Chương 99

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Xíu

Trước cửa hàng Trình Ký vẫn luôn luôn rất náo nhiệt, từ khi mở cửa đến lúc đóng cửa đều không thiếu người đứng vây quanh, nhưng bây giờ có hơn ồn ào một chút. Trình Gia Hưng vừa rồi nói mệt mỏi muốn nghỉ ngơi một lát, hắn đi trêu đùa chơi với con gái, Hà Kiều Hạnh bảo bà bà trông giúp lò nướng còn mình đi ra ngoài xem thử.

Đông Tử cảm nhận được phía sau có người đi ra, chỉ nghĩ chắc là tỷ phu mang mẻ bánh nướng mới ra thôi, quay đầu nhìn lại, không phải mà.

"Tỷ tỷ, sao tỷ lại đi ra đây?".

Hà Kiều Hạnh quét lướt nhìn qua một vòng, thấy không có người gây chuyện mới hỏi: "Ta nghe ngươi ở bên ngoài nói nháo lên, tưởng là có chuyện gì xảy ra".

Đông Tử nhai miếng thịt heo xé cay rồi xua tay nói: "Đệ đang cùng khách quen nói chuyện".

Hà Kiều Hạnh không thể rời khỏi lò nướng bên trong lâu, thấy không có việc gì nàng định đi vào thì bị một vị khách hét lên gọi lại: "Bà chủ! Là bà chủ! Ngươi chờ một chút! Tiểu đệ của ngươi ăn món này rất thơm ngon, ngươi không định làm nhiều hơn rồi đem ra bán nó sao?".

Hà Kiều Hạnh nhìn theo ngón tay của mọi người chỉ, liền trông thấy non nửa bát thịt heo xé cay của Đông Tử.

"Đông Tử đưa cho các ngươi nếm thử rồi? Thích món này sao?". Thực ra không có gì ngoài ý muốn, thịt bò thì ăn có vị thơm hơn, nhưng đó là món ăn vặt của kiếp trước, đến thời cổ đại thì trâu bò không thể tuỳ tiện giết mổ, vì thế nàng liền dùng thịt nạc heo thay thế thịt bò, thuận tiện đổi tên mới cho nó luôn. Thịt heo xé cay nghe ra thì rất bình thường, nhưng hương vị của nó sau khi ăn lên sẽ không có bình thường đâu.

Lúc trước nói muốn nở cửa hàng, vợ chồng bọn họ đã bàn bạc qua, Trình Gia Hưng cũng cảm thấy thịt heo xé cay có thể bán được, món thịt này thắng ở chỗ khẩu vị, tay nghề xào rán trình tự các công đoạn không tiết lộ ra ngoài thì nhất định bán được lâu dài.

Nói thì nói như thế, nhưng hai người bọn họ cảm thấy món này không thích hợp để mở hàng lúc đầu ra trận.

Mở cửa hàng thì phải đem cửa hàng làm đến náo nhiệt, muốn khách lui tới thì phải nổi tiếng.

Thịt heo xé cay giá tiền sẽ đắt hơn một chút, cho dù nó có thơm ngon thì cũng không kéo đến nhiều khách hàng được như bánh nướng. Đem cách mặt của hai món này so sánh với nhau thì hai vợ chồng quyết định món thịt heo xé cay này sẽ bán sau, trước tiên phải đem bánh nướng bán ra nổi tiếng nửa khu phố cái đã.

Trước đó đã bán bánh nướng được mấy tháng, món thứ hai là bánh nướng ngàn lớp nhân trứng muối cũng đã bán ra, hiện tại khách hàng còn muốn yêu cầu bán thịt heo xé cay, điều này hoàn toàn không năm trong kế hoạch của Hà Kiều Hạnh, nàng suy nghĩ một chút rồi cảm thấy mở cửa hàng buôn bán thì nên tận lực làm hài lòng khách hàng nhiều nhất có thể, cho nên bảo hắn ngày mai lại đến mua.

Người đưa ra yêu cầu không ngờ bà chủ là người dễ nói chuyện như vậy: "Ngày mai đến đây? Ngày mai có bán sao?".

Hà Kiều Hạnh gật đầu: "Làm một nồi nhìn thử xem bán có được không".

Trình Gia Hưng sau khi biết được việc này thì đập mạnh vào bả vai của tiểu cữu: " Ngươi thật là biết tìm rắc rối đến cho Hạnh Nhi đó!".

Đông Tử không hiểu: "Thực ra đệ đã sớm muốn hỏi, năm đó ở Tiểu Hà thôn món thịt heo xé cay được bán tốt nhất, tỷ phu cùng tỷ tỷ đệ sao lại không làm bán nữa? Nói thật là các món ăn vặt tỷ đệ làm, riêng món thịt heo xé cay luôn luôn làm cho người ta nhớ thương rất đặc biệt".

Kế hoạch sắp xếp sau này Trình Gia Hưng sẽ chỉ bàn bạc với một mình Hà Kiều Hạnh, mà không nói cùng với người khác. Cái này của hắn gọi là giấu chuyện, trừ khi sắp đến trước mặt cùng người khác tham gia vào làm hắn mới đứng ra giải thích rõ ràng, còn cùng người khác không làm chung thì hắn sẽ không mở buồn mở miệng đề cập đến. Chuyện thịt heo xé cay này hắn sẽ không nói qua với người khác, lúc này Đông Tử hỏi, Trình Gia Hưng mới đáp lại trả lời, nói Hạnh Nhi làm được nhiều món, nhưng không phải nhất định lấy hết chúng ra cùng một lúc, mà từ từ sẽ đưa ra từng món một.

"Vậy đệ có phải là đã gây phiền phức cho tỷ tỷ rồi hay không? Hình như đã phá vỡ sự sắp xếp ban đầu rồi?".

Trình Gia Hưng nhún vai: "Cũng không nghiêm trọng như vậy, hiện tại cửa hàng chúng ta đã rất sôi động rồi, mấy thứ này có thể lần lượt lấy ra hết, không có lấy ra là sợ mệt mỏi người."

Đông Tử nói rằng xào rán một nồi thịt heo xé cay rất nhanh, ngoại trừ công đoạn cuối cùng phải đích thân đại tỷ bắt tay vào làm thì những công việc phía trước như cắt thịt nấu thịt, đập thịt, hắn cũng có thể làm, "Món thịt heo xé cay này để càng lạnh thì ăn càng ngon hơn, vì thế chúng ta có nên xào trước đêm hôm qua, để qua đêm rồi mai bán không? Giống như lúc trước, lấy đũa gắp vào bát định lượng rồi bỏ vào giấy dầu gói lại sao?".

Nhìn Đông Tử nhiệt tình, tích cực như vậy, Trình Gia Hưng đồng ý, nói rằng cứ làm như vậy đi, bán một chút nhìn xem thử đã.

Về sau đến phiên Trình Gia Quý đưa lòng đỏ trứng muối đến, lúc hắn tới còn phát hiện việc buôn bán của cửa hàng còn tốt hơn cả trước kia, trên đường chỉ toàn nghe thấy người ta nói thịt heo xé cay của Trình Ký . Bước chân nhanh đến cửa tiệm thì hắn đã nghe thấy tiếng hét gào to, cái gì mà một bát thịt heo xé cay ba mươi văn tiền.

Thịt heo xé cay kia sau khi xào lên chất lỏng đi ra một chút, không có cân nặng gì cả, một bát ước lượng nặng được hai lượng, hai lượng thịt heo xé cay mà bán bằng với giá tiền của một cân thịt heo tươi, cho dù là tính cả phí gia vị vào nữa thì lợi nhuận vẫn đặc biệt lớn.

Món ăn thì đắt như vậy, nhưng khách hàng lại đổ xô nhau giành giật đi mua lấy, lúc hắn gánh hàng đi vào còn nghe người ta nói, thịt heo xé cay của Trình Ký là món nhắm rượu rất rất ngon, vì thế một bát thịt heo xé cay kết hợp với một bát rượu bên cạnh nữa là người ta cứ vậy ngồi xuống chậm rãi thưởng thức món ngon tinh tế đến nửa ngày trôi đi, cuộc sống như vậy cực kỳ thoải mái.

"Bà chủ còn có tay nghề tuyệt chiêu gì nữa?".

"Nói đến đồ nhắm thì đầu tiên phải kể đến là đậu phộng, nấu với muối hay dầu đều rất thơm, một nắm nhỏ cũng có thể uống hết một bát rượu ".

"Ta hình như nghe nói bà chủ cũng làm ra một món với đậu phộng đây?".

Đông Tử bảo Trình Gia Quý tự mình nâng vách ngăn lên rồi đi vào bên trong, hắn đang vội vàng bán đồ lấy tiền, ngoài miệng còn trả lời khách hàng: "Đúng vậy đó, tỷ ta còn làm mấy kiểu vị đậu phộng khác nhau nữa cơ, không phải nấu với dầu hay muối mà đó chính là đậu phộng da cá! Mùi vị đậu phộng cũng không giống nhau, còn có cả đậu phộng sương sa, đậu phộng tửu quỷ nữa!".

"Vẫn là lần đầu tiên ta nghe thấy đậu phộng tửu quỷ, đậu phộng tửu quỷ là đậu phộng gì?."

"Chính là đậu phộng để nhắm rượu đó".

"Cũng đừng chỉ nói, ngươi hãy bảo bà chủ làm bán đi!".

Đông Tử lắc đầu lia lịa, không làm, kiên quyết không làm!, "Cửa hàng chúng ta tổng cộng có mấy người ngươi cũng thấy rồi đó, giờ đã bận rộn như vậy rồi còn bán đậu phộng nữa sao?". Cùng dạng là đồ nhắm, nhưng lợi nhuận của đậu phộng có thể so sánh được với thịt heo xé cay không? Chớ nói chi hiện tại trời không nóng, thịt heo xé cay để hai ba ngày cũng không có việc gì, mùi vị sẽ không thay đổi. Còn đậu phộng nếu bán không hết thì mình chỉ có thể ăn, căn bản không để được đến ngày thứ hai, làm không tốt còn bị ẩm ướt nữa chứ.

Nhìn như thế nào đi chăng nữa thì đều thấy việc làm bán đậu phộng không lợi nhiều, Đông Tử đại khái cũng hiểu rõ rằng các nhà buôn bán thường xuyên phải tìm tòi làm mới món ăn, sản phẩm của nhà mình, vì cho dù thứ đó có tốt thì ăn nhiều sẽ có lúc bị chán ngấy. Hắn cảm thấy trừ khi đã đem hết tiền tiết kiệm tiêu đi, nếu không hẳn sẽ không đến phiên làm đậu phộng này.

Đậu phộng tửu quỷ ăn ngon thì có ngon thật hắn đã ăn qua một lần, sau đó cũng nhớ thương rất lâu, nhưng để làm ra được cũng rất rắc rối. Hình như là phải đem đậu phộng bóc vỏ, còn phải lột lớp vỏ mỏng màu đỏ bên ngoài hột đậu phộng ra, lần đó đại tỷ làm một bát lớn, lúc ăn thì rất sướng miệng, việc lột lớp vỏ màu đỏ đó thì thật đáng ghét.

Đối với khách hàng mà nói thì đều là món nhậu, nhưng mua đậu phộng sẽ đỡ tốn tiền hơn nhiều so với thịt heo xé cay. Nhưng mà mở cửa làm ăn thì phải luôn luôn suy nghĩ cho cẩn thận, không phải lúc nào cũng nghĩ đến lương tâm, nếu mấy thứ đồ nhắm kia cùng đưa ra băn thì thịt heo xé cay còn có thể bán tốt như bây giờ không? Tính đùa giỡn ta à?.

Đông Tử đầu óc vẫn luôn thông minh, trước đó khuyên tỷ tỷ với tỷ phu bán thịt heo xé cay là vì thấy ngày trước làm bán ra có lời nhiều, lúc này khách hàng còn nghĩ khuyến khích hắn làm đậu phộng bán, hắn mới không mắc mưu đâu.

Trình Gia Quý không ở lại trong tiệm lâu, hắn đem đồ vật đưa tới, thanh toán tiền, cùng lão nương nói mấy câu rồi vội vàng chạy đi về. Trình Gia Hưng bảo hắn ngồi thêm một lát nhưng người không chịu, chỉ nói chạy nhanh trở về còn có thể làm được một số công việc nhà.

Bây giờ chuyện ở nhị phòng thật sự không ít, không riêng gì trồng trọt ngoài đồng ruộng mà còn nuôi rất nhiều gia súc gia cầm, rồi lại làm lòng đỏ trứng muối cho Trình Gia Hưng. Làm lòng đỏ trứng muối thì cách một ngày sẽ cầm được chút tiền đồng, vì thế trong tay có chút tiền dư lại để tích góp dần, chẳng qua mệt mỏi cũng thật là mệt mỏi, nhưng những công việc ở nông thôn thì còn vất vả hơn nhiều so với làm ăn buôn bán.

Trình Gia Quý đến nhanh mà đi cũng nhanh, sau khi đi ra ngoài còn quay đầu nhìn lại, cảm khái nói lão tam làm buôn bán này thật tốt.

Sau khi thịt heo xé cay được đưa ra bán thì thu nhập mỗi ngày so với đoạn thời gian trước lớn hơn nhiều, Trình Ký vô thanh vô thức trở thành một trong những cửa hàng làm ăn phát đạt nhất trên khu phố này. Lại nói đến hai cửa hàng trên khu phố này có buôn bán ảm đạm trước đó đã lọt vào mắt của Trình Gia Hưng, cửa hàng kia chếch đối diện với Trình Ký khoảng mấy bước đường rốt cuộc không trụ nổi vững nên quyết định đóng cửa. Cửa hàng kia nhỏ hơn Trình Ký, nhưng ông chủ đó không có ý định bán, hắn tạm thời không có chỗ dùng đồng tiền lớn, chỉ nhận thấy được mình không am hiểu buôn bán nên muốn đem cửa hàng thuê ra ngoài.

Hà Kiều Hạnh để Trình Gia Hưng đi hỏi thăm một chút, một năm tiền thuê muốn bao nhiêu, sau đó lúc Trình Gia Phú đi vào huyện thành giao lòng đỏ trứng muối thì nói chuyện với hắn: "Trước đó đại tẩu nói muốn vào huyện cùng buôn bán với ta, ta nghĩ đến buôn bán thì chủ yếu phải xem các ngươi có ý tưởng gì đã ".

Đại phòng có rất nhiều chuyện đều phải nghe Lưu Tảo Hoa nói, Trình Gia Phú không thể quyết định được một mình, vì thế hắn liền ở lại cửa hàng chốc lát để đệ muội nói rõ hơn một chút, hắn nghe xong trở về sẽ nói với vợ, ý rằng cần phải bàn bạc chi tiết cụ thể với vợ.

Thấy hắn như vậy, trong lòng Hà Kiều Hạnh liền hiểu rõ, chỉ nói nên để đại tẩu đi vào huyện một chuyến: "Có thể nói rõ ràng và hiểu ý hay không là một chuyện không giống nhau, đại ca nếu ngươi truyền lời lại, đại tẩu có nghi vấn đại ca giải thích cũng không được, cho nên cứ bảo nàng trực tiếp vào đây một chuyến, ta sẽ nói giải thích rõ ràng ngay trước mặt nàng".

Trình Gia Phú nghĩ lại cũng thấy đúng, trở về liền nói chuyện với Lưu Tảo Hoa, còn nghĩ để lần sau đến phiên mình giao lòng đỏ trứng muối thì sẽ để cho vợ đi.

Kết quả là Lưu Tảo Hoa căn bản không đợi được đến lúc đó, liền ném hết tất cả công việc bao gồm cả làm lòng đỏ trứng muối cho chồng, còn mình thì ngày hôm sau hùng hùng hổ hổ chạy đi vào trong huyện, một đường đi hỏi cửa hàng Trình Ký. Lúc nàng nhìn thấy bảng hiệu cửa hàng cùng khách hàng đông nghịt đang đứng chờ thì cảm thán ông trời của ta ơi, đợi đến khi nhìn thấy Hà Kiều Hạnh liền đi lên tay bắt mặt mừng nói tam đệ muội ta thật sự nhớ ngươi muốn chết, sau đó là một phen lấy lòng tâng bấc, rồi mới đi vào nói chuyện chính.

"Hôm qua Trình Gia Phú trở về nói cho ta rằng trong huyện có cửa hàng thích hợp cho thuê, lão tam hỏi chúng ta có muốn buôn bán không, ta nghĩ đến trước khi mở cửa làm ăn phải biết được bán cái gì, mà ta lại là một bà nương nông thôn, không năng lực cũng không có kiến thức, trong nội tâm một chút tính toán trước không có, về chuyện này còn phải nhờ đệ muội ngươi chỉ điểm một chút."

Cùng Lưu Tảo Hoa nói chuyện, càng trực tiếp càng tốt.

Hà Kiều Hạnh liền nói rõ: "Làm bán cái gì ta đã nghĩ kỹ, từ giờ trở đi có thể bán được vào mùa thu, món đồ kia mùa đông khả năng không ai ăn."

Lưu Tảo Hoa hỏi nàng là cái gì?.

"Bánh đúc" (Bánh đúc đậu đỏ).***

"Bánh đúc là món gì? Ta chưa từng nghe thấy qua".

Hà Kiều Hạnh nói nàng ở đây có sẵn nguyên liệu, vì thế chúng ta có thể làm nó rồi nếm thử, "Chẳng qua ta và đại tẩu phải nói cho rõ ràng, ta cũng không phải là tặng không làm từ thiện cho người khác kiếm tiền, tay nghề làm món này ta sẽ truyền lại cho tẩu, tẩu phải cẩn thận một chút đừng để người khác học được là có thể làm buôn bán trong một thời gian dài, chậm rãi trở thành buôn bán của gia đình ".

Lưu Tảo Hoa biết rằng trong rất nhiều nghề, người ta nói sư phó dạy đồ đệ thì sẽ có một nửa phần gặp gỡ đó.

Nàng cũng không phải là không hiểu quy củ nên liền nói rõ ràng: "Đệ muội ngươi dạy ta tay nghề cho ta làm chưởng muôi, buôn bán ta sẽ làm, lợi nhuận thì chia đôi, nhưng tiền vốn phải tính riêng ra ngoài, như vậy có được không?".

Lời nói là Lưu Tảo Hoa chính mình nói ra, Hà Kiều Hạnh nghe cũng cảm thấy thành ý rất lớn, liền gật đầu, dạy nàng làm.

Hà Kiều Hạnh chỉ đạo, Lưu Tảo Hoa bắt đầu di chuyển bàn tay của mình, một phen giày vò lăn lộn cuối cùng cũng làm ra bát bánh đúc.

Trong lúc chờ nguội lạnh, Hà Kiều Hạnh còn nói nàng nên đi làm một số đồ vật để đựng và phải chuẩn bị thanh tre xiên nhỏ trước. Chờ đến khi Hà Kiều Hạnh sắp xếp nói ra những công việc cần làm xong thì bát bánh đúc cũng đã nguội. Ngay cả khi đang làm thì trong lòng Lưu Tảo Hoa không xác định được chắc chắn, đồ ăn chưng hấp thì có thể ăn ngon được bao nhiêu đây? Nhìn thấy được rồi, Hà Kiều Hạnh lấy một cái đĩa chọc lấy bánh đúc ra, Lưu Tảo Hoa nhìn một khối bánh mềm mướt trên chiếc đĩa, sự mong đợi trong lòng càng dâng lên rất nhiều, nàng thử cắn một miếng, vừa mới cắn xuống dưới thì trước mắt sáng lên.

Không cần phải nói thêm cái gì nữa, món này nhất định sẽ bán được!.

"Ăn thật ngon! Món này chắc chắn sẽ bán chạy trong ngày thời tiết nóng bức! Thật là mệt cho đệ muội có thể nghĩ ra nó!".

"Đây chỉ là cách làm bình thường nhất, tẩu nên luyện tập kỹ năng tay nghề của mình cho thành thạo trước đã, chờ tẩu quen tay rồi thì ta sẽ dạy thêm một số cách làm kiểu khác của món này nữa ".

Lưu Tảo Hoa một bên gặm nhấm nháp bánh đúc trong bát, một bên gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, còn nói chỉ cần đem món này làm ra cho tốt, tiền vốn sẽ không tốn bao nhiêu, làm ra bán một văn tiền cũng kiếm được tiền lời rồi, trời nóng lên các món điểm tâm khác ăn đến nghẹn người, nhưng món này lại ăn sướng miệng, mới mẻ, khẳng định bán chạy.

***Bánh đúc (Bánh đúc đậu đỏ).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dienvan