Chương 9: « Chú chó xui xẻo »

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơm trưa của Doãn gia phong phú thịnh soạn, Mộ Dữu ăn không ít.

Sau bữa ăn rảnh rỗi không có gì làm, Mộ Dữu lôi kéo Doãn Mặc ra sân sau chơi cờ ca rô.

Mộ Dữu không biết chơi cờ vây, nhưng tự nhận mình chơi cờ ca rô cũng là cấp bậc cao thủ, nhưng cô không ngờ mình lại thua Doãn Mặc hai ván liên tiếp.

Sắc mặt cô dần tối lại, mỗi lần hạ cờ đều dùng hết sức lực, để lộ rõ ​​​​sự bất mãn của mình.

Doãn Mặc nhướng mi chọc cô: "Đánh cờ là để tu thân dưỡng tính, em nóng vội thế sao có thể thắng được?"

Mộ Dữu khịt mũi nói: "Lão nam nhân mới cần tu thân dưỡng tính, tiên không cần tu."

Doãn Mặc: ". . ."

Sau vài trận liên tiếp, Mộ Dữu vẫn thua.

Cô có chút bực bội, vung tay phá vỡ ván cờ: "Để cho tôi thắng một lần cũng không được hả, trước mặt ba mẹ anh tôi đối với anh nồng tình mật ý như thế còn gì, lúc trưa ăn cơm, tôi còn gắp thức ăn cho anh nữa đấy nhá."

Cô bắt đầu đánh cảm tình bài, cố gắng khiến anh cảm thấy tội lỗi.

Doãn Mặc cầm ấm trà bên cạnh lên, rót cho mình một chén trà, không nhanh không chậm nhấp một ngụm: "Không phải em nói đừng nhường em, tự em cũng có thể thắng sao."

Mộ Dữu hồi tưởng một chút, khi hai người vừa mới bắt đầu, quả thật cô đã tự tin một nói câu như vậy.

Cô xụ mặt không nói gì nữa.

Doãn Mặc đặt chén nước xuống, nhặt từng quân cờ bị xáo trộn lên, ném vào bàn cờ: "Chơi lại một ván nhé, cho em thắng."

Mộ Dữu miễn cưỡng chơi lại một ván với anh.

Lần này Doãn Mặc quả thật là nhường cô, sau khi quân đen của cô rơi xuống, quân trắng của Doãn Mặc cách xa cô tám trượng.

Cô chỉ đi năm bước, năm viên cờ đen đã hợp thành một tuyến.

Doãn Mặc: "Ván này em thắng."

Mộ Dữu nhìn quân cờ trên bàn cờ, không hề cảm thấy thích thú, thậm chí còn cảm thấy bị xúc phạm.

Không thể nhường mà không để lộ dấu vết một chút sao?

Đây cũng quá lấy lệ đi, giống như coi cô là trẻ con mà dỗ ấy.

"Không chơi nữa, anh chơi mình đi!" Cô ném mấy quân cờ trong tay xuống, tức giận đi vào nhà.

Doãn Mặc ngồi một mình trong sân, bưng chén trà, mày nhíu lại, nhất thời không nói nên lời.

Không nhường thì không vui, nhường cũng không vui?

Editor: quattutuquat
—————

Buổi chiều từ nhà ba mẹ Doãn Mặc về, Doãn Mặc lái xe, Mộ Dữu ngồi ghế phụ xe.

Sau vụ chơi cờ ca rô, Mộ Dữu liền phớt lờ Doãn Mặc. Lúc này bên trong xe chỉ còn lại hai người bọn họ, Mộ Dữu lại càng không muốn nói với anh một câu nào.

Trở lại chung cư, Mộ Dữu lên lầu thu dọn hành lý về trường.

Trong tủ là quần áo và túi xách mà Doãn Mặc mua cho cô, cô vẫn dứt khoát lấy đi một ít.

Doãn Mặc đứng trước cửa phòng thay đồ: "Em muốn về trường luôn bây giờ sao?"

Mộ Dữu nhét đầy đồ vào vali, kéo khoá lại, mới hỏi lại anh: "Không thì sao? Không phải về nhà anh ăn cơm rồi sao, còn có việc gì nữa à?"

Doãn Mặc đi tới, xách hành lý của cô lên: "Anh đưa em đi."

Mộ Dữu theo anh ra khỏi phòng ngủ: "Ở trường có rất nhiều bạn học biết anh, tôi không muốn dính líu quan hệ gì với anh đâu."

Doãn Mặc: "Anh đưa em đến cổng trường."

Trong nhà để xe dưới tầng hầm, Doãn Mặc chọn một chiếc xe chưa bao giờ lái tới trường.

Mộ Dữu lúc này mới yên lòng ngồi lên.

Chiếc xe chạy qua đường chính đông đúc ngựa xe như nước trong khu đô thị, đi theo con đường cao tốc đến tận vùng ngoại ô.

Không phải giờ cao điểm, đường tới trường một đường thông suốt không bị cản trở.

Doãn Mặc đỗ xe ở cửa bắc trường học, nơi này không có phố buôn bán sầm uất, bên này hầu như không có người ra vào.

Mộ Dữu tháo dây an toàn, vừa định xuống xe liền bị Doãn Mặc chặn lại: "Cầm cái này mang lên."

Anh không biết từ chỗ nào cầm một hộp quà tinh xảo đưa qua.

Mộ Dữu nhìn một chút: "Cái gì thế?"

"Bánh xoài." Buổi sáng không cho cô ăn nhiều, Doãn Mặc nhìn thấy cô phụng phịu, lúc từ nhà ba mẹ về liền bảo dì giúp việc trong nhà gói một phần cho cô.

Dư vị thơm ngọt của bánh xoài buổi sáng nổi lên, trong lòng Mộ Dữu còn chưa nghĩ ra có muốn nhận hay không, chỉ nhìn không đỡ lấy.

Doãn Mặc chủ động đút vào tay cô, ngữ khí khó có được nhẹ nhàng chậm rãi: "Coi như là quà xin lỗi em."

Đã nhét cho cô như vậy rồi, Mộ Dữu liền nhận lấy.

Cầm bánh xoài, khóe miệng hình như hơi nhếch lên, cô vội lạnh mặt hỏi: "Vì sao chịu nhận lỗi, anh biết mình sai chỗ nào chưa?"

Doãn Mặc hồi tưởng lại toàn bộ quá trình nửa ngày cô tức giận không để ý tới anh.

Sau một lúc lâu, anh chân thành hỏi: "Vậy em nói xem, rốt cuộc anh sai chỗ nào?"

Mộ Dữu: ". . ."

Editor: quattutuquat
—————

Mộ Dữu hoàn toàn bị Doãn Mặc chọc tức, chẳng muốn nhiều lời với anh nữa, trực tiếp xuống xe đi thẳng về ký túc xá.

Đẩy cửa ký túc xá ra, một người bạn cùng phòng khác của cô là Chu Khoan cũng đến.

Chu Khoan là một cô gái mũm mĩm, ba mẹ đặt cho cô cái tên này với hi vọng cô có thể an nhàn vui vẻ, vô ưu vô lo.

Tuy nhiên, từ khi cô ấy béo lên thì sau đó không gầy nổi nữa, cái tên này liền bị mọi người trêu chọc thành "Trong lòng thoải mái, thân thể béo mập".

Chu Khoan không thích bị trêu là béo, bình thường người quen đều gọi cô là Trách Trách.

Trách Trách với Hách Mộng Thành đang xem TV trong ký túc xá, nhìn thấy Mộ Dữu liền cười chào hỏi.

Hách Mộng Thành liếc nhìn Mộ Dữu trên người khoác áo dạ màu xanh sẫm, bên trong là áo len đen cổ đứng, cả người sạch sẽ sáng sủa.

Hách Mộng Thành hai mắt sáng lên: "Dữu Tử bộ đồ này của cậu quá đẹp đi, gửi link cho tớ đi!"

Mộ Dữu đặt vali xuống, sau đó nói: "Một trưởng bối trong nhà mua cho, tớ cũng không có link."

Hách Mộng Thành nhất thời tiếc hận một chút, chỉ vào giá sách của Mộ Dữu: "Giúp cậu nhận giáo trình mới rồi đó, buổi sáng cậu với Đồng Lạc Dao đều không tới, tớ với Trách Trách đã ôm rất nhiều sách từ thư viện chuyển đến đấy, mệt chết đi được."

"Vất vả rồi." Mộ Dữu cười đem bánh ngọt đưa tới, "Tớ mang từ nhà tới đó, mọi người mở ra cùng ăn đi, coi như khao hai người các cậu."

Mộ Dữu quét một vòng trong phòng, "Đồng Lạc Dao vẫn chưa tới à?"

Hách Mộng Thành vui vẻ nhận bánh ngọt: "Cậu ta không đến thì tốt hơn, già mồm đạo đức giả thấy gớm, đến rồi nhất định ghét bỏ cái này chán ghét cái kia, khoe của không dứt."

Trách Trách: "Đúng đấy, ký túc xá chúng ta hoà thuận nhất là lúc cậu ta không ở đây!"

Vừa ăn bánh, mọi người vừa trò chuyện rôm rả.

Trách Trách nói với Mộ Dữu: "Dữu Tử, không phải cậu thích đọc truyện tranh sao, lúc nghỉ đông tớ tìm được một bộ hay lắm."

Mộ Dữu cầm một miếng bánh ngọt, ăn mấy lát xoài: "Tên gì thế?"

Trách Trách nhớ lại: "Truyện « Chú chó xui xẻo », tác giả là Mộ Tư Mang Quả*, vừa nhìn thấy bánh xoài, tớ đột nhiên nghĩ tới quyển sách này, rất thú vị."

*Mộ Tư Mang Quả: Tên tác giả là "芒果慕斯"- (Mángguǒ mù sī): bánh mousse xoài

Hách Mộng Thành kích động đi tới: "Kể về cái gì thế, tớ nghe thử một chút xem xem có muốn đọc không."

Trách Trách: "Nội dung chính là nhân vật nam chính tên Ân Cẩu, sinh ra đã mang trong mình vận mệnh không may mắn, vô duyên vô cớ đi đất bằng phẳng cũng ngã, uống nước liền sặc, ăn cơm thì bị nghẹn, lúc đem theo ô thì trời quang mây tạnh, lúc không mang ô mây mưa đuổi theo chối chết. Có một ngày trên đường anh ta gặp được nữ chính, vừa thấy đã yêu, mỗi ngày đều tìm cách tỏ tình với nữ chính, nhưng đều bởi vì vận mệnh đen đủi mà thất bại."

Trách Trách càng nói càng hăng say, "Nữ chính cũng rất lợi hại, mồm miệng rất thiêng, nói cái gì ứng nghiệm cái đấy. Ví dụ như có lần, nam chính vì nữ chính tỉ mỉ chuẩn bị một màn bắn pháo hoa. Nam chính hỏi cô ấy pháo hoa trên trời như thế nào, nữ chính nói giống như những con dao. Vừa dứt lời, đám pháo hoa kia liền biến thành dao bay xuống thật. Bởi vì nam chính vận đen đủi, những cái dao chỉ đâm lên người anh ta, nữ chính không tổn thương cọng lông sợi tóc nào."

Hách Mộng Thành nghe vậy có chút mê hoặc: "Nghe thú vị quá đi, sau tớ cũng phải tìm đọc thử mới được."

Trách Trách: "Thực sự rất hay đó, toàn truyện đều mang giọng điệu ngôn từ hài hước cực. Mà tác giả vẽ siêu đẹp, có một số bức vẽ đẹp kinh người!"

Hách Mộng Thành đã cầm điện thoại search thử cuốn truyện tranh này: "Truyện tranh từ hơn hai năm trước, rất nhiều bình luận nói tác giả không viết nữa rồi, là truyện này sao?"

Trách Trách: "Đúng là truyện này, quả thật tác giả biến mất rất lâu rồi, nhưng mà đọc hay lắm, cười không ngậm được mồm. Haizzz, cũng không biết lúc nào tác giả mới ra chương tiếp nữa."

. . .

Trong khi Hách Mộng Thành với Trách Trách vẫn còn đang trò chuyện về quyển truyện tranh kia, Mộ Dữu ôm laptop lên trên giường, kéo rèm lại, bật máy tính.

Khi còn bé chú nhỏ đã bồi dưỡng cô đủ loại hứng thú yêu thích, Mộ Dữu mấy cái khác đều không làm được, chỉ thích vẽ tranh.

Phát hiện ra cô có thiên phú, chú nhỏ còn mời giáo viên chuyên nghiệp phụ đạo cho cô.

Mộ Dữu am hiểu nhất là phong cách vẽ truyện tranh.

Truyện tranh « Chú chó xui xẻo » này là trong đợt nghì hè sau kỳ thi tuyển sinh đại học kia, sau khi cô bị Doãn Mặc từ chối, trong lòng ủy khuất phẫn uất, nhất thời nóng máu vẽ ra, còn đặt tên nam chính là Ân Cẩu, đồng âm với Doãn cẩu*.

*Yin trong Ân Cẩu (Yin Gou), đồng âm với Yin trong Doãn Mặc (Yin Mo)

Về sau lên đại học, cô dần dần buông xuôi với Doãn Mặc, cũng ngừng cập nhật truyện tranh.

Mộ Dữu nhớ lúc ấy mặc dù có rất nhiều cư dân mạng chờ ra chương mới, nhưng số lượng có hạn, không biết thế nào mà cách nhiều năm thế rồi lại bị Trách Trách phát hiện.

Cô nhấp vào trang web xuất bản truyện tranh, tìm tới truyện của mình.

Đã lâu không cập nhật, thế mà số bình luận phía dưới lại tăng lên gấp mấy lần.

【 Yêu Ân Cẩu với Mộc tiểu thư quá, mặc dù không biết tác giả có quay lại hay không, nhưng mỗi ngày tôi đều gặp hai người bọn họ 】

【 Quả nhiên là họa phong thanh kỳ*, đọc hay lắm, dân mạng thật sự không lừa tôi 】

*Họa phong thanh kỳ: có ý tứ chỉ kỳ hoa, kỳ dị. Ý gốc là thanh tú, mới mẻ độc đáo, có thể dùng để hình dung một người, cũng có thể dùng để hình dung một việc.

【 Quá hài hước quá đáng yêu, quyển truyện tranh này thực sự là niềm vui của tôi đấy 】

【 Ha ha ha Ân Cẩu thê thảm quá nhưng tôi rất muốn cười, chuyện gì đang xảy ra vậy trời? 】

【 Được bạn giới thiệu cho đọc, hhh cười đau cả bụng không chịu được, gọi 120 giúp tôi với 】

【 Mộ Tư Mang Quả cô đi đâu rồi, truyện tranh của cô hot rồi, còn không nhanh ra chương mới đi! 】

Kéo bình luận từ trên xuống, không ít người hi vọng cô tiếp tục cập nhật.

Bấm mở chính văn truyện tranh, Mộ Dữu cũng không nhịn được bật cười với một số tình tiết chính bên trong.

Bằng cách nào đó, cô đột nhiên lại có ý tưởng sáng tác.

Mộ Dữu bật đèn bàn, cầm chiếc bảng vẽ tay bên cạnh giường lên, kết nối với máy tính.

Một khi cô bắt tay vào làm việc gì đó, đều cực kỳ tập trung.

Buổi tối bạn cùng phòng đều chuẩn bị ngủ, đèn bàn trong màn ngủ của cô vẫn sáng.

Hách Mộng Thành ngáp một cái hỏi cô: "Dữu Tử, cậu làm gì đấy mà còn chưa ngủ?"

Mộ Dữu còn đang xử lý một số thiết lập, đáp: "Tớ vẫn nhận một số bản vẽ, phải đẩy nhanh tiến độ, các cậu cứ đi ngủ trước đi."

Mộ Dữu vẽ tranh rất đẹp, Hách Mộng Thành biết điều đó khi cô thỉnh thoảng vẽ bản nháp.

Cô ấy gật gật đầu cũng không hỏi lại: "Ừ, cậu cũng đừng thức khuya quá, nghỉ ngơi sớm nhé."

"Ok." Mộ Dữu chỉnh độ sáng của đèn bàn thấp xuống, kéo rèm che ánh sáng, ngăn không cho ánh sáng tản ra ngoài.

Editor: quattutuquat
—————

Ngày hôm sau Mộ Dữu hầu như không xuống giường, cơm trưa cũng là Hách Mộng Thành với Trách Trách mua giúp cô.

Vào lúc chạng vạng tối, cuối cùng cũng hoàn thành xong công việc, cô vươn vai hài lòng.

Khi xuống giường, cô thấy chiếc vali mà mình mang về ngày hôm qua vẫn chưa được thu xếp, cô chỉ bận vẽ vời.

Giờ mới được rảnh rỗi, cô mở vali định cho hết quần áo và túi xách vào tủ.

Lúc này, cửa ký túc xá mở ra, Mộ Dữu ngửi được một cỗ mùi nước hoa.

Đó là một mùi hương hoa hồng ngọt ngào, có lẽ có mùi khó chịu vì được xịt quá nhiều.

Đồng Lạc Dao xách vali đi vào, vừa vào phòng liền bịt mũi, tràn đầy chán ghét: "Trong ký túc xá có mùi gì vậy, mấy người các cậu mới đến mấy ngày, liền làm ký túc xá chướng khí mù mịt."

Nhìn thấy cô ả, Trách Trách với Hách Mộng Thành cho nhau một ánh mắt đồng bệnh tương liên*.

*Đồng bệnh tương liên: (Nghĩa đen) Cùng bệnh thì cùng thương xót nhau. (Nghĩa bóng) Khi người ta cùng ở một hoàn cảnh giống nhau thì người ta thông cảm với nhau.

Nữ nhân ra vẻ nhất ký túc xá đã tới.

Đồng Lạc Dao quay đầu nhìn Mộ Dữu đang im lặng bên cạnh, ánh mắt rơi vali của cô, ngoài cười nhưng trong không cười: "Aida, mua nhiều quần áo mới như vậy, vali sắp hết chỗ rồi kìa."

Mộ Dữu phớt lờ cô ta.

Ngược lại là Hách Mộng Thành với Trách Trách nghe thấy thế liền chạy tới, khen quần áo với túi xách đẹp.

Hách Mộng Thành hỏi: "Đều là trưởng bối trong nhà cậu mua cho sao? Thế này cũng quá nhiều rồi, thật hạnh phúc oa!"

Không đợi Mộ Dữu tiếp lời, Đồng Lạc Dao ở một bên cảm khái: "Cũng không phải nhãn hiệu cao cấp gì, nhiều hơn thì có ích gì? Mấy món đồ của cậu cộng lại, đoán chừng còn không bằng một chiếc túi của tôi nhỉ?"

Cô ta nói rồi chỉ vào cái túi mới của mình, vẻ mặt dần dần đắc ý, "Túi của tôi là da thật, của một thương hiệu lớn, mua tốn hết hơn một vạn đấy."

Trách Trách nhanh mồm nhanh miệng: "Sao tôi lại cảm thấy cái túi hơn một vạn này của cậu so với Dữu Tử lại giống hàng ngoài sạp thế nhỉ? Hàng fake à?"

Đồng Lạc Dao gấp gáp: "Không hiểu thì đứng có nói hươu nói vượn, của tôi đây là thật! Một vạn mà thôi, cũng không phải tôi không mua nổi, sao phải đi mua hàng fake chứ?"

Trách Trách: "Tôi đây là sợ cậu bị lừa thôi, có lòng nhắc nhở cậu một chút, thực sự nhìn còn không xịn bằng của Dữu Tử ý."

Hách Mộng Thành tiếp lời: "Tôi cảm thấy là lụa đẹp vì người, Dữu Tử phối quần áo túi xách kiểu gì nhìn cũng giống hàng auth, chủ yếu là dáng người đẹp."

Đồng Lạc Dao: ". . . Tôi chẳng thèm nói chuyện với các cậu nữa, nông cạn!"

Editor: quattutuquat
—————

Đối với truyện tranh « Chú chó xui xẻo », Mộ Dữu ban đầu chỉ là nhất thời xúc động, theo một ý nghĩa nào đó mà nói, là tác dụng để trút giận. Cho nên ngoại trừ tính khôi hài, nhân vật cùng cốt truyện toàn văn đều tương đối đơn giản.

Bây giờ đặt bút viết lại, cô thiết lập lại bối cảnh nhân vật một lần nữa, nhưng đương nhiên vận rủi của Ân Cẩu vẫn xuyên suốt cả cuốn truyện.

Dù sao, cô trông thấy anh xui xẻo thì tâm tình mới vui vẻ.

Sau khi chính thức tựu trường, mỗi khi lên lớp xong, cô đều dành thời gian cho cuốn truyện tranh.

Vì để không bị Trách Trách với Hách Mộng Thành sinh nghi, tạm thời cô đem bản thảo vẽ xong tích lũy lại chưa vội công bố.

Thứ sáu hôm nay, sau khi kết thúc tiết học buổi sáng, từ nay đến cuối tuần liền không có lớp.

Đã khai giảng được một tuần, toàn ký túc xá chuẩn bị rủ nhau đi ăn một bữa.

Mộ Dữu và hai người bạn cùng phòng khác đều đã chuẩn bị xong, trong khi Đồng Lạc Dao vẫn còn đang lằng nhà lằng nhằng xoắn xuýt xem nên mặc gì cho đẹp.

Hách Mộng Thành mất bình tĩnh thúc giục cô ta: "Nếu cậu không muốn đi thì ba chúng tôi đi đây."

Đồng Lạc Dao không hợp với bọn họ, cho nên ban đầu cũng không nghĩ tới việc dẫn cô ta đi ăn tối cùng ký túc xá.

Mấy ngày trước Hách Mộng Thành, Mộ Dữu và Trách Trách trò chuyện bàn tới chuyện ăn uống, Đồng Lạc Dao vô cùng đáng thương ngồi ở chỗ của mình, mọi người nhất thời không đành lòng mới rủ cô ta.

Bởi vì tính cách Đồng Lạc Dao không được mọi người chào đón, ở trường cũng không có bạn bè.

Hách Mộng Thành nói muốn mặc kệ cô ta, động tác Đồng Lạc Dao rõ ràng vội vã hơn, ngoài miệng lại nói: "Gấp cái gì, tôi còn chưa chuẩn bị xong, dục tốc bất đạt*."

*Dục tốc bất đạt: ham muốn sự nhanh chóng thì sẽ không đạt được, nóng vội sẽ không thành công

Mười phút sau, mọi người cuối cùng cũng ra khỏi ký túc xá.

Bốn cô gái vừa đi ra ngoài trường vừa thảo luận xem nên ăn gì.

Không ngờ mọi người lại bắt gặp một chiếc Rolls-Royce quen thuộc ở cổng trường học.

Hách Mộng Thành là người đầu tiên kêu lên: "Tại sao Doãn Mặc lại đến trường thế, chẳng phải tuần trước vừa đến một lần rồi sao. Tần suất ảnh đến trường gần đây so với trước kia cao hơn rất nhiều đó nha!"

Mộ Dữu cũng kinh ngạc, nghi ngờ nhìn chiếc xe kia.

Đúng là Doãn Mặc không sai.

Đồng Lạc Dao nói: "Trường học đang xây dựng khu phòng thí nghiệm, lô tài trợ cuối cùng còn chưa có xuống tới, có lẽ là bởi vì chuyện này."

Đồng Lạc Dao vừa nói ra lời này, ba cô gái đồng thời lộ ra vẻ kinh ngạc.

Hách Mộng Thành: "Làm sao cậu biết?"

Đồng Lạc Dao đắc ý hếch cằm, thản nhiên nói: "Người trong xe đích thân nói cho tôi biết."

Mộ Dữu: "?"

Hách Mộng Thành vui vẻ: "Cậu trái lại cũng có bản lĩnh khoác lác phết nhỉ, Doãn Mặc là người có thân phận như thế nào, có thể tùy tiện để cậu quen biết ư? Còn nói cho cậu chuyện này á? Nếu thật sự quen biết với ảnh, thì cậu đã không phải khoe khoang không dứt cái túi một vạn rồi."

"Tôi lại chẳng nói người tôi quen là Doãn Mặc." Đồng Lạc Dao cãi, "Ngồi ở trong xe lại không chỉ có mình anh ấy."

Trách Trách: "Ý cậu là tài xế ấy hả?"

"Không phải, là thư ký của anh ấy, thư ký của anh ấy là anh họ tôi."

Hách Mộng Thành: "Là cái người đàn ông mặc vest luôn mở cửa xe cho Doãn Mặc và luôn đi theo sau anh ấy đó hả?"

"Mở cửa xe là thế nào? Không phải ai cũng có thể mỗi ngày đi theo bên cạnh ra ra vào vào với người như Doãn Mặc đâu. Anh họ tôi thế nhưng là quản lý cho một nhóm người trong tập đoàn Quân Hoa đấy, dưới một người trên vạn người, còn có nhiều năm giao tình với Doãn Mặc, lãnh đạo tập đoàn nói chuyện với anh ấy còn phải khách khí, ba phần nể tình đấy."

Đồng Lạc Dao dần dần đắc chí, "Đúng là không phải ai cũng có thể quen biết một người như Doãn Mặc, nhưng có anh họ tôi ở đây, tóm lại cơ hội quen biết với anh ấy của tôi vẫn lớn hơn so với các cậu."

Mộ Dữu liếc nhìn cô ta một cái: "Sao trước kia chưa từng thấy cậu nhắc tới?"

Đồng Lạc Dao vén mái tóc dài xõa trên vai, ra vẻ thận trọng: "Tôi lúc nào chả khiêm tốn, các cậu không hỏi, tôi đương nhiên cũng sẽ không vênh váo lấy ra khoe khoang rồi."

Mọi người: ". . ."

Xin hỏi hai chữ khiêm tốn viết sai chỗ nào vậy ạ?

Cách đó không xa, hai người Doãn Mặc và Trịnh Lâm từ hướng tòa nhà thí nghiệm đang được xây dựng đi tới, rất nhanh đã đến trước chiếc Rolls-Royce đang đỗ.

Cả hai đều không vội lên xe mà một trước một sau nhìn về hướng này.

Cách khoảng cách không gần, Mộ Dữu vẫn cảm nhận được ánh mắt sắc bén kia của Doãn Mặc rơi trên người mình.

Sự việc bị Doãn Mặc chọc tức trước lúc tách ra lần trước, Mộ Dữu đến nay vẫn còn nhớ, canh cánh trong lòng.

Cô ngạo kiều quay đầu lại, nói với bạn cùng phòng: "Không phải nói đi ăn cơm sao, hay là bọn mình nhanh lên, nếu không lát nữa sẽ đông đấy."

"Chờ một chút." Đồng Lạc Dao vẫn còn nhìn về phía đó, "Chắc là anh họ tôi nói chuyện với Doãn Mặc về tôi đấy, bọn họ đều nhìn qua đây, tôi dẫn các cậu qua đó chào hỏi nhé. Hiếm khi có cơ hội tiếp xúc gần gũi với chủ tịch Quân Hoa, cũng đừng trách tôi không dẫn các cậu đi cùng nhé."

Từng cái lỗ chân lông trên người Mộ Dữu đều đang kháng cự, trong trường nhiều người như vậy, cô mới không muốn đi chào hỏi Doãn Mặc đâu: "Nếu là anh họ cậu, tốt nhất mình cậu đi thôi, ba người bọn tớ đi tìm quán ăn trước."

Đồng Lạc Dao: "Tôi có lòng tốt dẫn các cậu đi mở mang tầm mắt, nếu cậu không đi, qua thôn này không còn điếm đâu*."

* Nguyên văn: Quá liễu giá thôn một giá điếm(过了这村没这店): qua cái thôn này không còn có khách điếm khác. nếu chê cái thôn này mà không nán lại vậy thì (khi đi qua rồi) sẽ không có cái nhà trọ nào để mà ở lại. | Ý nói trong hoàn cảnh hiện tại thì điều kiện trước mắt là tốt nhất rồi.

Bên kia Doãn Mặc với Trịnh Lâm vẫn còn nhìn sang bên này không rời, Đồng Lạc Dao sốt ruột nói, "Anh họ tôi vẫn đang đợi tôi kìa, nếu các cậu không đi thì tôi đi trước đây."

Cả Hách Mộng Thành với Trách Trách đều muốn đi, Doãn Mặc rất kín tiếng, ảnh chụp trên mạng không nhiều. Mỗi lần tới trường, cũng đều chỉ là ở xa xa nhìn, chưa từng gặp qua ở khoảng cách gần.

Hôm nay là một cơ hội hiếm có để có cái nhìn cận cảnh hơn về người nổi tiếng.

"Đi mà, đi nha, đây là Doãn Mặc đấy ài, ăn cơm thì có gì vội đâu. Tớ cũng tò mò muốn nhìn xem rốt cuộc Đồng Lạc Dao có thể nói chuyện được với người có thân phận như Doãn Mặc hay không." Hách Mộng Thành quả quyết giữ chặt tay Mộ Dữu, đuổi theo Đồng Lạc Dao trước mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro