Ngoại truyện: Diệp Vân Thanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Vân Thanh nổi tiếng ở bẩn. Nghe nói Tô Hy Tuần từng thấy cả mộc nhĩ hay cây nấm gì đấy ở trong phòng hắn. Còn nghe đâu nếu lật cái gối hắn đang dùng lên thì mặt trái mọc đầy nấm mốc đủ màu, đủ loại. Đừng bị ánh mắt nhiều lúc rất sắc bén của hắn lừa, hành động của hắn đôi khi rất ra dáng hiệp khách, nhưng sự lười nhác trong xương cốt của hắn có thể che hết tất cả các ưu điểm kia.

Ban đầu sơn trại cũng không biết vì sao hắn lại bẩn như vậy, sau khi thân phận hắn bị bại lộ thì mọi người mới chợt hiểu ra. Hóa ra là vậy, hóa ra là cành vàng lá ngọc lớn lên trong thâm cung, biết ngay rằng hắn có cung nữ chăm lo cái ăn cái mặc từ nhỏ, quần áo thì giơ tay ra mặc, cơm đến thì chỉ việc há mồm. Đến khi bản thân quyết định sống cuộc sống độc lập thì không còn ai lo tới những chuyện nhỏ nhặt đó nữa, thế là trở thành người như ngày hôm nay.

Dù phòng của Diệp Vân Thanh có tiếng là vùng đất của nấm mốc nhưng người chủ phòng là Diệp Vân Thanh đây vẫn làm theo ý mình như trước, ngày ngày sống tiêu diêu tự tại. Nhưng gần đây rõ ràng hắn đã lâm vào tình cảnh khó khăn, trong cuộc đời Diệp Vân Thanh có thêm một người phụ nữ, chính là người phụ nữ của Tô Hy Tuần!

Tô Hy Tuần và hắn cùng ở trong lầu trúc, hắn ta có bệnh ưa sạch sẽ. Tuy nhiên do phải quản lý cả sơn trại nên hắn cũng không có nhiều thời gian quan tâm tới việc dọn dẹp phòng ốc của Diệp Vân Thanh. Lâu nay hắn vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua bệnh lười của Diệp Vân Thanh, dù gì hắn cũng không ở trong phòng đó.

Nhưng giờ thì khác rồi, Tô Hy Tuần cưới một người phụ nữ, mà lại còn thuộc loại rất ghê gớm. Nói tóm tắt là như thế này, hôm nào mà phát hiện ra trong phòng của Diệp Vân Thanh lại mọc lên những thể loại như cây nấm hay mộc nhĩ thì phạt hắn giặt toàn bộ chăn đệm cả lầu một lần, không giặt sạch sẽ thì không cho ăn cơm.

Nghĩ tới đó, Diệp Vân Thanh không thể không so vai rụt cổ, ngoan ngoãn giặt những đồ từng mọc mộc nhĩ ở ven hồ. Một huynh đệ sơn trại đến khe suối tắm rửa thì thấy hắn từ xa xa liền vẫy tay chào hỏi, mặt mày tươi cười: "Ồ, Đại đương gia, gần đây chăm chỉ quá. Lại giặt quần áo à?" Quy tắc trong trại cho phép không cần câu nệ trong việc tư, lúc làm việc thì phải công tư rõ ràng.

Thấy bọn hắn có vẻ muốn trêu chọc mình, Diệp Vân Thanh sinh ra khó chịu, vắt quần áo khô nước rồi vứt vào giỏ. Hắn "hừ" một tiếng rồi đứng dậy đi.

Từ xa đã thấy quanh lầu trúc dựng những cái giá phơi, chăn đệm được vắt ngang trên đó. Mùi thảo dược thanh khiết lẫn trong gió bay tới. Một thời gian trước Đinh Hiếu chế ra rất nhiều thảo dược giặt tẩy, tặng cho lầu trúc hai thùng. Hai người Diệp - Tô và Ninh Phi cùng nhau gặt sạch tất cả chăn đệm một lần.

Tuy là phiền phức nhưng giờ nhìn thấy những chiếc chăn đang bay nhẹ trong gió kia, hắn lại thấy thoải mái hơn hẳn. Hắn nghiêng người đi qua những chiếc chăn đang phơi, thấy Tô Hy Tuần đang quạt lửa trước bếp lò trong vườn thuốc trước lầu trúc. Không biết là đang đun cái gì nữa. Ninh Phi ngồi bóc lạc trên ghế trúc. Hai người chẳng ai nói một lời nhưng thi thoảng lại nhìn nhau, giống như thầm hẹn từ trước vậy.

Diệp Vân Thanh dừng bước, tự cảm thấy mình không nên tới làm phiền đến họ. Hắn gãi gãi đầu, than thầm một tiếng rồi xoay người lặng lẽ bỏ đi. Trong cơn gió tỏa ra mùi canh gà thơm ngào ngạt, Diệp Vân Thanh lập tức cực kỳ vui sướng, quyết định lại đem quần áo trong giỏ đi giặt một lần nữa, khi trở về thì chắc canh gà đã được bày lên bàn rồi.

Từ khi Ninh Phi đến, cái ăn được cải thiện rất nhiều. Tuy việc nhà cửa ngày trước là thích thì làm nay đã trở thành bắt buộc phải làm, nhưng Diệp Vân Thanh vẫn thấy rằng trong lầu trúc có một người phụ nữ thì tốt biết bao.

Ngoại truyện: Hiệu trà Từ gia

Nơi phía Tây thành của kinh thành Nhạc Thượng có một quán trà.

Chủ của quán trà này là một đôi vợ chồng. Người bản địa chỉ biết họ ở nơi khác tới, người đàn ông gọi là lão Từ, người phụ nữ là Ngân nương. Bọn họ mở quán lúc mặt trời mọc và đóng cửa khi trời tối.

Hai người đó chính là Từ Xán và Ngân Lâm công chúa. Từ sau trận chiến thì không còn mặt mũi nào quay về Hoài An, lưu lạc đây đó chính là kết quả tốt đẹp nhất.

May là ngày xưa hắn sống cuộc sống xa xỉ nên hắn nếm trà, pha trà rất được. Từ Xán bán con dao bên người đi, đổi lấy mấy bộ bàn ghế rồi mở quán trà ngoài đường.

Ngân Lâm không chịu nổi sự nghèo khổ, nàng ta muốn bỏ Từ Xán để tìm một nhà giàu có nào đó. Từ Xán tức tới mức sùi bọt mép, lạnh lùng hỏi nàng: "Nàng đã là tàn hoa bại liễu mà vẫn mong gả vào nhà giàu có, cũng không ngẫm lại xem bọn họ có thèm để mắt tới không!" Lòng hắn lạnh buốt, nay mới biết Ngân Lâm mở miệng ra là nói yêu hắn, nhưng không có khả năng chịu khổ dù chỉ tạm thời.

Sau này làm ăn càng ngày càng khấm khá, Từ Xán xây một hiệu trà từ quán trà ngoài trời kia. Ngân Lâm cũng không nói chuyện bỏ đi nữa, nhưng tình cảm cũng đã có rạn nứt.

Từ Xán dần dần tích cóp tiền bạc, mua nhà cửa rồi thuê hai người phụ nữ có tuổi về làm người hầu. Nhưng hắn mãi vẫn không có con. Hàng xóm chung quanh thân thiết với hai vợ chồng hắn, có người nói với hắn rằng lấy thêm một thiếp về đi.

Tháng ba mùa xuân, một chiếc kiệu được khiêng vào tiểu viện Từ gia.

Người thiếp là một người phụ nữ có tướng tá thô kệch, cao to vạm vỡ, trông có vẻ sẽ sinh nở được.

Một ngày nọ, Từ Xán có buổi hẹn với một ông chủ ở phía đông thành, hắn phải đi nói chuyện về việc buôn trà. Đi được nửa đường thì mới nhớ ra quên không mang quà tặng ông chủ đó rồi, liền vội vàng quay về tiểu viện của mình. Nhưng thấy ngay cảnh Ngân Lâm đang bắt nạt người thiếp mới đến.

Hắn đứng ở ngoài cửa, tay chân lạnh như băng. Điều hoài nghi rất lâu về trước đã có đáp án chỉ trong tích tắc. Năm đó, Ngân Lâm cũng ép thanh mai trúc mã của hắn phải bỏ đi như thế này đây.

Nhưng hắn biết thì đã quá muộn.

Một đời bôn ba chìm nổi đều vì người phụ nữ luôn miệng nói yêu hắn này, có đáng không?

Ngoại truyện: Lại quyết định thêm một hôn ước

Bạt Mao trại trên núi Nhạn Qua lại bị nước láng giềng là Hoài An quốc gọi là Hắc Kỳ trại. Sau cuộc chiến mấy năm trước thì nó trở thành căn cứ quân đội quan trọng không thể đụng đến. Từ ngày đó, đại doanh núi Nhạn Qua liền nằm ở một vị trí rất đặc biệt, là biên giới giữa hai nước.

Đàn ông ở đây vừa là lính vừa là cướp, vừa là nông dân, ở lâu trong động trên núi. Ban đầu vốn là một nơi hoang vu không người nhưng dần dần trở nên đông đúc hơn. Lúc đầu không có người con gái nào tình nguyện gả lên núi — Nghe nói tốp các cô nương đầu tiên lên là do bị lừa bắt lên. Như ngày nay, càng ngày càng có nhiều các thiếu nữ muốn được gả lên núi Nhạn Qua, nghe nói đàn ông trên đó vô cùng anh dũng, đầy khí khái nam nhi, rất có trách nhiệm nữa.

Mấy năm nay, trẻ con được sinh ra liên tục. Những đôi vợ chồng làm cha mẹ cảm thấy đau đầu một cách hạnh phúc, tay chân vụng về bắt tay vào việc học cách cho con đi vệ sinh.

Kế hoạch tiếp theo của Tô Hy Tuần là tìm những thầy giáo trường tư trẻ khỏe lên núi dạy trẻ em đọc sách viết chữ.

Nhưng hiện giờ toàn bộ tinh thần của hắn đều dồn hết vào người vợ yêu quý.

Thanh minh năm nay, hắn đưa Ninh Phi về kinh thành Nhạc Thượng đi tảo mộ mẫu thân, lúc chuẩn bị về núi thì phát hiện Ninh Phi có tin vui.

Diệp Vân Thanh biết chuyện thì vội vàng gửi thư bảo bọn họ đến Vân vương phủ của hắn ở. Còn chính mình thì ở lại núi xử lý công việc.

Lúc tháng thứ tư thứ năm, đứa bé bắt đầu duỗi tay duỗi chân trong bụng Ninh Phi. Tô Hy Tuần rất thích chơi đùa với con của mình.

Nếu vuốt nhẹ bụng nàng thì đứa bé sẽ tưởng là phụ thân đang chơi với nó, vì vậy dù có đang ngủ ngoan ngoãn thì cũng sẽ tỉnh dậy rất nhanh, bắt đầu tay đấm chân đá chơi với phụ thân.

Trò chơi này làm Ninh Phi dở khóc dở cười, Tô Hy Tuần như trẻ lại mười mấy tuổi, ngày nào vừa ngủ dậy cũng ôm nàng, năn nỉ được chơi với con. Nhưng như vậy cũng có một cái lợi, đó là ban ngày con chơi đủ rồi, đêm sẽ mệt đến mức ngủ say. Đến nay Ninh Phi chưa từng bị con đạp mà tỉnh dậy trong đêm.

Thu qua đông tới, Ninh Phi đã mang thai tám tháng. Mỗi lần cởi hết quần áo mùa đông dày cộm ra thì sẽ thấy cái bụng to tướng. Lần nào Tô Hy Tuần nhìn thấy cũng hoảng hốt, sợ nàng không cẩn thận vấp ngã, thậm chí còn có những ý nghĩ ngớ ngẩn hơn như nếu bụng cứ to mãi ra thế, lỡ nổ thì biết làm sao.

Cứ đến lúc này hắn lại hối hận không ngừng. Vì sao không phòng tránh cho tốt chứ?

Ninh Phi cười hắn, nói là hắn bị chứng u sầu trước khi sinh. Đây vốn là bệnh của phụ nữ, giờ Ninh Phi không có vấn đề gì lớn, nhưng Tô Hy Tuần tự mình mắc bệnh đó một lần.

Sau khi tới tháng chạp, Diệp Vân Thanh cũng bỏ cả vợ mới cưới, chạy về đây từ núi Nhạn Qua.

Hắn đã vơ vét đủ loại thuốc bổ trong kho của hoàng cung, sau đó hớn ha hớn hở chờ đứa bé ra đời. Vậy là có một cảnh ngược đời bên trong Vân vương phủ: người làm cha thì cả ngày nhăn nhó khổ sở, còn người không phải cha thì lại tươi cười hớn hở, trông như cắm sừng người cha thật vậy.

Mang thai mười tháng, cuối cùng cũng đến ngày này.

Tô Hy Tuần ở bên cạnh Ninh Phi, nắm chặt lấy tay nàng, hy vọng có thể truyền sức mạnh cho nàng chịu đựng đau đớn, đồng thời cũng giúp mình chịu đựng.

Đứa bé ra đời rất thuận lợi, nhưng vẫn khiến mẫu thân nó mất hết sức lực, còn chưa lau bé sạch sẽ thì Ninh Phi đã ngủ thiếp đi.

Tô Hy Tuần ôm đứa nhỏ ngồi bên cạnh nàng nửa canh giờ. Hắn lặng lẽ ngắm nàng khi ngủ, lau mồ hôi cho nàng, hôn lên trán nàng. Bỗng nhiên có một cảm giác khó nói nên lời, rất muốn túm lấy một ai đó, muốn người ta ngắm đứa con của hắn và nàng.

Tô Hy Tuần quấn đứa bé bằng ba tầng chăn ấm áp. Mở cửa ra, đi ra ngoài nhẹ nhàng.

Đêm khuya khoắt, Diệp Vân Thanh vẫn đứng chờ dưới tán cây rẻ quạt trong viện.

Cây rẻ quạt đã rụng hết lá từ khi nào, hắn ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời.

Nghe thấy tiếng bước chân của Tô Hy Tuần thì hắn liền quay đầu lại cười nói: "Năm đó khi ta đưa ngươi lên núi, ngươi vẫn chưa trưởng thành. Giờ đã làm cha rồi."

Tô Hy Tuần đáp: "Hiện giờ càng ngày ta càng hiểu rõ một chuyện, hạnh phúc trong thiên hạ này không có gì hơn khoảng thời gian vui vẻ bên người thân."

Diệp Vân Thanh cúi đầu nhìn cái thứ be bé trong tã lót: "Đến mùa xuân chúng ta quay về núi đi. Ta sẽ dạy nó trèo cây, săn thú, bắt chim. Nếu con của ta là con gái thì gả cho đứa bé này, được không? Ta rất muốn xem xem sau này con ngươi giỏi, hay là con ta mới nắm quyền hành."

Tô Hy Tuần cảm thấy rất hài lòng, giờ hắn không còn mong gì nữa, hắn cười híp cả mắt, gật đầu nói: "Ta không quan tâm con ai giỏi hơn, huynh để con gái mình cho nhà chúng ta nuôi là tốt rồi, đứa bé ngoan ngoãn sẽ không thể học theo dáng vẻ lôi thôi này của huynh."

Diệp Vân Thanh không phục, nhưng tính xấu này của hắn hiển hiện ngay trước mắt, căn bản không phản bác lại được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro