Chương 129

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Xíu

Trình Gia Hưng lại chạy một chuyến đến cửa hàng thợ mộc, nói về bức thư gửi từ kinh thành đến cho người nhà Viên gia nghe, rồi cũng đem nội dung thư liên quan đến tình hình của Trình Gia Vượng ở kinh thành cùng lời nhắn đến mẹ con Viên thị đều thuật lại rõ ràng đầy đủ. Hắn nói xong liền cáo từ rời đi, hắn không có trực tiếp đi về trong huyện mà lại chạy về Đại Dung Thụ thôn.

Cha Trình cũng nhớ thương đứa con trai thứ tư đang ở kinh thành xa xôi của mình, nhận được thư trong nhà muốn báo cái tin bình an để lão già yên tâm.

Vừa vặn, dạo gần đây lão nương luôn nhắc đến nhị tẩu Dương thị, nói nàng là đầu mùa đông bắt ra hỉ mạch, hẳn mùa thu mang thai, bây giờ đã là tháng ba năm sau, còn khoảng hai ba tháng nữa là nàng sẽ sinh. Hoàng thị đặt rất nhiều kỳ vọng vào cái thai của nhị nàng dâu, thực mong nàng cũng giống như Viên thị tứ phòng, có thể sinh lần đầu là con trai.

Sao lại nói vậy?.

Bởi vì lão nhị số tuổi đã không nhỏ, có con trai không riêng gì chính hắn mà làm cha nương cũng có thể an tâm một chút.

Trước đó Hoàng thị đã tính thời gian, cũng bảo Trình Gia Phú lúc trở về thôn chở rau củ thì nhìn một chút, có tình huống gì báo nàng ngay lập tức. Hoàng thị đã thương lượng qua với con trai thứ ba, đại khái nói là trước khi Dương thị lâm bồn thì nàng sẽ trở về để trông coi và chăm sóc em bé ra đời, sinh xong liền chiếu cố nàng ở cữ, chờ Dương thị ra tháng nàng sẽ trở lại trong huyện.

Nói trước ba tháng là để cho Trình Gia Hưng sớm có sắp xếp cho tốt.

Trình Gia Hưng cũng không lo lắng, sẽ để cho nương đi, con gái hắn đã hơn hai tuổi, có thể nghe hiểu được lời nói không cần lúc nào cũng phải bồng bế. Đông Cô thực ra là một đứa bé rất ngoan, ngươi không chọc giận cô bé, cô bé sẽ không ầm ĩ, đặc biệt là không thích khóc, muốn để con bé thành thật ngoan ngoãn thì rất đơn giản, làm một chút đồ ăn vặt rồi để đó là cô bé có thể một mình ngồi ăn tại chỗ được nửa ngày.

Cô con gái này ngoài trừ sức lực có chút lớn và cái miệng tham ăn thì không có tật xấu gì khác.

Cô bé không sợ người lạ, bình thường có thể ở chung với bất kỳ ai, nhưng đừng tưởng rằng như vậy là ngươi sẽ dỗ lừa được người. Bởi vì tay nghề của nương cô bé thật sự rất tốt nên từ bé Đông Cô đã được ăn rất nhiều món ăn vặt ngon tinh tế, người nếu cầm điểm tâm hoặc cục đường lừa cô bé là không được.

Hơn nữa, cô bé ở trong cửa hàng một thời gian dài cho nên bình thường tiếp xúc với người lạ nhiều hơn so với ở trong thôn rất nhiều, Trình Gia Hưng chỉ sợ con bé trong nháy mắt bị người ta bắt đi nên nhiều lần đã dạy con, dặn con không được rời đi tầm mắt của người trong nhà, không cho phép đi ra ngoài cùng người lạ, còn nói muốn ăn ngon là phải trả tiền, nếu ai đó tặng đồ ăn ngon cho con mà không phải trả tiền thì tuyệt đối đừng tham. Đó là muốn bắt cóc trẻ em, chiếc bánh hay cục đường là đồ rất đắt, ai lại vô duyên vô cớ tặng không cho ngươi chứ?.

Ban đầu Đông Cô còn không hiểu bắt cóc trẻ em là gì.

Cô bé không hiểu nên liền ngước khuôn mặt bầu bĩnh ngây thơ lên hỏi.

Trình Gia Hưng bóp nhẹ khuôn mặt béo múp của con gái rồi nói lời thấm thía: "Chính là cầm đồ ăn lừa con đem đi ra ngoài, sau đó bán con đi một nơi rất xa, con sẽ không được gặp lại cha nương, không có cơm ăn, còn phải chịu cảnh đói bụng, mà đói bụng còn phải làm việc cho người ta! Chỉ cần bị bắt cóc đi là sẽ không bao giờ được ăn cơm trắng, huống chi là thịt heo và gà hầm.....". Trình Gia Hưng thật sự biết nắm bắt mệnh của con gái, biết thế nào nói thế đó, Đông Cô nghe xong ngẩn người, oa một tiếng khóc.

Hoàng thị ở bên cạnh nhìn xem, đột nhiên nghe cháu gái khóc, nàng vội vàng ôm cháu vào lòng rồi dỗ dành.

Một bên dỗ dành một bên cảm thấy cảnh tượng này trông hết sức quen thuộc.

Nàng nghĩ nửa ngày mới nhớ tới, lúc trước ở trong thôn, tiểu tử thúi này cũng đã làm cho Thiết Ngưu khóc, hắn ở phương diện này thật sự rất có thiên phú.

Đông Cô có thể nói là người khiến người ta rất yêu thương, nhưng dù vậy Hoàng thị vẫn quyết định quay về chăm sóc Dương thị một đoạn thời gian, trong nhà có hai người đàn ông nhiều chuyện làm không tiện, nàng ở trong huyện thật khó mà yên tâm được.

Năm đầu Viên thị sinh con không phải làm bà bà mệt nhọc là tứ nàng dâu ở gần nhà mẹ đẻ, trong tay nàng lại có tiền, mua nha hoàn bà tử hầu hạ. Nhị nàng dâu lại có hoàn cảnh khác biệt, nhà mẹ đẻ nàng không trông cậy vào được, mà cũng không có khả năng đi mời người khác giúp đỡ , làm bà bà mà bỏ tay mặc kệ thì thật đúng là lão nhị chịu khổ nặng.

Tháng năm tháng sáu là thời kỳ bận rộn, dưới ruộng có không ít việc phải làm, rồi còn phải chăm sóc vợ ngồi trong tháng nữa, hắn làm sao có thể giải quyết hết được?.

Đã quyết định quay trở về, đến điểm mấu chốt rồi còn có chút không yên, ngày ấy ngồi lên xe ngựa, nàng ôm Đông Cô rất lâu không buông tay, thật vất vả mới lên xe ngựa. Trên xe không chỉ có đồ mang về cho lão già, mà còn có quà lễ đại phòng tam phòng chuẩn bị. Đều nói sợ lúc Dương thị sinh bọn hắn đoán chừng không thể trở về kịp, cho nên chuẩn bị gửi đồ trước để vợ chồng lão nhị không cần quá lo lắng.

Buôn bán kiếm được tiền nhưng không được tự do rảnh rỗi, thỉnh thoảng nghỉ một ngày cũng được, nhưng không thể cả hai bên đều đóng cửa hai ba ngày cùng lúc.

Trình Gia Hưng đưa nương trở về thôn, trở về nói cho Hà Kiều Hạnh, nhị tẩu bụng to đến mức doạ người.

Lúc vừa nghe nói, Hà Kiều Hạnh không cảm thấy kỳ lạ gì, nàng đoán là nhị ca nhị tẩu trong lòng rất ngóng trông cái thai này nên chăm sóc bồi bổ tốt. Nuôi dưỡng bồi bổ đầy đủ là chuyện tốt, nhưng chỉ sợ duy nhất một điểm, thời buổi này không có sinh mổ, sợ bồi bổ quá tốt con to thì sinh đẻ sẽ không thuận lợi, đặc biệt đây là thai đầu của Dương thị nữa.

Nàng đang nghĩ như vậy thì chợt nghe Trình Gia Hưng nói tiếp: "Ta nhìn nhị tẩu giống như lúc trước đúng thời gian nàng chuẩn bị sinh Đông Cô ý".

"Ta sinh con vào trời mùa lạnh, sợ đông lạnh nên mới lấy áo khoác dày để mặc, nàng bây giờ mới qua năm sáu tháng sao có thể to bằng ta lúc đó chuẩn bị sinh được??".

"Là thật đó, nương có đoạn thời gian không gặp nhị tẩu, lần này thấy bị doạ cho phát sợ rồi, nói nhị tẩu bụng to như vậy sao không báo sớm cho nương, như thế này thì nương đã trở về trông coi sớm hơn nữa rồi ".

"Nương không hỏi một chút nhị tẩu nuôi dưỡng như thế nào à? Sao có thể bồi bổ thành như vậy?".

"Nương có hỏi, nhị tẩu nói ăn uống không tốt bằng nàng lúc trước nhưng rất dễ bị đói, ăn uống nhiều hơn so với những bà bầu bình thường".

"Đây không phải là mang song bào thai chứ?".

Nhà Trình gia xưa nay không có di truyền này, bên Dương thị đầu kia thì không rõ, cho nên khoe mà nói chính xác được có phải là thai đôi không. Thời buổi này mang thai đôi là cực kỳ ít, vì thế bọn hắn không có nghĩ đến chiều hướng này, Hà Kiều Hạnh hỏi nàng có đi đại phu trên trấn khám không?.

"Lúc đầu có đi khám, nhị tẩu thán thể tốt, từ khi mang thai thì rất thuận lợi, gì cũng có thể ăn được với không có phản ứng xấu gì nên không đi khám lại nữa. Dù sao trong thôn người sinh em bé nhiều, nghe mọi người nói một chút liền biết cái gì có thể ăn, cái gì không thể ăn, nhị ca nói đường từ trong thôn lên trấn không gần, ngồi xe bò sợ xóc nảy gập ghềnh l, mà nhị ca cũng không yên tâm mang nhị tẩu đi ra ngoài vì sợ trượt chân trên đường thôn, sợ đi trên trấn bị người ta đụng phải".

Đó chính là chưa nghe đại phu nói qua, Hà Kiều Hạnh cảm thấy nàng rất có thể mang song thai rồi.

Trình Gia Hưng cũng nghĩ tới chiều hướng này, nói hai cái không phải rất tốt sao? Nếu một thai chỉ sợ là quá lớn thì sinh ra sẽ rất khó khăn, còn hai đứa không phải quá lớn, như vậy thì có thể yên tâm hơn một chút.

Hà Kiều Hạnh lắc đầu.

"Làm sao có thể dễ dàng như vậy? Nếu đúng như mang thai đôi thì đến lúc sinh cửa này qua được là tốt, sau này nuôi dưỡng chăm sóc mới thật sự nhiều rắc rối lo lắng, nương trở về chuyến này, sợ rằng năm nay sẽ không rảnh tay để đến chỗ chúng ta giúp đỡ đâu".

Nếu bà bà chỉ trở về mấy tháng thì có thể kiên trì chống đỡ một thời, nhưng nếu nửa năm hoặc một năm không quay lại được, vậy phải nghĩ cách giải quyết.

Công việc buôn bán trong cửa hàng về cơ bản cần ba người xoay vòng, một người làm, một người phụ giúp và một người bán hàng. Như vậy thì Đông Cô sẽ không có ai trông nom chăm sóc, không thể bỏ mặc con gái tự mình chơi nhởi mà chỉ lo kiếm tiền được, đây là con người phải có trách nhiệm chứ không phải là rác rưởi mặc kệ nó. Con bé hai ba tuổi rất cần cha nương làm bạn bên cạnh, lúc này con rất hiếu kỳ tò mò nhiều thứ, tò mò về thế giới bên ngoài nên thường xuyên hỏi đây là cái gì, tại sao, và cha nương tất nhiên phải chỉ dạy cho con.

Ngày thường bà bà giúp đỡ chăm sóc trông nom cô bé, Trình Gia Hưng và Hà Kiều Hạnh thay phiên nhau nghỉ ngơi sẽ đi đến ôm con vào lòng rồi cùng trò chuyện cùng chơi đùa.

Bây giờ mọi việc không dễ giải quyết khi thiếu đi một người có thể chăm sóc trông nom con gái.

Ý nghĩ đầu tiên chắc chắn là sẽ mời người, nhưng nếu trong cửa hàng đưa một người xa lạ vào vậy đó cũng là một điều rắc rối.

Suy nghĩ đầu tiên của Trình Gia Hưng là sẽ bỏ tiền ra rồi nhờ một tẩu tử nào đó trong thôn đến giúp đỡ nhà nhị ca, để đem nương quay lại vào trong huyện. Vừa mới nảy sinh ý nghĩ này hắn liền phủ nhận, điều này không được! Lời này mà nói ra thì sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của nhị ca, hai là tổn thương tình cảm huynh đệ.

Cách này không được, hắn đành phải thay đổi con đường, hắn nghĩ sẽ về thôn một chuyến, nhưng đi đến Ngư Tuyền thôn tìm viện binh, đó là thỉnh mẹ vợ xuất binh.

Hà Kiều Hạnh không lập tức đồng ý ngay: "Trước nhìn xem một chút đã, phải xem tình huống chính xác ra sao, có lẽ ta nghĩ sai cũng nên?".

"Vậy thì đợi tin tức của nhị tẩu bên kia, nếu là một thai thì chúng ta sẽ chờ nương chăm sóc người ra tháng ở cữ xong, nếu là thai đôi thì ta sẽ đi nhờ mẹ vợ!",

Hoàng thị về trước mười ngày, đợi đến gần nửa tháng mới có tin tức, nhị tẩu Dương thị đã sinh, nàng sinh hai đứa con, nhị ca đúng là rất vui mừng, hạnh phúc.

Trong nhiều năm qua, Trình Gia Quý khi đi ra ngoài thường bị người ta chê cười nên hắn không dám ngẩng đầu lên được, lần này coi như là quét sạch sương mù trong quá khứ. Vợ hắn một lần sinh được hai đứa con trai, khiến hắn vui mừng ra mặt, và danh tiếng cũng rất nổi bật.

Hai đứa bé quả thật là một khuôn mẫu đúc ra, dáng dấp mười phần giống nhau, trường hợp này nếu đặt ở trong các gia đình danh môn có tước vị thì đây là điều cấm kỵ, nhưng đặt ở nông thôn thì không có lo lắng gì, mà chỉ có vui mừng hạnh phúc.

Trình Gia Hưng một mặt mừng thay cho ca ca hắn, nhưng mặt khác lại thật sự sầu não, nói thầm rằng lần này hắn chạy không thoát rồi, chắc chắn phải đi đến nhà cha nương vợ, có thể tin tưởng và trông cậy được người vào trong cửa hàng cũng chỉ có nương vợ.

Hà Kiều Hạnh lại một lần nữa đem người ngăn trở lại.

"Sao vậy? Vợ nàng còn có cách nào khác nữa à?".

"Có rồi".

"........Có gì?".

Hà Kiều Hạnh giương mắt nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Nếu chúng ta tạm thời đóng cửa hàng, e rằng dù mời nương vào trong huyện thì công việc buôn bán của chúng ta sợ làm không được".

Trình Gia Hưng không hiểu.

Hà Kiều Hạnh hỏi hắn: "Chàng còn nhớ rõ nguyệt sự của ta là ngày mấy không? Tháng này không phải là chưa đến sao? Khoảng thời gian này có chút mệt mỏi, ta vốn cho rằng trời nóng nực nên người mới như vậy. Hiện tại xem ra là không phải rồi, chàng nói có phải là ta lại mang thai tên nhãi con nhà Trình gia nữa không?".

Từ từ đã.

Lượng thông tin này quá lớn!.

Trình Gia Hưng biểu thị hắn muốn đột quỵ rồi!.

Thời gian gần đây lực chú ý tất cả đều dồn vào trên bụng nhị tẩu, vì thế hắn thật sự quên mất tháng này của vợ đã không đến mấy ngày. Nghĩ lại lúc trước mang thai Đông Cô cũng thế, mới vừa mang thai liền ngừng, nhưng sau khi bình phục lại thì mấy năm nay nguyệt sự hàng tháng của vợ vẫn đều đặn đúng quay luật, không bị rối loạn, tháng này đột nhiên không có đến, tám chín phần mười chính là trúng mục tiêu rồi.

Nhìn chung, việc buôn bán của Trình Ký lớn mạnh như vậy là do Hà Kiều Hạnh chống đỡ, thiếu ai cũng được nhưng không thể thiếu nàng.

Khi chưa mang thai nàng làm những công việc này cũng được, nhưng mang thai rồi thì không được, vì phải dậy nấu nướng làm bánh từ sáng sớm cho đến tối, nàng phải thoải mái thư giãn và nghỉ ngơi thật tốt.

Trình Gia Hưng lập tức đồng ý với câu nói kia của nàng, cảm thấy việc buôn bán phải dừng lại, kiếm tiền quan trọng nhưng người còn quan trọng hơn. Trái phải bọn họ bây giờ nếu nghỉ mười năm, tám năm đều không đến mức miệng ăn núi lở, hoàn toàn có thể sinh con ra rồi ở cữ điều dưỡng thân thể phục hồi cho tốt, sau đó tiếp tục chậm rãi làm buôn bán cũng được.

Trình Gia Hưng đã bắt đầu chuyển sang trạng thái của một bảo mẫu, chuẩn bị nói một tiếng trước với đại ca và Tiểu Ngư đến đây giúp đỡ đều nói rõ ràng, nói chuẩn bị dọn dẹp đóng cửa về thôn. Chỉ cần ngừng buôn bán lại thì không nhất thiết phải cần lão nương, trong nhà có hắn là đủ rồi.

Nữ nhân mang thai hắn đã từng chăm sóc qua nên rất có kinh nghiệm, muốn mang chăm đọc bé con đối với hắn cũng không có vấn đề gì.

Nhưng Hà Kiều Hạnh lại ngăn cản hắn lại: "Bán nửa tháng nữa đi, cũng nên đem các nguyên liệu trong cửa hàng dùng cho hết ".

"Vợ, cơ thể vợ có thể chịu được không?".

"Ta mỗi ngày làm ít đi một chút, vừa đem nguyên liệu trong cửa hàng sử dụng vừa nói trước một tiếng với khách hàng để bọn họ chuẩn bị tâm lý, chẳng lẽ chàng định hôm nay thông báo ngày mai liền đóng cửa à?".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dienvan