25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng thức dậy mà đầu đau nhói, Norton khó chịu mở mắt ra rồi lại nhắm lại. Cậu còn muốn ngủ nữa, kéo kéo người bên cạnh mình ôm cho ấm.

Tay cậu khua lung tung, kết quả chẳng bắt được gì ngoài chăn mềm. Norton nhớ ra chuyện tối qua, bật dậy hoảng hốt.

"...sao vậy?"

Bên cạnh cậu là Naib giật nảy cả mình, mắt tròn ra vì ngạc nhiên.

"Ngài ổn chứ?"

Anh tiến lại gần Norton, đặt tay lên trán cậu ta. Chắc là không phải tối qua bị cảm đâu nhỉ, Naib lo lắng.

Và tất nhiên là không, Norton ổn. Cậu để yên cho anh sờ, đến lúc buông ra thì vội bắt lấy, ngửa lòng bàn tay hôn vào đó một lần.

"Em sợ anh đi mất."

Khuôn mặt cậu khá hài hước, kiểu vẫn đang hoảng hồn nhưng bị sự vui sướng che lấp dần.

Naib thấy mà đau lòng, chẳng biết tại sao lại nghĩ Norton đáng thương.

"Tôi ở đây với ngài mà."

"Gọi em là Norton đi."

Cậu đưa ra ánh mắt hơi ướt do vừa ngủ dậy xong, lại khiến Naib chấn động.

"Norton."

"Vâng."

"..."

Trong một khoảng khắc, cả hai người nhìn nhau, không ai nói thêm gì nữa. Trái tim Naib khẽ rung rinh, dấu hiệu cho tình yêu với Norton xuất hiện trở lại.

Nó làm anh bối rối quá. Anh đẩy Norton để thu về bàn tay mình, ngượng ngùng nói:

"Để tôi đi kéo rèm cho sáng."

Rồi Naib bước khỏi cậu, kéo giãn khoảng cách hai người ra một chút.

Anh cầm tấm rèm ren đẹp mà đắt đỏ, đánh giá nó một chút. Quả nhiên là khách sạn bốn sao, cái gì cũng xa hoa thiệt đó.

"Roẹt..."

Anh mạnh tay mở rèm cho ánh sáng lọi vào phòng, xua đi bóng tối ám muội.

Khung cảnh bên ngoài cửa số sát đất thật rực rỡ. Như một bức họa về biển xanh được hoạ sĩ đại tài vẽ lại, nắng và gió, sóng bạc đầu hoà cùng cát trắng. Tất cả bày ra trước mắt anh như tiên cảnh vậy.

Naib không phải chưa từng đi biển, chỉ là đẹp thế này thì không thấy bao giờ.

Anh vô thức nở nụ cười, khoé miệng kéo lên một độ cong thật hoàn mĩ mà quay lại nói với Norton:

"Lại đây coi mấy cây dừa đẹp chưa này!"

Lời nói của anh hơi ngớ ngẩn, chẳng hiểu đang thưởng lãm cảnh kiểu gì. Nhưng Norton nghe không rõ lắm, tâm trí cậu đặt hết vào thị giác, còn những giác quan khác đã bị phong bế lại.

Naib quay ngược với ánh mặt trời, viền sáng quanh thân anh trở nên rõ ràng hơn. Từng đường nét được soi chiếu nhu hoà đi, cả mái tóc nâu hơi rối của Naib cũng rực rỡ như hoà vào nguồn sáng.

Trong phút chốc, cậu tưởng tượng ra một thiên thần trước mặt mình đang mỉm cười, vẫy gọi cậu tới thiên đường.

Chúa đã gửi anh tới với cậu phải không?

Để anh hoàn thiện thêm cuộc đời cậu, xoá đi sự vô vị của cô độc quẩn quanh Norton đã gần 20 năm qua.

Cậu nắm chặt tay, hứa với lòng mình sẽ mang đến cho thiên thần của riêng mình sự hạnh phúc nhất mà cậu có thể nghĩ tới. Sau đó bước lại gần bên anh...

"Những cây dừa đó không có quả đâu."

"Nhìn kia có mà."

"Quả để đẹp thôi, chứ dừa làm thực phẩm trồng ở khu khác."

"..."

"Muốn đi xem không anh?"

"Có."

"Thế đợi em làm việc xong rồi chiều mình đi nhé."

"Ok."

Naib cười cười thoả thuận với Norton. Làm cho cậu cảm thấy đây cuộc 'giao dịch' có lợi ích lớn nhất từ trước đến nay. Cậu cũng dùng cảm xúc vui vẻ đáp lại anh, khẽ hôn lên má Naib.

Coi như cái giá trả cho Norton, Naib đỏ mặt như không phản ứng khó chịu với cậu. Khuôn mặt còn chưa hết vẻ phấn khích đưa mắt lên nhìn.

Norton chịu thua.

Cậu ép hai bàn tay lên má anh, xoa xoa chúng cho đỡ nghiền.

Anh rõ ràng là dụ dỗ cậu mà, thực sự người đâu mà yêu thế không biết.



Chuyến công tác của Norton có bữa tiệc vô tình không thành, còn lại rất hoàn hảo. Cậu cảm thấy mình nhớ tới còn cười đến mỏi cả miệng.

Qua lần này chắc chắn thanh tình cảm của hai người lên không ít. Naib cũng hưởng ứng cậu nhiều hơn, không còn cứng nhắc và xa cách như lần đầu gặp lại nữa.

Thi thoảng Naib vô tình gọi cậu là Norton rồi tự sửa, trong mắt cậu thì anh dễ thương lắm. Cậu mong sao đến ngày họ và tên cậu có thể đổi chỗ cho nhau. Lúc đó rồi anh gọi nhầm là Campbell sẽ bị phạt nhé...

Norton cười ngố khiến Naib hơi nghi ngại. Anh hỏi cậu:

"Ngài thực sự muốn để tôi quay lại với công việc bảo vệ ở các cửa hàng gần đây hả?"

"Thì anh muốn thế mà?"

"Quyết định ở ngài mà. Tôi có sao theo vậy thôi."

Sao anh nói thế, giờ anh có theo em về nhà đâu?

Norton âm thầm nghĩ trong đầu, cũng không có nói ra cho cả hai không rơi vào tình thế ngượng ngùng.

Cậu đặt bút kí luôn lên bản hợp đồng đã được sửa đổi trước mặt, vui vẻ nâng ngang mặt cho anh xem.

"Từ giờ không được anh bảo vệ nữa rồi. Buồn thật đấy."

"Ngài có thể chọn rất nhiều người có năng lực hơn tôi mà."

"Nhưng có ai hôn em như anh đâu."

"..."

Vành tai Naib đỏ lên, không cố lí luận với Norton nữa.

"Em chuyển anh đến cửa hàng gần công ty nhất đó. Em sẽ qua thăm anh, thường xuyên luôn~"

"Cậu không sợ mọi người biết hả?"

"Em chỉ sợ mọi người chưa biết, chứ biết rồi thì ổn thôi."

Chúa ơi, tên này tính công khai dữ dội quá.

"Thế... nhưng trong thời gian làm việc đừng để ý ai đấy nhé. Em sẽ ghen đó."

"Ngài yên tâm, tôi phân biệt rõ công việc và chuyện tình cảm mà."

"Vâng."

Sao ngài vâng với tôi? Naib ngạc nhiên, cơ mà hình như cũng có vài lần Norton nói thế rồi chứ nhỉ.

Ngài Norton Campbell để người yêu luân chuyển công tác, không thể ở cạnh nhau 24/24 cũng hơi buồn. Nhưng để chuyện tình của cả hai phát triển theo hướng tốt đẹp thì khi hẹn hò cần có khoảng cách và không gian suy nghĩ riêng tư một chút.

Cậu gieo trong lòng anh sự nhớ nhung, mong sao chúng kiên cường nảy mầm với tấm lòng có vẻ hơi cằn cỗi của Naib. Anh vẫn là một kẻ chẳng hiểu phong tình gì, nhưng cậu sẽ cố gắng khai sáng nó thật tốt.

Tương lai hạnh phúc của Norton, nói thế nào cũng phải viên mãn nha.

(Tbc)

___________



















Chương này ngọt chết (๑❛ꇳ❛๑) hay là lúc nào tui cũng viết ngọt như vậy nhỉ...

Cảm ơn mọi người đã đọc, nếu thấy hay thì tặng tui một sao ủng hộ nha.

v(°∇^*)⌒☆

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro