Chương 1~3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Thuở xưa có một kẻ yêu người khác phái!

Rốt cuộc vì cái gì mới có thể rơi vào tình cảnh như bây giờ chứ?

Thang Mộ thật nghiêm túc mà suy xét lại.

Mười phút trước nàng đang làm gì nhỉ?

Đúng rồi, nàng đang một bụng đầy nhiệt huyết mang theo muội tử ở trong bang xoát phụ bản, trải qua cố gắng trường kỳ, rốt cục nàng dựa vào một thân trang bị tốt đẹp cùng với kỹ thuật không tính là quá kém cả ngày hung hăng đánh các loại Boss, cuối cùng thành công rớt ra được loại vũ khí mà muội tử đang cần.

Sau đó, muội tử cảm động.

Lại sau đó, muội tử thông báo.

Muội tử hi vọng được làm bạn gái của nàng!!!

Thang Mộ nhìn chằm chằm vào hình ảnh nhân vật trò chơi anh tuấn, phóng khoáng lộ ra cánh tay đầy nam tính trên màn hình máy tính, thật lâu không nói gì .... Lẽ nào nàng khống chế nhân vật này thì thực sự khí phách đến như thế chăng?!  Thực sự không ai có thể nhìn thấy được con người phía sau nhân vật kia mang trái tim thiếu nữ sao?

Nàng  không nhịn được ôm đầu thét lên mẹ kiếp: "Dừng tay đi muội tử! Thực ra, ta thật sự là yêu người khác phái !!!”

Sau đó .... Thì biến thành như bây giờ.

Đơn giản mà nói, chính là sau khi bị một đống nam chủ mà bản thân ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn kéo đi làm gay, thì Ngựa đực Đại thần nổi giận.

Vì chấn chỉnh uy phong, hắn từ hàng vạn người chọn trúng Thang Mộ, lý do là vì sao?

Đương nhiên là vì nàng là kẻ yêu người khác phái!!!

Phải biết rằng đầu năm nay người yêu người khác phái khó tìm biết bao nhiêu; vì nếu ngươi dám nói bản thân là yêu khác giới chắc chắn sẽ bị khinh bỉ đến chết, ở trò chơi nếu ngươi không muốn chơi đam mỹ, chơi bách hợp thì out tới Siberia đi!

Giống như Thang Mộ dũng cảm thừa nhận chính mình là yêu người khác phái như thế ở thời đại này ... là khó tìm cỡ nào chứ.

Vì thế, nàng xuyên.

Ở thế giới Ngựa đực Đại thần tự mình xây dựng, Đại thần đồng học yêu cầu Thang Mộ cần phải nuôi dưỡng con trai ruột chân chính của mình thành một thế hệ ngựa đực, nếu không, nàng trọn đời không thể về nhà, cũng không được chơi trò chơi.

Bắt đầu từ thời khắc này, Thang Mộ quyết tâm phải làm một người đồng tính luyến ái ...
Nàng tình nguyện đi yêu một cô gái cũng không muốn bị lừa thế này.

Đáng tiếc, trên đời này không có hối hận, bỏ lại một đống vật dụng cơ bản vừa được tạo ra, cùng một câu : "Thân ái, ngươi hãy cố lên, ta sẽ coi chừng ngươi thật tốt”, Ngựa đực Đại thần vỗ vỗ mông bỏ chạy, bỏ lại vị "yêu người khác phái" vô cùng trân quý nào đó ở nơi đại lục xa lạ, nhìn trời không nói gì, lần nữa không nói gì.

Sau đó hiện thực cũng không cho nàng thời gian để sa sút tinh thần.

Chờ khi nàng phản ứng lại, Thang Mộ phát hiện chính mình ... bị người vây xem.

Hơn nữa, tình huống này, thấy thế nào cũng được không bình thường?

Dựa theo Ngựa đực Đại thần đặt ra cho nàng, đây là thế giới ma pháp và kiếm pháp, trên người nàng là bộ áo ngủ nhiều nếp nhăn chưa kịp thay ra, quả là có một chút không hợp xu thế, bị vây xem cũng là thực bình thường.

Nhưng mà!

Vì sao mọi người vây xem nàng?

Nơi này không phải thế giới nguyên thuỷ chứ! Quần áo đâu? Cho dù là da thú thì tốt xấu thế nào cũng phải che chắn điểm cần che chắn chứ!

Càng kỳ quái là, người vây xem nàng cư nhiên đều là nam giới, điểm này, nhìn xuống hạ thân liền biết, Thang Mộ tỏ ý mình xem rất rõ ràng.

Cuối cùng ... Nhóm người này vậy mà đều là trẻ con.

Vóc dáng cao nhất cùng lắm là đến thắt lưng nàng.

Cho nên nói, rốt cục hiện giờ là cái tình huống gì ?

Sau khi ánh mắt di chuyển ra khỏi người nhóm nam hài, nàng cẩn thận quan sát cảnh quang xung quanh, kinh ngạc phát hiện, bản thân đứng giữa nhà giam.

Đúng vậy, một nhà giam nhốt hơn hai mươi nam hài loả thân.

"Nơi này là chỗ nào thế?" Nàng theo bản năng hỏi.

Không ai trả lời nghi vấn của nàng.

Bởi vì đối với hầu hết bọn trẻ mà nói, việc một cô gái đột nhiên xuất hiện thực sự là rất quỷ dị, không ai nguyện ý mạo hiểm trả lời vấn đề của nàng.

"Nơi này là chỗ nào thế?" Thang Mộ lặp lại câu hỏi một lần nữa, đồng thời đưa ra một câu hỏi mới, "Các ngươi sao lại bị bắt giam?"

Đáp lại nàng vẫn là tiếng người hít thở nặng nề như trước.

Ngay tại lúc nàng sắp kiềm chế không được nữa, một thanh âm non nớt lại rõ ràng vang lên trong góc: "Nơi này là phòng bán đấu giá của Andrew, chúng tôi đều là hàng hoá sắp bị bán đấu giá". ''...'' Thang Mộ nhìn đến hướng phát ra tiếng nói, chỉ trong một nháy mắt, vậy là giải thích được lý do bản thân xuất hiện ở đây. Tại một thế giới được tạo ra với tràn ngập huyền ảo, nhóm nam hài ở đây mặc kệ là màu tóc hay màu mắt đều khác hoàn toàn với ở Trái đất; màu vàng, màu bạc, màu tím, màu lam, màu đồng,... Chỉ cần nghĩ, không gì không thấy. Nhưng mà, chỉ nam hài ngồi ôm gối ở trong góc kia, có mái tóc đen giống với nàng. Đương nhiên, chân chính làm cho nàng giác ngộ chính là lúc nàng nhìn về phía nam hài, trên người hắn toát ra ánh sáng suýt nữa chọc mù mắt chó của nàng! Đừng hiểu lầm! Nàng thực sự không phải luyến đồng! Đây là Ngựa đực Đại thần nói với nàng, vị nam hài này chính là nhân vật chính của thế giới này! Nàng theo bản năng đi về phía của đối phương, dọc đường đi, các nam hài khác đều co rúm thân thể lại trốn qua một bên, e sợ chạm phải nàng, duy chỉ có nam hài trong góc này, ngước đôi mắt ngọc bích lên , kiên định đối mặt với nàng. Suy cho cùng đúng là nam nhân vật chính. Cho dù là mông trần thì cũng lộ ra khí phách hiên ngang. Khi Thang Mộ thực sự đi đến bên cạnh đối phương, lại phát hiện hắn cũng không phải không hề sợ hãi, chỉ là che dấu cũng không tệ lắm, nhưng thân thể cùng đầu gối run nhè nhẹ, hai nắm tay nắm chặt lại, bán đứng rằng trong lòng hắn lúc này vô cùng khẩn trương. "Vị này... Ma pháp sư tiểu thư, xin hỏi ngài còn có gì muốn hỏi sao?'' Ma pháp sư? Thang Mộ tò mò hỏi: ''Ngươi tại sao nói ta là ma pháp sư?'' ''...'' Nam hài nhấp mím môi, khuôn mặt xinh xắn có chút dơ bẩn hơi cúi thấp xuống, ''Bị nhốt nơi này đều là nam hài, mà ngài ... đột nhiên xuất hiện trong này, ngoại trừ là Ma pháp sư, không người nào có thể làm được việc này?’’ Không, kỳ thực Ngựa đực Đại thần cũng có thể. Hơn nữa, nàng thực sự không phải Ma pháp sư. Tuy rằng nghe nói khi nam nhân hai mươi lăm tuổi còn giữ được thân xử nam có thể chuyển chức làm Ma pháp sư, nhưng nàng; một không phải nam nhân; hai còn chưa tới hai mươi lăm, thấy thế nào cũng không phù hợp với điều kiện mà?! Thấy nàng trầm mặc, dường như bị nam hài cho là cam chịu. Hắn gần như lấy hết can đảm nói ra một câu như thế này: ''Ma pháp sư tiểu thư, nếu ngài rời đi có thể mang ta cùng đi không?'' ''.... A?'' Lần đầu tiền gặp mặt liền cầu bao dưỡng thật sự là không thành vấn đề sao? Chẳng lẽ đây là bản năng ngựa đực trong truyền thuyết sao? Thang Mộ cảm thấy bản thân hình như hiểu được cái gì đó.

Chương 2: Không phải nhân vật chính thì chỉ có bàn tay bạc

Lúc Thang Mộ đang bị lời nói trần trụi của nam chính làm cho sửng sốt, thì đột nhiên lại có biến cố.

"Ngươi là ai?''

Nàng vội vàng quay đầu lại, đối diện với ánh mắt hoảng sợ của một nam nhân trưởng thành.

''Là cai ngục!''

Giọng nói trầm thấp của nam hài bên cạnh nàng vang lên, cùng lúc đó, bàn tay nhỏ bé của hắn siết chặt góc áo nàng, giống như sợ hãi bị bỏ lại lần nữa.

''Buông... A?!''

Câu "Yên tâm đi'' còn chưa kịp nói xong, nàng đột nhiên cảm giác trước mắt tối sầm, sau đó cả người ở trong một không gian tối tăm.

Đây là có chuyện gì?

''Ngượng ngùng quá thân ái, quên cho ngươi bàn tay bạc''. Ngữ điệu quen thuộc vang lên, mặc dù không nhìn thấy bất kỳ bóng dáng nào, nhưng đến chết Thang Mộ cũng  nhớ rõ giọng nói này là của ai!

''... Đó là cái gì?''

"Nam nhân vật chính có bàn tay vàng, ngươi cũng có thể có bàn tay bạc, bắt lấy!''

Đối phương vừa dứt lời, Thang Mộ liền cảm thấy đầu đau đớn giống như bị một gậy đập vào; rồi sau đó cả người ngã xuống đất, giống như một cái chốt được mở ra, những hình ảnh trong game mà nàng chơi trước khi xuyên không, không ngừng chảy vào não,một lần lại một lần, giống như không có kết thúc.

Không biết rốt cuộc qua bao nhiêu lâu, có lẽ rất dài, có lẽ thực ngắn, đau đớn kia mới dần dần ngừng lại.

Thang Mộ thở hồng hộc đứng dậy, quần áo trên người đều ướt đẫm mồ hôi.

"Xem ra đã thu phục được rồi nhỉ.''

''... '' Thang Mộ nghiêng đầu sang chỗ khác không để ý đến hắn trong lòng thấp giọng niệm một tiếng ''vũ khí''.

Giống như hưởng ứng triệu hồi của nàng, bỗng nhiên một cung tên toả ra ánh sáng đỏ xuất hiện ở trong tay nàng.

Đúng vậy, cái gọi là Bàn tay bạc mà Ngựa đực Đại thần cho nàng, chính là một cái biến dị trong hệ thống trò chơi [Long chi cốc].

Nhưng mà!

Tại sao!

Chức nghiệp của nàng không phải mục sư mà là cung thủ!

Đáng thương cho tiểu mục sư mãn cấp, tiểu cường đánh không chết có khả năng bổ huyết của nàng!

Dù rằng chân ngắn, dáng người có chút lùn, hở ngực, lộ tay, quần bãi biển, tay cầm dao phay cùng với thớt gỗ nhìn có chút kỳ quái, nhưng đây chính là tình yêu thực sự của nàng nha!

Mà cung thủ ....

Chính là muội tử da giòn, phòng ngự thấp trong truyền thuyết ... Cùng một điều kiện trang bị, không chỉ kém mục sư một chút đâu nha __Vật phẩm mẹ kế [Long chi cốc], chính là tiêu biểu loại hình cha không thương mẹ không yêu.

Không phải nhân vật chính nên có thể bắt nạt nàng như vật sao?

Hơn nữa cấp bậc hiện tại của nàng vậy mà chỉ có 10 cấp, trang bị toàn thân là bạch trang cấp thấp nhất, khốn kiếp!

Cho dù cường hoá đến cấp 12, cả người toả ra hồng quang rực rỡ, cũng không thể thay đổi được sự thật về công kích rác rưởi - đánh quái quái không đau!!!

Chuyện duy nhất khiến nàng vui mừng chỉ có ... nửa thân người dưới có thể ẩn vào bên trong, bằng không, lúc mọi người nhìn nàng đều nghĩ rằng nhìn thấy một đống lửa.

"Thân ái, ngươi phải cố gắng làm việc nha''.

''...''

''Cấp bậc rồi sẽ tăng, thần khí cũng sẽ có, tất cả mọi thứ rồi sẽ đến''.

''...''

''Ta phải đi, a, nhân tiện nói luôn, bởi vì hệ thống dung hợp với trò chơi hiện thời xảy chút vấn đề, cơ thể ngươi bây giờ có chút hàm súc''.

''... Đó là gì?'' rốt cục Thang Mộ tìm thấy được trọng điểm trong những lời nói của tên khốn này.

''Khụ, chính là, thời điểm hỉ nộ ái ố, mặt đều chỉ có một biểu cảm.''

''...''

''Có duyên thì gặp lại''.

Chờ chút! Đó không phải là mặt than trong truyền thuyết sao!

Chuyện quan trọng như thế không được nói cuối cùng chứ!!

Đừng tuỳ ý trốn tránh trách nhiệm!!!

Quay lại ngay, tên khốn khiếp!!!!

Dù nàng kêu gào thế nào cũng không thể thay đổi sự thật đầy bi kịch vào giờ phút này, càng khổ hơn là, bất kể giờ phút này nàng có cảm xúc phẫn nộ thế nào đi nữa, trên mặt đều không có bất kỳ biểu cảm nào.

Giữa lúc dầu sôi lửa bỏng, cả người Thang Mộ đột nhiên thoát ly khỏi không gian, lúc lấy lại được tinh thần, nàng đã xuất hiện lại tại địa phương vừa rồi, điểm duy nhất không giống chính là, trong tay đang cầm đoản cung còn vừa nãy
thì không có -- bởi vì nàng đã ẩn hiệu ứng hào quang cho nên thoạt nhìn hết sức bình thường.

Sau đó, điểm không giống thứ hai xuất hiện.

Vị trí của nàng không thay đổi, vậy mà nam chủ ngồi trong góc lại không thấy.

Không chỉ không có ở trong góc, mà cũng không có ở trong ngục.

"Hắn đâu?''

Thang Mộ hỏi các nam hài khác .

Có lẽ là vì trong tay cầm vũ khí, mấy đứa nhỏ lúc trước không để ý tới nàng đều mở miệng.

''Không liên quan đến chúng tôi, hắn bị cai ngục mang đi rồi!''

"Làm ơn đừng làm hại ta!''

''Là tự cai ngục thấy ngài nói chuyện với hắn, ta chưa hề nói cái gì, buông tha cho ta đi''.

....

Chẳng lẽ nhìn nàng rất hung ác hay sao? Làm sao mà những đứa nhỏ này đều bị doạ phát khóc?

Thang Mộ hoàn toàn không ý thức được mặt than hiện tại của nàng có bao nhiêu lực sát thương.

Tóm lại, vẫn là ra khỏi nơi này rồi nói sau.

Nàng nhìn chăm chú cửa đang bị khoá gần trong gang tấc, tay trái cầm giữa cung giơ lên, kéo dây cung, một mũi tên mang ánh sáng đỏ lấp lánh trong một thời gian rất ngắn được ngưng tụ thành, điều này làm cho bọn nhỏ vẫn luôn lén lút quan sát nàng trừng mắt thật lớn.

Nữ thần ánh sáng!

Đây là ma pháp?

Vị tiểu thư kỳ quái này thực sự là Ma pháp sư?

Nếu là người có kiến thức chân chính ở đại lục này có ở đây, chỉ sợ sẽ cười nhạt đối với nhóm trẻ con đang sợ hãi này, mọi người đều biết, Ma pháp sư hầu hết đều là kẻ thân thể yếu đuối, bọn họ tuyệt đối không thể sử dụng loại cung tên ''thô tục'' này -- bởi vì loại này không phù hợp với thưởng thức của Đại nhân Ma pháp sư cao quý nha.

Đương nhiên, thế giới này cũng có chức nghiệp "Cung thủ'', nhưng mà bình thường chủng tộc này chỉ có thể bắn ra thuần những mũi tên vật lý, bởi vì mũi tên được thêm vào ma pháp thực sự rất quý giá, rất ít người có thể coi nó như là một vật phẩm có thể lãng phí bừa bãi; duy chỉ có Tinh linh tộc, đồng thời am hiểu cả tiễn pháp và ma pháp, trong lúc bắn tên có thể sử dụng ma pháp, nhưng mà cho dù là thế đi nữa, bọn họ cũng không thể đạt được trình độ như Thang Mộ -- có thể từ không khí ngưng tụ thành mũi tên.

Đương nhiên, cái gọi là kiến thức đối với Thang Mộ đều là vô nghĩa.

Vì sao mũi tên có thể tạo ra từ không khí?

Bởi vì [Long chi cốc ] thiết lập như vậy!

Vì sao mũi tên lại toả ra ánh sáng màu đỏ?

Bởi vì mũi tên được cường hoá như một vũ khí cấp 12!

Xem đi, mọi thứ chính là đơn giản như vậy.

Đối với việc bắn mũi tên lần đầu tiên trong đời, Thang Mộ biểu hiện thực bình tĩnh.

Không hề sử dụng bất kỳ kỹ năng nào, chỉ bắn bình thường mà thôi, sau đó trong nháy mắt khoá sắt to biến thành hư ảo.

Nàng gật đầu, tuy rằng sức công kích của bạch trang cấp thấp có thấp một chút, nhưng đối với quái vật tương đối mà nói, tiêu diệt vẫn là dư dả.

Một cước đá văng cửa sắt, Thang Mộ đi ra khỏi nhà giam, tìm kiếm nhân vật chính ở khắp nơi.

Đột nhiên trong đầu chợt loé linh quang, nàng niệm một tiếng ''Bản đồ'' trong lòng.

Trong khoảnh khắc, trong tâm trí nàng hiện lên một bản đồ đơn giản hoá các vùng lân cận, phòng ốc, đường đi cùng với các loại điểm sáng với nhiều màu sắc.

Vị trí chỗ nàng đứng biểu thị bằng một cung tên nhỏ, hình vẽ bên cạnh toả ra ánh sáng màu lam, đặc biệt có thể thấy, điểm sáng màu lam hẳn là đại diện những nô lệ bị giam ở đây, điểm đỏ là đối tượng để tấn công như trong game -- như vậy chính là chỉ cai ngục, vậy xem ra ... Điểm màu vàng đặc trưng, nhất định chính là nhân vật nam chính.

Sau khi nhận định như thế, Thang Mộ chạy vội theo hướng đó.

Chương 3: Nam chủ không đem chim đi dạo ở nơi yên tĩnh không phải là nam chủ tốt.

Ưu điểm của Chức nghiệp Cung thủ ở [Long Chi Cốc]  không nhiều, có một cái, chính là chạy trốn nhanh.

Thang Mộ ở cấp 0 có thể sử dụng “lăn mình và tránh sơ cấp” trong quá trình vừa chiến đấu vừa chạy, nghe qua có vẻ thật là thần bí, kỳ thật chính là trò lộn mèo lúc nhỏ hay chơi, hai tay chống đất lật người trái phải trước sau là được rồi.

Có lẽ do nơi này chỉ giam giữ trẻ em nên dọc đường đi cũng không có cai ngục.

Cho nên Thang Mộ cũng không sợ mất mặt, vừa chạy vừa lộn về phía trước, cách này nhanh hơn chạy bộ đơn thuần nhiều. Cũng may, áo ngủ trên người nàng phân ra là áo và quần, nếu không sợ là một đường đi hết.

Chỉ một lát sau, nàng đứng ở trước một cánh cửa, căn cứ vào hiển thị của bản đồ, bên trong trừ điểm biểu thị nam chủ còn có một điểm đỏ, hẳn chính là tên cai ngục lúc trước.

Cửa không khoá, sau khi giương cung lên, nàng rất dễ dàng đá văng nó trong một cước.

''Người nào?''

Lần thứ hai lên sân khấu, tên cai ngục theo bản năng xoay lại, lại hô lên lời kịch giống y chang lần trước.

Mặc dù đã PK trên mạng vô số lần nhưng đánh nhau với người khác trong thực tế đối với Thang Mộ mà nói vẫn là lần đầu tiên, cho nên không thể tránh khỏi…. có chút khẩn trương.

Hơn nữa vào lúc này, tên cai ngục còn hét lên.

Nàng bị tiếng hét lớn làm sợ tới mức trượt tay, tay đang kéo mũi tên lại vô ý buông ra, vì thế nhân sinh của người lần đầu tiên bắn cung cứ như vậy bị cướp đi.

''A!!!""

Đợi đến lúc Thang Mộ hồi phục được năng lực tư duy, phát hiện tên cai ngục đã ngã xuống đất, hai tay ôm đản (trứng), vẻ mặt biểu hiện vừa thống khổ vừa vặn vẹo, tiếng kêu thảm thiết không ngừng.

''.....''

Cái này thật sự là không đúng đâu!

Dựa vào phương hướng mà nàng đã giơ tên, dù thế nào cũng chỉ có thể  bắn trúng đầu hoặc vai đối thủ, làm sao lại có thể lệch đến cái địa phương kia?

Chẳng qua là bắn cung bình thường thôi mà? Cũng không phải tên bị cong, hướng đi này nhìn thế nào cũng thấy quỷ dị vậy?

Hơn nữa bây giờ nàng nên nói cái gì mới tốt đây?

Thực xin lỗi ta trượt tay -- Thế này không phải là muốn bị đánh sao?

Trứng của ngươi có khoẻ không? – Hình như có chút đáng khinh nha?

Chờ chút đã!

Cuối cùng Thang Mộ cũng phản ứng lại, hiện tại không phải là lúc ngẫn người, bởi vì vị huynh đệ đáng thương đang kêu gào thảm thiết cho nên không ít điểm đỏ đang tụ tập lại đây.

Nàng vội vàng chạy đến góc tường, nâng nhân vật chính đang ngã vào góc tường, vừa nhìn liền tức giận, còn chưa tính đến gương mặt nhỏ nhắn vốn đã bẩn còn bẩn hơn  vậy mà đôi mắt sáng ngời để lại cho nàng ấn tượng sâu sắc, lại nhắm chặt lại; quá rõ ràng là hắn đã bị mất ý thức, mà nguyên nhân … Thang Mộ dễ dàng tìm được vết bầm tím thật to trên trán hắn – đây là trực tiếp đập đầu đứa nhỏ vô tường sao?

Thật sự là quá đáng!

Nàng từ túi ảo lấy ra “Áo choàng rách nát’’ nhặt được lúc đánh quái trước kia đem bọc đứa nhỏ lại một cách kỹ lưỡng, lại lấy ra một cái ‘’Dây thừng bị vứt bỏ’’ để buộc hắn ở trước ngực. Không thể không nói, hằng ngày lúc chơi game này, những thứ như thế là rác, hoàn toàn không có tác dụng gì chỉ có thể vứt vào cửa hàng; thế mà đổi thành thế giới thực … Thật đúng là phát huy tác dụng vô cùng.

Quả nhiên, không có thứ không thể sử dụng, chỉ có không biết dùng.

Sau khi nhanh chóng làm xong mọi thứ, Thang Mộ đứng lên, lại kéo dây cung, cảnh cáo tên thủ vệ bằng giọng điệu hung ác: “Lần sau lại để ta nhìn thấy ngươi ngược đãi trẻ em, kết cục chính là như vầy!’’

Một mũi tên dũng mãnh được bắn ra!

Thang Mộ đối rất tự tin với mũi tên lần này, không giống như vừa rồi, lần này nàng có nhắm bắn nha!

Nếu không ngoài dự đoán, mũi tên này sẽ sượt qua lỗ tai hắn.

Nhưng mà sự thật lại hung hăng cho nàng một cái tát vang dội…

Không có khả năng… Không nên….

Thang Mộ chấn kinh rồi, phương hướng mũi tên ban đầu không có vấn đề gì, nhưng mà ngay khi sắp bay đến bên tai hắn, đột nhiên lại hạ xuống, hung hăng đâm vào giữa hai chân đối phương.

“A!!!’’

Lại một tiếng hét thảm thiết vang lên.

Thang Mộ nhìn chăm chú vào vị huynh đệ đầy bi kịch đang ôm trứng lăn lộn trên đất, nghẹn họng không thể nói gì, nhưng nàng vẫn không quên nguy cơ hiện tại cho nên đẩy cửa chạy ra ngoài.

Huynh đệ … thật sự xin lỗi … Lần sau ta nhất định bắn trúng mục tiêu!

Mang theo áy náy, nàng chạy một mạch.

Có lẽ vì đã dung hợp với hệ thống trò chơi, khí lực của nàng lớn hơn nhiều,  trên ngực mang theo một đứa nhỏ cũng hoàn toàn không ảnh hưởng tới tốc độ của nàng, chỉ là không thể tiếp tục lộn mèo.

Đương nhiên, tốc độ của tiểu quái làm sao có thể so sánh được với đường đường Cung thủ đại nhân chứ?

Theo bản đồ trong đầu, Thang Mộ vô cùng thuận lợi tránh thoát nhiều quân truy đuổi, bằng tốc độ nhanh nhất theo con đường nhanh chóng và tiện lợi nhất chạy tới lối ra.

Có lẽ ông trời cũng chiếu cố nhân vật chính, cửa ra phụ cận cư nhiên chất một đống gỗ cao cao, lại giương cung kéo tên, Thang Mộ quyết đoán bắn một mũi tên ra, đống gỗ mất cân bằng lập tức đổ xuống, vừa đúng lúc năng cản bước tiến của quân truy đuổi.

Một chốc chậm trễ này cũng đủ cho Thang Mộ tiêu sái chạy xa.

Thậm chí trong lúc chạy trốn, nàng còn có dư thời gian tự hỏi: Mũi tên này thực sự là rất chuẩn xác nha, không có một chút lệch lạc nào, chẳng lẽ sai lầm của nàng là nhắm vào vị nhân huynh vừa rồi sao? Người kia cùng với thương ca ca nhất định là may mắn như nhau e!

Chạy một mạch đến một con hẻm nhỏ, Thang Mộ mới ngừng bước chân; lúc bình thường hơi vận động một chút đã thở hỗn hễn nay thì thở mạnh một chút cũng không có.

Thật cẩn thận nhìn nhìn bên ngoài, Thang Mộ rốt cục ý thức được một vấn đề -- quần áo nàng mặc lúc này thật là vô cùng không phù hợp.

Cũng may “Áo choàng rách nát’’ lúc trước còn lại không ít, nàng lại lấy ra một cái từ túi ảo, bao mình lại thật kỹ, tuy rằng nhìn có chút khó coi, nhưng ít ra còn có thể không quá đột ngột dung nhập vào thế giới này – nàng cũng nên cảm tạ [Long chi cốc] là trò chơi lấy bối cảnh Phương Tây nhỉ?

Động tác buộc áo choàng tuy rằng nhẹ nhàng nhưng dường như quấy rầy giấc ngủ của nam hài, hắn nhíu nhíu mày, từ từ tỉnh lại.

Chú ý tới động tác của hắn, Thang Mộ vội thả hắn từ trong ngực xuống mặt đất : ''Ngươi tỉnh? Có chỗ nào không thoải mái không?''

''...'' Mới từ mê mang tìm lại ý thức, nam hài theo bản năng ngẫng đầu nhìn về hướng người nói chuyện, giật mình.

''Có phải bị đau ở chỗ nào không?'' Thang Mộ càng lo lắng, đây chính là nhân vật chính nhân vật chính đó! Không phải là bị ngốc chứ? Chẳng lẽ nàng không chỉ phải nuôi lớn mà còn muốn phát triển IQ luôn sao?

Đừng nói giỡn chứ !

''Không ...'' Nam hài cúi đầu, âm thanh nho nhỏ vang lên, ''Ta nghĩ ngài sẽ không quay về nữa''.

''À ...'' Thang Mộ lúc này mới nhớ, lúc trước vì bị Ngựa đực đại thần hạ độc thủ, nàng đột nhiên biến mất trước mặt hắn, lúc đó đối với cậu bé mà nói, vậy xem như là bỏ đi sao?

Bất quá, nàng thực sự là oan uổng  nha!

Nhưng mà nàng cũng không thể nói với đứa nhỏ "Đều là lỗi của cha ngươi!'' được, huống chi thật ra nhờ đối phương cho nàng Bàn tay bạc mới có thể giúp bọn họ thuận lợi mà trốn đi.

Cho nên...

Thang Mộ khom lưng xuống, xoa trên đầu mềm mại của hắn: ''Cái kia ....ta không phải muốn bỏ ngươi lại.''

"?''

"Khụ, kia, không phải ta đi tìm áo choàng cho ngươi sao?’’

''....''

'' Nếu không thì ngươi tới bây giờ còn cởi truồng nha.''

Nam hài vẻ mặt thật 囧, chắc là vì thẹn thùng, hắn vội vàng đứng lên cho nên áo choàng trên người trượt xuống.

Thang Mộ cúi đầu, trên dưới nhìn quét qua một phen, sau đó bình tĩnh nói : ''Đúng, giống như là bây giờ."

"... ...."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro