhưng tôi có thể nghe được - “Nói ra để bắt người ta mang ơn à? Lần sau đừng vậy!”

Nói rồi anh ta lạnh lùng đi qua tôi và tiến đến một cái bàn phía sau. Tôi vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ có thằng em trái tính thì cười gượng xin lỗi tôi -“Anh tôi tính khí khó ưa lắm, cậu đừng để bụng nha. Trời cũng ngớt mưa rồi đó, về đi không muộn.”

Tôi nhoẻn miệng cười rồi gật đầu chào cậu ta, không biết tôi sai hay đúng, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự “khinh” khi người đó bước qua tôi. Cũng phải thôi, anh ta, cậu em trai, cộng những thằng khốn nạn hãm hại tôi đã được hoàn toàn nhìn qua thân thể này. Bản thân đặt vào vị trí của anh ta, chắc tôi cũng có thái độ như vậy!

Cười để trấn an mình, mặc kệ thiên hạ nghĩ gì, tôi cũng không có thời gian giải thích nữa. Việc của tôi là Trọng Nghĩa đang ở nhà đợi tôi về kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro