Chương 49: Yêu cầu anh hôn cô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đồng Lạc Dao cùng Trách Trách và Hách Mộng Thành đi qua nhà ăn để mua bữa sáng, Mộ Dữu đã ăn rồi nên đi đến phòng học trước.

Khai giảng ngày đầu tiên, lớp học ồn ào trước giờ vào lớp, dường như ai cũng có vô số chuyện để nói.

Mộ Dữu tìm chỗ trống ngồi, vừa mới ngồi xuống, đã nghe phía sau thảo luận:

"Sáng nay ở cổng trường có người nhìn thấy Doãn Mặc."

"Vừa khai giảng sao anh ấy lại đến đây? Có chuyện gì vậy?"

"Lúc đó xe anh ấy dừng ở cổng phía bắc vắng vẻ nhất."

Nghe tiếng thảo luận, trong lòng Mộ Dữu hơi hồi hộp, giả vờ lật sách ra, trong lòng thấp thỏm.

Cổng trường phía bắc trước giờ không có ai, bình thường Doãn Mặc đưa cô đến trường đều đậu xe ở đó, không ngờ hôm nay lại bị người ta phát hiện.

Cô vểnh tai, tiếp tục nghe cuộc thảo luận.

"Sao anh ấy lại xuất hiện ở đó, có phải nhìn nhầm rồi không?"

"Không biết, tôi cũng chỉ nghe người khác nói, nhưng gương mặt của Doãn Mặc không dễ nhận nhầm."

"Các cậu còn nhớ không, trước đó Doãn Mặc lái xe đợi trước cửa ký túc xá nữ rất lâu, hơn nửa đêm mới rời khỏi. Bây giờ sáng sớm lại thần thần bí bí xuất hiện ở cổng phía bắc, có khi nào có liên quan gì không? Có lẽ nào anh ấy thực sự có quan hệ với cô gái nào trong trường không?"

"Tôi cảm thấy không đâu, có thể là trùng hợp. Hai ngày trước tôi nhìn thấy một bài phỏng vấn trong tạp chí của anh ấy, trên tấm ảnh ngón áp út của anh ấy có đeo nhẫn cưới, tôi nghi ngờ anh ấy bí mật kết hôn rồi."

"Anh ấy là kiểu người kết hôn sớm sao? Anh ấy luôn luôn không gần nữ sắc, giữ mình trong sạch, chiếc nhẫn đó nhất định là dùng để cản đào hoa, không thể chứng minh anh ấy đã kết hôn."

"Tôi cũng thấy vậy, đối với người đàn ông cực kỳ lạnh lùng như Doãn Mặc, anh ấy có thể yêu đương kết hôn với ai, dù sao thì tôi cũng không tưởng tượng được.

...

Xem ra có người chỉ thấy xe Doãn Mặc dừng ở cổng phía bắc, không thấy cô từ trên xe bước xuống.

Mộ Dữu nhẹ nhàng thở ra, trong lòng tính toán, sau này phải chú ý, đừng để Doãn Mặc đến cổng phía bắc đón cô.

Bạn cùng phòng đi mua bữa sáng vẫn chưa quay lại, Mộ Dữu tuỳ ý mở điện thoại, ấn vào trang web truyện tranh nhìn lướt qua.

Cô thoáng nhìn thấy một chấm đỏ nhỏ trên nút nhắn tin của trang web, cô bấm vào và nhận được tin nhắn từ biên tập.

Có nhà xuất bản thích truyện tranh «Chú chó xui xẻo» của cô, muốn xuất bản, đã báo giá, biên tập nhắn tin hỏi ý kiến của cô.

Mộ Dữu nhìn tin nhắn, hai mắt sáng lên.

Nếu như được xuất bản, vậy thì thì sẽ có truyện tranh bản giấy, có thể cất giữ, rất có ý nghĩa nha!

Sau đó cô lại nghĩ đến một vấn đề.

Như vậy thì, nếu cô đặt cuốn truyện tranh xuất bản trong nhà, có phải xác suất bị chó đen lớn phát hiện sẽ cao hơn không?

Nhưng mà nếu vì cái này mà từ chối một cơ hội tốt như vậy, thì có vẻ rất đáng tiếc.

Kiểu người như chó đen lớn, hẳn là sẽ không có hứng thú với truyện tranh, cùng lằm thì lúc đó cô đem giấu đi là được.

Mộ Dữu cười, trả lời tin nhắn biên tập, nói đồng ý hợp tác xuất bản.

----

Mấy ngày nghỉ này cô vẫn luôn ở cạnh Doãn Mặc, vì sợ anh phát hiện truyện tranh này tồn tại nên Mộ Dữu vẫn không dám cập nhật.

May mắn là trước đó cô vẽ nhiều có lưu lại một chút, nếu không việc cập nhật chương mới sẽ bị gián đoạn vì nghỉ lễ.

Bây giờ trở lại trường học, cô càng có không gian tự do để sáng tác, sau bữa cơm chiều không có việc gì cô liền chạy lên giường, kéo màn giường lại, bắt đầu sáng tác truyện tranh của mình.

Muốn xuất bản, cô phải sáng tạo hơn, tập trung hơn vào truyện.

Tối hôm đó, lúc cô đang suy nghĩ, Doãn Mặc gọi điện cho cô: "Em ăn cơm tối chưa?"

"Ăn rồi." Mộ Dữu đeo tai nghe, trong tay cầm bút vẽ lên bảng vẽ, lông mi dày đậm rủ xuống, thần sắc nghiêm túc.

Doãn Mặc nói: "Thư mời kỷ niệm ngày thành lập trường thư mời, trường học em đã gửi đến công ty, anh đã nhận được rồi."

Tay anh kẹp lấy thư mời, nhìn khuôn viên trường học được vẽ bằng nét hoạt hình, khoé miệng cong lên: "Hoạ sĩ Mộ Dữu."

Không ngờ nhanh như vậy anh đã nhận được, Mộ Dữu có chút đắc ý: "Thế nào, em lợi hại không?"

"Kỹ năng hội hoạ lại tiến bộ, rất đặc biệt."

"Đương nhiên rồi, thầy Cận cũng khen em vẽ đẹp."

Mộ Dữu trò chuyện vài cậu, truyện tranh đã đi đến điểm mấu chốt của cốt truyện, Doãn Mặc gọi điện thoại làm cô có chút phân tâm, cô lấy cớ nói: "Em còn có bài tập phải làm, không nói chuyện với anh nữa."

Nói xong cô nhanh chóng cúp điện thoại, tiếp tục làm việc của mình.

Bên ngoài trời đã tối.

Sau một trận mưa, thời tiết của An Cầm ngược lại nóng hơn trước một chút, mơ hồ có xu hướng hoàn toàn bước vào mùa hè.

Phòng tổng giám đốc tập đoàn Quân Hoa, Doãn Mặc một thân âu phục chỉnh tề, đứng thẳng trước cửa sổ sát đất.

Nhìn cảnh đêm phồn hoa bên ngoài, anh cất điện thoại đã bị cúp mắt, khẽ cau mày.

Hôm nay Doãn Mặc bận rộn cả ngày, vừa nãy nhàn rỗi một chút, một gọi điện nói chuyện với Mộ Dữu.

Không biết có phải là ảo giác của anh hay không, anh cảm thấy lúc nãy thái độ của Mộ Dữu lúc nói chuyện chỉ nói cho có lệ.

Nói là làm bài tập, nhưng Doãn Mặc nghe lại giống như lấy cớ, thậm chí còn sợ anh hỏi lại nên trực tiếp cúp máy.

Đây là quay về trường rồi nên đem anh quên sạch sao?

Anh vốn dĩ còn định nói với cô ngày mai mình đi công tác không biết cuối tuần có thể về kịp hay không.

Lời nói không kịp ra khỏi miệng đã bị cô vô tình cúp máy.

Suy nghĩ một chút, Doãn Mặc lại nhắn Wechat cho cô:【Bài tập gì vậy, không chừng anh có thể giúp em.】

Nhìn chằm chằm vào màn hình tin nhắn một lúc, cô vẫn chưa trả lời, có lẽ là vội làm bài nên không để ý đến điện thoại.

Theo như hiểu biết của anh đối với Mộ Dữu thì mặc dù thành tích của cô không tệ nhưng đối việc việc học cũng không nhiệt tình đến vậy.

Lúc trước khi cô làm bài tập cũng không có nghiêm túc như vậy.

Doãn Mặc dùng đầu lưỡi đẩy đẩy răng, im lặng cười.

Tiểu bạch nhãn lang.

Trịnh Lâm gõ cửa đi vào, bàn giao công việc cuối cùng trước khi đi công tác, lại nói với Doãn Mặc: "Doãn tổng, chuyến bay đi công tác châu Âu dự kiến ​​vào lúc 8 giờ tối ngày mai, được chứ?"

Dự án thu mua bên đó xảy ra chút vấn đề, cần ông chủ tự mình đi qua.

Trước giờ ông chủ chưa bao giờ nghỉ ngơi thoải mái trên máy bay, chuyến bay 8 giờ tối trong nước, đến bên kia đã là buổi tối, còn có thể ngủ một giấc để không bị jet lag, thuận tiện cho công việc.

Doãn Mặc suy nghĩ một lát, gật đầu: "Ừm, ngày mai trước khi bay sang Châu Âu, tôi sẽ đến Đại học A một chuyến."

Vốn dĩ anh định nói chuyện này với Mộ Dữu trong điện thoại, nhưng đã bị ngắt máy, nên trước khi đi anh tự đi gặp cô nói trước mặt.

Lần này không biết là sẽ đi công tác bao lâu, nha đầu kia nhận điện thoại anh đều nói qua loa cho xong chuyện, trong trường nhiều cám dỗ, anh phải đến dạy dỗ cô một chút mới yên tâm đi công tác.

——

Buổi tối Mộ Dữu vẽ truyện đến khuya, hôm sau lại có tiết, sáng sớm đã bị đồng hồ báo thức đánh thức.

Cô vẫn còn buồn ngủ, cầm điện thoại lên cô mới nhìn thấy tin nhắn Wechat của Doãn Mặc, hỏi cô đang làm bài tập gì, còn nói muốn giúp cô.

Bài tập này cô cũng không dám tìm chó đen lớn giúp đỡ.

"Tiểu Dữu, dậy đi." Hách Mộng Thành ở dưới gọi cô, "Một lát đi học trễ đấy."

Mộ Dữu không kịp trả lời anh, nhanh chóng cất điện thoại leo xuống giường rửa mặt.

Đồng Lạc Dao hỏi cô: "Tối hôm qua cậu làm gì vậy, khuya rồi tớ vẫn thấy giường cậu sáng đèn, lại vẽ tiếp hả?"

Mộ Dữu cười cười, mơ hồ trả lời: "Cũng gần như vậy."

Đồng Lạc Dao còn thật sự không thể hiểu được: "Công chúa nhỏ của Mộ gia cũng không giống như người thiếu tiền, thế mà đêm hôm khuya khoắt phải thức đêm kiếm thêm thu nhập, là chồng cậu không cho cậu tiền tiêu vặt, hay là chú nhỏ cậu không cho."

Mộ Dữu đi đến bồn rửa mặt bóp kem đánh răng, vừa đánh răng vừa mơ hồ trả lời: "Tớ không thèm để ý đến tiền, chủ yếu là thời gian rảnh rỗi thích vẽ tranh thôi."

Đồng Lạc Dao bật cười: "Đại tiểu thư, sau này cậu có phát biểu những lời này thì tránh xa người nghèo như tớ một chút."

Tối qua thức quá khuya nên buổi sáng lúc nghe giảng bài hai mí mắt Mộ Dữu dính chặt lấy nhau.

Đều là do trong kỳ nghỉ 1/5 không dám vẽ truyện tranh trước mặt Doãn Mặc hại.

Buổi trưa cô về ký túc xá ngủ một giấc, nên tiết học buổi chiều mới đỡ hơn một chút.

Tiết cuối của hôm nay là môn Kinh tế du lịch.

Trên lớp học, giáo viên chiếu một đoạn video phỏng vấn từ một chương trình truyền hình.

Người được phỏng vấn là Doãn Mặc, một người mới nổi trong ngành phát triển du lịch.

Đoạn phim của Doãn Mặc vừa xuất hiện, liền khiến cả lớp xôn xao một phen, bản thân Mộ Dữu cũng có chút kinh ngạc.

Theo cô biết thì Doãn Mặc là người không thích tham gia vào những trường hợp như vậy, anh cũng hiếm khi tham gia phỏng vấn phỏng vấn.

Trong video, người đàn ông mặc âu phục giày da, trang phục công sở gọn gàng, khí chất lạnh lùng cao ngạo, tướng mạo nhất ti bất cẩu*.

*Nhất ti bất cẩu (一絲不苟): Thành ngữ này có nghĩa là tỉ mỉ, không bao giờ bất cẩn. Nó thường được sử dụng để mô tả một người không bao giờ bất cẩn trong bất cứ điều gì họ làm. Vì vậy, người này là người không bao giờ bỏ sót bất kể một thứ gì. (Nguồn: chineserd.vn).

Gương mặt anh tuấn đẹp trai kia không thể nào bỏ qua được.

Nội dung phỏng vấn về kinh tế thật ra có hơi nhàm chán, nhưng lớp học hiếm khi yên tĩnh hơn bình thường.

Khi nói đến kinh tế du lịch, anh ấy nói chậm rãi, với giọng nói gợi cảm và dễ chịu vang vọng bên tai, Mộ Dữu vốn đã quen thuộc, nhưng trong hoàn cảnh này thì có phần xa lạ.

Mộ Dữu và bạn cùng phòng ngồi ở dãy bàn phía sau, mấy bạn học ngồi xung quanh cũng là nữ sinh.

Mộ Dữu nghe bọn họ nhỏ giọng bàn tán: "Doãn Mặc đẹp trai như vậy, tôi hối hận khi ngồi đằng sau, biết thế đã đi giành bàn đầu rồi."

Có người cười: "Không đến mức đó, đây không phải là chuyên mục phỏng vấn của kênh Kinh tế Du lịch thành phố An Cầm của chúng ta sao? Quay về có thể tìm xem lại mà."

"Cậu nói đúng, trở về tôi sẽ tìm, sau đó cất lên, rồi liếm màn hình. Sao anh ấy lại đẹp trai như vậy, quả thật 360 độ không góc chết, gương mặt này nên đi làm minh tinh."

"Làm minh tinh có lẽ không được, tôi chưa từng nhìn thấy anh ấy cười, gương mặt lạnh lùng như vậy làm sao quay phim? Không có biểu cảm."

"Không quan trọng, đẹp trai là được rồi!"

Mộ Dữu đang chăm chú lắng nghe thì Hách Mộng Thành lặng lẽ chọc cô một cái, lại gần: "Tớ cũng phỏng vấn cậu một chút, nghe được người khác thương nhớ chồng mình thì tâm trạng cậu như thế nào?"

Mộ Dữu trừng mắt nhìn, nhỏ giọng nói: "Mọi người đều yêu thích cái đẹp, tớ rất hiểu điều đó, điều này cũng chứng minh là mắt nhìn của tớ rất tốt."

Hách Mộng Thành: "..."

Nói đến Doãn Mặc, Mộ Dữu đột nhiên nhớ tới, sau khi tối qua cô vội vàng cúp máy anh, đến sáng nay anh gửi tin nhắn cô vẫn chưa trả lời.

Tối qua Doãn Mặc gọi điện thoại, cô có thể cảm giác được anh muốn cùng cô trò chuyện, có lẽ là nhớ cô, nhưng lúc đó cô quá bận nên không để ý tới.

Nói đến sự thành công của bộ truyện tranh «Chú chó xui xẻo» công lao của chó đen lớn không thể bỏ qua.

Bây giờ bản thảo truyện tranh đã hoàn thành, Mộ Dữu nhớ tới bản thân đối xử lạnh nhạt với anh, trong lòng cũng có chút áy náy. Cô cảm thấy mình nên đi tìm chó đen lớn nói chuyện, an ủi anh một chút.

Mở điện thoại, tin nhắn của cô và Doãn Mặc dừng lại vào tối qua.

Chó đen lớn:【Bài tập gì vậy, không chừng anh có thể giúp em.】

Mộ Dữu muốn trả lời anh nhưng nhất thời lại không biết trả lời thế nào cho ổn.

Đúng vào lúc này, mấy nữ bạn cùng lớp đang thấp giọng thảo luận: "Nam thần cấm dục như Doãn Mặc không biết hôn nhau với anh ấy sẽ như thế nào?"

Trong đầu Mộ Dữu hiện lên cảnh Doãn Mặc hôn cô, không hiểu sao tai lại nóng lên.

Lúc anh hôn, không cấm dục mà là thật sự muốn.

Dường như cuối cùng cũng có chủ đề để trò chuyện, Mộ Dữu cơ hồ không suy nghĩ nhiều, đem chuyện mình nghe được thuật lại cho anh, gửi tin nhắn qua:【Bạn học em đang thảo luận, hôn nhau với anh sẽ như thế nào?】

Có lẽ bây giờ anh không bận nên trả lời rất nhanh.

Chó đen lớn:【?】

Mộ Dữu nhìn chằm chằm hắn vào dấu chấm hỏi anh gửi, nhìn lại tin nhắn mình gửi, hình như có chút đột ngột.

Sao cô lại gửi tin nhắn như vậy cho anh?

Nhưng mà gửi cũng đã gửi rồi, bây giờ thu hồi quá mất mặt, Mộ Dữu cũng không ngại đi trêu chọc anh một chút.

Suy nghĩ, cô gõ chữ bổ sung thêm một câu:【Em cũng muốn biết.】

Mộ Dữu thấy dòng chữ "Đối phương đang nhập".

Đợi một lúc, mấy chữ kia biến mất, Doãn Mặc không trả lời.

Không biết là có phải là anh bị nghẹ trước tin nhắn khó hiểu của cô hay không?

Mộ Dữu nhìn chằm chằm tin nhắn này, xem đi xem lại, nhìn thế nào cũng giống như đang yêu cầu anh hôn cô vậy.

Sau khi muộn màng nhận ra, cô cảm thấy có chút xấu hổ, dứt khoát cất điện thoại nghiêm túc học.

Cho đến khi chuông tan học reo lên, giáo viên thông báo tan học, Mộ Dữu và bạn cùng phòng cùng nhau ra khỏi lớp.

Lớp học này nằm ở tầng một, ra khỏi đại sảnh sẽ đến lối vào của toà nhà học.

Cách đó không xa có một chiếc Rolls-Royce dừng dưới cây.

Có bạn học kêu lên: "Sao xe Doãn Mặc lại dừng ở đây?"

Mí mắt Mộ Dữu giật giật mấy lần, cùng lúc đó, cô nhận được tin nhắn Wechat:【Em qua đây thì biết.】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro