Chương 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trải qua trận hoan ái mãnh liệt, thể lực của tôi gần như cạn kiệt, tôi vẫn nằm bất động trên giường, vì xiềng xích trói buộc cơ thể nên tôi chỉ có thể cử động được trong phạm vi nhỏ, nhưng cảm giác bức bối bất lực vẫn khiến tôi không muốn cử động thân thể.

Bọn họ không rời đi ngay sau khi phát tiết dục vọng như mọi khi, mà rút chìa khóa, và nhẹ nhàng cởi bỏ xiềng xích trên tay, chân và cổ tôi.

Tôi hoài nghi không dám tin nhìn vào động tác cả hai. Đây là ý gì? Muốn trả tự do cho tôi sao?

"Các người muốn thả tôi ra sao?"
Đã lâu chưa mở miệng, giọng nói của tôi chợt trở nên nghẹn ngào, nhưng tôi vẫn không giấu được sự vui mừng trong lòng.

"Ừ. Đợi một chút chúng ta sẽ cùng nhau ra ngoài."
Triệu Nghi Hiên nhẹ nhàng nói, rồi giúp tôi mặc một chiếc váy màu hồng nhạt.

Tôi không biết diễn tả niềm vui sướng trong lòng thế nào. Cuối cùng, tôi cũng có thể rời khỏi căn nhà giam nhỏ hẹp này.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, chúng tôi cùng nhau rời khỏi căn phòng nhỏ kín gió dưới tầng hầm. Đôi mắt tôi vì lâu không nhìn thấy ánh mặt trời chợt nhắm lại theo phản xạ sau khi cảm nhận được ánh nắng ánh mặt trời chiếu rọi.

Triệu Nghi Bác lập tức ôm chặt lấy eo tôi, và ổn định thân thể đang run rẩy của tôi.

"Cẩn thận một chút!"
Hắn dịu dàng nói.

Hắn một phen bế tôi lên, đến khi ngồi trên xe Triệu Nghi Hiên mới buông tôi ra.

Sau đó chiếc xe nhanh chóng rời khỏi Triệu gia.

"Chúng ta sẽ đi đâu?"
Nỗi sợ hãi vô hình lại lần nữa nảy lên trong lòng tôi, bọn họ muốn đưa tôi đi đâu? Chẳng lẽ là đến một nhà giam khác?

"Đừng lo, chúng ta chỉ đến bệnh viện để khám sức khỏe định kỳ mà thôi."
Trông thấy tôi đang cố che giấu sự hoảng loạn, Triệu Nghi Hiên dịu dàng trấn an tôi.

Tôi thoáng trấn tĩnh bản thân mình một chút, nhưng vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng bọn họ, bởi vì tôi đã nhận được quá nhiều giáo huấn từ cả hai.

Bệnh viện Du Hòa nhanh chóng hiện ra trước mắt, tôi biết đây là bệnh viện có nguồn lực y tế xuất sắc nhất của Triệu gia, lần trước tự sát tôi đã nằm viện ở đây. Sau khi xe tiến vào bãi đỗ xe, chúng tôi trực tiếp đi thang máy đến khoa phụ sản ở lầu 4. Vài vị bác sĩ khoa phụ sản có thâm niên đều đang đợi chúng tôi ở đây.

Không rõ nội tình, tôi liền được một nhóm bác sĩ đẩy vào phòng chẩn đoán, và bắt đầu tiến hành một loạt kiểm tra. Chẳng phải bọn họ nói sẽ cùng nhau kiểm tra sức khỏe định kỳ sao? Tại sao chỉ có mình tôi làm kiểm tra? Hơn nữa còn là khoa phụ sản?

Khi bước ra khỏi khoa phụ sản, đầu óc tôi trống rỗng.

Tôi mang thai?!

Tôi ngơ ngác rời khỏi bệnh viện, ngây ngốc ngồi trên xe Triệu Nghi Hiên, đến khi về đến nhà tôi vẫn không biết phải phản ứng thế nào.

"Em vẫn chưa hồi phục tinh thần sao?" Triệu Nghi Hiên lo lắng vỗ vỗ gương mặt tôi.

Sự đụng chạm trên mặt khiến tôi theo bản năng quay đầu nhìn hắn, nhưng trong mắt vẫn tràn đầy vẻ kinh ngạc.

"A……"
Một cảm giác lạnh buốt đột ngột truyền đến từ trên cổ làm tôi bừng tỉnh hoàn toàn, Triệu Nghi Bác đang cầm một khối đá di chuyển trên cổ tôi, tôi vội vàng tránh né.

"Bác, đừng lộn xộn."
Triệu Nghi Hiên đẩy tay hắn ra.

"Anh chỉ muốn nhanh chóng giúp cô ấy hồi phục lại tinh thần."
Triệu Nghi Bác vô tội nói.

"Bảo bối, em mang thai rồi."
Triệu Nghi Hiên tươi cười kéo tôi vào trong ngực, không ngừng cọ cọ cằm trên đỉnh đầu tôi.

"Hiên, em muốn lưu lại đứa nhỏ này sao?"
Triệu Nghi Bác đột nhiên nghiêm túc hỏi.

"Đúng vậy. Anh không muốn sao?"
Triệu Nghi Hiên ngẩng đầu nhìn chăm chú vào biểu tình vô cùng nghiêm túc của Triệu Nghi Bác.

"Đúng vậy, anh không muốn giữ lại nó." Triệu Nghi Bác vô tình nói:
"Trên thực tế, anh đã hẹn bác sĩ ngày mai sẽ làm phẫu thuật."

"Sao anh có thể làm như thế? Nó chính là cốt nhục của chúng ta, một gia đình hạnh phúc, một người vợ hiền và những đứa con lanh lợi không phải là những gì chúng ta muốn sao?"
Triệu Nghi Hiên phẫn nộ buông tôi ra, đứng lên giằng co cùng Triệu Nghi Bác.

"Anh xác thực muốn một gia đình hạnh phúc, một người vợ hiền lành, nhưng anh không muốn có con, vì chỉ có một Thanh Hạ, cho nên chúng ta phải chia sẻ, nhưng anh không thể lại tiếp tục chịu đựng người khác, cho dù đó là con của chúng ta. Hơn nữa em quên mất chị của Nhan Thủy Lâm đã chết như thế nào sao?"
Triệu Nghi Bác không chút nhượng bộ nói.

Chị Nhan Thủy Lâm? Tôi đã từng nghe Nhan Thủy Lâm nói, chị ấy đã mất vì khó sinh chết, đứa trẻ cũng không thể giữ lại.

Lời Triệu Nghi Bác nói làm Triệu Nghi Hiên đông cứng người lại như thể bị sét đánh, hắn không nói thêm gì nữa, sau đó xoay người nặng nề đi về thư phòng, muốn trốn tránh lựa chọn khó khăn này.

Sau khi Triệu Nghi Hiên rời đi, vẻ mặt kiên định và cứng rắn của Triệu Nghi Bác cũng tan vỡ, hắn mệt mỏi lau mặt mình, rồi gọi má Ô đến.

"Má Ô, hãy chăm sóc tốt cho cô ấy."
Nói xong hắn cũng đi lên lầu.

"Tiểu thư……"
Sau một lúc do dự, má Ô nhịn không được liền hỏi tôi,
"Con muốn giữ lại đứa nhỏ này sao?"

Tôi muốn giữ lại đứa nhỏ sao? Tôi không rõ!

Có lẽ vì tôi đang mang thai, hoặc vì bọn họ cảm thấy rằng tôi không còn sức lực để lên kế hoạch cho một cuộc trốn thoát khác trong thời gian ngắn sau khi nghe được tin tức về việc mang thai, nên tôi đã không bị đưa trở lại tầng hầm kín mít kia, cũng không hề bị xiềng xích trói buộc. Vì vậy tôi đã quay lại căn phòng ban đầu của mình.

Tôi nằm trên giường lớn mềm mại sạch sẽ, cố gắng sắp xếp một manh mối rõ ràng trong một mớ hỗn độn, nhưng tôi vẫn không thể làm được.

Đến tối khi má Ô mang bữa ăn đến, tôi đã quen với việc dùng cơm trong phòng ngủ, nhưng hôm nay tôi lại không có cảm giác ngon miệng.

Má Ô đưa cơm xong cũng không rời đi ngay, bà đứng ở mép giường tôi muốn nói rồi lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, chỉ thở dài một tiếng rồi xoay người rời đi.

Tôi không muốn đoán xem bà ấy sẽ nói gì với mình, vì tôi không muốn suy nghĩ của người khác làm ảnh hưởng đến mình lần nữa. Vì đây là một lựa chọn quan trọng khác trong cuộc đời tôi, tôi không muốn sau này phải hối hận.

Màn đêm dần dần buông xuống, không gian dần dần trở nên tỉnh lặng, tôi vẫn đang suy nghĩ miên man. Bọn họ không đến phòng tôi, có lẽ là để tôi có thời gian tự suy nghĩ, hoặc chính bọn họ cũng cần thời gian để tiêu hóa tin tức này.

Trong tĩnh lặng, tôi dường như cảm nhận được có vật gì đó đang chuyển động trong cơ thể mình. Nhưng lý trí tôi lại mách bảo đây chỉ là ảo giác, cơ thể người mẹ vẫn chưa thể cảm nhận được thai nhi mới 6 tuần tuổi, thế nhưng trong lòng tôi vẫn dâng lên một loại xúc động.

Sự phấn khích về đứa nhỏ này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro