Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Cẩm Hi

Hành Tố tiếp tục giúp Đinh Kha thu dọn đồ đạc, tuy nói chuyện bình tĩnh nhưng đã cật lực khắc chế cảm xúc của mình, "Chị không sợ bị tổn thương! Chị biết, em vẫn mang theo quan niệm truyền thống Trung Quốc, em không thể tiếp thu chuyện chị và em trai em ở bên nhau!"

Lời nói của cô ấy sắc bén, nhưng đúng là Đinh Kha cảm thấy Hành Tố không xứng với Chung Ly Khâm, hắn là con trai độc nhất của tư lệnh Thượng Hải, trong tương lai hắn sẽ trở thành nhân vật oai phong một cõi trong giới chính trị và trên chiến trường, Chung Ly Khâm có thể trái ôm phải ấp mỹ nhân tìm hoa hỏi liễu, nhưng người vợ tương lai của hắn phải là danh môn thế gia, mà Hành Tố...

"Em có thể xem chị như bạn bè, chị em, nhưng cuối cùng em vẫn xem thường chị!"

"Không có!" Đinh Kha phủ nhận nhưng lại không đủ tự tin.

Hành Tố cười hào phóng, cười đến chua xót, "Không sao, chị vẫn xem em là chị em!"

Đinh Kha chỉ thấy cảm động, nhưng lại không thể nói câu thật xin lỗi ra miệng, có lẽ Chung Ly Khâm chỉ là nhất thời ham chơi, giống như gặp dịp thì chơi, hắn chơi chán sẽ đi tìm con mồi mới.

"Thôi, em phải về Thượng Hải rồi, còn quản hai người làm gì." Đinh Kha ngẩng đầu đối diện với ánh mắt sắc bén của Hành Tố, đáy lòng lại trở nên mềm mại, Hành Tố không nên chịu tổn thương như vậy!

"Có lẽ không thể ở bên nhau đến già, nhưng yêu ngày nào hay ngày nấy!" Hành Tố rũ mắt, trong đầu đều là hình ảnh của Chung Ly Khâm.

Có lẽ không thể ở bên nhau lâu dài, nhưng yêu ngày nào hay ngày nấy!

Ngoài trừ chúc phúc ra, Đinh Kha còn có thể nói cái gì đây.

Thật ra Hành Tố đã sớm biết mình và Chung Ly Khâm sẽ không có kết quả, nhưng từ tận trong xương cốt cô ấy lại giống Đinh Kha, các cô đều là những cô gái có một trái tim như lửa, ngàn vạn lần đừng đụng vào, nếu không thể cùng nhau đến bạc đầu, sẽ chỉ có ngọc nát đá tan mà thôi.

Thời gian nhanh chóng trôi đi, giống như bóng câu qua khe cửa, vậy mà đã ở Mỹ hai năm rưỡi rồi, Đinh Kha xách theo một chiếc vali xách tay bằng trúc đơn giản, đứng ở bến tàu tạm biệt Hành Tố.

Chiếc tàu khổng lồ phía sau sắp chạy, cô mặc một bộ sườn xám màu xanh nhạt bước lên boong tàu, lọn tóc hơi quăn rũ ở sau lưng, tóc mái quy củ xếp ở trước trán, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo.

"Đinh Kha!"

Một tiếng hét tựa như xuyên qua ngàn năm, cho dù là cách một tầng người, cô liếc mắt một cái cũng có thể tìm được thân ảnh của hắn!

Đinh Kha không màng tất cả chạy xuống boong tàu, thuỷ thủ kêu lên không thể rời thuyền, nhưng cô lại mắt điếc tai ngơ, bởi vì người đang chờ cô là Thẩm Tông Tuyền!

Thẩm Tông Tuyền thở hồng hộc chạy tới, ngay cả áo sơ mi trắng tinh cũng bị lấm bẩn mấy chỗ, mắt Đinh Kha đã hơi ướt, "Không phải bế giáo* ạ, làm sao mà anh tới được đây vậy?" Lại nhìn thấy trên tay hắn có những vết đỏ, bộ dáng phong trần mệt mỏi, Đinh Kha lại bật cười, "Chẳng lẽ anh vừa mới đi đánh nhau về?"

(*) Bế giáo: Đóng cổng trường (trường đóng cổng lại cho học sinh ôn thi tốt nghiệp đó).

Thẩm Tông Tuyền hơi hé miệng nhưng lại nói không nên lời, thuỷ thủ phía sau đang thúc giục, Đinh Kha vẫn chờ hắn nói chuyện, nhưng hắn chỉ chăm chú nhìn Đinh Kha, mất một hồi lâu nhưng chỉ có yết hầu khẽ di động, một tay đem Đinh Kha ôm vào lòng, đầu gục xuống hơi run rẩy, một nụ hôn mềm mại tinh tế không dễ phát hiện rơi xuống trên trán cô.

Đinh Kha cũng ngây ngẩn cả người, hai năm rưỡi hắn đều thờ ơ với mình, nhưng trước khi chia tay hắn lại làm thế này!

Cuối cùng ba chữ hẹn gặp lại vẫn không nói ra.

Nhưng hắn cũng không cần phải nói bất cứ cái gì, trái tim Đinh Kha đã sáng như gương.

Tàu thuỷ lướt trên mặt biển càng lúc càng xa, gió biển ẩm ướt cùng với mùi tanh hỗn loạn thổi tới, mái tóc đen như thác nước của Đinh Kha tung bay trong gió, mặt biển và bầu trời hợp thành một thể, trắng xoá một mảnh, không thể phân biệt rõ đâu là biển đâu là trời, nhưng cô lại cảm thấy mình có thể mơ hồ thấy được bóng dáng của Thẩm Tông Tuyền.

Thành phố xa xôi mang theo ánh sáng lưu li, Thẩm Tông Tuyền vẫn đứng lặng ở bến tàu chăm chú nhìn về phía nơi giao nhau giữa trời và biển.

Từng nhìn thấy điệu múa ba lê của Âu Châu, vốn cho rằng thiên nga đen đã là sự kết hợp hoàn mỹ nhất giữa ưu nhã và tà ác, mà chiếc phi cơ màu đen này, xé rách bầu trời cắn nuốt mặt biển, mỗi một yêu cầu xoay mình trên cao đều là một thử thách mạo hiểm đầy khiêu chiến.

Khi đó cũng biển xanh trời xanh như lúc này, Hắc Sắc Phích lịch xẹt qua không trung, cũng xẹt qua trái tim cô, từ Thượng Hải theo đến tận nước Mỹ, Đinh Kha lại càng không thể tự thoát ra được.

Ai có thể biết một sự hiểu lầm mỹ lệ, lại luân hãm hai người vào trong đó.

Đinh Kha hơi hé môi đỏ kiều diễm, cô chậm rãi thổi ra một làn khói mờ ảo, làn khói xuyên qua chuông bạc bị tách thành hai phần, tiếng thanh thúy của chuông bạc vang lên với tần suất chấn động, thanh âm này giống như một cơn gió lạnh thổi qua rừng trúc khiến những phiến lá không ngừng run rẩy.

"Tình yêu đã chết!" Đinh Kha ước lượng một chuông bạc trĩu nặng ở trong tay, lời nói hơi mang theo khẩu âm Thượng Hải càng hiện ra tư thái quyến rũ của cô.

"Cảm ơn, tạm biệt!" Đinh Kha giơ tay ném viên ngọc được khảm Nam Hải châu ở trong tay đi, bên trong hậu trường tối tăm lại càng thêm mông lung, bộ sườn xám màu ngà Đinh Kha mặc trên người càng phụ trợ thêm cho vẻ thanh nhã của cô, nhưng lại không hợp với kiểu trang đậm này, nhưng cũng khó che lấp được vẻ đẹp tuyệt sắc của cô.

"Đinh Kha tiểu thư tính khí cũng quá lớn đi?" Người nói chuyện vẫn còn đang mặc trang phục biểu diễn cổ xưa, khuôn mặt trắng nõn còn lưu lại một chút phấn màu chưa lau sạch, nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm ánh chiều tà đang dần tắt bên ngoài hiên cửa.

"Ai bảo cô ấy là Giác nhi* chứ!" Ông chủ Lý ở một bên bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người phất tay ý bảo mau đi quét tước hậu trường đi.

(*) Giác nhi: Thời xưa, giác nhi là cách gọi tôn trọng trong giới hí kịch, dùng để gọi những người tương đối có danh tiếng. Ngày nay, từ này cũng được sử dụng trong mọi ngành nghề, chuyên để chỉ những người có tài năng xuất chúng.

Chính văn rạp hát Hồng Nhạn

Tác giả có lời muốn nói: Mong mọi người ủng hộ!

Nữ chính cương liệt Đinh Kha tới rồi! Ha ha! Một đám người không tình nguyện bê đống hoa hồng chồng chất ở trong rạp hát ném ra ngoài, hoa hồng kiều diễm ướt át vừa mới bị ném ra ngoài, ngay lập tức đã bị một người bán hoa cướp đi, người bán hoa nhìn có vẻ rất cao hứng phấn chấn.

Bắt đầu từ tháng trước, Đinh Kha tiểu thư đã gia nhập rạp hát Hồng Nhạn, mỗi tối thứ sáu khi tới tiết mục của cô, ngựa xe như nước đông nghịt chạy đến tranh vé, các vị công tử tay cầm hoa hồng chỉ mong có thể thấy được một nửa phong tư của Đinh Kha tiểu thư, thế nhưng cô lại là một bóng hình xinh đẹp khó tìm, không bao giờ gặp khách, cho dù là một vị quân phiệt khuynh quyền hay là một ông trùm vung tiền như rác, cô vẫn chỉ hát tuồng xong rồi cầm tiền chạy lấy người, thậm chí đến ông chủ Lý của rạp hát cũng chỉ biết cô gọi là Đinh Kha, không biết đây là tên thật hay là nghệ danh của cô, từ trước đến nay cô chưa bao giờ đề cập tới họ của mình.

"Ai ui, Giác nhi của tôi, ngài nhanh lên đi, ở ngoài dưới đang thúc giục đấy!" Ông chủ Lý lòng nóng như lửa đốt từ trước đài chạy tới, lại thấy Đinh Kha vẫn không chút hoang như cũ, đang vẽ một đôi lông mày thanh tú như núi Nga Mi, Đinh Kha nhìn thấy ông chủ Lý mồ hôi đầy đầu thì không khỏi liếc mắt, "Muốn xem thì phải chờ!" Mấy lời của ông chủ Lý đến miệng bị nghẹn lại, hắn túm lấy chiếc áo khoác ngoài rộng thùng thình của mình, nói cũng không được mà không nói cũng không xong.

Đinh Kha này quả thực chính là vận mệnh của rạp hát của hắn, nhưng hôm nay ngay cả Vương sư trưởng của Thượng Hảo cũng đã tới rồi, cô thì vẫn thản nhiên tự đắc như cũ, mặc kệ để người ta chờ đợi.

"Hôm nay tới chính là..."

Một cái trừng mắt của cô đã dọa ông chủ Lý sợ tới mức không nói ra lời, tuy nói hắn ta đã gặp qua không ít việc đời, con hát dạng gì đến nơi này của hắn mà không phải chịu thua, nhưng cố tình cô gái nóng nảy này lại dọa cho hắn ngất lịm, hơi không cao hứng là phủi tay chạy lấy người ném cái cục diện rối rắm cho hắn, dường như cái người này căn bản là không để bụng tới mấy đồng bạc, hát tuồng chỉ là để tìm kiếm niềm vui mà thôi.

"Đào hoa phiến!" Ba chữ này từ trong miệng cô nhẹ thốt ra mang theo nhu mị kéo dài vô tận, ông chủ Lý sửng sốt, "Không phải xướng mẫu đơn đình sao?" Đinh Kha một thân hồng y, mái tóc như mây, trâm ngọc cài nghiêng, nghiễm nhiên đây chính là 《 đào hoa phiến 》 tạo hình của ca kỹ Lý Hương Quân trong Tần Hoài, cô giơ đầu ngón tay thon dài lên nắm chặt lấy bông hoa lan, không nói không rằng nhẹ nhàng xoay người đi lên sân khấu.

"Sửa thành đào hoa phiến!" Ông chủ Lý cuống quít kêu la, hậu trường càng loạn thành một đoàn, mọi người sôi nổi đi thay quần áo.

"Mau đổi bài diễn!" Ông chủ Lý dù có giận cũng không dám bộc phát, đành phải quay sang quát người khác. Ông chủ Lý đề nghị xướng 《 Trường Sinh Điện 》, nhưng khi bài diễn đều đã chuẩn bị xong thì cô lại hứng trí sửa thành《 Đào hoa phiến 》, ông chủ Lý tức giận hận không thể một phen bóp chết ả danh linh này, nhưng lại không thể không a dua cười nịnh hót.

Ông chủ Lý thấy Đinh Kha chuẩn bị đi lên sân khấu, vội vàng chạy tới hàng ghế phía trước sợ chậm trễ.

Bên dưới đã sớm trở thành một mớ hỗn loạn, những người sắm vai tài tử đời nhà Minh bước lên sân khấu trước, nhưng họ không thể thắng nổi những tiếng la hét của khán giả ở dưới đài, khách đến đến rạp hát hồng nhạn nghe diễn hơn nửa là những công tử thiếu gia hào môn, tất cả bọn họ đều đồng lòng hò la "Đinh Kha tuyệt sắc thiên hạ!", nhưng Đinh Kha lại càng muốn để bọn họ mất hết kiên nhẫn mới bằng lòng xuất hiện.

"Tần Hoài không có từ nào để miêu tả về ánh tà dương, mọi nhà nên mặc hồng trang.

Gió xuân không biết ngọc nhan thay đổi, ca múa một vòng thuyền hoa.

Ai tới than hưng vong!

Danh hoa thanh lâu hận trời cao, cảm thấy ưu quốc dục đoạn trường.

Một chút máu đỏ dính lên cánh đào trắng, trái tim một mảnh bi tráng.

Hương hoa đào không còn lưu lại."

Chỉ là ngâm khẽ chứ không phải là hát, không biết có ai nghe thấy không, mà ở phía dưới đài đã trở nên lặng ngắt như tờ.

Bài thơ vừa ngâm vẫn chưa phải là phẩm vị tinh tế, chợt thấy một chiếc quạt nhỏ nhắn được tung ra từ phía hậu trường, vẽ lên một đường cong ưu nhã, còn chưa kịp rơi xuống đất thì nó đã rơi vào một bàn tay thon dài mềm mại.

Mọi người đều đem lực chú ý tập trung lên chiếc quạt vừa được tung ra, cô lại lặng yên vọt lên sân khấu vững vàng tiếp được chiếc quạt ngà voi, tầm mắt của mọi người đều thống nhất tập trung vào giữa sân khấu, quạt gấp che nửa khuôn mặt, chỉ có một đôi mắt như nước mùa thu là có thần, lấp lánh rực rỡ, hấp dẫn vô số trái tim của những người chung quanh.

Thời gian cũng đọng lại trong nháy mắt này, mỹ nhân chỉ lộ ra đôi mắt, nhưng cũng đủ để khiến người ta phải miên man bất định.

"Chỉ cần một nụ cười, cả lục cung đều không bằng." Bên trong rạp hát yên tĩnh, không biết ai đã nói một câu như vậy, nhưng thật ra lại vang dội cực kỳ, lấy câu nói miêu tả Dương Quý Phi ra để hình dung về Lý Hương Quân tất nhiên là không thích hợp.

"Không phải 《 Trường Sinh Điện 》 mà là 《 Đào hoa phiến 》!" Ông chủ Lý xấu hổ thấp giọng giải thích, sợ những vị công tử không vui khi vở diễn đột nhiên bị sửa lại, nhưng giọng hắn ta đã bị tiếng hò hét và những cái vỗ tay vang dội như sấm át đi, căn bản là không ai để ý tới việc Đinh Kha sắm vai Dương Quý Phi hay là Lý Hương Quân, chỉ cần cô là Đinh Kha là đủ rồi!

Đinh Kha xoay tròn rồi đem quạt gấp tung lên không trung, một thân váy màu hồng phấn lay động theo từng động tác, tay áo dài như nước, trên búi tóc được cài một chiếc trâm khảm vàng thích hợp, khuôn mặt trắng nõn như tuyết, nhìn xa tựa như ánh bình minh rực rỡ, nhìn gần thì giống như một cây râm bụt, mắt ngọc mày ngài như đinh hương, quạt gấp lại một lần nữa rơi vào tay cô.

Kim phấn tiêu vong, nghe được lục triều hương, đầy trời nhai cây thuốc lá đoạn người tràng. Sợ thúc giục mùa hoa khẩn, mưa mưa gió gió, lầm cảnh xuân. 

Thấp giọng hát lên những từ ngữ trau chuốt hoa lệ, môi đỏ nhẹ nhàng mấp máy, âm thanh phẳng lặng, giọng hát mượt mà đẹp đẽ, dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng theo điệu múa, sáo, tiêu, đàn tam huyền, tỳ bà trùng trùng điệp điệp du dương cùng nhau hợp xướng.

Chiếc quạt hoa đào nhỏ nhắn tinh tế ở trong tay Đinh Kha, khi thì xòe ra như cánh bướm, khi thì chìm đắm vào phong cảnh đẹp đẽ xa xưa, vũ khúc tựa như một tiên tử.

Ông chủ Lý vội bắt lấy búi tóc giả Đinh Kha tiện tay ném đi, "Giác nhi của tôi à, Vương sư trưởng vẫn luôn miệng khen ngợi cô đấy!" Đinh Kha lại bày ra một bộ dáng lạnh lẽo, hãy còn ngồi ở trước gương tháo trang sức.

Ông chủ Lý biết mỗi lần cô hát xong đều không hé răng, nên đành phải tự mình hạ thấp mặt mũi tiến lên lấy lòng, "Ôi!" đột nhiên kêu lên một tiếng, bên cạnh có một bó hoa hồng đập xuống.

"Mau thu dọn đi, đỡ phải để giác nhi tâm phiền ý loạn!" Người khác nhanh chóng đem đống hoa hồng dọn ra ngoài, mỗi lần diễn xong đều như thế, các vị công tử vẫn đang thi nhau gọi tên Đinh Kha ở bên ngoài.

"Vương sư trưởng muốn gặp ngài?" Ông chủ Lý khom lưng hỏi Đinh Kha, Đinh Kha không kiên nhẫn trừng mắt liếc hắn ta một cái, trên vai sư trưởng có bốn ngôi sao, ở Thượng Hải tùy tiện tìm cũng ra một đống, chỉ bằng cái chức sư trưởng mà muốn gặp riêng cô?

"Tránh ra!" Không đợi Đinh Kha trả lời, Vương sư trưởng đã đẩy ông chủ Lý ra bước tới trước mặt Đinh Kha, cái vị Vương sư trưởng này vừa mới ở dưới sân khấu, Đinh Kha cũng chưa thấy rõ, hiện tại xem ra mặt dữ tợn thân hình thì cao lớn thô kệch, bộ quân trang mặc ở trên người hắn ta nhìn thật giống với cái bánh trưng, Đinh Kha chỉ sợ dây lưng ở trên lưng hắn ta sẽ không đeo vào được vì eo hắn quá béo.

"Quả nhiên bỏ đi lớp trang điểm còn xinh đẹp hơn so với ở trên sân khấu!" Vương sư trưởng một miệng răng vàng, say mê nhìn chằm chằm vào Đinh Kha.

Đinh Kha dùng tay áo che mũi, miễn cho bị mùi hôi ở miệng hắn phả tới, nhưng Vương sư trưởng lại cho là do cô ngượng ngùng, càng tiến gần thêm một bước nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn và cái cằm của Đinh Kha.

Cẩm Hi có lời muốn nói: Truyện đang trong quá trình beta lại, nếu chương nào mọi người đọc thấy chưa mượt lắm thì là do mình chưa beta kịp tới đấy ạ, mong mọi người thông cảm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro