Nhật kí của Bạc Văn Du 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm tôi tốt nghiệp đại học, đàn anh cũng vừa tốt nghiệp tiến sĩ. Tôi 22 tuổi, anh ấy 30 tuổi.

Tôi đi làm cho công ty của gia đình từ vị trí nhân viên quản lý, từng bước học cách trở thành một người kế thừa thích hợp. Đàn anh đi làm thực tập tại bệnh viện tốt nhất của thành phố, trở thành một bác sĩ phẫu thuật. Nghe nói anh ấy được các lãnh đạo và tiền bối rất yêu mến, trở thành trụ cột của thế hệ trẻ.

Điều này là tự nhiên, anh ấy vẫn luôn xuất sắc như vậy.

Tôi không thể tự chăm sóc cuộc sống của mình, cũng không muốn sống một mình trong căn hộ trống trải, vì vậy tôi gọi điện cho anh, làm nũng oán giận anh, yêu cầu anh đến sống chung với tôi.

Anh không nói hai lời liền từ bỏ căn hộ đã thuê và chuyển đến sống chung với tôi. Anh nấu ăn và giặt quần áo cho tôi, tôi không thu tiền phòng của anh, chúng tôi hỗ trợ lẫn nhau và cuối cùng sống chung với nhau một cách tự nhiên.

Mỗi buổi sáng, anh ấy sẽ chuẩn bị bữa sáng cho cả hai chúng tôi, chuẩn bị cơm trưa, sau đó anh đến bệnh viện, tôi đi đến công ty. Sau một ngày bận rộn, anh về nhà nấu ăn và tôi quét dọn nhà cửa, hai người cùng ăn tối, sau đó anh giặt quần áo và tôi rửa bát đĩa.

Buổi tối sau khi làm xong những việc nhà, hai người chúng tôi sẽ nằm trên ghế sofa xem TV hoặc chơi game và nói chuyện phiếm.

Dường như chúng tôi có sức hút tự nhiên với nhau, mỗi ngày đều có vô vàn chuyện để nói.
Đương nhiên, hầu hết thời gian đều là anh ấy nói chuyện.

Anh ấy là người nói nhiều, điều này không cần phải bàn cãi.

Nhưng anh có EQ rất cao, nói nhiều nhưng không gây cảm giác khó chịu, luôn là người giỏi tạo không khí sôi nổi.

Sau một ngày đấu tranh với những lục đục tại công ty, tôi trở về nhà và nhìn thấy đàn anh của mình đang chuẩn bị bữa tối, mặc bộ đồ ngủ Pikachu rất dễ thương, tất cả những tâm tình xấu hôm nay đều biến mất.

"Đàn anh, anh 30 tuổi rồi, nên trưởng thành và ổn định hơn."

Anh hoàn toàn không quan tâm đến tuổi tác của mình. "Nói ai già rồi! Đàn ông đến chết vẫn là thanh niên, em hiểu gì!"

Đàn anh của tôi chắc chắn là "người trung niên" năng động nhất mà tôi từng gặp. Tất nhiên, gương mặt anh cũng không giống một người trên 30 tuổi.

Ở bệnh viện, anh là một bác sĩ cứu người, là chúa cứu thế trong mắt bệnh nhân. Khi về nhà, anh là đàn anh của tôi, thường xuyên nghiên cứu những thứ liên quan đến công nghệ.

Sau nhiều năm nghe, tôi đã trở nên miễn dịch với những thứ mà anh nghiên cứu. Đôi khi tôi cũng có thể hiểu được những điểm cười kỳ quặc của anh, hai chuyên gia hàng đầu của hai ngành nghề này cúi người trên ghế sofa cười như những kẻ ngốc.

Những người xung quanh tôi đều thấy tôi ngày càng trở nên vui vẻ hơn, và tôi cũng ngày càng thích bản thân mình như thế này.

Khi tôi ở bên đàn anh,  tôi có thể tự do và tùy ý, tôi có thể hoàn toàn là chính mình. Tôi không phải lo lắng về việc làm hài lòng người khác hoặc đáp ứng kỳ vọng của họ, tôi không phải sống trong một trạng thái mơ hồ, mệt mỏi vì cố gắng đáp ứng các yêu cầu của mọi người.

Lần đầu tiên, tôi bắt đầu nổi loạn chống lại bố mẹ. Tôi muốn sống cuộc đời của mình theo cách của riêng tôi. Tôi không cảm thấy cần phải đứng ở đỉnh kim tự tháp của tiền bạc và quyền lực, hoặc kết hôn với một gia đình giàu có và phát triển thêm doanh nghiệp gia đình. Tôi không muốn dành ngày đêm đấu tranh quyền lực với một nhóm ông già, đấu tranh để kiểm soát cổ phiếu và chức vụ.

Tôi muốn sống một cuộc sống bình thường, với đàn anh của tôi.

Tôi chỉ là một người bình thường, và tôi biết rằng tôi không thể chịu đựng được trọng lượng của vương miện mà bố mẹ đã đặt lên đầu tôi.

Vương miện này quá nặng, nó làm đau cổ tôi. Đối với tôi, nó không phải là biểu tượng của sự giàu có và quyền lực, nó chỉ là một còng số, một gánh nặng nguy hiểm.

Trong mười tám năm đầu đời, tôi sống dưới bóng tối của vương miện này, mệt mỏi và không hạnh phúc.

Và sau đó, đàn anh xuất hiện, giữ vương miện bằng đôi tay của mình, che chở tôi dưới nó, để tôi có thể hít thở.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi cảm thấy ấm áp. Tôi tìm thấy cảm giác thuộc về anh, bắt đầu khao khát những nụ cười của anh.

Sẽ tuyệt vời nếu tôi sống như vậy mãi mãi phải không?

?

?

?

Và đó là cách tôi đã yêu đàn anh của mình.

Khi tôi bắt đầu yêu anh, tôi không biết từ khi nào, cũng không thể nhớ ra được.

Tôi chỉ biết rằng tôi không thể sống thiếu anh. Tôi ghen khi thấy anh thân mật với người khác, tôi lo lắng khi anh về muộn, và tôi có thể chết nếu anh không còn muốn tôi nữa.

Đó có lẽ là tình yêu, tôi cũng không biết.

Câu chuyện phát triển khác so với những cuốn tiểu thuyết lãng mạn với tình yêu sét đánh. Tôi không hy sinh bất cứ thứ gì hay theo đuổi anh như một con bướm đuổi theo ngọn lửa. Tôi không dám.

Tôi chỉ dám vụng trộm yêu anh trong tâm trí, chia sẻ tình yêu đột ngột này vào trong cuốn nhật ký của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro