Chương 31: Anh ấy lại hoảng hốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộ Dữu nhìn chằm chằm vào tin nhắn Wechat Doãn Mặc gửi tới, có chút không nói nên lời.

Anh cũng quá dính người đi, hôm nay mới thứ tư liền muốn đón cô về nhà, gần đây cô bận rộn như vậy, sao có thời gian chơi với anh?

Mộ Dữu gõ chữ trả lời anh:【Đêm nay em không về, em vẫn còn bài tập chưa làm, anh tự chăm sóc mình cho tốt, công việc vất vả như vậy cũng đừng chạy tới chạy lui.】

Sau khi gửi tin nhắn đi, màn hình hiển thị đối phương đang gõ.

Đoán là anh còn muốn cố gắng xoay chuyển, Mộ Dữu lại gõ chữ: 【Gần đây em không có nghỉ ngơi tốt, em ngủ trưa một chút, buổi chiều còn có lớp *buồn ngủ*】

*Mấy chữ trong dấu sao là emoji í.

Mấy giây sau, Doãn Mặc nhắn lại:【Ừm, em ngủ đi, cuối tuần gặp.】

Vứt điện thoại, Mộ Dữu nằm trên giường ký túc xá, nhìn chằm chằm vào tấm màn trên đầu suy nghĩ.

Thật ra người Doãn Mặc nhớ không phải là cô, mà là nhân vật tiểu bạch hoa yếu đuối mà cô giả vờ, chỉ là một nhân vật giả mà thôi.

Hoá ra là anh thích kiểu như vậy, chả trách lúc trước lại từ chối cô.

Trong lòng Mộ Dữu bỗng nhiên nổi giận, sau này nhất định phải hung hăng ngược anh!

——

Mộ Dữu không chỉ không cho Doãn Mặc đến đón cô vào thứ tư, mà đến cuối tuần cũng bảo anh không cần đến đón.

Ban đầu cuộc họp của hội sinh viên dự kiến ​​​vào thứ sáu nhưng đã bị hoãn lại sang thứ bảy vì không triệu tập đủ thành viên. Mộ Dữu và Tần Phong là trợ lý sinh viên của thầy Cận, đại diện ông đến tham gia.

Trong văn phòng ở tầng hai của Trung tâm Văn hóa và Thể thao, Mộ Dữu và Tần Phong đẩy cửa đi vào, đã có vài cán bộ sinh viên đang chờ.

Mộ Dữu và Tần Phong lớn hơn bọn họ một tuổi, mọi người thấy hai người họ thì thân thiện chào hỏi.

Mộ Dữu đi tới chỗ trống, đang chuẩn bị ngồi xuống thì Tần Phong liền kéo cái ghế bên cạnh anh ta: "Cậu ngồi bên đây đi."

Mộ Dữu nghi hoặc quay đầu, Tần Phong chỉ vào chỗ cô định ngồi, chỗ tựa lưng có một cái đinh nhô ra, nếu như không để ý sẽ dễ móc vào quần áo hoặc tóc.

Trong văn phòng yên tĩnh hai giây, mọi người sắc mặt khác nhau nhìn qua, ánh mắt mập mờ dò xét nhìn hai người bọn họ.

Có người tính cách hướng ngoại lớn tiếng nói: "Học trưởng, anh quan tâm quá đi."

Tần Phong cười ấm áp cười: "Chỉ là trùng hợp nhìn thấy."

Lại nói với Mộ Dữu, "Cậu ngồi bên kia đi, chúng ta đổi chỗ."

"Không có việc gì, cậu ngồi đi, tôi đi lấy dụng cụ đóng đinh lại." Mộ Dữu nhìn phòng làm việc một vòng, nhìn thấy trên bệ cửa sổ có ổ khoá, lập tức đi lấy.

Cửa văn phòng lần nữa mở ra, Lục Kỳ Châu kẹp cuốn sổ dưới nách, cầm túi nghênh ngang đi vào.

Nhìn thấy Mộ Dữu, Lục Kỳ Châu hỏi: "Sao lại đi ra?"

Mộ Dữu cầm lấy ổ khoá trên bệ cửa sổ: "Có cái đinh nhô ra."

Cô quay trở lại, nhắm vào cái đinh trên lưng ghế đang định đóng xuống, một giây sau, ổ khoá trên tay bị người khác giật đi.

"Để tôi." Lục Kỳ Châu kéo cô ra, đóng hai ba cái liền xong, kết quả lại phát hiện chân ghế cũng có chút lắc lư.

Cậu kéo cái ghế của mình qua, "Ngồi cái này."

Không cho Mộ Dữu cơ hội từ chối, cậu ngồi lên chiếc ghế còn lại trước.

Trong văn phòng càng yên tĩnh hơn lúc nãy.

Nếu như đối mặt Tần Phong mọi người còn có thể trêu đùa vài câu, nhưng đối mặt với Lục Kỳ Châu, mọi người đều không dám đùa.

Cậu là người ngông cuồng phóng túng, tính tình nổi tiếng thất thường, hễ nói sai bị cậu mắng hai câu coi là nhẹ.

Lục Kỳ Châu nhìn thời gian, thuần thục xoay ống đựng bút vài cái rồi mở sổ ghi chép ra: "Thứ tư tuần sau là đại hội thể thao mùa xuân, không còn đến mấy ngày nữa, hôm nay chúng ta kiểm tra lại từng khâu một, phòng ngừa đến lúc đó có sự cố xảy ra."

Ánh mắt cậu rơi vào người trưởng ban thể thao, hất cầm, "Cậu nói trước đi."

Từ lễ khai mạc lễ bế mạc, đến các quy tắc thi đấu cùng giải thưởng của các môn thể thao, cũng như việc đảm bảo các thiết bị y tế và hậu cần.

Lúc cuộc họp kết thúc đã là giữa trưa.

Lục Kỳ Châu tổng kết lại mọi thứ, hỏi Mộ Dữu có gì muốn dặn dò không.

Mộ Dữu nhìn vào sổ ghi chép, nói: "Cũng không có gì, là liên quan đến thiết bị cần dùng cho đại hội thể thao lần này, khi nãy không có ai đề cập đến, đã kiếm tra qua chưa?"

Một cán bộ hội sinh viên nói: "Những thiết bị đó đều mới mua, hẳn là không có vấn đề gì."

Mộ Dữu nói: "Vẫn là nên kiểm tra cẩn thận một chút, đề phòng vạn nhất. Những năm trước vào ngày diễn ra đại hội mới phát hiện thiết bị xảy ra vấn đề."

"Vậy kiểm tra đi." Lục Kỳ Châu nói chen vào, hất cầm nói với nam sinh kia, "Cậu phụ trách."

"Được."

Lục Kỳ Châu tuyên bố tan họp, mọi người thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.

Tần Phong nhìn về phía Mộ Dữu: "Cùng đến nhà ăn không?"

Không đợi Mộ Dữu trả lời, Lục Kỳ Châu gõ gõ ngón tay lên bàn, lười biếng ngước mắt nhìn: "Thật ngại quá, hai bọn tôi có hẹn rồi."

Một số sinh viên đi đến cửa, nghe tiếng liền nhao nhao nhìn về phía sau, một mặt bát quái.

Mộ Dữu sửng sốt một chút, liếc nhìn Lục Kỳ Châu.

Tuy rằng tên nhóc này thỉnh thoảng rất phiền toái, nhưng cậu nói rất đúng, có cậu bên cạnh có thể giúp cô cản đào hoa.

Đồng Lạc Dao đã sớm nói Tần Phong thích cô, đúng lúc hôm nay có thể mượn Lục Kỳ Châu uyển chuyển từ chối anh ta, để tránh một ngày nào đó anh ta không nhịn được tỏ tình với cô, cả hai đều khó xử.

Sau khi cân nhấc, Mộ Dữu nói: "Đúng vậy, tôi có hẹn với Lục Kỳ Châu rồi."

Có lẽ không ngờ Mộ Dữu sẽ nói như vậy, thậm chí còn gọi Lục Kỳ Châu một cách thân mật như vậy, Tần Phong sửng sốt một chút, ý cười nhạt đi.

Rất nhanh, anh ta khôi phục dáng vẻ bình tĩnh như thường: "Được, vậy tôi đi trước, hai người trò chuyện đi."

Sau khi đám người rời đi, trong văn phòng chỉ còn hai người bọn họ.

Mộ Dữu nhìn nội dung trong sổ ghi chép, suy nghĩ về cách báo cáo những nội dung này cho thầy Cận vào thứ hai.

Lục Kỳ Châu chống cằm nhìn cô: "Chị, tôi vừa mới giúp chị, chị cũng không nói cảm ơn sao?"

Mộ Dữu không nói lời nào, cậu tự hỏi tự trả lời, "Hay là như vậy đi, chị mời tôi ăn cơm, tôi muốn ra ngoài ăn, nhà ăn trong trường không ngon."

Mộ Dữu cầm bút ghi ghi chép chép trên sổ, không ngẩng đầu.

Điện thoại trên bàn rung lên hai cái, màn hình sáng lên.

Lục Kỳ Châu liếc nhìn một chút: "Chị, có người nhắn tin cho chị... Chó đen lớn là ai? Là tên thân mật chị đặt cho anh rể sao?"

Mí mắt Mộ Dữu giật giật, nhanh chóng cầm điện thoại lên.

Mắt nhìn tin nhắn Doãn Mặc vừa gửi tới, thật ra cũng không có nội dung gì, chỉ là nhắc nhở cô ăn trưa.

Cô thở phào một hơi, đem điện thoại bỏ vào túi, cầm sổ đứng lên: "Đi, ăn cơm."

Lục Kỳ Châu vui vẻ đứng lên: "Được, tôi đã sớm đói bụng."

Khóa cửa lại, hai người từ trong văn phòng đi ra.

Lục Kỳ Châu hỏi: "Hôm nay anh rể đến đón chị về nhà sao?"

Mộ Dữu lắc đầu: "Cuối tuần là đại hội thể thao, sau lại là kỳ nghỉ dài hạn 1/5, chờ nghỉ mới về."

Đến lúc đó cô sẽ có năm ngày hạ gục Doãn Mặc.

——

Đại hội thể thao mùa xuân năm nay của trường Đại học A diễn từ thứ 4 đến chủ nhật, ngoại trừ các vận động viên tham gia đại hội, còn có cán bộ sinh viên và tình nguyện viên, những sinh viên khác đều tương đối rảnh rỗi.

Mấy ngày nay nhiệt độ rất cao, các ngõ ngách trong thao trường đều dựng lều màu đỏ.

Là một thành viên của đội hỗ trợ hậu cần, Mộ Dữu đội một chiếc mũ đỏ, có việc gì thì cô đi giúp đỡ, hoặc khi không có việc cô ngồi đó cùng mọi người cổ vũ các bạn học trên sân thể thao.

Cao ốc tập đoàn Quân Hoa.

Lúc này, Doãn Mặc vừa đi ra từ phòng họp liền bị một đám người vây quanh.

Đi ngang qua phòng thư ký, anh tuỳ ý liếc mắt nhìn bên trong, trong nháy mắt văn phòng ồn ào liền yên tĩnh, mọi người liên nghiêm mặt làm việc.

Kỳ nghỉ lễ 1/5 sắp đến nên tâm trạng của nhân viên đều rất háo hức, thỉnh thoảng tám chuyện tâm sự một chút, Doãn Mặc có thể hiểu được.

Anh không nói gì trực tiếp đẩy cửa đi vào phòng tổng giám đốc.

Điện thoại trên bàn làm việc reo lên, anh đi qua, nhìn tên hiển thị trên điện thoại, cầm lấy nghe: "Bố, có chuyện gì sao?"

Bố Doãn nói: "Con và Mộ Dữu có kế hoạch gì cho kỳ nghỉ lễ 1/5 này không? Là như vầy, ông bà nội ở Trường Hoàn vừa gọi đến, từ lúc con và Dữu Dữu lãnh chứng đến giờ, ông bà vẫn chưa được gặp cháu dâu, nhân dịp kỳ nghỉ này muốn các con về chơi mấy ngày."

"Dạ, để con hỏi em ấy."

Ngắt điện thoại, Doãn Mặc ngồi xuống ghế, ấn mở Wechat của Mộ Dữu:【Kỳ nghỉ này chúng ta đến Trường Hoàn đi, đưa em đến gặp ông bà nội, ông bà muốn gặp em.】

Đợi một lúc, bên kia vẫn chưa trả lời.

Gần đây nghỉ ngơi không tốt, Doãn Mặc mệt mỏi day day mi tâm, ấn điện thoại bàn, nói với thư ký Trịnh: "Đem một ly cà phê đến, đậm một chút."

"Được, Doãn tổng."

Sau khi cúp máy, Doãn Mặc nhìn vào khung chat với Mộ Dữu, cô vẫn chưa trả lời.

Mấy ngày nay trường học đang có đại hội thể thao, có thể là cô đang bận.

Cuối tuần trước không có trở về, Doãn Mặc cảm giác lâu lắm rồi không gặp cô.

Nghĩ đến trên diễn đàn hẳn là sẽ có đăng ảnh của đại hội thể thao, không chừng sẽ chụp dính cô.

Doãn Mặc dùng máy tính truy cập diễn đàn Đại học A.

Trên trang chủ có mấy bài viết về đại hội thể thao, anh tình cờ click vào một bài viết có tiêu đề "Đại hội thể thao năm nay các bạn đã cắn đường chưa*?"

*磕糖: cắn đường, cắn kẹo ngậm đường, đớp đường. Về sau thì từ này lan tỏa và cải biến rộng hơn ra ngoài thành cp - hiểu nôm na là ship cp hoặc ngậm đường, ngậm kẹo ship cp. (Nguồn: Page Ume 7 • Cơn mơ tháng 7).

Trong bài viết đăng vài tấm ảnh của Mộ Dữu và Lục Kỳ Châu.

Trong số ảnh đó, có tấm dưới lều vải màu đỏ, Mộ Dữu ngồi trên ghế cầm ly uống nước, Lục Kỳ Châu dựa vào bàn học ánh mắt nhìn về phía Mộ Dữu, không biết cậu ta nói câu gì Mộ Dữu liếc cậu ta một cái.

Tấm ảnh này cho Doãn Mặc cảm giác Mộ Dữu cùng tên Lục Kỳ Châu này rất thân quen.

Mặc dù cô dùng ánh mắt khinh thường thậm chí có chút ghét bỏ nhìn Lục Kỳ Châu, nhưng cô chỉ biểu hiện như vậy đối với người cô thân quen.

Trong lòng Doãn Mặc bỗng dừng trầm xuống, sắc mặt lạnh đi, ánh mắt nhìn về Lục Kỳ Châu trong tấm ảnh lộ ta mấy phần sắc bén, ánh mắt anh lạnh lùng như đóng thêm một lớp băng.

Tay anh đặt lên con chuột, kéo xuống dưới, có người thảo luận:

【Có phải Mộ Dữu và em trai Lục Kỳ Châu đang ở bên nhau không?】

【Cũng gần như là ở bên nhau, đầu tuần trước ở cửa nhà ăn, không phải Lục Kỳ Châu tỏ tình với Mộ Dữu sao. Lúc đó Mộ Dữu kéo Lục Kỳ Châu đi vào nhà ăn, còn đưa thẻ cơm của mình cho Lục Kỳ Châu dùng, trưa hôm đó hai người cùng nhau ăn cơm.】

【Tôi nghe người của hội sinh viên nói, Mộ Dữu còn trực tiếp gọi là Kỳ Châu, không gọi họ, xưng hô thân thiết như vậy, quan hệ chắc chắn không bình thường!】

【Gần đây hai người bọn họ thường xuyên ở cùng một chỗ, cho dù không có xác định quan hệ, nhưng chắc chắc em trai của chúng ta sắp theo đuổi được rồi.】

【Quả nhiên, giáo hoa cũng không thể cưỡng lại được sự tấn công dữ dội của Lục Kỳ Châu.】

. . .

Càng lướt xuống dưới, sắc mặt Doãn Mặc càng nghiêm trọng.

Lúc Trịnh Lâm đem cà phê đi vào, liền nhạy bén cảm thấy không khí trong phòng khác với bình thường.

Anh ấy cẩn thận từng li từng tí đem cà phê đặt trên bàn làm việc: "Doãn tổng, cà phê đã pha xong."

Ánh mắt lơ đãng nhìn thoáng qua, anh ấy nhìn thấy ảnh chụp trên màn hình máy tính.

Đồng tử Trịnh Lâm phóng đại, đây không phải lên thằng nhóc tặng vòng tay cho Mộ Dữu trên diễn đàn lần trước sao? Nhìn trạng thái hai người trong tấm ảnh, dường như càng thân thiết hơn so với lần trước.

Doãn Mặc bình tĩnh click vào dấu × ở góc trên bên phải, đóng diễn đàn.

Anh ngước mắt: "Biên bản của cuộc họp vừa rồi đã hoàn thành chưa?"

Lần trước ông chủ nhìn thấy thằng nhóc này tặng vợ mình một chiếc vòng tay, còn có thể đắc ý khoe khoang với anh ấy cây bút Mộ Dữu tặng, cô đối xử với anh khác hẳn với thằng nhóc đó.

Gần đây Mộ Dữu không có tặng gì cho ông chủ, cũng rất ít khi nói chuyện phiếm trên Wechat, ông chủ ngay cả đồ vật để an ủi bản thân cũng không có, chỉ có thể lấy chuyện công việc để đổi chủ đề.

Trịnh Lâm: "Đang chỉnh sửa, tôi sẽ đem tới cho anh ngay lập tức."

Anh ấy nhanh chân thoát khỏi chỗ thị phi này.

"Chờ chút." Trịnh Lâm vừa đi tới cửa, bị Doãn Mặc gọi lại.

Anh ấy vịn tay nắm cửa, quay đầu nhìn qua, "Doãn tổng, có gì phân phó sao?"

Doãn Mặc dựa vào ghế, đôi tay thon dài xinh đẹp cầm lấy cà phê ở góc bàn, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa thành cốc, gương mặt lưu loát rõ ràng.

Im lặng một lúc lâu, anh mới thấp giọng nói: "Buổi xã giao tối nay giúp tôi từ chối."

"Được, Doãn tổng." Trịnh Lâm đáp xong liền ra khỏi văn phòng.

Trở lại chỗ làm việc của mình, trong lòng Trịnh Lâm suy nghĩ, buổi sáng ông chủ còn nói đêm nay có thể đi xã giao, gần đây vợ anh ấy không có ở nhà nên anh ấy rất ít khi từ chối các buổi xã giao.

Đêm nay đột nhiên từ chối, chẳng lẽ bị bài viết trên diễn đàn kích thích, muốn đến Đại học A gặp vợ?

Mấy ngày nay ông chủ làm như vô tình tiết lộ với anh rằng quan hệ giữa mình với vợ rất tốt.

Bây giờ nhìn bài viết trên diễn đàn, e rằng hiện thực có chút khác biệt so với suy nghĩ của ông chủ.

Chắc bản thân ông chủ cũng đã phát hiện ra điều này.

Trong lòng anh ấy lại hoảng hốt rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro